Trương Dương Đích Ái Tình
Chương 12: Tiếp nhận
Bộ dạng của Trương Dương vừa đi tới phòng học đã tạo một trận oanh động, các nữ sinh tốt bụng đều tiến lên thăm hỏi an ủi. Trương Dương mỉm cười giải thích bản thân mình bị té ngã, thế nhưng mọi người không tin, lại tiếp tục nói bóng nói gió, Trương Dương lười giải thích, nên tùy bọn họ suy đoán. Thế nhưng lúc tan học, Chu Đình lại đi tới nói chuyện với anh.
“Xin lỗi, mình không nghĩ anh mình sẽ làm vậy." Hai người đứng ở một góc hành lang, Chu Đình mang vẻ mặt hổ thẹn xin lỗi.
“Hahả, không có việc gì, cậu không cần tự trách, khiến cậu hiểu lầm chưa kịp xin lỗi cũng là lỗi của mình." Trương Dương mỉm cười ý bảo không sao, định xoay người đi về phòng học.
“Chờ chút đã!" Chu Đình vội gọi anh lại. “Mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
“Ừ, hỏi đi."
“Vì sao cậu lại không thích mình? Mình không tốt sao?" Chu Đình rốt cục nói ra vấn đề mà mình suy nghĩ bấy lâu nay, dù thế nào cô cũng không hiểu, Trương Dương vẫn chưa có bạn gái, mà mình lại ưu tú như thế, sao anh lại không tiếp nhận cô?
Trương Dương nghe câu hỏi của cô liền sửng sốt, trằm mặc một chút mới cười nói: “Cậu rất tốt, cũng rất ưu tú. Thế nhưng đáng tiếc, mình đã có người mình thích, cho nên…"
“Thì ra là vậy…"
Chu Đình có chút thất lạc, còn Trương Dương lại nhìn ra mảnh đất ngoài cửa sổ đờ ra, lúc mình nói mình đã có người thích, thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lâm Ninh. Vừa nghĩ tới Lâm Ninh, Trương Dương lại đau đầu, tên khốn đó, gì mà nói thích mình, yêu mình, khiến cho mình đau đầu gần chết.
Lúc ăn trưa, Lâm Ninh không hề gọi điện tới. Lúc tan học, Lâm Ninh cũng không gọi điện tới. Trương Dương nhìn cái điện thoại di động một ngày đêm vẫn không hề có phản ứng liền tức giận vô cùng, tên khốn Lâm Ninh đó, dám chơi trò mất tích với mình! Theo đuổi người khác giống như cậu theo đuổi, có quỷ mới đồng ý hẹn hò với cậu! Cực kỳ tức giận rồi tắt máy, ném vào túi không thèm để ý.
Tức giận đến mức cơm tối không ăn liền trực tiếp trở về nhà, mới vừa tắm rửa một cái đi ra liền nghe được tiếng tiếng đập cửa. Vội vã chạy tới mở cửa, thấy Lâm Ninh đang cầm túi đồ đứng đờ người trước cửa. Trương Dương theo ánh mắt của y mà nhìn lại mình, phát hiện bản thân mới tắm xong nên chỉ mặc có cái quần lót, thảo nào ánh mắt của Lâm Ninh lại đăm đăm như vậy.
“Chết tiệt!" Trương Dương hét một tiếng rồi chạy vào nhà thay quần áo. Lúc đi ra đã thấy Lâm Ninh dọn sẵn đồ ăn trên bàn liền có chút thắc mắc. “Sao cậu biết tôi chưa ăn cơm?"
Lâm Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi vào nhà bếp lấy đũa. “Anh thấy."
“Thấy? Có ý gì?" Trương Dương nghe không hiểu cho lắm, sẵn tiện chọc ghẹo. “Đừng nói cậu theo dõi tôi nha."
“Anh lo cho vết thương của em, cho nên tan học muốn đến nhìn em thế nào, nhưng sợ em không muốn gặp nên anh không đến gặp."
Đã tới mà lại dám không gặp mình, Trương Dương có chút tức giận trợn trắng mắt hừ nói: “Vậy không phải bây giờ cậu đang ở trong nhà tôi sao?"
Lâm Ninh ngừng lại không động đậy, một hồi lâu mới mở miệng: “Anh chỉ sợ em đói." Sau đó đưa đũa vào tay Trương Dương, xoay người dự định ra cửa. “Em ăn nhanh đi, anh đi trước!"
“Cậu đứng lại đó cho tôi!" Trương Dương thực sự bị chọc tức chết rồi, “Cậu… Anh chính là cái dạng bạn trai khốn khiếp như vậy đó hả? Nguyên một ngày đêm ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi, giờ mới vừa gặp đã đi ngay!"
Lâm Ninh vừa nghe câu đó liền xoay người lại mang vẻ mặt mừng rỡ nhìn anh, có chút không tin mở miệng nói: “Em…"
“Em em cái gì! Lại đây ăn!"
“Ừ!"
Trương Dương ăn vài miếng cơm mới rầu rĩ nói: “Tôi thích anh, nhưng tôi không biết đó có phải là yêu hay không, cho nên chúng ta thử xem, nhưng nếu ngày nào đó…"
“Anh hiểu mà! Em đồng ý tiếp nhận là được rồi! Chuyện còn lại cứ để cho anh!" Lâm Ninh thỏa mãn cười cười, đây là lần đầu tiên Trương Dương nhìn thấy y cười, trong nhất thời anh liền nghĩ người thanh niên này quả thực rất đẹp trai!
“Xin lỗi, mình không nghĩ anh mình sẽ làm vậy." Hai người đứng ở một góc hành lang, Chu Đình mang vẻ mặt hổ thẹn xin lỗi.
“Hahả, không có việc gì, cậu không cần tự trách, khiến cậu hiểu lầm chưa kịp xin lỗi cũng là lỗi của mình." Trương Dương mỉm cười ý bảo không sao, định xoay người đi về phòng học.
“Chờ chút đã!" Chu Đình vội gọi anh lại. “Mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
“Ừ, hỏi đi."
“Vì sao cậu lại không thích mình? Mình không tốt sao?" Chu Đình rốt cục nói ra vấn đề mà mình suy nghĩ bấy lâu nay, dù thế nào cô cũng không hiểu, Trương Dương vẫn chưa có bạn gái, mà mình lại ưu tú như thế, sao anh lại không tiếp nhận cô?
Trương Dương nghe câu hỏi của cô liền sửng sốt, trằm mặc một chút mới cười nói: “Cậu rất tốt, cũng rất ưu tú. Thế nhưng đáng tiếc, mình đã có người mình thích, cho nên…"
“Thì ra là vậy…"
Chu Đình có chút thất lạc, còn Trương Dương lại nhìn ra mảnh đất ngoài cửa sổ đờ ra, lúc mình nói mình đã có người thích, thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lâm Ninh. Vừa nghĩ tới Lâm Ninh, Trương Dương lại đau đầu, tên khốn đó, gì mà nói thích mình, yêu mình, khiến cho mình đau đầu gần chết.
Lúc ăn trưa, Lâm Ninh không hề gọi điện tới. Lúc tan học, Lâm Ninh cũng không gọi điện tới. Trương Dương nhìn cái điện thoại di động một ngày đêm vẫn không hề có phản ứng liền tức giận vô cùng, tên khốn Lâm Ninh đó, dám chơi trò mất tích với mình! Theo đuổi người khác giống như cậu theo đuổi, có quỷ mới đồng ý hẹn hò với cậu! Cực kỳ tức giận rồi tắt máy, ném vào túi không thèm để ý.
Tức giận đến mức cơm tối không ăn liền trực tiếp trở về nhà, mới vừa tắm rửa một cái đi ra liền nghe được tiếng tiếng đập cửa. Vội vã chạy tới mở cửa, thấy Lâm Ninh đang cầm túi đồ đứng đờ người trước cửa. Trương Dương theo ánh mắt của y mà nhìn lại mình, phát hiện bản thân mới tắm xong nên chỉ mặc có cái quần lót, thảo nào ánh mắt của Lâm Ninh lại đăm đăm như vậy.
“Chết tiệt!" Trương Dương hét một tiếng rồi chạy vào nhà thay quần áo. Lúc đi ra đã thấy Lâm Ninh dọn sẵn đồ ăn trên bàn liền có chút thắc mắc. “Sao cậu biết tôi chưa ăn cơm?"
Lâm Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi vào nhà bếp lấy đũa. “Anh thấy."
“Thấy? Có ý gì?" Trương Dương nghe không hiểu cho lắm, sẵn tiện chọc ghẹo. “Đừng nói cậu theo dõi tôi nha."
“Anh lo cho vết thương của em, cho nên tan học muốn đến nhìn em thế nào, nhưng sợ em không muốn gặp nên anh không đến gặp."
Đã tới mà lại dám không gặp mình, Trương Dương có chút tức giận trợn trắng mắt hừ nói: “Vậy không phải bây giờ cậu đang ở trong nhà tôi sao?"
Lâm Ninh ngừng lại không động đậy, một hồi lâu mới mở miệng: “Anh chỉ sợ em đói." Sau đó đưa đũa vào tay Trương Dương, xoay người dự định ra cửa. “Em ăn nhanh đi, anh đi trước!"
“Cậu đứng lại đó cho tôi!" Trương Dương thực sự bị chọc tức chết rồi, “Cậu… Anh chính là cái dạng bạn trai khốn khiếp như vậy đó hả? Nguyên một ngày đêm ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi, giờ mới vừa gặp đã đi ngay!"
Lâm Ninh vừa nghe câu đó liền xoay người lại mang vẻ mặt mừng rỡ nhìn anh, có chút không tin mở miệng nói: “Em…"
“Em em cái gì! Lại đây ăn!"
“Ừ!"
Trương Dương ăn vài miếng cơm mới rầu rĩ nói: “Tôi thích anh, nhưng tôi không biết đó có phải là yêu hay không, cho nên chúng ta thử xem, nhưng nếu ngày nào đó…"
“Anh hiểu mà! Em đồng ý tiếp nhận là được rồi! Chuyện còn lại cứ để cho anh!" Lâm Ninh thỏa mãn cười cười, đây là lần đầu tiên Trương Dương nhìn thấy y cười, trong nhất thời anh liền nghĩ người thanh niên này quả thực rất đẹp trai!
Tác giả :
Lãnh Yết Uyển Tử