Trưởng Công Chúa

Chương 137 Tống tiền

Trans: Umeshu

Lý Dung nghe được lời này thì biết người Bùi Văn Tuyên hỏi là Hoa Nhạc. Nàng không thèm để ý mỉm cười: “Chỉ sượt qua một chút, ta có thể thật sự để nàng ta đánh à?"

Bùi Văn Tuyên cũng không nói gì, hắn nhìn nàng, một lát sau, hắn cúi đầu, khẽ hôn trên vết thương của nàng.

Nụ hôn kia mang theo chút ngứa ngáy, khiến cả người Lý Dung run rẩy, không khỏi lùi về sau một bước.

Nàng vừa lùi lại, Bùi Văn Tuyên đã đuổi theo lên, thuận thế đè nàng lên cánh cửa, dùng môi quét qua khuôn mặt nàng, rơi trên môi của nàng.

Hắn ôm eo nàng, hận không thể nhào nặn người này vào trong xương máu. Lý Dung cảm nhận được sức lực của hắn, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, ậm ờ nói: “Còn phải vào cung đấy."

Bùi Văn Tuyên biết ý của nàng, chỉ cần tấu chương đến cung, nàng sẽ phải vào cung đi tìm Lý Minh, nếu như lúc này để lại một chút dấu tích nào đó, đến lúc đó không thể nói rõ được.

Vì thế hắn thẳng người, ôm chặt nàng vào trong lòng, hít sâu một hơi nói: “Nàng chịu uất ức rồi."

“Cái này nào tính là chịu uất ức gì?" Lý Dung cười lên, nàng giơ tay chọc chọc vai Bùi Văn Tuyên: “Ta còn tưởng rằng chàng muốn hỏi Tô Dung Khanh cơ đấy?"

Nghe thấy tên của Tô Dung Khanh, Bùi Văn Tuyên hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hôn mạnh nàng: “Còn dám nói?"

“Vừa nhìn thấy nàng đã ngửi thấy mùi hương lạ."

“Chàng là mũi chó gì vậy?" Lý Dung cười thành tiếng: “Ở bên ngoài xe ngựa cũng ngửi ra được hả?"

Nàng dựa gần Tô Dung Khanh ngửi ra được không kỳ lạ, Bùi Văn Tuyên vừa thấy mặt đã ngửi ra được, cái này có hơi dọa người rồi.

Nhưng khứu giác của Bùi Văn Tuyên nhạy bén đến nước này, nàng cũng không thấy kỳ quái, dù sao Bùi Văn Tuyên am hiểu điều hương, nếu như khứu giác không nhạy cảm thì cũng không học được cái này.

Bùi Văn Tuyên xụ mặt không nói, Lý Dung biết hắn có chút tức giận, giơ tay ôm cổ hắn, cả người treo ở trên người hắn, giải thích: “Ta ở trên xe ngựa giả vờ ngủ, hắn đắp cho ta bộ y phục." Nói rồi, mặt nàng lộ vẻ buồn bã, dựa vào ngực Bùi Văn Tuyên: “Bùi ca ca, ta bẩn rồi, làm sao bây giờ?"

Bùi văn Tuyên bị nàng chọc cười, cúi đầu, hôn nàng một cái: “Bẩn rồi hả? Đến đây, ca ca tắm cho nàng."

Hai người cười đùa trong chốc lát, từ cửa nháo đến trên giường, Bùi Văn Tuyên biết thời gian tin tức trong cung sắp đến, cũng không làm quá đáng, chờ đến cuối cùng, trên người hắn cũng chỉ cởi áo ngoài, quần áo hoàn chỉnh, Lý Dung cong người dựa trên ngực hắn, tựa như mất hết sức lực.

Bùi Văn Tuyên đứng dậy đi lấy nước, lau mồ hôi cho nàng, mồ hôi nàng cũng không nhiều, bình ổn một lát, cũng không khác bình thường là mấy.

Bùi Văn Tuyên nằm bên cạnh người nàng, giơ tay thuận theo vỗ vỗ cánh tay của nàng, để nàng cảm nhận được bản thân vẫn đang ở bên cạnh, hắn suy nghĩ rồi nói: “Tô Dung Khanh đi tìm nàng làm gì?"

“Hắn sợ Hoa Nhạc chịu thiệt." Lý Dung lười biếng lên tiếng: “Chàng cũng đoán ra được ta mưu tính người ta, dẫu sao hắn cũng theo ta lâu như vậy, có thể không đoán ra được chắc?"

Động tác của Bùi Văn Tuyên dừng lại, nhưng trước khi Lý Dung phát giác ra, hắn lại tiếp tục xoa lên tóc nàng, bình thản nói: “Hắn sợ cũng là lo lắng nàng ở dưới tay Nhu phi và Hoa Nhạc chịu thiệt đúng không? Bọn họ trăm ngàn khổ cực muốn đưa nàng đến Đốc tra tư, sợ cũng là toan tính muốn suy nghĩ biện pháp kéo chuyện nàng giết Trần Hậu Chiếu dính líu đến Thái tử. Nàng rơi vào trong tay bọn họ, trong lòng ai cũng bất an."

Lý Dung không nói chuyện, nàng nhắm mắt, Bùi Văn Tuyên rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta vốn cũng muốn lập tức qua đó, nhưng ta sợ quấy nhiễu thế cục của nàng, cho nên ta sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện…"

“Chàng đã làm rất tốt."

Lý Dung giơ tay nắm lấy tay hắn, hướng người về phía trước mấy phần, cả người đều vùi ở trong ngực hắn: “Chàng không cần giải thích với ta những điều này, chuyện chàng làm chính là điều ta muốn."

Bùi Văn Tuyên không nói chuyện, Lý Dung dựa trước người hắn, đã cho hắn sự trấn an cực lớn.

“Ta không phải là người qua đó đầu tiên…" Bùi Văn Tuyên thở dài: “Trong lòng áy náy."

Lý Dung duỗi tay ôm lấy eo hắn.

Thật ra nàng cũng biết, hắn không chỉ có áy náy, hắn còn sợ hãi.

Sợ hãi bản thân lại trễ một bước, sợ bản thân cho đi nhiều bằng Tô Dung Khanh, sợ bản thân không làm tốt bằng Tô Dung Khanh.

Nhưng nàng cũng không biết khuyên như thế nào, lý lẽ nói rất nhiều rồi, phần lớn người trên thế gian này ai cũng hiểu rõ, nhưng tất cả tổn thương đều chỉ có thể dựa vào sự việc và kinh nghiệm để thay đổi.

Nàng không nói chuyện, chỉ ôm lấy Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên nghĩ nghĩ, biết nói những chuyện này nữa cũng là già mồm, bèn đổi chủ đề hỏi dò: “Nàng có nói gì đó với hắn không?"

“Ta đã hỏi hắn có thể dừng tay không?"

Lý Dung thở dài: “Hắn muốn làm những chuyện này, chủ yếu nhất là hắn không tin được Xuyên nhi, nếu như hắn có thể cùng chúng ta phụ tá Xuyên nhi đăng cơ, vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều."

“Hắn nói như thế nào?"

Bùi Văn Tuyên đã sớm biết đáp án, không để tâm lắm hỏi.

“Tất nhiên là không đồng ý." Lý Dung lười biếng trả lời: “Hắn nói tất cả quân chủ đều sẽ không buông tha cho thế gia, hắn không có đường để chọn."

“Con đường tốt nhất của hắn chính là phụ tá Túc vương. Túc vương xuất thân hàn môn, Tiêu Túc lại không có năng lực gì, sau khi lên ngôi tất nhiên ỷ lại vào thế gia. Bây giờ hắn chỉ 11 tuổi, chờ hai năm sau khi đăng cơ, cũng chính là con rối non nớt 13 tuổi, đến lúc đó giết mẹ giữ con, lại nhìn xem hắn có nghe lời hay không. Nghe lời thì giữ lại, không nghe lời, chờ sinh con đổi một con rối khác là được."

Lý Dung lạnh nhạt nói: “Bàn tính này đã tính toán rất tốt rồi."

Bùi Văn Tuyên nhận được lời này, gật đầu: “Vậy cũng không nên cưỡng cầu. Hắn cùng chúng ta không giống nhau, cũng không có lựa chọn gì."

“Nào phải không có lựa chọn?" Lý Dung cười một tiếng: “Chỉ có điều không nỡ bỏ lợi ích trong tay mà thôi."

Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn do dự một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Điện hạ, Tô thị cùng Thượng Quan thị và Bùi thị không giống nhau, Thượng Quan thị vốn ở hàng thấp nhất trong tám dòng họ, mà Bùi thị cũng là hàn môn, cả hai đều nương tựa vào hoàng thất mới đi được đến bây giờ, cho nên chúng ta không có quá nhiều lựa chọn, bất kể là đổi Thái tử hay là tiếp nhận chính lệnh, tổn thất đều không chênh bao nhiêu. Nhưng Tô thị không như thế, họ là vọng tộc Giang Nam, thế gia những trăm năm, đừng nói là thay đổi hoàng tử, mấy trăm năm qua, ngay cả triều đại có thay đổi cũng không hề tổn hại gân cốt."

“Cho nên?" Dù hỏi nhưng Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang nói cái gì, nàng cười khổ một tiếng: “Bất kể là Tô Dung Khanh tranh hay không tranh, phần lớn người trong Tô thị và các thị tộc khác, đều sẽ không lui. Thay vì để Xuyên nhi đăng cơ đi đến bước này, chẳng bằng trực tiếp phế bỏ Xuyên nhi trước, để tránh tổn thất càng lớn hơn đúng không?"

Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung quay đầu nhìn hắn, cười như không cười rồi nói: “Chàng đúng là khéo hiểu lòng người, không phải không thích hắn sao, ngày ngày giúp hắn nói lời hay gì đó?"

“Ta không thích hắn." Bùi Văn Tuyên dịu dàng mỉm cười, duỗi tay vén tóc rủ xuống trên trán nàng: “Nhưng ta hy vọng điện hạ cảm thấy, trên đời này có rất nhiều người thích nàng."

Hắn muốn để Lý Dung nhìn thấy một thế giới tốt đẹp hơn ấm áp hơn, không muốn nàng suy nghĩ cực đoan ở mỗi một chuyện.

Trên đời này có quá nhiều người dạy nàng làm thế nào để dùng ác ý phỏng đoán người khác, nhưng hắn muốn dạy nàng mở tầm mắt tìm kiếm tất cả điều tốt đẹp có thể xảy ra trên thế gian này.

Cho dù người này là Tô Dung Khanh.

Lý Dung biết ý của hắn, nàng duỗi tay ôm lấy Bùi Văn Tuyên, lười biếng làm nũng ở trong ngực hắn.

“Ta biết Bùi ca ca tốt nhất mà."

Bùi Văn Tuyên cười lên, nhìn cô nương trước mặt càng thích làm nũng, cúi đầu hôn nàng: “Nàng biết là được rồi."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng của Tĩnh Lan: “Điện hạ, tin tức trong cung đến, bệ hạ đã xem tấu chương, Hoàng hậu nương nương đuổi tới làm ầm ĩ."

Lý Dung nghe được lời này, vội vàng đứng dậy, phân phó Tĩnh Lan nói: “Chuẩn bị xe ngựa, ta vào cung."

Nói rồi, Bùi Văn Tuyên cũng đứng lên, hắn giúp nàng chỉnh lại quần áo, Lý Dung nhanh chóng mặc xong, quay đầu dặn dò hắn: “Chàng cũng đừng ở phủ công chúa lâu, trở về đi."

Bùi Văn Tuyên cười khổ một tiếng, đáp: “Đã biết."

Lý Dung thấy hắn dường như không vui, kiễng chân hôn hắn một cái, xem như trấn an, cầm lấy cây quạt nhỏ của mình, cất bước đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Lý Dung lập tức thu lại vẻ xinh xắn trước mặt Bùi Văn Tuyên, dẫn người đi ra ngoài, vừa đi về phía trước vừa hỏi thăm Tĩnh Lan: “Có hỏi được Hoàng hậu nương nương đi làm gì chưa?"

“Nói rồi." Tĩnh Lan đi theo Lý Dung, vén rèm xe ngựa để Lý Dung đi vào, thấp giọng lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương mang chuyện của ngài qua đó, sợ là muốn làm ầm lên ở trong cung."

Lý Dung gật đầu, không nhiều lời, mẫu thân của nàng vừa gặp phải chuyện của tỷ đệ bọn họ thì sẽ rất cứng rắn.

Lý Dung cầm gương nhỏ, nhìn vết thương trên mặt, sau đó vội vàng vào cung.

Lý Minh không ngờ đến Lý Dung sẽ vào cung trong đêm, đang tranh cãi với Thượng Quan Nguyệt, nghe được Lý Dung đến, vẫn là Thượng Quan Nguyệt phản ứng trước tiên, bà hít mũi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Để điện hạ vào trước đi."

Lý Dung ở bên ngoài chuẩn bị một lúc, sau đó mang theo năm phần phẫn nộ năm phần uất ức đi vào.

Thượng Quan Nguyệt thấy Lý Dung đi vào, đầu tiên đã nhìn thấy vết máu trên mặt nàng, bà thật sự không kìm nén được, quay đầu nhìn về phía Lý Minh, quát khẽ lên tiếng: “Bệ hạ ngài xem xem trên mặt Dung nhi là cái gì! Ngài còn dám nói không có chuyện gì sao?!"

Lý Minh nhìn thấy vết máu trên mặt Lý Dung, nhất thời cũng cứng đờ, Lý Dung biết mẫu thân mình đã làm ầm ĩ, nàng quỳ xuống, cung kính nói: “Bái kiến phụ hoàng."

“Bình Nhạc, muộn như vậy ngươi vào cung, là có chuyện gì?"

Lý Minh giả bộ như chuyện trước đó hoàn toàn không biết gì cả, im lặng không nói. Vẻ mặt Lý Dung bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Nhi thần vào cung, là để trao đổi với phụ thân chuyện tra án bây giờ của Đốc tra tư."   

Lý Minh im lặng chốc lát, ông ta vốn cho rằng Lý Dung vẫn là sẽ khóc rống tiến vào, không ngờ đến Lý Dung bĩnh tĩnh như vậy, sau khi ông ta bình tĩnh một lát, chậm rãi nói: “Vậy… Hoàng hậu, nàng lui xuống trước đi, trầm trò chuyện cùng Bình Nhạc, tự sẽ cho Bình Nhạc một công đạo."

Thượng Quan Nguyệt nhìn Lý Dung lại nhìn Hoàng đế, bà nhìn dáng vẻ Lý Dung cũng không muốn bà ở đây, không ở lại nữa mà khịt mũi đứng dậy rời đi.

Chờ Thượng Quan Nguyệt đi, Lý Minh nhanh chóng tiến lên, đỡ Lý Dung dậy nói: “Bình Nhạc, ngươi là làm sao, nói rõ ràng cho phụ hoàng."

“Chắc phụ hoàng đã nghe nói rồi…" Lý Dung kìm nén cơn tức, ngước mắt nói: “Hôm nay Hoa Nhạc dẫn người đến phủ của ta, xung đột với binh lính phủ nhi thần, trước mặt mọi người ẩu đả với ta, nhi thần tĩnh dưỡng đến bây giờ, mới vừa trở lại bình thường bèn vào cung."

“Hoa Nhạc đối xử với ngươi như vậy ư?" Lý Minh giả vờ phẫn nộ: “Trẫm gọi nàng qua đây, mắng cho một trận."

“Phụ hoàng…" Lý Dung giương mắt nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Chuyện của nhi thần là chuyện nhỏ, nhi thần tiến cung giờ này, cũng không phải là vì chút chuyện này, nhi thần tới đây, là lo lắng, nếu như Thành đệ hành sự như vậy, sợ là Đốc tra tư không giữ được."

Lý Minh nghe được lời này của Lý Dung, ông ta hơi dừng động tác, mới thong thả nói: “Ngươi nói không gánh nổi, là ý gì?"

“Phụ hoàng, Hoa Nhạc hành sự như thế, hôm nay muội ấy vào là phủ của ta. Nếu như đổi lại là một vị đại thần, nàng chỉ là dưới tình huống đối phương có liên quan đến vụ án ẩu đả trong phủ đại thần, phụ hoàng cảm thấy chuyện này có thể như vậy không?"

“Lùi một bước mà nói…" Lý Dung tiếp tục nói: “Hôm nay nếu như không phải là ta, đổi lại bất kỳ một vị đại thần nào, phụ hoàng cho là… Hoa Nhạc có thể mang đối phương từ trong phủ đi không? Sợ là người của Đốc tra tư đều phải tổn thất ở đó."

“Điều này sao có thể…" Lý Minh cười lên: “Ngươi quá lo lắng rồi."

“Phụ hoàng." Sắc mặt Lý Dung bình thản, “Đốc tra tư là một tay nhi thần gây dựng, khó khăn trong đó nhi thần rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào khác. Nhi thần thân là công chúa, trưởng tỷ của Thái tử, con gái của Hoàng hậu, sau lưng là Thượng Quan thị, quá trình tra án còn gặp chuyện giết chóc hiểm trở vô số, với việc Hoa Nhạc làm ra chuyện thế này, sợ là nguy hiểm trùng trùng."

“Nhi thần chỉ hỏi, thế gia đại tộc, ai chịu nổi cái tát này của Hoa Nhạc?"

Lý Minh không nói lời nào, ông ta ngẫm nghĩ lời Lý Dung nói, Lý Dung tiếp tục: “Nhi thần biết phụ hoàng không tín nhiệm nhi thần. Ước nguyện ban đầu nhi thần thành lập Đốc tra tư dĩ nhiên có tư tâm của nhi thần, nhưng ngoài việc đó ra thì cũng hy vọng trong triều đình có người quản thúc quyền lực của thế gia. Bây giờ mặc dù nhi thần đã rời Đốc tra tư nhưng từ đầu đến cuối Đốc tra tư vẫn là tâm huyết của nhi thần." Lý Dung nói đến có chút khổ sở: “Nếu như cứ không còn như vậy, trong lòng nhi thần như chết đi."

“Ngươi nói cũng có đạo lý."

Lý Minh suy nghĩ nói: “Vậy theo ý của ngươi, là bảo Hoa Nhạc thu bớt một chút, sau này không nên cứng rắn như thế?"

“Lúc Hoa Nhạc nên cứng rắn vẫn phải cứng rắn nhưng không thể làm nhục mặt mũi của người ta." Lý Dung trịnh trọng nói: “Ngoại trừ cái đó ra, phụ hoàng còn cần tăng thêm nhân thủ cho Đốc tra tư, một là đảm bảo an toàn có đám người Nhu phi, hai là Đốc tra tư làm việc, cũng có lực lượng. trong tay thế gia đều có binh lính phủ mình, nếu như Hoa Nhạc không áp chế được người, sợ là không đem được người ra ngoài, càng đừng nói đến phá án."

Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy, đã biết ám chỉ của nàng trong đó.

Trước kia Đốc tra tư chỉ cần muốn là lấy người, là bởi vì Lý Dung có mặt mũi, thế gia dù bất kính với nàng, cũng phải kính trọng Lý Xuyên.

Bây giờ Nhu phi đến làm việc, không có mặt mũi, tất nhiên chỉ có thể dựa vào người càng nhiều càng dễ làm việc.

Lý Minh cho rằng Lý Dung tranh công, chỉ là ông ta nghe vào trong tai, trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Trong tay thế gia đều có binh lính ở phủ.

Bây giờ ông ta xây dựng lại Đốc tra tư, lại thay đổi chế độ khoa cử, binh mã trong tay thế gia chính là tối kỵ trong lòng ông ta, ai cũng biết không chừng một ngày nào đó những thế gia này liên hợp lại, hất ông ta ra khỏi vị trí của mình.

Khả năng này khiến Lý Minh có chút lo lắng, ông ta không khỏi suy nghĩ, không khỏi muốn gia tăng binh lính gia tăng quân lương cho quân đội chính quy của bản thân.

Nhưng những thứ này đều là tiền.

Tăng cường binh sĩ trong tay bản thân cần tiền.

Ngự Sử đài mới đưa tấu chương đến, nói Tần Lâm phía Tây Bắc bên kia không được chia lương thực, mùa thu năm nay có lẽ lại sắp khai chiến, năm ngoái không trồng trọt, lưu dân quá nhiều, cần trán ân, cần tiền.

Bây giờ Đốc tra tư muốn mở rộng binh lính, cần tiền.

Đều là tiền.

Lý Minh vừa nghĩ đến những chuyện này, đã cảm thấy nhức đầu. Ông giơ tay xoa bóp mi tâm của mình, Lý Dung quan sát, thận trọng nói: “Phụ hoàn còn có gì lo lắng?"

“Con nói rất có lý nhưng tăng binh cho Đốc tra tư, vậy chính là chuyện cần tiền. Đốc tra tư từ khi thành lập đã tiêu không ít tiền, bây giờ lại tăng binh, sợ là Hộ bộ không cho phép."

Lý Dung nghe xong, dùng quạt nhỏ gõ nhẹ vào lòng bàn tay, thong thả nói: “Phụ hoàng nói cũng phải, thật ra ban đầu ở Đốc tra tư, nhi thần cũng lén phù vào không ít."

Lý Minh nghe được lời Lý Dung nói, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

Chỉ là Lý Dung cũng không nói thêm nữa, quay đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu không thì thế này, phụ hoàng cho Thành đệ một lệnh trưng binh. Đến lúc đó trong quá trình thực tế Thành đệ nếu cảm thấy nhân thủ không đủ, dứt khoát tự mình điều động một số bách tính. Năm ngoái chiến loạn, trong tay cũng có không ít lưu dân, điều động lưu dân tốn phí thấp, những bách tính này cho cơm ăn là được, như vậy, đã ổn định được dân sinh, Đốc tra tư cũng nhiều thêm nhân thủ cho mình. Về phần tiền bạc, Thành đệ cũng là thân vương rồi, không thể mọi thứ đều muốn để phụ hoàng xuất tiền túi ra, phụ hoàng cảm thấy thế nào?"

“Lệnh trưng binh?" Lý Minh nghe vậy, lắc đầu: “Đây chính là đồ bên quân đội, nào có thể cầm đến cho Đốc tra tư?"

“Tình huống đặc biệt, đối xử đặc biệt thôi."

Lý Dung mỉm cười, nàng ngập ngừng chốc lát, có chút do dự nhắc nhở: “Dẫu sao, bây giờ muốn sửa đổi khoa cử, cũng là thời kỳ bất thường."

Lý Minh nghe Lý Dung nói, trong lòng nặng nề, ông ta quan sát Lý Dung, thấy Lý Dung ngẩn người, ông ta không khỏi thở dài, thử thăm dò nói: “Ngươi là tỷ tỷ của Xuyên nhi, trẫm cũng không ngờ ngưoi lại lo lắng cho Thành nhi như vậy."

“Đều là huynh đệ nhà mình." Lý Dung cười cười, nhìn Lý Minh: “Tuổi hắn còn nhỏ, lại tiếp quản Đốc tra tư của ta, sao ta có thể không nhọc lòng được?"

“Hắn…" Lý Minh do dự một lát, chầm chậm mở miệng: “Ngày thường, trẫm đối xử với Thành nhi và Hoa Nhạc đều có chút thiên vị, trẫm còn tưởng rằng, trong lòng ngươi ít nhiều sẽ có chút không thoải mái."

“Phụ hoàng nghĩ nhiều rồi." Lý Dung thở dài: “Thuở thiếu thời còn có chút không thoải mái. Nhưng trưởng thành đã biết nỗi khó xử của phụ hoàng. Xuyên nhi là Thái tử, ta là trưởng công chúa, chúng ta đã nhận được rất nhiều, phụ hoàng yêu thương đệ muội khác nhiều hơn cũng là vì không muốn tạo thù hằn cho chúng ta."

Lý Dung nói chân thành, Lý Minh cũng nhất thời có chút xấu hổ, Lý Dung mỉm cười, chân thành nói: “Dù sao phụ hoàng cũng sẽ phế Xuyên nhi, sự yêu thương của phụ hoàng, ta và Xuyên nhi sẽ không biết được sao?"

“Ngươi nói phải." Lý Minh gật đầu, cười đến có hơi khó khăn. Lý Dung ôn hòa quan sát ông ta: “Hôm nay ta qua đây, cũng chính là nói một số chuyện lo lắng, về phần cái khác…"

Mặt Lý Dung lộ ra mấy phần khổ sở: “Ta cũng không muốn truy cứu. Hoa Nhạc quan mới nhậm chức, nếu ta như truy cứu nàng như vậy, sau này nàng càng không ở chung với người khác được."

“Ngươi rộng lượng, đứa bé Hoa Nhạc kia thật sự…" Lý Minh có chút tiếc rèn sắt không thành thép: “Có hơi quá đáng rồi."

Lý Dung mỉm cười, cúi đầu không nói lời nào.

Lý Minh im lặng chốc lát, ông ta ngẫm nghĩ, biết bây giờ cũng không thể cứ bỏ qua như vậy, nếu không trấn an Lý Dung, Hoàng hậu bên kia cũng muốn tìm ông ta làm ầm ĩ, hơn nữa Lý Dung cũng nói không sai, bây giờ dù Hoa Nhạc có sai cũng không thể vả vào mặt nàng ta, nếu không vụ án tiếp theo của nàng ta, ai cũng sẽ trái ý nàng ta mất.

Lý Minh nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc nói: “Ngươi chịu uất ức rồi, muốn cái gì, phụ hoàng thưởng cho ngươi."

“Thứ con muốn, sợ phụ hoàng khó xử."

Lý Dung cười khổ, Lý Minh nghe Lý Dung có khuynh hướng thả lỏng, biết nàng muốn cầu cạnh ông ta, lập tức nói: “Ngươi nói đi, phụ hoàng nhất định đáp ứng."

“Phụ hoàng." Mặt Lý Dung lộ vẻ đau thương, “Phò mã… ngài có thể bảo hắn trở về không?"

Lý Minh không ngờ nàng nói điều này, ông ta nhìn sự ảm đạm trên mặt Lý Dung, cũng có chút đau lòng, nhưng lại nghĩ đến những lo lắng tận đáy lòng kia, chỉ có thể nói: “Bình Nhạc à, dưa xanh không ngọt, quên đi thôi."

Mặt Lý Dung lộ vẻ ảm đạm, Lý Minh nghĩ nghĩ: “Ngươi còn muốn cái khác không?"

“Cũng không có gì, chỉ là có chút thiếu tiền. Trước đó Đốc tra tư tốn không ít, quá khứ đều dùng tiền của phò mã, bây giờ phò mã hoà ly với ta rồi, phủ công chúa lớn như vậy, ăn mặc chi phí, mọi thứ đều phải tốn tiền. Một năm mấy trăm lượng vàng, ào cái là hết rồi."

“Ngươi sớm nên nói với phụ hoàng."

Lý Minh hiểu ý của Lý Dung, vội vàng nói: “Phụ hoàng có thể để con uất ức sao? Phúc Lai." Lý Minh quay đầu gọi Phúc Lai qua: “Để phủ Nội vụ kiểm lại thương khố, đem…"

Lý Minh dừng lại, Lý Dung quay đầu nhìn qua, Lý Minh cắn răng, rốt cuộc miễn cưỡng mỉm cười: “Một trăm lượng vàng, đưa qua cho Bình Nhạc điện hạ."

“Phụ hoàng thật tốt."

Lý Dung vừa nghe một trăm lượng vàng, lập tức vui vẻ, đứng lên nói: “Vậy nhi thần không quấy rầy phụ hoàng nữa, lui xuống trước."

“Đi đi."

Lý Minh cười đến gượng gạo: “Cũng không sớm nữa."

Lý Dung vui vẻ lui xuống, Lý Minh gọi nàng lại: “Cái đó, chuyện của Hoa Nhạc, ngươi cho nàng chút mặt mùi. Nàng cũng là vì tra án, ngươi xem như là làm bộ một chút, niêm phong phủ đi."

Một trăm lượng vàng này không phải tặng không, Lý Dung biết. Lý Dung mỉm cười, cung kính nói: “Nhi thần hiểu rõ."

Nói rồi, Lý Dung bèn lui xuống.

Lý Dung vui vẻ mang theo tiền trở về, Lý Minh ở trong cung một lúc, nghĩ đến một trăm lượng vàng, nghĩ đến Tần Lâm cần tiền, nghĩ đến Tiêu Túc cần tiền, nghĩ đến Đốc tra tư cần tiền, càng nghĩ càng giận, buồn bực nhức đầu.

Phúc Lai bưng trà qua, xo bóp đầu cho Lý Minh, khuyên giải: “Bệ hạ cũng đừng quá tức giận, tức giận làm hỏng cơ thể, đây chính là tai ương của xã tắc."

“Từng người, ngày ngày cần tiền, những thế gia cẩu tặc kia, quân lương nhiều như vậy, đến biên cảnh không giữ lại cho người ta chút nào. Ức hiếp người đưa Tần Lâm ra tiền tuyến, không có binh không có lương thực người ta làm sao bây giờ!"

“Vậy…" Phúc Lai do dự: “Nếu không thì để cho Tiêu tướng quân…"

“Sao có thể di chuyển bên Tiêu Túc?" Lý Minh ngồi trên ghế, vỗ tay vịn chửi mắng: “Bây giờ cải cách khoa cử, ai biết được những thứ vô sỉ kia sẽ làm ra những gì! Tiêu Túc lên tiền tuyến, hao tổn đều là binh mã của trẫm, nếu như những thế gia kia có hành động, trẫm lấy cái gì liều với bọn họ?"

Phúc Lai không nói, Lý Minh lo lắng trước sau, đã nghe Phúc Lai thấp giọng đề xuất: “Vậy, thật sự không có cách nào quốc khố không cần xuất tiền, lại để Tần tướng quân mang quân mạnh mẽ kháng địch, an dân sao?"

Lý Minh im lặng, sau một lát, ông ta chậm chạp lên tiếng: “Có một cách."

“Bệ hạ có chủ ý rồi?"

Lý Minh không nói gì, ngón tay vô thức vuốt v e nhẫn ngọc trên tay.

Lời Lý Dung còn đang vang bên tai ông: “Trong thành cũng không ít lưu dân, điều động lưu dân phí tổn tháp, những bách tính này chỉ cần cho cơm ăn là được rồi, cứ như vậy, đã ổn định được dân sinh, Đốc tra tưcũng thêm nhiều nhân thủ cho mình…"

Xử trí lưu dân, thiếu tiền, gia tăng binh lực.

Đốc tra tư không thể dùng cách này, nhưng Tần Lâm lại vô cùng thích hợp.

Lý Minh lạnh giọng, chậm rãi nói: “Lệnh trưng binh."
Tác giả : Mặc Thư Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại