Trưởng Công Chúa Ốm Yếu
Chương 9
Đối tượng hoài nghi của Chiêu Đức Đế rất rõ rệt... Nếu hắn không hoài nghi Hoàng Quý phi, Hoàng Quý phi cũng không cần vội vã biện giải trước mặt Chiêu Đức Đế như vậy.
Chuyện này, không phải Hoàng Quý phi làm, thì chính là Trang Quý phi làm. Hai vị phi đều cố gắng chứng minh bản thân vô tội, cãi nhau là điều không tránh khỏi. Huống chi, họ vốn nhìn nhau không thuận mắt, giờ phút này, giữa các nàng, xảy ra mâu thuẫn cũng không có gì khó hiểu.
Dưới tình huống không có bằng chứng, Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi tất nhiên cũng sẽ không nhận tội.
Hứa Hoàng hậu nhìn Trang Quý phi đầu đầy châu ngọc, ăn mặc phú quý bức người, lại dáng vẻ dịu dàng, bất động thanh sắc cướp lấy sự chú ý của Hoàng Quý phi, trong mắt toát ra một tia hận ý, tay cầm chén trà run nhè nhẹ.
Vô luận chuyện này là ai làm, người còn lại, không thể nào không có liên quan. Hai người này dám can đảm mưu tính, lợi dụng nữ nhi của nàng, nàng nhất định bắt họ trả giá thật lớn.
“Kỳ thật, muốn biết chân tướng, cũng không khó. Đem đại cung nữ cùng cận vệ bên người Hoàng Quý phi và Trang Quý phi tới tra hỏi là biết ngay, Hoàng thượng thấy sao?" Hứa Hoàng hậu nhìn Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi đầy tức giận, đề nghị.
“Hoàng hậu nương nương, hiện vẫn chưa có chứng cớ chứng minh chúng thần thiếp có tội, người liền muốn phái người bắt người của chúng thần thiếp lại, thần thiếp có thể coi người đang dùng việc công tính toán việc riêng không?" Trang Quý phi mày liễu dựng ngược, nhìn về phía Hứa Hoàng hậu, trong ánh mắt không hề che giấu bất mãn.
Mới vừa rồi, nàng cùng Hoàng Quý phi đấu khẩu thì có thể tạm thời đứng về phía Hứa Hoàng hậu, nay, tất nhiên cũng có thể vì lời nói của Hứa Hoàng hậu làm ảnh hưởng đến lợi ích của nàng mà đứng về phía Hoàng Quý phi.
“Hoàng hậu sốt ruột cho ái nữ, nóng lòng muốn tìm ra hung thủ là không sai, thần thiếp có thể lý giải, nhưng nương nương làm như vậy không ổn. Chúng thần thiếp đều là trọng thần chi nữ, nương gia đều là gia tộc có tiếng, nương nương nếu nói bắt liền bắt người của chúng thần thiếp, nói xét hỏi liền xét hỏi, một khi truyền ra ngoài, nương gia của chúng thần thiếp mất mặt, liền nghĩ Hoàng hậu nương nương không từ bi, mong nương nương cân nhắc."
Không hổ là sủng phi hợp ý Chiêu Đức Đế mấy năm nay, lời giống vậy, Hoàng Quý phi nói ra, nghe hoàn toàn khác nhau.
Nếu Trang Quý phi nói ra những lời này thì còn bị bắt thóp là dĩ hạ phạm thượng, bất kính với Hoàng hậu, nhưng Hoàng Quý phi nói ra, lại giống như đang suy tính cho Hứa Hoàng hậu, ít nhất ở ngoài mặt là vậy.
Lời nói của Hoàng Quý phi rất có lý, thâm minh đại nghĩa, cho thấy Hứa Hoàng hậu làm việc vội vàng, sẽ không nên việc.
Chiêu Đức Đế nhìn về phía Hứa Hoàng hậu, lúc này cũng có chút bất mãn. Vô cớ bắt giữ người của cung phi mà nói, là một loại hành vi cực kỳ mất mặt, cho dù là Hứa Hoàng hậu, nếu không nắm giữ chứng cứ, cũng tuyệt đối không nên làm như vậy.
Hứa Hoàng hậu làm việc không đúng mực như vậy, Chiêu Đức Đế không khỏi lắc lắc đầu. Nếu không phải việc này liên quan tới Bảo Lạc, hắn hiện tại nhất định sẽ quát lớn Hứa Hoàng hậu.
Bất quá, vừa nghĩ đến Bảo Lạc, bộ dáng nhỏ nhắn không có sinh khí nằm trên giường, hắn liền mềm lòng.
Có người dám ở dưới mí mắt của hắn hại Bảo Lạc thành như vậy, không chỉ Hứa Hoàng hậu động khí, Chiêu Đức Đế cũng động khí, vừa rồi, chính hắn không phải cũng hoài nghi Hoàng Quý phi hắn luôn tín nhiệm sao? Vừa nghĩ như thế, hành động của Hoàng hậu, cũng có thể hiểu được.
Hoàng Quý phi tất nhiên cũng chú ý tới thần sắc biến hóa của Chiêu Đức Đế, tươi cười trên mặt không khỏi nhạt đi một chút. Nàng biết, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần dính đến Bảo Lạc, Chiêu Đức Đế luôn dễ dàng tha thứ cho Hứa Hoàng hậu. Đối với Hứa Hoàng hậu mà nói, Bảo Lạc chính là kim bài miễn tử trong tay nàng.
Bảo Lạc một ngày còn sống, Chiêu Đức Đế một ngày cũng không phế Hứa Hoàng hậu. Dù cho hắn đã chán ghét Hứa Hoàng hậu đến như vậy.
Hứa Hoàng hậu giữ khuôn mặt điềm tĩnh, gần như không thèm chú ý tới tâm tư của những người xung quanh. “Rốt cuộc là ai hãm hại Bảo Lạc của bản cung còn chưa nói tới, nhưng Hoàng Quý phi cùng Quý phi an bài người của mình bên cạnh Hoàng thượng lại là sự thật. Canh chừng hành tung của Hoàng đế, cũng không phải tội nhỏ, nếu tình về điểm này, cũng nên tra hỏi người bên cạnh Hoàng Quý phi và Quý phi, tránh việc hai người thông đồng với nhau, chúng ta không thể biết. Hoàng thượng nói có phải không?"
“Canh chừng hành tung của Hoàng đế? Hoàng hậu nương nương uy phong như vậy, nói ra liền chụp một cái mũ lên đầu chúng thần thiếp, thần thiếp thật sự không biết nên nói gì cho tốt." Lời nói của Trang Quý phi trước sau vẫn kiêu ngạo. Nàng ngay cả sủng phi như Hoàng Quý phi cũng không để vào mắt, sao có thể để tâm đến người đã thất sủng từ lâu, nương gia cũng suy tàn như Hứa Hoàng hậu?
Hoàng Quý phi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn Chiêu Đức Đế tâm tình bất định, cái gì cũng không dám nói.
Chiêu Đức Đế nếu đã có tâm, chỉ cần một chút cũng có thể tra ra người đứng phía sau bọn Thái giám là ai. Còn tiếp tục chống chế, sẽ chỉ làm ấn tượng của Chiêu Đức Đế đối với nàng không tốt.
Hoàng Quý phi trừng mắt nhìn Trang Quý phi vẫn còn kiêu ngạo, thật là ngu xuẩn, tự mình tìm đường chết cũng đừng có làm liên lụy nàng!
Quả nhiên, sau khi Chiêu Đức Đế nghe Hứa Hoàng hậu nói, thần sắc trở nên sâu thẳm. Hoàng Quý phi biết, đây là dấu hiệu tức giận của Chiêu Đức Đế, họ sắp xếp người của mình vào bên cạnh Chiêu Đức Đế, rốt cuộc đã chạm tới tự tôn của Chiêu Đức Đế. Cũng không biết Hứa Hoàng hậu như thế nào lại trở nên nhạy cảm như vậy, có thể đoán chuẩn xác tâm tư của Chiêu Đức Đế.
“Cứ làm như Hoàng hậu nói đi." Chiêu Đức Đế nói.
Rất nhanh, cung nữ tâm phúc của Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi liền bị thị vệ bắt giữ, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, cơ bản cũng có thể đoán ra.
Tại một khắc tâm phúc bị mang đi, sắc mặt Trang Quý phi rất khó coi. Hoàng Quý phi thì ngược lại, vẫn còn duy trì tư thái thong dong. Điều này làm cho Chiêu Đức Đế không khỏi nhìn Hoàng Quý phi nhiều một chút, hoài nghi có phải mình trách lầm Hoàng Quý phi hay không.
Có lẽ, chuyện này thật sự không có quan hệ gì với Hoàng Quý phi? Chung quy, Hoàng quý phi là người thông minh. Tựa như nàng nói, nàng không phải người sẽ thu về một đống lỗi.
Hoàng đế muốn có kết quả, người phía dưới đương nhiên phải ra sức, về phần dùng thủ đoạn gì, không ai để ý.
Một lát sau, liền có người đến báo. “Hoàng thượng, mấy cung nữ kia nói, là Quý phi nương nương phái người hạ thủ. Quý phi nương nương biết Hoàng thượng coi trọng Trường Thọ Công chúa, lại biết Trường Thọ Công chúa cùng Hoàng Quý phi không hợp nhau, liền muốn mưu hại Trường Thọ Công chúa, giá họa Hoàng Quý phi nương nương."
Hoàng Quý phi nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra. “Như vậy coi như đã chứng minh thần thiếp trong sạch."
Trang Quý phi thì nhíu chặt mi. “Từ từ đã, ngươi vẫn còn chưa nói ra tin tức mấu chốt."
“Hoàng Quý phi nương nương cùng Quý phi nương nương đừng có gấp, nô tài còn chưa nói xong. Tuy rằng việc này không phải Hoàng Quý phi nương nương gây nên, nhưng Ngũ Công chúa thì không thể thoát tội. Ngũ Công chúa ghen ghét Trường Thọ Công chúa được sủng ái hơn nàng, hơn nữa, Hoàng Quý phi nương nương ngày gần đây vì Trường Thọ Công chúa mà bị Hoàng thượng trách phạt, Ngũ Công chúa ở khắp nơi đều gây khó dễ cho Trường Thọ Công chúa. Ngũ Công chúa muốn cho Trường Thọ Công chúa một bài học, cho nên, thả mèo hoang ra dọa nàng."
“Quý phi nương nương không biết từ chỗ nào biết được chuyện này, bèn lợi dụng con mèo hoang kia."
“Về phần những người bên cạnh Hoàng thượng, người của Quý phi nương nương từ trước khi Quý phi tiến cung đã được Trang gia an bài bên cạnh Hoàng thượng, chính là muốn mật báo tin tức của Hoàng thượng cho Quý phi nương nương, cũng ở thời điểm Hoàng thượng không để ý tới nương nương liền nhắc nhở một chút."
“Mà người của Hoàng Quý phi nương nương, là người bên cạnh Hoàng Quý phi nương nương từ trước, đưa đến bên cạnh Hoàng thượng, mục đích cũng giống với Quý phi nương nương."
Thái giám này đã thông minh bỏ qua người của Thái hậu. Chuyện này, ngay cả Chiêu Đức Đế cũng không muốn nói ra, hắn là một nô tài, lại càng không thể nói.
Thái hậu là đích mẫu của Chiêu Đức Đế, trừ phi nàng phạm phải trọng tội, bằng không, Chiêu Đức Đế sẽ không vấn tội nàng.
Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi an bài người bên cạnh Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế có thể giận dữ, xử trí hai vị phi. Thái hậu an bài người bên cạnh Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế chỉ có thể nhân nhượng cho khỏi phiền phức, ngầm giải quyết chuyện này, chung quy, Thái hậu cũng không có làm cái gì.
“Hoàng Quý phi! Quý phi! Hừ, nếu không phải xảy ra chuyện này, trẫm còn thật không biết, nhóm ái phi của trẫm, có có thủ đoạn như vậy, chẳng những hại Bảo Lạc, còn muốn theo dõi trẫm."
“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi." Hoàng quý phi cảm thấy sự tình mất khống chế, lại không biết rốt cuộc là làm sai bước nào. Nhưng, nếu Chiêu Đức Đế đã muốn nắm giữ chân tướng, nàng cũng chỉ có thể tận lực giải thích với Chiêu Đức Đế, giảm bớt tội của mình và nữ nhi. “Là thần thiếp quá quan tâm Hoàng thượng, nhất thời hồ đồ, mới làm ra chuyện như vậy, xin Hoàng thượng thứ tội."
“Về phần Hàm Nhi, nàng còn nhỏ, chắc chắn không có cái tâm tư kia. Nếu nói nàng không thích Trường Thọ Công chúa, cố ý ngáng chân Trường Thọ Công chúa một chút, thần thiếp tin. Nhưng nếu nói nàng cố ý mưu hại Trường Thọ Công chúa, thần thiếp vạn lần không tin. Nàng bắt con mèo kia, có lẽ chỉ là muốn dọa Trường Thọ Công chúa, ai ngờ, bị hữu tâm nhân lợi dụng."
Khóe mắt Hoàng Quý phi mang theo dư quang nhìn về phía Trang Quý phi, “hữu tâm nhân" trong miệng nàng là ai, thật sự quá rõ ràng.
Khóe mắt Trang Quý phi thật sự muốn nứt ra. “Rõ ràng là mẫu tử các người có tâm tư hại Trường Thọ Công chúa trước, ta mới thuận nước đẩy thuyền! Ở thời điểm này, ngươi còn muốn đổ tội lên đầu ta!"
“Đủ rồi! Bản cung thật sự không hiểu, đến lúc này rồi, các ngươi còn có mặt mũi đứng đó nói dối! Bảo Lạc của bản cung hiện còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, nếu Bảo Lạc có gì bất trắc, các ngươi một người cũng không thể trốn tội!" Hứa Hoàng hậu không thể nhịn được nữa nói.
“Hoàng thượng nếu không thể trừng phạt mấy người này, liền thỉnh người cho phép thần thiếp cùng Bảo Lạc chết đi! Bảo Lạc thân thể yếu đuối, sao có thể liên tục chống lại những người này? Ngày thường, dù không bị bệnh nàng cũng phải uống thuốc mỗi ngày, phải điều dưỡng thân mình quá mức suy nhược, nay... Chỉ cần vừa nghĩ đến nàng còn nhỏ tuổi mà bị hại như vậy, trong lòng thần thiếp như bị dao cắt." Hứa Hoàng hậu vừa nói vừa rơi lệ. “Sống mà bị tra tấn từng ngày như vậy, chi bằng để nàng và thần thiếp cùng chết đi…"
“Hoàng hậu, sự tình còn chưa đến mức như thế. Trẫm đã nói, vô luận kẻ làm hại Bảo Lạc là ai, trẫm cũng sẽ không tha!"
“Truyền chỉ của trẫm: Quý phi Trang thị, hành vi không ngay thẳng, thủ đoạn ngoan độc, mưu hại Hoàng nữ, theo dõi hành tung của Hoàng đế, hủy bỏ phi vị, biếm vào lãnh cung!"
“Ngủ Hoàng nữ ỷ sủng mà kiêu, điêu ngoa thành tính, nhiều lần ức hiếp tỷ muội, không có lễ hiếu, lần này mưu hại muội muội, đã vi phạm tổ tông gia pháp, đem Ngũ Hoàng nữ nhốt vào miếu Hoàng Gia tự, không có ý của trẫm không được ra ngoài. Ở trong miếu Hoàng Gia tự, nếu không biết hối cải, liền xuống tóc làm ni cô."
“Hoàng Quý phi Chu thị, hành vi không ngay thẳng, theo dõi hành tung của Hoàng đế, dạy nữ nhi không nghiêm, cấm túc một năm, trong lúc đó, đem Nhị Hoàng tử giao cho Đức phi nuôi dưỡng, Thất Hoàng tử cho Vinh phi nuôi dưỡng."
Chuyện này, không phải Hoàng Quý phi làm, thì chính là Trang Quý phi làm. Hai vị phi đều cố gắng chứng minh bản thân vô tội, cãi nhau là điều không tránh khỏi. Huống chi, họ vốn nhìn nhau không thuận mắt, giờ phút này, giữa các nàng, xảy ra mâu thuẫn cũng không có gì khó hiểu.
Dưới tình huống không có bằng chứng, Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi tất nhiên cũng sẽ không nhận tội.
Hứa Hoàng hậu nhìn Trang Quý phi đầu đầy châu ngọc, ăn mặc phú quý bức người, lại dáng vẻ dịu dàng, bất động thanh sắc cướp lấy sự chú ý của Hoàng Quý phi, trong mắt toát ra một tia hận ý, tay cầm chén trà run nhè nhẹ.
Vô luận chuyện này là ai làm, người còn lại, không thể nào không có liên quan. Hai người này dám can đảm mưu tính, lợi dụng nữ nhi của nàng, nàng nhất định bắt họ trả giá thật lớn.
“Kỳ thật, muốn biết chân tướng, cũng không khó. Đem đại cung nữ cùng cận vệ bên người Hoàng Quý phi và Trang Quý phi tới tra hỏi là biết ngay, Hoàng thượng thấy sao?" Hứa Hoàng hậu nhìn Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi đầy tức giận, đề nghị.
“Hoàng hậu nương nương, hiện vẫn chưa có chứng cớ chứng minh chúng thần thiếp có tội, người liền muốn phái người bắt người của chúng thần thiếp lại, thần thiếp có thể coi người đang dùng việc công tính toán việc riêng không?" Trang Quý phi mày liễu dựng ngược, nhìn về phía Hứa Hoàng hậu, trong ánh mắt không hề che giấu bất mãn.
Mới vừa rồi, nàng cùng Hoàng Quý phi đấu khẩu thì có thể tạm thời đứng về phía Hứa Hoàng hậu, nay, tất nhiên cũng có thể vì lời nói của Hứa Hoàng hậu làm ảnh hưởng đến lợi ích của nàng mà đứng về phía Hoàng Quý phi.
“Hoàng hậu sốt ruột cho ái nữ, nóng lòng muốn tìm ra hung thủ là không sai, thần thiếp có thể lý giải, nhưng nương nương làm như vậy không ổn. Chúng thần thiếp đều là trọng thần chi nữ, nương gia đều là gia tộc có tiếng, nương nương nếu nói bắt liền bắt người của chúng thần thiếp, nói xét hỏi liền xét hỏi, một khi truyền ra ngoài, nương gia của chúng thần thiếp mất mặt, liền nghĩ Hoàng hậu nương nương không từ bi, mong nương nương cân nhắc."
Không hổ là sủng phi hợp ý Chiêu Đức Đế mấy năm nay, lời giống vậy, Hoàng Quý phi nói ra, nghe hoàn toàn khác nhau.
Nếu Trang Quý phi nói ra những lời này thì còn bị bắt thóp là dĩ hạ phạm thượng, bất kính với Hoàng hậu, nhưng Hoàng Quý phi nói ra, lại giống như đang suy tính cho Hứa Hoàng hậu, ít nhất ở ngoài mặt là vậy.
Lời nói của Hoàng Quý phi rất có lý, thâm minh đại nghĩa, cho thấy Hứa Hoàng hậu làm việc vội vàng, sẽ không nên việc.
Chiêu Đức Đế nhìn về phía Hứa Hoàng hậu, lúc này cũng có chút bất mãn. Vô cớ bắt giữ người của cung phi mà nói, là một loại hành vi cực kỳ mất mặt, cho dù là Hứa Hoàng hậu, nếu không nắm giữ chứng cứ, cũng tuyệt đối không nên làm như vậy.
Hứa Hoàng hậu làm việc không đúng mực như vậy, Chiêu Đức Đế không khỏi lắc lắc đầu. Nếu không phải việc này liên quan tới Bảo Lạc, hắn hiện tại nhất định sẽ quát lớn Hứa Hoàng hậu.
Bất quá, vừa nghĩ đến Bảo Lạc, bộ dáng nhỏ nhắn không có sinh khí nằm trên giường, hắn liền mềm lòng.
Có người dám ở dưới mí mắt của hắn hại Bảo Lạc thành như vậy, không chỉ Hứa Hoàng hậu động khí, Chiêu Đức Đế cũng động khí, vừa rồi, chính hắn không phải cũng hoài nghi Hoàng Quý phi hắn luôn tín nhiệm sao? Vừa nghĩ như thế, hành động của Hoàng hậu, cũng có thể hiểu được.
Hoàng Quý phi tất nhiên cũng chú ý tới thần sắc biến hóa của Chiêu Đức Đế, tươi cười trên mặt không khỏi nhạt đi một chút. Nàng biết, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần dính đến Bảo Lạc, Chiêu Đức Đế luôn dễ dàng tha thứ cho Hứa Hoàng hậu. Đối với Hứa Hoàng hậu mà nói, Bảo Lạc chính là kim bài miễn tử trong tay nàng.
Bảo Lạc một ngày còn sống, Chiêu Đức Đế một ngày cũng không phế Hứa Hoàng hậu. Dù cho hắn đã chán ghét Hứa Hoàng hậu đến như vậy.
Hứa Hoàng hậu giữ khuôn mặt điềm tĩnh, gần như không thèm chú ý tới tâm tư của những người xung quanh. “Rốt cuộc là ai hãm hại Bảo Lạc của bản cung còn chưa nói tới, nhưng Hoàng Quý phi cùng Quý phi an bài người của mình bên cạnh Hoàng thượng lại là sự thật. Canh chừng hành tung của Hoàng đế, cũng không phải tội nhỏ, nếu tình về điểm này, cũng nên tra hỏi người bên cạnh Hoàng Quý phi và Quý phi, tránh việc hai người thông đồng với nhau, chúng ta không thể biết. Hoàng thượng nói có phải không?"
“Canh chừng hành tung của Hoàng đế? Hoàng hậu nương nương uy phong như vậy, nói ra liền chụp một cái mũ lên đầu chúng thần thiếp, thần thiếp thật sự không biết nên nói gì cho tốt." Lời nói của Trang Quý phi trước sau vẫn kiêu ngạo. Nàng ngay cả sủng phi như Hoàng Quý phi cũng không để vào mắt, sao có thể để tâm đến người đã thất sủng từ lâu, nương gia cũng suy tàn như Hứa Hoàng hậu?
Hoàng Quý phi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn Chiêu Đức Đế tâm tình bất định, cái gì cũng không dám nói.
Chiêu Đức Đế nếu đã có tâm, chỉ cần một chút cũng có thể tra ra người đứng phía sau bọn Thái giám là ai. Còn tiếp tục chống chế, sẽ chỉ làm ấn tượng của Chiêu Đức Đế đối với nàng không tốt.
Hoàng Quý phi trừng mắt nhìn Trang Quý phi vẫn còn kiêu ngạo, thật là ngu xuẩn, tự mình tìm đường chết cũng đừng có làm liên lụy nàng!
Quả nhiên, sau khi Chiêu Đức Đế nghe Hứa Hoàng hậu nói, thần sắc trở nên sâu thẳm. Hoàng Quý phi biết, đây là dấu hiệu tức giận của Chiêu Đức Đế, họ sắp xếp người của mình vào bên cạnh Chiêu Đức Đế, rốt cuộc đã chạm tới tự tôn của Chiêu Đức Đế. Cũng không biết Hứa Hoàng hậu như thế nào lại trở nên nhạy cảm như vậy, có thể đoán chuẩn xác tâm tư của Chiêu Đức Đế.
“Cứ làm như Hoàng hậu nói đi." Chiêu Đức Đế nói.
Rất nhanh, cung nữ tâm phúc của Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi liền bị thị vệ bắt giữ, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, cơ bản cũng có thể đoán ra.
Tại một khắc tâm phúc bị mang đi, sắc mặt Trang Quý phi rất khó coi. Hoàng Quý phi thì ngược lại, vẫn còn duy trì tư thái thong dong. Điều này làm cho Chiêu Đức Đế không khỏi nhìn Hoàng Quý phi nhiều một chút, hoài nghi có phải mình trách lầm Hoàng Quý phi hay không.
Có lẽ, chuyện này thật sự không có quan hệ gì với Hoàng Quý phi? Chung quy, Hoàng quý phi là người thông minh. Tựa như nàng nói, nàng không phải người sẽ thu về một đống lỗi.
Hoàng đế muốn có kết quả, người phía dưới đương nhiên phải ra sức, về phần dùng thủ đoạn gì, không ai để ý.
Một lát sau, liền có người đến báo. “Hoàng thượng, mấy cung nữ kia nói, là Quý phi nương nương phái người hạ thủ. Quý phi nương nương biết Hoàng thượng coi trọng Trường Thọ Công chúa, lại biết Trường Thọ Công chúa cùng Hoàng Quý phi không hợp nhau, liền muốn mưu hại Trường Thọ Công chúa, giá họa Hoàng Quý phi nương nương."
Hoàng Quý phi nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra. “Như vậy coi như đã chứng minh thần thiếp trong sạch."
Trang Quý phi thì nhíu chặt mi. “Từ từ đã, ngươi vẫn còn chưa nói ra tin tức mấu chốt."
“Hoàng Quý phi nương nương cùng Quý phi nương nương đừng có gấp, nô tài còn chưa nói xong. Tuy rằng việc này không phải Hoàng Quý phi nương nương gây nên, nhưng Ngũ Công chúa thì không thể thoát tội. Ngũ Công chúa ghen ghét Trường Thọ Công chúa được sủng ái hơn nàng, hơn nữa, Hoàng Quý phi nương nương ngày gần đây vì Trường Thọ Công chúa mà bị Hoàng thượng trách phạt, Ngũ Công chúa ở khắp nơi đều gây khó dễ cho Trường Thọ Công chúa. Ngũ Công chúa muốn cho Trường Thọ Công chúa một bài học, cho nên, thả mèo hoang ra dọa nàng."
“Quý phi nương nương không biết từ chỗ nào biết được chuyện này, bèn lợi dụng con mèo hoang kia."
“Về phần những người bên cạnh Hoàng thượng, người của Quý phi nương nương từ trước khi Quý phi tiến cung đã được Trang gia an bài bên cạnh Hoàng thượng, chính là muốn mật báo tin tức của Hoàng thượng cho Quý phi nương nương, cũng ở thời điểm Hoàng thượng không để ý tới nương nương liền nhắc nhở một chút."
“Mà người của Hoàng Quý phi nương nương, là người bên cạnh Hoàng Quý phi nương nương từ trước, đưa đến bên cạnh Hoàng thượng, mục đích cũng giống với Quý phi nương nương."
Thái giám này đã thông minh bỏ qua người của Thái hậu. Chuyện này, ngay cả Chiêu Đức Đế cũng không muốn nói ra, hắn là một nô tài, lại càng không thể nói.
Thái hậu là đích mẫu của Chiêu Đức Đế, trừ phi nàng phạm phải trọng tội, bằng không, Chiêu Đức Đế sẽ không vấn tội nàng.
Hoàng Quý phi cùng Trang Quý phi an bài người bên cạnh Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế có thể giận dữ, xử trí hai vị phi. Thái hậu an bài người bên cạnh Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế chỉ có thể nhân nhượng cho khỏi phiền phức, ngầm giải quyết chuyện này, chung quy, Thái hậu cũng không có làm cái gì.
“Hoàng Quý phi! Quý phi! Hừ, nếu không phải xảy ra chuyện này, trẫm còn thật không biết, nhóm ái phi của trẫm, có có thủ đoạn như vậy, chẳng những hại Bảo Lạc, còn muốn theo dõi trẫm."
“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi." Hoàng quý phi cảm thấy sự tình mất khống chế, lại không biết rốt cuộc là làm sai bước nào. Nhưng, nếu Chiêu Đức Đế đã muốn nắm giữ chân tướng, nàng cũng chỉ có thể tận lực giải thích với Chiêu Đức Đế, giảm bớt tội của mình và nữ nhi. “Là thần thiếp quá quan tâm Hoàng thượng, nhất thời hồ đồ, mới làm ra chuyện như vậy, xin Hoàng thượng thứ tội."
“Về phần Hàm Nhi, nàng còn nhỏ, chắc chắn không có cái tâm tư kia. Nếu nói nàng không thích Trường Thọ Công chúa, cố ý ngáng chân Trường Thọ Công chúa một chút, thần thiếp tin. Nhưng nếu nói nàng cố ý mưu hại Trường Thọ Công chúa, thần thiếp vạn lần không tin. Nàng bắt con mèo kia, có lẽ chỉ là muốn dọa Trường Thọ Công chúa, ai ngờ, bị hữu tâm nhân lợi dụng."
Khóe mắt Hoàng Quý phi mang theo dư quang nhìn về phía Trang Quý phi, “hữu tâm nhân" trong miệng nàng là ai, thật sự quá rõ ràng.
Khóe mắt Trang Quý phi thật sự muốn nứt ra. “Rõ ràng là mẫu tử các người có tâm tư hại Trường Thọ Công chúa trước, ta mới thuận nước đẩy thuyền! Ở thời điểm này, ngươi còn muốn đổ tội lên đầu ta!"
“Đủ rồi! Bản cung thật sự không hiểu, đến lúc này rồi, các ngươi còn có mặt mũi đứng đó nói dối! Bảo Lạc của bản cung hiện còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, nếu Bảo Lạc có gì bất trắc, các ngươi một người cũng không thể trốn tội!" Hứa Hoàng hậu không thể nhịn được nữa nói.
“Hoàng thượng nếu không thể trừng phạt mấy người này, liền thỉnh người cho phép thần thiếp cùng Bảo Lạc chết đi! Bảo Lạc thân thể yếu đuối, sao có thể liên tục chống lại những người này? Ngày thường, dù không bị bệnh nàng cũng phải uống thuốc mỗi ngày, phải điều dưỡng thân mình quá mức suy nhược, nay... Chỉ cần vừa nghĩ đến nàng còn nhỏ tuổi mà bị hại như vậy, trong lòng thần thiếp như bị dao cắt." Hứa Hoàng hậu vừa nói vừa rơi lệ. “Sống mà bị tra tấn từng ngày như vậy, chi bằng để nàng và thần thiếp cùng chết đi…"
“Hoàng hậu, sự tình còn chưa đến mức như thế. Trẫm đã nói, vô luận kẻ làm hại Bảo Lạc là ai, trẫm cũng sẽ không tha!"
“Truyền chỉ của trẫm: Quý phi Trang thị, hành vi không ngay thẳng, thủ đoạn ngoan độc, mưu hại Hoàng nữ, theo dõi hành tung của Hoàng đế, hủy bỏ phi vị, biếm vào lãnh cung!"
“Ngủ Hoàng nữ ỷ sủng mà kiêu, điêu ngoa thành tính, nhiều lần ức hiếp tỷ muội, không có lễ hiếu, lần này mưu hại muội muội, đã vi phạm tổ tông gia pháp, đem Ngũ Hoàng nữ nhốt vào miếu Hoàng Gia tự, không có ý của trẫm không được ra ngoài. Ở trong miếu Hoàng Gia tự, nếu không biết hối cải, liền xuống tóc làm ni cô."
“Hoàng Quý phi Chu thị, hành vi không ngay thẳng, theo dõi hành tung của Hoàng đế, dạy nữ nhi không nghiêm, cấm túc một năm, trong lúc đó, đem Nhị Hoàng tử giao cho Đức phi nuôi dưỡng, Thất Hoàng tử cho Vinh phi nuôi dưỡng."
Tác giả :
Yến Ương