Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 30: A, Không thể!
Từ khách sạn của bọn họ tới khu du lịch cũng không gần, ngồi xe hơn một tiếng mới tới nơi.
Kỳ thực loại thời tiết như này, Khương Hành càng hi vọng tổ chức hoạt động phiêu lưu, khi hắn xuống xe kiến nghị với Vương đạo diễn, Vương đạo diễn nói có thể sắp xếp, phiêu lưu cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là áp sau mà thôi.
Lý Quân biết Khương Hành thích chơi nước, cũng không nói gì, phiêu lưu đúng là một hoạt động tập thể không tồi, chẳng qua Khương Hành quên một việc, hiện tại hắn còn đang dưỡng đầu, hoạt động kịch liệt cũng đừng nghĩ tới.
Tới cửa khu du lịch, tổ tiết mục cho ba tổ bọn họ cử ra người đại diện tổ mình để rút thẻ, mỗi một thẻ đều vẽ bản đồ đường đi, là tổ tiết mục trải qua nghiên cứu địa hình sửa sang lại làm ra, mỗi một con đường đều khác nhau, nhiệm vụ cần hoàn thành cũng khác nhau.
Khương Hành để hai cô gái rút trước, tổ bọn họ cuối cùng, hai tổ rút xong thẻ còn lại chính là hắn và Lý Quân.
Đạo diễn nói cho bọn họ: "Tổ nào hoàn thành hết nhiệm vụ trước, buổi tối sẽ có đãi ngộ đặc thù."
Vừa nghe có đãi ngộ đặc thù đã biết là phần thưởng không tồi, ai không muốn làm nhân vật chính chứ!
Cực kỳ không hài lòng về cộng sự của mình, lúc này trên mặt Lương Chỉ Duyên cũng thêm nhiều chút vui vẻ, con đường cô rút phải cũng không tệ lắm, có thể trực tiếp ngồi cáp treo lên núi.
Hà Uyển Tinh và Trình Hiên một tốt, hai người rút được một đường lên núi khác.
Tổ Khương Hành và Lý Quân cùng phương hướng xuất phát với tổ Lương Chỉ Duyên, nhưng giao lộ tiếp theo thì lại đi hướng khác nhau.
Sau khi rút thẻ xong, các tổ đều biết lộ tuyến trên thẻ của đối phương là gì, nhưng cũng không có xung đột gì với hành trình của bọn họ, chỉ xem ai hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn, hơn nữa trong quá trình này còn có một nhiệm vụ nhỏ khác, còn phần thưởng là gì tổ tiết mục cũng không nói trước với họ, ít nhiều cũng khiến mỗi người đều có chút chờ mong.
Một đoạn đường ngắn lúc đầu, tổ của Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư cùng với tổ của Khương Hành, Lý Quân đi cùng nhau, tới đoạn giao lộ, Lương Chỉ Duyên lưu luyến không rời mà quay đầu lại vài lần nhìn Khương Hành, cái loại cảm xúc không muốn tách ra này cơ hồ muốn tràn ra màn hình, tổ tiết mục muốn thêm biểu cảm lên trên mặt bọn họ, nhưng Khương Hành người ta từ trong ra ngoài đều viết 120 cái cự tuyệt, hơn nữa vận khí của Lương CHỉ Duyên còn không tốt, không rút trúng Khương Hành, chỉ có thể giương mắt đố kỵ hâm mộ nhìn vận khí của Lý Quân.
Hai tổ đã tách ra, phía sau Lý Quân và Khương Hành liền ít đi một vài nhân viên, đi theo bọn họ cũng chỉ có ba người quay phim, hai người khiêng camera, một người thay thế bổ sung, ba người thay phiên nhau đổi, leo núi cũng không phải là việc dễ dàng.
Bọn họ cũng có thể ngồi cáp treo, chẳng qua cần phải leo lên một mục đích nào đó rồi mới có thể cáp treo lên núi.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là chụp ảnh ở những địa điểm khác nhau, còn phải đứng ở bảng tên mới địa điểm đó chụp mới coi là được thông qua.
Buổi sáng lên núi, buổi chiều xuống núi, thời gian tiêu phí có lẽ không ít, nhưng xem lộ tuyến, hẳn là vòng vèo, cũng sẽ không làm bọn họ mệt, dù sao tổ tiết mục còn phải suy xét tới tình trạng thân thể của Khương Hành.
Hôm nay Khương Hành đội cái mũ ngư dân mà mấy hôm trước mua ở siêu thị, còn Lý Quân thì đội mũ lưỡi trai, hai người đều mặc một cái áo thun một cái quần dài thể thao, một đôi giày đá bóng có thể leo núi, ba lô cũng không cùng loại, ba lô đôi của Khương Hành và Lý Quân còn ở trong cái ổ nhỏ của bọn họ, sau khi Khương Hành mất trí nhớ liền trở về ở chung cư của hắn, mà chung cư cũng không có ba lô đôi.
Trên thẻ của bọn họ có bản đồ, địa điểm đầu tiên cần tới là vườn chim công, mục tiêu thứ hai là thác nước, thứ ba là bách hoa cốc, thứ tư chính là từ đáy cốc ngồi cáp treo lên giữa sườn núi, sau đó lại tới địa điểm cuối cùng là chùa Vạn Hòa. Tổng cộng năm địa điểm, chỉ cần bọn họ hoàn thành một cái cuối cùng là có thể ngồi cáp treo trực tiếp xuống núi.
Khương Hành chỉ vào vườn chim công nói với Lý Quân: "Đi thôi, chúng ta liền đi chỗ này."
Lý Quân gật đầu: "Ừ, hẳn là không xa lắm vừa rồi em có nhìn thấy bảng hướng dẫn, chúng ta đi từ bên phải này qua."
Khương Hành tán dương thái độ nghiêm túc tỉ mỉ của lý Quân: "Vẫn là cậu cẩn thận."
Lý Quân không chút khách khí tiếp thu lời khen ngợi của hắn.
Xung quanh đều là đường, nếu không xem biển báo hướng dẫn thật đúng là không biết đi về hướng nào, không cẩn thận lại đi lòng vòng về chỗ cũ cũng nên.
Tổ tiết mục cũng thật là biết chọn địa điểm, có lẽ cũng chỉ có tổ tiết mục mới có thể làm như vậy, người bình thường không đi đoạn đường bộ này.
Lý Quân hít vào một hơi thật sâu, rừng rậm không khí tự nhiên, đều là thiên nhiên ban tặng, phải hưởng thụ cho đã thời gian vui vẻ hiếm thấy này mới được.
Con đường hai người đi tương đối thiên môn, trên cơ bản bọn họ đều là đi ngược lại với những người khác, đại đa số khách du lịch lên núi sau đó xuống núi rồi vào vườn chim công dạo một vòng rồi trực tiếp trở về, còn bọn họ lúc này lại trực tiếp đi tới vườn chim công, điều này khiến cho dọc đường đi không có người mấy, trên đường cũng chỉ có hai người bọn họ và mấy người quay phim.
Đi trên đường bê tông, hai người nện bước cũng thong thả, trong lòng đều có ý tứ hưởng thụ.
Bọn họ không có nhu cầu bức thiết với phần thưởng của tổ tiết mục, vì cuối cùng bọn họ vẫn phải tới hỗ trợ, đãi ngộ đặc thù, đều là nói mồm thôi, khi mọi người đang bận rộn làm bữa tối, trước máy quay thật sự không có khả năng cái gì cũng không làm, đãi ngộ đặc thù chẳng qua chỉ là lừa gạt khán giả một chút, tranh thủ ánh mắt của khán giả mà thôi, đều là kịch bản hết.
Sau khi cảm thụ trong chốc lát, Khương Hành nhớ tới tờ giấy của mình, hắn không thích đè nặng sự tình trong lòng, chỉ muốn tìm một cơ hội nói với Lý Quân câu kia, cũng không đơn giản, tính cảnh giác của Lý Quân cao hơn hắn, lại thông minh, căn bản không dễ lừa gạt, hơn nữa đôi mắt Lý Quân giống như có thể nhìn thấu hắn, vô luận nói cái gì thì giây tiếp theo anh cũng có thể nhìn ra, hoặc là anh không nói, nhưng anh sẽ dùng ánh mắt nói cho ngươi: Với kỹ thuật diễn xuất này của anh, còn phải mài giũa tôi luyện lại nhiều.
Trong lòng Khương Hành cũng biết không phải vấn đề kỹ thuật diễn xuất không mài giũa tôi luyện, mà là Lý Quân quá mức hiểu hắn.
Trải qua hai việc ngày hôm qua là chăm sóc Lý Quân bị thương ở mũi và đưa rượu vải, giữa hai người giảm đi chút ngăn cách, nhiều thêm chút tự nhiên, dù sao Lý Quân đã, đã hôn hắn, dù sao cũng đã như vậy rồi.
Đang cân nhắc dùng phương thức nào tự nhiên nhất để hoàn thành nhiệm vụ của mình, Lý Quân liền hỏi Khương Hành: "Khương lão sư, không phải là anh đang cân nhắc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của anh chứ?"
Khương Hành: "...... Cậu lại biết?" Đã nói Lý Quân đặc biệt hiểu hắn mà!
Lý Quân kéo dây ba lô: "Em không gì không biết." Anh đội mũ lưỡi trai, tóc giấu ở bên trong mũ, tựa hồ lại càng nhỏ đi vài tuổi, mặt Lý Quân vốn dĩ đã trẻ con, đại khái ngày thường khí tràng đều là trầm ổn và thanh nhã, khiến người theo bản năng xem nhẹ dung mạo của anh, điều này cũng chính là khí tràng đè ép tất cả chỉ có trong truyền thuyết, Khương Hành cứ cảm thấy Lý Quân hiện tại khá đáng yêu.
Khương Hành: "Nếu tôi nói không phải thì sao?"
Lý Quân nghiêng đầu nhìn hắn: "Nói dối không nên trở thành thói quen của người trưởng thành, Khương lão sư." Anh đưa ra một chủ ý cho Khương Hành: "Nếu không thì anh trực tiếp nói cho em nội dung trong giấy là gì, em sẽ cùng anh đóng một vở kịch, làm bộ không biết, liền thả cho anh qua cửa, được không?"
Khương Hành không mắc lừa: "Tôi sợ cậu buông tha tôi, nhưng tổ tiết mục lại không buông tha tôi."
Ba người quay phim đi theo bọn họ gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, người khác có lẽ sẽ buông tha, nhưng Khương lão sư thì không thể được, dù sao hắn là chủ xị, là vương bài của chương trình, là khách mời mà chương trình bỏ ra số tiền lớn để mời tới, không thể lãng phí tài nguyên.
Lý Quân vẻ mặt đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm hắn: "Nhưng mà vô luận anh nói cái gì với em em đều cảm thấy không hợp lý, chỉ cần em nghe ra có chút không hợp, nhiệm vụ của anh liền thất bại, so với trực tiếp nói cho em cũng không có gì khác nhau."
Khương Hành nhìn chằm chằm biển tên treo trên thân cây đại thụ trước mắt, nỗ lực giãy giụa: "Không, tôi sẽ không dễ dàng nói cho cậu."
"Việc gì phải thế, Khương lão sư." Lý Quân khẽ cười nói: "Thật sự không suy xét một chút sao? Có thể làm giao dịch với em, anh nói cho em, em liền đồng ý với anh một việc, bất luận là lúc nào cũng có tác dụng."
Đi tới nơi này, Khương Hành đã sớm không có vẻ rụt rè lúc trước, nói với người quay phim: "Tới, quay lại đi, giúp tôi làm chứng, chỉ cần tôi nói nhiệm vụ của tôi cho Lý lão sư, cậu ta sẽ đồng ý với tôi một điều kiện, bất luận là lúc nào cũng có tác dụng."
Lý Quân mỉm cười gật đầu, Khương lão sư của anh thật sự là quá dễ lừa! Nếu không phải có ba cái bóng đèn lớn kia, anh đều muốn ôm lấy hắn hôn hai cái, dù sao hiện tại Khương Hành cũng sẽ không bài xích khi tiếp xúc với anh, nhìn bản thân thận trọng từng bước bắt Khương lão sư vào lồng sắt, những bi thương lúc trước khi biết hắn quên mình có vẻ như dần dần tiêu tán, còn lại chỉ có dịu dàng mà Khương Hành cho.
Vô luận khi nào, Khương Hành đều là một người đàn ông dịu dàng, khiến người không nỡ buông ra, đại khái là chết cũng không muốn buông tay nhỉ.
Ba người quay phim: Cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, dựa theo kịch bản bình thường, không phải là Khương Hành hứa hẹn với Lý Quân, còn Lý Quân gọi bọn họ tới làm chứng sao? Nhưng những cái này không phải trọng điểm, không dựa theo kịch bản mới chính là thứ đạo diễn của bọn họ muốn, quay lại hai người tương tác, bất luận một chi tiết nào cũng không thể bỏ qua!
Kỳ thực trong chương trình mọi người đều ngầm truyền tai nhau, đối với các khách mời khác chương trình này là loại chương trình về cuộc sống, còn đối với Khương lão sư và Lý Quân cái chương trình này chính là chương trình luyến ái, quay chụp nội dung yêu đương các thứ, tuyệt đối không sai, ghi lại hỉ nộ ái ố trong tình yêu, ghi lại đối thoại của hai người, miêu tả 360 độ các loại thay đổi cảm xúc.
Khương Hành và Lý Quân cũng không biết mấy người quay phim đã căn cứ vào kinh nghiệm quay chụp nhiều năm của mình, giúp bọn họ não bổ ra một hồi kịch luyến ái, tuyến chính là đúng, nhưng tuyến nhánh chắc chắn là sai.
Mặc kệ người khác thế nào, Khương Hành vẫn cố nghẹn lại không tiết lộ nhiệm vụ của mình cho Lý Quân, không bị anh dụ dỗ nói ra.
Mà Lý Quân cũng không vội, một bước tới cửa kia chắc chắn cần phải có một quá trình, Khương Hành nghĩ kỹ sẽ tỉnh táo lại, hắn cũng phải kẻ ngốc.
Vườn chim công liền ở trước mặt, lúc này còn chưa có nhiều người tới xem không tước xinh đẹp, rừng rậm không nhiều ánh nắng mấy, cỏ trên mặt đất còn vướng những giọt sương như những viên pha lê trong suốt, hơi nước trong không khí cũng tăng thêm, trở nên sền sệt, hơi nước nhắm thẳng đậu lại trên cơ thể người.
Tiếng kêu của chim công hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, Khương Hành và Lý Quân cũng không rảnh đi tìm bảng tiêu chí để chụp ảnh, tiến tới khu nghỉ ngơi của chim công, nhân viên công tác đang ở bên cạnh hướng dẫn bọn họ, cũng giảng giải cho bọn họ tiếng kêu vừa rồi đến từ con công nào.
Theo hướng ngón tay chỉ của nhân viên công tác, bọn họ nhìn thấy hai con chim công thuần trắng, một con bay lên một cành cây, một con kéo kéo cái đuôi như đuôi áo cưới nhàn nhã đi trên mặt cỏ, thường thường kêu vài tiếng với con chim công ở trên cây!
Con công trắng ở trên mặt đất cũng không sợ người, khi Khương Hành và Lý Quân định tới gần nói, nó cũng không chạy ra xa.
Hai người đi theo phía sau nó trong chốc lát.
Khương Hành: "Đuôi nó đẹp nhỉ."
Lý Quân: "Em còn chưa thấy chim công trắng xòe đuôi bao giờ, không biết cảnh tượng sẽ đồ sộ như thế nào."
Nhân viên công tác đứng từ xa, không theo kịp, hai người liền tùy ý tán gẫu.
Khương Hành: "Tôi cũng chưa thấy qua, chim công trống phần lớn sẽ xòe đuôi vào 3,4, hiện tại là tháng 7, có lẽ sẽ không nhìn thấy."
Con công trắng trên mặt đất chậm rãi đi về phía con chim công trên cây kia,.
Lý Quân cũng không cảm thấy mất mát: "Vậy anh đoán nó có theo đuổi được phối ngẫu hay không?"
Khương Hành lúc này trở nên thông minh: "Tôi không đoán." Chỉ cần Lý Quân bảo hắn đoán sẽ phải cá cược, lại bị anh hầm, hơn nữa mình còn nhiều lần mắc bẫy, hắn liền trở nên cảnh giác.
Kỳ thực Lý Quân chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không muốn biết đáp án từ trong miệng Khương Hành, hoặc là nói vấn đề này của anh giống như có hai nghĩa, Khương Hành cố ý tránh né, nhưng Khương Hành nghĩ ra sao?
Lý Quân cười nói: "Không cần đoán, con kia là phối ngẫu của nó."
Khương Hành: "Sao cậu lại biết."
Lý Quân nhún vai nói: "Cửa có ghi mà."
Khương Hành: "......" Tôi, tôi không muốn để ý tới cậu!
Khương Hành không thể không thừa nhận, Lý Quân làm việc cẩn thận hơn hắn, nơi hắn không chú ý tới, Lý Quân người này đã cõng máy ra quét quét xong.
Lý Quân đẩy đẩy mũ lưỡi trai: "Khương lão sư, chúng ta đi chụp ảnh chung đi, nhiệm vụ trên thẻ."
Bởi vì Khương Hành rất thích những thứ xinh đẹp, hai người lại vây xem chim công trắng đẹp đến nghẹt thở một lát rồi mới ra ngoài cửa vườn chụp ảnh chung, dù sao bọn họ cũng không phải hành động tự do, bên người còn có ba cái đuôi so với mặt trời còn sáng hơn kia.
Hai người còn chưa nghiêm túc đứng một chỗ chụp ảnh chung, khi hai người đứng ở cửa chụp ảnh cực kỳ không thích ứng, vô luận là đứng ở bên trái hay là bên phải đều cảm thấy không thích hợp.
Khi đứng ở bên phải, biểu tình của Lý Quân có chút lo âu, ánh mắt lộ ra bất an, Khương Hành còn muốn hỏi anh rốt cuộc dùng tư thế gì, liền phát hiện trán anh đang đổ mồ hôi, trong rừng cơ hồ không có ánh nắng, còn có gió thổi nhẹ, căn bản là không tới nông nỗi chảy mồ hôi.
Khương Hành không hỏi gì mà nhanh chóng ôm lấy vai phải Lý Quân, nói với thợ chụp ảnh: "Mau chụp, mau chụp, chúng ta mau đi tới địa điểm tiếp theo!"
Nhiếp ảnh gia toàn phương vị chụp cho bọn họ mấy tấm, cũng chỉ mất vài giây đồng hồ.
Bị Khương Hành ôm Lý Quân không còn vẻ rối rắm khó chịu nữa, thần sắc đã trở lại bình thường.
Chụp xong, Khương Hành buông tay ra, nhỏ giọng hỏi Lý Quân: "Vừa rồi cậu bị làm sao vậy?"
Lý Quân nhéo nhéo mi tâm: "Không có gì." Anh tỏ ra trấn định: "Chúng ta đi xem địa điểm tiếp theo như thế nào đi."
Khương Hành nghĩ thầm mọi người đều ở chỗ này, có chuyện gì cũng có thể kịp phản ứng trước tiên, liền trở nên yên tâm, nhìn Lý Quân đúng là không có vấn đề gì.
Khi mình từ chối sắc mặt cậu ta vẫn như thường, làm sao vừa mới định chụp ảnh cậu ta liền trở nên lo âu bất an? Lúc trước chụp ảnh chung cũng không có vấn đề gì, kỳ lạ.
Đích đến tiếp theo là thác nước thẳng,có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đồ sộ của thác nước.
Một hàng năm người bọn họ đi tới trước thác nước, chụp bức ảnh chung, ngay sau đó đi lên phía trước, tới bách hoa cốc.
Từ bên trên đi xuống đáy cốc cần khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Bách hoa cốc, tự nhiên giống với tên của nó, trong cốc tràn đầy các loại hoa cỏ đủ mọi kiểu dáng, không đếm hết được chủng loại, nam thị là khu vực nhiệt đới, có thể sinh trưởng ra nhiều chủng loại hoa như vậy cũng là bình thường. Mà nơi này cũng là một cảnh quan lớn, có người hỏi có nhân công gieo trồng hay không, nhưng có vài loại hoa sinh trưởng trên vách núi đá, nhân công căn bản là không thể leo lên đấy mà trồng được, loại vấn đề này dùng mắt là có thể tìm được câu trả lời.
Trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc, trong cảnh sắc xinh đẹp này Khương Hành phát hiện cảm xúc của Lý Quân từ lúc ra khỏi vườn chim công vẫn luôn không tốt lắm, hắn liền có chút nóng vội, quýnh lên liền buột miệng thốt ra: "Nếu không tôi nói cho cậu nhiệm vụ của tôi là gì nhé?"
Lý Quân nghiêng đầu nhìn hắn, giống như không quá để ý: "Được."
Khương Hành cảm thấy hai người cùng nhau leo núi vẫn là phải vô cùng vui vẻ mới được, một mình hắn vui vẻ thì có ích lợi gì, nhiệm vụ căn bản không quan trọng.
Hắn nói: "Nội dung nhiệm vụ của tôi là "tôi hát cho cậu nghe một khúc tình ca"."
Lúc này Khương Hành mới thấy khóe miệng của anh hơi hơi nhếch lên, lập tức hiểu ra: Bị - lừa!
Lý Quân còn cố ý hỏi hắn: "Vậy Khương lão sư, anh muốn hát một bài không?"
Khương Hành dùng giọng nói tự nhận là tàn nhẫn trả lời anh: "A, không thể!"
...........
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: [ khóc thút thít ]
Lý Quân: Ngoan, không khóc, ăn kẹo.
Khương Hành: A, không ăn!
Lý Quân: [ mắt lạnh ]
Khương Hành:...... Anh ăn.
Kỳ thực loại thời tiết như này, Khương Hành càng hi vọng tổ chức hoạt động phiêu lưu, khi hắn xuống xe kiến nghị với Vương đạo diễn, Vương đạo diễn nói có thể sắp xếp, phiêu lưu cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là áp sau mà thôi.
Lý Quân biết Khương Hành thích chơi nước, cũng không nói gì, phiêu lưu đúng là một hoạt động tập thể không tồi, chẳng qua Khương Hành quên một việc, hiện tại hắn còn đang dưỡng đầu, hoạt động kịch liệt cũng đừng nghĩ tới.
Tới cửa khu du lịch, tổ tiết mục cho ba tổ bọn họ cử ra người đại diện tổ mình để rút thẻ, mỗi một thẻ đều vẽ bản đồ đường đi, là tổ tiết mục trải qua nghiên cứu địa hình sửa sang lại làm ra, mỗi một con đường đều khác nhau, nhiệm vụ cần hoàn thành cũng khác nhau.
Khương Hành để hai cô gái rút trước, tổ bọn họ cuối cùng, hai tổ rút xong thẻ còn lại chính là hắn và Lý Quân.
Đạo diễn nói cho bọn họ: "Tổ nào hoàn thành hết nhiệm vụ trước, buổi tối sẽ có đãi ngộ đặc thù."
Vừa nghe có đãi ngộ đặc thù đã biết là phần thưởng không tồi, ai không muốn làm nhân vật chính chứ!
Cực kỳ không hài lòng về cộng sự của mình, lúc này trên mặt Lương Chỉ Duyên cũng thêm nhiều chút vui vẻ, con đường cô rút phải cũng không tệ lắm, có thể trực tiếp ngồi cáp treo lên núi.
Hà Uyển Tinh và Trình Hiên một tốt, hai người rút được một đường lên núi khác.
Tổ Khương Hành và Lý Quân cùng phương hướng xuất phát với tổ Lương Chỉ Duyên, nhưng giao lộ tiếp theo thì lại đi hướng khác nhau.
Sau khi rút thẻ xong, các tổ đều biết lộ tuyến trên thẻ của đối phương là gì, nhưng cũng không có xung đột gì với hành trình của bọn họ, chỉ xem ai hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn, hơn nữa trong quá trình này còn có một nhiệm vụ nhỏ khác, còn phần thưởng là gì tổ tiết mục cũng không nói trước với họ, ít nhiều cũng khiến mỗi người đều có chút chờ mong.
Một đoạn đường ngắn lúc đầu, tổ của Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư cùng với tổ của Khương Hành, Lý Quân đi cùng nhau, tới đoạn giao lộ, Lương Chỉ Duyên lưu luyến không rời mà quay đầu lại vài lần nhìn Khương Hành, cái loại cảm xúc không muốn tách ra này cơ hồ muốn tràn ra màn hình, tổ tiết mục muốn thêm biểu cảm lên trên mặt bọn họ, nhưng Khương Hành người ta từ trong ra ngoài đều viết 120 cái cự tuyệt, hơn nữa vận khí của Lương CHỉ Duyên còn không tốt, không rút trúng Khương Hành, chỉ có thể giương mắt đố kỵ hâm mộ nhìn vận khí của Lý Quân.
Hai tổ đã tách ra, phía sau Lý Quân và Khương Hành liền ít đi một vài nhân viên, đi theo bọn họ cũng chỉ có ba người quay phim, hai người khiêng camera, một người thay thế bổ sung, ba người thay phiên nhau đổi, leo núi cũng không phải là việc dễ dàng.
Bọn họ cũng có thể ngồi cáp treo, chẳng qua cần phải leo lên một mục đích nào đó rồi mới có thể cáp treo lên núi.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là chụp ảnh ở những địa điểm khác nhau, còn phải đứng ở bảng tên mới địa điểm đó chụp mới coi là được thông qua.
Buổi sáng lên núi, buổi chiều xuống núi, thời gian tiêu phí có lẽ không ít, nhưng xem lộ tuyến, hẳn là vòng vèo, cũng sẽ không làm bọn họ mệt, dù sao tổ tiết mục còn phải suy xét tới tình trạng thân thể của Khương Hành.
Hôm nay Khương Hành đội cái mũ ngư dân mà mấy hôm trước mua ở siêu thị, còn Lý Quân thì đội mũ lưỡi trai, hai người đều mặc một cái áo thun một cái quần dài thể thao, một đôi giày đá bóng có thể leo núi, ba lô cũng không cùng loại, ba lô đôi của Khương Hành và Lý Quân còn ở trong cái ổ nhỏ của bọn họ, sau khi Khương Hành mất trí nhớ liền trở về ở chung cư của hắn, mà chung cư cũng không có ba lô đôi.
Trên thẻ của bọn họ có bản đồ, địa điểm đầu tiên cần tới là vườn chim công, mục tiêu thứ hai là thác nước, thứ ba là bách hoa cốc, thứ tư chính là từ đáy cốc ngồi cáp treo lên giữa sườn núi, sau đó lại tới địa điểm cuối cùng là chùa Vạn Hòa. Tổng cộng năm địa điểm, chỉ cần bọn họ hoàn thành một cái cuối cùng là có thể ngồi cáp treo trực tiếp xuống núi.
Khương Hành chỉ vào vườn chim công nói với Lý Quân: "Đi thôi, chúng ta liền đi chỗ này."
Lý Quân gật đầu: "Ừ, hẳn là không xa lắm vừa rồi em có nhìn thấy bảng hướng dẫn, chúng ta đi từ bên phải này qua."
Khương Hành tán dương thái độ nghiêm túc tỉ mỉ của lý Quân: "Vẫn là cậu cẩn thận."
Lý Quân không chút khách khí tiếp thu lời khen ngợi của hắn.
Xung quanh đều là đường, nếu không xem biển báo hướng dẫn thật đúng là không biết đi về hướng nào, không cẩn thận lại đi lòng vòng về chỗ cũ cũng nên.
Tổ tiết mục cũng thật là biết chọn địa điểm, có lẽ cũng chỉ có tổ tiết mục mới có thể làm như vậy, người bình thường không đi đoạn đường bộ này.
Lý Quân hít vào một hơi thật sâu, rừng rậm không khí tự nhiên, đều là thiên nhiên ban tặng, phải hưởng thụ cho đã thời gian vui vẻ hiếm thấy này mới được.
Con đường hai người đi tương đối thiên môn, trên cơ bản bọn họ đều là đi ngược lại với những người khác, đại đa số khách du lịch lên núi sau đó xuống núi rồi vào vườn chim công dạo một vòng rồi trực tiếp trở về, còn bọn họ lúc này lại trực tiếp đi tới vườn chim công, điều này khiến cho dọc đường đi không có người mấy, trên đường cũng chỉ có hai người bọn họ và mấy người quay phim.
Đi trên đường bê tông, hai người nện bước cũng thong thả, trong lòng đều có ý tứ hưởng thụ.
Bọn họ không có nhu cầu bức thiết với phần thưởng của tổ tiết mục, vì cuối cùng bọn họ vẫn phải tới hỗ trợ, đãi ngộ đặc thù, đều là nói mồm thôi, khi mọi người đang bận rộn làm bữa tối, trước máy quay thật sự không có khả năng cái gì cũng không làm, đãi ngộ đặc thù chẳng qua chỉ là lừa gạt khán giả một chút, tranh thủ ánh mắt của khán giả mà thôi, đều là kịch bản hết.
Sau khi cảm thụ trong chốc lát, Khương Hành nhớ tới tờ giấy của mình, hắn không thích đè nặng sự tình trong lòng, chỉ muốn tìm một cơ hội nói với Lý Quân câu kia, cũng không đơn giản, tính cảnh giác của Lý Quân cao hơn hắn, lại thông minh, căn bản không dễ lừa gạt, hơn nữa đôi mắt Lý Quân giống như có thể nhìn thấu hắn, vô luận nói cái gì thì giây tiếp theo anh cũng có thể nhìn ra, hoặc là anh không nói, nhưng anh sẽ dùng ánh mắt nói cho ngươi: Với kỹ thuật diễn xuất này của anh, còn phải mài giũa tôi luyện lại nhiều.
Trong lòng Khương Hành cũng biết không phải vấn đề kỹ thuật diễn xuất không mài giũa tôi luyện, mà là Lý Quân quá mức hiểu hắn.
Trải qua hai việc ngày hôm qua là chăm sóc Lý Quân bị thương ở mũi và đưa rượu vải, giữa hai người giảm đi chút ngăn cách, nhiều thêm chút tự nhiên, dù sao Lý Quân đã, đã hôn hắn, dù sao cũng đã như vậy rồi.
Đang cân nhắc dùng phương thức nào tự nhiên nhất để hoàn thành nhiệm vụ của mình, Lý Quân liền hỏi Khương Hành: "Khương lão sư, không phải là anh đang cân nhắc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của anh chứ?"
Khương Hành: "...... Cậu lại biết?" Đã nói Lý Quân đặc biệt hiểu hắn mà!
Lý Quân kéo dây ba lô: "Em không gì không biết." Anh đội mũ lưỡi trai, tóc giấu ở bên trong mũ, tựa hồ lại càng nhỏ đi vài tuổi, mặt Lý Quân vốn dĩ đã trẻ con, đại khái ngày thường khí tràng đều là trầm ổn và thanh nhã, khiến người theo bản năng xem nhẹ dung mạo của anh, điều này cũng chính là khí tràng đè ép tất cả chỉ có trong truyền thuyết, Khương Hành cứ cảm thấy Lý Quân hiện tại khá đáng yêu.
Khương Hành: "Nếu tôi nói không phải thì sao?"
Lý Quân nghiêng đầu nhìn hắn: "Nói dối không nên trở thành thói quen của người trưởng thành, Khương lão sư." Anh đưa ra một chủ ý cho Khương Hành: "Nếu không thì anh trực tiếp nói cho em nội dung trong giấy là gì, em sẽ cùng anh đóng một vở kịch, làm bộ không biết, liền thả cho anh qua cửa, được không?"
Khương Hành không mắc lừa: "Tôi sợ cậu buông tha tôi, nhưng tổ tiết mục lại không buông tha tôi."
Ba người quay phim đi theo bọn họ gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, người khác có lẽ sẽ buông tha, nhưng Khương lão sư thì không thể được, dù sao hắn là chủ xị, là vương bài của chương trình, là khách mời mà chương trình bỏ ra số tiền lớn để mời tới, không thể lãng phí tài nguyên.
Lý Quân vẻ mặt đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm hắn: "Nhưng mà vô luận anh nói cái gì với em em đều cảm thấy không hợp lý, chỉ cần em nghe ra có chút không hợp, nhiệm vụ của anh liền thất bại, so với trực tiếp nói cho em cũng không có gì khác nhau."
Khương Hành nhìn chằm chằm biển tên treo trên thân cây đại thụ trước mắt, nỗ lực giãy giụa: "Không, tôi sẽ không dễ dàng nói cho cậu."
"Việc gì phải thế, Khương lão sư." Lý Quân khẽ cười nói: "Thật sự không suy xét một chút sao? Có thể làm giao dịch với em, anh nói cho em, em liền đồng ý với anh một việc, bất luận là lúc nào cũng có tác dụng."
Đi tới nơi này, Khương Hành đã sớm không có vẻ rụt rè lúc trước, nói với người quay phim: "Tới, quay lại đi, giúp tôi làm chứng, chỉ cần tôi nói nhiệm vụ của tôi cho Lý lão sư, cậu ta sẽ đồng ý với tôi một điều kiện, bất luận là lúc nào cũng có tác dụng."
Lý Quân mỉm cười gật đầu, Khương lão sư của anh thật sự là quá dễ lừa! Nếu không phải có ba cái bóng đèn lớn kia, anh đều muốn ôm lấy hắn hôn hai cái, dù sao hiện tại Khương Hành cũng sẽ không bài xích khi tiếp xúc với anh, nhìn bản thân thận trọng từng bước bắt Khương lão sư vào lồng sắt, những bi thương lúc trước khi biết hắn quên mình có vẻ như dần dần tiêu tán, còn lại chỉ có dịu dàng mà Khương Hành cho.
Vô luận khi nào, Khương Hành đều là một người đàn ông dịu dàng, khiến người không nỡ buông ra, đại khái là chết cũng không muốn buông tay nhỉ.
Ba người quay phim: Cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, dựa theo kịch bản bình thường, không phải là Khương Hành hứa hẹn với Lý Quân, còn Lý Quân gọi bọn họ tới làm chứng sao? Nhưng những cái này không phải trọng điểm, không dựa theo kịch bản mới chính là thứ đạo diễn của bọn họ muốn, quay lại hai người tương tác, bất luận một chi tiết nào cũng không thể bỏ qua!
Kỳ thực trong chương trình mọi người đều ngầm truyền tai nhau, đối với các khách mời khác chương trình này là loại chương trình về cuộc sống, còn đối với Khương lão sư và Lý Quân cái chương trình này chính là chương trình luyến ái, quay chụp nội dung yêu đương các thứ, tuyệt đối không sai, ghi lại hỉ nộ ái ố trong tình yêu, ghi lại đối thoại của hai người, miêu tả 360 độ các loại thay đổi cảm xúc.
Khương Hành và Lý Quân cũng không biết mấy người quay phim đã căn cứ vào kinh nghiệm quay chụp nhiều năm của mình, giúp bọn họ não bổ ra một hồi kịch luyến ái, tuyến chính là đúng, nhưng tuyến nhánh chắc chắn là sai.
Mặc kệ người khác thế nào, Khương Hành vẫn cố nghẹn lại không tiết lộ nhiệm vụ của mình cho Lý Quân, không bị anh dụ dỗ nói ra.
Mà Lý Quân cũng không vội, một bước tới cửa kia chắc chắn cần phải có một quá trình, Khương Hành nghĩ kỹ sẽ tỉnh táo lại, hắn cũng phải kẻ ngốc.
Vườn chim công liền ở trước mặt, lúc này còn chưa có nhiều người tới xem không tước xinh đẹp, rừng rậm không nhiều ánh nắng mấy, cỏ trên mặt đất còn vướng những giọt sương như những viên pha lê trong suốt, hơi nước trong không khí cũng tăng thêm, trở nên sền sệt, hơi nước nhắm thẳng đậu lại trên cơ thể người.
Tiếng kêu của chim công hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, Khương Hành và Lý Quân cũng không rảnh đi tìm bảng tiêu chí để chụp ảnh, tiến tới khu nghỉ ngơi của chim công, nhân viên công tác đang ở bên cạnh hướng dẫn bọn họ, cũng giảng giải cho bọn họ tiếng kêu vừa rồi đến từ con công nào.
Theo hướng ngón tay chỉ của nhân viên công tác, bọn họ nhìn thấy hai con chim công thuần trắng, một con bay lên một cành cây, một con kéo kéo cái đuôi như đuôi áo cưới nhàn nhã đi trên mặt cỏ, thường thường kêu vài tiếng với con chim công ở trên cây!
Con công trắng ở trên mặt đất cũng không sợ người, khi Khương Hành và Lý Quân định tới gần nói, nó cũng không chạy ra xa.
Hai người đi theo phía sau nó trong chốc lát.
Khương Hành: "Đuôi nó đẹp nhỉ."
Lý Quân: "Em còn chưa thấy chim công trắng xòe đuôi bao giờ, không biết cảnh tượng sẽ đồ sộ như thế nào."
Nhân viên công tác đứng từ xa, không theo kịp, hai người liền tùy ý tán gẫu.
Khương Hành: "Tôi cũng chưa thấy qua, chim công trống phần lớn sẽ xòe đuôi vào 3,4, hiện tại là tháng 7, có lẽ sẽ không nhìn thấy."
Con công trắng trên mặt đất chậm rãi đi về phía con chim công trên cây kia,.
Lý Quân cũng không cảm thấy mất mát: "Vậy anh đoán nó có theo đuổi được phối ngẫu hay không?"
Khương Hành lúc này trở nên thông minh: "Tôi không đoán." Chỉ cần Lý Quân bảo hắn đoán sẽ phải cá cược, lại bị anh hầm, hơn nữa mình còn nhiều lần mắc bẫy, hắn liền trở nên cảnh giác.
Kỳ thực Lý Quân chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không muốn biết đáp án từ trong miệng Khương Hành, hoặc là nói vấn đề này của anh giống như có hai nghĩa, Khương Hành cố ý tránh né, nhưng Khương Hành nghĩ ra sao?
Lý Quân cười nói: "Không cần đoán, con kia là phối ngẫu của nó."
Khương Hành: "Sao cậu lại biết."
Lý Quân nhún vai nói: "Cửa có ghi mà."
Khương Hành: "......" Tôi, tôi không muốn để ý tới cậu!
Khương Hành không thể không thừa nhận, Lý Quân làm việc cẩn thận hơn hắn, nơi hắn không chú ý tới, Lý Quân người này đã cõng máy ra quét quét xong.
Lý Quân đẩy đẩy mũ lưỡi trai: "Khương lão sư, chúng ta đi chụp ảnh chung đi, nhiệm vụ trên thẻ."
Bởi vì Khương Hành rất thích những thứ xinh đẹp, hai người lại vây xem chim công trắng đẹp đến nghẹt thở một lát rồi mới ra ngoài cửa vườn chụp ảnh chung, dù sao bọn họ cũng không phải hành động tự do, bên người còn có ba cái đuôi so với mặt trời còn sáng hơn kia.
Hai người còn chưa nghiêm túc đứng một chỗ chụp ảnh chung, khi hai người đứng ở cửa chụp ảnh cực kỳ không thích ứng, vô luận là đứng ở bên trái hay là bên phải đều cảm thấy không thích hợp.
Khi đứng ở bên phải, biểu tình của Lý Quân có chút lo âu, ánh mắt lộ ra bất an, Khương Hành còn muốn hỏi anh rốt cuộc dùng tư thế gì, liền phát hiện trán anh đang đổ mồ hôi, trong rừng cơ hồ không có ánh nắng, còn có gió thổi nhẹ, căn bản là không tới nông nỗi chảy mồ hôi.
Khương Hành không hỏi gì mà nhanh chóng ôm lấy vai phải Lý Quân, nói với thợ chụp ảnh: "Mau chụp, mau chụp, chúng ta mau đi tới địa điểm tiếp theo!"
Nhiếp ảnh gia toàn phương vị chụp cho bọn họ mấy tấm, cũng chỉ mất vài giây đồng hồ.
Bị Khương Hành ôm Lý Quân không còn vẻ rối rắm khó chịu nữa, thần sắc đã trở lại bình thường.
Chụp xong, Khương Hành buông tay ra, nhỏ giọng hỏi Lý Quân: "Vừa rồi cậu bị làm sao vậy?"
Lý Quân nhéo nhéo mi tâm: "Không có gì." Anh tỏ ra trấn định: "Chúng ta đi xem địa điểm tiếp theo như thế nào đi."
Khương Hành nghĩ thầm mọi người đều ở chỗ này, có chuyện gì cũng có thể kịp phản ứng trước tiên, liền trở nên yên tâm, nhìn Lý Quân đúng là không có vấn đề gì.
Khi mình từ chối sắc mặt cậu ta vẫn như thường, làm sao vừa mới định chụp ảnh cậu ta liền trở nên lo âu bất an? Lúc trước chụp ảnh chung cũng không có vấn đề gì, kỳ lạ.
Đích đến tiếp theo là thác nước thẳng,có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đồ sộ của thác nước.
Một hàng năm người bọn họ đi tới trước thác nước, chụp bức ảnh chung, ngay sau đó đi lên phía trước, tới bách hoa cốc.
Từ bên trên đi xuống đáy cốc cần khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Bách hoa cốc, tự nhiên giống với tên của nó, trong cốc tràn đầy các loại hoa cỏ đủ mọi kiểu dáng, không đếm hết được chủng loại, nam thị là khu vực nhiệt đới, có thể sinh trưởng ra nhiều chủng loại hoa như vậy cũng là bình thường. Mà nơi này cũng là một cảnh quan lớn, có người hỏi có nhân công gieo trồng hay không, nhưng có vài loại hoa sinh trưởng trên vách núi đá, nhân công căn bản là không thể leo lên đấy mà trồng được, loại vấn đề này dùng mắt là có thể tìm được câu trả lời.
Trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc, trong cảnh sắc xinh đẹp này Khương Hành phát hiện cảm xúc của Lý Quân từ lúc ra khỏi vườn chim công vẫn luôn không tốt lắm, hắn liền có chút nóng vội, quýnh lên liền buột miệng thốt ra: "Nếu không tôi nói cho cậu nhiệm vụ của tôi là gì nhé?"
Lý Quân nghiêng đầu nhìn hắn, giống như không quá để ý: "Được."
Khương Hành cảm thấy hai người cùng nhau leo núi vẫn là phải vô cùng vui vẻ mới được, một mình hắn vui vẻ thì có ích lợi gì, nhiệm vụ căn bản không quan trọng.
Hắn nói: "Nội dung nhiệm vụ của tôi là "tôi hát cho cậu nghe một khúc tình ca"."
Lúc này Khương Hành mới thấy khóe miệng của anh hơi hơi nhếch lên, lập tức hiểu ra: Bị - lừa!
Lý Quân còn cố ý hỏi hắn: "Vậy Khương lão sư, anh muốn hát một bài không?"
Khương Hành dùng giọng nói tự nhận là tàn nhẫn trả lời anh: "A, không thể!"
...........
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: [ khóc thút thít ]
Lý Quân: Ngoan, không khóc, ăn kẹo.
Khương Hành: A, không ăn!
Lý Quân: [ mắt lạnh ]
Khương Hành:...... Anh ăn.
Tác giả :
Nhập Loạn