Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử
Chương 56: Con rể hờ
Đại danh của Thang Cương, Trâu Tướng Quân đã từng nghe nói tới, đó là Bí thư Đảng ủy của một quận ở thành phố B, cán bộ Đảng ủy là chức quan không nhỏ, mấy năm gần đây cũng đã thực thi được một vài việc có ích cho nhân dân của thành phố B. Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói: “Nhưng mày đã động dao vào người Tiểu Thất". Trâu Tướng Quân vẫn nhớ rất rõ ràng rằng anh đã đảm bảo với Ngụy Nhất là sẽ đưa Tiểu Thất trở về an toàn. Giờ đây, lời hứa đó đã bị tên họ Thang này phá vỡ, anh vô cùng tức giận.
Tiểu Thất lại không biết rõ nội tình, cứ tưởng Trâu Tướng Quân vì muốn trả thù cho mình nên vô cùng cảm động. Nhưng lại lo sợ sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng, cô sợ đến nỗi mặt mũi trắng nhợt, dùng bàn tay ôm vết thương, run rẩy nói: “Em không sao, anh Trâu! Em không sao!". Tiểu Thất tự cho rằng, kề vai sát cánh trải qua một trận chiến sẽ trở nên thân quen hơn nhiều, vì vậy cô cũng đổi cả cách xưng hô.
Trâu Tướng Quân cũng không buồn nhìn cô một cái, cứ chằm chằm nhìn Thang đại ca- kẻ đang run rẩy như cầy sấy – rồi lạnh lùng vạch một đường dao trên bắp tay rắn chắc của hắn. Thang đại ca cứ ngỡ bị cắt đứt cánh tay, thét lên thất thanh. Trâu Tướng Quân bình thản nói: “Đáng lẽ phải rạch một đường trên cổ của mày, tao dịch xuống vài phân, bởi vì tao đã hứa với vợ là không đánh nhau, không gây lộn, chứ tuyệt nhiên không phải vì sợ bố của mày, thẳng thắng mà nói, Thang Cương cũng chẳng là gì trong con mắt của Trâu Tướng quân này đâu". Trâu Tướng Quân quay đầu lại, đưa mắt lướt qua một lượt đám đàn em của Thang đại ca đang đứng đó, gằn giọng nói: “Nhân lúc tao còn chưa đổi ý, mau mang lũ chó của ngươi cút đi, cút". Nói xong, anh quăng Thang đại ca sang một bên, tiện tay “xoảng" một tiếng, ném con dao xuống dưới chân hắn.
Thang đại ca loạng choạng vài bước, bộ dạng nhếch nhác, sau khi đã đứng vững được, không quay lại nhìn con dao đã nhuốm máu kia dù chỉ một cái. Hắn ta không ngoan ngoãn chịu thua, vẫn buông ra vài câu chửi đổng nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trâu Tướng Quân, lại sợ đến nôi run cầm cập, chỉ nói với đám đồ đệ: “Đi thôi!", khí thế cũng không cỏn rắn rỏi mạnh mẽ như lúc đầu nữa.
Một đám nhười cả nam lẫn nữ lũ lượt đi ra, chỉ còn lại Trâu Tướng Quân và sáu người phía Tiểu Thất.
Tiểu Thất thấy mình đã gây thêm phiền phức cho Trâu Tướng Quân, cảm thấy nên giải thích về sự việc và nhân tiện mời anh ăn một bữa cơm hay làm một việc gì đó, liền bước đến, mở miệng nói: “Anh Trâu, thật sự rất cảm ơn anh! Sự việc là thế này, anh Lý là một người bạn…".
Trâu Tướng Quân lại xua tay ngắt lời: “Tôi không có hứng nghe".
Tiểu Thất đã coi Trâu Tướng Quân như một vị anh hùng cái thế, vô cùng biết ơn anh nên cũng không thấy buồn bực gì.
Người đàn ông bị thương vùng cột sống đã có thể cố gắng đứng lên được, giơ tay về phía Trâu Tướng Quân, giọng nói thô kệch: “Tôi là Lý Đàn Cường, người anh em này họ gì vậy? xưng hô thế nào nhỉ?"
“Trâu Tướng Quân", Trâu Tướng Quân ừ hữ một tiếng, miễn cưỡng bắt tay với đối phương, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ, vẻ thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt.
Có thể nhận thấy rất rõ, Lý Đàn Cường được rèn luyện trong quân ngũ, dáng vẻ, khí chất đều rất hiên ngang, thấy điệu bộ thờ ơ của Trâu Tướng Quân, anh ta cũng không tự tạo hứng thú nữa, được vài tên đàn em dìu đỡ cùng Tiểu Thất định bước đi. Trâu Tướng Quân lại không hề nể mặt, tiến lên phía trước chặn đám người đó lại, chỉ vào Tiểu Thất nói: “Tôi muốn đưa cô gái này đi".
Mấy người đàn em đều sững sờ, đám đệ tử của Lý Đàn Cường cảm thấy đại ca của mình bị sỉ nhục, trở nên phẫn nộ: “Mày đừng có giở được vài chiêu lại không biết mình họ gì nữa! Chọc tức tao thì ai tao cũng bất chấp đấy!". Rồi hắn định xông ngay lên nhưng bị Lý Đàn Cường ngăn lại: “Tiểu Vương, đừng nóng nảy! Nếu người anh em này là bạn của Tiểu Thất, vậy thì nhiệm vụ quan trọng đưa Tiểu Thất về đành phiền tới người anh em họ Trâu này rồi".
Đám người bọn Tiểu Vương không đồng ý với vẻ yếu thế của Lý Đàn Cường, đều kinh ngạc, khuyên ngăn: “Anh! Hãy để chúng ta đưa Tiểu Thất về!".
Lý Đàn Cường đã quyết, chỉ dặn dò Tiểu Thất vài câu rồi dẫn đám đệ tử ra về.
Trâu Tướng Quân liếc nhìn Tiểu Thất một cái, thấy cánh tay của cô còn đang rỉ máu, lạnh lùng nói: “Theo tôi đi về, Ngụy Nhất muốn gặp cô, tới bệnh viện băng bó vết thương trước đã, đừng để cô ấy hoảng sợ".
Tiểu Thất vô cùng cảm kích trước ân nghĩa của Trâu Tướng Quân, nghĩ một lát, nói: “Không cần tới bệnh viện đâu, như thế quá phiền cho anh! Căn hộ mà anh cho em mượn cũng ở gần đây, chi bằng về đó băng bó lại một chút, rồi em sẽ theo anh tới gặp chị".
Trâu Tướng Quân không nói thêm câu nào, đi lên phía trước, coi như đã đồng ý.
Trận hỗn chiến kết thúc, bầu trời bên ngoài đã hửng sáng, chân trời toàn một màu trắng ởn như bụng cá. Những người già chạy bộ buổi sáng càng lúc càng đông.
Trâu Tướng Quân đương nhiên không lạ gì nơi ở của Tiểu Thất, mùi vị lạ lẫm trong nhà khiến anh khẽ cau mày.
Tiểu Thất mở cửa để Trâu Tướng Quân bước vào, trong nhà không có ai. Tiểu Thất lúc lắc mái đầu, ấp a ấp úng: “Mẹ em chắc lại tới bệnh viện rồi".
Mới sáng sớm mà đã tới bệnh viện?
Trâu Tướng Quân chẳng buồn để ý, lạnh lùng hắng giọng một tiếng, cũng không phản bác lại.
Tiểu Thất rót nước mời Trâu Tướng Quân, Trâu Tướng Quân rảo từng bước lớn đến ngồi ghế sô pha, giơ tay lên xem đồng hồ, miệng nói: “Mau đi băng bó đi"
Trâu Tướng Quân còn phải vội về để đưa Ngụy Nhất tới trường, vì vậy có chút nóng ruột.
Tiểu Thất lại cứ tưởng Trâu Tướng Quân quan tâm tới mình, thầm nghĩ, người đàn ông này ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng hóa ra lại rất nhiệt tình, biểu hiện nghiêm khắc nhưng thực chất thì ân cần chu đáo. Nghĩ tới đó, khuôn mặt cô khẽ ửng hồng, trả lời một tiếng: “Em biết rồi", rồi đi vào phòng ngủ.
Cánh tay trái của Trâu Tướng Quân cũng bị vài mảnh thủy tinh vỡ đâm phải, anh thản nhiên đưa tay rút chúng ra, cánh tay lập tức ứa máu. Trâu Tướng Quân sợ Ngụy Nhất biết chuyện anh đánh nhau, cô sẽ nổi giận nên muốn rửa sạch vết thương. Đây vốn là căn hộ của Trâu Tướng Quân, vì vậy anh cũng chẳng khách khí gì, cứ thế xông thẳng vào nhà tắm.
Tiểu Thất bị thương ở cánh tay, một mình cô sao có thể tự băng bó được. Sau khi bôi thuốc sát trùng, loay hoay một hồi trong phòng ngủ mà vẫn không sao băng kín được, đành phải bước ra nhờ Trâu Tướng Quân giúp đỡ. Vừa bước ra, liền bắt gặp Trâu Tướng Quân cũng đang từ phòng tắm đi ra, toàn thân ướt nhẹp, nữa người trên còn đang ở trần, lập tức sợ hãi quay mặt đi. Trong đầu Trâu Tướng Quân vốn đã không có quan niệm phân biệt nam nữ nhưng dù sao Tiểu Thất cũng là người ngoài, vậy là anh liền mặc quần dài vào, chỉ để trần phần cơ thể phía trên, so với cảnh năm xưa khi anh mượn tạm phòng tắm của Ngụy Nhất thì như thế đã co thể coi là quần áo chỉnh tề rồi.
Tiểu Thất chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cứ sải từng bước về phía mình, sợ đến nỗi đưa tay lên bịt miệng, lùi lại phía sau vài bước. Trâu Tướng Quân chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, cứ tiến thẳng đến ghế sô pha, ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh không dùng khăn tắm trong phòng tắm để lau khô người, trên cơ thể săn chắc với nước da nâu bóng còn đọng đầy những giọt nước nhỏ li ti, khiến anh trở nên vô cùng hấp dẫn.
Tiểu Thất lại cảm thấy không biết phải làm gì, cứ ấp a ấp úng, lại không dám tiến lên phía trước.
Tiểu Thất chỉ vào cánh tay đang chưa được băng kín, muốn nói nhưng lại thôi.
Trâu Tướng Quân nhíu mày nhưng vẫn tiến đến vụng về băng lại cho cô.
Lúc băng bó, hai người đứng rất gần nhau, Trâu Tướng Quân cơ thể cao lớn, hương thơm của xà bông tắm lúc ẩn lúc hiện trên người anh, cơ thể vừa tắm xong cứ liên tục tỏa hơi ấm, khiến khuôn mặt thanh tú của Tiểu Thất dần ửng đỏ, những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc mát lạnh, cứ nhỏ từng giọt, từng giọt xuống cánh tay trần của Tiểu Thất. Sự giày vò giữa hai trạng thái nóng lạnh khiến Tiểu Thất khó có thể cưỡng lại, sợ hai người sẽ nảy sinh ham muốn, cô vội cúi mặt không dám nhìn anh.
Trâu Tướng Quân căn bản là không để ý tới phản ứng xấu hổ của Tiểu Thất, sau khi băng bó xong vết thương cho cô, anh lạnh lùng nói: “Đi thôi".
Tiểu Thất “Ùm" một tiếng rồi đi thu dọn đồ đạc. vừa muốn đi tới bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài tòa nhà, mặt cô bất chợt biến sắc, hoang mang chạy lại bên Trâu Tướng Quân hét lên: “Không xong rồi, mẹ và em trai em lên đến nơi rồi".
Trâu Tướng Quân cũng giật mình hoảng hốt, bất giác đứng bật dậy, nói: “Vậy tôi đi đây".
Tiểu Thất chạy lên kéo Trâu Tướng Quân lại, lo lắng nói: “Không kịp nữa rồi! Không kịp nữa rồi! Anh Trâu, anh không thể đi được, bây giờ anh đi… mẹ em mà phát hiện có đàn ông tới đây thì em không thể giải thích được, bà sẽ đánh chết em mất!".
Trâu Tướng Quân hỏi: “Vậy phải làm thế nào?"
Tiểu Thất đỏ bừng hai má, nói: “Em… mẹ em không biết em làm ở cửa hàng massage chân, nếu biết được mẹ chắc chắn sẽ rất tức giận… Em không dám nói với mẹ, bà vẫn luôn nghĩ rằng em làm công việc văn phòng cho một công ty lớn. Anh Trâu, anh hãy đóng giả làm bạn trai của em… được không anh? Em xin anh đấy, nếu không, mẹ em tức giận quá chắc sẽ phát bệnh mất! Bệnh tình của mẹ khó khăn lắm mới khá lên được…". Khi Tiểu Thất còn đau khổ cầu xin, nói năng lộn xộn thi bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa lạch cạch.
Tiểu Thất quay người chăm chú nhìn về phía cửa chính, trong chốc lát, cô sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Đến khi Tiểu Thất kịp phản ứng lại, một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi cùng một cậu con trai mười chín tuổi đã đang đang đứng giữa nhà rồi.
Người phụ nữ điển hình của nông thôn Trung Quốc. Nhưng hai má bà hõm lại, tay chống gậy để cậu thanh niên kia dìu đỡ, có thể thấy rõ là bà mới ốm dậy, cử chỉ, động tác còn vụng về. Bà nhìn người thanh niên đang để trần cơ thể trên là Trâu Tướng Quân cũng với sắc mặt kinh ngạc, rồi lại quay sang nhìn cô con gái áo quần xộc xệch, hai mắt mà trợn tròn, mãi vẫn không phản ứng gì được. Rất lâu sau, bài mới đẩy con trai ra, vỗ mạnh vào đùi, dữ dằn thét lên, “Quân khốn nạn! Chúng mày làm gì thế hả?".
Cậu thanh niên kia mặt mày thanh tú, khuôn mặt nhang nhác giống Tiểu Thất, điệu bộ đầy vẻ nghi ngờ, bước tới hỏi Tiểu Thất: “Chị, anh ta là ai? Sao anh ta lại ở trong nhà chúng ta? Còn cởi trần nữa! Em vừa đưa mẹ đi kiểm tra lại, chị liền đưa đàn ông về nhà sao?".
Tiểu Thất bị người nhà gặng hỏi đến nỗi xấu hổ, khó xử, ấp a ấp úng, không biết phải giải thích như thế nào.
Trâu Tướng Quân cũng vô cùng kinh ngạc, vốn cứ nghĩ rằng, “mẹ bị ốm nặng, em trai đang đi học" đều chỉ là những lời nói dối của Tiểu Thất để lừa tiền của người khác, giờ đây xem ra, dường như tất cả đều là sự thật. Trâu Tướng Quân nhanh chóng bình tĩnh lại, anh vốn không làm việc gì đáng xấu hổ, người nhà Tiểu Thất nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan gì tới anh, vậy là, anh lạnh lụng nói: “Tiểu Thất, có đi không?".
“Đi? Thằng khốn nạn này, mày muốn đưa con gái của tao đi đâu hả? Tao nói cho mày biết, nhà tao tuy nghèo nhưng con gái tao trong sạch, cũng không dễ dàng để người ta ức hiếp được đâu!" Bà lôi con gái lại, mặc dù cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ vì hành vi nhục nhả của con gái mình, nhưng trước mặt người ngoài, bà vẫn gắng hết sức để giúp đỡ con, cây gậy chống trong tay khua khoắng loạng xạ. Nói đến câu cuối, bà không biết trút giận vào đâu, lại giơ cây gậy về phía Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân không ngờ sự việc là như thế, chỉ thấy một tiếng động nhẹ, sau lưng dấy lên một cảm giác đau đớn.
Trâu Tướng Quân từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, lớn bằng ngần này rồi cũng chỉ bị ông nội anh đánh đòn, thường ngày đều được mọi người coi như vật báu hiếm có, không ai dám động đến anh dù chỉ là một ngón tay! Lúc đó Trâu Tướng Quân vừa kinh nhạc vừa tức giận, nhưng hiềm một nỗi, đối phương lại là một người phụ nữa tóc đã hoa râm, lại đang mắc bệnh, nên anh chỉ quắc mắt lên nhìn, lùi lại phía sau vài bước.
Tiểu Thất thấy mẹ mình bất ngờ đánh Trâu Tướng Quân một gậy, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, lao lên kéo người mẹ đang nỗi cơn thịnh nộ lại, không kịp suy nghĩ gì, vừa khóc vừa hét lên: “Mẹ! Mẹ đừng đánh anh ấy! Mẹ không thể đánh anh ấy được! Muốn đánh, mẹ hãy đánh con đây!".
Bà lão nghe những lời đó cảm thấy thật quen tai, dường như trong một bộ phim truyền hình nào đó dựa theo kịch bản của Quỳnh Dao, một đôi uyên ương sau khi bỏ trốn bị bắt lại, khi muốn xử nhân vật nam tội chết, nhân vật nữa thường vừa khóc vừa nói những câu như vậy. Bà là một khán giả hâm mộ Quỳnh Dao, định thần suy nghĩ một chút, khi quay lại nhìn con gái, ánh mắt đã có chút thương xót, nói: “Tội nghiệp, tội nghiệp con tôi!". Rồi quay người lại, lạnh lùng hỏi Trâu Tướng Quân: “Anh kia, anh có thật lòng với Tiểu Thất của chúng tôi không?"
Trâu Tướng Quân sững người lại, đang muốn giải thích thì thấy vẻ mặt hoang mang của Tiểu Thất phía sau lưng bà lão, cô đang không ngừng dùng tay ra hiệu cho anh. Bấy giờ, anh mới nhớ tới lời cầu xin của Tiểu Thất ban nãy, nhờ anh đóng giả làm bạn trai của cô. Giờ đây, bà lão đang mang bệnh trong người, chắc cũng chẳng sống được là bao nữa, thật sự đáng thương. Hơn nữa, cú đánh bằng gậy trên lưng anh ban nãy rất giống với tư thế đánh của người ông mà anh kính yêu nhất, hành động đó lại khiến anh cảm thấy gần gũi với bà lão này hơn. Vậy là anh khẽ ừ hữ một tiếng, coi như đã trả lời.
Bà lão nhìn Trâu Tướng Quân, ngoài việc quần áo không chỉnh tể của anh khiến bà nhức mắt ra thì dáng vẻ lại rất đường hoàng, nếu không phải vì biểu hiện không tốt một chút thì khuôn mặt của anh thực sự rất ưa nhìn, rất xứng đôi với cô con gái xinh xắn yêu kiều của mình, vậy là bà liền bán tín bán nghi quay sang nhìn con gái. Tiểu Thất vội chạy lại, níu lấy cánh tay của Trâu Tướng Quân, nói: “Mẹ, anh ấy là bạn trai chính thức của con! Ngay cả căn hộ, chính căn hộ mà chúng ta đang ở đây cũng là của anh Trâu đấy!".
Lời nói vừa thốt ra, cả Tiểu Thất và Trâu Tướng Quân đều cảm thấy ớn lạnh.
Bà sững người lại, nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng mặt mày rạng rỡ, khuôn mặt trở nên hiền từ hơn nhiều, vui vẻ nói: “Tiểu Thất đã lớn, cũng đến lúc phải gả đi rồi, nếu là bạn trai chính thức thì cũng không có gì đáng phải xấu hổ! Con bé này cũng thật là, phải nói sớm cho mẹ biết chứ! Nếu đã chính thức rồi thì phải đưa về nhà ra mắt mẹ, cứ giấu giấu giếm giếm thế để làm gì? Mẹ cứ cảm thấy dạo này con có điều gì đó không bình thường, ban nãy còn nói với em trai con rằng chắc là con đang yêu, con xem, hừ, mẹ tuy già rồi nhưng con mắt nhìn người thì vẫn còn tinh lắm, chuẩn xác lắm!". Nói xong bà liền quay người sang sai cậu con trai nhỏ đi rót trà. Cậu thanh viên thấy đó là anh rể tương lai của mình, cũng cảm thấy vui, nét mặt trở nên rạng rỡ hơn.
Trâu Tướng Quân vội về nhà, bà lão lại không đồng ý, thân mật kéo tay anh, nói: “Con ơi, ngồi đi, ngồi xuống rồi nói!".
Trâu Tướng Quân đành mặc quần áo chỉnh tề rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bà lão ngắm nghía anh một lượt từ đầu tới chân, càng nhìn ngắm càng thấy ưng ý liền mỉm cười với anh, nụ cười đó khiến Trâu Tướng Quân dựng tóc gáy. Sau đó, bà nở nụ cười thuần phát nhất của người nông dân, lộ rõ hàm răng đã rụng gần nửa, dịu dàng hỏi: “Con trai quả không tồi, ngoại hình ưa nhìn lắm! Con tên gì vậy?".
“Trâu Tướng Quân." Vai diễn con rễ tương lai được Trâu Tướng Quân đóng một cách gượng gạo, không thể phụ lòng tin của người già, anh đành miễn cưỡng diễn tiếp.
“Trâu Tướng Quân… Ừm!" Trước đây bà không được học hành nhưng cũng hiểu được tướng quân là cách gọi những nhân vật uy phong lừng lẫy nên vô cùng hài lòng, lại hỏi: “Tên gọi cũng không tồi! Tiểu Trâu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?".
“Ba mươi", Trâu Tướng Quân trả lời theo đúng sự thật.
“Ba mươi ư? Lớn tuổi thế cơ à?" Bà như vừa trải qua cảm giác kinh ngạc, ngắm kỹ lại anh một lượt, sau đó mỉm cười độ lượng nói: “Không sao, không sao, đàn ông lớn tuổi một chút mới biết cách chiều chuộng phụ nữa! Ừm, con gái ta cũng thật tinh tường! Ba mươi tuổi là rất hợp với Tiểu Thất nhà chúng ta đấy!".
“Mẹ! Mẹ nói lung tung gì vậy?", Tiểu Thất lúng túng trách móc, sắc mặt lúc ửng đỏ lúc lại trắng bệch.
“Mẹ đâu có nói lung tung! Tiểu Thất nhà chúng ta mặc dù không còn bố nhưng là một cô gái tốt, trong trắng, ai mà không nói nó xinh đẹp như một đóa hoa cơ chứ? Trong thôn chúng ta, chẳng có đứa con gái nhà nào sánh được với nó đâu!" Bà lão nói tới đó, vô cùng đắc ý, nheo nheo mắt, lắc lư mái đầu một hồi, “Tiểu Trâu, con nói xem, Tiểu Thất nhà chúng ta có xinh không?".
Trâu Tướng Quân càng cảm thấy khó xử, anh ngồi thẳng lưng lên, ấm ức không vui buông một câu: “Vâng".
Bà lão lại cứ tưởng Trâu Tướng Quân còn ít tuổi, chắc đang xấu hổ trước mặt mình nên cười ha hả, rồi bỗng tiến đến nắm lấy tay Trâu Tướng Quân, vỗ vỗ vài cái. “Bác ấy mà, cũng là người sắp về với đất, một chân đã bước vào quan tài rồi. Điều bác không yên tâm nhất chính là hai chị em nó. Giờ đây, con gái bác cũng đã tìm thấy chỗ nương tựa rồi, tâm niệm này của bác…" Nói đến đó, đôi mát bà lại ngân ngấn nước. Bà tự cảm thấy thái độ không đẹp cho lắm, lại dùng mu bàn tay lau nước mát, “Ha ha, bác đang rất vui, rất vui!".
Trâu Tướng Quân còn biết nói gì nữa, thấy bà đã khổ cả một đời, khó khăn lắm mới có niềm vui nên cũng không thể phá hỏng hứng thú của bà được, đành mặt cho bàn tay to lớn thô ráp với những móng tay cáu bẩn nắm lấy tay mình.
Trâu Tướng Quân vốn ưa sạch sẽ nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy bà ra. Hoặc cũng có thể là do những giọt nước mắt của bà lão khiến người ta cảm động hơn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của các cô gái.
Bà lão lại rất tự nhiên hỏi thăm về gia đình của Trâu Tướng Quân, không chút e dè, Trâu Tướng Quân lời lẽ không rõ ràng, nói gia đình mình là một gia đình buôn bán nhỏ, bà lão rất hài lòng về Trâu Tướng Quân, chỉ hận một nỗi không thể cho hai con trẻ bái đường rồi vào động phòng hoa chúc ngay tại đó thôi.
Ngồi thêm một lát nữa, Tiểu Thất nói: “Mẹ, con và anh Trâu còn có chút việc phải làm! Mẹ nghỉ ngơi đi nhé!".
Bà lão bấy giờ mới lưu luyến buông tay Trâu Tướng Quân ra, cầm cây gậy chống, run rẩy đưa hai con ra tận cổng của khu nhà, rồi lại cầm lấy tay Trâu Tướng Quân, dặn đi dặn lại rằng anh nhất định phải thường xuyên tới nhà chơi.
Trâu Tướng Quân bối rối trả lời vài tiếng rồi cùng Tiểu Thất ngồi vào trong xe, nahnh như chạy trốn, lao vút đi. Xe đã chạy khá xa nhưng qua gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy bà lão đang chống gậy, kiễng chân nhìn theo. Trái tim sắt đá của một con người vốn lạnh lùng, vô tình như Trâu Tướng Quân cũng bị bóng dáng lưng còng đó làm cho cảm động.
Tiểu Thất lại không biết rõ nội tình, cứ tưởng Trâu Tướng Quân vì muốn trả thù cho mình nên vô cùng cảm động. Nhưng lại lo sợ sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng, cô sợ đến nỗi mặt mũi trắng nhợt, dùng bàn tay ôm vết thương, run rẩy nói: “Em không sao, anh Trâu! Em không sao!". Tiểu Thất tự cho rằng, kề vai sát cánh trải qua một trận chiến sẽ trở nên thân quen hơn nhiều, vì vậy cô cũng đổi cả cách xưng hô.
Trâu Tướng Quân cũng không buồn nhìn cô một cái, cứ chằm chằm nhìn Thang đại ca- kẻ đang run rẩy như cầy sấy – rồi lạnh lùng vạch một đường dao trên bắp tay rắn chắc của hắn. Thang đại ca cứ ngỡ bị cắt đứt cánh tay, thét lên thất thanh. Trâu Tướng Quân bình thản nói: “Đáng lẽ phải rạch một đường trên cổ của mày, tao dịch xuống vài phân, bởi vì tao đã hứa với vợ là không đánh nhau, không gây lộn, chứ tuyệt nhiên không phải vì sợ bố của mày, thẳng thắng mà nói, Thang Cương cũng chẳng là gì trong con mắt của Trâu Tướng quân này đâu". Trâu Tướng Quân quay đầu lại, đưa mắt lướt qua một lượt đám đàn em của Thang đại ca đang đứng đó, gằn giọng nói: “Nhân lúc tao còn chưa đổi ý, mau mang lũ chó của ngươi cút đi, cút". Nói xong, anh quăng Thang đại ca sang một bên, tiện tay “xoảng" một tiếng, ném con dao xuống dưới chân hắn.
Thang đại ca loạng choạng vài bước, bộ dạng nhếch nhác, sau khi đã đứng vững được, không quay lại nhìn con dao đã nhuốm máu kia dù chỉ một cái. Hắn ta không ngoan ngoãn chịu thua, vẫn buông ra vài câu chửi đổng nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trâu Tướng Quân, lại sợ đến nôi run cầm cập, chỉ nói với đám đồ đệ: “Đi thôi!", khí thế cũng không cỏn rắn rỏi mạnh mẽ như lúc đầu nữa.
Một đám nhười cả nam lẫn nữ lũ lượt đi ra, chỉ còn lại Trâu Tướng Quân và sáu người phía Tiểu Thất.
Tiểu Thất thấy mình đã gây thêm phiền phức cho Trâu Tướng Quân, cảm thấy nên giải thích về sự việc và nhân tiện mời anh ăn một bữa cơm hay làm một việc gì đó, liền bước đến, mở miệng nói: “Anh Trâu, thật sự rất cảm ơn anh! Sự việc là thế này, anh Lý là một người bạn…".
Trâu Tướng Quân lại xua tay ngắt lời: “Tôi không có hứng nghe".
Tiểu Thất đã coi Trâu Tướng Quân như một vị anh hùng cái thế, vô cùng biết ơn anh nên cũng không thấy buồn bực gì.
Người đàn ông bị thương vùng cột sống đã có thể cố gắng đứng lên được, giơ tay về phía Trâu Tướng Quân, giọng nói thô kệch: “Tôi là Lý Đàn Cường, người anh em này họ gì vậy? xưng hô thế nào nhỉ?"
“Trâu Tướng Quân", Trâu Tướng Quân ừ hữ một tiếng, miễn cưỡng bắt tay với đối phương, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ, vẻ thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt.
Có thể nhận thấy rất rõ, Lý Đàn Cường được rèn luyện trong quân ngũ, dáng vẻ, khí chất đều rất hiên ngang, thấy điệu bộ thờ ơ của Trâu Tướng Quân, anh ta cũng không tự tạo hứng thú nữa, được vài tên đàn em dìu đỡ cùng Tiểu Thất định bước đi. Trâu Tướng Quân lại không hề nể mặt, tiến lên phía trước chặn đám người đó lại, chỉ vào Tiểu Thất nói: “Tôi muốn đưa cô gái này đi".
Mấy người đàn em đều sững sờ, đám đệ tử của Lý Đàn Cường cảm thấy đại ca của mình bị sỉ nhục, trở nên phẫn nộ: “Mày đừng có giở được vài chiêu lại không biết mình họ gì nữa! Chọc tức tao thì ai tao cũng bất chấp đấy!". Rồi hắn định xông ngay lên nhưng bị Lý Đàn Cường ngăn lại: “Tiểu Vương, đừng nóng nảy! Nếu người anh em này là bạn của Tiểu Thất, vậy thì nhiệm vụ quan trọng đưa Tiểu Thất về đành phiền tới người anh em họ Trâu này rồi".
Đám người bọn Tiểu Vương không đồng ý với vẻ yếu thế của Lý Đàn Cường, đều kinh ngạc, khuyên ngăn: “Anh! Hãy để chúng ta đưa Tiểu Thất về!".
Lý Đàn Cường đã quyết, chỉ dặn dò Tiểu Thất vài câu rồi dẫn đám đệ tử ra về.
Trâu Tướng Quân liếc nhìn Tiểu Thất một cái, thấy cánh tay của cô còn đang rỉ máu, lạnh lùng nói: “Theo tôi đi về, Ngụy Nhất muốn gặp cô, tới bệnh viện băng bó vết thương trước đã, đừng để cô ấy hoảng sợ".
Tiểu Thất vô cùng cảm kích trước ân nghĩa của Trâu Tướng Quân, nghĩ một lát, nói: “Không cần tới bệnh viện đâu, như thế quá phiền cho anh! Căn hộ mà anh cho em mượn cũng ở gần đây, chi bằng về đó băng bó lại một chút, rồi em sẽ theo anh tới gặp chị".
Trâu Tướng Quân không nói thêm câu nào, đi lên phía trước, coi như đã đồng ý.
Trận hỗn chiến kết thúc, bầu trời bên ngoài đã hửng sáng, chân trời toàn một màu trắng ởn như bụng cá. Những người già chạy bộ buổi sáng càng lúc càng đông.
Trâu Tướng Quân đương nhiên không lạ gì nơi ở của Tiểu Thất, mùi vị lạ lẫm trong nhà khiến anh khẽ cau mày.
Tiểu Thất mở cửa để Trâu Tướng Quân bước vào, trong nhà không có ai. Tiểu Thất lúc lắc mái đầu, ấp a ấp úng: “Mẹ em chắc lại tới bệnh viện rồi".
Mới sáng sớm mà đã tới bệnh viện?
Trâu Tướng Quân chẳng buồn để ý, lạnh lùng hắng giọng một tiếng, cũng không phản bác lại.
Tiểu Thất rót nước mời Trâu Tướng Quân, Trâu Tướng Quân rảo từng bước lớn đến ngồi ghế sô pha, giơ tay lên xem đồng hồ, miệng nói: “Mau đi băng bó đi"
Trâu Tướng Quân còn phải vội về để đưa Ngụy Nhất tới trường, vì vậy có chút nóng ruột.
Tiểu Thất lại cứ tưởng Trâu Tướng Quân quan tâm tới mình, thầm nghĩ, người đàn ông này ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng hóa ra lại rất nhiệt tình, biểu hiện nghiêm khắc nhưng thực chất thì ân cần chu đáo. Nghĩ tới đó, khuôn mặt cô khẽ ửng hồng, trả lời một tiếng: “Em biết rồi", rồi đi vào phòng ngủ.
Cánh tay trái của Trâu Tướng Quân cũng bị vài mảnh thủy tinh vỡ đâm phải, anh thản nhiên đưa tay rút chúng ra, cánh tay lập tức ứa máu. Trâu Tướng Quân sợ Ngụy Nhất biết chuyện anh đánh nhau, cô sẽ nổi giận nên muốn rửa sạch vết thương. Đây vốn là căn hộ của Trâu Tướng Quân, vì vậy anh cũng chẳng khách khí gì, cứ thế xông thẳng vào nhà tắm.
Tiểu Thất bị thương ở cánh tay, một mình cô sao có thể tự băng bó được. Sau khi bôi thuốc sát trùng, loay hoay một hồi trong phòng ngủ mà vẫn không sao băng kín được, đành phải bước ra nhờ Trâu Tướng Quân giúp đỡ. Vừa bước ra, liền bắt gặp Trâu Tướng Quân cũng đang từ phòng tắm đi ra, toàn thân ướt nhẹp, nữa người trên còn đang ở trần, lập tức sợ hãi quay mặt đi. Trong đầu Trâu Tướng Quân vốn đã không có quan niệm phân biệt nam nữ nhưng dù sao Tiểu Thất cũng là người ngoài, vậy là anh liền mặc quần dài vào, chỉ để trần phần cơ thể phía trên, so với cảnh năm xưa khi anh mượn tạm phòng tắm của Ngụy Nhất thì như thế đã co thể coi là quần áo chỉnh tề rồi.
Tiểu Thất chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cứ sải từng bước về phía mình, sợ đến nỗi đưa tay lên bịt miệng, lùi lại phía sau vài bước. Trâu Tướng Quân chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, cứ tiến thẳng đến ghế sô pha, ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh không dùng khăn tắm trong phòng tắm để lau khô người, trên cơ thể săn chắc với nước da nâu bóng còn đọng đầy những giọt nước nhỏ li ti, khiến anh trở nên vô cùng hấp dẫn.
Tiểu Thất lại cảm thấy không biết phải làm gì, cứ ấp a ấp úng, lại không dám tiến lên phía trước.
Tiểu Thất chỉ vào cánh tay đang chưa được băng kín, muốn nói nhưng lại thôi.
Trâu Tướng Quân nhíu mày nhưng vẫn tiến đến vụng về băng lại cho cô.
Lúc băng bó, hai người đứng rất gần nhau, Trâu Tướng Quân cơ thể cao lớn, hương thơm của xà bông tắm lúc ẩn lúc hiện trên người anh, cơ thể vừa tắm xong cứ liên tục tỏa hơi ấm, khiến khuôn mặt thanh tú của Tiểu Thất dần ửng đỏ, những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc mát lạnh, cứ nhỏ từng giọt, từng giọt xuống cánh tay trần của Tiểu Thất. Sự giày vò giữa hai trạng thái nóng lạnh khiến Tiểu Thất khó có thể cưỡng lại, sợ hai người sẽ nảy sinh ham muốn, cô vội cúi mặt không dám nhìn anh.
Trâu Tướng Quân căn bản là không để ý tới phản ứng xấu hổ của Tiểu Thất, sau khi băng bó xong vết thương cho cô, anh lạnh lùng nói: “Đi thôi".
Tiểu Thất “Ùm" một tiếng rồi đi thu dọn đồ đạc. vừa muốn đi tới bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài tòa nhà, mặt cô bất chợt biến sắc, hoang mang chạy lại bên Trâu Tướng Quân hét lên: “Không xong rồi, mẹ và em trai em lên đến nơi rồi".
Trâu Tướng Quân cũng giật mình hoảng hốt, bất giác đứng bật dậy, nói: “Vậy tôi đi đây".
Tiểu Thất chạy lên kéo Trâu Tướng Quân lại, lo lắng nói: “Không kịp nữa rồi! Không kịp nữa rồi! Anh Trâu, anh không thể đi được, bây giờ anh đi… mẹ em mà phát hiện có đàn ông tới đây thì em không thể giải thích được, bà sẽ đánh chết em mất!".
Trâu Tướng Quân hỏi: “Vậy phải làm thế nào?"
Tiểu Thất đỏ bừng hai má, nói: “Em… mẹ em không biết em làm ở cửa hàng massage chân, nếu biết được mẹ chắc chắn sẽ rất tức giận… Em không dám nói với mẹ, bà vẫn luôn nghĩ rằng em làm công việc văn phòng cho một công ty lớn. Anh Trâu, anh hãy đóng giả làm bạn trai của em… được không anh? Em xin anh đấy, nếu không, mẹ em tức giận quá chắc sẽ phát bệnh mất! Bệnh tình của mẹ khó khăn lắm mới khá lên được…". Khi Tiểu Thất còn đau khổ cầu xin, nói năng lộn xộn thi bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa lạch cạch.
Tiểu Thất quay người chăm chú nhìn về phía cửa chính, trong chốc lát, cô sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Đến khi Tiểu Thất kịp phản ứng lại, một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi cùng một cậu con trai mười chín tuổi đã đang đang đứng giữa nhà rồi.
Người phụ nữ điển hình của nông thôn Trung Quốc. Nhưng hai má bà hõm lại, tay chống gậy để cậu thanh niên kia dìu đỡ, có thể thấy rõ là bà mới ốm dậy, cử chỉ, động tác còn vụng về. Bà nhìn người thanh niên đang để trần cơ thể trên là Trâu Tướng Quân cũng với sắc mặt kinh ngạc, rồi lại quay sang nhìn cô con gái áo quần xộc xệch, hai mắt mà trợn tròn, mãi vẫn không phản ứng gì được. Rất lâu sau, bài mới đẩy con trai ra, vỗ mạnh vào đùi, dữ dằn thét lên, “Quân khốn nạn! Chúng mày làm gì thế hả?".
Cậu thanh niên kia mặt mày thanh tú, khuôn mặt nhang nhác giống Tiểu Thất, điệu bộ đầy vẻ nghi ngờ, bước tới hỏi Tiểu Thất: “Chị, anh ta là ai? Sao anh ta lại ở trong nhà chúng ta? Còn cởi trần nữa! Em vừa đưa mẹ đi kiểm tra lại, chị liền đưa đàn ông về nhà sao?".
Tiểu Thất bị người nhà gặng hỏi đến nỗi xấu hổ, khó xử, ấp a ấp úng, không biết phải giải thích như thế nào.
Trâu Tướng Quân cũng vô cùng kinh ngạc, vốn cứ nghĩ rằng, “mẹ bị ốm nặng, em trai đang đi học" đều chỉ là những lời nói dối của Tiểu Thất để lừa tiền của người khác, giờ đây xem ra, dường như tất cả đều là sự thật. Trâu Tướng Quân nhanh chóng bình tĩnh lại, anh vốn không làm việc gì đáng xấu hổ, người nhà Tiểu Thất nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan gì tới anh, vậy là, anh lạnh lụng nói: “Tiểu Thất, có đi không?".
“Đi? Thằng khốn nạn này, mày muốn đưa con gái của tao đi đâu hả? Tao nói cho mày biết, nhà tao tuy nghèo nhưng con gái tao trong sạch, cũng không dễ dàng để người ta ức hiếp được đâu!" Bà lôi con gái lại, mặc dù cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ vì hành vi nhục nhả của con gái mình, nhưng trước mặt người ngoài, bà vẫn gắng hết sức để giúp đỡ con, cây gậy chống trong tay khua khoắng loạng xạ. Nói đến câu cuối, bà không biết trút giận vào đâu, lại giơ cây gậy về phía Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân không ngờ sự việc là như thế, chỉ thấy một tiếng động nhẹ, sau lưng dấy lên một cảm giác đau đớn.
Trâu Tướng Quân từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, lớn bằng ngần này rồi cũng chỉ bị ông nội anh đánh đòn, thường ngày đều được mọi người coi như vật báu hiếm có, không ai dám động đến anh dù chỉ là một ngón tay! Lúc đó Trâu Tướng Quân vừa kinh nhạc vừa tức giận, nhưng hiềm một nỗi, đối phương lại là một người phụ nữa tóc đã hoa râm, lại đang mắc bệnh, nên anh chỉ quắc mắt lên nhìn, lùi lại phía sau vài bước.
Tiểu Thất thấy mẹ mình bất ngờ đánh Trâu Tướng Quân một gậy, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, lao lên kéo người mẹ đang nỗi cơn thịnh nộ lại, không kịp suy nghĩ gì, vừa khóc vừa hét lên: “Mẹ! Mẹ đừng đánh anh ấy! Mẹ không thể đánh anh ấy được! Muốn đánh, mẹ hãy đánh con đây!".
Bà lão nghe những lời đó cảm thấy thật quen tai, dường như trong một bộ phim truyền hình nào đó dựa theo kịch bản của Quỳnh Dao, một đôi uyên ương sau khi bỏ trốn bị bắt lại, khi muốn xử nhân vật nam tội chết, nhân vật nữa thường vừa khóc vừa nói những câu như vậy. Bà là một khán giả hâm mộ Quỳnh Dao, định thần suy nghĩ một chút, khi quay lại nhìn con gái, ánh mắt đã có chút thương xót, nói: “Tội nghiệp, tội nghiệp con tôi!". Rồi quay người lại, lạnh lùng hỏi Trâu Tướng Quân: “Anh kia, anh có thật lòng với Tiểu Thất của chúng tôi không?"
Trâu Tướng Quân sững người lại, đang muốn giải thích thì thấy vẻ mặt hoang mang của Tiểu Thất phía sau lưng bà lão, cô đang không ngừng dùng tay ra hiệu cho anh. Bấy giờ, anh mới nhớ tới lời cầu xin của Tiểu Thất ban nãy, nhờ anh đóng giả làm bạn trai của cô. Giờ đây, bà lão đang mang bệnh trong người, chắc cũng chẳng sống được là bao nữa, thật sự đáng thương. Hơn nữa, cú đánh bằng gậy trên lưng anh ban nãy rất giống với tư thế đánh của người ông mà anh kính yêu nhất, hành động đó lại khiến anh cảm thấy gần gũi với bà lão này hơn. Vậy là anh khẽ ừ hữ một tiếng, coi như đã trả lời.
Bà lão nhìn Trâu Tướng Quân, ngoài việc quần áo không chỉnh tể của anh khiến bà nhức mắt ra thì dáng vẻ lại rất đường hoàng, nếu không phải vì biểu hiện không tốt một chút thì khuôn mặt của anh thực sự rất ưa nhìn, rất xứng đôi với cô con gái xinh xắn yêu kiều của mình, vậy là bà liền bán tín bán nghi quay sang nhìn con gái. Tiểu Thất vội chạy lại, níu lấy cánh tay của Trâu Tướng Quân, nói: “Mẹ, anh ấy là bạn trai chính thức của con! Ngay cả căn hộ, chính căn hộ mà chúng ta đang ở đây cũng là của anh Trâu đấy!".
Lời nói vừa thốt ra, cả Tiểu Thất và Trâu Tướng Quân đều cảm thấy ớn lạnh.
Bà sững người lại, nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng mặt mày rạng rỡ, khuôn mặt trở nên hiền từ hơn nhiều, vui vẻ nói: “Tiểu Thất đã lớn, cũng đến lúc phải gả đi rồi, nếu là bạn trai chính thức thì cũng không có gì đáng phải xấu hổ! Con bé này cũng thật là, phải nói sớm cho mẹ biết chứ! Nếu đã chính thức rồi thì phải đưa về nhà ra mắt mẹ, cứ giấu giấu giếm giếm thế để làm gì? Mẹ cứ cảm thấy dạo này con có điều gì đó không bình thường, ban nãy còn nói với em trai con rằng chắc là con đang yêu, con xem, hừ, mẹ tuy già rồi nhưng con mắt nhìn người thì vẫn còn tinh lắm, chuẩn xác lắm!". Nói xong bà liền quay người sang sai cậu con trai nhỏ đi rót trà. Cậu thanh viên thấy đó là anh rể tương lai của mình, cũng cảm thấy vui, nét mặt trở nên rạng rỡ hơn.
Trâu Tướng Quân vội về nhà, bà lão lại không đồng ý, thân mật kéo tay anh, nói: “Con ơi, ngồi đi, ngồi xuống rồi nói!".
Trâu Tướng Quân đành mặc quần áo chỉnh tề rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bà lão ngắm nghía anh một lượt từ đầu tới chân, càng nhìn ngắm càng thấy ưng ý liền mỉm cười với anh, nụ cười đó khiến Trâu Tướng Quân dựng tóc gáy. Sau đó, bà nở nụ cười thuần phát nhất của người nông dân, lộ rõ hàm răng đã rụng gần nửa, dịu dàng hỏi: “Con trai quả không tồi, ngoại hình ưa nhìn lắm! Con tên gì vậy?".
“Trâu Tướng Quân." Vai diễn con rễ tương lai được Trâu Tướng Quân đóng một cách gượng gạo, không thể phụ lòng tin của người già, anh đành miễn cưỡng diễn tiếp.
“Trâu Tướng Quân… Ừm!" Trước đây bà không được học hành nhưng cũng hiểu được tướng quân là cách gọi những nhân vật uy phong lừng lẫy nên vô cùng hài lòng, lại hỏi: “Tên gọi cũng không tồi! Tiểu Trâu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?".
“Ba mươi", Trâu Tướng Quân trả lời theo đúng sự thật.
“Ba mươi ư? Lớn tuổi thế cơ à?" Bà như vừa trải qua cảm giác kinh ngạc, ngắm kỹ lại anh một lượt, sau đó mỉm cười độ lượng nói: “Không sao, không sao, đàn ông lớn tuổi một chút mới biết cách chiều chuộng phụ nữa! Ừm, con gái ta cũng thật tinh tường! Ba mươi tuổi là rất hợp với Tiểu Thất nhà chúng ta đấy!".
“Mẹ! Mẹ nói lung tung gì vậy?", Tiểu Thất lúng túng trách móc, sắc mặt lúc ửng đỏ lúc lại trắng bệch.
“Mẹ đâu có nói lung tung! Tiểu Thất nhà chúng ta mặc dù không còn bố nhưng là một cô gái tốt, trong trắng, ai mà không nói nó xinh đẹp như một đóa hoa cơ chứ? Trong thôn chúng ta, chẳng có đứa con gái nhà nào sánh được với nó đâu!" Bà lão nói tới đó, vô cùng đắc ý, nheo nheo mắt, lắc lư mái đầu một hồi, “Tiểu Trâu, con nói xem, Tiểu Thất nhà chúng ta có xinh không?".
Trâu Tướng Quân càng cảm thấy khó xử, anh ngồi thẳng lưng lên, ấm ức không vui buông một câu: “Vâng".
Bà lão lại cứ tưởng Trâu Tướng Quân còn ít tuổi, chắc đang xấu hổ trước mặt mình nên cười ha hả, rồi bỗng tiến đến nắm lấy tay Trâu Tướng Quân, vỗ vỗ vài cái. “Bác ấy mà, cũng là người sắp về với đất, một chân đã bước vào quan tài rồi. Điều bác không yên tâm nhất chính là hai chị em nó. Giờ đây, con gái bác cũng đã tìm thấy chỗ nương tựa rồi, tâm niệm này của bác…" Nói đến đó, đôi mát bà lại ngân ngấn nước. Bà tự cảm thấy thái độ không đẹp cho lắm, lại dùng mu bàn tay lau nước mát, “Ha ha, bác đang rất vui, rất vui!".
Trâu Tướng Quân còn biết nói gì nữa, thấy bà đã khổ cả một đời, khó khăn lắm mới có niềm vui nên cũng không thể phá hỏng hứng thú của bà được, đành mặt cho bàn tay to lớn thô ráp với những móng tay cáu bẩn nắm lấy tay mình.
Trâu Tướng Quân vốn ưa sạch sẽ nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy bà ra. Hoặc cũng có thể là do những giọt nước mắt của bà lão khiến người ta cảm động hơn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của các cô gái.
Bà lão lại rất tự nhiên hỏi thăm về gia đình của Trâu Tướng Quân, không chút e dè, Trâu Tướng Quân lời lẽ không rõ ràng, nói gia đình mình là một gia đình buôn bán nhỏ, bà lão rất hài lòng về Trâu Tướng Quân, chỉ hận một nỗi không thể cho hai con trẻ bái đường rồi vào động phòng hoa chúc ngay tại đó thôi.
Ngồi thêm một lát nữa, Tiểu Thất nói: “Mẹ, con và anh Trâu còn có chút việc phải làm! Mẹ nghỉ ngơi đi nhé!".
Bà lão bấy giờ mới lưu luyến buông tay Trâu Tướng Quân ra, cầm cây gậy chống, run rẩy đưa hai con ra tận cổng của khu nhà, rồi lại cầm lấy tay Trâu Tướng Quân, dặn đi dặn lại rằng anh nhất định phải thường xuyên tới nhà chơi.
Trâu Tướng Quân bối rối trả lời vài tiếng rồi cùng Tiểu Thất ngồi vào trong xe, nahnh như chạy trốn, lao vút đi. Xe đã chạy khá xa nhưng qua gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy bà lão đang chống gậy, kiễng chân nhìn theo. Trái tim sắt đá của một con người vốn lạnh lùng, vô tình như Trâu Tướng Quân cũng bị bóng dáng lưng còng đó làm cho cảm động.
Tác giả :
Tào Đình