Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù
Chương 33
Mấy ngày gần đây, Tu Chân Giới xảy ra một chuyện lớn —— hai vị Kim Đan tu sĩ của Thiên Môn Sơn tiêu diệt một tên tà tu, Thiên Môn Sơn gửi thư cho các đại tông môn, các tông các phái từ trong động phủ của tà tu tìm về được hơn trăm người mất tích gồm cả đệ tử lẫn tán tu.
Lúc kê biên tài sản trong động phủ, tìm ra mấy viên thú đan linh khí tứ tán, loại linh khí này hỗn loạn chưa được rèn luyện, người sáng suốt lập tức nhìn ra đây là mắt trận kết giới Trói Linh.
Trải qua điều tra, ngoại trừ Bách Hộ Trấn, những nơi nghe đồn có ma thú lui tới tác loạn thật ra là bị tà tu lấy kết giới Trói Linh phá hủy thành trấn lại có tới mấy nơi, phạm phải hành vi này, vậy mà có thể nghênh ngang hành tẩu trong Tu Chân Giới, nếu không phải bị Minh Trạm và Sở Mộ Nhiễm đụng phải, nói không chừng có không biết bao nhiêu bá tánh bình thường và tu sĩ lại gặp phải tai ương.
Vì thế mỗi tháng, các đại tông môn ở Tu Chân Giới thay phiên nhau phái đệ tử đến các thành trấn đóng giữ, cùng hợp lực vây sát tà tu, ma tu, trong lúc nhất thời tà ma tu sĩ chạy vắt giò lên cổ, không còn chỗ ẩn thân, nhất nhất bị loại trừ.
Ban đầu vốn nhờ vào thiên phú mà nổi tiếng ở Tu Chân Giới, thanh danh Sở Mộ Nhiễm và Minh Trạm lại bởi vì việc này càng vang dội, vô số đệ tử chen chúc bái nhập Thiên Môn Sơn, nhiều đến nỗi Hoa sư huynh và các sư huynh sư tỷ chưởng sự sứt đầu mẻ trán.
Cùng bị sứt đầu mẻ trán còn có Sở Mộ Nhiễm.
Ngày đó sau khi chém giết tà tu, hắn bởi vì kiệt sức lâm vào hôn mê bất tỉnh, đợi sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường ở một khách điếm, miệng vết thương trên người đã khỏi hẳn, áo trong đã bị người đổi qua một lần.
Không cần nói liền biết là do Minh Trạm làm.
Không bao lâu sau, Minh Trạm xách theo một cái bao trở về, bên trong là một bộ quần áo đen mới. Hắn hẳn là muốn giúp Sở Mộ Nhiễm thay, nhưng mà sau đó lại nghĩ đến cái gì, đem cái bao đặt ở mép giường, chính mình lui ra ngoài cửa.
Tà tu đã bị Sở Mộ Nhiễm tự tay chém giết, những việc lúc trước không có thời gian nghiên cứu lại dồn dập tràn vào trong đầu hắn.
Áo đen chân thực bị cầm trong tay, Sở Mộ Nhiễm nắm chặt vải dệt, quay đầu nhìn người đứng ở ngoài cửa, trong lòng chua xót mềm mại, ngũ vị tạp trần.
Sửa soạn nửa ngày, hai người cùng ngự kiếm về tông môn phục mệnh.
Sở Mộ Nhiễm vốn muốn hỏi Minh Trạm những việc chứng kiến trong ảo cảnh có phải là sự thật hay không, ai ngờ Minh Trạm cách xa xa mà đi theo phía sau hắn, không chịu tiến lên, nếu hắn đứng một chỗ chờ đợi, Minh Trạm cũng dừng bước không đi.
Sau vài lần bày tỏ, Minh Trạm vẫn luôn tránh hắn như rắn rết, Sở Mộ Nhiễm nhịn rồi lại nhịn, thật sự không thể kéo xuống da mặt chạy tới truy vấn, lại bởi vì có chuyện quan trọng trong người, chỉ phải tạm thời đem việc này buông xuống.
Trở về sơn môn đem những gì biết được bẩm báo với sơn chủ, hắn và Minh Trạm phân công nhau tiếp dẫn các đại tông môn đón tiếp các đệ tử về bổn phái, tới tới lui lui phí mất một tháng, chờ hết thảy dàn xếp xong xuôi, Sở Mộ Nhiễm mới kinh ngạc phát hiện, đã hơn mười ngày hắn chưa gặp qua Minh Trạm.
Minh Trạm giống như hạ quyết tâm không muốn gặp hắn, mặc cho hắn lật tung toàn bộ Thiên Môn Sơn cũng tìm không thấy bóng dáng Minh Trạm, hắn tức giận đến mức chưởng nát bàn ghế trong viện môn ở Đệ Tử Ngọa. Lúc này hắn mới nhớ tới, từ sau khi Tiên Linh Đại Hội kết thúc, Minh Trạm đã bắt đầu trốn hắn, nếu không phải lo lắng hắn gặp phải tà tu, chắc là sẽ không đi theo hắn cùng nhau xuống núi.
—— sư huynh chán ghét ta, có thể không nhìn ta.
Ta khi nào nói qua chán ghét ngươi?! Lại ở nơi nào không nhìn ngươi?!
—— ta đối với sư huynh chưa bao giờ là bố thí, là khát cầu.
Khát cầu??? Trốn tránh không gặp như vậy cũng coi là khát cầu sao?
“Rầm" một tiếng, một đạo kiếm khí phá nát nóc nhà Đệ Tử Ngọa.
Gương mặt Sở Mộ Nhiễm tối sầm, ngự kiếm bay tới sau núi Tập Tú Phong đả tọa tĩnh tâm, nhưng mà vô số tiếng gọi “Sư huynh" hoặc trầm thấp, hoặc cấp bách, hoặc thương tiếc từ kiếp trước đến kiếp này cứ quanh quẩn ở bên tai hắn không chịu đi.
Một màn lại một màn không ngừng tái hiện ở trong đầu hắn:
Nơi vực sâu Vô Cực, một dáng người thân hình chật vật ngước nhìn lên thiên hà, mưa pháo hoa tuôn ngàn tia lửa bạc chiếu sáng khắp trời đêm, trong bóng đêm sống lưng như dây đàn sắp đứt cố chống kiếm mà đứng, run rẩy duỗi tay hướng về phía hắn…… Còn có, trênThiên Môn Sơn góc áo giống như bướm đêm nhẹ nhàng bay múa, cuối cùng bị ánh lửa cắn nuốt.
—— nếu như có kiếp sau, ta sẽ rời khỏi ngươi thực xa, sẽ không bao giờ trêu chọc ngươi.
Sở Mộ Nhiễm đột nhiên mở to mắt, cắn chặt môi dưới —— Minh Trạm là đồ ngốc sao? Lời nói đời trước làm sao có thể giữ lời?
Nghiêm mặt đứng dậy, hắn nghiến răng nghiến lợi đứng đó một lúc lâu.
Màn đêm buông xuống, một đạo lưu quang từ Tập Tú Phong lao vụt đi, dừng ở trước Trú Hạc Phong.
Lúc kê biên tài sản trong động phủ, tìm ra mấy viên thú đan linh khí tứ tán, loại linh khí này hỗn loạn chưa được rèn luyện, người sáng suốt lập tức nhìn ra đây là mắt trận kết giới Trói Linh.
Trải qua điều tra, ngoại trừ Bách Hộ Trấn, những nơi nghe đồn có ma thú lui tới tác loạn thật ra là bị tà tu lấy kết giới Trói Linh phá hủy thành trấn lại có tới mấy nơi, phạm phải hành vi này, vậy mà có thể nghênh ngang hành tẩu trong Tu Chân Giới, nếu không phải bị Minh Trạm và Sở Mộ Nhiễm đụng phải, nói không chừng có không biết bao nhiêu bá tánh bình thường và tu sĩ lại gặp phải tai ương.
Vì thế mỗi tháng, các đại tông môn ở Tu Chân Giới thay phiên nhau phái đệ tử đến các thành trấn đóng giữ, cùng hợp lực vây sát tà tu, ma tu, trong lúc nhất thời tà ma tu sĩ chạy vắt giò lên cổ, không còn chỗ ẩn thân, nhất nhất bị loại trừ.
Ban đầu vốn nhờ vào thiên phú mà nổi tiếng ở Tu Chân Giới, thanh danh Sở Mộ Nhiễm và Minh Trạm lại bởi vì việc này càng vang dội, vô số đệ tử chen chúc bái nhập Thiên Môn Sơn, nhiều đến nỗi Hoa sư huynh và các sư huynh sư tỷ chưởng sự sứt đầu mẻ trán.
Cùng bị sứt đầu mẻ trán còn có Sở Mộ Nhiễm.
Ngày đó sau khi chém giết tà tu, hắn bởi vì kiệt sức lâm vào hôn mê bất tỉnh, đợi sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường ở một khách điếm, miệng vết thương trên người đã khỏi hẳn, áo trong đã bị người đổi qua một lần.
Không cần nói liền biết là do Minh Trạm làm.
Không bao lâu sau, Minh Trạm xách theo một cái bao trở về, bên trong là một bộ quần áo đen mới. Hắn hẳn là muốn giúp Sở Mộ Nhiễm thay, nhưng mà sau đó lại nghĩ đến cái gì, đem cái bao đặt ở mép giường, chính mình lui ra ngoài cửa.
Tà tu đã bị Sở Mộ Nhiễm tự tay chém giết, những việc lúc trước không có thời gian nghiên cứu lại dồn dập tràn vào trong đầu hắn.
Áo đen chân thực bị cầm trong tay, Sở Mộ Nhiễm nắm chặt vải dệt, quay đầu nhìn người đứng ở ngoài cửa, trong lòng chua xót mềm mại, ngũ vị tạp trần.
Sửa soạn nửa ngày, hai người cùng ngự kiếm về tông môn phục mệnh.
Sở Mộ Nhiễm vốn muốn hỏi Minh Trạm những việc chứng kiến trong ảo cảnh có phải là sự thật hay không, ai ngờ Minh Trạm cách xa xa mà đi theo phía sau hắn, không chịu tiến lên, nếu hắn đứng một chỗ chờ đợi, Minh Trạm cũng dừng bước không đi.
Sau vài lần bày tỏ, Minh Trạm vẫn luôn tránh hắn như rắn rết, Sở Mộ Nhiễm nhịn rồi lại nhịn, thật sự không thể kéo xuống da mặt chạy tới truy vấn, lại bởi vì có chuyện quan trọng trong người, chỉ phải tạm thời đem việc này buông xuống.
Trở về sơn môn đem những gì biết được bẩm báo với sơn chủ, hắn và Minh Trạm phân công nhau tiếp dẫn các đại tông môn đón tiếp các đệ tử về bổn phái, tới tới lui lui phí mất một tháng, chờ hết thảy dàn xếp xong xuôi, Sở Mộ Nhiễm mới kinh ngạc phát hiện, đã hơn mười ngày hắn chưa gặp qua Minh Trạm.
Minh Trạm giống như hạ quyết tâm không muốn gặp hắn, mặc cho hắn lật tung toàn bộ Thiên Môn Sơn cũng tìm không thấy bóng dáng Minh Trạm, hắn tức giận đến mức chưởng nát bàn ghế trong viện môn ở Đệ Tử Ngọa. Lúc này hắn mới nhớ tới, từ sau khi Tiên Linh Đại Hội kết thúc, Minh Trạm đã bắt đầu trốn hắn, nếu không phải lo lắng hắn gặp phải tà tu, chắc là sẽ không đi theo hắn cùng nhau xuống núi.
—— sư huynh chán ghét ta, có thể không nhìn ta.
Ta khi nào nói qua chán ghét ngươi?! Lại ở nơi nào không nhìn ngươi?!
—— ta đối với sư huynh chưa bao giờ là bố thí, là khát cầu.
Khát cầu??? Trốn tránh không gặp như vậy cũng coi là khát cầu sao?
“Rầm" một tiếng, một đạo kiếm khí phá nát nóc nhà Đệ Tử Ngọa.
Gương mặt Sở Mộ Nhiễm tối sầm, ngự kiếm bay tới sau núi Tập Tú Phong đả tọa tĩnh tâm, nhưng mà vô số tiếng gọi “Sư huynh" hoặc trầm thấp, hoặc cấp bách, hoặc thương tiếc từ kiếp trước đến kiếp này cứ quanh quẩn ở bên tai hắn không chịu đi.
Một màn lại một màn không ngừng tái hiện ở trong đầu hắn:
Nơi vực sâu Vô Cực, một dáng người thân hình chật vật ngước nhìn lên thiên hà, mưa pháo hoa tuôn ngàn tia lửa bạc chiếu sáng khắp trời đêm, trong bóng đêm sống lưng như dây đàn sắp đứt cố chống kiếm mà đứng, run rẩy duỗi tay hướng về phía hắn…… Còn có, trênThiên Môn Sơn góc áo giống như bướm đêm nhẹ nhàng bay múa, cuối cùng bị ánh lửa cắn nuốt.
—— nếu như có kiếp sau, ta sẽ rời khỏi ngươi thực xa, sẽ không bao giờ trêu chọc ngươi.
Sở Mộ Nhiễm đột nhiên mở to mắt, cắn chặt môi dưới —— Minh Trạm là đồ ngốc sao? Lời nói đời trước làm sao có thể giữ lời?
Nghiêm mặt đứng dậy, hắn nghiến răng nghiến lợi đứng đó một lúc lâu.
Màn đêm buông xuống, một đạo lưu quang từ Tập Tú Phong lao vụt đi, dừng ở trước Trú Hạc Phong.
Tác giả :
Tạp Liệt Phu Tư Cơ