Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù
Chương 1
Trong ánh lửa cháy hừng hực, một tu sĩ mặc áo xanh gầy trơ xương nằm trên mặt đất, sắc mặt xám ngắt, vầng thái dương vì gần ngọn lửa không ngừng tuôn ra mồ hôi mỏng, mái tóc đen dính máu tán loạn trải dưới thân tựa như chủ nhân đang dần dần mất đi sinh khí, mỗi một lần thở dốc đều mang đến cho hắn vô tận thống khổ. Cách đó không xa xà nhà ầm ầm rơi xuống đất, đầu gỗ bị lửa cháy bắn ra tia lửa, căn phòng chấn động khiến tu sĩ lại kịch liệt ho, máu tươi nhanh chóng từ trong miệng hắn trào ra.
Sở Mộ Nhiễm sớm biết rằng gân mạch của mình đã đứt đoạn, căn bản không có khả năng ngưng tụ linh lực, hắn lại càng muốn nghịch lại, mạnh mẽ tác động làm đứt gãy gân mạch, cứ thế thừa nhận thống khổ.
Một tu sĩ, lại tụ không được linh khí…… Đến chết, cũng không giữ được sinh mệnh hắn xưa nay coi như là vinh quang.
Sở Mộ Nhiễm không một tiếng động cười, cho dù thân thể rách nát không thể chịu được, vẫn như cũ có thể nhận ra bộ dáng tuấn mỹ năm xưa của hắn, lúc này cười, càng làm cho người nhìn thấy ghê người —— đó là đối chính mình ghét bỏ đến cực điểm, rốt cuộc đạt được giải thoát mà cười.
Cũng chỉ có đến tận đây toàn thân không còn chút sức lực nào, hắn mới có thể ngừng đố kỵ cùng luồn cúi, hồi tưởng từng chút một thứ vô thượng vinh quang mà hắn dùng hết cả đời theo đuổi là cỡ nào buồn cười.
Lay động phía trên ngọn lửa tựa như có một màn lụa, Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác mà nhìn ngọn lửa nhảy lên, tựa hồ ngọn lửa kia đang dệt màn sân khấu về tình cảnh mấy năm qua——
Mười tuổi vào tông môn, mười một tuổi Trúc Cơ, mười tám tuổi liền đi vào Kim Đan, có thể nói trăm năm khó gặp thiên tài. Khi đó hắn độc lãnh phong tao, phong cảnh vô hạn, hưởng thụ sơn chủ yêu thích, đồng môn tôn trọng, bạn cùng lứa tuổi cực kỳ hâm mộ, vô luận đi đến nơi nào đều là sáng chói nhất một người.
Cho đến khi Minh Trạm xuất hiện.
Minh Trạm mười ba tuổi vào tông môn, mấy tháng sau thành công Trúc Cơ, mới vừa qua mười tám tuổi liền kết đan, thậm chí bị sơn chủ phá lệ thu làm quan môn đệ tử, cướp đi vị trí mà Sở Mộ Nhiễm tha thiết ước mơ. Hắn ban đêm xông vào cơ thất nơi sơn chủ tu luyện hỏi vì sao thu Minh Trạm lại không thu hắn, sơn chủ chỉ nhìn hắn lắc đầu, vì thế hắn giận dữ rời đi.
Từ đó về sau tất cả đều thay đổi, hắn luôn cảm giác có người ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ, hắn nỗ lực khắc chế, hắn tự nói với mình: Cho dù hắn không bằng Minh Trạm, hắn như cũ là thiên tài, không cần vì ngôn luận của mấy kẻ tầm thường mà hao tổn tinh thần, nhưng ngày qua ngày, hắn trơ mắt nhìn những lời khen ngợi đã từng thuộc về hắn đều bị Minh Trạm cướp đi, trong lòng rốt cuộc nổi lên gợn sóng. Hắn luôn luôn kiêu ngạo thì sao có thể cam lòng nhận thua, bắt đầu không biết ngày đêm tu hành, tu vi lại bắt đầu dừng bước không tiến. Nho nhỏ gợn sóng chậm rãi thành bọt sóng, cuối cùng trở thành sóng dữ, hắn một bên khắp nơi làm khó dễ Minh Trạm, một bên điên cuồng tu hành, ai ngờ một bước đi sai bị tẩu hỏa nhập ma, cũng may sơn chủ kịp thời phát hiện, vì bảo vệ tánh mạng đã hủy đi toàn thân tu vi của hắn.
Khi đó hắn ngã trên mặt đất, Minh Trạm đứng ở bên cạnh sơn chủ, mày nhíu chặt, từ trên cao nhìn xuống hắn, phảng phất như thần minh đối với hạng người đáng thương tràn đầy thương xót.
Tình cảnh ngày xưa làm hắn không thể chịu đựng được hèn mọn như thế, hắn không từ mà biệt, rời đi sư môn Thiên Môn Sơn. Sau đó chính là đoạn thời gian đời này hắn chịu thống khổ nhiều nhất —— Sở Mộ Nhiễm tu vi bị hủy, nhưng vì đã từng tu hành khiến cho thân thể hắn có thói quen lưu giữ linh khí, tà tu kia xem ở hắn điểm này, đem hắn bắt cầm tù, cưỡng chế rót đan dược ép hắn tiến giai, đem tất cả linh khí hắn tinh luyện được hấp thu, bằng mọi cách ngược đãi tra tấn, cho đến khi đan điền của hắn đều hủy, gân mạch đều đứt đoạn.
Mỗi khi nhớ tới đoạn hồi ức kia, Sở Mộ Nhiễm đều thống khổ không chịu nổi, tinh thần thống khổ càng lớn hơn so với nỗi đau thân thể, trong tra tấn không biết bao nhiêu ngày đêm đó, hắn muốn chết không được, chỉ có thể không ngừng nhớ lại, khiến chính mình mệt mỏi. Chỉ có không ngừng tự nói với mình, hắn như thế nào hẹp hòi, ghen tị, hư vinh, buồn cười, bất kham, mới có thể đối mặt với vô cùng tận tra tấn cùng nhục nhã đó.
Hồi ức của Sở Mộ Nhiễm bỗng nhiên bị kiếm khí phá không mà đến đánh gãy, cổ khí lưu kia đem ngọn lửa điên cuồng bổ ra một cái chỗ hổng, hắn cố sức mà nhìn về phía ngọn nguồn kiếm khí, là Minh Trạm.
Minh Trạm từ trước đến nay trên mặt tựa như giếng cổ không gợn sóng rốt cuộc xuất hiện cái khe, trong thời gian ngắn tới bên người Sở Mộ Nhiễm.
“Thực xin lỗi, ta đã tới chậm." Minh Trạm quỳ một gối ở trước mặt hắn nhẹ nhàng nâng phía sau lưng hắn, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ là cầm tay Sở Mộ Nhiễm.
“Không nghĩ tới, trước khi chết sẽ còn thấy ngươi."
Người sắp chết, chuyện cũ năm xưa ùn ùn kéo đến, lại nói tiếp sư đệ này của hắn không chỉ chưa bao giờ đối với hắn làm cái gì, ngược lại cho tới nay cung kính càng nhiều thêm. Năm đó lúc hắn ở Tiên Du Thịnh Hội vây săn yêu thú, bị thua ở Minh Trạm ba đầu yêu thú. Sở Mộ Nhiễm ra tay nhất định phải thứ nhất, đối những người khác thứ hai là đủ rồi, trong mắt hắn lại là khuất nhục. Đố kỵ chiếm cứ tâm thần hắn, thế cho nên xem nhẹ vết thương ở bả vai bị yêu thú cào, khi đó tất cả mọi người đang vì chính mình thành tích hoặc thổn thức hoặc vui mừng, chỉ có Minh Trạm cầm bình ngọc muốn giúp hắn thoa dược.
Hắn đã nói như thế nào?
—— Cút ngay, không cần ở trước mặt ta gây chướng mắt.
Minh trạm không nói một lời, bỗng nhiên mạnh mẽ tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, muốn hướng miệng vết thương của hắn rải thuốc bột, hắn không chút nào cảm kích mà một chưởng đánh ra, bình ngọc ngã xuống mặt đất. Nhìn Minh Trạm ảm đạm thần sắc hắn chỉ cảm thấy vui sướng, phất tay áo rời đi.
Lại cách nhiều năm, không nghĩ tới người thứ nhất phát hiện hắn chật vật, vẫn là Minh Trạm.
Những nơi thân thể Sở Mộ Nhiễm lộ bên ngoài đều tràn ngập vết bầm, Minh Trạm đem tay nắm cổ tay hắn—— gân mạch bên trong rỗng tuếch, không có chút linh khí.
“Giết ta đi, làm ta chết nhanh một chút." Sở Mộ Nhiễm thở phì phò, “Kiếp sau, ta nợ ngươi một ân tình."
Chính là, ai biết còn có kiếp sau hay không? Cho dù có, bọn họ còn có khả năng gặp lại sao?
Minh Trạm cúi đầu, nhìn không ra biểu tình, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Được."
Sở Mộ Nhiễm chưa từng đối mặt với một Minh Trạm bình tĩnh đến như thế, oán hận cùng không cam lòng trước kia làm hắn cảm thấy càng thêm buồn cười, hắn hiểu được chưởng môn vì sao lựa chọn Minh Trạm mà không chọn hắn, không chỉ là bởi vì thiên phú của Minh Trạm, càng bởi vì Minh Trạm có thể giữ được bình thản cùng một trái tim ôn nhu.
Một khắc kia, Sở Mộ Nhiễm nghĩ, ta thua tâm phục khẩu phục.
“Minh Trạm, ta nhận ân tình của ngươi, nếu như ……" Một trận kịch liệt ho khan, từng đợt từng đợt máu tươi từ khóe miệng tràn ra, “Nếu như có kiếp sau, ta sẽ rời khỏi ngươi thực xa, sẽ không bao giờ trêu chọc ngươi. Như thế, ta đây, cảm tạ ngươi."
Minh Trạm nâng tay lên có chút run rẩy, trước mắt Sở Mộ Nhiễm đã lâm vào đen tối.
Sở Mộ Nhiễm sớm biết rằng gân mạch của mình đã đứt đoạn, căn bản không có khả năng ngưng tụ linh lực, hắn lại càng muốn nghịch lại, mạnh mẽ tác động làm đứt gãy gân mạch, cứ thế thừa nhận thống khổ.
Một tu sĩ, lại tụ không được linh khí…… Đến chết, cũng không giữ được sinh mệnh hắn xưa nay coi như là vinh quang.
Sở Mộ Nhiễm không một tiếng động cười, cho dù thân thể rách nát không thể chịu được, vẫn như cũ có thể nhận ra bộ dáng tuấn mỹ năm xưa của hắn, lúc này cười, càng làm cho người nhìn thấy ghê người —— đó là đối chính mình ghét bỏ đến cực điểm, rốt cuộc đạt được giải thoát mà cười.
Cũng chỉ có đến tận đây toàn thân không còn chút sức lực nào, hắn mới có thể ngừng đố kỵ cùng luồn cúi, hồi tưởng từng chút một thứ vô thượng vinh quang mà hắn dùng hết cả đời theo đuổi là cỡ nào buồn cười.
Lay động phía trên ngọn lửa tựa như có một màn lụa, Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác mà nhìn ngọn lửa nhảy lên, tựa hồ ngọn lửa kia đang dệt màn sân khấu về tình cảnh mấy năm qua——
Mười tuổi vào tông môn, mười một tuổi Trúc Cơ, mười tám tuổi liền đi vào Kim Đan, có thể nói trăm năm khó gặp thiên tài. Khi đó hắn độc lãnh phong tao, phong cảnh vô hạn, hưởng thụ sơn chủ yêu thích, đồng môn tôn trọng, bạn cùng lứa tuổi cực kỳ hâm mộ, vô luận đi đến nơi nào đều là sáng chói nhất một người.
Cho đến khi Minh Trạm xuất hiện.
Minh Trạm mười ba tuổi vào tông môn, mấy tháng sau thành công Trúc Cơ, mới vừa qua mười tám tuổi liền kết đan, thậm chí bị sơn chủ phá lệ thu làm quan môn đệ tử, cướp đi vị trí mà Sở Mộ Nhiễm tha thiết ước mơ. Hắn ban đêm xông vào cơ thất nơi sơn chủ tu luyện hỏi vì sao thu Minh Trạm lại không thu hắn, sơn chủ chỉ nhìn hắn lắc đầu, vì thế hắn giận dữ rời đi.
Từ đó về sau tất cả đều thay đổi, hắn luôn cảm giác có người ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ, hắn nỗ lực khắc chế, hắn tự nói với mình: Cho dù hắn không bằng Minh Trạm, hắn như cũ là thiên tài, không cần vì ngôn luận của mấy kẻ tầm thường mà hao tổn tinh thần, nhưng ngày qua ngày, hắn trơ mắt nhìn những lời khen ngợi đã từng thuộc về hắn đều bị Minh Trạm cướp đi, trong lòng rốt cuộc nổi lên gợn sóng. Hắn luôn luôn kiêu ngạo thì sao có thể cam lòng nhận thua, bắt đầu không biết ngày đêm tu hành, tu vi lại bắt đầu dừng bước không tiến. Nho nhỏ gợn sóng chậm rãi thành bọt sóng, cuối cùng trở thành sóng dữ, hắn một bên khắp nơi làm khó dễ Minh Trạm, một bên điên cuồng tu hành, ai ngờ một bước đi sai bị tẩu hỏa nhập ma, cũng may sơn chủ kịp thời phát hiện, vì bảo vệ tánh mạng đã hủy đi toàn thân tu vi của hắn.
Khi đó hắn ngã trên mặt đất, Minh Trạm đứng ở bên cạnh sơn chủ, mày nhíu chặt, từ trên cao nhìn xuống hắn, phảng phất như thần minh đối với hạng người đáng thương tràn đầy thương xót.
Tình cảnh ngày xưa làm hắn không thể chịu đựng được hèn mọn như thế, hắn không từ mà biệt, rời đi sư môn Thiên Môn Sơn. Sau đó chính là đoạn thời gian đời này hắn chịu thống khổ nhiều nhất —— Sở Mộ Nhiễm tu vi bị hủy, nhưng vì đã từng tu hành khiến cho thân thể hắn có thói quen lưu giữ linh khí, tà tu kia xem ở hắn điểm này, đem hắn bắt cầm tù, cưỡng chế rót đan dược ép hắn tiến giai, đem tất cả linh khí hắn tinh luyện được hấp thu, bằng mọi cách ngược đãi tra tấn, cho đến khi đan điền của hắn đều hủy, gân mạch đều đứt đoạn.
Mỗi khi nhớ tới đoạn hồi ức kia, Sở Mộ Nhiễm đều thống khổ không chịu nổi, tinh thần thống khổ càng lớn hơn so với nỗi đau thân thể, trong tra tấn không biết bao nhiêu ngày đêm đó, hắn muốn chết không được, chỉ có thể không ngừng nhớ lại, khiến chính mình mệt mỏi. Chỉ có không ngừng tự nói với mình, hắn như thế nào hẹp hòi, ghen tị, hư vinh, buồn cười, bất kham, mới có thể đối mặt với vô cùng tận tra tấn cùng nhục nhã đó.
Hồi ức của Sở Mộ Nhiễm bỗng nhiên bị kiếm khí phá không mà đến đánh gãy, cổ khí lưu kia đem ngọn lửa điên cuồng bổ ra một cái chỗ hổng, hắn cố sức mà nhìn về phía ngọn nguồn kiếm khí, là Minh Trạm.
Minh Trạm từ trước đến nay trên mặt tựa như giếng cổ không gợn sóng rốt cuộc xuất hiện cái khe, trong thời gian ngắn tới bên người Sở Mộ Nhiễm.
“Thực xin lỗi, ta đã tới chậm." Minh Trạm quỳ một gối ở trước mặt hắn nhẹ nhàng nâng phía sau lưng hắn, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ là cầm tay Sở Mộ Nhiễm.
“Không nghĩ tới, trước khi chết sẽ còn thấy ngươi."
Người sắp chết, chuyện cũ năm xưa ùn ùn kéo đến, lại nói tiếp sư đệ này của hắn không chỉ chưa bao giờ đối với hắn làm cái gì, ngược lại cho tới nay cung kính càng nhiều thêm. Năm đó lúc hắn ở Tiên Du Thịnh Hội vây săn yêu thú, bị thua ở Minh Trạm ba đầu yêu thú. Sở Mộ Nhiễm ra tay nhất định phải thứ nhất, đối những người khác thứ hai là đủ rồi, trong mắt hắn lại là khuất nhục. Đố kỵ chiếm cứ tâm thần hắn, thế cho nên xem nhẹ vết thương ở bả vai bị yêu thú cào, khi đó tất cả mọi người đang vì chính mình thành tích hoặc thổn thức hoặc vui mừng, chỉ có Minh Trạm cầm bình ngọc muốn giúp hắn thoa dược.
Hắn đã nói như thế nào?
—— Cút ngay, không cần ở trước mặt ta gây chướng mắt.
Minh trạm không nói một lời, bỗng nhiên mạnh mẽ tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, muốn hướng miệng vết thương của hắn rải thuốc bột, hắn không chút nào cảm kích mà một chưởng đánh ra, bình ngọc ngã xuống mặt đất. Nhìn Minh Trạm ảm đạm thần sắc hắn chỉ cảm thấy vui sướng, phất tay áo rời đi.
Lại cách nhiều năm, không nghĩ tới người thứ nhất phát hiện hắn chật vật, vẫn là Minh Trạm.
Những nơi thân thể Sở Mộ Nhiễm lộ bên ngoài đều tràn ngập vết bầm, Minh Trạm đem tay nắm cổ tay hắn—— gân mạch bên trong rỗng tuếch, không có chút linh khí.
“Giết ta đi, làm ta chết nhanh một chút." Sở Mộ Nhiễm thở phì phò, “Kiếp sau, ta nợ ngươi một ân tình."
Chính là, ai biết còn có kiếp sau hay không? Cho dù có, bọn họ còn có khả năng gặp lại sao?
Minh Trạm cúi đầu, nhìn không ra biểu tình, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Được."
Sở Mộ Nhiễm chưa từng đối mặt với một Minh Trạm bình tĩnh đến như thế, oán hận cùng không cam lòng trước kia làm hắn cảm thấy càng thêm buồn cười, hắn hiểu được chưởng môn vì sao lựa chọn Minh Trạm mà không chọn hắn, không chỉ là bởi vì thiên phú của Minh Trạm, càng bởi vì Minh Trạm có thể giữ được bình thản cùng một trái tim ôn nhu.
Một khắc kia, Sở Mộ Nhiễm nghĩ, ta thua tâm phục khẩu phục.
“Minh Trạm, ta nhận ân tình của ngươi, nếu như ……" Một trận kịch liệt ho khan, từng đợt từng đợt máu tươi từ khóe miệng tràn ra, “Nếu như có kiếp sau, ta sẽ rời khỏi ngươi thực xa, sẽ không bao giờ trêu chọc ngươi. Như thế, ta đây, cảm tạ ngươi."
Minh Trạm nâng tay lên có chút run rẩy, trước mắt Sở Mộ Nhiễm đã lâm vào đen tối.
Tác giả :
Tạp Liệt Phu Tư Cơ