Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2
Chương 43
“Cô ta mà cậu nhắc đến là ai?" _ Tử Hy hỏi Mỹ ngọc, cô ta chưa kịp trả lời thì một âm giọng lạnh lẽo từ bên ngoài đã truyền đến
“Là Tôi!" cả Tử Hy và Mỹ Ngọc đều ngước về phía cửa, sắc mặt thay đổi. Đang nằm trong vòng tay của Tử Hy
Đào Mỹ Ngọc lập tức bật dậy: “Nguyễn Hoàng Thiên Băng! Cô còn dám tìm đến đây?"
Thiên băng mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc buộc hờ từ cửa bước vào, khoé miệng nhếch cười nhạt nó bình thản: “Tôi đương nhiên phải đến xem thành quả của chính mình, bao nhiêu công sức bỏ ra như vậy...tôi làm sao có thể bỏ lỡ" bước chân chợt dừng, gót giày vừa vặn đặt lên tấm ảnh trong khung vừa bị vỡ nát, từng mảnh thuỷ tinh nhỏ dường như không chịu được áp lực mà vỡ vụn.
mỹ ngọc lườm đỏ con mắt: “đây chính là điều cô muốn sao?"
Thiên Băng vẫn thản nhiên lắc đầu rồi chậm rãi tiến lại gần cỗ quan tài nằm im lìm lạnh lẽo, nó vừa đi vòng quanh vừa đưa tay miết theo đường viền hoa văn trên nắp qoan tài: “tôi không chắc nữa, nhưng cô còn chưa bị làm sao kia mà... đúng không?" dứt lời đôi mắt nhàn nhạt ấy đặt lên ánh mắt hung tợn của Mỹ Ngọc
“cô còn chưa hài lòng hay sao? cô còn muốn gì ở tôi nữa?"_ Mỹ ngọc lao về phía trước vài bước rồi gằm lên
nhìn thái độ của cô khuôn mặt Thiên băng vẫn không đổi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đào mỹ ngọc đôi tay hờ hẫng gạt hũ gốm sứ trắng muốt cạnh mình xuống đất.
“choang" âm thanh lạnh gáy phát ra, hũ sứ trắng muỗt vỡ tan, tro cốt vương bụi đầy nền đá, Mỹ Ngọc mở to mắt trợn tròn hết nhìn đống tro cốt lại nhìn nó nước mắt cứ thế rơi từng hột:
- ( hét lớn) Nguyễn Hoàng Thiên Băng....
- Đào Mỹ Ngọc! Cô hét cái gì? cô đau sao? cô hận sao? vậy cô có nhớ năm xưa mình đã làm gì với tôi không?_ nó cũng trợn mắt căm phẫn hét vào mặt cô ta
- vậy thì sao? ai cho cô cái quyền làm thế với tôi
Đào mỹ ngọc vẫn tiếp tục lớn tiếng, cô ta lao đến dang tay muốn tát Thiên Băng vừa lúc ấy Tử Hy cũng kịp bắt lấy cánh tay kia
cậu không ngần ngại mà đẩy cô ta ngã nhào xuống đất.
cả nó và Mỹ ngọc đều hướng ánh nhìn về cậu nhưng có lẽ người sốc nhất vẫn là Đào Mỹ Ngọc bộ dạng của cô ta hiện giờ dường như không thể đau đớn hơn được nữa, cũng phải! bị người mình yêu thương hất hủi bảo vệ người con gái khác ngay trước mắt mình, không đau sao được? cảm giác ấy nó hiểu hơn ai hết.
Nhưng như vậy thì đã sao? bây giờ không phải lúc để đồng cảm điều quan trọng người đang đau khổ kia không phải là nó. Đào Mỹ Ngọc bất lực nhìn Tử Hy:
- cậu vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt của cô ta hay sao? tất cả những sự việc này đều là do cô ta gây ra cậu biết không? vậy mà cậu vẫn lựa chọn đứng về phía cô ta hay sao? cậu bảo hộ cô ta... cậu xem mình là cái gì chứ Tử Hy?
- mình sẽ không để cậu tiếp tục tổn thương cô ấy, Mỹ Ngọc... ngay từ đầu là cậu sai trước, chuyện của quá khứ mình không muốn truy cứu nhưng bây giờ cậu sẽ không có cơ hội tổn thương cô ấy nữa
- hahahaha!!!!!! “tổn thương" vậy còn mình thì sao? mình đau như vậy cậu chưa bao giờ nhìn tới? cậu trách mình độc ác... nhưng tất cả những gì mình làm đều vì yêu cậu, đều là vì mình yêu cậu_ mỹ ngọc cười trong nước mắt rồi lại thều thào đau khổ nhưng Tử Hy vẫn vậy ánh mắt cậu lặng yên tựa hồ
- chúng ta đơn thuần là bạn mình đã cho cậu thấy rõ ranh giới của chúng ta rất nhiều lần, tình cảm của cậu là mù quáng đó không phải yêu, đừng lấy đó làm lí do biện minh cho mình
Mỹ ngọc trong giây lát nhìn đăm đăm vào Tử Hy tồi lại ngửa mặt lên trời cười tự giễu, cô ta từ từ đứng dậy nhìn Thiên Băng: “cô không phải rất thích trả thù hay sao? vậy có muốn biết người đứng sau chuyện năm xưa là ai không? không phải cô vẫn luôn bất mãn chuyện chúng tôi không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay sao? Thiên Băng! hôm nay tôi sẽ cho cô nhìn rõ tất cả chân tướng của sự việc" dứt lời Mỹ Ngọc đưa tay vào túi áo móc ra một xấp ảnh thẳng tay ném vào mặt nó
từng bức ảnh bay tả tơi rồi rơi xuống đất, Thiên Băng liếc mắt nhìn trong khung ảnh là một chiếc xe hơi đen bóng, chiếc xe ấy rất quen thuộc, người ngồi ở ghế lái là A đang đưa một xấp giấy tờ và tiền cho ba của mỹ ngọc. Nó từ từ nhặt ảnh lên để được nhìn rõ hơn và rồi chợt nhận ra bàn tay phía ghế sau kia rất quen thuộc, chiếc nhẫn ấy là chiếc nhẫn ông nó luôn đeo bên mình, chiếc xe kia cũng đã theo ông bao nhiêu năm trời chưa bao giờ Lão Đại có ý định đổi xe mới, còn A ông luôn theo Lão Đại....
Mỹ ngọc cười nhạt: “thời điểm ấy chúng tôi tuy có tiền nhưng làm sao có thể một tay che trời, sau ngày hôm đó việc làm ăn của gia đình tôi cũng đột nhiên tốt lên, tất cả đều là do một tay ông ta giúp sức, màn kịch này đều do các người dựng lên"
Thiên băng không hề đáp lại nó tiếp nhận hết từng câu chữ lặng người và mông lung rồi không do dự lập tức bỏ đi
Tử hy cảm nhận có điều không ổn liền muốn đuổi theo nhưng mỹ ngọc lại lần nữa hét gọi cậu:
- Tử Hy cậu đứng lại đó
- ( sắc mặt cậu thay đổi thấy rõ) chúng ta còn chuyện gì để nói sao?
- cậu lại đối xử với tôi như vậy ư?
- tôi đối với cô chưa đủ tốt sao?
- tôi rất hận Thiên băng nhưng cậu biết không tôi lại càng hận cậu hơn
- vậy thì đã sao?
Tử hy quay lại lạnh nhạt nhìn cô ánh mắt xa cách và chán ghét ấy khiến Mỹ Ngọc sững sờ, tim cô đau nhói
- tôi đã cảnh cáo cô đừng động đến Thiên băng nhưng cô vẫn tổn thương cô ấy, việc hứa giúp cô trả nợ tôi sẽ thực hiện, chúng ta sau này đừng liên quan gì đến nhau nữa
- tôi không cần tiền của cậu,?tôi đã yêu cậu như vậy mà... tại sao chứ? tại sao?!!!?
- nhưng người tôi yêu là Thiên Băng
- cô ta có gì hơn tôi chứ? Tử Hy cầu xin cậu đừng bỏ rơi tôi
- tình yêu không phải thứ đem ra để hơn thua điều quan trọng chính là cảm xúc
- chúng ta rất hợp nhau kia mà, cậu thích điều gì tôi nhất định sẽ sửa, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi
Tử hy không thèm đáp lại những lời cố chấp của cô mà lẳng lặng bỏ đi
khi bóng lưng cậu đã khuất xa không gian đương yên tĩnh lại vang lên tiếng vỗ tay ròn tan cùng giọng cười trong trẻo
một cô gái xinh đẹp nấp sau cánh cửa bước ra, đôi mắt nâu ngây thơ lấp lánh cười đầy ẩn ý:
“tôi đã nói với cô rồi mà, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, cô hối hận cũng không ai cho cơ hội sửa sai vậy tại sao không làm tới luôn đi đã diễn vai ác thì phải thật ác, cô không có đường để quay lại, người mà cô yêu nhất cũng bỏ cô mà đi rồi, mau nhìn lại chính mình trong gương đi cô còn lại gì"
chất giọng lanh lảnh ấy cứ ảm ảnh mãi trong đầu Mỹ Ngọc, từng lời từng lời như xát muối vào tim khiến ngọn lửa hận tiếp tục bùng cháy cô lau đi nước mắt, lạnh lùng: “tiếp theo tôi phải làm gì?"
cô gái kia cười nhạt nụ cười tựa thiên sứ_một vị thiên sứ đẹp nhất.
“Là Tôi!" cả Tử Hy và Mỹ Ngọc đều ngước về phía cửa, sắc mặt thay đổi. Đang nằm trong vòng tay của Tử Hy
Đào Mỹ Ngọc lập tức bật dậy: “Nguyễn Hoàng Thiên Băng! Cô còn dám tìm đến đây?"
Thiên băng mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc buộc hờ từ cửa bước vào, khoé miệng nhếch cười nhạt nó bình thản: “Tôi đương nhiên phải đến xem thành quả của chính mình, bao nhiêu công sức bỏ ra như vậy...tôi làm sao có thể bỏ lỡ" bước chân chợt dừng, gót giày vừa vặn đặt lên tấm ảnh trong khung vừa bị vỡ nát, từng mảnh thuỷ tinh nhỏ dường như không chịu được áp lực mà vỡ vụn.
mỹ ngọc lườm đỏ con mắt: “đây chính là điều cô muốn sao?"
Thiên Băng vẫn thản nhiên lắc đầu rồi chậm rãi tiến lại gần cỗ quan tài nằm im lìm lạnh lẽo, nó vừa đi vòng quanh vừa đưa tay miết theo đường viền hoa văn trên nắp qoan tài: “tôi không chắc nữa, nhưng cô còn chưa bị làm sao kia mà... đúng không?" dứt lời đôi mắt nhàn nhạt ấy đặt lên ánh mắt hung tợn của Mỹ Ngọc
“cô còn chưa hài lòng hay sao? cô còn muốn gì ở tôi nữa?"_ Mỹ ngọc lao về phía trước vài bước rồi gằm lên
nhìn thái độ của cô khuôn mặt Thiên băng vẫn không đổi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đào mỹ ngọc đôi tay hờ hẫng gạt hũ gốm sứ trắng muốt cạnh mình xuống đất.
“choang" âm thanh lạnh gáy phát ra, hũ sứ trắng muỗt vỡ tan, tro cốt vương bụi đầy nền đá, Mỹ Ngọc mở to mắt trợn tròn hết nhìn đống tro cốt lại nhìn nó nước mắt cứ thế rơi từng hột:
- ( hét lớn) Nguyễn Hoàng Thiên Băng....
- Đào Mỹ Ngọc! Cô hét cái gì? cô đau sao? cô hận sao? vậy cô có nhớ năm xưa mình đã làm gì với tôi không?_ nó cũng trợn mắt căm phẫn hét vào mặt cô ta
- vậy thì sao? ai cho cô cái quyền làm thế với tôi
Đào mỹ ngọc vẫn tiếp tục lớn tiếng, cô ta lao đến dang tay muốn tát Thiên Băng vừa lúc ấy Tử Hy cũng kịp bắt lấy cánh tay kia
cậu không ngần ngại mà đẩy cô ta ngã nhào xuống đất.
cả nó và Mỹ ngọc đều hướng ánh nhìn về cậu nhưng có lẽ người sốc nhất vẫn là Đào Mỹ Ngọc bộ dạng của cô ta hiện giờ dường như không thể đau đớn hơn được nữa, cũng phải! bị người mình yêu thương hất hủi bảo vệ người con gái khác ngay trước mắt mình, không đau sao được? cảm giác ấy nó hiểu hơn ai hết.
Nhưng như vậy thì đã sao? bây giờ không phải lúc để đồng cảm điều quan trọng người đang đau khổ kia không phải là nó. Đào Mỹ Ngọc bất lực nhìn Tử Hy:
- cậu vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt của cô ta hay sao? tất cả những sự việc này đều là do cô ta gây ra cậu biết không? vậy mà cậu vẫn lựa chọn đứng về phía cô ta hay sao? cậu bảo hộ cô ta... cậu xem mình là cái gì chứ Tử Hy?
- mình sẽ không để cậu tiếp tục tổn thương cô ấy, Mỹ Ngọc... ngay từ đầu là cậu sai trước, chuyện của quá khứ mình không muốn truy cứu nhưng bây giờ cậu sẽ không có cơ hội tổn thương cô ấy nữa
- hahahaha!!!!!! “tổn thương" vậy còn mình thì sao? mình đau như vậy cậu chưa bao giờ nhìn tới? cậu trách mình độc ác... nhưng tất cả những gì mình làm đều vì yêu cậu, đều là vì mình yêu cậu_ mỹ ngọc cười trong nước mắt rồi lại thều thào đau khổ nhưng Tử Hy vẫn vậy ánh mắt cậu lặng yên tựa hồ
- chúng ta đơn thuần là bạn mình đã cho cậu thấy rõ ranh giới của chúng ta rất nhiều lần, tình cảm của cậu là mù quáng đó không phải yêu, đừng lấy đó làm lí do biện minh cho mình
Mỹ ngọc trong giây lát nhìn đăm đăm vào Tử Hy tồi lại ngửa mặt lên trời cười tự giễu, cô ta từ từ đứng dậy nhìn Thiên Băng: “cô không phải rất thích trả thù hay sao? vậy có muốn biết người đứng sau chuyện năm xưa là ai không? không phải cô vẫn luôn bất mãn chuyện chúng tôi không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay sao? Thiên Băng! hôm nay tôi sẽ cho cô nhìn rõ tất cả chân tướng của sự việc" dứt lời Mỹ Ngọc đưa tay vào túi áo móc ra một xấp ảnh thẳng tay ném vào mặt nó
từng bức ảnh bay tả tơi rồi rơi xuống đất, Thiên Băng liếc mắt nhìn trong khung ảnh là một chiếc xe hơi đen bóng, chiếc xe ấy rất quen thuộc, người ngồi ở ghế lái là A đang đưa một xấp giấy tờ và tiền cho ba của mỹ ngọc. Nó từ từ nhặt ảnh lên để được nhìn rõ hơn và rồi chợt nhận ra bàn tay phía ghế sau kia rất quen thuộc, chiếc nhẫn ấy là chiếc nhẫn ông nó luôn đeo bên mình, chiếc xe kia cũng đã theo ông bao nhiêu năm trời chưa bao giờ Lão Đại có ý định đổi xe mới, còn A ông luôn theo Lão Đại....
Mỹ ngọc cười nhạt: “thời điểm ấy chúng tôi tuy có tiền nhưng làm sao có thể một tay che trời, sau ngày hôm đó việc làm ăn của gia đình tôi cũng đột nhiên tốt lên, tất cả đều là do một tay ông ta giúp sức, màn kịch này đều do các người dựng lên"
Thiên băng không hề đáp lại nó tiếp nhận hết từng câu chữ lặng người và mông lung rồi không do dự lập tức bỏ đi
Tử hy cảm nhận có điều không ổn liền muốn đuổi theo nhưng mỹ ngọc lại lần nữa hét gọi cậu:
- Tử Hy cậu đứng lại đó
- ( sắc mặt cậu thay đổi thấy rõ) chúng ta còn chuyện gì để nói sao?
- cậu lại đối xử với tôi như vậy ư?
- tôi đối với cô chưa đủ tốt sao?
- tôi rất hận Thiên băng nhưng cậu biết không tôi lại càng hận cậu hơn
- vậy thì đã sao?
Tử hy quay lại lạnh nhạt nhìn cô ánh mắt xa cách và chán ghét ấy khiến Mỹ Ngọc sững sờ, tim cô đau nhói
- tôi đã cảnh cáo cô đừng động đến Thiên băng nhưng cô vẫn tổn thương cô ấy, việc hứa giúp cô trả nợ tôi sẽ thực hiện, chúng ta sau này đừng liên quan gì đến nhau nữa
- tôi không cần tiền của cậu,?tôi đã yêu cậu như vậy mà... tại sao chứ? tại sao?!!!?
- nhưng người tôi yêu là Thiên Băng
- cô ta có gì hơn tôi chứ? Tử Hy cầu xin cậu đừng bỏ rơi tôi
- tình yêu không phải thứ đem ra để hơn thua điều quan trọng chính là cảm xúc
- chúng ta rất hợp nhau kia mà, cậu thích điều gì tôi nhất định sẽ sửa, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi
Tử hy không thèm đáp lại những lời cố chấp của cô mà lẳng lặng bỏ đi
khi bóng lưng cậu đã khuất xa không gian đương yên tĩnh lại vang lên tiếng vỗ tay ròn tan cùng giọng cười trong trẻo
một cô gái xinh đẹp nấp sau cánh cửa bước ra, đôi mắt nâu ngây thơ lấp lánh cười đầy ẩn ý:
“tôi đã nói với cô rồi mà, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, cô hối hận cũng không ai cho cơ hội sửa sai vậy tại sao không làm tới luôn đi đã diễn vai ác thì phải thật ác, cô không có đường để quay lại, người mà cô yêu nhất cũng bỏ cô mà đi rồi, mau nhìn lại chính mình trong gương đi cô còn lại gì"
chất giọng lanh lảnh ấy cứ ảm ảnh mãi trong đầu Mỹ Ngọc, từng lời từng lời như xát muối vào tim khiến ngọn lửa hận tiếp tục bùng cháy cô lau đi nước mắt, lạnh lùng: “tiếp theo tôi phải làm gì?"
cô gái kia cười nhạt nụ cười tựa thiên sứ_một vị thiên sứ đẹp nhất.
Tác giả :
Anh ST