Trước Khi Chết Phải Biết Tình Yêu Là Gì
Chương 2-4: Bước ngoặt thứ hai: Chinh Phục (4)

Trước Khi Chết Phải Biết Tình Yêu Là Gì

Chương 2-4: Bước ngoặt thứ hai: Chinh Phục (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

_ Huynh... huynh! Người trong mộng của em không phải Tăng Thanh Hà.

Thái bật cười.

_ Mày đã hiểu rồi chứ. Vậy tao hỏi mày một lần nữa, mày có đủ khao khát, đủ thật lòng, đủ sự chân thành để chinh phục Di không?

_ Chắc là đủ.

_ Đủ hay không đủ? Nói lớn lên coi.

_ Đủ.

_ Mày có thể vượt qua mọi trở ngại, vượt qua áp lực thời gian? Có thể phải vì tuân theo phương pháp mà mất một đến hai năm để chinh phục Di không?

_ Có thể.

Sau đó Thái vẽ ra sơ đồ hình thành tình cảm giữa tôi và Di.



_ Đừng bao giờ hỏi tao những vấn đề như, làm cách nào để tiếp cận được Di? Đưa Di đi đâu chơi? Nên mua quà gì cho Di trong dịp lễ này? Biết nói lời lãng mạn nào khi bên cạnh Di? Mày đã học quản trị marketing thì mày phải biết sáng tạo, biết thấu hiểu tâm lý của Di như thấu hiểu tâm lý khách hàng. Ở đây tao chỉ vạch ra chiến lược cho mày. Vẽ cho mày con đường đi tốt nhất, còn mày đi trên đó thế nào là phụ thuộc vào mày. Nếu tao cõng mày đi trên con đường đó, suy nghĩ và chinh phục Di giùm mày, đảm bảo sau này mày sẽ hận tao hoặc mày cũng chẳng trân trọng Di. Đồng thời, nó cũng phạm  vào một nguyên tắc trong phương pháp của tao. Mỗi cá nhân phải tự mình suy nghĩ, tự mình làm, tự mình cố gắng hết sức để chinh phục người trong mộng. Cá nhân nào không muốn suy nghĩ và bỏ ra công sức thì cá nhân đó không thật lòng khao khát và chân thành với người trong mộng. Tình cảm của cá nhân đó chỉ là giả dối mà thôi. Dĩ nhiên, cá nhân ấy sẽ thấy phương pháp này chẳng hay ho gì cả. Bây giờ mày nhìn vào sơ đồ này. Rồi nghĩ đến ba nhân tố sức hút, chân thành, sức đẩy. Nói tao nghe, mày hiểu bản thân mày đến mức nào?Tôi nhìn vào sơ đồ, ú ớ, chẳng biết nói về mình thế nào.

Thái nhìn tôi cười nhạt. - Ngay cả bản thân mình cũng không hiểu được, lấy gì thấu hiểu tâm lý con gái. Cầm tờ giấy này, về gác chân lên trán suy nghĩ đi.

Tối đó tôi hết nằm rồi ngồi, suy nghĩ về bản thân.

Tôi thấy mình chẳng có sức hút nào rõ ràng cả. So với một sinh viên có gia đình khá giả, tôi thuộc dạng túng thiếu tiền bạc, phải đi dạy kèm mới đủ sống. Học hành thì chẳng xuất sắc gì, lẹt đẹt qua ngày để lấy bằng. Tôi cũng không đi học thêm tiếng Anh, vi tính, để có bằng này bằng nọ. Tôi cũng chẳng tham gia tổ chức hay hội nhóm nào, để cống hiến, để có tầm ảnh hưởng, hay có cơ hội nổi tiếng. Ngoại hình cục mịch, gương mặt thì đầy mụn vì da nhờn gặp thời tiết nóng.

Tôi thở dài. Rồi nghĩ đến những sức đẩy mà tôi không có, như tôi không hỗn láo hay chảnh chọe, tôi không hút thuốc, không đua đòi, không ăn chơi nhậu nhẹt, không đánh bài hay cá độ bóng đá, không la cà ăn uống tán dóc.

Nhưng tôi vừa nghĩ vừa cười cay đắng:

Tiền không có, lấy gì ăn chơi nhảy múa như người ta.

Tôi nghĩ đến những sức hút khó thấy, song chẳng khẳng định được điều gì. Tôi không biết mình giỏi kiến thức gì. Có kinh nghiệm sống bao nhiêu? Tính cách có khác gì với mọi người? Còn tâm hồn, ngay đến định nghĩa của nó tôi còn không biết, huống hồ nêu ra những gì bên trong nó.

Càng nghĩ tôi càng mất tự tin. Nhưng vì đã hứa sẽ cố gắng hết sức và thật lòng mong muốn có được người trong mộng, nên tôi không chán nản. Tôi quyết tâm từ nay sẽ luôn quan sát bản thân, để thấu hiểu chính mình. Quyết tâm thay đổi, không để như bây giờ, đã yếu mà còn mù mờ, đã bờm mà hay tưởng bở.

Khi tối đến gặp Thái, nhìn vẻ mặt của tôi, Thái liền an ủi.

_ Hãy tự tin lên! Thật ra mấy thằng kia cũng có gương mặt như mày khi tao hỏi về sức hút của tụi nó. Chẳng có gì phải buồn. Quan trọng là mày nhận ra bản thân ngay lúc này và quyết tâm thay đổi. Tao chỉ hơn tụi mày là nhận ra điều đó trước tụi mày khá lâu.

Rồi Thái bảo tôi lấy sơ đồ hôm trước ra, Thái tiếp tục vạch chiến lược cho tôi.

_ Mày không có nhiều sức hút như tao, đúng không? - Thái hỏi.

Tôi bĩu môi. -  Huynh cũng tự cao dữ hen.

Thái liếc tôi.

_ Tự tin là biết, là hiểu những gì mình nói ra, đúng không huynh?

_ Chứ không phải tự tin là biết, là hiểu, là thẳng thắn với bạn thân hả?

_ Chầu cà phê này em đãi huynh. Em hiểu rồi, đừng nhìn nữa.

_ Mày không đầy sức hút, nên Di không thể tiếp xúc một lần là muốn kết thân, cảm thấy tin tưởng hay đam mê mày được. Ai cũng biết mày là thằng thật thà nhưng không lù đù ngu ngốc, nên dễ dàng có được sự chân thành nguyên chất. Đó là điểm mạnh của mày, nên phát huy nó. Nhưng tao chỉ dặn một điều, đừng bao giờ tỏ ra quá chân thành, quá vì cô ấy mà phải hy sinh bản thân, hay đè nén cảm xúc của bản thân quá nhiều. Đừng thể hiện sự chân thành bằng những cách ngốc nghếch, theo bản năng giống đực đứng trước giống cái. Điều đó chỉ khiến cô ấy thương hại mày mà thôi._ Nhưng trên phim em vẫn thường thấy mấy thằng tỏ ra ngốc ngốc dễ thương lại rất được con gái yêu.

_ Dù nó ngốc ngốc, nhưng nhìn nó trắng trẻo, đáng yêu, còn cái mặt mày thì đầy mụn. Dù nó bờm bờm nhưng nó có tiền, có nhà, đi xe hơi, là con cháu của đại gia. Còn mày? Coi phim thì phải suy ngẫm, chứ đừng coi với cái đầu trống rỗng, rồi lấp đầy khoảng trống đó bằng ảo tưởng hay nỗi ám ảnh.

_ Vâng! Em hiểu rồi, huynh nói tiếp đi.

_ Trong năm cung bậc cảm xúc của Di có thể dành cho mày thì đam mê là không thể. Dụng tình lại càng không. Do mày không đẹp trai, giàu sang hay có tài năng xuất chúng gì, nên Di không thể đến với mày vì dục vọng. Mày nên mừng vì không có nỗi khổ của những người đầy sức hút. Mày nên nhớ, nỗi đau khi nhận ra người ấy yêu ta vì những thứ tạo nên sức hút ở ta, nó cũng không thua gì nỗi đau khi người ấy ruồng bỏ ta vì ta không còn những thứ đó.

Tôi thấy Thái vừa nhìn xa xăm. Trong tôi có trực giác rằng Thái đang nói đến nỗi đau của chính mình. Thái đã từng bị từ chối vì thiếu sức hút, bây giờ Thái lại khổ tâm vì quá nhiều sức hút. Thái là người trong mộng của rất nhiều cô gái, nhưng họ đam mê Thái vì hào quang mà Thái đang có, chứ không yêu chính con người của Thái.

Mà thật ra, để yêu chính con người của Thái không phải dễ. Bởi vì Thái sống rất nội tâm, ít bộc lộ cảm xúc, đã vậy còn thẳng thắn đến mức vô tâm.

_ Sao huynh không tiếp tục chinh phục người giảng viên ngày xưa đã từ chối huynh?

_ Người ấy đã lập gia đình rồi.

Nói xong, Thái uống một ngụm cà phê, cách uống rất mạnh và dứt khoát như đang uống một ly rượu buồn.

_ Tự dưng mày hỏi mấy câu lan man vậy? Dẹp giùm tao cái ánh mắt đó đi, trông tao đáng thương lắm hả?

_ Em hiểu ý huynh nói rồi. Em không thể khiến Di đam mê hay thương hại mình, và cũng chẳng có gì để Di đến với mình vì dục vọng. Vậy bước đầu em phải tiếp cận Di và làm cho  Di trân quý em đúng không?



_ Đúng! Nhưng đó chỉ là một trong ba yếu tố phải đạt được. Yếu tố thứ hai là Di phải tin tưởng mày, thấu hiểu được con người mày, và thấy mày hợp với con người của Di. Yếu tố thứ ba là Di phải có mong muốn kết thân với mày, muốn bên cạnh mày, muốn rong chơi cùng mày và đôi lúc muốn hôn mày. Mày phải nhớ, một cuộc chinh phục chỉ được xem là thành công khi đạt được cả ba yếu tố._ Vâng! Em đã thẩy rõ mục tiêu của mình rồi.

_ Vậy mày có muốn về không?

_ Hôm nay huynh bận hả? - Tôi thấy Thái nhấp nhổm muốn rời khỏi ghế.

_ Chưa.

_ Vậy em chưa về được. Xác đỉnh rõ mục tiêu là chỉ mới hoàn thành một bước trong chiến lược thôi.

Thái bật cười. - Sao lúc cua gái mày lại vận dụng kỹ năng lập chiến lược tốt vậy? Kêu mày lập chiến lược maketing thì mày lại quên trước quên sau.

_ Huynh thôi nha! Đừng dùng chuyện này để xỏ xiên chuyện kia. Ai biết được có khi sau này Di là vợ em, chuyện hệ trọng cả đời phải khác chứ.

_ Nói tao nghe thử, mày có thứ gì để làm cho Di trân quý mày?

_ Em biết là mình không có sức hút dễ thấy nào. Đẹp trai, không. Có nhiều tiền, không. Có tầm ảnh hưởng, không. Nổi tiếng, càng không. Nhưng khổ nỗi em cũng không biết mình có sức hút khó thấy nào cả. Song em biết mình phải cố gắng trau dồi vốn sống và giữ nhân cách luôn tốt đẹp. Còn tâm hồn thì em chịu, định nghĩa của nó em còn không biết.

_ Không ai định nghĩa được tâm hồn, nhưng ai cũng cảm nhận được tâm hồn của người mà mình tiếp xúc sau một thời gian.

_ Vậy huynh thấy tâm hồn em thế nào?

_ Người xưa nói rằng, hãy già dặn trong vốn sống, trưởng thành trong nhân cách, nhưng hãy để tâm hồn luôn thơ trẻ. Tao thấy tâm hồn mày còn thơ trẻ. Điều đó rất đáng mừng.

_ Nhiêu đó thôi hả huynh?

_ Ừ! Tao nói được nhiêu đó thôi. Nhưng nếu nghĩ sâu hơn mày sẽ thấy, để tâm hồn luôn thơ trẻ không phải là điều dễ dàng trong cuộc sống này. Khi mày bị phụ bạc, bị lừa gạt, bị ức hiếp hay thất bại hoài trong cuộc sống, giữ được nhân cách tốt là một thành công lớn rồi. Nếu giữ được tâm hồn luôn thơ trẻ thì mày sẽ vào hàng ngũ những người tuyệt vời. Mày chỉ mới bị phụ bạc có một lần, nên tâm hồn còn thơ trẻ là chuyện bình thường không có gì to tát để tự hào. Thôi! Không cần đi quá sâu vào vấn đề này, nó sẽ chạm đến lĩnh vực rắc rối của triết học.

Thái không để ý ánh mắt của tôi nhìn anh. Thái không biết anh là người tuyệt vời trong mắt tôi.

_ Chắc mày biết sống thế nào để thành một người có nhân cách tốt phải không?

_ Em biết, nhưng nói thì dễ, làm được mới khó.

_ Làm được hay không tùy mày. Tao không muốn giảng giải đạo đức dài dòng như người già dạy con nít.

_ Huynh không thấy em có nhân cách tốt hả?

_ Nói chung cũng được. Thôi! Đừng hỏi mấy câu này, tao thấy nó sên sến. Thật ra tâm hồn và nhân cách của một người là hoàn toàn độc lập, càng không phụ thuộc vào ai càng được đánh giá cao. Nhưng vốn sống thì khác. Nếu mày muốn chinh phục người trong mộng, mà vốn sống của mày chẳng khiến người ấy hứng thú thì mày sẽ thất bại. Câu hỏi dành cho mày là, Di sẽ hứng thú với kiến thức gì? Về nhà tiếp tục gác chân lên trán suy nghĩ đi. Bây giờ tao phải đi học tiếng Anh.Thái nói gác chân chứ không phải gác tay lên trán suy nghĩ, câu nói đùa thật sự có ý châm chọc chơi khó.

Tôi chỉ mới gặp Di có một lần, làm sao biết sở thích của Di?

...

Ở nhà, tôi không dám cho hai thằng bạn cùng phòng biết tôi đang chinh phục ai đó. Tụi nó mà biết sẽ vừa cười vừa lý lẽ.

_ Tao tưởng mày tiêm vacxin phòng tương tư con gái rồi chứ?

_ Suốt ngày mơ với tưởng, sau này ăn tương với mỡ nha mậy.

_ Mày định cua gái bằng niềm tin à?

Hưng và Bảo rất lo học. Chúng tôi có thỏa thuận một điều luật chung: cứ đến hai mươi mốt giờ ba mươi sẽ cùng ngồi vào bàn học đến hai mươi ba giờ ba mươi. Sau giờ đó ai muốn đi ngủ hay muốn học tiếp thì tùy. Đi chơi thì thôi, ở nhà là phải tuân theo.

Tối hôm đó, tôi lấy giáo trình Quản trị marketing của thầy Philip Kotler ra học. Khi đọc đến chương "Quản bá Thương hiệu", tôi chợt nhận ra chiến lược chinh phục Di mà Thái đang vẽ ra cho tôi có cái gì đó tương đồng với Quy trình Lập Chiến lược Quảng bá Thương Hiệu.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại