Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
Chương 15
Mấy người họ giới thiệu rồi trao đổi danh thiếp xong, Tần Tiểu Ý thật tự nhiên ngồi vào bên cạnh Vu Hạo Viễn, Vu Hạo Viễn giơ tay cầm ly nước trái cây đưa cho cô. Hành động ân cần như vậy, khiến mấy người bên cạnh thiếu chút nữa rớt bể mắt kính.
Tần Tiểu Ý cúi đầu nhìn ly rượu ngoại trong tay mấy người khác, nhìn lại ly nước trái cây trong tay mình, rốt cuộc cau mày nhìn Vu Hạo Viễn, “Anh đây là phân biệt đối xử."
Vu Hạo Viễn hơi hơi chuyển người tới gần cô, nghiêng mặt ngửi ngửi người cô, mùi rượu xông vào mũi, hỏi ngược: “Lúc nãy còn uống chưa đủ sao?"
Tần Tiểu Ý cười khinh ra tiếng, lắc đầu: “Đối với nhóm bạn cao cấp của anh phải uống."
Lập tức buông ly nước trái cây trong tay ra, vươn tay lấy cái ly trước mặt Vu Hạo Viễn, thấy hắn không phản đối, liền vui vẻ nhấp mấy ngụm, gật gật đầu, “Quả nhiên là rượu ngon."
Triệu Diệc Ninh thấy bọn họ tự nhiên thân mật, cười ha ha, nói: “Chị hai không biết sao? Rượu này còn chưa so được với rượu trong hầm nhà hai người đâu."
Vì tửu lượng không tốt, Tần Tiểu Ý không dám uống nhiều, nhưng trong lúc đối ẩm, vẫn có chút thích thú, nghe thấy trong nhà có rượu ngon, ánh mắt không nhịn được sáng lên, cười tủm tỉm nhìn Vu Hạo Viễn, “Không biết Vu tổng có mấy thứ này nha."
Vu Hạo Viễn phảng phất vẻ bí mật mang theo ánh mắt hàn băng quét lên người Triệu Diệc Ninh một phen, mới quay đầu nói với người phụ nữ của mình: “Chỉ có thể uống ở nhà." Đối với tửu lượng của cô, hắn luôn canh cánh trong lòng.
Tần Tiểu Ý vui tươi hớn hở gật đầu, vừa không để ý, ly rượu ngoại trong tay đã bị cô uống hết, vươn tay tính lấy chai rượu tự rót thêm một ly, không ngờ chưa vươn đến đã bị Vu Hạo Viễn ngăn cản, mặc dù hắn không mở miệng, nhưng tay giống như không chịu buông.
Thử rút tay về, lại phát hiện hắn còn nhanh hơn, vì thế không từ chối nữa, tùy ý hắn nắm, tối nay cô uống có hơi nhiều, uống xong ly rượu ngoại kia, mùi rượu bốc lên, người cũng có cảm giác bay bay, liền thuận thế tựa đầu vào vai hắn nghỉ ngơi.
Bạn gái Triệu Diệc Ninh bước tới hỏi Tần Tiểu Ý có muốn đánh vài ván mạt chược không, Tần Tiểu Ý lắc lắc đầu, bảo mình chỉ biết đánh bài, không chơi mạt chược.
Vừa dứt lời, người kia giống như ảo thuật, không biết lấy ở đâu ra một bộ bài tú lơ khơ, lại gọi người khác đến, hét lên, “Đánh bài tôi cũng thích, chúng ta đánh đi."
Cái bàn nhỏ trước sofa liền được dọn dẹp sạch sẽ đống đồ trên bàn, Triệu Diệc Ninh ôm cô gái kia chen chúc trong đám người trên sofa thì thầm to nhỏ, sau đó bắt đầu đánh bài.
Nhìn quân bài đã được chia cho mình trên mặt bàn, nhìn lại tay mình vẫn đang bị nắm, Tần Tiểu Ý có chút ủy khuất: “Vu tổng có trả tay lại cho em không vậy?"
Trước biểu tình vô tội kia, Vu Hạo Viễn khóe miệng hơi gợi lên, gật gật đầu buông tay cô ra.
Gần đây Tần Tiểu Ý bận công việc mà không có thời gian giải trí, thật ra lúc chưa lấy chồng, cô cũng thường xuyên hô bằng gọi hữu, tụ tập, bây giờ đụng tới bài, không nhịn được cười đến mặt mày cong lại.
Vu Hạo Viễn tuy buông tay cô, nhưng vì thấy rõ bài trên tay cô, liền nhẹ nhàng tới gần, kề sát thân thể cô, bàn tay dài tự nhiên đặt lên eo Tần Tiểu Ý.
Tần Tiểu Ý tập trung nghiên cứu bài trên tay, không chú ý đến sự mờ ám của hắn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tự nhiên quay đầu lại bắt lấy tầm mắt Vu Hạo Viễn, cười nói: “Thắng tính cho em, thua tính cho anh."
Mấy lời này cô đã muốn nói lâu rồi, hồi trước lúc đánh bài cùng bạn bè, có một cô gái nhỏ dẫn theo bạn trai luôn bĩu môi làm nũng với bạn trai: thắng tính cho em, thua tính cho anh. Lúc đó Tần Tiểu Ý cũng rất muốn thử nói mấy câu này xem có cảm giác gì, đáng tiếc bạn trai cô trước đây tiền còn ít hơn cô, nên mấy lời này vẫn chưa có cơ hội nói.
Không ngờ lại nói trong tình hình này, cảm giác quả nhiên rất thích.
Vu Hạo Viễn bị nụ cười sáng ngời phóng điện, trong đầu tê tê dại dại, rất hưởng thụ, liền trả lời: “Có thể quẹt thẻ không?" Trên người hắn không mang theo tiền mặt, nhưng bà xã đã yêu cầu, hắn muốn thỏa mãn, cho dù đêm nay cô có thua luôn cái công ty cô đang nắm giữ, hắn cũng không nhíu mày nửa phần.
“Lão đại, ai mà lên bàn bài còn mang theo thẻ chứ, đương nhiên phải dùng tiền mặt mới có cảm giác a." Triệu Diệc Ninh cười hắn.
Nghe Triệu Diệc Ninh nói vậy, Vu Hạo Viễn cũng thấy có lý, liền nói phục vụ cầm thẻ của hắn đi tìm quản lý đổi tiền mặt, tự mình ôm Tần Tiểu Ý tiếp tục chiến đấu.
Tần Tiểu Ý đánh một lá bài, quay lại nói với hắn: “Thật ra không cần phiền vậy, em có tiền mặt."
“Thua tính cho anh." Vu Hạo Viễn nhấn mạnh.
Được rồi, có người vội vàng muốn trả tiền cô thua, cô có lý do gì từ chối, nhưng mấy ván bài tiếp theo, Tần Tiểu Ý luôn thắng, muốn thua tiền cũng chưa có cơ hội.
Thắng đến nỗi Tần Tiểu Ý thấy ngượng, vỗ vỗ tay, nói: “Thôi được rồi, vừa nãy uóng hơi nhiều, đầu thấy choáng rồi."
Mặc dù vài người ngồi đó, thua tiền cũng không là gì, vấn đề là cảm giác luôn thua thật sự rất khó chịu, nhưng nhìn thấy lão đại là người xem rất thích thú, nên cũng không dám mở miệng kêu ngừng, sợ hắn mất hứng, lúc này nghe Tần Tiểu Ý bảo ngừng, người người đều coi như đại xá, không ngừng vươn tay ném bài ra xa, chung chí hướng lần sau tuyệt đối sẽ không đánh bài với Tần Tiểu Ý.
Vu Hạo Viễn nghe Tần Tiểu Ý kêu mệt, lập tức quyết định về nhà, những người khác còn chưa chơi đã tiếp tục ở lại.
Tối nay Vu Hạo Viễn tự mình lái xe ra ngoài, Tần Tiểu Ý ngồi vào ghế phụ xong, liền mềm nhũn trên chỗ ngồi, nghiêng mặt nhìn động tác khởi động xe đánh tay lái của người đàn ông, thật sự càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Vu Hạo Viễn vừa chú ý nhìn đường, vừa phân thần nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhấp môi hỏi: “Tối nay đi gặp Từ Diệp?"
Tần Tiểu Ý híp mắt gật gật đầu, nghĩ bản thân cô đi gặp ai thật ra hắn nhất thanh nhị sở, tình báo phải gọi là toàn diện. Về điểm này, Tần Tiểu Ý tuy thường xuyên thấy khó chịu, nhưng chưa bao giờ kháng nghị với hắn, ham muốn khống chế của đàn ông, không phải một hai câu của cô là có thể thay đổi được.
Lập tức nhớ lại gì đó, mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: “Vì em đi gặp bạn trai cũ, nên anh bảo em tới tham gia với bạn bè anh?" Hai người tuy không có liên lạc gì, nhưng cô vừa cơm nước xong đã bị gọi đi, về mặt thời gian người đàn ông này nắm rất chuẩn, tuy không cản cô đi gặp người khác, nhưng không cho bọn cô nhiều thời gian để nói chuyện.
Vu Hạo Viễn không trả lời, chuyên tâm lái xe.
Tần Tiểu Ý càng lúc càng khó chịu, hành tung của mình luôn bị hắn nắm trong tay, chuyện đó cô nhịn được, nhưng mà chuyện giao tiếp của cô cũng muốn can thiệp, người đàn ông này quản cũng quá nhiều rồi.
Ngồi thẳng người, Tần Tiểu Ý nghiêm túc nói: “Anh đã đồng ý em được tự do giao tiếp."
“Em được mà." Vu Hạo Viễn trả lời.
“Gián tiếp can thiệp, cái này gọi là tự do sao?"
Chờ xe dừng đèn đỏ, Vu Hạo Viễn quay đầu nhìn cô, chậm rãi đáp: “Anh không hạn chế tự do của em, nhưng thân phận hiện tại của em, không thể để em tùy tâm sở dục, em muốn gặp kẻ nào làm chuyện gì anh đều không ngăn cản, nhưng em phải nhớ kỹ, em là người của Vu Hạo Viễn anh."
Từ lúc biết người đàn ông này, đây là lần đầu tiên nghe được một câu dài như vậy của hắn, cảm thấy rất ngạc nhiên, Tần Tiểu Ý không vui trả lời: “Em sẽ không quên thân phận của em." Trước khi rời khỏi Vu gia, cô sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi, chuyện này cô tự tin.
Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục vững vàng chạy, Tần Tiểu Ý đột nhiên khẽ cười: “Tối nay gặp Từ Diệp, tuy là ôn chuyện, nhưng là chuyện công việc, không nói gì khác." Có phải cô ảo giác rồi không, sao cảm giác người đàn ông này hình như đang ghen?
Đối với chuyện cô và Từ Diệp ra sao, Vu Hạo Viễn biết còn nhiều hơn cô, biết rõ bọn họ không có khả năng thành, nhưng vẫn không vui khi bọn họ gặp nhau, lại không có tư cách gì ngăn cản, rốt cuộc chỉ có thể lấy tụ tập làm cớ kéo cô đến.
Tuy loại hành vi này có chút ngây thơ, nhưng chỉ cần hắn không thừa nhận, ai cũng không dám nói nhiều.
Chờ xe tiến vào gara, quay đầu lại mới phát hiện người phụ nữ đã mơ hồ ngủ thiếp, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, tâm tình liền mềm mại hẳn lên, Vu Hạo Viễn chậm rãi đưa môi tới gần, đến khi hai bờ môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, mới trằn trọc liếm.
Cảm xúc mềm mại trên môi khiến Tần Tiểu Ý đang mơ hồ tỉnh lại, vừa mở to mắt liền bắt gặp đôi mắt sáng rỡ của người đàn ông, đồng tử thâm u như có ma lực, chớp mắt khiến cô thất thần.
Đầu lưỡi nam nhân linh hoạt mở cánh môi của cô ra, tiến thẳng vào trong miệng cô, lập tức cường thế công thành chiếm đất, nơi nhạy cảm bị kích thích, Tần Tiểu Ý vô lực thở phì phò, mặc kệ người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Dục vọng chớp mắt bị khơi mào, bàn tay to của Vu Hạo Viễn tập trung ở trước ngực cô, lung tung luồn vào vạt áo cô, áo sơ mi bình thường cô mặc cảm thấy rất đẹp, lúc này muốn cởi ra lại ghét nó cúc áo nhiều quá, Vu Hạo Viễn thiếu nhẫn nại dùng sức, một loạt cúc áo lập tức bị hắn xé bay tán loạn.
Tần Tiểu Ý không ghét bỏ hành vi thô lỗ của hắn, loại khẩn cấp đùa giỡn này ngược lại còn khiến cô cảm thấy tận hứng, đàn ông mà, thô lỗ một chút cũng coi là một loại tình thú.
Đôi bàn tay to tiến vào trong vạt áo, cách nội y xoa bóp, Tần Tiểu Ý hừ nhẹ một tiếng, hai tay vắt lên cổ người đàn ông. Sôi nổi đáp lại nụ hôn của hắn.
Trong lúc lộn xộn, Vu Hạo Viễn tự mình điều chỉnh ngồi vào ghế, hai tay dùng lực, Tần Tiểu Ý dựa thế xoay người lên ngồi lên trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống khiến Tần Tiểu Ý cười thấp thành tiếng, hai tay nâng mặt người đàn ông, cúi đầu hôn lên môi hắn, lúc hắn mở miệng muốn bắt lấy đầu lưỡi của cô, lại nghịch ngợm dời đi, liếm khóe miệng hắn, một đường đi xuống, cằm người đàn ông, yết hầu, tất cả đều là những chỗ cô cảm thấy hứng thú.
Thứ gì đó cực nóng của người đàn ông ở giữa hai chân cô, Tần Tiểu Ý quỳ dậy, thỏng thả đong đưa thân thể, khiến địa phương phía dưới ma sát nhẹ nhàng, lập tức khiến người đàn ông dồn dập thở dốc.
Hạ thân ma sát ái muội, Tần Tiểu Ý cũng không nhanh không chậm cởi cục áo sơ mi của người đàn ông, cô tự nhận khí lực không lớn bằng hắn, hẳn là không có cách nào trực tiếp xé.
Tuy nhu cầu bức thiết muốn tiến vào thân thể người phụ nữ, Vu Hạo Viễn vẫn cật lực ẩn nhẫn, loại dày vò ngọt ngào này, hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Nhìn quần áo mình bị cởi dần, nhìn đôi bàn tay mềm của người phụ nữ chạy trước ngực mình, nhìn người phụ nữ cúi đầu liếm hấp nhũ thủ của hắn, thân thể đàn ông run rẩy, hận không thể lập tức xé quần áo trên người nữ nhân hung hăng tiến vào thân thể cô.
Đáng tiếc không gian trước mặt thật sự quá nhỏ, muốn làm gì cũng đều như trói chân trói tay, nam nhân dứt khoát mở cửa xe, trong tiếng kinh hô của người phụ nữ trực tiếp ôm cô xuống xe.
Quần áo trên người đã hỗn độn không chịu nổi, ánh đèn sáng ngời của gara chiếu vào, hai người có vẻ chật vật bất thường, Tần Tiểu Ý bị ôm mông, đôi chân tự nhiên ôm lấy eo hắn, để che giấu cảnh xuân trước ngực, hai tay phải đồng thời ôm lấy cổ hắn, cả người giống như con bạch tuộc chăm chú quấn lấy người hắn.
Trừng mắt, có chút bất mãn nhìn Vu Hạo Viễn, “Muốn xuống xe cũng không nói trước một tiếng." Vừa rồi cô còn nghĩ hắn sẽ làm luôn trong xe, không ngờ đột nhiên hắn thay đổi địa điểm.
Người đàn ông ôm khóe miệng, chỉ nói: “Ôm chặt." Liền ôm cô đi lên lầu.
Tần Tiểu Ý lúc này mới ý thức được người đàn ông này có bao nhiêu cường tráng, ôm cô đi lên lầu, đến thở gấp cũng không có.
Sau khi ôm cô vào phòng, người đàn ông trực tiếp mang cô vào phòng tắm, xả nước ấm, nhiệt độ cơ thể lại lần nữa dâng cao.
Nam nhân như muốn trả thù sự khiêu khích trong xe vừa rồi của cô, lột quần áo cô đè cô đứng dựa vào tường, dùng miệng lưỡi chạy loạn trên người cô, bộ ngực mềm mại, cái bụng bằng phẳng, cuối cùng đi đến địa phương nhạy cảm yếu ớt của cô, nâng chân cô lên vai hắn, sau đó liền vùi đầu vào hai chân cô.
“A…" Tần Tiểu Ý hai tay nắm đầu tóc hắn, ngửa đầu nhẹ giọng hừ hừ.
Nước từ vòi hoa sen xả xuống, liên tục hắt vào hai cơ thể nóng cháy.
Trải qua sự khiêu khích cực hạn của hắn, Tần Tiểu Ý rất nhanh liền lên đỉnh, chất lỏng ấm áp từ trong cơ thể trào ra, lập tức bị người đàn ông liếm đi.
Mệt mỏi nhìn người đàn ông đứng dậy, cúi đầu hôn lên môi cô, tư vị nhạt nhạt hàm sáp khiến Tần Tiểu Ý nhanh chóng đỏ bừng mặt, đây là hương vị của cô, nhưng người đàn ông không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ, hữu lực va chạm, hung hăng tiến vào nơi sâu nhất trong người cô.
Bị va chạm đến đầu óc choáng váng, Tần Tiểu Ý mơ hồ nghĩ, làm chuyện đó với người đàn ông này thật sự thích đến cực điểm, không biết nói chuyện yêu đương với hắn, sẽ là cảm giác gì?
Người đàn ông đang chăm chú đong đưa eo, khó chịu phát hiện, tại thời điểm mấu chốt này, tiểu nữ nhân cư nhiên dám thất thần, thật muốn cứ như vậy giết đi cái thất thần của cô.
Tần Tiểu Ý cúi đầu nhìn ly rượu ngoại trong tay mấy người khác, nhìn lại ly nước trái cây trong tay mình, rốt cuộc cau mày nhìn Vu Hạo Viễn, “Anh đây là phân biệt đối xử."
Vu Hạo Viễn hơi hơi chuyển người tới gần cô, nghiêng mặt ngửi ngửi người cô, mùi rượu xông vào mũi, hỏi ngược: “Lúc nãy còn uống chưa đủ sao?"
Tần Tiểu Ý cười khinh ra tiếng, lắc đầu: “Đối với nhóm bạn cao cấp của anh phải uống."
Lập tức buông ly nước trái cây trong tay ra, vươn tay lấy cái ly trước mặt Vu Hạo Viễn, thấy hắn không phản đối, liền vui vẻ nhấp mấy ngụm, gật gật đầu, “Quả nhiên là rượu ngon."
Triệu Diệc Ninh thấy bọn họ tự nhiên thân mật, cười ha ha, nói: “Chị hai không biết sao? Rượu này còn chưa so được với rượu trong hầm nhà hai người đâu."
Vì tửu lượng không tốt, Tần Tiểu Ý không dám uống nhiều, nhưng trong lúc đối ẩm, vẫn có chút thích thú, nghe thấy trong nhà có rượu ngon, ánh mắt không nhịn được sáng lên, cười tủm tỉm nhìn Vu Hạo Viễn, “Không biết Vu tổng có mấy thứ này nha."
Vu Hạo Viễn phảng phất vẻ bí mật mang theo ánh mắt hàn băng quét lên người Triệu Diệc Ninh một phen, mới quay đầu nói với người phụ nữ của mình: “Chỉ có thể uống ở nhà." Đối với tửu lượng của cô, hắn luôn canh cánh trong lòng.
Tần Tiểu Ý vui tươi hớn hở gật đầu, vừa không để ý, ly rượu ngoại trong tay đã bị cô uống hết, vươn tay tính lấy chai rượu tự rót thêm một ly, không ngờ chưa vươn đến đã bị Vu Hạo Viễn ngăn cản, mặc dù hắn không mở miệng, nhưng tay giống như không chịu buông.
Thử rút tay về, lại phát hiện hắn còn nhanh hơn, vì thế không từ chối nữa, tùy ý hắn nắm, tối nay cô uống có hơi nhiều, uống xong ly rượu ngoại kia, mùi rượu bốc lên, người cũng có cảm giác bay bay, liền thuận thế tựa đầu vào vai hắn nghỉ ngơi.
Bạn gái Triệu Diệc Ninh bước tới hỏi Tần Tiểu Ý có muốn đánh vài ván mạt chược không, Tần Tiểu Ý lắc lắc đầu, bảo mình chỉ biết đánh bài, không chơi mạt chược.
Vừa dứt lời, người kia giống như ảo thuật, không biết lấy ở đâu ra một bộ bài tú lơ khơ, lại gọi người khác đến, hét lên, “Đánh bài tôi cũng thích, chúng ta đánh đi."
Cái bàn nhỏ trước sofa liền được dọn dẹp sạch sẽ đống đồ trên bàn, Triệu Diệc Ninh ôm cô gái kia chen chúc trong đám người trên sofa thì thầm to nhỏ, sau đó bắt đầu đánh bài.
Nhìn quân bài đã được chia cho mình trên mặt bàn, nhìn lại tay mình vẫn đang bị nắm, Tần Tiểu Ý có chút ủy khuất: “Vu tổng có trả tay lại cho em không vậy?"
Trước biểu tình vô tội kia, Vu Hạo Viễn khóe miệng hơi gợi lên, gật gật đầu buông tay cô ra.
Gần đây Tần Tiểu Ý bận công việc mà không có thời gian giải trí, thật ra lúc chưa lấy chồng, cô cũng thường xuyên hô bằng gọi hữu, tụ tập, bây giờ đụng tới bài, không nhịn được cười đến mặt mày cong lại.
Vu Hạo Viễn tuy buông tay cô, nhưng vì thấy rõ bài trên tay cô, liền nhẹ nhàng tới gần, kề sát thân thể cô, bàn tay dài tự nhiên đặt lên eo Tần Tiểu Ý.
Tần Tiểu Ý tập trung nghiên cứu bài trên tay, không chú ý đến sự mờ ám của hắn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tự nhiên quay đầu lại bắt lấy tầm mắt Vu Hạo Viễn, cười nói: “Thắng tính cho em, thua tính cho anh."
Mấy lời này cô đã muốn nói lâu rồi, hồi trước lúc đánh bài cùng bạn bè, có một cô gái nhỏ dẫn theo bạn trai luôn bĩu môi làm nũng với bạn trai: thắng tính cho em, thua tính cho anh. Lúc đó Tần Tiểu Ý cũng rất muốn thử nói mấy câu này xem có cảm giác gì, đáng tiếc bạn trai cô trước đây tiền còn ít hơn cô, nên mấy lời này vẫn chưa có cơ hội nói.
Không ngờ lại nói trong tình hình này, cảm giác quả nhiên rất thích.
Vu Hạo Viễn bị nụ cười sáng ngời phóng điện, trong đầu tê tê dại dại, rất hưởng thụ, liền trả lời: “Có thể quẹt thẻ không?" Trên người hắn không mang theo tiền mặt, nhưng bà xã đã yêu cầu, hắn muốn thỏa mãn, cho dù đêm nay cô có thua luôn cái công ty cô đang nắm giữ, hắn cũng không nhíu mày nửa phần.
“Lão đại, ai mà lên bàn bài còn mang theo thẻ chứ, đương nhiên phải dùng tiền mặt mới có cảm giác a." Triệu Diệc Ninh cười hắn.
Nghe Triệu Diệc Ninh nói vậy, Vu Hạo Viễn cũng thấy có lý, liền nói phục vụ cầm thẻ của hắn đi tìm quản lý đổi tiền mặt, tự mình ôm Tần Tiểu Ý tiếp tục chiến đấu.
Tần Tiểu Ý đánh một lá bài, quay lại nói với hắn: “Thật ra không cần phiền vậy, em có tiền mặt."
“Thua tính cho anh." Vu Hạo Viễn nhấn mạnh.
Được rồi, có người vội vàng muốn trả tiền cô thua, cô có lý do gì từ chối, nhưng mấy ván bài tiếp theo, Tần Tiểu Ý luôn thắng, muốn thua tiền cũng chưa có cơ hội.
Thắng đến nỗi Tần Tiểu Ý thấy ngượng, vỗ vỗ tay, nói: “Thôi được rồi, vừa nãy uóng hơi nhiều, đầu thấy choáng rồi."
Mặc dù vài người ngồi đó, thua tiền cũng không là gì, vấn đề là cảm giác luôn thua thật sự rất khó chịu, nhưng nhìn thấy lão đại là người xem rất thích thú, nên cũng không dám mở miệng kêu ngừng, sợ hắn mất hứng, lúc này nghe Tần Tiểu Ý bảo ngừng, người người đều coi như đại xá, không ngừng vươn tay ném bài ra xa, chung chí hướng lần sau tuyệt đối sẽ không đánh bài với Tần Tiểu Ý.
Vu Hạo Viễn nghe Tần Tiểu Ý kêu mệt, lập tức quyết định về nhà, những người khác còn chưa chơi đã tiếp tục ở lại.
Tối nay Vu Hạo Viễn tự mình lái xe ra ngoài, Tần Tiểu Ý ngồi vào ghế phụ xong, liền mềm nhũn trên chỗ ngồi, nghiêng mặt nhìn động tác khởi động xe đánh tay lái của người đàn ông, thật sự càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Vu Hạo Viễn vừa chú ý nhìn đường, vừa phân thần nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhấp môi hỏi: “Tối nay đi gặp Từ Diệp?"
Tần Tiểu Ý híp mắt gật gật đầu, nghĩ bản thân cô đi gặp ai thật ra hắn nhất thanh nhị sở, tình báo phải gọi là toàn diện. Về điểm này, Tần Tiểu Ý tuy thường xuyên thấy khó chịu, nhưng chưa bao giờ kháng nghị với hắn, ham muốn khống chế của đàn ông, không phải một hai câu của cô là có thể thay đổi được.
Lập tức nhớ lại gì đó, mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: “Vì em đi gặp bạn trai cũ, nên anh bảo em tới tham gia với bạn bè anh?" Hai người tuy không có liên lạc gì, nhưng cô vừa cơm nước xong đã bị gọi đi, về mặt thời gian người đàn ông này nắm rất chuẩn, tuy không cản cô đi gặp người khác, nhưng không cho bọn cô nhiều thời gian để nói chuyện.
Vu Hạo Viễn không trả lời, chuyên tâm lái xe.
Tần Tiểu Ý càng lúc càng khó chịu, hành tung của mình luôn bị hắn nắm trong tay, chuyện đó cô nhịn được, nhưng mà chuyện giao tiếp của cô cũng muốn can thiệp, người đàn ông này quản cũng quá nhiều rồi.
Ngồi thẳng người, Tần Tiểu Ý nghiêm túc nói: “Anh đã đồng ý em được tự do giao tiếp."
“Em được mà." Vu Hạo Viễn trả lời.
“Gián tiếp can thiệp, cái này gọi là tự do sao?"
Chờ xe dừng đèn đỏ, Vu Hạo Viễn quay đầu nhìn cô, chậm rãi đáp: “Anh không hạn chế tự do của em, nhưng thân phận hiện tại của em, không thể để em tùy tâm sở dục, em muốn gặp kẻ nào làm chuyện gì anh đều không ngăn cản, nhưng em phải nhớ kỹ, em là người của Vu Hạo Viễn anh."
Từ lúc biết người đàn ông này, đây là lần đầu tiên nghe được một câu dài như vậy của hắn, cảm thấy rất ngạc nhiên, Tần Tiểu Ý không vui trả lời: “Em sẽ không quên thân phận của em." Trước khi rời khỏi Vu gia, cô sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi, chuyện này cô tự tin.
Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục vững vàng chạy, Tần Tiểu Ý đột nhiên khẽ cười: “Tối nay gặp Từ Diệp, tuy là ôn chuyện, nhưng là chuyện công việc, không nói gì khác." Có phải cô ảo giác rồi không, sao cảm giác người đàn ông này hình như đang ghen?
Đối với chuyện cô và Từ Diệp ra sao, Vu Hạo Viễn biết còn nhiều hơn cô, biết rõ bọn họ không có khả năng thành, nhưng vẫn không vui khi bọn họ gặp nhau, lại không có tư cách gì ngăn cản, rốt cuộc chỉ có thể lấy tụ tập làm cớ kéo cô đến.
Tuy loại hành vi này có chút ngây thơ, nhưng chỉ cần hắn không thừa nhận, ai cũng không dám nói nhiều.
Chờ xe tiến vào gara, quay đầu lại mới phát hiện người phụ nữ đã mơ hồ ngủ thiếp, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, tâm tình liền mềm mại hẳn lên, Vu Hạo Viễn chậm rãi đưa môi tới gần, đến khi hai bờ môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, mới trằn trọc liếm.
Cảm xúc mềm mại trên môi khiến Tần Tiểu Ý đang mơ hồ tỉnh lại, vừa mở to mắt liền bắt gặp đôi mắt sáng rỡ của người đàn ông, đồng tử thâm u như có ma lực, chớp mắt khiến cô thất thần.
Đầu lưỡi nam nhân linh hoạt mở cánh môi của cô ra, tiến thẳng vào trong miệng cô, lập tức cường thế công thành chiếm đất, nơi nhạy cảm bị kích thích, Tần Tiểu Ý vô lực thở phì phò, mặc kệ người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Dục vọng chớp mắt bị khơi mào, bàn tay to của Vu Hạo Viễn tập trung ở trước ngực cô, lung tung luồn vào vạt áo cô, áo sơ mi bình thường cô mặc cảm thấy rất đẹp, lúc này muốn cởi ra lại ghét nó cúc áo nhiều quá, Vu Hạo Viễn thiếu nhẫn nại dùng sức, một loạt cúc áo lập tức bị hắn xé bay tán loạn.
Tần Tiểu Ý không ghét bỏ hành vi thô lỗ của hắn, loại khẩn cấp đùa giỡn này ngược lại còn khiến cô cảm thấy tận hứng, đàn ông mà, thô lỗ một chút cũng coi là một loại tình thú.
Đôi bàn tay to tiến vào trong vạt áo, cách nội y xoa bóp, Tần Tiểu Ý hừ nhẹ một tiếng, hai tay vắt lên cổ người đàn ông. Sôi nổi đáp lại nụ hôn của hắn.
Trong lúc lộn xộn, Vu Hạo Viễn tự mình điều chỉnh ngồi vào ghế, hai tay dùng lực, Tần Tiểu Ý dựa thế xoay người lên ngồi lên trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống khiến Tần Tiểu Ý cười thấp thành tiếng, hai tay nâng mặt người đàn ông, cúi đầu hôn lên môi hắn, lúc hắn mở miệng muốn bắt lấy đầu lưỡi của cô, lại nghịch ngợm dời đi, liếm khóe miệng hắn, một đường đi xuống, cằm người đàn ông, yết hầu, tất cả đều là những chỗ cô cảm thấy hứng thú.
Thứ gì đó cực nóng của người đàn ông ở giữa hai chân cô, Tần Tiểu Ý quỳ dậy, thỏng thả đong đưa thân thể, khiến địa phương phía dưới ma sát nhẹ nhàng, lập tức khiến người đàn ông dồn dập thở dốc.
Hạ thân ma sát ái muội, Tần Tiểu Ý cũng không nhanh không chậm cởi cục áo sơ mi của người đàn ông, cô tự nhận khí lực không lớn bằng hắn, hẳn là không có cách nào trực tiếp xé.
Tuy nhu cầu bức thiết muốn tiến vào thân thể người phụ nữ, Vu Hạo Viễn vẫn cật lực ẩn nhẫn, loại dày vò ngọt ngào này, hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Nhìn quần áo mình bị cởi dần, nhìn đôi bàn tay mềm của người phụ nữ chạy trước ngực mình, nhìn người phụ nữ cúi đầu liếm hấp nhũ thủ của hắn, thân thể đàn ông run rẩy, hận không thể lập tức xé quần áo trên người nữ nhân hung hăng tiến vào thân thể cô.
Đáng tiếc không gian trước mặt thật sự quá nhỏ, muốn làm gì cũng đều như trói chân trói tay, nam nhân dứt khoát mở cửa xe, trong tiếng kinh hô của người phụ nữ trực tiếp ôm cô xuống xe.
Quần áo trên người đã hỗn độn không chịu nổi, ánh đèn sáng ngời của gara chiếu vào, hai người có vẻ chật vật bất thường, Tần Tiểu Ý bị ôm mông, đôi chân tự nhiên ôm lấy eo hắn, để che giấu cảnh xuân trước ngực, hai tay phải đồng thời ôm lấy cổ hắn, cả người giống như con bạch tuộc chăm chú quấn lấy người hắn.
Trừng mắt, có chút bất mãn nhìn Vu Hạo Viễn, “Muốn xuống xe cũng không nói trước một tiếng." Vừa rồi cô còn nghĩ hắn sẽ làm luôn trong xe, không ngờ đột nhiên hắn thay đổi địa điểm.
Người đàn ông ôm khóe miệng, chỉ nói: “Ôm chặt." Liền ôm cô đi lên lầu.
Tần Tiểu Ý lúc này mới ý thức được người đàn ông này có bao nhiêu cường tráng, ôm cô đi lên lầu, đến thở gấp cũng không có.
Sau khi ôm cô vào phòng, người đàn ông trực tiếp mang cô vào phòng tắm, xả nước ấm, nhiệt độ cơ thể lại lần nữa dâng cao.
Nam nhân như muốn trả thù sự khiêu khích trong xe vừa rồi của cô, lột quần áo cô đè cô đứng dựa vào tường, dùng miệng lưỡi chạy loạn trên người cô, bộ ngực mềm mại, cái bụng bằng phẳng, cuối cùng đi đến địa phương nhạy cảm yếu ớt của cô, nâng chân cô lên vai hắn, sau đó liền vùi đầu vào hai chân cô.
“A…" Tần Tiểu Ý hai tay nắm đầu tóc hắn, ngửa đầu nhẹ giọng hừ hừ.
Nước từ vòi hoa sen xả xuống, liên tục hắt vào hai cơ thể nóng cháy.
Trải qua sự khiêu khích cực hạn của hắn, Tần Tiểu Ý rất nhanh liền lên đỉnh, chất lỏng ấm áp từ trong cơ thể trào ra, lập tức bị người đàn ông liếm đi.
Mệt mỏi nhìn người đàn ông đứng dậy, cúi đầu hôn lên môi cô, tư vị nhạt nhạt hàm sáp khiến Tần Tiểu Ý nhanh chóng đỏ bừng mặt, đây là hương vị của cô, nhưng người đàn ông không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ, hữu lực va chạm, hung hăng tiến vào nơi sâu nhất trong người cô.
Bị va chạm đến đầu óc choáng váng, Tần Tiểu Ý mơ hồ nghĩ, làm chuyện đó với người đàn ông này thật sự thích đến cực điểm, không biết nói chuyện yêu đương với hắn, sẽ là cảm giác gì?
Người đàn ông đang chăm chú đong đưa eo, khó chịu phát hiện, tại thời điểm mấu chốt này, tiểu nữ nhân cư nhiên dám thất thần, thật muốn cứ như vậy giết đi cái thất thần của cô.
Tác giả :
Tuyết Mặc