Trung Thành Và Tình Yêu
Chương 10: Yêu · thề nguyện
Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bùi An, anh ôm chặt hơn nữa, anh có thể đoán được rằng, hông Bùi An, nhất định đã bầm tím cả rồi, gã nhất định, sẽ rất đau rất đau.
"Bùi An, khác với việc làm ra những chuyện điên rồ, xin đừng từ bỏ chính mình....Cũng đừng, bỏ tôi lại.."
Bùi An lắc đầu, "Tiếu, là anh trở nên u mê mới đúng. Chuyện này vốn là một sai lầm..."
Sai lầm tha thứ, sai lầm tín nhiệm, sai lầm ỷ nại, sai lầm trầm luân.
Mà khắt khe như anh lại vẫn quyết định theo đuổi cuộc sai lầm này như trước.
Tiếu, chúng ta rốt cục là đã đi đến mức độ nào mất rồi?
Bùi An cười khổ.
Gã cảm thấy muốn rời đi, chẳng qua là yêu quá sâu, tình nguyện để mình khổ sở, chứ không nỡ để cho Tiếu chịu bất cứ một điểm thương tổn nào.
—— Tiến thoái lưỡng nan
Móng tay Tiếu bấm thật sâu vào da thịt gã.
Bùi An ngẩng đầu lên, hình như không chỉ thân thể, sợ là ngay cả linh hồn cũng đã đau đến chết lặng.
Yên tĩnh lan tràn, thời gian giống như đọng lại.
"Bùi An, tôi biết cậu đang băn khoăn cái gì." Bùi An im lặng thật lâu khiến cho Tiếu bất an, anh mạnh mẽ, nắm chặt lấy hai vai Bùi An, xoay gã lại, buộc gã phải nhìn thẳng mình, vội vã đối mặt với gã.
Bùi An không tự nguyên xoay người theo lực đạo mạnh mẽ kia, tim đột nhiên lại nặng nề nhảy lên một cái.
Thì ra ấm áp sau lưng, không chỉ là khuôn mặt Tiếu...
Chất lỏng đỏ lòm kia chảy từ hõm vai anh, dính ra áo một mảnh lớn.
Mùi máu, hòa trộn trong hương khói thuộc nồng đậm, sặc mũi đến chua xót, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
—— Có một chút nghẹn ngào nơi cổ họng.
Tiếu giơ tay lên vuốt ve mí mắt Bùi An, phác họa theo đường viền, tư thái dịu dàng trước đây chưa từng có.
Cảm giác lạnh lẽo ướt át truyền đến ngón tay Tiếu, da thịt chung quanh cũng mát lạnh.
"Sao lại không có lòng tin với chúng ta?" Anh hỏi Bùi An.
Anh dùng là chúng ta.
Bùi An không biết trả lời như thế nào.
Tựa hồ với thân phận của bọn họ, nhất định cuộc tình này sẽ không chết do bệnh tật.
Gã đứng dậy, dùng tay đè chặt bả vai Tiếu, áp chặt khiến cho vết thương ngừng chảy máu.
Rõ ràng là ở bệnh viện, chỉ cần lên tiếng, sẽ có y tá chạy đến, lấy phương thuốc tốt nhất, lấy thủ đoạn chuyên nghiệp nhất giúp anh cầm máu, nhưng Bùi An vẫn chọn cái cách tàn nhẫn này như xưa.
Mỗi đau đớn ở nơi đó, đều khuếch trương thành hồi báo gấp mười gấp trăm lần ở nơi mềm mại nhất trong lòng Bùi An, nhưng gã vẫn kiên quyết đè nén xuống như trước.
Gã nói cho Tiếu biết, đau dài không bằng đau ngắn!
Tiếu không giãy dụa, ánh mắt anh chớp động, ngưng mắt nhìn Bùi An.
"Nhất định là cậu cho rằng, trong lúc phải hứng chịu đau đớn do tình yêu, tôi sẽ không chút do dự chọn buông tay cậu trước."
Bùi An choáng váng, lực đạo trên tay dần nhẹ đi, song cuối cùng vẫn không thể buông xuống.
Gã chấp nhận.
"Có lẽ, với một tên đàn ông lý trí mà nói, chuyện này thật chính xác."
"Nhưng là Bùi An, cậu có biết không?....Tôi sớm đã điên rồi!"
"Khi tôi đích thân giết chết cha mình, anh mình, giết chết những kẻ sở hữu huyết mạnh chảy trong người giống tôi, nhưng lại không thể xưng là người thân...Tôi cũng đã điên rồi!"
"Tiếu, là họ của gia tộc, song cuối cùng cả đời tôi, vẫn không có lấy một cái tên thuộc về chính mình."
"Bùi An, tôi chỉ khát vọng được yêu, được trung thành, không phản bội, ấm áp và bao dung."
"Bây giờ, ngay cả cậu cũng định rứt ra..."
Tiếu trước mặt hệt như một tờ giấy mỏng, trắng xanh và suy yếu. Một cái phỏng đoán đáng sợ dần dần thành hình trong lồng ngực Bùi An, gã không có cách nào ức chế thân thể ngừng run rẩy, tay chân lạnh như băng.
Đúng vậy, gã nghĩ, sợ rằng cả đời này, gã cũng không có cơ hội thoát khỏi nữa rồi.
Gã nợ Tiếu, nào có thể dùng một chữ nợ để bao quát tất cả?
Lực ôm như vậy, đã phải chịu đau khổ đến thế nào!
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nhưng lại vô lực.
Gã nhớ lúc mới vào. Ánh mắt Tiếu trống rỗng mà tuyệt vọng.
Tay phải của Tiếu....
"Đã không thể cầm súng được nữa."
Anh thẳng thắn không hề che dấu sự yếu ớt của mình, Bùi An thấy được, niềm kiêu ngạo của anh, đang vỡ ra đầy đất!
"Bùi An, tôi không có người thân, không có bạn bè, cũng không thể yêu bất cứ ai khác."
"Nhưng cậu là đặc biệt. Tôi trao cho cậu tất cả tình cảm của tôi. Cậu là nhược điểm duy nhất của tôi."
Sau đó Tiếu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
"Hình như tôi chưa từng cho cậu quyền quyết định, vậy lần này...." Anh thò tay lấy khẩu súng lục qua, tựa như tình nhân dịu dàng trao tín vật cho người mình thương, chân thật và không hề ngần ngại, nhét vào trong tay Bùi An.
—— lần này, xin mời cậu lựa chọn.
—— đích thân chôn vùi tất cả tình cảm của Tiếu, phá hủy nhược điểm duy nhất của anh.
—— hay là, lưu lại, lưu lại... làm bạn với anh.
"Bùi An, khác với việc làm ra những chuyện điên rồ, xin đừng từ bỏ chính mình....Cũng đừng, bỏ tôi lại.."
Bùi An lắc đầu, "Tiếu, là anh trở nên u mê mới đúng. Chuyện này vốn là một sai lầm..."
Sai lầm tha thứ, sai lầm tín nhiệm, sai lầm ỷ nại, sai lầm trầm luân.
Mà khắt khe như anh lại vẫn quyết định theo đuổi cuộc sai lầm này như trước.
Tiếu, chúng ta rốt cục là đã đi đến mức độ nào mất rồi?
Bùi An cười khổ.
Gã cảm thấy muốn rời đi, chẳng qua là yêu quá sâu, tình nguyện để mình khổ sở, chứ không nỡ để cho Tiếu chịu bất cứ một điểm thương tổn nào.
—— Tiến thoái lưỡng nan
Móng tay Tiếu bấm thật sâu vào da thịt gã.
Bùi An ngẩng đầu lên, hình như không chỉ thân thể, sợ là ngay cả linh hồn cũng đã đau đến chết lặng.
Yên tĩnh lan tràn, thời gian giống như đọng lại.
"Bùi An, tôi biết cậu đang băn khoăn cái gì." Bùi An im lặng thật lâu khiến cho Tiếu bất an, anh mạnh mẽ, nắm chặt lấy hai vai Bùi An, xoay gã lại, buộc gã phải nhìn thẳng mình, vội vã đối mặt với gã.
Bùi An không tự nguyên xoay người theo lực đạo mạnh mẽ kia, tim đột nhiên lại nặng nề nhảy lên một cái.
Thì ra ấm áp sau lưng, không chỉ là khuôn mặt Tiếu...
Chất lỏng đỏ lòm kia chảy từ hõm vai anh, dính ra áo một mảnh lớn.
Mùi máu, hòa trộn trong hương khói thuộc nồng đậm, sặc mũi đến chua xót, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
—— Có một chút nghẹn ngào nơi cổ họng.
Tiếu giơ tay lên vuốt ve mí mắt Bùi An, phác họa theo đường viền, tư thái dịu dàng trước đây chưa từng có.
Cảm giác lạnh lẽo ướt át truyền đến ngón tay Tiếu, da thịt chung quanh cũng mát lạnh.
"Sao lại không có lòng tin với chúng ta?" Anh hỏi Bùi An.
Anh dùng là chúng ta.
Bùi An không biết trả lời như thế nào.
Tựa hồ với thân phận của bọn họ, nhất định cuộc tình này sẽ không chết do bệnh tật.
Gã đứng dậy, dùng tay đè chặt bả vai Tiếu, áp chặt khiến cho vết thương ngừng chảy máu.
Rõ ràng là ở bệnh viện, chỉ cần lên tiếng, sẽ có y tá chạy đến, lấy phương thuốc tốt nhất, lấy thủ đoạn chuyên nghiệp nhất giúp anh cầm máu, nhưng Bùi An vẫn chọn cái cách tàn nhẫn này như xưa.
Mỗi đau đớn ở nơi đó, đều khuếch trương thành hồi báo gấp mười gấp trăm lần ở nơi mềm mại nhất trong lòng Bùi An, nhưng gã vẫn kiên quyết đè nén xuống như trước.
Gã nói cho Tiếu biết, đau dài không bằng đau ngắn!
Tiếu không giãy dụa, ánh mắt anh chớp động, ngưng mắt nhìn Bùi An.
"Nhất định là cậu cho rằng, trong lúc phải hứng chịu đau đớn do tình yêu, tôi sẽ không chút do dự chọn buông tay cậu trước."
Bùi An choáng váng, lực đạo trên tay dần nhẹ đi, song cuối cùng vẫn không thể buông xuống.
Gã chấp nhận.
"Có lẽ, với một tên đàn ông lý trí mà nói, chuyện này thật chính xác."
"Nhưng là Bùi An, cậu có biết không?....Tôi sớm đã điên rồi!"
"Khi tôi đích thân giết chết cha mình, anh mình, giết chết những kẻ sở hữu huyết mạnh chảy trong người giống tôi, nhưng lại không thể xưng là người thân...Tôi cũng đã điên rồi!"
"Tiếu, là họ của gia tộc, song cuối cùng cả đời tôi, vẫn không có lấy một cái tên thuộc về chính mình."
"Bùi An, tôi chỉ khát vọng được yêu, được trung thành, không phản bội, ấm áp và bao dung."
"Bây giờ, ngay cả cậu cũng định rứt ra..."
Tiếu trước mặt hệt như một tờ giấy mỏng, trắng xanh và suy yếu. Một cái phỏng đoán đáng sợ dần dần thành hình trong lồng ngực Bùi An, gã không có cách nào ức chế thân thể ngừng run rẩy, tay chân lạnh như băng.
Đúng vậy, gã nghĩ, sợ rằng cả đời này, gã cũng không có cơ hội thoát khỏi nữa rồi.
Gã nợ Tiếu, nào có thể dùng một chữ nợ để bao quát tất cả?
Lực ôm như vậy, đã phải chịu đau khổ đến thế nào!
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nhưng lại vô lực.
Gã nhớ lúc mới vào. Ánh mắt Tiếu trống rỗng mà tuyệt vọng.
Tay phải của Tiếu....
"Đã không thể cầm súng được nữa."
Anh thẳng thắn không hề che dấu sự yếu ớt của mình, Bùi An thấy được, niềm kiêu ngạo của anh, đang vỡ ra đầy đất!
"Bùi An, tôi không có người thân, không có bạn bè, cũng không thể yêu bất cứ ai khác."
"Nhưng cậu là đặc biệt. Tôi trao cho cậu tất cả tình cảm của tôi. Cậu là nhược điểm duy nhất của tôi."
Sau đó Tiếu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
"Hình như tôi chưa từng cho cậu quyền quyết định, vậy lần này...." Anh thò tay lấy khẩu súng lục qua, tựa như tình nhân dịu dàng trao tín vật cho người mình thương, chân thật và không hề ngần ngại, nhét vào trong tay Bùi An.
—— lần này, xin mời cậu lựa chọn.
—— đích thân chôn vùi tất cả tình cảm của Tiếu, phá hủy nhược điểm duy nhất của anh.
—— hay là, lưu lại, lưu lại... làm bạn với anh.
Tác giả :
Ảnh