Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên
Chương 5
Bạch Thấm không hề muốn tham gia huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, hồi du lịch ở Hải Nam bị phơi nắng còn chưa trở lại bình thường, cô không muốn bị phơi cho đen thêm nữa đâu. Thực ra, cho dù kiếp trước đã trải qua đủ chuyện không được như ý, nhưng hoàn cảnh cuộc sống của Bạch Thấm về mặt vật chất thì phần lớn người khác đều muốn mà không có được, nên từ phương diện này thì Bạch Thấm chính là một cô đại tiểu thư vừa soi mói lại mỏng manh. Huống chi, kiếp trước cô đã tham gia học quân sự một lần rồi, theo cô thấy ngoài mệt mỏi và bị phơi nắng, thì huấn luyện quân sự không mang đến cho cô được cái gì cả. Một cú điện thoại đã có thể giải quyết chuyện không tham gia tập huấn, cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi.
An Trì nhận được điện thoại của Bạch Thấm thật sự rất bất ngờ, tuy rằng hai tháng trước đã rất kinh ngạc khi cô thế mà lại ghi danh vào đại học A, phải biết rằng, cô liều mạng ép An tổng đến thành phố A, sao trong nháy mắt lại ghi danh vào trường ở thành phố A thế này? Người không biết chuyện còn tưởng rằng cô không thể rời khỏi An tổng ấy chứ! Vấn đề này còn chưa được làm rõ, mới nhập học hai ngày đã nhận được điện thoại từ cô, tuy không liên lạc trực tiếp với An tổng, cũng chỉ là chuyện tập huấn nhỏ nhoi mà thôi, nhưng chuyện càng nhỏ càng khiến người ta nghi ngờ. Theo như tính cách mạnh mẽ của cô, rất nhiều chuyện đều là tự mình gánh được thì gánh, bởi vì những người biết chuyện đều có thể nhìn ra cô ghét dính líu quan hệ với An tổng biết bao nhiêu.
Trợ lý bên người của An Tử Thiên – An Trì nhìn cô gái có gương mặt tinh tế ở phía đối diện rất lâu không nói gì, nỗi nghi ngờ sâu sắc khiến anh ta phân tâm hồi lâu, không chú ý đến chân mày khẽ nhíu lại và vẻ mặt không kiên nhẫn của Bạch Thấm: “Trợ lý An, trợ lý An……" Cuối cùng tiếng đặt ly cà phê xuống không nặng không nhẹ đã gọi về dòng suy nghĩ của người đàn ông đối diện. Bạch Thấm thầm ngờ vực, người trợ lý bên cạnh An Tử Thiên này xưa nay đều trầm ổn chín chắn, hôm nay sao lại giống như một thằng nhóc ranh vậy? Lẽ nào mình sống lại, tính cách của một số người cũng thay đổi luôn à?
“Hả, à……" An Trì ý thức được mình thất lễ, ngại ngùng hắng giọng: “Cô Bạch, chuyện huấn luyện quân sự đã giải quyết xong rồi, cô yên tâm. Nhà trường cũng sẽ không hỏi đến hướng đi của cô trong thời gian tập huấn, trong thời gian này cô Bạch muốn đi đâu cũng được."
Trợ lý An trầm ổn rốt cuộc cũng trở về rồi, bắt dầu làm tròn trách nhiệm báo cáo công việc của anh ta. “Cân nhắc đến việc cô Bạch xưa nay chưa từng trải qua cuộc sống tập thể, lo lắng cô ở kí túc xá không quen, An tổng đã đặc biệt mua một căn hộ hoàn toàn mới trong khu chung cư gần trường học, hai ngày nay đã bắt đầu tu sửa, đều dựa theo sở thích của cô mà làm, sau khi đợt tập huấn kết thúc thì có thể vào ở rồi." An Trì hớp một ngụm cà phê, yên lặng một lúc, lại mở miệng nói.
Anh ta cần một chút cam đảm, bình thường Bạch Thấm tuy lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người ta sợ hãi, nhưng mỗi lần nhắc đến An Tử Thiên trước mặt cô, thì trong nháy mắt cô sẽ biến thành quả bom kích nổ, những người bên cạnh cũng sẽ bị lây lan. Thân là trợ lý bên người của An Tử Thiên, An Trì đứng mũi chịu sào luôn bị nổ đến bong da tróc thịt, nhưng cũng không thể tránh khỏi. An Trì đáng thương bây giờ bị ám ảnh tâm lý luôn rồi, mỗi khi nhắc đến An tổng trước mặt Bạch Thấm, đối phương còn chưa bắt đầu bùng nổ, thì trong lòng anh ta đã bắt đầu lo sợ.
Điều khiến người ta bất ngờ là lần này đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng gào tức giận như như dự đoán, ngay lúc anh ta đang nghi hoặc thì một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai: “Đưa chìa khóa căn hộ cho tôi đi, tôi muốn tự mình thiết kế trang trí."
Tay cầm ly cà phê của An Trì run lên, một ít cà phê bị đổ ra ngoài: “Hả? ...... Được ……"
Bạch Thấm nhìn tay áo bị cà phê đổ vào của An Trì, trong lòng buồn bực: Cái tên An Trì này thật sự biến thành ngu ngốc rồi à? Chỉ chỉ vào tay áo của anh ta, mở miệng nói: “Dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì làm, tự tôi thiết kế trang trí vậy."
An Trì được nhắc nhở mới biết đã làm dơ tay áo, vội rút khăn giấy ra lau: “Được, đúng lúc tôi có chìa khóa căn hộ trên người. Vốn chuẩn bị chốc nữa sẽ liên hệ với công nhân tu sửa đến căn hộ. Nếu như vậy, tôi đưa số điện thoại liên lạc cho cô luôn nhé, những việc sau này cô có thể tự mình trực tiếp nói chuyện với nhóm công nhân."
Lau hai cái đã vứt tờ khăn giấy đi, lấy chìa khóa và danh thiếp trong túi đưa cho Bạch Thấm: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được."
Gật đầu, để đồ vào trong túi xách, Bạch Thấm không nghĩ rằng còn có gì muốn nói với anh trợ lý dường như đã trở nên ngu ngốc ở đối diện nữa: “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé."
Xách túi lên, đứng dậy, cất bước, đi được mấy bước, nghe thấy phía sau vang lên giọng nam có vẻ hơi gấp gáp: “Cô Bạch."
Xoay người qua, dùng ánh mắt hỏi xem đối phương còn có chuyện gì. “Nếu như cô Bạch không bận, có thời gian thì có thể đi thăm An tổng, mấy tháng nay An tổng…… Tuy không nói gì, nhưng tôi nhìn ra An tổng rất nhớ cô." Người đàn ông vô thức đứng thẳng người, nghĩ rằng theo như phản ứng của cô Bạch ngày hôm nay, nói mấy câu này chắc cũng sẽ không nổi nóng dữ lắm đâu.
Bạch Thấm chỉ yên lặng đứng tại chỗ, không có bất cứ hành động nào, nhìn An Trì rất lâu mà không nói gì, mặt không cảm xúc. Mà An Trì bị nhìn thì càng ngày càng căng thẳng: “Đây chỉ là đề nghị của cá nhân tôi thôi, không phải An……" Còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy cô gái kia bất chợt xoay người rời đi, bước đi khá vội vã.
An Trì không hề tức giận khi bị xem nhẹ, nếu như bỗng dưng bị Bạch Thấm nhìn chằm chằm, anh ta mới thấy sợ hãi. Nhẹ nhàng thở phào một hơi, gặp ma mà! Rõ ràng hôm nay cô không nói gì cả, mình lại căng thẳng hơn bất cứ lần nào khi cô nổi giận trước kia nữa. An Trì tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng trong lòng anh ta đã ngầm nhận định rằng sinh vật như Bạch Thấm càng trưởng thành thì lức sát thương càng mạnh, sau này nếu không phải có chuyện tất yếu phải giải quyết, thì xa chừng nào liền cách cô xa chừng đó!
Bạch Thấm vội vàng rời khỏi tiệm cà phê, một mình đi dạo không mục đích. Câu nói cuối cùng của An Trì ban nãy giống như một cơn gió lớn thổi tung nội tâm vẫn luôn vờ như bình tĩnh của cô từ khi sống lại. Cô không muốn thừa nhận vào mỗi buổi sáng khi cô chỉ có một mình, mỗi buổi đêm khuya yên tĩnh, điều day dứt trong lòng cô, đều là kí ức của kiếp trước và khoảng thời gian hơn một tháng khi cô trở thành linh hồn: dục vọng An Tử Thiên đối với cô, sự ích kỷ của anh, sự lạnh lùng của anh, sự giam cầm của anh, sự đau khổ của cô, cô mất đi tự do, rồi chứng bệnh tâm thần của cô nữa…… Tất cả suy nghĩ, tất cả nhận thức của cô ở kiếp trước lại hoàn toàn bị dao động khi cô chứng kiến tất cả trong khoảng thời gian không ngủ không nghỉ kia, khi cô nhìn thấy thân thể bị tàn phá của mình được anh ôm chặt vào lòng không chịu buông tay, khi cô nhìn thấy anh mặc kệ là tỉnh táo hay mê man đều không chịu ngừng nhớ nhung về mình, khi cô nhìn thấy anh ngay cả cuối cùng sa vào lưới của ác ma, hơi thở yếu dần đi cũng đều là vì muốn gần mình thêm một chút……
Siết chặt phần vải áo ở chỗ trái tim, cứng rắn ép về dòng nước mắt sắp trào ra. Thật ra Bạch Thấm là một người cực kì bướng bỉnh, một khi cô đã nhận định chuyện gì, thì căn bản sẽ không thay đổi quan điểm nữa. Đến bây giờ cô cũng không chịu thừa nhận rằng chính mình vì đau lòng và cảm động mà rơi nước mắt vì An Tử Thiên. Thực ra cô hiểu rất rõ vì sao mình sống lại —— chấp niệm, chấp niệm mãnh liệt kia, hoặc là vì sự theo đuổi đến chết cũng không từ của anh dành cho cô, hoặc là nỗi đau đớn và không đành lòng khi cô đối mặt với anh đang cận kề cái chết, đã khiến cô sống lại. Cô vẫn luôn không muốn suy nghĩ quá nhiều, vì cô biết cứ theo đà này cán cân trong lòng cô, sẽ không chút do dự mà nghiêng về một phía, sự thật cô nhìn thấy lúc còn sống và chết đi hoàn toàn không giống nhau, đã cho cô chấn động quá lớn.
Trong một chốc, Bạch Thấm không biết mình nên đi đâu về đâu……
“Tiểu Thấm, dạo gần đây cậu thần thần bí bí làm chuyện gì thế? Sao mình vẫn luôn không thấy cậu đâu hết?" Lâm Thước Nhạc rốt cuộc cũng chịu đựng cho đến khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, cuối cùng cũng lướt đến bên cạnh Bạch Thấm – người gần đây không thấy bóng dáng đâu cả.
Kéo cô cùng đi dạo phố, giữa đường vào một nhà hàng ăn cơm nghỉ ngơi, Lâm Thước Nhạc bắt đầu màn “tra khảo nghiêm khắc" của cô ấy: “Nói mau, có phải cậu vẫn luôn một mình hưởng thụ sau lưng mình, không đưa mình đi chơi cùng phải không?"
Bạch Thấm nhìn cô bạn thân phía đối diện cảm thán, cô ấy thật là tinh lực dồi dào mà, những người khác đều nhân dịp tập huấn vừa kết thúc để nghỉ ngơi thật tốt, mà cô ấy thì lôi mình ra ngoài dạo phố. “Cho dù mình không đi ra ngoài, lẽ nào cậu lúc nào cũng có thể thấy mình sao chứ." Thưởng thức màu da càng thêm sậm của cô bạn thân, Bạch Thấm không hề nể tình cười nhạo một phen.
“Ô, Tiểu Thấm, sao cậu có thể xấu xa cười nhạo mình như vậy hả." Lâm Thước Nhạc mếu miệng, đồng thời dùng ánh mắt lên án sự lạnh lùng của bạn tốt: “Cậu nên đau lòng cho mình mới phải."
Nhưng chỉ đổi lại hai chữ “Đáng đời." từ phía đối diện. Cái này đúng là Lâm Thước Nhạc tự chuốc lấy, gia thế của Lâm Thước Nhạc tuy không thể sánh bằng An Thị, nhưng chung quy vẫn có thể so với Bạch Thị, không muốn tập huấn quân sự cũng là chuyện đơn giản thôi. Nhưng Lâm Thước Nhạc cái gì cũng thấy tò mò, cái gì cũng muốn thử, cho dù mới mấy ngày đầu đã mệt đến bò ra, cô ấy cũng rót đầy phần sức của mình kiên trì đến cùng, đối với một cô gái nhà giàu đã được gia đình nuông chiều từ bé mà nói, thế này thật sự cũng không dễ dàng gì. Thế nên tuy Bạch Thấm ngoài miệng luôn đả kích cô bạn thân này, nhưng cũng rất rõ đây chính là một trong những nguyên nhân mà cô thích Lâm Thước Nhạc.
“Ây da…… không cho đổi chủ đề, nói mau, dạo gần đây cậu đi đâu làm gì thế?" Lâm Thước Nhạc lẫn nữa bị đả kích phát ra tiếng rống giận.
“Chồng chưa cưới của mình có mua một căn hộ ở gần trường cho mình, gần đây mình bận chuyện sửa sang cho căn hộ đó mà."
“À, sửa sang căn hộ…… Hả, chờ đã! Cái gì? Chồng chưa cười?! Chồng chưa cưới gì hả? Tiểu Thấm, khi nào thì cậu có thêm một ông chồng chưa cưới thế?" Lâm Thước Nhạc ngạc nhiên gào lên.
An Trì nhận được điện thoại của Bạch Thấm thật sự rất bất ngờ, tuy rằng hai tháng trước đã rất kinh ngạc khi cô thế mà lại ghi danh vào đại học A, phải biết rằng, cô liều mạng ép An tổng đến thành phố A, sao trong nháy mắt lại ghi danh vào trường ở thành phố A thế này? Người không biết chuyện còn tưởng rằng cô không thể rời khỏi An tổng ấy chứ! Vấn đề này còn chưa được làm rõ, mới nhập học hai ngày đã nhận được điện thoại từ cô, tuy không liên lạc trực tiếp với An tổng, cũng chỉ là chuyện tập huấn nhỏ nhoi mà thôi, nhưng chuyện càng nhỏ càng khiến người ta nghi ngờ. Theo như tính cách mạnh mẽ của cô, rất nhiều chuyện đều là tự mình gánh được thì gánh, bởi vì những người biết chuyện đều có thể nhìn ra cô ghét dính líu quan hệ với An tổng biết bao nhiêu.
Trợ lý bên người của An Tử Thiên – An Trì nhìn cô gái có gương mặt tinh tế ở phía đối diện rất lâu không nói gì, nỗi nghi ngờ sâu sắc khiến anh ta phân tâm hồi lâu, không chú ý đến chân mày khẽ nhíu lại và vẻ mặt không kiên nhẫn của Bạch Thấm: “Trợ lý An, trợ lý An……" Cuối cùng tiếng đặt ly cà phê xuống không nặng không nhẹ đã gọi về dòng suy nghĩ của người đàn ông đối diện. Bạch Thấm thầm ngờ vực, người trợ lý bên cạnh An Tử Thiên này xưa nay đều trầm ổn chín chắn, hôm nay sao lại giống như một thằng nhóc ranh vậy? Lẽ nào mình sống lại, tính cách của một số người cũng thay đổi luôn à?
“Hả, à……" An Trì ý thức được mình thất lễ, ngại ngùng hắng giọng: “Cô Bạch, chuyện huấn luyện quân sự đã giải quyết xong rồi, cô yên tâm. Nhà trường cũng sẽ không hỏi đến hướng đi của cô trong thời gian tập huấn, trong thời gian này cô Bạch muốn đi đâu cũng được."
Trợ lý An trầm ổn rốt cuộc cũng trở về rồi, bắt dầu làm tròn trách nhiệm báo cáo công việc của anh ta. “Cân nhắc đến việc cô Bạch xưa nay chưa từng trải qua cuộc sống tập thể, lo lắng cô ở kí túc xá không quen, An tổng đã đặc biệt mua một căn hộ hoàn toàn mới trong khu chung cư gần trường học, hai ngày nay đã bắt đầu tu sửa, đều dựa theo sở thích của cô mà làm, sau khi đợt tập huấn kết thúc thì có thể vào ở rồi." An Trì hớp một ngụm cà phê, yên lặng một lúc, lại mở miệng nói.
Anh ta cần một chút cam đảm, bình thường Bạch Thấm tuy lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người ta sợ hãi, nhưng mỗi lần nhắc đến An Tử Thiên trước mặt cô, thì trong nháy mắt cô sẽ biến thành quả bom kích nổ, những người bên cạnh cũng sẽ bị lây lan. Thân là trợ lý bên người của An Tử Thiên, An Trì đứng mũi chịu sào luôn bị nổ đến bong da tróc thịt, nhưng cũng không thể tránh khỏi. An Trì đáng thương bây giờ bị ám ảnh tâm lý luôn rồi, mỗi khi nhắc đến An tổng trước mặt Bạch Thấm, đối phương còn chưa bắt đầu bùng nổ, thì trong lòng anh ta đã bắt đầu lo sợ.
Điều khiến người ta bất ngờ là lần này đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng gào tức giận như như dự đoán, ngay lúc anh ta đang nghi hoặc thì một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai: “Đưa chìa khóa căn hộ cho tôi đi, tôi muốn tự mình thiết kế trang trí."
Tay cầm ly cà phê của An Trì run lên, một ít cà phê bị đổ ra ngoài: “Hả? ...... Được ……"
Bạch Thấm nhìn tay áo bị cà phê đổ vào của An Trì, trong lòng buồn bực: Cái tên An Trì này thật sự biến thành ngu ngốc rồi à? Chỉ chỉ vào tay áo của anh ta, mở miệng nói: “Dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì làm, tự tôi thiết kế trang trí vậy."
An Trì được nhắc nhở mới biết đã làm dơ tay áo, vội rút khăn giấy ra lau: “Được, đúng lúc tôi có chìa khóa căn hộ trên người. Vốn chuẩn bị chốc nữa sẽ liên hệ với công nhân tu sửa đến căn hộ. Nếu như vậy, tôi đưa số điện thoại liên lạc cho cô luôn nhé, những việc sau này cô có thể tự mình trực tiếp nói chuyện với nhóm công nhân."
Lau hai cái đã vứt tờ khăn giấy đi, lấy chìa khóa và danh thiếp trong túi đưa cho Bạch Thấm: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được."
Gật đầu, để đồ vào trong túi xách, Bạch Thấm không nghĩ rằng còn có gì muốn nói với anh trợ lý dường như đã trở nên ngu ngốc ở đối diện nữa: “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé."
Xách túi lên, đứng dậy, cất bước, đi được mấy bước, nghe thấy phía sau vang lên giọng nam có vẻ hơi gấp gáp: “Cô Bạch."
Xoay người qua, dùng ánh mắt hỏi xem đối phương còn có chuyện gì. “Nếu như cô Bạch không bận, có thời gian thì có thể đi thăm An tổng, mấy tháng nay An tổng…… Tuy không nói gì, nhưng tôi nhìn ra An tổng rất nhớ cô." Người đàn ông vô thức đứng thẳng người, nghĩ rằng theo như phản ứng của cô Bạch ngày hôm nay, nói mấy câu này chắc cũng sẽ không nổi nóng dữ lắm đâu.
Bạch Thấm chỉ yên lặng đứng tại chỗ, không có bất cứ hành động nào, nhìn An Trì rất lâu mà không nói gì, mặt không cảm xúc. Mà An Trì bị nhìn thì càng ngày càng căng thẳng: “Đây chỉ là đề nghị của cá nhân tôi thôi, không phải An……" Còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy cô gái kia bất chợt xoay người rời đi, bước đi khá vội vã.
An Trì không hề tức giận khi bị xem nhẹ, nếu như bỗng dưng bị Bạch Thấm nhìn chằm chằm, anh ta mới thấy sợ hãi. Nhẹ nhàng thở phào một hơi, gặp ma mà! Rõ ràng hôm nay cô không nói gì cả, mình lại căng thẳng hơn bất cứ lần nào khi cô nổi giận trước kia nữa. An Trì tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng trong lòng anh ta đã ngầm nhận định rằng sinh vật như Bạch Thấm càng trưởng thành thì lức sát thương càng mạnh, sau này nếu không phải có chuyện tất yếu phải giải quyết, thì xa chừng nào liền cách cô xa chừng đó!
Bạch Thấm vội vàng rời khỏi tiệm cà phê, một mình đi dạo không mục đích. Câu nói cuối cùng của An Trì ban nãy giống như một cơn gió lớn thổi tung nội tâm vẫn luôn vờ như bình tĩnh của cô từ khi sống lại. Cô không muốn thừa nhận vào mỗi buổi sáng khi cô chỉ có một mình, mỗi buổi đêm khuya yên tĩnh, điều day dứt trong lòng cô, đều là kí ức của kiếp trước và khoảng thời gian hơn một tháng khi cô trở thành linh hồn: dục vọng An Tử Thiên đối với cô, sự ích kỷ của anh, sự lạnh lùng của anh, sự giam cầm của anh, sự đau khổ của cô, cô mất đi tự do, rồi chứng bệnh tâm thần của cô nữa…… Tất cả suy nghĩ, tất cả nhận thức của cô ở kiếp trước lại hoàn toàn bị dao động khi cô chứng kiến tất cả trong khoảng thời gian không ngủ không nghỉ kia, khi cô nhìn thấy thân thể bị tàn phá của mình được anh ôm chặt vào lòng không chịu buông tay, khi cô nhìn thấy anh mặc kệ là tỉnh táo hay mê man đều không chịu ngừng nhớ nhung về mình, khi cô nhìn thấy anh ngay cả cuối cùng sa vào lưới của ác ma, hơi thở yếu dần đi cũng đều là vì muốn gần mình thêm một chút……
Siết chặt phần vải áo ở chỗ trái tim, cứng rắn ép về dòng nước mắt sắp trào ra. Thật ra Bạch Thấm là một người cực kì bướng bỉnh, một khi cô đã nhận định chuyện gì, thì căn bản sẽ không thay đổi quan điểm nữa. Đến bây giờ cô cũng không chịu thừa nhận rằng chính mình vì đau lòng và cảm động mà rơi nước mắt vì An Tử Thiên. Thực ra cô hiểu rất rõ vì sao mình sống lại —— chấp niệm, chấp niệm mãnh liệt kia, hoặc là vì sự theo đuổi đến chết cũng không từ của anh dành cho cô, hoặc là nỗi đau đớn và không đành lòng khi cô đối mặt với anh đang cận kề cái chết, đã khiến cô sống lại. Cô vẫn luôn không muốn suy nghĩ quá nhiều, vì cô biết cứ theo đà này cán cân trong lòng cô, sẽ không chút do dự mà nghiêng về một phía, sự thật cô nhìn thấy lúc còn sống và chết đi hoàn toàn không giống nhau, đã cho cô chấn động quá lớn.
Trong một chốc, Bạch Thấm không biết mình nên đi đâu về đâu……
“Tiểu Thấm, dạo gần đây cậu thần thần bí bí làm chuyện gì thế? Sao mình vẫn luôn không thấy cậu đâu hết?" Lâm Thước Nhạc rốt cuộc cũng chịu đựng cho đến khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, cuối cùng cũng lướt đến bên cạnh Bạch Thấm – người gần đây không thấy bóng dáng đâu cả.
Kéo cô cùng đi dạo phố, giữa đường vào một nhà hàng ăn cơm nghỉ ngơi, Lâm Thước Nhạc bắt đầu màn “tra khảo nghiêm khắc" của cô ấy: “Nói mau, có phải cậu vẫn luôn một mình hưởng thụ sau lưng mình, không đưa mình đi chơi cùng phải không?"
Bạch Thấm nhìn cô bạn thân phía đối diện cảm thán, cô ấy thật là tinh lực dồi dào mà, những người khác đều nhân dịp tập huấn vừa kết thúc để nghỉ ngơi thật tốt, mà cô ấy thì lôi mình ra ngoài dạo phố. “Cho dù mình không đi ra ngoài, lẽ nào cậu lúc nào cũng có thể thấy mình sao chứ." Thưởng thức màu da càng thêm sậm của cô bạn thân, Bạch Thấm không hề nể tình cười nhạo một phen.
“Ô, Tiểu Thấm, sao cậu có thể xấu xa cười nhạo mình như vậy hả." Lâm Thước Nhạc mếu miệng, đồng thời dùng ánh mắt lên án sự lạnh lùng của bạn tốt: “Cậu nên đau lòng cho mình mới phải."
Nhưng chỉ đổi lại hai chữ “Đáng đời." từ phía đối diện. Cái này đúng là Lâm Thước Nhạc tự chuốc lấy, gia thế của Lâm Thước Nhạc tuy không thể sánh bằng An Thị, nhưng chung quy vẫn có thể so với Bạch Thị, không muốn tập huấn quân sự cũng là chuyện đơn giản thôi. Nhưng Lâm Thước Nhạc cái gì cũng thấy tò mò, cái gì cũng muốn thử, cho dù mới mấy ngày đầu đã mệt đến bò ra, cô ấy cũng rót đầy phần sức của mình kiên trì đến cùng, đối với một cô gái nhà giàu đã được gia đình nuông chiều từ bé mà nói, thế này thật sự cũng không dễ dàng gì. Thế nên tuy Bạch Thấm ngoài miệng luôn đả kích cô bạn thân này, nhưng cũng rất rõ đây chính là một trong những nguyên nhân mà cô thích Lâm Thước Nhạc.
“Ây da…… không cho đổi chủ đề, nói mau, dạo gần đây cậu đi đâu làm gì thế?" Lâm Thước Nhạc lẫn nữa bị đả kích phát ra tiếng rống giận.
“Chồng chưa cưới của mình có mua một căn hộ ở gần trường cho mình, gần đây mình bận chuyện sửa sang cho căn hộ đó mà."
“À, sửa sang căn hộ…… Hả, chờ đã! Cái gì? Chồng chưa cười?! Chồng chưa cưới gì hả? Tiểu Thấm, khi nào thì cậu có thêm một ông chồng chưa cưới thế?" Lâm Thước Nhạc ngạc nhiên gào lên.
Tác giả :
Chi Hoãn