Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên
Chương 10: Lời đồn đãi
Anh tức giận, Bạch Thấm rõ ràng cảm giác được .
“Tử Thiên, anh tức giận?"
Anh chỉ lắc đầu sau đó xoay người đi vào phòng không để ý đến Bạch Thấm.
Bạch Thấm không đuổi theo mà cẩn thận ngẫm lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Có phải tại cô không đồng ý ăn cơm ở ngoài với anh? Nhưng không phải anh cũng không thích ăn ở bên ngoài sao?
Bạch Thấm nhẹ nhàng mở cửa phòng ra thì thấy An Tử Thiên đang ngồi dưới đất dựa vào mép giường, đầu anh cúi xuống, an tĩnh mà cô đơn. Cô không đoán ra được rốt cuộc vì sao anh không vui, người mắc tự chứng quá mức nhạy cảm, Bạch Thấm vừa mới bắt đầu chấp nhận anh, rất chuyện còn chưa hiểu được.
“Anh Tử Thiên, anh có thể nói cho em biết tại sao anh không vui có được không? Anh im lặng không nói, em lại không hiểu được anh, thấy anh như vậy em cũng rất đau lòng." Bạch Thấm ngồi xuống cạnh anh, cầm lấy tay anh.
An Tử Thiên nhẹ nhàng giãy tay ra nhưng lại bị Bạch Thấm dùng sức lớn hơn nắm lại.
Anh không nhìn Bạch Thấm, chỉ cúi đầu nghiêng người đi.
“Tử Thiên……"
Phát hiện trong giọng nói của Bạch Thấm mang theo nức nở, anh giật mình hoảng hốt:
“Thật xin lỗi……. Không có hẹn hò…."
An Tử Thiên tức giận bản thân mình không thể cho Bạch Thấm một buổi hẹn hò vui vẻ lãng mạn. Bởi vì anh không vui nên không nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Thấm khi mặc quần áo mới, không nhìn thấy khuôn mặt cô tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ dưới ánh nến, lại càng không được Bạch Thấm cảm động ôm hôn ở rạp chiếu phim. Hiện tại ngay cả buổi hẹn hò cơ bản nhất của một người bình thường anh cũng không thể cho Bạch Thấm, sau này chắc canh sẽ càng có nhiều chuyện anh không thể làm cho cô. Có lẽ, một ngày nào đó Bạch Thấm sẽ bỏ anh mà đi. An Tử Thiên càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Bạch Thấm đã biết tại sao An Tử Thiên không vui nên tâm trạng bối rối lo lắng cũng biến mất.
“Tử Thiên, chắc anh cũng biết ý nghĩa của hẹn hò đúng không?." Bạch Thấm xoay mặt anh đối diện với mình: “Hẹn hò là một cách để các cặp tình nhân nâng cao tình cảm, nếu như tình cảm hai người đủ sâu sắc thì hẹn hò hay không không quan trọng." Bạch Thấm mỉm cười.
“Huống chi hẹn hò không phải chỉ có thể là đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, còn có rất nhiều cách làm khác, chỉ cần hai người vui vẻ ở cạnh nhau thì có thể gọi là hẹn hò. Anh và em ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm, cùng xem ti vi, em đi học, anh cũng đi làm, anh chờ em tan học về nhà, chúng ta cùng đi dạo, Tử Thiên, tất cả những lúc đó anh rất vui vẻ đúng không?"
“Vui vẻ!" An Tử Thiên lo lắng bị hiểu lầm nên giọng nói khàn khàn mang theo một chút sự vội vàng.
“Đúng là rất vui. Mỗi ngày hai người chúng ta luôn ở cùng nhau chính là hẹn hò, ngày nào em cũng vui vẻ." Bạch Thấm cố gắng đính chính tư tưởng cho An Tử Thiên, muốn cho anh hiểu được chỉ cần có thể ở bên cạnh anh thì cô sẽ vui vẻ, muốn cho anh thấy, hiện tại cô đang rất vui vẻ!
*****
Không khí trong trường học có chút quái lạ, Bạch Thấm đi đến cũng có người ở bên cạnh chỉ trỏ, chụm đầu ghé tai bàn tán nhưng khi cô vừa quay mặt nhìn thì họ lại giả vờ như không có gì.
“Thước Nhạc, bọn họ làm sao vậy?" Bạch Thấm nhìn bạn tốt bên cạnh đang không ngừng nhìn chằm chằm mấy người xung quanh hỏi.
“A… … Chắc tại cậu xinh đẹp nên bọn họ mới nhìn với bàn tán chút chuyện đi."
Bạch Thấm không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thước Nhạc đang không ngừng trốn tránh ánh mắt cô. Bạch Thấm không phải kiểu người tự luyến (tự yêu bản thân), ánh mắt những người này nhìn cô rõ ràng không mang thiện ý.
“Ai nha, tớ nói thật, nhưng mà… cậu không được tức giận." Lâm Thước Nhạc không chịu được Bạch Thấm dùng ánh mắt tra khảo, vẻ mặt biến đổi, phẫn nộ nói: “Cũng không biết là ai ác độc tung tin đồn cậu được người ta bao nuôi, là tình nhân của người ta."
Nhìn sắc mặt Bạch Thấm đột nhiên trở nên lạnh lùng, Lâm Thước Nhạc vội vàng nói: “Tớ đã nói đây chỉ là bịa đặt, nhưng có rất nhiều người không tin, bọn họ nói cậu trừ lúc đi học thì không thấy ở trường bao giờ, còn luôn có xe sang trọng đưa đón, còn có người tận mắt thấy cậu cùng một người đàn ông lạ mặt hẹn hò."
Lâm Thước Nhạc vốn chỉ muốn giải thích với Bạch Thấm, kết quả càng nói càng tức giận: “Rốt cuộc là người nào đáng ghét như vậy chứ. Trường học không quy định sau khi tan học nhất định phải ở trường học, cứ có xe đưa đón thì là bị người ta bao dưỡng à, tại sao không nghĩ đó là xe riêng của nhà cậu chứ! Đây là loại người gì mà lại tung tin đồn như vậy chứ! Không có được nên ghen tỵ!" Cô càng nói càng lớn tiếng, dọa sợ những người xung quanh.
Thấy bạn tốt vì mình kích động như vậy, Bạch Thấm vốn đang rất tức giận lại bình tĩnh, lôi kéo Lâm Thước Nhạc tiếp tục đi về phía trước: “Đi thôi, bây giờ đi học, nếu muộn thì không tốt lắm."
“Tiểu Thấm, tại sao cậu không tức giận?" Lâm Thước Nhạc kỳ quái.
Bạch Thấm cười nhìn cô: “Không phải có người giúp tớ tức giận rồi sao, tớ còn tức giận làm gì nữa."
“Tiểu Thấm… … Quên đi! Cậu không tức giận cũng tốt, đây chỉ là tin vịt, cũng không cần để ý. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu người đứng sau chuyện này!" Lâm Thước Nhạc nói xong còn nắm tay thành quyền dùng sức quơ quơ.
Bạch Thấm vừa bước vào phòng học, trong phòng học đang vô cùng yên tĩnh lại lập tức nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, mà chủ đề bàn luận rõ ràng là Bạch Thấm.
Tô Thanh Thiển ngồi ở góc lớp giơ tay vẫy vẫy với hai người các cô. Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc đến gần rồi ngồi xuống, sau đó Lâm Thước Nhạc mở miệng hỏi: “Thanh Thiển, sao lại thế này? Ngay cả mọi người trong lớp cũng tin tưởng lời đồn sao?" Lâm Thước Nhạc cảm thấy kỳ lạ, ban đầu mọi người trong lớp vì cũng có từng tiếp xúc với Bạch Thấm không ít nên không tin tưởng vào lời đồn, tại sao hôm nay họ lại có phản ứng như vậy?
Tô Thanh Thiển đưa laptop của mình cho Bạch Thấm: “Cậu nhìn đi."
Trên màn hình là ảnh chụp của cô và một người đàn ông, chỗ hai người đang đứng là một nơi có chút vắng vẻ, không có nhiều người qua lại nên càng dễ gây chú ý, mà trong ảnh chụp cô và người đàn ông đó lại đang trong tư thế vô cùng thân thiết, hai tay nắm chặt, do góc độ chụp ảnh mà chỉ có thể nhìn rõ mặt cô, không thấy khuôn mặt của người đàn ông kia. Bạch Thấm nhớ rõ nơi này, đây là lúc cô và An Tử Thiên đang ra ngoài hẹn hò hai ngày trước. Lúc ấy bởi vì An Tử Thiên không thích những nơi đông người nên mới tránh ở nơi hơi vắng người một chút, cô nắm tay anh trấn an, tấm ảnh này chắc được chụp vào lúc đó.
Bạch Thấm tiếp tục kéo màn hình xuống thì càng thấy nhiều ảnh chụp của mình với một người đàn ông khác, lúc thì đang ăn cơm, lúc thì ôm nhau, hoặc hôn môi, thậm chí còn có tấm ảnh được chụp ở cửa khách sạn, điều này có nghĩg gì thì không cần nói cũng biết.
Trên trang web của trường học còn có một bài viết có tiêu đề lớn màu đỏ rất nổi bật: “Hoa khôi học viện kinh tế và nhóm người tình bí mật!!!" Tiêu đề chứa đầy sự châm chọc, giống như đang vạch trần bộ mặt phóng túng của một nữ sinh viên hư hỏng.
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ hết."
Bạch Thấm ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Thiển vẻ mặt không thay đổi nhìn mình, nói với cô ấy bằng giọng nói bình thản. Bạch Thấm biết Tô Thanh Thiển không tin những điều này, cô ấy làm như vậy cũng chỉ là thông báo cho cô biết nguyên nhân mọi chuyện.
“Thanh Thiển, không phải ngay cả cậu cũng không tin Tiểu Thấm chứ?!" Vừa nhìn đến bài viết kia thì Lâm Thước Nhạc nổi khùng, lại nghe được Tô Thanh Thiển nói như vậy thì càng nóng nảy.
“Chỉ có tôi tin tưởng cô ấy thì vô dụng." Tô Thanh Thiển lạnh nhạt nói.
“Thanh Thiển, cậu… … …" Lâm Thước Nhạc còn chưa nói hết đã bị Bạch Thấm ngắt lời: “Thước Nhạc, cô ấy sẽ tin tớ."
Lúc tan học, ba người các cô bị lớp trưởng ngăn lại, chính xác thì là Bạch Thấm bị lớp trưởng ngăn lại, kéo đến một phòng học trống. Lớp trưởng do dự nhìn Bạch Thấm rồi lại nhìn Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển rồi mới mở miệng hỏi: “Bạch Thấm, cậu đã xem bài viết trên trang web của trường học chưa?"
“Lớp trưởng muốn hỏi cái gì?" Bạch Thấm vẫn lịch sự mỉm cười như trước.
Thật ra tuy rằng Bạch Thấm không tham gia các hoạt động của trường học bao giờ, mối quan hệ với mọi người cũng gần như không có ai thân thiết. Nhưng cô đối xử với mọi người luôn khá tốt, gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi, tuy rằng không thân thiết nhưng lại có thể gọi tên chính xác từng người mỗi khi chào hỏi. Mọi người trong lớp đều cảm thấy cô rất thân thiện, thậm chí còn có một ít nam sinh âm thầm thích cô.
“Gần đây trong trường học có lời đồn, nói cậu… … nên tớ mới muốn cậu giải thích một chút về chuyện này để mọi người trong lớp có thể biết được sự thật, chúng tớ vẫn luôn cảm thấy cậu không phải người như thế." Lớp trưởng cẩn thận lựa chọn từ ngữ mà mở miệng: “Cậu có thể nói cho chúng tớ biết, bài viết và ảnh chụp đó là sao không?"
Thật ra lớp trưởng cũng không tin bài viết và những ảnh chụp đó, nhưng mà có nhiều ảnh chụp như vậy thì cũng nên xem xét kỹ càng một chút.
“Ảnh chụp là thật, là tớ và vị hôn phu của tớ." Bạch Thấm chỉ vào những tấm ảnh trên màn hình laptop cười nói.
“Là thật?!" Giọng nói của lớp trưởng có chút hơi lớn, cậu ta vô cùng kinh ngạc.
Trong nháy mắt cậu ta liên tưởng đến những việc mọi người bàn tán gần đây, đủ loại thái độ khác nhau như không thể tin, châm chọc, ác độc cười nhạo.
Bạch Thấm lạnh nhạt nhìn lớp trưởng kinh ngạc, nếu như không nhầm thì cô dường như thấy được trong mắt cậu ta có sự biến hóa: “Nhưng chỉ có một tấm ảnh là, còn lại đều là giả ."
“Giả? Nhưng rõ ràng người trong ảnh chụp là cậu mà!?" Giọng nói đầy kinh ngạc của cậu ta vẫn còn chưa giảm được âm lượng.
“Đúng, là giả, trong ảnh thứ nhất trên tay tớ và vị hôn phu đều đeo nhẫn. Mà cái khác lại không có. Điều này chứng tỏ những ảnh chụp đó là giả."
“Nhưng những tấm ảnh này không phải chụp cùng một lúc, không phải lúc nào cậu cũng đeo nhẫn trên tay chứ?" Lớp trưởng cố gắng dùng từ uyển chuyển: “Người trong ảnh chụp rõ ràng là cậu, sao lại giả được?"
Bạch Thấm vẫn cười cười, nhưng Lâm Thước Nhạc nhận ra được nụ cười của cô không còn chút độ ấm: “Ảnh chụp đều đã trải qua xử lý, cậu không tin thì có thể tìm mấy người thông thạo đến kiểm tra là được."
Bạch Thấm cũng đứng lên: “Thuận tiện mong lớp trưởng nói với mọi người một tiếng, tớ đã đính hôn. Cho nên, lời đồn đãi tớ bị bao nuôi cũng không sai, nhưng tớ không cảm thấy mình được chồng chưa cưới bao nuôi thì có gì sai, mong mọi người đừng tiếp tục bàn tán chuyện này. Về phần những lời bịa đặt, tớ cũng không hiểu mình đắc tội người ta lúc nào, nhưng chuyện này chỉ có thể xảy ra một lần là đủ, nếu người đó vẫn là chưa từ bỏ ý định thì tớ nhất định sẽ không buông tha dễ dàng, nếu có thể tự tin bản thân không có sơ hở gì thì không sao, bằng không đến lúc đó phải chịu hậu quả không nhỏ đâu!"
Bạch Thấm nói xong thì thu lại nụ cười, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt không mang theo cảm xúc gì nhìn chằm chằm lớp trưởng, không nói nhiều lời uy hiếp nhưng cũng có thể khiến người khác sợ hãi. Cả Bạch Thấm, Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển xoay người rời đi, chỉ để lại lớp trưởng đang ngẩn ngơ trong phòng.
“Ai nha, Tiểu Thấm thật lợi hại! Chỉ một câu đã có thể phá bỏ lời đồn dãi. Đặc biệt là lúc cậu nói mấy lời cuối cùng! Thật lợi hại, khiến cho lớp trưởng không nói được gì!" Vừa ra khỏi phòng học Lâm Thước Nhạc đã phấn chấn chạy quanh Bạch Thấm không ngừng hoan hô
“Thanh Thiển, cậu nói xem, rất lợi hại đúng không?."
“Ừ."
Bạch Thấm thấy được ý cười mỏng manh trên khuôn mặt bị che một phần lớn bởi cái kính đen của Tô Thanh Thiển.
“Cậu đoán được người nào đứng sau chuyện này không?"
“Cậu cũng không biết à?." Tô Thanh Thiển trả lời
Bạch Thấm nở nụ cười: “Cũng không biết chúng ta có nghĩ giống nhau hay không."
“Mỏi mắt mong chờ."
Sau khi cố gắng thoát khỏi sự truy hỏi của Lâm Thước Nhạc, Bạch Thấm đến công ty của An Tử Thiên, cô muốn gặp anh.
“Bạch tiểu thư, An tổng đang họp." Người nói chuyện là một trong những thư ký của An Tử Thiên.
Bạch Thấm mỉm cười gật đầu ý bảo mình đã biết, chuẩn bị đến văn phòng của An Tử Thiên chờ anh.
Nhưng chưa được hai bước thì An Trì đi ra từ phòng họp, nhìn thấy Bạch Thấm thì hai mắt sáng lên:
“Bạch tiểu thư!"
“Không phải đang họp à? Tại sao anh lại đi ra ?"
“An tổng đang tức giận… … Bạch tiểu thư, cô có thể mang cái này vào không?" An Trì nâng nâng chén cà phê trong tay.
Không khí trong phòng họp vô cùng khó chịu, những tờ giấy bị bày hỗn độn trên bàn, một số ít còn bị rơi lung tung dưới đất.
An Tử Thiên cau mày, trên mặt bao phủ vẻ tức giận nhìn nhóm nhân viên cao cấp trong công ty.
“Nếu như các người không muốn làm nữa thì ngay bây giờ có thể từ chức." Vẫn giọng nói khàn khàn trầm thấp đặc trưng, âm lượng cũng không lớn hơn so với bình thường nhưng lại khiến những người ngồi dưới sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
“Ai không muốn làm vậy?" Phòng họp đang yên lặng thì bỗng nhiên xuất hiện một giọng nữ trong trẻo, không ít người kinh ngạc liều chết ngẩng đầu lên nhìn.
An Tử Thiên nhìn theo hướng giọng nói vừa phát ra thì thấy Bạch Thấm đang bưng cái chén cười cười bước đến chỗ anh: “Em đến rồi."
Mọi người vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện biểu cảm của ông chủ lớn nhà mình đột nhiên trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Tại sao không chờ anh ở văn phòng?"
“Nghe nói anh tức giận nên em đến đây xem sao. Cà phê uống nhiều không tốt, em mang cho anh ly trà. Em trở về văn phòng chờ anh."
Mọi người trong phòng trơ mắt nhìn Bạch Thấm đặt cái chén xuống rồi đi ra ngoài, trong lòng kêu gào, không phải cô đến giải cứu chúng tôi sao? Tại sao chưa nói gì đã đi rồi?
Cánh cửa phòng họp lại được đóng lại như cũ, bầu không khí lại trở nên áp bức như trước, yên lặng… … …
Ba phút sau…
An Tử Thiên đứng dậy: “An Trì, phần còn lại cậu xử lý."
Trở lại văn phòng, An Tử Thiên thấy Bạch Thấm đứng ở phía trước cửa sổ, trầm mặc nhìn bên ngoài.
Nhìn Bạch Thấm trầm tĩnh như vậy, hơi thở quanh người cô cũng rất nhẹ nhàng, An Tử Thiên bỗng nhiên hoảng hốt, bước đên ôm cô vào trong lòng, tham lam cảm nhận hơi thở của cô: “Thấm Thấm… … …"
Bạch Thấm ôm lấy anh: “Ân… … …"
“Thấm Thấm… … …"
“Anh Tử Thiên, có anh bên cạnh, thật tốt… …" Anh bỗng nghe được cô gái trong lòng nói như vậy.
Thật tốt… … …
“Tử Thiên, anh tức giận?"
Anh chỉ lắc đầu sau đó xoay người đi vào phòng không để ý đến Bạch Thấm.
Bạch Thấm không đuổi theo mà cẩn thận ngẫm lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Có phải tại cô không đồng ý ăn cơm ở ngoài với anh? Nhưng không phải anh cũng không thích ăn ở bên ngoài sao?
Bạch Thấm nhẹ nhàng mở cửa phòng ra thì thấy An Tử Thiên đang ngồi dưới đất dựa vào mép giường, đầu anh cúi xuống, an tĩnh mà cô đơn. Cô không đoán ra được rốt cuộc vì sao anh không vui, người mắc tự chứng quá mức nhạy cảm, Bạch Thấm vừa mới bắt đầu chấp nhận anh, rất chuyện còn chưa hiểu được.
“Anh Tử Thiên, anh có thể nói cho em biết tại sao anh không vui có được không? Anh im lặng không nói, em lại không hiểu được anh, thấy anh như vậy em cũng rất đau lòng." Bạch Thấm ngồi xuống cạnh anh, cầm lấy tay anh.
An Tử Thiên nhẹ nhàng giãy tay ra nhưng lại bị Bạch Thấm dùng sức lớn hơn nắm lại.
Anh không nhìn Bạch Thấm, chỉ cúi đầu nghiêng người đi.
“Tử Thiên……"
Phát hiện trong giọng nói của Bạch Thấm mang theo nức nở, anh giật mình hoảng hốt:
“Thật xin lỗi……. Không có hẹn hò…."
An Tử Thiên tức giận bản thân mình không thể cho Bạch Thấm một buổi hẹn hò vui vẻ lãng mạn. Bởi vì anh không vui nên không nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Thấm khi mặc quần áo mới, không nhìn thấy khuôn mặt cô tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ dưới ánh nến, lại càng không được Bạch Thấm cảm động ôm hôn ở rạp chiếu phim. Hiện tại ngay cả buổi hẹn hò cơ bản nhất của một người bình thường anh cũng không thể cho Bạch Thấm, sau này chắc canh sẽ càng có nhiều chuyện anh không thể làm cho cô. Có lẽ, một ngày nào đó Bạch Thấm sẽ bỏ anh mà đi. An Tử Thiên càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Bạch Thấm đã biết tại sao An Tử Thiên không vui nên tâm trạng bối rối lo lắng cũng biến mất.
“Tử Thiên, chắc anh cũng biết ý nghĩa của hẹn hò đúng không?." Bạch Thấm xoay mặt anh đối diện với mình: “Hẹn hò là một cách để các cặp tình nhân nâng cao tình cảm, nếu như tình cảm hai người đủ sâu sắc thì hẹn hò hay không không quan trọng." Bạch Thấm mỉm cười.
“Huống chi hẹn hò không phải chỉ có thể là đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, còn có rất nhiều cách làm khác, chỉ cần hai người vui vẻ ở cạnh nhau thì có thể gọi là hẹn hò. Anh và em ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm, cùng xem ti vi, em đi học, anh cũng đi làm, anh chờ em tan học về nhà, chúng ta cùng đi dạo, Tử Thiên, tất cả những lúc đó anh rất vui vẻ đúng không?"
“Vui vẻ!" An Tử Thiên lo lắng bị hiểu lầm nên giọng nói khàn khàn mang theo một chút sự vội vàng.
“Đúng là rất vui. Mỗi ngày hai người chúng ta luôn ở cùng nhau chính là hẹn hò, ngày nào em cũng vui vẻ." Bạch Thấm cố gắng đính chính tư tưởng cho An Tử Thiên, muốn cho anh hiểu được chỉ cần có thể ở bên cạnh anh thì cô sẽ vui vẻ, muốn cho anh thấy, hiện tại cô đang rất vui vẻ!
*****
Không khí trong trường học có chút quái lạ, Bạch Thấm đi đến cũng có người ở bên cạnh chỉ trỏ, chụm đầu ghé tai bàn tán nhưng khi cô vừa quay mặt nhìn thì họ lại giả vờ như không có gì.
“Thước Nhạc, bọn họ làm sao vậy?" Bạch Thấm nhìn bạn tốt bên cạnh đang không ngừng nhìn chằm chằm mấy người xung quanh hỏi.
“A… … Chắc tại cậu xinh đẹp nên bọn họ mới nhìn với bàn tán chút chuyện đi."
Bạch Thấm không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thước Nhạc đang không ngừng trốn tránh ánh mắt cô. Bạch Thấm không phải kiểu người tự luyến (tự yêu bản thân), ánh mắt những người này nhìn cô rõ ràng không mang thiện ý.
“Ai nha, tớ nói thật, nhưng mà… cậu không được tức giận." Lâm Thước Nhạc không chịu được Bạch Thấm dùng ánh mắt tra khảo, vẻ mặt biến đổi, phẫn nộ nói: “Cũng không biết là ai ác độc tung tin đồn cậu được người ta bao nuôi, là tình nhân của người ta."
Nhìn sắc mặt Bạch Thấm đột nhiên trở nên lạnh lùng, Lâm Thước Nhạc vội vàng nói: “Tớ đã nói đây chỉ là bịa đặt, nhưng có rất nhiều người không tin, bọn họ nói cậu trừ lúc đi học thì không thấy ở trường bao giờ, còn luôn có xe sang trọng đưa đón, còn có người tận mắt thấy cậu cùng một người đàn ông lạ mặt hẹn hò."
Lâm Thước Nhạc vốn chỉ muốn giải thích với Bạch Thấm, kết quả càng nói càng tức giận: “Rốt cuộc là người nào đáng ghét như vậy chứ. Trường học không quy định sau khi tan học nhất định phải ở trường học, cứ có xe đưa đón thì là bị người ta bao dưỡng à, tại sao không nghĩ đó là xe riêng của nhà cậu chứ! Đây là loại người gì mà lại tung tin đồn như vậy chứ! Không có được nên ghen tỵ!" Cô càng nói càng lớn tiếng, dọa sợ những người xung quanh.
Thấy bạn tốt vì mình kích động như vậy, Bạch Thấm vốn đang rất tức giận lại bình tĩnh, lôi kéo Lâm Thước Nhạc tiếp tục đi về phía trước: “Đi thôi, bây giờ đi học, nếu muộn thì không tốt lắm."
“Tiểu Thấm, tại sao cậu không tức giận?" Lâm Thước Nhạc kỳ quái.
Bạch Thấm cười nhìn cô: “Không phải có người giúp tớ tức giận rồi sao, tớ còn tức giận làm gì nữa."
“Tiểu Thấm… … Quên đi! Cậu không tức giận cũng tốt, đây chỉ là tin vịt, cũng không cần để ý. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu người đứng sau chuyện này!" Lâm Thước Nhạc nói xong còn nắm tay thành quyền dùng sức quơ quơ.
Bạch Thấm vừa bước vào phòng học, trong phòng học đang vô cùng yên tĩnh lại lập tức nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, mà chủ đề bàn luận rõ ràng là Bạch Thấm.
Tô Thanh Thiển ngồi ở góc lớp giơ tay vẫy vẫy với hai người các cô. Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc đến gần rồi ngồi xuống, sau đó Lâm Thước Nhạc mở miệng hỏi: “Thanh Thiển, sao lại thế này? Ngay cả mọi người trong lớp cũng tin tưởng lời đồn sao?" Lâm Thước Nhạc cảm thấy kỳ lạ, ban đầu mọi người trong lớp vì cũng có từng tiếp xúc với Bạch Thấm không ít nên không tin tưởng vào lời đồn, tại sao hôm nay họ lại có phản ứng như vậy?
Tô Thanh Thiển đưa laptop của mình cho Bạch Thấm: “Cậu nhìn đi."
Trên màn hình là ảnh chụp của cô và một người đàn ông, chỗ hai người đang đứng là một nơi có chút vắng vẻ, không có nhiều người qua lại nên càng dễ gây chú ý, mà trong ảnh chụp cô và người đàn ông đó lại đang trong tư thế vô cùng thân thiết, hai tay nắm chặt, do góc độ chụp ảnh mà chỉ có thể nhìn rõ mặt cô, không thấy khuôn mặt của người đàn ông kia. Bạch Thấm nhớ rõ nơi này, đây là lúc cô và An Tử Thiên đang ra ngoài hẹn hò hai ngày trước. Lúc ấy bởi vì An Tử Thiên không thích những nơi đông người nên mới tránh ở nơi hơi vắng người một chút, cô nắm tay anh trấn an, tấm ảnh này chắc được chụp vào lúc đó.
Bạch Thấm tiếp tục kéo màn hình xuống thì càng thấy nhiều ảnh chụp của mình với một người đàn ông khác, lúc thì đang ăn cơm, lúc thì ôm nhau, hoặc hôn môi, thậm chí còn có tấm ảnh được chụp ở cửa khách sạn, điều này có nghĩg gì thì không cần nói cũng biết.
Trên trang web của trường học còn có một bài viết có tiêu đề lớn màu đỏ rất nổi bật: “Hoa khôi học viện kinh tế và nhóm người tình bí mật!!!" Tiêu đề chứa đầy sự châm chọc, giống như đang vạch trần bộ mặt phóng túng của một nữ sinh viên hư hỏng.
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ hết."
Bạch Thấm ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Thiển vẻ mặt không thay đổi nhìn mình, nói với cô ấy bằng giọng nói bình thản. Bạch Thấm biết Tô Thanh Thiển không tin những điều này, cô ấy làm như vậy cũng chỉ là thông báo cho cô biết nguyên nhân mọi chuyện.
“Thanh Thiển, không phải ngay cả cậu cũng không tin Tiểu Thấm chứ?!" Vừa nhìn đến bài viết kia thì Lâm Thước Nhạc nổi khùng, lại nghe được Tô Thanh Thiển nói như vậy thì càng nóng nảy.
“Chỉ có tôi tin tưởng cô ấy thì vô dụng." Tô Thanh Thiển lạnh nhạt nói.
“Thanh Thiển, cậu… … …" Lâm Thước Nhạc còn chưa nói hết đã bị Bạch Thấm ngắt lời: “Thước Nhạc, cô ấy sẽ tin tớ."
Lúc tan học, ba người các cô bị lớp trưởng ngăn lại, chính xác thì là Bạch Thấm bị lớp trưởng ngăn lại, kéo đến một phòng học trống. Lớp trưởng do dự nhìn Bạch Thấm rồi lại nhìn Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển rồi mới mở miệng hỏi: “Bạch Thấm, cậu đã xem bài viết trên trang web của trường học chưa?"
“Lớp trưởng muốn hỏi cái gì?" Bạch Thấm vẫn lịch sự mỉm cười như trước.
Thật ra tuy rằng Bạch Thấm không tham gia các hoạt động của trường học bao giờ, mối quan hệ với mọi người cũng gần như không có ai thân thiết. Nhưng cô đối xử với mọi người luôn khá tốt, gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi, tuy rằng không thân thiết nhưng lại có thể gọi tên chính xác từng người mỗi khi chào hỏi. Mọi người trong lớp đều cảm thấy cô rất thân thiện, thậm chí còn có một ít nam sinh âm thầm thích cô.
“Gần đây trong trường học có lời đồn, nói cậu… … nên tớ mới muốn cậu giải thích một chút về chuyện này để mọi người trong lớp có thể biết được sự thật, chúng tớ vẫn luôn cảm thấy cậu không phải người như thế." Lớp trưởng cẩn thận lựa chọn từ ngữ mà mở miệng: “Cậu có thể nói cho chúng tớ biết, bài viết và ảnh chụp đó là sao không?"
Thật ra lớp trưởng cũng không tin bài viết và những ảnh chụp đó, nhưng mà có nhiều ảnh chụp như vậy thì cũng nên xem xét kỹ càng một chút.
“Ảnh chụp là thật, là tớ và vị hôn phu của tớ." Bạch Thấm chỉ vào những tấm ảnh trên màn hình laptop cười nói.
“Là thật?!" Giọng nói của lớp trưởng có chút hơi lớn, cậu ta vô cùng kinh ngạc.
Trong nháy mắt cậu ta liên tưởng đến những việc mọi người bàn tán gần đây, đủ loại thái độ khác nhau như không thể tin, châm chọc, ác độc cười nhạo.
Bạch Thấm lạnh nhạt nhìn lớp trưởng kinh ngạc, nếu như không nhầm thì cô dường như thấy được trong mắt cậu ta có sự biến hóa: “Nhưng chỉ có một tấm ảnh là, còn lại đều là giả ."
“Giả? Nhưng rõ ràng người trong ảnh chụp là cậu mà!?" Giọng nói đầy kinh ngạc của cậu ta vẫn còn chưa giảm được âm lượng.
“Đúng, là giả, trong ảnh thứ nhất trên tay tớ và vị hôn phu đều đeo nhẫn. Mà cái khác lại không có. Điều này chứng tỏ những ảnh chụp đó là giả."
“Nhưng những tấm ảnh này không phải chụp cùng một lúc, không phải lúc nào cậu cũng đeo nhẫn trên tay chứ?" Lớp trưởng cố gắng dùng từ uyển chuyển: “Người trong ảnh chụp rõ ràng là cậu, sao lại giả được?"
Bạch Thấm vẫn cười cười, nhưng Lâm Thước Nhạc nhận ra được nụ cười của cô không còn chút độ ấm: “Ảnh chụp đều đã trải qua xử lý, cậu không tin thì có thể tìm mấy người thông thạo đến kiểm tra là được."
Bạch Thấm cũng đứng lên: “Thuận tiện mong lớp trưởng nói với mọi người một tiếng, tớ đã đính hôn. Cho nên, lời đồn đãi tớ bị bao nuôi cũng không sai, nhưng tớ không cảm thấy mình được chồng chưa cưới bao nuôi thì có gì sai, mong mọi người đừng tiếp tục bàn tán chuyện này. Về phần những lời bịa đặt, tớ cũng không hiểu mình đắc tội người ta lúc nào, nhưng chuyện này chỉ có thể xảy ra một lần là đủ, nếu người đó vẫn là chưa từ bỏ ý định thì tớ nhất định sẽ không buông tha dễ dàng, nếu có thể tự tin bản thân không có sơ hở gì thì không sao, bằng không đến lúc đó phải chịu hậu quả không nhỏ đâu!"
Bạch Thấm nói xong thì thu lại nụ cười, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt không mang theo cảm xúc gì nhìn chằm chằm lớp trưởng, không nói nhiều lời uy hiếp nhưng cũng có thể khiến người khác sợ hãi. Cả Bạch Thấm, Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển xoay người rời đi, chỉ để lại lớp trưởng đang ngẩn ngơ trong phòng.
“Ai nha, Tiểu Thấm thật lợi hại! Chỉ một câu đã có thể phá bỏ lời đồn dãi. Đặc biệt là lúc cậu nói mấy lời cuối cùng! Thật lợi hại, khiến cho lớp trưởng không nói được gì!" Vừa ra khỏi phòng học Lâm Thước Nhạc đã phấn chấn chạy quanh Bạch Thấm không ngừng hoan hô
“Thanh Thiển, cậu nói xem, rất lợi hại đúng không?."
“Ừ."
Bạch Thấm thấy được ý cười mỏng manh trên khuôn mặt bị che một phần lớn bởi cái kính đen của Tô Thanh Thiển.
“Cậu đoán được người nào đứng sau chuyện này không?"
“Cậu cũng không biết à?." Tô Thanh Thiển trả lời
Bạch Thấm nở nụ cười: “Cũng không biết chúng ta có nghĩ giống nhau hay không."
“Mỏi mắt mong chờ."
Sau khi cố gắng thoát khỏi sự truy hỏi của Lâm Thước Nhạc, Bạch Thấm đến công ty của An Tử Thiên, cô muốn gặp anh.
“Bạch tiểu thư, An tổng đang họp." Người nói chuyện là một trong những thư ký của An Tử Thiên.
Bạch Thấm mỉm cười gật đầu ý bảo mình đã biết, chuẩn bị đến văn phòng của An Tử Thiên chờ anh.
Nhưng chưa được hai bước thì An Trì đi ra từ phòng họp, nhìn thấy Bạch Thấm thì hai mắt sáng lên:
“Bạch tiểu thư!"
“Không phải đang họp à? Tại sao anh lại đi ra ?"
“An tổng đang tức giận… … Bạch tiểu thư, cô có thể mang cái này vào không?" An Trì nâng nâng chén cà phê trong tay.
Không khí trong phòng họp vô cùng khó chịu, những tờ giấy bị bày hỗn độn trên bàn, một số ít còn bị rơi lung tung dưới đất.
An Tử Thiên cau mày, trên mặt bao phủ vẻ tức giận nhìn nhóm nhân viên cao cấp trong công ty.
“Nếu như các người không muốn làm nữa thì ngay bây giờ có thể từ chức." Vẫn giọng nói khàn khàn trầm thấp đặc trưng, âm lượng cũng không lớn hơn so với bình thường nhưng lại khiến những người ngồi dưới sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
“Ai không muốn làm vậy?" Phòng họp đang yên lặng thì bỗng nhiên xuất hiện một giọng nữ trong trẻo, không ít người kinh ngạc liều chết ngẩng đầu lên nhìn.
An Tử Thiên nhìn theo hướng giọng nói vừa phát ra thì thấy Bạch Thấm đang bưng cái chén cười cười bước đến chỗ anh: “Em đến rồi."
Mọi người vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện biểu cảm của ông chủ lớn nhà mình đột nhiên trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Tại sao không chờ anh ở văn phòng?"
“Nghe nói anh tức giận nên em đến đây xem sao. Cà phê uống nhiều không tốt, em mang cho anh ly trà. Em trở về văn phòng chờ anh."
Mọi người trong phòng trơ mắt nhìn Bạch Thấm đặt cái chén xuống rồi đi ra ngoài, trong lòng kêu gào, không phải cô đến giải cứu chúng tôi sao? Tại sao chưa nói gì đã đi rồi?
Cánh cửa phòng họp lại được đóng lại như cũ, bầu không khí lại trở nên áp bức như trước, yên lặng… … …
Ba phút sau…
An Tử Thiên đứng dậy: “An Trì, phần còn lại cậu xử lý."
Trở lại văn phòng, An Tử Thiên thấy Bạch Thấm đứng ở phía trước cửa sổ, trầm mặc nhìn bên ngoài.
Nhìn Bạch Thấm trầm tĩnh như vậy, hơi thở quanh người cô cũng rất nhẹ nhàng, An Tử Thiên bỗng nhiên hoảng hốt, bước đên ôm cô vào trong lòng, tham lam cảm nhận hơi thở của cô: “Thấm Thấm… … …"
Bạch Thấm ôm lấy anh: “Ân… … …"
“Thấm Thấm… … …"
“Anh Tử Thiên, có anh bên cạnh, thật tốt… …" Anh bỗng nghe được cô gái trong lòng nói như vậy.
Thật tốt… … …
Tác giả :
Chi Hoãn