Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 50: Không có thịt ăn
Lâm Hô trở lại phòng, liền nhìn thấy Mông Hiểu Dương nằm vật xuống giường, thần tình ưu thương.
"Sao vậy?" Chẳng lẽ là tiểu á thú xảy ra chuyện gì? Nghiêng đầu nhìn hai tiểu á thú đang ngủ say, khuôn mặt Lâm Hô không khỏi nhu hòa xuống.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương tiếp tục nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà mà ưu thương.
Rất 'thưng tâm' có biết không, y đã muốn thành heo, không, là gà mái sinh một ổ, hai đứa con trai cũng thành gà sinh một ổ.
"Anh nghĩ giá trị dựng dục của tiểu á thú cao sẽ tốt hay là không cao sẽ tốt hơn?"
Gợi lên khóe miệng, còn tưởng là chuyện gì, nguyên lai là lo lắng tiểu á thú. Lâm Hô ngồi vào mép giường, nắm lấy tay Mông Hiểu Dương, "Giá trị dựng dục của bọn nhỏ cao hay không cao đối với chúng ta mà nói kỳ thực đều giống nhau. Thế nhưng, giá trị dựng dục cao đối với tiểu á thú sẽ tốt hơn."
Kỳ thực trong lòng Mông Hiểu Dương cũng có chút hiểu được, tại xã hội tương lai, tiểu á thú có giá trị dựng dục cao, đối với bọn họ mới là tốt nhất, chỉ là trong lòng y vẫn không vượt qua được chỗ ngoặt này.
"Giống như Tiểu Cẩn, nếu nó công bố giá trị dựng dục, Đông Phương phu nhân tuyệt đối sẽ cao hứng phấn chấn mà cưới nó vào cửa." Kỳ thực mỗ mụ có khi cũng hoài nghi lúc trước mình quyết định rốt cuộc là đúng hay sai.
Bất quá theo Lâm Hô, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó, như vậy tuy rằng sẽ làm mất đi một ít đào hoa của Tiểu Cẩn, nhưng cũng có thể thử ra ai mới là người có trách nhiệm, thật lòng thích Tiểu Cẩn. Liền giống như Đông Phương Thanh, trước đây Lâm Hô đã cảm thấy hắn quá mềm lòng, tính tình của Tiểu Cẩn thì lại ngay thẳng như thế, sau này chắc chắn sẽ bị Đông Phương phu nhân khi dễ.
Lâm Hô nghĩ, cũng chính là suy nghĩ của Mông Hiểu Dương. Nếu như là lúc trước, 9717 cộng thêm giá trị dựng dục cho bọn tiểu á thú cao như vậy, y tuyệt đối cùng nó liều mạng già, đâu chỉ mắng hai câu như thế này liền xong.
Thế nhưng trải qua chuyện của Lâm Cẩn, y phát hiện xã hội tương lai thật sự rất chú trọng đến giá trị dựng dục, có đôi khi y suy nghĩ, nói không chừng Lâm gia là bởi vì biết giá trị dựng dục của y mới vội cưới y vào cửa như vậy.
Ngồi dậy, quay đầu lại, "Lâm Hô, có phải anh trộm lấy máu của em không?"
Không thể trách đến bây giờ Mông Hiểu Dương mới phát hiện, ngày đó y đến Lâm gia, chưa kịp hiểu chuyện gì đã đính hôn, vừa mới trở về trường học liền phát hiện là mình mang thai – tin tức kinh khủng như vậy, sau đó là mang thai sinh trứng, chuyện sau càng kích thích trái tim nhỏ bé hơn chuyện trước, y làm gì còn có thời gian nghĩ đến chi tiết này.
Hôm nay cũng là ngẫu nhiên nhớ đến chuyện này, y hiện tại tỏ vẻ thực hoài nghi, người Lâm gia vì cái gì đối y nhiệt tình như vậy? Thích y như vậy? Điều này hoàn toàn nghĩ không thông.
"Không có." Lâm Hô nói chắc như đinh đóng cột.
"Không có?" Không có khả năng, ở cùng một chỗ với Lâm Hô lâu như vậy, hiện tại Mông Hiểu Dương có thể ở trên gương mặt không đổi sắc phân biệt ra rất nhiều tin tức, tỷ như sắc mặt hắn như thường, nhưng ánh mắt nháy hai cái, giọng điệu cũng so trước kia khẳng định một chút, vậy là có hiềm nghi nói dối.
"Em muốn nghe lời nói thật, Lâm Hô." Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, nếu không ở tù chung thân.
Lâm Hô dừng một chút, "Cầm một ít chất dịch của em mà thôi, xét nghiệm kết quả, giá trị dựng dục của em là tám." Nói xong không đợi Mông Hiểu Dương bão nổi, đã nắm tay y đặt lên trên ngực của mình, "Anh thực kinh ngạc, không thể phủ nhận cũng có kinh hỉ, nhưng cho dù giá trị là không, anh vẫn sẽ cưới em. Đừng quên, khi yêu em, anh cũng không biết giá trị dựng dục của em." (Tiểu Nhiên: xin lỗi nhưng edit mà cảm thấy buồn nôn quá OTL)Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má, đang êm đẹp nói lời buồn nôn làm chi.
Nhăn nhó một chút, được rồi, con đều đã sinh, cũng không có gì xấu hổ, "Chất dịch? Là chất dịch gì?"
"Tinh dịch." Lâm Hô thực tự nhiên nói.
Má nó! Mông Hiểu Dương mãnh liệt nhảy dựng lên bổ nhào vào trên người Lâm Hô, "Anh dám đem thứ đó đưa cho mỗ mụ, Lâm Hô anh là đồ con mèo thối tha, ông đây liều mạng với anh." Mông Hiểu Dương thực tức giận, dùng cả tay chân đánh Lâm Hô.
Lâm Hô bắt lấy tay Mông Hiểu Dương, một tay kia ôm thắt lưng y, "Không sao đâu, chỉ có mỗ mụ biết." Nhìn chằm chằm ánh mắt Mông Hiểu Dương, "Anh rất hối hận." vì đã đem tinh dịch của em cho người khác nhìn, cho dù là mỗ mụ cũng không được, sớm biết vậy nên lấy tóc.
Đi chết đê! Hiện tại hối hận có ích giề, mặt của ông đây, mất hết rầu, sau này làm sao đối mặt mỗ mụ đây, a~ a~ a~! ( Shoorin Yumi: nhìu chỗ hem phải sai chính tả đâu nhe, ta để thế cho nó zui nhộn để hợp tính cách em Dương thâu ^_^)
Mông Hiểu Dương thực xấu hổ và giận dữ, Lâm Hô nhìn thấy khuôn mặt y hồng hồng như vậy thực đáng yêu, hơn nữa y vừa rồi tại trên người mình cọ lung tung, Lâm Hô sớm đã có chút khắc chế không được, dù sao bị hai tiểu thú nhân làm cho nghẹn vài ngày.
Ngày hôm sau, Mông Hiểu Dương nằm úp sấp ở trên giường nghiến răng nghiến lợi, Lâm Hô chết tiệt, đều nói không muốn không muốn, cư nhiên đè nặng y sống chết làm, làm làm làm, muốn chết đúng không.
"Áo~!" Thắt lưng già cỗi của tui!
Nguyên lai Trứng Trứng tỉnh lại nhảy đến trên lưng Mông Hiểu Dương, muốn chơi với y, nhưng thắt lưng trải qua một đêm tàn phá, làm sao chịu được thân hình bảy tám kilograms của Trứng Trứng.
"Má ơi~..." Cho dù Trứng Trứng có thông minh, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, Mông Hiểu Dương kêu một tiếng, nó còn tưởng rằng đang chơi đùa với nó, nên càng hưng phấn chạy qua chạy lại hai vòng trên lưng y.
"Ặc ặc..." Thằng nhóc nghịch ngợm này, thắt lưng già cỗi của y sắp gãy rầu.
Rốt cuộc, Lâm Hô đi xem tiểu á thú trở về, giải cứu Mông Hiểu Dương, túm cái gáy mềm mại tròn trịa của Trứng Trứng, nghiêm khắc nói: "Không được tìm mẫu phụ con chơi, nếu không sẽ không có thịt ăn."
Tứ chi trên không trung đạp lung tung, nghe được không có thịt ăn nhất thời mềm nhũn xuống, cúi đầu đối với Mông Hiểu Dương phát ra tiếng ô ô, bộ dáng hơi có chút đáng thương.
Đè thắt lưng xoa xoa vài cái, "Đừng có mà suốt ngày uy hiếp con của anh, xét đến cùng đều là lỗi của anh." Mông Hiểu Dương sẽ không quên thủ phạm khởi xướng, chỉ vào Lâm Hô, "Anh, một tuần không được chạm vào em."
Độ ấm toàn bộ phòng nhất thời hạ thấp tám độ, "Anh mang Trứng Hai đi ăn cơm."
Trứng Trứng đang cười xấu xa, nghe được hai chữ ' Trứng Hai ', chỉ biết có lẽ phụ thân đang tức giận, quay đầu lại cố gắng nhào về phía manh Tiểu Dương, nhưng cái gáy lại không thể thoát khỏi tay Lâm Hô, cuối cùng chỉ phải buông tha giãy giụa, giống như bị treo trên móc treo, buông xuống tứ chi cùng đầu, bị Lâm Hô xách đi.
Dư quang khóe mắt nhìn đến mẫu phụ quay đầu lại nhìn nó, nhất thời tứ chi liền quơ lung tung, còn ngao ô ngao ô thực đáng thương kêu lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Mông Hiểu Dương.
Quả nhiên, "Lâm Hô, sao anh lại xách như vậy, đó là con trai của anh, cũng không phải mèo con hay chó con." Mông Hiểu Dương đỡ thắt lưng xuống giường, nhanh tay đoạt lấy Trứng Trứng, yêu thương sờ sờ gáy nó, đây chính là con trai y sinh, qua mấy ngày nữa cục cưng sẽ kêu mẫu phụ, sao có thể xách đi như vậy.
Hướng Lâm Hô hừ một tiếng, ôm Trứng Trứng leo lên trên giường, Trứng Trứng nằm ở trên vai Mông Hiểu Dương, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía Lâm Hô nhe ra, để lộ một hàm răng nhỏ như hạt gạo trắng bóc, cộng thêm hai cái răng nanh nhỏ xíu giống như đang lóe sáng, cái này cũng chưa tính, một cái móng vuốt nhỏ khoát lên trên vai Mông Hiểu Dương còn hướng Lâm Hô quơ quơ, bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu thiếu đánh.
"Trứng Trứng ngoan nha!" Đau lòng sờ sờ lưng Trứng Trứng, ôm vào trong ngực ngủ say.
Mà Lâm Hô, nghiến răng ở trong lòng ghi sổ Trứng Trứng, chờ cơ hội sẽ 'xử tội' nó.
Ngủ thật ngon tỉnh dậy, Mông Hiểu Dương trước xem qua Trứng Sống còn có hai anh em Vỏ Trứng, thấy bọn nhỏ còn đang ngủ say, liền nhón gót nhẹ nhàng rời đi, trẻ con phải ngủ thật nhiều, như vậy mới mau lớn khoẻ mạnh.
Trở lại phòng, nhớ tới nhiệm vụ ngày hôm qua 9717 nói, Mông Hiểu Dương nhanh chóng mở ra giao diện nhiệm vụ, nơi đó quả nhiên đã muốn xuất hiện một nhiệm vụ đã nhận.
Nhiệm vụ: Trong vòng ba tháng đem giá trị thành tựu thăng cấp đến cấp B, nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng cho một trữ vật nhẫn, hai phiếu đổi màu cam, một phiếu giá trị tám điểm vô thuộc tính, một bảo rương. Nhiệm vụ thất bại:
Trừng phạt toàn thuộc tính trừ năm điểm, không thể tránh thai một năm.
Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Thuộc tính cái giề, kia đều không hề gì, cái gì gọi là không thể tránh thai một năm hả, kia tuyệt bức một năm hai thai có biết không, cái này trừng phạt thật sự là quá độc ác.
Mông Hiểu Dương nhanh chóng nhìn giá trị fan một chút, phát hiện còn cần hơn hai mươi vạn, mới có thể thăng đến cấp B. Vốn là hơn hai mươi vạn này, lúc trước có thể dễ dàng kiếm được, nhưng gần đây y làm biếng không đổi mới văn cũng không đi quản phòng âm nhạc, dẫn đến hiện giờ không trâu bắt chó đi cày.
Lại nhìn phần trừng phạt, thân mình Mông Hiểu Dương run run rẩy rẩy, đau đớn hạ quyết tâm, trong vòng ba tháng phải thăng lên cấp B.
Rời khỏi hệ thống, y nhìn thấy Trứng Sống đã thức dậy đang chạy vòng vòng bên cạnh y, nhanh chóng ôm lấy nó sờ sờ, lúc này mới đem nó đặt ở bên cạnh Trứng Trứng.
Hai anh em Vỏ Trứng đặc biệt ngoan, ăn no liền ngủ, ngủ xong lại ăn, mắc tiểu còn sẽ hừ hừ gợi ý bạn, nhưng là như thế này, Mông Hiểu Dương cũng lo lắng, bọn nhỏ này tuyệt không ồn ào không quậy phá, tổng không có sức sống.
Hỏi bác sĩ mới biết được, bởi vì là song thai, tại trong trứng dinh dưỡng sẽ có chút không đủ, cho nên tiểu á thú hơi bị suy yếu, chăm sóc thật tốt sẽ không có chuyện gì.
Nhớ tới lần trước y được một phiếu vô thuộc tính, Mông Hiểu Dương lại mua một điểm, trực tiếp bỏ thêm hai điểm cho thể lực của hai tiểu á thú, quả nhiên hai bé cưng có tinh thần hơn rất nhiều.
Mỗi lần bạn đi qua, sẽ đối với bạn lộ ra nụ cười không có cái răng nào, hai mắt cũng ướt sũng mở to nhìn bạn, vô cùng đáng yêu.
So với tiểu thú nhân, Lâm Hô đối với tiểu á thú rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, bởi vì con trai quá nhỏ, ngay cả ôm cũng không dám, chỉ sợ lực tay chính mình quá lớn sẽ làm bị thương đến bọn nhóc.
"Này có cái gì phải sợ." Liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương ôm lấy Vỏ Trứng anh đặt vào trong lòng của hắn, chính mình thì ôm lấy Vỏ Trứng em lắc lư.
Hai anh em Vỏ Trứng đã sinh ra được ba ngày, thêm việc Mông Hiểu Dương bỏ thêm hai điểm thể chất cho bọn nó, bọn nhỏ trở nên tròn trịa trắng trẻo rất nhiều, "Lâm Hô, ai đặt tên cho bọn nhóc? Không thể cứ kêu Vỏ Trứng anh, Vỏ Trứng em đi."
"Mỗ mụ bọn họ đang tranh nhau." Cho nên em còn phải chờ.
Được rồi! Mông Hiểu Dương bĩu môi, y không tính toán tham dự vào, những á thú nhân thật sự là rất khủng bố, điều này làm cho y nghĩ đến những bà mẹ chồng trên địa cầu, sức chiến đấu không phải bình thường nha.
Lâm gia còn đang vì nhũ danh của bọn tiểu á thú mà buồn rầu, bên ngoài cũng đã long trời lở đất.
Bởi vì Lâm gia phá xác không phải một tiểu á thú, mà là hai, tin tức này là tại bọn tiểu á thú đi ra ngày thứ ba mới bị người bên ngoài biết được, nhất thời một thiên lôi giáng xuống, chấn trụ mọi người.
Chuyện này thật sự là gọi người sợ hãi than, bốn bào thai nha, một trứng hai phôi nha, hai tiểu á thú nhân nha.
Kinh hỉ nhất không ai bằng hai nhà Long – Phượng, bọn họ lúc trước đã thành lập cách mạng hữu nghị, mấy ngày nay nguyên bản cũng bởi vì muốn tranh giành tiểu á thú mà trở mặt thành thù, hiện tại hoàn toàn không cần nữa, hai tiểu á thú nha! Một người một tiểu á thú, quá tốt rồi. ( Shoorin Yumi: tốt cái púa, 2 ông zẫn chưa chịu thôi hả? -_-!!)
Ngay tức thì trở lại trong tộc, chuẩn bị lễ vật long trọng, lần thứ hai đi đến Lâm gia.
Tại Lâm gia, Lâm Hô quét mắt nhìn đám người trong phòng khách, Long gia, Phượng gia, Nam Cung gia, Tây Môn gia, Bắc Thần gia, Tôn gia, Lý gia, Triệu gia, Phong gia, Mông gia, tốt lắm, ngoại trừ Đông Phương gia, thì già trẻ lớn bé của thập đại gia tộc đều tới góp vui.
Hình như lần trước thế gia giao lưu hội cũng chưa tề tụ mấy đại gia tộc này đi, hôm nay ngược lại khó có được.
Lâm Hô: Tưởng muốn con tôi, hừ... Bằng mấy người..
"Sao vậy?" Chẳng lẽ là tiểu á thú xảy ra chuyện gì? Nghiêng đầu nhìn hai tiểu á thú đang ngủ say, khuôn mặt Lâm Hô không khỏi nhu hòa xuống.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương tiếp tục nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà mà ưu thương.
Rất 'thưng tâm' có biết không, y đã muốn thành heo, không, là gà mái sinh một ổ, hai đứa con trai cũng thành gà sinh một ổ.
"Anh nghĩ giá trị dựng dục của tiểu á thú cao sẽ tốt hay là không cao sẽ tốt hơn?"
Gợi lên khóe miệng, còn tưởng là chuyện gì, nguyên lai là lo lắng tiểu á thú. Lâm Hô ngồi vào mép giường, nắm lấy tay Mông Hiểu Dương, "Giá trị dựng dục của bọn nhỏ cao hay không cao đối với chúng ta mà nói kỳ thực đều giống nhau. Thế nhưng, giá trị dựng dục cao đối với tiểu á thú sẽ tốt hơn."
Kỳ thực trong lòng Mông Hiểu Dương cũng có chút hiểu được, tại xã hội tương lai, tiểu á thú có giá trị dựng dục cao, đối với bọn họ mới là tốt nhất, chỉ là trong lòng y vẫn không vượt qua được chỗ ngoặt này.
"Giống như Tiểu Cẩn, nếu nó công bố giá trị dựng dục, Đông Phương phu nhân tuyệt đối sẽ cao hứng phấn chấn mà cưới nó vào cửa." Kỳ thực mỗ mụ có khi cũng hoài nghi lúc trước mình quyết định rốt cuộc là đúng hay sai.
Bất quá theo Lâm Hô, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó, như vậy tuy rằng sẽ làm mất đi một ít đào hoa của Tiểu Cẩn, nhưng cũng có thể thử ra ai mới là người có trách nhiệm, thật lòng thích Tiểu Cẩn. Liền giống như Đông Phương Thanh, trước đây Lâm Hô đã cảm thấy hắn quá mềm lòng, tính tình của Tiểu Cẩn thì lại ngay thẳng như thế, sau này chắc chắn sẽ bị Đông Phương phu nhân khi dễ.
Lâm Hô nghĩ, cũng chính là suy nghĩ của Mông Hiểu Dương. Nếu như là lúc trước, 9717 cộng thêm giá trị dựng dục cho bọn tiểu á thú cao như vậy, y tuyệt đối cùng nó liều mạng già, đâu chỉ mắng hai câu như thế này liền xong.
Thế nhưng trải qua chuyện của Lâm Cẩn, y phát hiện xã hội tương lai thật sự rất chú trọng đến giá trị dựng dục, có đôi khi y suy nghĩ, nói không chừng Lâm gia là bởi vì biết giá trị dựng dục của y mới vội cưới y vào cửa như vậy.
Ngồi dậy, quay đầu lại, "Lâm Hô, có phải anh trộm lấy máu của em không?"
Không thể trách đến bây giờ Mông Hiểu Dương mới phát hiện, ngày đó y đến Lâm gia, chưa kịp hiểu chuyện gì đã đính hôn, vừa mới trở về trường học liền phát hiện là mình mang thai – tin tức kinh khủng như vậy, sau đó là mang thai sinh trứng, chuyện sau càng kích thích trái tim nhỏ bé hơn chuyện trước, y làm gì còn có thời gian nghĩ đến chi tiết này.
Hôm nay cũng là ngẫu nhiên nhớ đến chuyện này, y hiện tại tỏ vẻ thực hoài nghi, người Lâm gia vì cái gì đối y nhiệt tình như vậy? Thích y như vậy? Điều này hoàn toàn nghĩ không thông.
"Không có." Lâm Hô nói chắc như đinh đóng cột.
"Không có?" Không có khả năng, ở cùng một chỗ với Lâm Hô lâu như vậy, hiện tại Mông Hiểu Dương có thể ở trên gương mặt không đổi sắc phân biệt ra rất nhiều tin tức, tỷ như sắc mặt hắn như thường, nhưng ánh mắt nháy hai cái, giọng điệu cũng so trước kia khẳng định một chút, vậy là có hiềm nghi nói dối.
"Em muốn nghe lời nói thật, Lâm Hô." Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, nếu không ở tù chung thân.
Lâm Hô dừng một chút, "Cầm một ít chất dịch của em mà thôi, xét nghiệm kết quả, giá trị dựng dục của em là tám." Nói xong không đợi Mông Hiểu Dương bão nổi, đã nắm tay y đặt lên trên ngực của mình, "Anh thực kinh ngạc, không thể phủ nhận cũng có kinh hỉ, nhưng cho dù giá trị là không, anh vẫn sẽ cưới em. Đừng quên, khi yêu em, anh cũng không biết giá trị dựng dục của em." (Tiểu Nhiên: xin lỗi nhưng edit mà cảm thấy buồn nôn quá OTL)Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má, đang êm đẹp nói lời buồn nôn làm chi.
Nhăn nhó một chút, được rồi, con đều đã sinh, cũng không có gì xấu hổ, "Chất dịch? Là chất dịch gì?"
"Tinh dịch." Lâm Hô thực tự nhiên nói.
Má nó! Mông Hiểu Dương mãnh liệt nhảy dựng lên bổ nhào vào trên người Lâm Hô, "Anh dám đem thứ đó đưa cho mỗ mụ, Lâm Hô anh là đồ con mèo thối tha, ông đây liều mạng với anh." Mông Hiểu Dương thực tức giận, dùng cả tay chân đánh Lâm Hô.
Lâm Hô bắt lấy tay Mông Hiểu Dương, một tay kia ôm thắt lưng y, "Không sao đâu, chỉ có mỗ mụ biết." Nhìn chằm chằm ánh mắt Mông Hiểu Dương, "Anh rất hối hận." vì đã đem tinh dịch của em cho người khác nhìn, cho dù là mỗ mụ cũng không được, sớm biết vậy nên lấy tóc.
Đi chết đê! Hiện tại hối hận có ích giề, mặt của ông đây, mất hết rầu, sau này làm sao đối mặt mỗ mụ đây, a~ a~ a~! ( Shoorin Yumi: nhìu chỗ hem phải sai chính tả đâu nhe, ta để thế cho nó zui nhộn để hợp tính cách em Dương thâu ^_^)
Mông Hiểu Dương thực xấu hổ và giận dữ, Lâm Hô nhìn thấy khuôn mặt y hồng hồng như vậy thực đáng yêu, hơn nữa y vừa rồi tại trên người mình cọ lung tung, Lâm Hô sớm đã có chút khắc chế không được, dù sao bị hai tiểu thú nhân làm cho nghẹn vài ngày.
Ngày hôm sau, Mông Hiểu Dương nằm úp sấp ở trên giường nghiến răng nghiến lợi, Lâm Hô chết tiệt, đều nói không muốn không muốn, cư nhiên đè nặng y sống chết làm, làm làm làm, muốn chết đúng không.
"Áo~!" Thắt lưng già cỗi của tui!
Nguyên lai Trứng Trứng tỉnh lại nhảy đến trên lưng Mông Hiểu Dương, muốn chơi với y, nhưng thắt lưng trải qua một đêm tàn phá, làm sao chịu được thân hình bảy tám kilograms của Trứng Trứng.
"Má ơi~..." Cho dù Trứng Trứng có thông minh, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, Mông Hiểu Dương kêu một tiếng, nó còn tưởng rằng đang chơi đùa với nó, nên càng hưng phấn chạy qua chạy lại hai vòng trên lưng y.
"Ặc ặc..." Thằng nhóc nghịch ngợm này, thắt lưng già cỗi của y sắp gãy rầu.
Rốt cuộc, Lâm Hô đi xem tiểu á thú trở về, giải cứu Mông Hiểu Dương, túm cái gáy mềm mại tròn trịa của Trứng Trứng, nghiêm khắc nói: "Không được tìm mẫu phụ con chơi, nếu không sẽ không có thịt ăn."
Tứ chi trên không trung đạp lung tung, nghe được không có thịt ăn nhất thời mềm nhũn xuống, cúi đầu đối với Mông Hiểu Dương phát ra tiếng ô ô, bộ dáng hơi có chút đáng thương.
Đè thắt lưng xoa xoa vài cái, "Đừng có mà suốt ngày uy hiếp con của anh, xét đến cùng đều là lỗi của anh." Mông Hiểu Dương sẽ không quên thủ phạm khởi xướng, chỉ vào Lâm Hô, "Anh, một tuần không được chạm vào em."
Độ ấm toàn bộ phòng nhất thời hạ thấp tám độ, "Anh mang Trứng Hai đi ăn cơm."
Trứng Trứng đang cười xấu xa, nghe được hai chữ ' Trứng Hai ', chỉ biết có lẽ phụ thân đang tức giận, quay đầu lại cố gắng nhào về phía manh Tiểu Dương, nhưng cái gáy lại không thể thoát khỏi tay Lâm Hô, cuối cùng chỉ phải buông tha giãy giụa, giống như bị treo trên móc treo, buông xuống tứ chi cùng đầu, bị Lâm Hô xách đi.
Dư quang khóe mắt nhìn đến mẫu phụ quay đầu lại nhìn nó, nhất thời tứ chi liền quơ lung tung, còn ngao ô ngao ô thực đáng thương kêu lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Mông Hiểu Dương.
Quả nhiên, "Lâm Hô, sao anh lại xách như vậy, đó là con trai của anh, cũng không phải mèo con hay chó con." Mông Hiểu Dương đỡ thắt lưng xuống giường, nhanh tay đoạt lấy Trứng Trứng, yêu thương sờ sờ gáy nó, đây chính là con trai y sinh, qua mấy ngày nữa cục cưng sẽ kêu mẫu phụ, sao có thể xách đi như vậy.
Hướng Lâm Hô hừ một tiếng, ôm Trứng Trứng leo lên trên giường, Trứng Trứng nằm ở trên vai Mông Hiểu Dương, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía Lâm Hô nhe ra, để lộ một hàm răng nhỏ như hạt gạo trắng bóc, cộng thêm hai cái răng nanh nhỏ xíu giống như đang lóe sáng, cái này cũng chưa tính, một cái móng vuốt nhỏ khoát lên trên vai Mông Hiểu Dương còn hướng Lâm Hô quơ quơ, bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu thiếu đánh.
"Trứng Trứng ngoan nha!" Đau lòng sờ sờ lưng Trứng Trứng, ôm vào trong ngực ngủ say.
Mà Lâm Hô, nghiến răng ở trong lòng ghi sổ Trứng Trứng, chờ cơ hội sẽ 'xử tội' nó.
Ngủ thật ngon tỉnh dậy, Mông Hiểu Dương trước xem qua Trứng Sống còn có hai anh em Vỏ Trứng, thấy bọn nhỏ còn đang ngủ say, liền nhón gót nhẹ nhàng rời đi, trẻ con phải ngủ thật nhiều, như vậy mới mau lớn khoẻ mạnh.
Trở lại phòng, nhớ tới nhiệm vụ ngày hôm qua 9717 nói, Mông Hiểu Dương nhanh chóng mở ra giao diện nhiệm vụ, nơi đó quả nhiên đã muốn xuất hiện một nhiệm vụ đã nhận.
Nhiệm vụ: Trong vòng ba tháng đem giá trị thành tựu thăng cấp đến cấp B, nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng cho một trữ vật nhẫn, hai phiếu đổi màu cam, một phiếu giá trị tám điểm vô thuộc tính, một bảo rương. Nhiệm vụ thất bại:
Trừng phạt toàn thuộc tính trừ năm điểm, không thể tránh thai một năm.
Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Thuộc tính cái giề, kia đều không hề gì, cái gì gọi là không thể tránh thai một năm hả, kia tuyệt bức một năm hai thai có biết không, cái này trừng phạt thật sự là quá độc ác.
Mông Hiểu Dương nhanh chóng nhìn giá trị fan một chút, phát hiện còn cần hơn hai mươi vạn, mới có thể thăng đến cấp B. Vốn là hơn hai mươi vạn này, lúc trước có thể dễ dàng kiếm được, nhưng gần đây y làm biếng không đổi mới văn cũng không đi quản phòng âm nhạc, dẫn đến hiện giờ không trâu bắt chó đi cày.
Lại nhìn phần trừng phạt, thân mình Mông Hiểu Dương run run rẩy rẩy, đau đớn hạ quyết tâm, trong vòng ba tháng phải thăng lên cấp B.
Rời khỏi hệ thống, y nhìn thấy Trứng Sống đã thức dậy đang chạy vòng vòng bên cạnh y, nhanh chóng ôm lấy nó sờ sờ, lúc này mới đem nó đặt ở bên cạnh Trứng Trứng.
Hai anh em Vỏ Trứng đặc biệt ngoan, ăn no liền ngủ, ngủ xong lại ăn, mắc tiểu còn sẽ hừ hừ gợi ý bạn, nhưng là như thế này, Mông Hiểu Dương cũng lo lắng, bọn nhỏ này tuyệt không ồn ào không quậy phá, tổng không có sức sống.
Hỏi bác sĩ mới biết được, bởi vì là song thai, tại trong trứng dinh dưỡng sẽ có chút không đủ, cho nên tiểu á thú hơi bị suy yếu, chăm sóc thật tốt sẽ không có chuyện gì.
Nhớ tới lần trước y được một phiếu vô thuộc tính, Mông Hiểu Dương lại mua một điểm, trực tiếp bỏ thêm hai điểm cho thể lực của hai tiểu á thú, quả nhiên hai bé cưng có tinh thần hơn rất nhiều.
Mỗi lần bạn đi qua, sẽ đối với bạn lộ ra nụ cười không có cái răng nào, hai mắt cũng ướt sũng mở to nhìn bạn, vô cùng đáng yêu.
So với tiểu thú nhân, Lâm Hô đối với tiểu á thú rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, bởi vì con trai quá nhỏ, ngay cả ôm cũng không dám, chỉ sợ lực tay chính mình quá lớn sẽ làm bị thương đến bọn nhóc.
"Này có cái gì phải sợ." Liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương ôm lấy Vỏ Trứng anh đặt vào trong lòng của hắn, chính mình thì ôm lấy Vỏ Trứng em lắc lư.
Hai anh em Vỏ Trứng đã sinh ra được ba ngày, thêm việc Mông Hiểu Dương bỏ thêm hai điểm thể chất cho bọn nó, bọn nhỏ trở nên tròn trịa trắng trẻo rất nhiều, "Lâm Hô, ai đặt tên cho bọn nhóc? Không thể cứ kêu Vỏ Trứng anh, Vỏ Trứng em đi."
"Mỗ mụ bọn họ đang tranh nhau." Cho nên em còn phải chờ.
Được rồi! Mông Hiểu Dương bĩu môi, y không tính toán tham dự vào, những á thú nhân thật sự là rất khủng bố, điều này làm cho y nghĩ đến những bà mẹ chồng trên địa cầu, sức chiến đấu không phải bình thường nha.
Lâm gia còn đang vì nhũ danh của bọn tiểu á thú mà buồn rầu, bên ngoài cũng đã long trời lở đất.
Bởi vì Lâm gia phá xác không phải một tiểu á thú, mà là hai, tin tức này là tại bọn tiểu á thú đi ra ngày thứ ba mới bị người bên ngoài biết được, nhất thời một thiên lôi giáng xuống, chấn trụ mọi người.
Chuyện này thật sự là gọi người sợ hãi than, bốn bào thai nha, một trứng hai phôi nha, hai tiểu á thú nhân nha.
Kinh hỉ nhất không ai bằng hai nhà Long – Phượng, bọn họ lúc trước đã thành lập cách mạng hữu nghị, mấy ngày nay nguyên bản cũng bởi vì muốn tranh giành tiểu á thú mà trở mặt thành thù, hiện tại hoàn toàn không cần nữa, hai tiểu á thú nha! Một người một tiểu á thú, quá tốt rồi. ( Shoorin Yumi: tốt cái púa, 2 ông zẫn chưa chịu thôi hả? -_-!!)
Ngay tức thì trở lại trong tộc, chuẩn bị lễ vật long trọng, lần thứ hai đi đến Lâm gia.
Tại Lâm gia, Lâm Hô quét mắt nhìn đám người trong phòng khách, Long gia, Phượng gia, Nam Cung gia, Tây Môn gia, Bắc Thần gia, Tôn gia, Lý gia, Triệu gia, Phong gia, Mông gia, tốt lắm, ngoại trừ Đông Phương gia, thì già trẻ lớn bé của thập đại gia tộc đều tới góp vui.
Hình như lần trước thế gia giao lưu hội cũng chưa tề tụ mấy đại gia tộc này đi, hôm nay ngược lại khó có được.
Lâm Hô: Tưởng muốn con tôi, hừ... Bằng mấy người..
Tác giả :
Tuyết Gia