Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 48: Không tính phúc
Buổi chiều Lâm Hô rống một tiếng kia, thế nhưng chấn đến phạm vi mười dặm bên ngoài, hiện tại tất cả mọi người đều biết bọn nhỏ của Lâm gia đã phá xác vào hôm nay, nhưng lại không biết phá xác là đứa nào thôi.
Phóng viên ngồi xổm ngoài cửa Lâm gia, có người còn liều mạng leo lên một cây đại thụ, gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong sân Lâm gia, muốn biết là nhóc con nào phá xác.
Đáng tiếc nơi này là Lâm gia tổ trạch, đừng nói nội viện, cho dù là ngoại viện bạn cũng nhìn không thấy. Bất quá không cần phóng viên lấy mạng đi thăm dò, đích thân lão quản gia Lâm gia đi ra nói cho bọn họ biết, là hai tiểu thú nhân, tiểu á thú còn phải chờ mấy ngày nữa.
Được tin tức phóng viên lập tức rở về đăng báo, mọi người nhìn đến tin tức mới nhất đều thở dài một hơi.
Tiểu thú nhân là truyền thừa huyết mạch, người ngoài tuy rằng ghen tỵ Lâm gia nhanh như vậy liền có người kế thừa, nhưng cũng sẽ không để ý lắm, đương nhiên là dưới tình huống không biết thiên phú của bọn nhóc.
Nhưng tiểu á thú thì khác, nó có thể đến nhà mình làm dâu, sinh một ổ tiểu thú nhân mang huyết mạch nhà mình.
Cho nên khi biết được là hai tiểu thú nhân phá xác, ngoại trừ nói thầm vài câu cũng không có động tác gì, chỉ chờ sau khi tiểu á thú phá xác sẽ mang chính quân đi chúc mừng cũng thuận tiện tìm hiểu tình huống.
Nhưng cũng có người phẫn hận, như là Mộ Vân Nhi – người đã được vào Đông Phương gia, kế hoạch của gã cùng Đông Phương phu nhân thực hiện rất thuận lợi, lại không nghĩ rằng sau khi Đông Phương gia chủ trở về sẽ không cho Đông Phương phu nhân cùng Mộ gia chút mặt mũi nào.Nguyên bản nói sau một tháng, Đông Phương phu nhân cứng rắn kéo dài tới hai tháng sau mới kiểm tra, nhưng vẫn không có mang thai, cho nên hiện tại Mộ Vân Nhi chỉ có thể là trắc quân của Đông Phương Thanh.
Thế nhưng ngoại trừ một đêm kia, Đông Phương Thanh cơ hồ cũng không về tổ trạch, cho dù có trở về cũng không chạm vào gã, như thế thì làm sao gã mang thai. Ngồi ở bên cạnh Đông Phương phu nhân, Mộ Vân Nhi không có ngạo khí như lúc trước, gục đầu xuống, mặt bị che lại vô cùng âm trầm.
"Con cũng không cần sốt ruột, chờ Tiểu Thanh trở về cô sẽ khuyên nó, để nó ở cùng con nhiều một chút, chỉ cần con có huyết mạch của Đông Phương gia, cô lập tức cho con làm chính quân." Đông Phương phu nhân híp mắt, nói.
"Dạ, cám ơn cô, Vân Nhi sẽ cố gắng."
Đông Phương phu nhân vừa lòng gật đầu, Vân Nhi đứa nhỏ này nhìn thế nào đều tốt hơn á thú Lâm gia kia rất nhiều, cũng không biết trượng phu bọn họ nghĩ như thế nào.
Đáng tiếc chủ ý của Đông Phương phu nhân nhất định sẽ thất bại, lúc này Đông Phương Thanh đang đứng trước mặt Đông Phương gia chủ làm quyết định.
"Tích tích!" Lâm Hô vừa nhìn quang não, có chút do dự có nên tiếp hay không.
"Nghe đi! Em không để ý đâu." Trên mặt Lâm Hô tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng Lâm Cẩn lại biết hắn vì cái gì do dự không tiếp quang não, nhất định là Đông Phương Thanh gọi tới.
Cười vui vẻ, "Em thật sự không sao mà, kỳ thực như vậy cũng tốt, nếu chờ sau khi kết hôn mới xảy ra chuyện như vậy, đó mới gọi là bi thôi!" đúng vậy, chính là bi thôi, cái từ này là do Mao Trạch Tây đại đại phát minh, dùng tại đây thực thích hợp, "Hơn nữa, em cũng phát hiện kỳ thực mình cũng không thích Đông Phương Thanh."
Gương mặt Lâm Cẩn rạng rỡ, hai mắt trong suốt, xem bộ dáng là thật sự buông xuống.
Lâm Hô do dự một chút, lại quét mắt nhìn Lâm Cẩn, đè xuống quang não tiếp nhận, "Có việc gì?"
Đông Phương Thanh xuất hiện trên màn hình, nguyên bản màu tóc đỏ tươi đã tối đi rất nhiều, làn da cũng đen không ít, hơn nữa trên mặt cũng đầy râu, nhìn qua có vẻ mấy ngày này hắn cũng không được tốt lắm.
"Tôi muốn cùng phụ thân đi quân đội." Đông Phương Thanh thấy Lâm Hô bất vi sở động, cười khổ một tiếng, "Lần này ra đi, không biết khi nào mới có thể trở về. Đi ra gặp mặt một chút đi, lâu rồi ba người chúng ta cũng không có ngồi xuống tâm sự."
Này ba người, đương nhiên là chỉ bản thân hắn cùng Lâm Hô còn có Hoa Nhiên, Phượng Trạch Khiêm vẫn chưa được thừa nhận trong vòng luẩn quẩn của bọn họ.
Lâm Hô nhìn chằm chằm Đông Phương Thanh, hồi lâu sau hắn mới nhẹ gật đầu, "Được."
Ba người rất nhanh tụ tập tại trong quang não, Đông Phương Thanh cúi thấp đầu, nhìn không tới biểu tình của hắn, Lâm Hô từ lúc đến đây liền không nói một câu, trên mặt không có chút biểu tình, Hoa Nhiên vẫn ôn nhuận như trước.
"Đã xác định?" Hoa Nhiên cầm ly rượu ở trong tay, chậm rãi lắc.
Ngẩng đầu, khóe miệng xả ra một nụ cười chua xót, "Ừ, xác định. Chưa từng có như vậy xác định quá chính mình muốn làm cái gì." Giống như cảm thán phun ra những lời này, tiếp đó trên mặt thay cà lơ phất phơ cười, để sát vào Hoa Nhiên, "Lần này tôi đi quân đội, nhất định sẽ trở thành tướng quân còn lợi hại hơn phụ thân tôi, đến lúc đó trở về, nhất định sẽ đánh thắng cậu."
Đưa tay đẩy ra Đông Phương Thanh, "Tôi chờ." Sau đó nhìn quét hắn từ trên xuống dưới, "Với bộ dạng gà bệnh này của cậu, đừng đi ba ngày rồi khóc chạy về là tốt rồi."
"Không phải ba ngày." Vẫn luôn không nói chuyện Lâm Hô đột nhiên nói.
Hai người đang đấu võ mồm đều quay đầu lại nhìn hắn, Lâm Hô cong lên khóe miệng, "Nhiều lắm là một ngày sẽ khóc bò trở về."
"Con bà nó! Con mèo thúi kia, tôi muốn quyết đấu với cậu." Đông Phương Thanh mạnh nhảy dựng lên, đầu đầy tóc đỏ đều nhanh muốn dựng thẳng lên. Đáy mắt hắn ướt át, bởi vì hắn biết, Lâm Hô đã tha thứ hắn.
Lâm Hô không nói lời nào, cũng theo hắn đứng lên, trong nháy mắt hai người đều nhằm phía đối phương, cậu một quyền tôi một cước bắt đầu đánh nhau.
Hoa Nhiên nhẹ hớp một ngụm rượu, ngậm trong miệng nhắm mắt thưởng thức, chậm rãi nuốt vào, "Trò chơi vui như vậy, sao có thể thiếu tôi chứ."
Ném ly rượu, nháy mắt xông lên, đá mỗi người một cước sau đó thối lui.
Trong lúc nhất thời, ba người không có chưởng pháp gì đánh thành một đoàn loạn xà ngầu, thẳng đến không còn khí lực nữa mới buông ra, từng người nằm thẳng, thở dốc cười vui sướng.
Nhất là Đông Phương Thanh, trong mấy tháng qua thì hôm nay là ngày khiến hắn vui vẻ nhất.
Mấy người đứng lên, Đông Phương Thanh do dự hồi lâu mới cười nói: "Chiều nay tôi đi, các cậu không cần tiễn tôi."
Lâm Hô: "Hừ!" Quay đầu đi.
Hoa Nhiên: "Tôi chưa nói muốn tiễn cậu mà." Khóe miệng cong lên mấy độ.
Gật đầu, Đông Phương Thanh xoay người rời đi, "Giúp tôi nói với Tiểu Cẩn tiếng thực xin lỗi, xét đến cùng đều là bởi vì tôi quá yếu đuối, là Đông Phương Thanh tôi không xứng với em ấy." Không đợi Lâm Hô trả lời, ngay lập tức rời khỏi quang não.
......
"Mẹ không đồng ý." Đông Phương phu nhân đứng lên, chỉ vào Đông Phương Thanh tức giận quát, "Ai cho phép con đi quân đội hả, nếu con dám đi quân đội, mẹ sẽ coi như không có đứa con trai này." Trượng phu đã muốn đi quân đội, mấy chục năm cũng không về nhà, ông tuyệt đối không cho phép con trai cũng đi quân đội.
"Rầm!" Đông Phương gia chủ vỗ mạnh xuống bàn, một đạo ánh sáng lạnh sắc bén đảo qua, "Tôi cho phép. Mặt khác, nó là con trai của nhà Đông Phương, có mỗ mụ như ông hay không đều không hề gì. Đừng cho là mấy năm nay tôi không trở về thì sẽ không biết ông làm những gì."
Đông Phương phu nhân thất kinh nhìn Đông Phương gia chủ, ông không nghĩ rằng trượng phu sẽ nói như vậy, cái gì gọi là có ông cái này mỗ mụ hay không đều không hề gì? Đột nhiên nhớ tới, bởi vì ông có Đông Phương Thanh mới có thể ngồi vững như thái sơn ở Đông Phương gia. Nếu không có Đông Phương Thanh, ông sẽ như thế nào?
"Mỗ mụ." Đông Phương Thanh vẫn luôn không hé răng, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Đông Phương phu nhân, "Mẹ sinh con dưỡng con, con muốn đi quân đội không thể ở bên cạnh mẹ, xin nhận của con một lạy." Cái trán đập xuống đất thật mạnh, khi ngẩng đầu lên cái trán đều có chút phiếm hồng.Đông Phương phu nhân kích động lại đây muốn đỡ Đông Phương Thanh dậy, không nói được lời nào.
Thú nhân cho tới bây giờ quỳ với trời quỳ với đất quỳ với thần thú, tuyệt đối không thể quỳ trước người khác, hiện giờ Đông Phương Thanh như vậy quỳ xuống, Đông Phương phu nhân sao lại không hoảng hốt, đây quả thực là ý tứ muốn đem công ơn nuôi dưỡng trả cho ông.
"Có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ, người là mỗ mụ của con, con không nói, cho nên mỗ mụ cũng đừng cho là con thật sự không biết gì. Lần này con nhất định phải đi quân đội, nếu mỗ mụ còn muốn đứa con trai này, thì đừng nói gì nữa." Đông Phương Thanh trực tiếp đem câu cuối cùng kia trả lại cho Đông Phương phu nhân, hiển nhiên cũng đã rất tức giận.
Ôm ngực lui ra phía sau vài bước, Đông Phương phu nhân không dám tin nhìn Đông Phương Thanh, "Tiểu Thanh."
"Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi." Đông Phương gia chủ là quân nhân, vẫn luôn thói quen phong cách quân sự, là một người rất đúng giờ. Thời gian vừa đến, liền đứng dậy mang theo Đông Phương Thanh không chút do dự rời đi.
Đông Phương phu nhân quỳ rạp xuống đất, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm bọn họ rời đi. Lúc trước bò lên giường Đông Phương thiếu gia, ông không hề hối hận, bởi vì thiết kế trượng phu lập ông làm chính quân mà bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, ông cũng không hối hận, thế nhưng hiện tại con trai không để ý tới ông, ông hối hận.
Không có trượng phu, không có con trai, một mình thủ căn nhà lớn trống rỗng này, có ý nghĩa gì nữa?
Mộ Vân Nhi vẫn luôn đứng ở phía sau không lên tiếng, đáy mắt che kín oán hận.
Đông Phương Thanh cứ như vậy ra đi đi vào quân đội, ngoại trừ Đông Phương phu nhân cùng Mộ Vân Nhi, mấy người bạn bao gồm Lâm Cẩn đều cho rằng như vậy rất tốt.
Mông Hiểu Dương cảm thấy mấy ngày nay mình thực hạnh phúc, hai tiểu thú nhân giống như thổi khí cầu, ba ngày liền cao đến hai mươi mấy centimet, sẽ làm nũng bán manh với y, nhất là Trứng Trứng, thích nhất dính lấy y, đi đâu cũng đi theo, thường thường đối với y ô ô hai tiếng, miễn bàn nhiều đáng yêu.
Lâm Hô cảm thấy chính mình hiện tại tuyệt không hạnh phúc, à, là không tính phúc.
Đã ba ngày rồi, hai thằng nhóc chết tiệt này cứ bám lấy Hiểu Dương không tha, nhất là buổi tối, còn đi đến trong ngực Hiểu Dương không chịu ra, nghĩ vậy, Lâm Hô lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
"Ngao ô... Ngao ô..." Nếu như là Lâm Hô kêu lên, sẽ là uy mãnh khí phách, thế nhưng bọn nhỏ dùng âm thanh non nớt kêu lên, nghe được Mông Hiểu Dương tâm đều hòa tan.
"Trứng Trứng làm sao vậy? Có phải đói bụng hay không?" Ôm lấy Trứng Trứng ở bên chân, Mông Hiểu Dương xoa bóp đầu nhỏ lông xù của nó, yêu thương hỏi.
Hai móng vuốt nhỏ xíu để ở trên vai Mông Hiểu Dương, nâng lên đầu nhỏ, con ngươi màu xám nhìn chằm chằm Mông Hiểu Dương, vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Sau đó ô ô kêu hai tiếng, thấu đi lên liếm liếm mặt của y, sau đó nằm trên vai y liền ngủ mất.
Nguyên bản Trứng Sống đang nằm trên mặt đất, cũng loạng choạng loạng choạng chạy tới, cố gắng leo lên đầu gối Mông Hiểu Dương, dịch vài cái, tìm được vị trí thoải mái nhất mới nằm úp sấp ngủ.Nghiến răng, "Đặt bọn nó vào giường nhỏ đi, nơi đó ấm áp, sẽ không bị lạnh." Hiểu Dương thương con, nếu trực tiếp xách hai tên nhóc này đi, nhất định sẽ không đồng ý.
"Thật sao?" Mông Hiểu Dương cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, nhất là tiểu thú nhân, trước đây cũng chưa từng thấy qua.
Bất quá trên quang não nói, tiểu thú nhân không giống tiểu á thú và tiểu giống cái, chúng rất dễ nuôi, phá xác một tháng sau là có thể ăn thịt, chỉ cần cho ăn no rồi, bạn cũng không cần bận tâm gì nữa.
"Đương nhiên." Lâm Hô mặt không đổi sắc ôm hai tiểu thú nhân đi, nếu không phải Mông Hiểu Dương đang nhìn chằm chằm, hắn trực tiếp xách lại đây ném tới trên giường nhỏ rồi.
Tiểu thú nhân phá xác ba ngày là có thể chạy nhảy rồi, độ cao hơn hai thước đối bọn nhóc mà nói đều là chuyện nhỏ, làm sao có thể cần dốc lòng chăm sóc như vậy.
Cho dù hiện tại con nối dòng không dễ dàng, đối với giáo dưỡng tiểu thú nhân, vẫn là dưỡng thô bạo, té ngã đánh đau mà lớn lên, thú nhân mới có thể càng thêm cường tráng và mạnh mẽ.
Lâm phu nhân vào cửa liền thấy một màn như vậy, cười cười, thằng nhóc Lâm Hô này cùng một dạng với phụ thân nó mà, lúc trước không phải trượng phu cũng nói với ông như vậy sao, sau đó bắt lấy Tiểu Lâm Hô đang dính trên người ông, quay đầu lại liền ném vào trong hoa viên.
Phun thuốc lên người, Lâm phu nhân đến gần tiểu thú nhân, nhẹ nhàng sờ sờ bọn nhỏ, "Phải cho ngủ trên giường nhỏ, nếu không sẽ dưỡng thành thói quen ỷ lại con, vậy cũng không tốt." Tha thứ ông giúp con trai nói dối, ông cũng muốn Hiểu Dương có thể mang thai sinh con lần nữa.
Nếu Lâm phu nhân đều nói như vậy, Mông Hiểu Dương cũng không có gì hoài nghi, để cho Lâm Hô cùng Lâm phu nhân ôm hai đứa đi.
Lâm phu nhân vui vẻ tiếp nhận cục cưng, cẩn thận sờ soạng vài cái, mới đặt bọn nhóc lên giường nhỏ. Mùi thuốc trên người ông sắp tan hết, cho nên không dám ôm tiểu thú nhân lâu, đợi vài ngày nữa là có thể ôm cháu cả ngày rồi.
Yêu thương nhìn hai tiểu bạch hổ, Lâm phu nhân lại đi xem Vỏ Trứng, này vừa nhìn liền thấy được vấn đề.
"Hiểu Dương, mau đến xem, đây... Đây có phải có vài cái khe nhỏ hay không?" Lâm phu nhân ngoắc hai người tới, để sát vào cẩn thận nhìn, "Đúng vậy, chính là cái khe nhỏ, có lẽ hôm nay Vỏ Trứng sẽ phá xác."
Đem tin tức này nói với Lâm Cẩn, trong nháy mắt, toàn bộ Lâm gia đều biết, hoàn toàn không cần Lâm phu nhân đi thông tri nữa.
Phóng viên ngồi xổm ngoài cửa Lâm gia, có người còn liều mạng leo lên một cây đại thụ, gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong sân Lâm gia, muốn biết là nhóc con nào phá xác.
Đáng tiếc nơi này là Lâm gia tổ trạch, đừng nói nội viện, cho dù là ngoại viện bạn cũng nhìn không thấy. Bất quá không cần phóng viên lấy mạng đi thăm dò, đích thân lão quản gia Lâm gia đi ra nói cho bọn họ biết, là hai tiểu thú nhân, tiểu á thú còn phải chờ mấy ngày nữa.
Được tin tức phóng viên lập tức rở về đăng báo, mọi người nhìn đến tin tức mới nhất đều thở dài một hơi.
Tiểu thú nhân là truyền thừa huyết mạch, người ngoài tuy rằng ghen tỵ Lâm gia nhanh như vậy liền có người kế thừa, nhưng cũng sẽ không để ý lắm, đương nhiên là dưới tình huống không biết thiên phú của bọn nhóc.
Nhưng tiểu á thú thì khác, nó có thể đến nhà mình làm dâu, sinh một ổ tiểu thú nhân mang huyết mạch nhà mình.
Cho nên khi biết được là hai tiểu thú nhân phá xác, ngoại trừ nói thầm vài câu cũng không có động tác gì, chỉ chờ sau khi tiểu á thú phá xác sẽ mang chính quân đi chúc mừng cũng thuận tiện tìm hiểu tình huống.
Nhưng cũng có người phẫn hận, như là Mộ Vân Nhi – người đã được vào Đông Phương gia, kế hoạch của gã cùng Đông Phương phu nhân thực hiện rất thuận lợi, lại không nghĩ rằng sau khi Đông Phương gia chủ trở về sẽ không cho Đông Phương phu nhân cùng Mộ gia chút mặt mũi nào.Nguyên bản nói sau một tháng, Đông Phương phu nhân cứng rắn kéo dài tới hai tháng sau mới kiểm tra, nhưng vẫn không có mang thai, cho nên hiện tại Mộ Vân Nhi chỉ có thể là trắc quân của Đông Phương Thanh.
Thế nhưng ngoại trừ một đêm kia, Đông Phương Thanh cơ hồ cũng không về tổ trạch, cho dù có trở về cũng không chạm vào gã, như thế thì làm sao gã mang thai. Ngồi ở bên cạnh Đông Phương phu nhân, Mộ Vân Nhi không có ngạo khí như lúc trước, gục đầu xuống, mặt bị che lại vô cùng âm trầm.
"Con cũng không cần sốt ruột, chờ Tiểu Thanh trở về cô sẽ khuyên nó, để nó ở cùng con nhiều một chút, chỉ cần con có huyết mạch của Đông Phương gia, cô lập tức cho con làm chính quân." Đông Phương phu nhân híp mắt, nói.
"Dạ, cám ơn cô, Vân Nhi sẽ cố gắng."
Đông Phương phu nhân vừa lòng gật đầu, Vân Nhi đứa nhỏ này nhìn thế nào đều tốt hơn á thú Lâm gia kia rất nhiều, cũng không biết trượng phu bọn họ nghĩ như thế nào.
Đáng tiếc chủ ý của Đông Phương phu nhân nhất định sẽ thất bại, lúc này Đông Phương Thanh đang đứng trước mặt Đông Phương gia chủ làm quyết định.
"Tích tích!" Lâm Hô vừa nhìn quang não, có chút do dự có nên tiếp hay không.
"Nghe đi! Em không để ý đâu." Trên mặt Lâm Hô tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng Lâm Cẩn lại biết hắn vì cái gì do dự không tiếp quang não, nhất định là Đông Phương Thanh gọi tới.
Cười vui vẻ, "Em thật sự không sao mà, kỳ thực như vậy cũng tốt, nếu chờ sau khi kết hôn mới xảy ra chuyện như vậy, đó mới gọi là bi thôi!" đúng vậy, chính là bi thôi, cái từ này là do Mao Trạch Tây đại đại phát minh, dùng tại đây thực thích hợp, "Hơn nữa, em cũng phát hiện kỳ thực mình cũng không thích Đông Phương Thanh."
Gương mặt Lâm Cẩn rạng rỡ, hai mắt trong suốt, xem bộ dáng là thật sự buông xuống.
Lâm Hô do dự một chút, lại quét mắt nhìn Lâm Cẩn, đè xuống quang não tiếp nhận, "Có việc gì?"
Đông Phương Thanh xuất hiện trên màn hình, nguyên bản màu tóc đỏ tươi đã tối đi rất nhiều, làn da cũng đen không ít, hơn nữa trên mặt cũng đầy râu, nhìn qua có vẻ mấy ngày này hắn cũng không được tốt lắm.
"Tôi muốn cùng phụ thân đi quân đội." Đông Phương Thanh thấy Lâm Hô bất vi sở động, cười khổ một tiếng, "Lần này ra đi, không biết khi nào mới có thể trở về. Đi ra gặp mặt một chút đi, lâu rồi ba người chúng ta cũng không có ngồi xuống tâm sự."
Này ba người, đương nhiên là chỉ bản thân hắn cùng Lâm Hô còn có Hoa Nhiên, Phượng Trạch Khiêm vẫn chưa được thừa nhận trong vòng luẩn quẩn của bọn họ.
Lâm Hô nhìn chằm chằm Đông Phương Thanh, hồi lâu sau hắn mới nhẹ gật đầu, "Được."
Ba người rất nhanh tụ tập tại trong quang não, Đông Phương Thanh cúi thấp đầu, nhìn không tới biểu tình của hắn, Lâm Hô từ lúc đến đây liền không nói một câu, trên mặt không có chút biểu tình, Hoa Nhiên vẫn ôn nhuận như trước.
"Đã xác định?" Hoa Nhiên cầm ly rượu ở trong tay, chậm rãi lắc.
Ngẩng đầu, khóe miệng xả ra một nụ cười chua xót, "Ừ, xác định. Chưa từng có như vậy xác định quá chính mình muốn làm cái gì." Giống như cảm thán phun ra những lời này, tiếp đó trên mặt thay cà lơ phất phơ cười, để sát vào Hoa Nhiên, "Lần này tôi đi quân đội, nhất định sẽ trở thành tướng quân còn lợi hại hơn phụ thân tôi, đến lúc đó trở về, nhất định sẽ đánh thắng cậu."
Đưa tay đẩy ra Đông Phương Thanh, "Tôi chờ." Sau đó nhìn quét hắn từ trên xuống dưới, "Với bộ dạng gà bệnh này của cậu, đừng đi ba ngày rồi khóc chạy về là tốt rồi."
"Không phải ba ngày." Vẫn luôn không nói chuyện Lâm Hô đột nhiên nói.
Hai người đang đấu võ mồm đều quay đầu lại nhìn hắn, Lâm Hô cong lên khóe miệng, "Nhiều lắm là một ngày sẽ khóc bò trở về."
"Con bà nó! Con mèo thúi kia, tôi muốn quyết đấu với cậu." Đông Phương Thanh mạnh nhảy dựng lên, đầu đầy tóc đỏ đều nhanh muốn dựng thẳng lên. Đáy mắt hắn ướt át, bởi vì hắn biết, Lâm Hô đã tha thứ hắn.
Lâm Hô không nói lời nào, cũng theo hắn đứng lên, trong nháy mắt hai người đều nhằm phía đối phương, cậu một quyền tôi một cước bắt đầu đánh nhau.
Hoa Nhiên nhẹ hớp một ngụm rượu, ngậm trong miệng nhắm mắt thưởng thức, chậm rãi nuốt vào, "Trò chơi vui như vậy, sao có thể thiếu tôi chứ."
Ném ly rượu, nháy mắt xông lên, đá mỗi người một cước sau đó thối lui.
Trong lúc nhất thời, ba người không có chưởng pháp gì đánh thành một đoàn loạn xà ngầu, thẳng đến không còn khí lực nữa mới buông ra, từng người nằm thẳng, thở dốc cười vui sướng.
Nhất là Đông Phương Thanh, trong mấy tháng qua thì hôm nay là ngày khiến hắn vui vẻ nhất.
Mấy người đứng lên, Đông Phương Thanh do dự hồi lâu mới cười nói: "Chiều nay tôi đi, các cậu không cần tiễn tôi."
Lâm Hô: "Hừ!" Quay đầu đi.
Hoa Nhiên: "Tôi chưa nói muốn tiễn cậu mà." Khóe miệng cong lên mấy độ.
Gật đầu, Đông Phương Thanh xoay người rời đi, "Giúp tôi nói với Tiểu Cẩn tiếng thực xin lỗi, xét đến cùng đều là bởi vì tôi quá yếu đuối, là Đông Phương Thanh tôi không xứng với em ấy." Không đợi Lâm Hô trả lời, ngay lập tức rời khỏi quang não.
......
"Mẹ không đồng ý." Đông Phương phu nhân đứng lên, chỉ vào Đông Phương Thanh tức giận quát, "Ai cho phép con đi quân đội hả, nếu con dám đi quân đội, mẹ sẽ coi như không có đứa con trai này." Trượng phu đã muốn đi quân đội, mấy chục năm cũng không về nhà, ông tuyệt đối không cho phép con trai cũng đi quân đội.
"Rầm!" Đông Phương gia chủ vỗ mạnh xuống bàn, một đạo ánh sáng lạnh sắc bén đảo qua, "Tôi cho phép. Mặt khác, nó là con trai của nhà Đông Phương, có mỗ mụ như ông hay không đều không hề gì. Đừng cho là mấy năm nay tôi không trở về thì sẽ không biết ông làm những gì."
Đông Phương phu nhân thất kinh nhìn Đông Phương gia chủ, ông không nghĩ rằng trượng phu sẽ nói như vậy, cái gì gọi là có ông cái này mỗ mụ hay không đều không hề gì? Đột nhiên nhớ tới, bởi vì ông có Đông Phương Thanh mới có thể ngồi vững như thái sơn ở Đông Phương gia. Nếu không có Đông Phương Thanh, ông sẽ như thế nào?
"Mỗ mụ." Đông Phương Thanh vẫn luôn không hé răng, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Đông Phương phu nhân, "Mẹ sinh con dưỡng con, con muốn đi quân đội không thể ở bên cạnh mẹ, xin nhận của con một lạy." Cái trán đập xuống đất thật mạnh, khi ngẩng đầu lên cái trán đều có chút phiếm hồng.Đông Phương phu nhân kích động lại đây muốn đỡ Đông Phương Thanh dậy, không nói được lời nào.
Thú nhân cho tới bây giờ quỳ với trời quỳ với đất quỳ với thần thú, tuyệt đối không thể quỳ trước người khác, hiện giờ Đông Phương Thanh như vậy quỳ xuống, Đông Phương phu nhân sao lại không hoảng hốt, đây quả thực là ý tứ muốn đem công ơn nuôi dưỡng trả cho ông.
"Có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ, người là mỗ mụ của con, con không nói, cho nên mỗ mụ cũng đừng cho là con thật sự không biết gì. Lần này con nhất định phải đi quân đội, nếu mỗ mụ còn muốn đứa con trai này, thì đừng nói gì nữa." Đông Phương Thanh trực tiếp đem câu cuối cùng kia trả lại cho Đông Phương phu nhân, hiển nhiên cũng đã rất tức giận.
Ôm ngực lui ra phía sau vài bước, Đông Phương phu nhân không dám tin nhìn Đông Phương Thanh, "Tiểu Thanh."
"Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi." Đông Phương gia chủ là quân nhân, vẫn luôn thói quen phong cách quân sự, là một người rất đúng giờ. Thời gian vừa đến, liền đứng dậy mang theo Đông Phương Thanh không chút do dự rời đi.
Đông Phương phu nhân quỳ rạp xuống đất, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm bọn họ rời đi. Lúc trước bò lên giường Đông Phương thiếu gia, ông không hề hối hận, bởi vì thiết kế trượng phu lập ông làm chính quân mà bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, ông cũng không hối hận, thế nhưng hiện tại con trai không để ý tới ông, ông hối hận.
Không có trượng phu, không có con trai, một mình thủ căn nhà lớn trống rỗng này, có ý nghĩa gì nữa?
Mộ Vân Nhi vẫn luôn đứng ở phía sau không lên tiếng, đáy mắt che kín oán hận.
Đông Phương Thanh cứ như vậy ra đi đi vào quân đội, ngoại trừ Đông Phương phu nhân cùng Mộ Vân Nhi, mấy người bạn bao gồm Lâm Cẩn đều cho rằng như vậy rất tốt.
Mông Hiểu Dương cảm thấy mấy ngày nay mình thực hạnh phúc, hai tiểu thú nhân giống như thổi khí cầu, ba ngày liền cao đến hai mươi mấy centimet, sẽ làm nũng bán manh với y, nhất là Trứng Trứng, thích nhất dính lấy y, đi đâu cũng đi theo, thường thường đối với y ô ô hai tiếng, miễn bàn nhiều đáng yêu.
Lâm Hô cảm thấy chính mình hiện tại tuyệt không hạnh phúc, à, là không tính phúc.
Đã ba ngày rồi, hai thằng nhóc chết tiệt này cứ bám lấy Hiểu Dương không tha, nhất là buổi tối, còn đi đến trong ngực Hiểu Dương không chịu ra, nghĩ vậy, Lâm Hô lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
"Ngao ô... Ngao ô..." Nếu như là Lâm Hô kêu lên, sẽ là uy mãnh khí phách, thế nhưng bọn nhỏ dùng âm thanh non nớt kêu lên, nghe được Mông Hiểu Dương tâm đều hòa tan.
"Trứng Trứng làm sao vậy? Có phải đói bụng hay không?" Ôm lấy Trứng Trứng ở bên chân, Mông Hiểu Dương xoa bóp đầu nhỏ lông xù của nó, yêu thương hỏi.
Hai móng vuốt nhỏ xíu để ở trên vai Mông Hiểu Dương, nâng lên đầu nhỏ, con ngươi màu xám nhìn chằm chằm Mông Hiểu Dương, vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Sau đó ô ô kêu hai tiếng, thấu đi lên liếm liếm mặt của y, sau đó nằm trên vai y liền ngủ mất.
Nguyên bản Trứng Sống đang nằm trên mặt đất, cũng loạng choạng loạng choạng chạy tới, cố gắng leo lên đầu gối Mông Hiểu Dương, dịch vài cái, tìm được vị trí thoải mái nhất mới nằm úp sấp ngủ.Nghiến răng, "Đặt bọn nó vào giường nhỏ đi, nơi đó ấm áp, sẽ không bị lạnh." Hiểu Dương thương con, nếu trực tiếp xách hai tên nhóc này đi, nhất định sẽ không đồng ý.
"Thật sao?" Mông Hiểu Dương cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, nhất là tiểu thú nhân, trước đây cũng chưa từng thấy qua.
Bất quá trên quang não nói, tiểu thú nhân không giống tiểu á thú và tiểu giống cái, chúng rất dễ nuôi, phá xác một tháng sau là có thể ăn thịt, chỉ cần cho ăn no rồi, bạn cũng không cần bận tâm gì nữa.
"Đương nhiên." Lâm Hô mặt không đổi sắc ôm hai tiểu thú nhân đi, nếu không phải Mông Hiểu Dương đang nhìn chằm chằm, hắn trực tiếp xách lại đây ném tới trên giường nhỏ rồi.
Tiểu thú nhân phá xác ba ngày là có thể chạy nhảy rồi, độ cao hơn hai thước đối bọn nhóc mà nói đều là chuyện nhỏ, làm sao có thể cần dốc lòng chăm sóc như vậy.
Cho dù hiện tại con nối dòng không dễ dàng, đối với giáo dưỡng tiểu thú nhân, vẫn là dưỡng thô bạo, té ngã đánh đau mà lớn lên, thú nhân mới có thể càng thêm cường tráng và mạnh mẽ.
Lâm phu nhân vào cửa liền thấy một màn như vậy, cười cười, thằng nhóc Lâm Hô này cùng một dạng với phụ thân nó mà, lúc trước không phải trượng phu cũng nói với ông như vậy sao, sau đó bắt lấy Tiểu Lâm Hô đang dính trên người ông, quay đầu lại liền ném vào trong hoa viên.
Phun thuốc lên người, Lâm phu nhân đến gần tiểu thú nhân, nhẹ nhàng sờ sờ bọn nhỏ, "Phải cho ngủ trên giường nhỏ, nếu không sẽ dưỡng thành thói quen ỷ lại con, vậy cũng không tốt." Tha thứ ông giúp con trai nói dối, ông cũng muốn Hiểu Dương có thể mang thai sinh con lần nữa.
Nếu Lâm phu nhân đều nói như vậy, Mông Hiểu Dương cũng không có gì hoài nghi, để cho Lâm Hô cùng Lâm phu nhân ôm hai đứa đi.
Lâm phu nhân vui vẻ tiếp nhận cục cưng, cẩn thận sờ soạng vài cái, mới đặt bọn nhóc lên giường nhỏ. Mùi thuốc trên người ông sắp tan hết, cho nên không dám ôm tiểu thú nhân lâu, đợi vài ngày nữa là có thể ôm cháu cả ngày rồi.
Yêu thương nhìn hai tiểu bạch hổ, Lâm phu nhân lại đi xem Vỏ Trứng, này vừa nhìn liền thấy được vấn đề.
"Hiểu Dương, mau đến xem, đây... Đây có phải có vài cái khe nhỏ hay không?" Lâm phu nhân ngoắc hai người tới, để sát vào cẩn thận nhìn, "Đúng vậy, chính là cái khe nhỏ, có lẽ hôm nay Vỏ Trứng sẽ phá xác."
Đem tin tức này nói với Lâm Cẩn, trong nháy mắt, toàn bộ Lâm gia đều biết, hoàn toàn không cần Lâm phu nhân đi thông tri nữa.
Tác giả :
Tuyết Gia