Trùng Sinh Vân Thiển Y
Chương 6: Bảo vệ Tri Dung, Tri Hạ
Trong nháy mắt, Hoành thành ngập trong tịch dương mỹ lệ. Mọi người khắp nơi trên thế giới khó có ngay gặp lại, bữa tiệc nào mà không tàn, có tiếc nuối mà về cũng có vui vẻ cười mấy ngày liền. Hoành thành chậm rãi khôi phục ban đem yên tĩnh.
Vân Thiển Y đi bộ về tới Vân gia, nhưng vừa về tới nàng đã cảm thấy không khí ở đại sảnh không ổn.
Chỉ thấy Tri Dung, Tri Hạ lã chã khóc quỳ bên dưới dập đầu đến toác cả máu, nước mắt buồn đất và máu hòa chung một chỗ thực sự có chỗ dọa người, nàng có chút không nhận ra những nha đầu xinh xắn luôn đi bên nàng có phải hai người bọn họ hay không. Vội chạy đến, Vân Thiển Y xót xa nói: “Tri Dung, Tri Hạ?"
Nghe thấy giọng nói của nàng, Tri Dung, Tri Hạ kích động hô lên: “Tiểu thư, ngươi trở về rồi, tiểu thư,..."
Vân Thiển Y mặc dù xót xa nhừng chỉ lướt rất nhanh qua hai người bọn họ mà chú tâm ánh mắt đối với người đang ngồi trên ghế ánh mắt không dấu nỗi vui mừng khi thấy nàng. Người này rõ ràng là phụ thân vủa Vân Thiển Y*, hiện tại là phụ thân của nàng Vân Hồng Đào. Người đứng đầu trong danh sách cần bảo vệ.
“Hài nhi bái kiến phụ thân" Vân Thiển Y toan tính quỳ xuống thì bị Vân HỒng Đào đỡ lại. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của trung niên này, nàng có cỗ xúc động hoài niệm về ba của mình. Không biết tại sao lại hơi rưng rưng muốn khóc.
Vân Hồng Đào nhìn thấy vô cùng đau lòng nữ nhi, lập tức vỗ về ôm nàng: “Đừng khóc, ai ức hiếp con, ta đi đánh kẻ đó" sau đó như đột nhiên nghĩ đến cái gì. Hắn liếc về phía Tri Dung, Tri Hạ quát lên: “Còn hai người các người, đem ra ngoài đánh năm mươi đại bản cho ta"
“Lão gia, xin tha mạng, xin tha mạng,..." Tri Dung Tri Hạ khóc rống lên, mắt thấy bị những đại hán níu kéo, Vân Thiển Y rốt cuộc cũng bình ổn được cảm xúc của mình.
“Khoan đã" Nàng nói sau đó quay sang hối lỗi nhìn Vân Hồng Đào: “Phụ thân, là nữ nhi sai, không nên về khuya như vậy để người lo lắng, đừng phạt Tri Dung Tri Hạ có được không?"
Vân Hồng Đào thấy nữ nhi cuối đầu hối lỡi thì thương tiếc nhưng vẫn đúng lý hợp tình nghiêm mặt: “Hai con nha đầu này ham vui lại bỏ chủ tử của mình không rõ đi đâu, đáng bị phạt, năm mươi đại bản là quá dễ dãi rồi, ta còn muốn bán bọn chúng vào kỹ viện đây" nghe đến đấy Tri Dung Tri Hạ sắc mặt tái nhợt, lại muốn cầu xin, thì đã bị giọng nói của Vân Thiển Y ngắt lời.
“Phụ thân nói đúng, các nàng đáng bị phạt, phụ thân lo lắng ta rất vui vẻ, cảm kích sự thương yêu của phụ thân, nhưng ta cũng rất đau lòng, người chăm lo ngàn việc còn luôn ở bên chăm sóc chở che ta. Người lo cho ta từng chút một, bọn họ đều là những nha đầu khôn khéo, biết ta thích gì, biết ta muốn gi, ta ở chung với các nàng lại càng yêu phụ thân, vì có người ta mới có các nàng. Mọi thứ của ta đều là do người trở tay mà có, ta cũng là nữ nhi hạnh phúc nhất trên đời này, có phụ thân như người thực sự là món quà lớn nhất của ông trời" Vân Thiển Y chân thật nói ra từng chữ, nàng đã trỉa qua một kiếp của Vân Thiển Y*, người phụ thân này có thể ác độc với cả thế giới, nhưng nữ nhi thân sinh này của hắn, hắn luôn đau lòng thương yêu nàng, còn nguyện cả đời đem hết thẩy tốt đẹp đặt dưới chân nàng. Có một phụ thân như vậy thì còn gì bằng.
Vân HỒng Đào không ngờ nàng lại hiểu chuyện như vậy. Nói ra những lời này làm tan biết ngay những tức giận lo lắng trong lòng. Những cố gắng của hắn thật không uổng phí chút nào.
Vân Thiển Y lại nói: “Cho nên người tha thứ cho hai người bọn họ được không. Sau này ta cũng sẽ không tùy hứng nữa, ra ngoài sẽ mang theo một vài gia nhân, cũng sẽ cho người bẩm báo với phụ thân. Được không?"
“Hừm, bẩm báo với ta làm gì, ta còn ngại phiền phức đây" Vân Hồng Đào dối lòng nói, nhưng từ ánh mắt hắn lại cho thấy hắn vô cùng hài lòng với hứa hẹn của nàng.
“Phụ thân là tốt nhất"
“Chỉ giỏi ngon ngọt" Vân Hồng Đào yêu thương nói, sau đó quắc mắt nhìn Tri Dung Tri Hạ mặt mày lạnh nhạt nói: “Hai người các ngươi lui xuống đi, nếu còn một lần như vậy nữa, ta lập tức bán các ngươi vào kỹ viện"
“Ngươi cũng trở về đi, một ngày đi như vậy cũng mệt mỏi rồi, đừng đứng ở đây nữa" Vân Hồng Đào từ ái nói, xoa đầu của Vân Thiển Y.
Tri Dung Tri Hạ một hồi tạ ơn lại cảm kích nhìn nàng. Tiểu thư lại vì các nàng mà cầu tình làm các nàng vô cùng cảm động. Thế giới này làm gì có mấy người đối với các nàng tốt như đại tiểu thư chứ.
Bọn họ đều là những nô lệ, không cha không mẹ này đây mai đó sống lớn lên, đánh đập rồi chửi mắng đối với bọn họ mà nói trỉa qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng gặp được tiểu thư, bọn họ thực sự rất may mắn, lúc đó tiểu thư còn nhỏ, đã luôn chiếu cố bọn họ, cho bọn họ cái ăn cái mặc, lại có một chút chỗ đứng trong xã hội. Bọn họ luôn rất cảm kích. Bọn họ bỏ tiểu thư lại là bọn họ không đúng, nhưng khi thấy bản thân không thể thoát khỏi bản phạt lại có người vì mình mà cầu tình, thực sự có một cỗ cảm xúc không nói thành lời lan tràn khắp cơ thể. Đại tiểu thư nàng là đại tiểu thư của bọn họ.
Trở về phong, Vân Thiển Y cẩn thận đắp thuốc cho hai người bọn họ. Cả không khi trầm lắng không một tiếng động. Chô đến khi đắp xong, hai người bọn họ lại òa khóc một trận lớn, nhào vào trong lòng bọn họ.
Đại tiểu thư không chỉ đối với bọn họ tốt, vì bọn họ cầu tình, lại cẩn thận đắp thuốc cho hai người bọn họ. Bàn tay ngọc ngà của nàng lại vì bọn nô tỳ thấy hèn bọn họ làm thật nhiều chuyện, bọn họ rất quý tiểu thư, vô cùng quý tiểu thư. Đại tiểu thư người là người thân của bọn họ có được hay không?
Đáy mắt của Vân Thiển Y chậm rãi lan tràn ra nhu ý, âm thầm vút vút lưng hai người bọn họ như trấn an, biết làm sao được, khi nhớ đến một người vì nàng mà không còn, một người vì nàng đầy vào kỹ viện sống những ngày tháng nhục nhã vẫn chở che nàng.
Lúc đó, Vân Thiển Y* đối tốt với các nàng chỉ có lệ đã được các nàng đền đáp như vậy. Nàng sao không động lòng với hai tiểu nha đầu này đây.
Mặc kệ là hai người bọn họ là người cần được bảo vệ của Vân Thiển Y trước đây, thì bây giờ, chỉ cần các nàng có ta trong lòng, ta cũng muốn bảo vệ hai người bọn họ bình an tới già.
Tri Dung Tri Hạ, tỷ muội tốt.
Vân Thiển Y đi bộ về tới Vân gia, nhưng vừa về tới nàng đã cảm thấy không khí ở đại sảnh không ổn.
Chỉ thấy Tri Dung, Tri Hạ lã chã khóc quỳ bên dưới dập đầu đến toác cả máu, nước mắt buồn đất và máu hòa chung một chỗ thực sự có chỗ dọa người, nàng có chút không nhận ra những nha đầu xinh xắn luôn đi bên nàng có phải hai người bọn họ hay không. Vội chạy đến, Vân Thiển Y xót xa nói: “Tri Dung, Tri Hạ?"
Nghe thấy giọng nói của nàng, Tri Dung, Tri Hạ kích động hô lên: “Tiểu thư, ngươi trở về rồi, tiểu thư,..."
Vân Thiển Y mặc dù xót xa nhừng chỉ lướt rất nhanh qua hai người bọn họ mà chú tâm ánh mắt đối với người đang ngồi trên ghế ánh mắt không dấu nỗi vui mừng khi thấy nàng. Người này rõ ràng là phụ thân vủa Vân Thiển Y*, hiện tại là phụ thân của nàng Vân Hồng Đào. Người đứng đầu trong danh sách cần bảo vệ.
“Hài nhi bái kiến phụ thân" Vân Thiển Y toan tính quỳ xuống thì bị Vân HỒng Đào đỡ lại. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của trung niên này, nàng có cỗ xúc động hoài niệm về ba của mình. Không biết tại sao lại hơi rưng rưng muốn khóc.
Vân Hồng Đào nhìn thấy vô cùng đau lòng nữ nhi, lập tức vỗ về ôm nàng: “Đừng khóc, ai ức hiếp con, ta đi đánh kẻ đó" sau đó như đột nhiên nghĩ đến cái gì. Hắn liếc về phía Tri Dung, Tri Hạ quát lên: “Còn hai người các người, đem ra ngoài đánh năm mươi đại bản cho ta"
“Lão gia, xin tha mạng, xin tha mạng,..." Tri Dung Tri Hạ khóc rống lên, mắt thấy bị những đại hán níu kéo, Vân Thiển Y rốt cuộc cũng bình ổn được cảm xúc của mình.
“Khoan đã" Nàng nói sau đó quay sang hối lỗi nhìn Vân Hồng Đào: “Phụ thân, là nữ nhi sai, không nên về khuya như vậy để người lo lắng, đừng phạt Tri Dung Tri Hạ có được không?"
Vân Hồng Đào thấy nữ nhi cuối đầu hối lỡi thì thương tiếc nhưng vẫn đúng lý hợp tình nghiêm mặt: “Hai con nha đầu này ham vui lại bỏ chủ tử của mình không rõ đi đâu, đáng bị phạt, năm mươi đại bản là quá dễ dãi rồi, ta còn muốn bán bọn chúng vào kỹ viện đây" nghe đến đấy Tri Dung Tri Hạ sắc mặt tái nhợt, lại muốn cầu xin, thì đã bị giọng nói của Vân Thiển Y ngắt lời.
“Phụ thân nói đúng, các nàng đáng bị phạt, phụ thân lo lắng ta rất vui vẻ, cảm kích sự thương yêu của phụ thân, nhưng ta cũng rất đau lòng, người chăm lo ngàn việc còn luôn ở bên chăm sóc chở che ta. Người lo cho ta từng chút một, bọn họ đều là những nha đầu khôn khéo, biết ta thích gì, biết ta muốn gi, ta ở chung với các nàng lại càng yêu phụ thân, vì có người ta mới có các nàng. Mọi thứ của ta đều là do người trở tay mà có, ta cũng là nữ nhi hạnh phúc nhất trên đời này, có phụ thân như người thực sự là món quà lớn nhất của ông trời" Vân Thiển Y chân thật nói ra từng chữ, nàng đã trỉa qua một kiếp của Vân Thiển Y*, người phụ thân này có thể ác độc với cả thế giới, nhưng nữ nhi thân sinh này của hắn, hắn luôn đau lòng thương yêu nàng, còn nguyện cả đời đem hết thẩy tốt đẹp đặt dưới chân nàng. Có một phụ thân như vậy thì còn gì bằng.
Vân HỒng Đào không ngờ nàng lại hiểu chuyện như vậy. Nói ra những lời này làm tan biết ngay những tức giận lo lắng trong lòng. Những cố gắng của hắn thật không uổng phí chút nào.
Vân Thiển Y lại nói: “Cho nên người tha thứ cho hai người bọn họ được không. Sau này ta cũng sẽ không tùy hứng nữa, ra ngoài sẽ mang theo một vài gia nhân, cũng sẽ cho người bẩm báo với phụ thân. Được không?"
“Hừm, bẩm báo với ta làm gì, ta còn ngại phiền phức đây" Vân Hồng Đào dối lòng nói, nhưng từ ánh mắt hắn lại cho thấy hắn vô cùng hài lòng với hứa hẹn của nàng.
“Phụ thân là tốt nhất"
“Chỉ giỏi ngon ngọt" Vân Hồng Đào yêu thương nói, sau đó quắc mắt nhìn Tri Dung Tri Hạ mặt mày lạnh nhạt nói: “Hai người các ngươi lui xuống đi, nếu còn một lần như vậy nữa, ta lập tức bán các ngươi vào kỹ viện"
“Ngươi cũng trở về đi, một ngày đi như vậy cũng mệt mỏi rồi, đừng đứng ở đây nữa" Vân Hồng Đào từ ái nói, xoa đầu của Vân Thiển Y.
Tri Dung Tri Hạ một hồi tạ ơn lại cảm kích nhìn nàng. Tiểu thư lại vì các nàng mà cầu tình làm các nàng vô cùng cảm động. Thế giới này làm gì có mấy người đối với các nàng tốt như đại tiểu thư chứ.
Bọn họ đều là những nô lệ, không cha không mẹ này đây mai đó sống lớn lên, đánh đập rồi chửi mắng đối với bọn họ mà nói trỉa qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng gặp được tiểu thư, bọn họ thực sự rất may mắn, lúc đó tiểu thư còn nhỏ, đã luôn chiếu cố bọn họ, cho bọn họ cái ăn cái mặc, lại có một chút chỗ đứng trong xã hội. Bọn họ luôn rất cảm kích. Bọn họ bỏ tiểu thư lại là bọn họ không đúng, nhưng khi thấy bản thân không thể thoát khỏi bản phạt lại có người vì mình mà cầu tình, thực sự có một cỗ cảm xúc không nói thành lời lan tràn khắp cơ thể. Đại tiểu thư nàng là đại tiểu thư của bọn họ.
Trở về phong, Vân Thiển Y cẩn thận đắp thuốc cho hai người bọn họ. Cả không khi trầm lắng không một tiếng động. Chô đến khi đắp xong, hai người bọn họ lại òa khóc một trận lớn, nhào vào trong lòng bọn họ.
Đại tiểu thư không chỉ đối với bọn họ tốt, vì bọn họ cầu tình, lại cẩn thận đắp thuốc cho hai người bọn họ. Bàn tay ngọc ngà của nàng lại vì bọn nô tỳ thấy hèn bọn họ làm thật nhiều chuyện, bọn họ rất quý tiểu thư, vô cùng quý tiểu thư. Đại tiểu thư người là người thân của bọn họ có được hay không?
Đáy mắt của Vân Thiển Y chậm rãi lan tràn ra nhu ý, âm thầm vút vút lưng hai người bọn họ như trấn an, biết làm sao được, khi nhớ đến một người vì nàng mà không còn, một người vì nàng đầy vào kỹ viện sống những ngày tháng nhục nhã vẫn chở che nàng.
Lúc đó, Vân Thiển Y* đối tốt với các nàng chỉ có lệ đã được các nàng đền đáp như vậy. Nàng sao không động lòng với hai tiểu nha đầu này đây.
Mặc kệ là hai người bọn họ là người cần được bảo vệ của Vân Thiển Y trước đây, thì bây giờ, chỉ cần các nàng có ta trong lòng, ta cũng muốn bảo vệ hai người bọn họ bình an tới già.
Tri Dung Tri Hạ, tỷ muội tốt.
Tác giả :
Kurai