Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)
Chương 17
Edit: Meomeo88
Mặc kệ Chu Vân có tình nguyện hay không, nàng ta đều làm không ra chuyện giáp mặt gọi Hạ Tiểu Nguyệt đi, càng không có khả năng như Tưởng Xuân Hương trước mặt mọi người răn dạy Hạ Tiểu Nguyệt. Cuối cùng, chỉ có thể nuốt giận, tiếp tục nấu cơm.
Mạc Như Nghiên kỳ thật rất xấu hổ. Đến Hạ Tiểu Nguyệt bốn tuổi cũng biết nhặt rau rửa rau hơn nàng, nếu không có Hạ Tiểu Nguyệt giúp đỡ, nàng có lẽ lại làm trò cười rồi.
Đến khi đưa tất cả toàn bộ rau rửa sạch vào phòng bếp, xác định Chu Vân không có lộ ra vẻ mặt bất mãn, trong lòng Mạc Như Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Cũng không lập tức rời khỏi phòng bếp, mà thuận thế đứng ở bên cạnh, yên lặng học Chu Vân xào rau như thế nào.
Chu Vân muốn mời Mạc Như Nghiên đi ra ngoài. Xảy ra tình huống vừa rồi với Hạ Tiểu Nguyệt, nàng ta thật sự không nghĩ tiếp tục mặc kệ Mạc Như Nghiên học trộm.
Nhưng mà, Chu Vân quen làm người tốt rồi. Ít nhất ngoài mặt, nàng ta hiếm khi cùng người tranh cãi đỏ mặt, chỉ sợ lòng có bất mãn cũng sẽ không trực tiếp giáp mặt biểu hiện ra ngoài. Lúc này đối mặt lại là Mạc Như Nghiên, là Lưu thị và Hạ Trăn đều đặc biệt dặn dò qua, Chu Vân thật sự nói không nên lời để Mạc Như Nghiên rời khỏi phòng bếp.
Bởi vì đáy lòng bất mãn liên tiếp lên men, trên mặt Chu Vân không có biểu hiện, nhưng toàn thân vẫn tản mát ra hơi thở bài xích và kháng cự. Mẫn cảm như Mạc Như Nghiên, tự nhiên sẽ không thể không phát hiện ra.
Tới giờ, Mạc Như Nghiên trăm phần trăm có thể khẳng định, oán giận của Chu Vân đối với nàng tuyệt đối không thể ít hơn Tưởng Xuân Hương.
Lúc Hạ lão cha và ba huynh đệ Hạ Trăn từ ngoài ruộng trở về, cơm trưa đã dọn lên bàn.
Mạc Như Nghiên cái khác không biết, lấy nước rửa mặt cho Hạ Trăn, khăn mặt cho đệ đệ, vẫn là không có vấn đề. Cũng không phải muốn có qua có lại, mà là cảm thấy, những cái này đều là nàng người làm tức phụ nên làm.
Thế nên, Hạ lão cha, Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí cũng chỉ có thể ba người sáu con mắt, yên lặng nhìn Hạ Trăn vừa rửa tay vừa lau mặt, cuối cùng còn được chén nước giải khát.
“Nhìn xem cuộc sống trôi qua của đại ca." Hạ Minh Chí làm mặt quỷ lấy khuỷu tay đụng đụng Hạ Minh Viễn, vẻ mặt trêu ghẹo và hâm mộ.
Hạ Minh Viễn hàm hậu cười cười. Trong lòng hắn cũng hâm mộ, nhưng càng nhiều vẫn là vì Hạ Trăn cảm thấy cao hứng.
Hạ lão cha vẫn cứ trầm mặc không nói. Nhưng mà lúc này, ông nhìn Mạc Như Nghiên một cái thật sâu, lông mày trong ngày thường gắt gao nhăn lại dần dần giãn mở ra.
“Có thể ăn cơm rồi." Thấy Hạ Trăn uống xong nước, Mạc Như Nghiên vươn tay định cầm lấy chén.
Hạ Trăn lại tránh khỏi, ánh mắt dừng ở miếng vải trắng quấn trên tay Mạc Như Nghiên.
“Không sao rồi." Nhẹ nhàng quơ quơ cái tay bị thương, Mạc Như Nghiên cười sung sướng.
Ánh mắt Hạ Trăn dời đi, chén trong tay như cũ không có đưa cho Mạc Như Nghiên, mà tự mình cầm đến phòng bếp.
Nhìn thấy Hạ Trăn đi vào, trong lòng Chu Vân bất giác căng thẳng. Thấy Hạ Trăn chỉ bỏ chén lại rồi đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không coi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Chu Vân cũng không thể không thừa nhận, nàng ta đối với Hạ Trăn sinh ra sợ hãi.
Cũng không phải rất vui vẻ thừa nhận, nhưng Chu Vân cũng hết cách. Ai bảo địa vị nam nhân nhà nàng ở Hạ gia không cao bằng Hạ Trăn?
Không khí bữa trưa trên bàn, rõ ràng ôn hòa hơn bữa sáng rất nhiều.
Mặc kệ Tưởng Xuân Hương như cũ xụ mặt, nhưng là dưới cái nhìn giận dữ của Hạ Minh Chí, nàng ta vẫn là chịu đựng không nói gì.
Ngược lại là Hạ Tiểu Hà, không ngừng nhìn về Mạc Như Nghiên, một vẻ rất muốn ngồi vào bên cạnh Mạc Như Nghiên, rước lấy ánh mắt kinh ngạc của Lưu thị.
So với Hạ Tiểu Hà, Hạ Tiểu Nguyệt thông minh hơn nhiều. Sớm đã chạy đến ngồi bên cạnh Mạc Như Nghiên, cũng mặc kệ Chu Vân có nhìn nó hay không, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Nói thật, ngồi bên người Mạc Như Nghiên cũng không có đãi ngộ đặc biệt gì. Mạc Như Nghiên không có gắp thức ăn cho Hạ Tiểu Nguyệt, cũng không cùng Hạ Tiểu Nguyệt nhiều lời một câu, nhưng là, Hạ Tiểu Nguyệt lại cảm thấy bữa cơm này ăn rất ngon, ăn cơm xong cũng vui vẻ dính ở phía sau Mạc Như Nghiên.
“Tiểu Nguyệt, đừng trở ngại đại bá mẫu làm việc." Chu Vân chung quy vẫn là không thể nhịn, mở miệng quở mắng.
Hạ Tiểu Nguyệt rụt cổ, ngay sau đó lại nghe thấy Mạc Như Nghiên giải thích giúp nàng: “Không ngại.Tiểu Nguyệt ở đây, giúp ta không ít việc."
Ánh mắt Hạ Tiểu Nguyệt nháy mắt đã sáng lên. Cũng mặc kệ sắc mặt Chu Vân, nhanh chóng tránh sau lưng Mạc Như Nghiên.
Hình ảnh này thật sự mới lạ, những người khác của Hạ gia đều là ánh mắt khó hiểu.
Chu Vân chỉ cảm thấy, mọi người đều đang chê cười nàng. Trên mặt một hồi xanh một hồi trắng, rất là khó coi.
Tưởng Xuân Hương lại không chút khách khí, nhất thời cười nhạo ra tiếng: “Đại tẩu quả nhiên lợi hại. Chỉ trong thời gian chốc lát, đến Tiểu Nguyệt cũng lung lạc xong."
Tưởng Xuân Hương một từ “Cũng", làm cho Hạ Tiểu Hà nho nhỏ cũng trở thành đối tượng mọi người nhìn chăm chú.
Hạ Tiểu Hà tránh đi, lại bị Tưởng Xuân Hương ôm thật chặt. Vô ý thức, ánh mắt khao khát nhìn Như Nghiên.
Này...... Mạc Như Nghiên mở miệng nói chuyện giúp Hạ Tiểu Nguyệt, cũng không phải cố tình làm vậy, mà là thuận miệng nói thôi. Không lường trước kế tiếp sẽ rước xấu hổ, cũng không nghĩ tới sẽ khiến cho Tưởng Xuân Hương công kích.
Nhưng mà, mặc dù chọc Chu Vân không vui, Mạc Như Nghiên cũng không hối hận, càng sẽ không rút về lời vừa mới nói. Chỉ vì nàng nói đều là sự thật, Hạ Tiểu Nguyệt xác thật giúp nàng.
Nếu như để Hạ Tiểu Nguyệt bởi vì nàng mà bị Chu Vân răn dạy, Mạc Như Nghiên mới sẽ không thể thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng là, Hạ Tiểu Hà lúc này tình huống bất đồng. Bị Tưởng Xuân Hương trừng mắt bộ dạng “Ngươi không được cùng ta đoạt nữ nhi", mặc kệ Mạc Như Nghiên làm như thế nào, đều khẳng định sẽ bị người ghi hận.
Trong lúc Mạc Như Nghiên suy nghĩ trước sau, Hạ Trăn di chuyển.
Hạ Trăn cũng không có nhiều hành động, chỉ vẫy vẫy tay với Hạ Tiểu Hà.
Hạ Tiểu Hà và Hạ Trăn cũng không thân thiết. Đó là bởi vì Hạ Trăn không thường ở nhà, cũng bởi vì Hạ Trăn nhìn rất nghiêm nghị, từ trước đến nay cũng không cùng nó chơi.
Nhưng lúc này, Hạ Tiểu Hà cũng không biết vì cái gì, nó nhịn không được mềm mại hô một tiếng: “Đại bá."
Được, không cần Tưởng Xuân Hương tỏ thái độ, Hạ Minh Chí đã bế Hạ Tiểu Hà lên, đưa đến bên cạnh Hạ Trăn.
Hạ Trăn lúc này đang đứng ở bên Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Hà vừa xuống đất, đã ôm lấy đùi Mạc Như Nghiên. Sau đó, không rên một tiếng, đem khuôn mặt nhỏ dấu đi.
Mắt thấy Hạ Tiểu Hà cố ý quay ót lại với nàng, Tưởng Xuân Hương lửa giận đặc biệt lớn. Đang muốn nói chuyện, đã bị Lưu thị sai đi rửa bát.
“Nương, ta......" Tưởng Xuân Hương vô thức muốn lười biếng.
“Ngươi làm sao? Cơm trưa là nhị tẩu cùng đại tẩu ngươi làm. Còn ngươi? Đến rau cũng không giúp rửa một chút, cư nhiên còn không biết xấu hổ ngồi ở chỗ này bất động? Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào ta thay ngươi đi rửa?" Lưu thị trừng ánh mắt qua, đây là trực tiếp biểu đạt bất mãn với Tưởng Xuân Hương.
Mắt thấy một phòng lớn nhỏ đều hướng về Mạc Như Nghiên, Tưởng Xuân Hương tự biết người đơn lực mỏng, không tốt phát tác trước mặt mọi người, cũng chỉ có thể chờ về phòng lại nói với Hạ Minh Chí.
Dậm chân một cái, Tưởng Xuân Hương thở phì phì đi phòng bếp.
“Đại tẩu, thật là xin lỗi. Bà nương nhà ta không kiến thức, không hiểu lễ nghĩa, mong rằng đại tẩu đừng cùng nàng so đo." Hạ Minh Chí cũng không rõ vì sao Hạ Tiểu Hà sẽ dính Mạc Như Nghiên như vậy.
Nhưng là, chỉ xem cử chỉ của Hạ Trăn nhiều lần che chở cho Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Chí liền nguyện ý dẫn đầu thể hiện thiện ý cùng kính ý với Mạc Như Nghiên.
“Tam đệ nói quá lời. Đều là người một nhà, không cần khách khí." Mạc Như Nghiên lắc đầu, phong đạm vân khinh bỏ qua việc này.
Hạ Minh Chí ngượng ngùng gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy, Mạc Như Nghiên cũng không như trong tưởng tượng khó tiếp xúc như vậy.
“Nương, buổi chiều bọn con đi một chuyến đến huyện Thanh Sơn." Hạ Trăn đột nhiên mở miệng, làm cho Mạc Như Nghiên nhìn qua.
Tuy rằng Hạ Trăn không có trực tiếp kêu tên gọi họ, Mạc Như Nghiên vẫn cảm thấy, Hạ Trăn nói “Bọn con", bao gồm nàng.
Trực giác Mạc Như Nghiên không có sai, Hạ Trăn xác thật chỉ chính là hắn cùng Mạc Như Nghiên, không có người thứ ba.
Lưu thị đầu tiên là sửng sốt, phản ứng lại sau, liên tục gật đầu: “ Cần phải vậy. Tức phụ con ngày mai lại mặt, nên đi chuẩn bị chút lễ lại mặt."
Mặc kệ Chu Vân có tình nguyện hay không, nàng ta đều làm không ra chuyện giáp mặt gọi Hạ Tiểu Nguyệt đi, càng không có khả năng như Tưởng Xuân Hương trước mặt mọi người răn dạy Hạ Tiểu Nguyệt. Cuối cùng, chỉ có thể nuốt giận, tiếp tục nấu cơm.
Mạc Như Nghiên kỳ thật rất xấu hổ. Đến Hạ Tiểu Nguyệt bốn tuổi cũng biết nhặt rau rửa rau hơn nàng, nếu không có Hạ Tiểu Nguyệt giúp đỡ, nàng có lẽ lại làm trò cười rồi.
Đến khi đưa tất cả toàn bộ rau rửa sạch vào phòng bếp, xác định Chu Vân không có lộ ra vẻ mặt bất mãn, trong lòng Mạc Như Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Cũng không lập tức rời khỏi phòng bếp, mà thuận thế đứng ở bên cạnh, yên lặng học Chu Vân xào rau như thế nào.
Chu Vân muốn mời Mạc Như Nghiên đi ra ngoài. Xảy ra tình huống vừa rồi với Hạ Tiểu Nguyệt, nàng ta thật sự không nghĩ tiếp tục mặc kệ Mạc Như Nghiên học trộm.
Nhưng mà, Chu Vân quen làm người tốt rồi. Ít nhất ngoài mặt, nàng ta hiếm khi cùng người tranh cãi đỏ mặt, chỉ sợ lòng có bất mãn cũng sẽ không trực tiếp giáp mặt biểu hiện ra ngoài. Lúc này đối mặt lại là Mạc Như Nghiên, là Lưu thị và Hạ Trăn đều đặc biệt dặn dò qua, Chu Vân thật sự nói không nên lời để Mạc Như Nghiên rời khỏi phòng bếp.
Bởi vì đáy lòng bất mãn liên tiếp lên men, trên mặt Chu Vân không có biểu hiện, nhưng toàn thân vẫn tản mát ra hơi thở bài xích và kháng cự. Mẫn cảm như Mạc Như Nghiên, tự nhiên sẽ không thể không phát hiện ra.
Tới giờ, Mạc Như Nghiên trăm phần trăm có thể khẳng định, oán giận của Chu Vân đối với nàng tuyệt đối không thể ít hơn Tưởng Xuân Hương.
Lúc Hạ lão cha và ba huynh đệ Hạ Trăn từ ngoài ruộng trở về, cơm trưa đã dọn lên bàn.
Mạc Như Nghiên cái khác không biết, lấy nước rửa mặt cho Hạ Trăn, khăn mặt cho đệ đệ, vẫn là không có vấn đề. Cũng không phải muốn có qua có lại, mà là cảm thấy, những cái này đều là nàng người làm tức phụ nên làm.
Thế nên, Hạ lão cha, Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí cũng chỉ có thể ba người sáu con mắt, yên lặng nhìn Hạ Trăn vừa rửa tay vừa lau mặt, cuối cùng còn được chén nước giải khát.
“Nhìn xem cuộc sống trôi qua của đại ca." Hạ Minh Chí làm mặt quỷ lấy khuỷu tay đụng đụng Hạ Minh Viễn, vẻ mặt trêu ghẹo và hâm mộ.
Hạ Minh Viễn hàm hậu cười cười. Trong lòng hắn cũng hâm mộ, nhưng càng nhiều vẫn là vì Hạ Trăn cảm thấy cao hứng.
Hạ lão cha vẫn cứ trầm mặc không nói. Nhưng mà lúc này, ông nhìn Mạc Như Nghiên một cái thật sâu, lông mày trong ngày thường gắt gao nhăn lại dần dần giãn mở ra.
“Có thể ăn cơm rồi." Thấy Hạ Trăn uống xong nước, Mạc Như Nghiên vươn tay định cầm lấy chén.
Hạ Trăn lại tránh khỏi, ánh mắt dừng ở miếng vải trắng quấn trên tay Mạc Như Nghiên.
“Không sao rồi." Nhẹ nhàng quơ quơ cái tay bị thương, Mạc Như Nghiên cười sung sướng.
Ánh mắt Hạ Trăn dời đi, chén trong tay như cũ không có đưa cho Mạc Như Nghiên, mà tự mình cầm đến phòng bếp.
Nhìn thấy Hạ Trăn đi vào, trong lòng Chu Vân bất giác căng thẳng. Thấy Hạ Trăn chỉ bỏ chén lại rồi đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không coi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Chu Vân cũng không thể không thừa nhận, nàng ta đối với Hạ Trăn sinh ra sợ hãi.
Cũng không phải rất vui vẻ thừa nhận, nhưng Chu Vân cũng hết cách. Ai bảo địa vị nam nhân nhà nàng ở Hạ gia không cao bằng Hạ Trăn?
Không khí bữa trưa trên bàn, rõ ràng ôn hòa hơn bữa sáng rất nhiều.
Mặc kệ Tưởng Xuân Hương như cũ xụ mặt, nhưng là dưới cái nhìn giận dữ của Hạ Minh Chí, nàng ta vẫn là chịu đựng không nói gì.
Ngược lại là Hạ Tiểu Hà, không ngừng nhìn về Mạc Như Nghiên, một vẻ rất muốn ngồi vào bên cạnh Mạc Như Nghiên, rước lấy ánh mắt kinh ngạc của Lưu thị.
So với Hạ Tiểu Hà, Hạ Tiểu Nguyệt thông minh hơn nhiều. Sớm đã chạy đến ngồi bên cạnh Mạc Như Nghiên, cũng mặc kệ Chu Vân có nhìn nó hay không, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Nói thật, ngồi bên người Mạc Như Nghiên cũng không có đãi ngộ đặc biệt gì. Mạc Như Nghiên không có gắp thức ăn cho Hạ Tiểu Nguyệt, cũng không cùng Hạ Tiểu Nguyệt nhiều lời một câu, nhưng là, Hạ Tiểu Nguyệt lại cảm thấy bữa cơm này ăn rất ngon, ăn cơm xong cũng vui vẻ dính ở phía sau Mạc Như Nghiên.
“Tiểu Nguyệt, đừng trở ngại đại bá mẫu làm việc." Chu Vân chung quy vẫn là không thể nhịn, mở miệng quở mắng.
Hạ Tiểu Nguyệt rụt cổ, ngay sau đó lại nghe thấy Mạc Như Nghiên giải thích giúp nàng: “Không ngại.Tiểu Nguyệt ở đây, giúp ta không ít việc."
Ánh mắt Hạ Tiểu Nguyệt nháy mắt đã sáng lên. Cũng mặc kệ sắc mặt Chu Vân, nhanh chóng tránh sau lưng Mạc Như Nghiên.
Hình ảnh này thật sự mới lạ, những người khác của Hạ gia đều là ánh mắt khó hiểu.
Chu Vân chỉ cảm thấy, mọi người đều đang chê cười nàng. Trên mặt một hồi xanh một hồi trắng, rất là khó coi.
Tưởng Xuân Hương lại không chút khách khí, nhất thời cười nhạo ra tiếng: “Đại tẩu quả nhiên lợi hại. Chỉ trong thời gian chốc lát, đến Tiểu Nguyệt cũng lung lạc xong."
Tưởng Xuân Hương một từ “Cũng", làm cho Hạ Tiểu Hà nho nhỏ cũng trở thành đối tượng mọi người nhìn chăm chú.
Hạ Tiểu Hà tránh đi, lại bị Tưởng Xuân Hương ôm thật chặt. Vô ý thức, ánh mắt khao khát nhìn Như Nghiên.
Này...... Mạc Như Nghiên mở miệng nói chuyện giúp Hạ Tiểu Nguyệt, cũng không phải cố tình làm vậy, mà là thuận miệng nói thôi. Không lường trước kế tiếp sẽ rước xấu hổ, cũng không nghĩ tới sẽ khiến cho Tưởng Xuân Hương công kích.
Nhưng mà, mặc dù chọc Chu Vân không vui, Mạc Như Nghiên cũng không hối hận, càng sẽ không rút về lời vừa mới nói. Chỉ vì nàng nói đều là sự thật, Hạ Tiểu Nguyệt xác thật giúp nàng.
Nếu như để Hạ Tiểu Nguyệt bởi vì nàng mà bị Chu Vân răn dạy, Mạc Như Nghiên mới sẽ không thể thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng là, Hạ Tiểu Hà lúc này tình huống bất đồng. Bị Tưởng Xuân Hương trừng mắt bộ dạng “Ngươi không được cùng ta đoạt nữ nhi", mặc kệ Mạc Như Nghiên làm như thế nào, đều khẳng định sẽ bị người ghi hận.
Trong lúc Mạc Như Nghiên suy nghĩ trước sau, Hạ Trăn di chuyển.
Hạ Trăn cũng không có nhiều hành động, chỉ vẫy vẫy tay với Hạ Tiểu Hà.
Hạ Tiểu Hà và Hạ Trăn cũng không thân thiết. Đó là bởi vì Hạ Trăn không thường ở nhà, cũng bởi vì Hạ Trăn nhìn rất nghiêm nghị, từ trước đến nay cũng không cùng nó chơi.
Nhưng lúc này, Hạ Tiểu Hà cũng không biết vì cái gì, nó nhịn không được mềm mại hô một tiếng: “Đại bá."
Được, không cần Tưởng Xuân Hương tỏ thái độ, Hạ Minh Chí đã bế Hạ Tiểu Hà lên, đưa đến bên cạnh Hạ Trăn.
Hạ Trăn lúc này đang đứng ở bên Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Hà vừa xuống đất, đã ôm lấy đùi Mạc Như Nghiên. Sau đó, không rên một tiếng, đem khuôn mặt nhỏ dấu đi.
Mắt thấy Hạ Tiểu Hà cố ý quay ót lại với nàng, Tưởng Xuân Hương lửa giận đặc biệt lớn. Đang muốn nói chuyện, đã bị Lưu thị sai đi rửa bát.
“Nương, ta......" Tưởng Xuân Hương vô thức muốn lười biếng.
“Ngươi làm sao? Cơm trưa là nhị tẩu cùng đại tẩu ngươi làm. Còn ngươi? Đến rau cũng không giúp rửa một chút, cư nhiên còn không biết xấu hổ ngồi ở chỗ này bất động? Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào ta thay ngươi đi rửa?" Lưu thị trừng ánh mắt qua, đây là trực tiếp biểu đạt bất mãn với Tưởng Xuân Hương.
Mắt thấy một phòng lớn nhỏ đều hướng về Mạc Như Nghiên, Tưởng Xuân Hương tự biết người đơn lực mỏng, không tốt phát tác trước mặt mọi người, cũng chỉ có thể chờ về phòng lại nói với Hạ Minh Chí.
Dậm chân một cái, Tưởng Xuân Hương thở phì phì đi phòng bếp.
“Đại tẩu, thật là xin lỗi. Bà nương nhà ta không kiến thức, không hiểu lễ nghĩa, mong rằng đại tẩu đừng cùng nàng so đo." Hạ Minh Chí cũng không rõ vì sao Hạ Tiểu Hà sẽ dính Mạc Như Nghiên như vậy.
Nhưng là, chỉ xem cử chỉ của Hạ Trăn nhiều lần che chở cho Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Chí liền nguyện ý dẫn đầu thể hiện thiện ý cùng kính ý với Mạc Như Nghiên.
“Tam đệ nói quá lời. Đều là người một nhà, không cần khách khí." Mạc Như Nghiên lắc đầu, phong đạm vân khinh bỏ qua việc này.
Hạ Minh Chí ngượng ngùng gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy, Mạc Như Nghiên cũng không như trong tưởng tượng khó tiếp xúc như vậy.
“Nương, buổi chiều bọn con đi một chuyến đến huyện Thanh Sơn." Hạ Trăn đột nhiên mở miệng, làm cho Mạc Như Nghiên nhìn qua.
Tuy rằng Hạ Trăn không có trực tiếp kêu tên gọi họ, Mạc Như Nghiên vẫn cảm thấy, Hạ Trăn nói “Bọn con", bao gồm nàng.
Trực giác Mạc Như Nghiên không có sai, Hạ Trăn xác thật chỉ chính là hắn cùng Mạc Như Nghiên, không có người thứ ba.
Lưu thị đầu tiên là sửng sốt, phản ứng lại sau, liên tục gật đầu: “ Cần phải vậy. Tức phụ con ngày mai lại mặt, nên đi chuẩn bị chút lễ lại mặt."
Tác giả :
Văn Nhất Nhất