Trùng Sinh Thiên Tuyết
Chương 67
Hoàng Phủ Vệ rốt cuộc cũng mở miệng, cậu muốn biết lí do người đàn ông ưu tú này phải giúp cậu!
“Lí do là gì? Tại sao lại giúp chúng tôi?"
Lãnh Ngạo nâng mắt nhìn cậu bé trước mặt, màu sắc con ngươi thật đặc biệt! Hắn muốn làm gì sẽ cần biết cái gọi là 'lí do'?
Nếu không phải Tuyết Nhi một hai đòi về nước gấp hắn sẽ vì cô làm đến phiền phức như vậy? Nhưng mà tiểu nhân nhi cũng thật ngoan, xem như hắn thưởng cho cô đi!
Cảm thấy mình đã hạ bản thân thế nhưng người này vẫn cao ngạo , Hoàng Phủ Vệ chỉ cảm thấy cực kì không thoải mái! Nhưng mà người này lại là ân nhân của cậu!
“Cậu có phải là em trai của Thiên tiểu thư, Thiên Tuyết?" Diệp Thành thay Lãnh Ngạo ra mặt trả lời, sợ thằng nhóc này không biết ai là Thiên tiểu thư lại càng hỏi đầy đủ.
“Đúng vậy! Chị tôi ở đâu?" Hoàng Phủ Vệ nghe nói liền hoảng hốt, đã rất lâu rồi, kể từ cuộc điện thoại đó, chị không có bất cứ liên lạc gì cả! Ngay cả bệnh tình của mẹ chị cũng không quan tâm...Nhưng mà tiền hàng tháng vẫn được chuyể̃n khoảng đầy đủ...
“A…đại tỷ hiện giờ đang nghỉ ngơi, khi nào cô ấy cảm thấy tốt hơn sẽ tìm cậu, yên tâm!" Diệp Thành cong cong khoé môi, giải thích. Sau đó còn cặn kẽ giới thiệu riêng Lãnh Ngạo với Hoàng Phủ Vệ. Dù sao thì sau này cũng là anh em rể, phải có ấn tượng tốt, hắn thay chủ tử suy nghĩ a
“Chị tôi bị bệnh?" Hoàng Phủ Vệ âm thầm ghi nhớ cái tên Lãnh Ngạo này. Đúng là thật giống với con người, lạnh lùng, cao ngạo, cô độc…
“Không hẳn,…" Diệp Thành xem như trấn an trả lời, nếu không phải chủ tử quá hấp tấp Thiên tiểu thư có như vậy hay không?
Lãnh Ngạo âm thầm đưa đến ánh mắt cảnh cáo, thật nhiều chuyện!
Lại bật điện thoại, nhìn trong màn ảnh nhỏ là cô gái kia ngoan ngoãn nằm trên giường, hàng mi nhẹ nhàng nhắm lại, tư thế dáng yêu vô cùng. Tâm tình hắn bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, chỉ cần chịu khó một chút. Hắn không muốn làm hại cô, nhưng cũng không muốn khiến chính mình phải nhẫn nhịn! Đến bây giờ ngay cả hôn môi hắn cũng chưa dám hôn cô, phải biết là hắn đã cực lực khắc chế bản thân thế nào!
“Diệp Thành, cậu ở lại, khi nào có tin tức thì thông báo với tôi!" Lãnh Ngạo vừa nghĩ liền nhịn không được, phân phó Diệp Thành một tiếng, mình lại muốn quay về chơi với cô gái nhỏ!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bên trong một căn phòng đặc biệt của biệt thự, một nhóm bác sĩ đứng vây quanh, bắt đầu thảo luận về bệnh tình của phu nhân bọn họ.
Thật sự khả năng dung nhập của phu nhân rất yếu. Bọn họ đã cho cô thời gian thích nghi hơn hai tháng nhưng Thiên Tuyết vẫn chưa quen với sự hiện diện của một loại virut đặc biệt trong máu của Lãnh Ngạo, thậm chí bài xích!
Một ngày chỉ uống vài giọt, còn có Dạ Hồn giúp điều chỉnh hoạt động của các loại tế bào máu. Thế nhưng đến bây giờ vẫn chỉ cơ bản chấp nhận bước đầu…
Thật sự máu của Lãnh ngạo chỉ có một công dụng duy nhất, chính là khiến cho tế bào tái sinh với tốc độ khủng khiếp! Tuy nhiên nếu loại virut trong máu này tự tiện 'lây truyền' cho người khác sẽ khiến tế bào bạch cầu của họ bài xích, kết thành máu đông, không tiếp tục vận chuyện máu về tim, sẽ rất nhanh liền chết!
Nhưng mà nếu nhận được loại virut này thì lợi ích không kể được…
Chỉ là cách phòng chống chính là không được quan hệ nam nữ, ngay cả qua miệng cũng không thể!
Nhưng mà Lãnh Ngạo lại quá hấp tấp, lần trước mang cho cô quá nhiều, còn dùng thôi miên thuật bắt Thiên tuyết phải mau chóng nhận máu trong cơ thể cô, khiến cho cô nhất thời không chịu được, đã hôn mê đến nay hơn ba ngày rồi…
Đổi lại hiệu quả vô cùng rõ rệt, hiện giờ tóc cô đã chuyển thành bạch kim được gần một phần tư rồi, chỉ cần tiếp tục sẽ mau chóng thành công!
(Không có huyền huyễn nhé mọi người, chủ yếu là tưởng tượng y học thôi! Huyền huyễn viết đau đầu lắm! Xong phần giải thích nữa a...)
“Lí do là gì? Tại sao lại giúp chúng tôi?"
Lãnh Ngạo nâng mắt nhìn cậu bé trước mặt, màu sắc con ngươi thật đặc biệt! Hắn muốn làm gì sẽ cần biết cái gọi là 'lí do'?
Nếu không phải Tuyết Nhi một hai đòi về nước gấp hắn sẽ vì cô làm đến phiền phức như vậy? Nhưng mà tiểu nhân nhi cũng thật ngoan, xem như hắn thưởng cho cô đi!
Cảm thấy mình đã hạ bản thân thế nhưng người này vẫn cao ngạo , Hoàng Phủ Vệ chỉ cảm thấy cực kì không thoải mái! Nhưng mà người này lại là ân nhân của cậu!
“Cậu có phải là em trai của Thiên tiểu thư, Thiên Tuyết?" Diệp Thành thay Lãnh Ngạo ra mặt trả lời, sợ thằng nhóc này không biết ai là Thiên tiểu thư lại càng hỏi đầy đủ.
“Đúng vậy! Chị tôi ở đâu?" Hoàng Phủ Vệ nghe nói liền hoảng hốt, đã rất lâu rồi, kể từ cuộc điện thoại đó, chị không có bất cứ liên lạc gì cả! Ngay cả bệnh tình của mẹ chị cũng không quan tâm...Nhưng mà tiền hàng tháng vẫn được chuyể̃n khoảng đầy đủ...
“A…đại tỷ hiện giờ đang nghỉ ngơi, khi nào cô ấy cảm thấy tốt hơn sẽ tìm cậu, yên tâm!" Diệp Thành cong cong khoé môi, giải thích. Sau đó còn cặn kẽ giới thiệu riêng Lãnh Ngạo với Hoàng Phủ Vệ. Dù sao thì sau này cũng là anh em rể, phải có ấn tượng tốt, hắn thay chủ tử suy nghĩ a
“Chị tôi bị bệnh?" Hoàng Phủ Vệ âm thầm ghi nhớ cái tên Lãnh Ngạo này. Đúng là thật giống với con người, lạnh lùng, cao ngạo, cô độc…
“Không hẳn,…" Diệp Thành xem như trấn an trả lời, nếu không phải chủ tử quá hấp tấp Thiên tiểu thư có như vậy hay không?
Lãnh Ngạo âm thầm đưa đến ánh mắt cảnh cáo, thật nhiều chuyện!
Lại bật điện thoại, nhìn trong màn ảnh nhỏ là cô gái kia ngoan ngoãn nằm trên giường, hàng mi nhẹ nhàng nhắm lại, tư thế dáng yêu vô cùng. Tâm tình hắn bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, chỉ cần chịu khó một chút. Hắn không muốn làm hại cô, nhưng cũng không muốn khiến chính mình phải nhẫn nhịn! Đến bây giờ ngay cả hôn môi hắn cũng chưa dám hôn cô, phải biết là hắn đã cực lực khắc chế bản thân thế nào!
“Diệp Thành, cậu ở lại, khi nào có tin tức thì thông báo với tôi!" Lãnh Ngạo vừa nghĩ liền nhịn không được, phân phó Diệp Thành một tiếng, mình lại muốn quay về chơi với cô gái nhỏ!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bên trong một căn phòng đặc biệt của biệt thự, một nhóm bác sĩ đứng vây quanh, bắt đầu thảo luận về bệnh tình của phu nhân bọn họ.
Thật sự khả năng dung nhập của phu nhân rất yếu. Bọn họ đã cho cô thời gian thích nghi hơn hai tháng nhưng Thiên Tuyết vẫn chưa quen với sự hiện diện của một loại virut đặc biệt trong máu của Lãnh Ngạo, thậm chí bài xích!
Một ngày chỉ uống vài giọt, còn có Dạ Hồn giúp điều chỉnh hoạt động của các loại tế bào máu. Thế nhưng đến bây giờ vẫn chỉ cơ bản chấp nhận bước đầu…
Thật sự máu của Lãnh ngạo chỉ có một công dụng duy nhất, chính là khiến cho tế bào tái sinh với tốc độ khủng khiếp! Tuy nhiên nếu loại virut trong máu này tự tiện 'lây truyền' cho người khác sẽ khiến tế bào bạch cầu của họ bài xích, kết thành máu đông, không tiếp tục vận chuyện máu về tim, sẽ rất nhanh liền chết!
Nhưng mà nếu nhận được loại virut này thì lợi ích không kể được…
Chỉ là cách phòng chống chính là không được quan hệ nam nữ, ngay cả qua miệng cũng không thể!
Nhưng mà Lãnh Ngạo lại quá hấp tấp, lần trước mang cho cô quá nhiều, còn dùng thôi miên thuật bắt Thiên tuyết phải mau chóng nhận máu trong cơ thể cô, khiến cho cô nhất thời không chịu được, đã hôn mê đến nay hơn ba ngày rồi…
Đổi lại hiệu quả vô cùng rõ rệt, hiện giờ tóc cô đã chuyển thành bạch kim được gần một phần tư rồi, chỉ cần tiếp tục sẽ mau chóng thành công!
(Không có huyền huyễn nhé mọi người, chủ yếu là tưởng tượng y học thôi! Huyền huyễn viết đau đầu lắm! Xong phần giải thích nữa a...)
Tác giả :
Mộc Tử Anh