Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 22: Gây Chấn Động
Để tiếp cận hơn nữa với những siêu thị chính quy loại hình lớn của quốc tế, vì vậy mà Nhiếp Chấn Bang còn cố ý sử dụng đến những mối quan hệ của Nhiếp Quốc Oai, lấy danh nghĩa của Ủy ban kinh tế đối ngoại và Ủy ban kế hoạch quốc gia, đặc biệt đưa về hệ thống thu ngân và hệ thống nhận dạng mã vạch tân tiến nhất từ Mỹ. Một loạt các máy thu ngân hoàn toàn mới được đề cử bởi IBM xếp thành một hàng, có khoảng chừng ba mươi cửa thu ngân.
Nhiếp Quốc Uy sắp hết nhiệm kỳ. Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang trong thời gian này cũng khiến Nhiếp Quốc Uy mở rộng tầm mắt. Nếu căn cứ theo tính cách của ông cụ trước kia, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy sợ là sớm đã bị đuổi khỏi Nhiếp gia rồi, nhưng bây giờ Nhiếp Chấn Bang có thể làm thoải mái như vậy, điều này vốn dĩ đã không bình thường. Chút chuyện nhỏ này, Nhiếp Quốc Uy đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt để cải thiện quan hệ với Nhiếp Chấn Bang.
- Nhị ca, việc huấn luyện nhân viên thu ngân hoàn thành chưa? Đều đã thao tác độc lập được rồi chứ?
Đi vào trong siêu thị, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có cảm giác giống như trở về thế kỷ hai mốt.
Siêu thị bắt đầu kinh doanh, Nhiếp Gia Dân đương nhiên là trở về trường học để học tập. Chuyện nhập cổ phần vào siêu thị chẳng qua là một cái danh mà thôi, người quản lý chủ yếu vẫn là Dương An Bang. Nhiếp Gia Dân không có chuyện gì nữa thì dĩ nhiên là trở về trường học rồi.
Dương An Bang lúc này cũng là đã kinh ngạc vô cùngvới cái tài năng của Nhiếp Chấn Bang. Những nhà máy quốc doanh đó, ví dụ như nhà máy đồ gia dụng Thượng Hải, nhà máy điện vô tuyến Kim Lăng…sản phẩm của những nhà máy quốc doanh lớn này vào siêu thị, giao nộp một khoản phí gian hàng không hề thấp lại còn miễn phí cung ứng hàng hóa. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao thì thân phận của hắn, Nhiếp Chấn Bang và Tiếu Nhã Lệ đều để ở đó, ba nhà liên hợp lại, sức mạnh bộc phát ra cũng không thể coi thường được. Đương nhiên có một số người sẽ trông mong chạy tới để nịnh bợ, nhưng trong này ít nhiều cũng có một số quan hệ nhân tình.
Tuy nhiên, sản phẩm đến từ những nhà đầu tư Hồng Công, Đài Loan và doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh Giang Nam và tỉnh Quảng Đông cũng tự nguyện nộp phí gian hàng và tiến hành miễn phí cung ứng hàng hóa. Điều này khiến Dương An Bang có chút không hiểu. Thời đại này vẫn là thời đại của các hàng hóa hiếm có, thứ mà những nhà máy này sản xuất ra hầu như đều là cung không đủ cầu, có cần phải ủy khuất bản thân vậy sao?
- Chị, nhân viên thu ngân bên này do chị phụ trách, ngày mai khai trương bảo tất cả sáu mươi nhân viên thu ngân toàn bộ đi làm, phân làm hai nhóm, mọi lúc đợi lệnh.
Nhiếp Chấn Bang dặn dò thêm lần nữa.
Tiếu Nhã Lệ gật gật đầu, cũng có chút thắc mắc:
- Chấn Bang, toàn bộ đều phải đi? Chúng ta có nhiều ngươi vào mua đồ như vậy sao?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười không nói, quảng cáo thì thời gian trước đã phát ra rồi. Trong thời gian gần hai tháng qua, toàn bộ thủ đô từ lãnh đạo quốc gia ở trên đến những người buôn bán nhỏ phía dưới đều đang bàn tán về siêu thị Ốc Gia. Đồng thời, tin tức về việc hàng hóa giá rẻ, đẹp, giá cả ổn định, chủng loại phong phú, không cần bất kỳ kế hoạch nào, cứ tùy ý mua sắm sớm đã truyền ra ngoài rồi. Song song với đó, Nhiếp Chấn Bang còn sử dụng một vài biện pháp thúc đẩy tiêu thụ của siêu thị ở thế kỷ sau, ví dụ như, năm mươi khách hàng vào siêu thị đầu tiên, mua hàng hết mười tệ thì có thể được một kilogam gạo,…lợi dụng triệt để tính tò mò và tâm lý ham mê khuyến mại của nhân dân trong thủ đô.
Tám giờ sáng ngày thứ hai.
Siêu thị Ốc Gia còn chưa mở cửa, bên ngoài đã tụ tập trên nghìn người dân. Nhìn thấy cảnh này, Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ hai người đều vui mừng đến nỗi nhảy lên, ôm lấy nhau, lớn tiếng kêu lên:
- Thành công rồi, thành công rồi, chúng ta thành công rồi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nhìn hai người này, trong nụ cười ẩn ẩn sự đắc ý khi mà mưu kế đã thành công. Hai người này từ chỗ vừa gặp nhau liền cãi nhau thì đến bây giờ dường như là cọ xát ra tia lửa rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức ho khan một tiếng nói:
- Nhị ông chủ, nhị bà chủ, hai vị có phải là nên chú ý ảnh hưởng chút không, bên cạnh còn có một người chưa thành niên đó.
Thấy Tiếu Nhã Lệ bộ dạng chuẩn bị phát hỏa, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Nhị ca, chuẩn bị đốt pháo khai trương đi.
Một chuỗi pháo dây một nghìn quả được đốt cháy lên. Mặc dù khu vực thủ đô cấm đốt pháo, nhưng chút việc nhỏ này đương nhiên không có gì ảnh hưởng tới đám người Dương An Bang được. Nếu đến chuyện nhỏ này cũng không thu xếp ổn thỏa nổi, ba người đó những năm này cũng coi như là sống uổng phí rồi.
Bởi vì buổi lễ khai trương, Nhiếp Chấn Bang còn đặc biệt bảo Tiếu Nhã Lệ mượn một đội binh từ trong quân đội của chú hai, toàn bộ đều bỏ quân trang, đổi thành đồng phục bảo vệ, tạm thời làm lực lượng bảo vệ của siêu thị Ốc Gia. Thời đại này, làm việc trong doanh nghiệp tư nhân là một lựa chọn bất đắc dĩ nhất, cho dù là thủ đô cũng khó tìm được nhiều bảo vệ như vậy trong một thời gian ngắn.
Cùng với lúc cửa mở ra, đám người chen chúc đi vào, ở các cửa vào đều có một cô gái với hình tượng lẫn khí chất đều xinh đẹp đứng, mỉm cười dẫn khách hàng đi gửi túi xách ở quầy phục vụ. Kinh doanh siêu thị hoàn toàn là một loại hình kinh doanh mới ở trong nước, người dân đều giống như là cô nương mới lần đầu lên kiệu hoa vậy, lần đầu tiên đương nhiên là cần hướng dẫn.
Sản phẩm la liệt trong siêu thị, quần áo theo xu hướng mới đến từ Quảng Đông, xe đạp đến từ nhà máy quốc doanh, các loại sản phẩm tổng hợp như ti vi, máy giặt, máy may, rồi đến cả các thứ thực phẩm đến từ các nơi trong cả nước như bột lúa mạch, bột sữa bò, các loại sản phẩm điện tử của Hồng Công, Quảng Đông; các sản phẩm như giày dép, áo lông cừu, Âu phục, tất…đầy đủ mọi thứ, hoàn toàn không cần các loại tem phiếu, chỉ cần bạn có tiền trong túi, muốn mua gì thì mua cái đó. Hơn nữa, sau khi khấu trừ chi phí của nhà bán buôn trung gian, có thể nói, giá cả của siêu thị Ốc Gia đều thấp hơn so với giá cả của nhà bán buôn tại địa phương. Dù sao thì các nhà bán buôn đều là nhập hàng loại nhỏ, chi phí trong khâu vận chuyển cao hơn nhiều so với của siêu thị Ốc Gia.
- Lão Trần, anh xem, chiếc xe đạp này chỉ có một trăm sáu mươi tệ thôi, còn là thương hiệu Phượng Hoàng của Thượng Hải, lần trước chúng ta đến cửa hàng Đông Kinh xem, so với đây đắt hơn sáu mươi đó. Con chúng ta không phải luôn muốn có một chiếc sao? Nếu không, hôm nay mua cho nó đi, rẻ như vậy sau này nói không chừng tìm không được nữa.
Một người phụ nữ trung niên, đẩy chiếc xe mua hàng của siêu thị, rất là ngạc nhiên nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn chiếc xe một chút, chất lượng, chế tác đều rất tinh xảo, chắc không phải là hàng giả gì, lập tức gật đầu nói:
- Vậy tôi đi lấy tiền trước, mình ở đây đợi tôi.
Chuyện như vậy không ngừng diễn ra ở mọi góc trong siêu thị, không chỉ hàng đó là rẻ, có thể nói, toàn bộ giá cả bình quân hàng hóa của siêu thị đều rẻ hơn bên ngoài khoảng ba mươi đến năm mươi phần trăm. Đây là lợi ích thực tế, không ai là không muốn có được giá rẻ như vậy.
Tròn một ngày, tin siêu thị Ốc Gia bán giá rẻ hơn đã truyền khắp thủ đô, tiếp đó, từ quảng cáo giá cả bình ổn của siêu thị Ốc Gia đều truyền ra ngoài, nhân dân thủ đô cũng biết ý của bình ổn giá.
Từ tám giờ sáng khai trương, mãi đến mười giờ tối đóng cửa, cả một ngày đều là dòng người như nước chảy không ngừng. Sáu mươi nhân viên thu ngân liên tục thay phiên, nhưng đến khi đóng cửa dường như đều mệt đến nỗi đi không nổi.
Lúc này, tầng hai, tầng làm việc của siêu thị Ốc Gia, các phòng làm việc đều ngồi đầy các đại diện nhà xưởng của các nơi đến từ toàn quốc.
Nhiếp Chấn Bang nhìn một cái, phòng hội nghị là không ngồi được, nhất quyết đứng lên nói:
- Các vị đại diện, các vị ông chủ, xem ra, phòng hội nghị này ngồi không đủ nhiều người như vậy, chúng ta cứ xuống dưới, ở ngay trong siêu thị đợi kết quả đi.
Ngay tại bên ngoài cửa ra thu ngân của siêu thị, chuyển đến bộ bàn ghế, một đám người giống như là ở xã nông thôn họp vậy, đều ngồi cùng nhau. Sau nửa giờ, Tiếu Nhã Lệ thân là Trưởng phòng Tài chính siêu thị Ốc Gia, nét mặt vui mừng, giơ danh sách trong tay lên, nói với Nhiếp Chấn Bang và Dương An Bang:
- Số tiền kinh doanh có rồi, ngày hôm nay tổng số tiền kinh doanh hơn một triệu, đạt một triệu không trăm tám mươi ba nghìn sáu trăm năm mươi bảy tệ sáu xu.
Nhiếp Chấn Bang sớm đã có chuẩn bị tâm lý, không có biểu hiện ngạc nhiên gì, còn Dương An Bang thì chấn động, một ngày một triệu, theo tính toán lãi khoảng hai mươi phần trăm của siêu thị, đây là một ngày hai trăm nghìn, đây đâu phải là mở siêu thị, đây là in tiền mặt rồi còn đâu.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Nhị ca, đây chỉ là ngày đầu tiên, không ít người đều là tiêu vượt mức, thu nhập sau này nhất định sẽ không lớn như hôm nay. Có điều, em dự đoán, mỗi ngày khoảng ba trăm nghìn cũng coi là bình thường, anh không thể khiến cho khách ngày nào cũng đến mua ti vi, mua xe đạp được.
Lúc này, tất cả đại diện nhà xưởng cũng lấy được chi tiết tiêu thụ hàng hóa của mình, giống như xưởng xe đạp bên đó, chỉ là tiêu thụ một ngày đã có hai trăm chiếc xe, tình huống này hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người đều yên tâm. Siêu thị Ốc Gia tiếp tục buôn bán như vậy, nhà xưởng cũng không sợ đầu tư của mình không thu về được. Chỉ là ký kết hợp đồng cung cấp hàng độc quyền với siêu thị là đủ rồi. Đây còn là một nhà, nếu mười nhà thì sao? Trăm nhà thì sao? Những người này không dám tưởng tượng tiếp.
Nhiếp chấn Bang lập tức cũng tính toán trong đầu một chút, trên một trăm nhà cung ứng hàng, tổng cộng thu phí gian hàng khoảng ba trăm nghìn, đây là thu nhập đơn thuần của siêu thị, ngoài tiền thuê nơi này một năm ra còn có thể thừa lại hai trăm bảy mươi nghìn, cộng thêm doanh số kinh doanh hôm nay đủ để siêu thị Ốc Gia bắt đầu khuếch trương.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên nói:
- Các vị đại diện nhà máy, các vị ông chủ, tôi nghĩ, sau khi chúc mừng thành công, các ông trở về có thể tăng mạnh sức sản xuất rồi. Tiếp theo, chúng tôi sẽ lần lượt mở một siêu hị ở thành Tây, thành Đông, thành Bắc và thành Nam, diện tích kinh doanh sẽ không nhỏ hơn siêu thị hiện nay này, nếu mọi người có hứng thú, để làm cảm ơn và tạo sự tín nhiệm đối với các vị, phí thuê gian hàng có thể giảm một nửa, điều kiện khác đều không đổi, một tháng quyết toán một lần, các vị thấy thế nào?
Siêu thị đầu tiên mới khai trương một ngày, lại chuẩn bị mở thêm, hơn nữa, còn là một lần mở thêm bốn nhà, nhất thời, tất cả mọi người đều khiếp sợ, tốc độ phát triển của siêu thị Ốc Gia này cũng quá nhanh rồi đi.
Nhiếp Quốc Uy sắp hết nhiệm kỳ. Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang trong thời gian này cũng khiến Nhiếp Quốc Uy mở rộng tầm mắt. Nếu căn cứ theo tính cách của ông cụ trước kia, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy sợ là sớm đã bị đuổi khỏi Nhiếp gia rồi, nhưng bây giờ Nhiếp Chấn Bang có thể làm thoải mái như vậy, điều này vốn dĩ đã không bình thường. Chút chuyện nhỏ này, Nhiếp Quốc Uy đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt để cải thiện quan hệ với Nhiếp Chấn Bang.
- Nhị ca, việc huấn luyện nhân viên thu ngân hoàn thành chưa? Đều đã thao tác độc lập được rồi chứ?
Đi vào trong siêu thị, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có cảm giác giống như trở về thế kỷ hai mốt.
Siêu thị bắt đầu kinh doanh, Nhiếp Gia Dân đương nhiên là trở về trường học để học tập. Chuyện nhập cổ phần vào siêu thị chẳng qua là một cái danh mà thôi, người quản lý chủ yếu vẫn là Dương An Bang. Nhiếp Gia Dân không có chuyện gì nữa thì dĩ nhiên là trở về trường học rồi.
Dương An Bang lúc này cũng là đã kinh ngạc vô cùngvới cái tài năng của Nhiếp Chấn Bang. Những nhà máy quốc doanh đó, ví dụ như nhà máy đồ gia dụng Thượng Hải, nhà máy điện vô tuyến Kim Lăng…sản phẩm của những nhà máy quốc doanh lớn này vào siêu thị, giao nộp một khoản phí gian hàng không hề thấp lại còn miễn phí cung ứng hàng hóa. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao thì thân phận của hắn, Nhiếp Chấn Bang và Tiếu Nhã Lệ đều để ở đó, ba nhà liên hợp lại, sức mạnh bộc phát ra cũng không thể coi thường được. Đương nhiên có một số người sẽ trông mong chạy tới để nịnh bợ, nhưng trong này ít nhiều cũng có một số quan hệ nhân tình.
Tuy nhiên, sản phẩm đến từ những nhà đầu tư Hồng Công, Đài Loan và doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh Giang Nam và tỉnh Quảng Đông cũng tự nguyện nộp phí gian hàng và tiến hành miễn phí cung ứng hàng hóa. Điều này khiến Dương An Bang có chút không hiểu. Thời đại này vẫn là thời đại của các hàng hóa hiếm có, thứ mà những nhà máy này sản xuất ra hầu như đều là cung không đủ cầu, có cần phải ủy khuất bản thân vậy sao?
- Chị, nhân viên thu ngân bên này do chị phụ trách, ngày mai khai trương bảo tất cả sáu mươi nhân viên thu ngân toàn bộ đi làm, phân làm hai nhóm, mọi lúc đợi lệnh.
Nhiếp Chấn Bang dặn dò thêm lần nữa.
Tiếu Nhã Lệ gật gật đầu, cũng có chút thắc mắc:
- Chấn Bang, toàn bộ đều phải đi? Chúng ta có nhiều ngươi vào mua đồ như vậy sao?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười không nói, quảng cáo thì thời gian trước đã phát ra rồi. Trong thời gian gần hai tháng qua, toàn bộ thủ đô từ lãnh đạo quốc gia ở trên đến những người buôn bán nhỏ phía dưới đều đang bàn tán về siêu thị Ốc Gia. Đồng thời, tin tức về việc hàng hóa giá rẻ, đẹp, giá cả ổn định, chủng loại phong phú, không cần bất kỳ kế hoạch nào, cứ tùy ý mua sắm sớm đã truyền ra ngoài rồi. Song song với đó, Nhiếp Chấn Bang còn sử dụng một vài biện pháp thúc đẩy tiêu thụ của siêu thị ở thế kỷ sau, ví dụ như, năm mươi khách hàng vào siêu thị đầu tiên, mua hàng hết mười tệ thì có thể được một kilogam gạo,…lợi dụng triệt để tính tò mò và tâm lý ham mê khuyến mại của nhân dân trong thủ đô.
Tám giờ sáng ngày thứ hai.
Siêu thị Ốc Gia còn chưa mở cửa, bên ngoài đã tụ tập trên nghìn người dân. Nhìn thấy cảnh này, Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ hai người đều vui mừng đến nỗi nhảy lên, ôm lấy nhau, lớn tiếng kêu lên:
- Thành công rồi, thành công rồi, chúng ta thành công rồi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nhìn hai người này, trong nụ cười ẩn ẩn sự đắc ý khi mà mưu kế đã thành công. Hai người này từ chỗ vừa gặp nhau liền cãi nhau thì đến bây giờ dường như là cọ xát ra tia lửa rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức ho khan một tiếng nói:
- Nhị ông chủ, nhị bà chủ, hai vị có phải là nên chú ý ảnh hưởng chút không, bên cạnh còn có một người chưa thành niên đó.
Thấy Tiếu Nhã Lệ bộ dạng chuẩn bị phát hỏa, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Nhị ca, chuẩn bị đốt pháo khai trương đi.
Một chuỗi pháo dây một nghìn quả được đốt cháy lên. Mặc dù khu vực thủ đô cấm đốt pháo, nhưng chút việc nhỏ này đương nhiên không có gì ảnh hưởng tới đám người Dương An Bang được. Nếu đến chuyện nhỏ này cũng không thu xếp ổn thỏa nổi, ba người đó những năm này cũng coi như là sống uổng phí rồi.
Bởi vì buổi lễ khai trương, Nhiếp Chấn Bang còn đặc biệt bảo Tiếu Nhã Lệ mượn một đội binh từ trong quân đội của chú hai, toàn bộ đều bỏ quân trang, đổi thành đồng phục bảo vệ, tạm thời làm lực lượng bảo vệ của siêu thị Ốc Gia. Thời đại này, làm việc trong doanh nghiệp tư nhân là một lựa chọn bất đắc dĩ nhất, cho dù là thủ đô cũng khó tìm được nhiều bảo vệ như vậy trong một thời gian ngắn.
Cùng với lúc cửa mở ra, đám người chen chúc đi vào, ở các cửa vào đều có một cô gái với hình tượng lẫn khí chất đều xinh đẹp đứng, mỉm cười dẫn khách hàng đi gửi túi xách ở quầy phục vụ. Kinh doanh siêu thị hoàn toàn là một loại hình kinh doanh mới ở trong nước, người dân đều giống như là cô nương mới lần đầu lên kiệu hoa vậy, lần đầu tiên đương nhiên là cần hướng dẫn.
Sản phẩm la liệt trong siêu thị, quần áo theo xu hướng mới đến từ Quảng Đông, xe đạp đến từ nhà máy quốc doanh, các loại sản phẩm tổng hợp như ti vi, máy giặt, máy may, rồi đến cả các thứ thực phẩm đến từ các nơi trong cả nước như bột lúa mạch, bột sữa bò, các loại sản phẩm điện tử của Hồng Công, Quảng Đông; các sản phẩm như giày dép, áo lông cừu, Âu phục, tất…đầy đủ mọi thứ, hoàn toàn không cần các loại tem phiếu, chỉ cần bạn có tiền trong túi, muốn mua gì thì mua cái đó. Hơn nữa, sau khi khấu trừ chi phí của nhà bán buôn trung gian, có thể nói, giá cả của siêu thị Ốc Gia đều thấp hơn so với giá cả của nhà bán buôn tại địa phương. Dù sao thì các nhà bán buôn đều là nhập hàng loại nhỏ, chi phí trong khâu vận chuyển cao hơn nhiều so với của siêu thị Ốc Gia.
- Lão Trần, anh xem, chiếc xe đạp này chỉ có một trăm sáu mươi tệ thôi, còn là thương hiệu Phượng Hoàng của Thượng Hải, lần trước chúng ta đến cửa hàng Đông Kinh xem, so với đây đắt hơn sáu mươi đó. Con chúng ta không phải luôn muốn có một chiếc sao? Nếu không, hôm nay mua cho nó đi, rẻ như vậy sau này nói không chừng tìm không được nữa.
Một người phụ nữ trung niên, đẩy chiếc xe mua hàng của siêu thị, rất là ngạc nhiên nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn chiếc xe một chút, chất lượng, chế tác đều rất tinh xảo, chắc không phải là hàng giả gì, lập tức gật đầu nói:
- Vậy tôi đi lấy tiền trước, mình ở đây đợi tôi.
Chuyện như vậy không ngừng diễn ra ở mọi góc trong siêu thị, không chỉ hàng đó là rẻ, có thể nói, toàn bộ giá cả bình quân hàng hóa của siêu thị đều rẻ hơn bên ngoài khoảng ba mươi đến năm mươi phần trăm. Đây là lợi ích thực tế, không ai là không muốn có được giá rẻ như vậy.
Tròn một ngày, tin siêu thị Ốc Gia bán giá rẻ hơn đã truyền khắp thủ đô, tiếp đó, từ quảng cáo giá cả bình ổn của siêu thị Ốc Gia đều truyền ra ngoài, nhân dân thủ đô cũng biết ý của bình ổn giá.
Từ tám giờ sáng khai trương, mãi đến mười giờ tối đóng cửa, cả một ngày đều là dòng người như nước chảy không ngừng. Sáu mươi nhân viên thu ngân liên tục thay phiên, nhưng đến khi đóng cửa dường như đều mệt đến nỗi đi không nổi.
Lúc này, tầng hai, tầng làm việc của siêu thị Ốc Gia, các phòng làm việc đều ngồi đầy các đại diện nhà xưởng của các nơi đến từ toàn quốc.
Nhiếp Chấn Bang nhìn một cái, phòng hội nghị là không ngồi được, nhất quyết đứng lên nói:
- Các vị đại diện, các vị ông chủ, xem ra, phòng hội nghị này ngồi không đủ nhiều người như vậy, chúng ta cứ xuống dưới, ở ngay trong siêu thị đợi kết quả đi.
Ngay tại bên ngoài cửa ra thu ngân của siêu thị, chuyển đến bộ bàn ghế, một đám người giống như là ở xã nông thôn họp vậy, đều ngồi cùng nhau. Sau nửa giờ, Tiếu Nhã Lệ thân là Trưởng phòng Tài chính siêu thị Ốc Gia, nét mặt vui mừng, giơ danh sách trong tay lên, nói với Nhiếp Chấn Bang và Dương An Bang:
- Số tiền kinh doanh có rồi, ngày hôm nay tổng số tiền kinh doanh hơn một triệu, đạt một triệu không trăm tám mươi ba nghìn sáu trăm năm mươi bảy tệ sáu xu.
Nhiếp Chấn Bang sớm đã có chuẩn bị tâm lý, không có biểu hiện ngạc nhiên gì, còn Dương An Bang thì chấn động, một ngày một triệu, theo tính toán lãi khoảng hai mươi phần trăm của siêu thị, đây là một ngày hai trăm nghìn, đây đâu phải là mở siêu thị, đây là in tiền mặt rồi còn đâu.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Nhị ca, đây chỉ là ngày đầu tiên, không ít người đều là tiêu vượt mức, thu nhập sau này nhất định sẽ không lớn như hôm nay. Có điều, em dự đoán, mỗi ngày khoảng ba trăm nghìn cũng coi là bình thường, anh không thể khiến cho khách ngày nào cũng đến mua ti vi, mua xe đạp được.
Lúc này, tất cả đại diện nhà xưởng cũng lấy được chi tiết tiêu thụ hàng hóa của mình, giống như xưởng xe đạp bên đó, chỉ là tiêu thụ một ngày đã có hai trăm chiếc xe, tình huống này hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người đều yên tâm. Siêu thị Ốc Gia tiếp tục buôn bán như vậy, nhà xưởng cũng không sợ đầu tư của mình không thu về được. Chỉ là ký kết hợp đồng cung cấp hàng độc quyền với siêu thị là đủ rồi. Đây còn là một nhà, nếu mười nhà thì sao? Trăm nhà thì sao? Những người này không dám tưởng tượng tiếp.
Nhiếp chấn Bang lập tức cũng tính toán trong đầu một chút, trên một trăm nhà cung ứng hàng, tổng cộng thu phí gian hàng khoảng ba trăm nghìn, đây là thu nhập đơn thuần của siêu thị, ngoài tiền thuê nơi này một năm ra còn có thể thừa lại hai trăm bảy mươi nghìn, cộng thêm doanh số kinh doanh hôm nay đủ để siêu thị Ốc Gia bắt đầu khuếch trương.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên nói:
- Các vị đại diện nhà máy, các vị ông chủ, tôi nghĩ, sau khi chúc mừng thành công, các ông trở về có thể tăng mạnh sức sản xuất rồi. Tiếp theo, chúng tôi sẽ lần lượt mở một siêu hị ở thành Tây, thành Đông, thành Bắc và thành Nam, diện tích kinh doanh sẽ không nhỏ hơn siêu thị hiện nay này, nếu mọi người có hứng thú, để làm cảm ơn và tạo sự tín nhiệm đối với các vị, phí thuê gian hàng có thể giảm một nửa, điều kiện khác đều không đổi, một tháng quyết toán một lần, các vị thấy thế nào?
Siêu thị đầu tiên mới khai trương một ngày, lại chuẩn bị mở thêm, hơn nữa, còn là một lần mở thêm bốn nhà, nhất thời, tất cả mọi người đều khiếp sợ, tốc độ phát triển của siêu thị Ốc Gia này cũng quá nhanh rồi đi.
Tác giả :
Thái Tấn