Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 132: Nghi Thức Đặt Móng Đồ Sộ

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 132: Nghi Thức Đặt Móng Đồ Sộ

30% cổ phần, chỉ là dùng bãi cỏ bảy triệu mẫu, hơn nữa, ở đây còn có một quy định cứng nhắc, khi công ty Mẫn Nông khai thác, nhất định phải bảo đảm sự phát triển mang tính liên tục, đồng thời trong thời gian ba năm, trồng rừng bảo hộ để ngăn chặn hiện tượng sa mạc hóa dọc theo đường gieo trồng, kế hoạch này có thể nói là đối với huyện Lê bây giờ cũng tốt, tương lai cũng tốt, đều sẽ là được lợi to lớn.

Phải biết rằng, đầu tư của Công ty Mẫn Nông không chỉ là những thứ này. Thay đổi loại cỏ gieo trồng, chỉ riêng cái này thôi cũng đã là một khoản đầu tư rất lớn rồi. Ngoài ra, trong việc thúc đẩy nuôi dưỡng các loại động thực vật, đây cũng là một khoản phải chi. Đồng thời, Công ty Mẫn Nông sẽ phụ trách đàm phán với dân chăn nuôi trên mười triệu mẫu bãi cỏ kia, chỉ là những thứ này, Công ty Mẫn Nông đã nuôi sống gần 50% nhân khẩu của huyện Lê.

Đợi sau khi công ty Mẫn Nông có lợi ích, kinh tế của huyện Lê sẽ xuất hiện tăng vọt về chất lượng, đây mới là điều mà Nhiếp Chấn Bang quan tâm.

Hơn nữa, đừng nhìn mới chỉ ba mươi phần trăm, Lưu Côn bên này, bỏ ra không chỉ là một

điểm hay nửa điểm. Ngoài hai mươi triệu ban đầu ra không nói, giống cây cỏ và vật nuôi chất lượng tốt, tiền công nuôi dưỡng cho dân chăn nuôi, đây mới là khoản lớn. Nếu là lựa chọn hình thức kết hợp giữa công ty với các hộ chăn nuôi thì tất nhiên là đám người Lưu Côn cần phải tạm ứng trước chi phí chăn nuôi cho người dân. Quy mô lớn như vậy, chỉ là những thứ này thôi e là cũng không phải là số lượng nhỏ.

Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, lúc này Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ vấn đề khai thác đá khoáng Vermiculite. Loại khoáng thạch này có ứng dụng rất rộng rãi, lại là thứ tốt để cải thiện chất lượng đất tốt hơn. Nếu có thể khai thác thì sẽ có tác dụng không nhỏ đối với việc cải tạo sa mạc của toàn bộ Tây Bắc.

Giờ phút này, Dịch Quân từ bên ngoài đi vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân thấp giọng nói:

- Chủ tịch, bên ngoài có Lưu Côn của công ty Mẫn Nông, Lưu tổng xin gặp.

Lời nói vừa dứt, Lưu Côn tên tiểu tử này đã từ bên ngoài chui vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang, mặt tươi cười nói:

- Tam ca!

Nhiếp Chấn Bang rất bất đắc dĩ với cái đám Lưu Côn này. Mắng hắn sao? Không có hiệu quả gì, hơn nữa, bọn họ không lăn lộn trong thể chế, căn bản không quản mấy thứ trong thể chế này.

Phất phất tay, Nhiếp Chấn Bang nói với Dịch Quân:

- Tiểu Dịch, cậu ra ngoài làm việc trước đi, tôi và Lưu tổng nói chuyện riêng.

Từ trong ngăn kéo lấy ra một bao Hùng Miêu đặc cung đưa cho Lưu Côn, Nhiếp Chấn Bang tự mình lấy ra một điếu Trung Hoa, nằm dựa lên ghế, hai chân cũng gác lên bàn làm việc, nói:

- Nói đi, tiểu tử cậu nổi tiếng là không có chuyện thì không lên điện tam bảo, lần trước coi như là Tam ca tôi âm cậu một lần, lần này có chuyện gì sao?

Nhận điếu thuốc mà Nhiếp Chấn Bang đưa, Lưu Côn khoa trương đặt lên mũi ngửi ngửi rồi tấm tắc nói:

- Vẫn là thuốc đặc cung này của Tam ca hút thoải mái, anh đi thế này, thuốc lá của tôi cũng đứt luôn. Cái tên Nhị ca kia thì có vẻ bị Tiếu nhị tỷ nhà anh quản nghiêm quá, căn bản không giúp tôi lấy thuốc lá đặc cung được. Còn với định lượng hàng năm của ông cụ nhà tôi thì còn không đủ cho tôi dùng mười ngày.

Nói xong, Lưu Côn đi lên, haha cười nói:

- Tam ca, anh xem, thuốc này anh cũng không hút quen, để ở chỗ anh cũng mốc meo đi, nay em đi đến chỗ anh một chuyến, giúp anh thanh lý hàng tồn.

- Lăn lộn ở thủ đô mất mặt xấu hổ còn chưa đủ, chạy đến Tây Bắc tiếp tục xấu mặt.

Nhiếp Chấn Bang liền đem ngăn kéo lên, bao thuốc đặc cung vừa mở ra ở trên bàn không cất vào, lấy ra đưa cho Lưu Côn, tiếp tục nói:

- Tiểu tử cậu, trong thủ đô ai không biết danh tiếng của cậu. Muốn thuốc lá sao, không có nữa đâu. Chỉ có một bao này, cậu cần hay không, không cần thì tôi để lại còn có thể dùng đãi khách.

Lưu Côn nghiêm mặt, đối với lời trách cứ của Nhiếp Chấn Bang căn bản không để ý, thản nhiên bỏ thuốc lá vào túi, thì thầm nói:

- Tam ca bây giờ ngày càng keo kiệt, không phải chỉ là chuyện mấy bao thuốc là thôi sao?

Lời nói này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang cười, lập tức nói:

- Côn tử, sao tôi lại cảm thấy tiểu tử cậu biến thành Diêm Lão Tây vậy, cái khác không nói, đám người Mikoyan di dân đến Mỹ, đây là chuyện cậu đích thân vạch ra và bố trí. Lẽ nào, tiểu tử cậu lúc đó còn không cạo người bọn họ một chút? Tôi nghe nói đâu, phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Sau khi lão đồng chí Yelsin lên đài, những người lãnh đạo của Liên Xô cũ đều đã trở thành đối tượng đả kích. Cậu lại không nhân cơ hội kiếm chác một chút?

Lời này khiến sắc mặt Lưu Côn có chút xấu hổ. Có điều, nhanh chóng điều chỉnh, trên mặt rất có bộ dạng đại nghĩa, uy vũ bất khuất, nói:

- Tam ca, anh quá coi thường tôi rồi. Tôi và Mykoyan là quan hệ gì, đây là tình hữu nghị cách mạng vĩ đại, em có thể làm chuyện như vậy sao? Sao thế được, cũng phải để lại cho bọn họ chút tiền đủ để tiêu xài cả đời chứ, không phải sao.

Sau khi nói đùa, Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm mặt nói:

- Được rồi, được rồi, tiểu tử cậu làm mấy chuyện xấu đó tôi không muốn biết. Nói đi, có chuyện gì tìm tôi, không phải là đặc biệt đến tìm tôi nói chuyện chứ.

Lúc này Lưu Côn cũng nghiêm chỉnh, nhưng tiểu tử này cho dù có nghiêm chỉnh thì cũng là bộ dạng này, trên mặt vẫn là bộ dạng cợt nhả, lập tức nói:

- Tam ca, chuyện nghi thức đặt móng, em và Mê Tiền cũng chuẩn bị xong rồi. Bên này bọn em cũng chuẩn bị làm một nghi thức đổ móng long trọng chút. Hộ nông dân kết hợp với cơ quan sở tại, kết hợp với công ty tư nhân, đây dù sao cũng là trường hợp đi đầu trong cả nước. Tôi suy nghĩ thử, chúng ta có phải là nên làm nghi thức bên này long trọng chút, hoành tráng chút. Tốt nhất là có thể đưa bác cả của An Na đến, phát biểu trên đài cả nước một chút, chúng ta đây không phải cũng tiết kiệm được phí quảng cáo sao?

Lời nói của Lưu Côn khiến Nhiếp Chấn Bang tức giận một trận, tiểu tử này đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi cuối cùng vẫn là lộ ra suy nghĩ thực sự của hắn. Tiểu tử này muốn làm nghi thức đặt móng là giả, muốn làm quảng cáo miễn phí sợ là mới là trọng điểm.

Tuy nhiên, nếu làm như vậy, danh tiếng của huyện Lê sẽ đi ra ngoài. Hiện nay, tình hình cải cách mở cửa, ánh mắt của cả nước đều tập trung vào khu vực duyên hải phía Đông, đối với Tây Bắc và toàn bộ phía Tây cùng nội địa, cách nhìn của người dân trong nước không có thay đổi lớn, phía Tây vẫn là danh từ của sự nghèo khổ và lạc hậu. Nếu huyện Lê có thể nhân cơ hội này nổi tiếng, đối với khu tự trị Tây Bắc, đối với mình đều có lợi ích rất lớn.

Trầm tư một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng ngẩng đầu nói:

- Nói đi, tiểu tử cậu, làm chuẩn bị gì, mời một số lãnh đạo nào, tính cách của tiểu tử cậu tôi hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không có kiểu chưa có gió mà đã nổi sóng, bây giờ mới đến tìm tôi, e là cũng chuẩn bị gần xong rồi.

Nói đến chính sự, Lưu Côn cũng thu lại vẻ mặt tươi cười của mình, sau khi tính toán một lúc mới nói:

- Vẫn là Tam ca hiểu tôi. Tôi và Mê Tiền thực sự là chuẩn bị một chút. Khu tự trị Tây Bắc bên này, Mê Tiền thông qua quan hệ của ông già nhà cậu ta, liên hệ với Phó Chủ tịch khu tự trị phân quản nông nghiệp Ngưu Vận Xương. Đây coi như là chức vụ lãnh đạo cao nhất trong tỉnh, ngoài ra, trong thành phố, nhân vật số một của ban lãnh đạo Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đều sẽ tham dự. Lãnh đạo bên Vụ chăn nuôi Bộ Nông nghiệp cũng sẽ tham dự. Tam ca, ban này thế nào?

Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, tên tiểu tử Lưu Côn này mấy năm nay ở trong thủ đô cũng coi như không lăn lộn uổng. Có thể mời được nhiều người như vậy cũng tính là năng lực của cậu ta. Dù sao thì ai cũng sẽ không nghĩ đến có ngày sẽ giao tiếp với nông nghiệp.

Bộ Nông nghiệp nhà nước đối với những thế gia tử trong thủ đô mà nói, người của Bộ Nông nghiệp bọn họ thông thường sẽ không cố ý muốn có liên quan. Trừ phi nhà mình có người đang ở trong Bộ Nông nghiệp, nhưng tên tiểu tử Lưu Côn này có thể mời được một Vụ trưởng, điều này coi như là làm không tệ rồi.

Thấy ánh mắt chờ đợi của Lưu Côn, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:

- Bố cục này vẫn là quá nhỏ, nếu có thể, suy nghĩ một chút, mời một Thứ trưởng đến, như vậy lực lượng cũng đầy đủ một chút, biết hiện nay trong thủ đô nhà nào có người trong Bộ Nông nghiệp chứ?

Chỉ là chỉ có một Vụ trưởng, cũng sẽ không xứng tầm với lãnh đạo Tây Bắc bên này. Hơn nữa, ảnh hưởng trong nước cũng nhỏ một chút, chỉ có nâng cao quy cách, ảnh hưởng mới đầy đủ, mình mới có thể mở mày mở mặt.

Lưu Côn cũng sửng sốt, lập tức cũng mỉm cười. Nhiếp Chấn Bang càng nói như vậy thì càng có lợi với công ty của Lưu Côn. Các công ty nông nghiệp nổi tiếng toàn quốc tìm đến, thứ nhất, bất luận thế nào, chính sách ưu tiên, ưu đãi về thuế thu nhập, những thứ này đều là không thiếu được.

Tuy nhiên, vừa nghĩ đến lãnh đạo của Bộ Nông nghiệp, sắc mặt của Lưu Côn cũng trầm tư, cười khổ nói:

- Tam ca, quả là oan gia ngõ hẹp, Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp đương nhiệm là cha của tên Chu tiểu xà. Có điều, một con rể của nhà lão Lê bây giờ là Bộ trưởng tương lai của Bộ Nông nghiệp, nếu không em đi tìm tiểu tử Lê Văn Cách?

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, Chu gia từ sau khi bị ép liền bị xa lánh tương đối nghiêm trọng. Tuy nhiên, không ngờ cha của Chu Thần bây giờ lại là nhân vật số một của Bộ Nông nghiệp. Có điều, có thể có một Thứ trưởng cũng được, khoảng cách của Bộ trưởng và Thứ trưởng cũng không lớn, Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức cười nói:

- Chuyện này giao cho cậu đi sắp xếp. Tôi tìm An Na trước, bảo cô ấy liên lạc với bác cả của cô ấy. Với tính cách đó của bác cả An Na, cũng chỉ An Na mới có thể điều động được.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang liền gọi điện cho khách sạn, sau khi nói với An Na chuyện này, Dương An Na khó có lúc có thể giúp đỡ được Nhiếp Chấn Bang, lúc này đương nhiên là nhận lời liền.

Nhiếp Chấn Bang cũng liền cúp điện thoại, chuyện đến bước này, về cơ bản thì cũng hòm hòm rồi. Có điều, lãnh đạo tham dự nhiều như vậy, thế nào cũng phải đến thương lượng với Ngô Chí Hùng một chút, lần này không những là huyện Lê, e là cả thành phố Bá Châu cũng đều phải hành động rồi.

Vừa đi vào phòng làm việc của Ngô Chí Hùng, thư ký của Ngô Chí Hùng liền đứng lên, đón Nhiếp Chấn Bang vào. Đẩy cửa vào phòng, Ngô Chí Hùng nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, cười nói:

- Chấn Bang đến à, chuyện nghi lễ đặt móng chuẩn bị thế nào rồi?

Nhiếp Chấn Bang điều chỉnh một chút, lập tức cũng cười nói:

- Chủ tịch, tôi đến đây là vì chuyện này. Vừa rồi nhận được tin của Lưu tổng phía công ty Mẫn Nông. Nghi thức đặt móng lần này, trong khu, Phó Chủ tịch Ngưu Vận Xương đã xác định tham dự. Ngoài ra, Bộ Nông nghiệp dự đoán cũng có một Thứ trưởng sẽ tham gia. Đài quốc gia bên này cũng liên hệ với tôi rồi, đến lúc đó, bọn họ sẽ sắp xếp tổ đưa tin đặc biệt đến, anh xem?

Vừa nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng cả người sửng sốt, nhảy từ sau bàn đi ra, thần sắc ngưng trọng nói:

- Chấn Bang, báo cáo của cậu thực sự là quá kịp thời. Tôi lập tức đến thành phố, báo cáo với Bí thư Lưu và Chủ tịch thành phố Đinh, quy cách này thực sự là quá long trọng rồi.
Tác giả : Thái Tấn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại