Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 124: Trạm Thu Phí Trên Quốc Lộ

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 124: Trạm Thu Phí Trên Quốc Lộ

- Ha hả, Phó chủ tịch Nhiếp, thật ra thì tôi lại có cách nhìn không giống vậy.

Lâm Vĩ Dân hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền kịp phản ứng lại.

Không nói cái khác, chỉ riêng là tốc độ phản ứng này của Lâm Vĩ Dân, cũng đủ khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất là vừa lòng. Trong quan trường có không ít người thông minh, nhưng, giống được như Lâm Vĩ Dân, có thể ở trước mặt lãnh đạo mà còn nhanh nhẹn được như vậy, cũng là không có nhiều. Nói như vậy, nếu gặp phải tình huống như thế này, chỉ sợ hầu hết mọi người sẽ bị Nhiếp Chấn Bang hù dọa cho sợ rồi.

- Ừm? Cách nhìn gì, tôi nhưng thật ra có hứng thú muốn nghe một chút.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười đáp lại.

Lâm Vĩ Dân lập tức cũng gật đầu nói:

- Phó chủ tịch Nhiếp, tôi biết, anh được phân công quản lý chính là mảng kinh tế.

Nhưng, phát triển kinh tế, đồng thời cũng không thể tách rời được khỏi nông nghiệp, nhất là một địa phương giống như huyện Lê này. Với tình trạng sản lượng công nghiệp gần như là ở mức không, tôi liền dự đoán rằng, phát triển kinh tế không thể tách khỏi nông nghiệp được. Cho nên, anh xem

Này cũng là một nhân tài, đánh giá của Nhiếp Chấn Bang đối với Lâm Vĩ Dân ở trong đầu lại cao thêm một tầng. Nhìn Lâm Vĩ Dân vẫn là một bộ dạng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:

- Phó trưởng phòng Lâm cũng tốt nghiệp ở đại học thủ đô đi. Chúng ta nhưng thật ra là cùng trường rồi. Phó trưởng phòng Lâm nói như vậy, tôi ngược lại cũng có chút hứng thú với công tác của nông nghiệp rồi. Vậy anh hãy nói một chút thử xem.

Loại thái độ hiện giờ của Nhiếp Chấn Bang, cũng là khiến cho Lâm Vĩ Dân cảm thấy vui vẻ trong lòng. Năm nay Lâm Vĩ Dân đã ba mươi mốt tuổi. Lẽ ra, ở vào độ tuổi này mà đã có thể làm được Phó phòng cũng đã coi là rất tốt rồi. Rất nhiều người, có lẽ cả đời đều không lên nổi Phó phòng. Không ít cán bộ cấp trưởng phòng của huyện Lê cũng đều đã là bốn mươi tuổi, thậm chí là hơn bốn mươi tuổi mới lên được trưởng phòng.

Nhưng, người khác là người khác, Lâm Vĩ Dân có cách nhìn cũng như mục tiêu theo đuổi khác với bọn họ. Thật sự nếu không cố gắng, cả đời này, có lẽ chính mình có khả năng cũng sẽ giống những người này vậy, lăn lộn đến hơn bốn mươi tuổi, làm đến cái chức trưởng phòng của huyện, sau đó, chờ về hưu.

Đây không phải là tính cách của Lâm Vĩ Dân. Nguyên bản, Lâm Vĩ Dân còn cảm thấy rằng chính mình cả đời này cứ như vậy mà qua. Nhưng, khiến cho Lâm Vĩ Dân thật bất ngờ chính là, sự xuất hiện đột nhiên của Nhiếp Chấn Bang, một phó chủ tịch huyện còn trẻ như vậy. Lâm Vĩ Dân tin rằng, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không phải là loại người ăn không ngồi rồi, sau đó chờ chết. Nếu như có thể bám chặt lấy bước chân của Nhiếp Chấn Bang, vậy đời này của mình coi như là sau này không cần lo lắng nữa rồi (hậu cố vô ưu).

Nhiếp Chấn Bang được phân công quản lý Kinh tế, tin tức vừa truyền đi ra, Lâm Vĩ Dân liền nhạy cảm nhận ra rằng, cơ hội của mình đã đến rồi đây. Giờ phút này, nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Lâm Vĩ Dân biết, đã đến thời điểm cho chính mình biểu hiện rồi. Đây là một lần khảo nghiệm của Nhiếp Chấn Bang đối với mình. Nếu như biểu hiện được tốt, như vậy, quan hệ giữa hai người sẽ là quan hệ bạn học gần gũi.

Gật gật đầu, Lâm Vĩ Dân cũng lập tức mở miệng nói:

- Phó chủ tịch Nhiếp, toàn bộ huyện Lê, cho đến cuối năm trước, tổng giá trị sản sản nông nghiệp là

Lưu loát, phong phú, số liệu của chăn nuôi nông nghiệp toàn bộ huyện Lê giống như là đã được khắc kỹ ở trong đầu Lâm Vĩ Dân rồi vậy. Quyển sổ ghi chép ở trên bàn gần như chỉ là một vật trang trí. Lâm Vĩ Dân căn bản là động cũng không động lấy một cái. Sau khi nói xong, Lâm Vĩ Dân đề nghị:

- Phó chủ tịch Nhiếp, về vấn đề phát triển kinh tế của huyện, thật ra tôi cũng có chút ý tưởng còn chưa hoàn chỉnh. Huyện Lê có tài nguyên khoáng sản rất phong phú. Chúng ta có nguồn tài nguyên đá đình rất lớn. Trữ lượng xác định được là khoảng 28 triệu tấn, chiếm trên 90% tổng trữ lượng của quốc gia, ở trên thế giới cũng chỉ xếp sau Nam Phi. Hơn nữa, tôi cho rừng, ở khu vực phía Nam của huyện chúng ta, nơi tiếp giáp với chỗ bồn địa, tôi cảm thấy là, có khả năng có sự tồn tại của dầu mỏ. Như vậy, nắm được lợi thế về chăn nuôi nông nghiệp, lại phối hợp vứi khai thác tài nguyên, kinh tế của toàn huyện chúng ra có thể sống lại rồi.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đứng dậy, lời nói của Lâm Vĩ Dân rất chấn động, có thể nói, hoàn toàn đã đi vào trong đầu của Nhiếp Chấn Bang rồi. Sau khi đã nghiên cứu một cách cẩn thận số liệu kinh tế của huyện Lê thì, Nhiếp Chấn Bang cũng cho rằng, về mặt chăn nuôi, nông nghiệp của huyện, vẫn là có tiềm năng khai thác không nhỏ. Dù sao, với diện tích hơn 50 nghìn km2, có khoảng 3.380.000 mẫu thích hợp để canh tác, có khoảng 2.760.000 mẫu là đất rừng, thảo nguyên có 17.640.000 mẫu, một loạt những con số này, đều thể hiện ra được huyện Lê có một tiềm lực rất lớn trong ngành trồng trọt, chăn nuôi.

Mặt khác, về phía khoáng Vermiculite, ứng dụng của cái thứ này rất là rộng rãi, nó cũng là thứ nằm trong phạm vi suy tính của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, chỉ riêng dầu mỏ, đây cũng là thứ mà Nhiếp Chấn Bang quả thực là không ngờ tới.

Nhìn bộ dạng chắc chắn của Lâm Vĩ Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kích động. Tầm quan trọng của dầu mỏ, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối là so với ai khác đều phải biết rõ ràng hơn. Đây chính là mạch máu kinh tế của tương lai. Ở thế hệ sau này, nước Mỹ đã nhiều lần phát động chiến tranh, cũng không phải là vì cái thứ này sao? Không nói đâu xa, chính là thành phố Khắc của Tây Bắc, đây cũng là thành thị thành danh với dầu mỏ. Nếu huyện Lê mà có dầu mỏ thì, không cần Nhiếp Chấn Bang đi làm cái gì, tự khắc cũng sẽ phát triển được.

Hơi hơi suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên nói:

- Lão Lâm, chuyện dầu mỏ, có thể chắc chắn được không? Anh có căn cứ gì nữa không?

Giờ phút này, Lâm Vĩ Dân cũng có chút hối hận rồi. Vừa rồi, nói được quá mức hưng phấn, mặc dù chính mình vẫn luôn tự dặn mình là phải cẩn thận nhiều hơn nữa, thận trọng nhiều hơn nữa. Nhưng, nói thuận miệng rồi, không chú ý cũng là đem cái chuyện mới chỉ phỏng đoán này nói ra ngoài rồi. Chuyện hoàn toàn không có căn cứ gì, mới chỉ là một cái phỏng đoán, nếu như có thì tốt, nhưng, nếu chẳng may mà không có thì, vậy chính mình coi như là xong rồi. Bây giờ chắc chắn là sẽ để lại cho Nhiếp Chấn Bang một ấn tượng là làm việc quá xúc động. Nhưng, lúc này, Lâm Vĩ Dân cũng đành phải kiên trì nói tiếp:

- Phó chủ tịch, tôi cũng chỉ là đoán. Nhìn chung thì địa khu Tây Bắc chúng ta, những nơi sản xuất dầu mỏ, chủ yếu là tập trung ở vài cái bồn địa. Mà hiện tại, một đầu khác của bồn địa Tháp Hà cũng phát hiện ra dầu mỏ, tôi liền suy đoán, ở chúng ta nơi này có thể có khả năng tồn tại dầu mỏ hay không?

Nói tới đây, Lâm Vĩ Dân còn cố ý bổ sung một câu:

- Phó chủ tịch, đây chỉ là phán đoán của tôi, không coi như là chính xác.

Nhìn bộ dạng của Lâm Vĩ Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:

- Ha hả, lão Lâm, anh đang lo lắng nếu chẳng may mời đội thăm dò dầu mỏ tới rồi mà lại không tìm thấy dầu mỏ thì anh không dễ báo cáo kết quả công việc đúng không? Yên tâm đi, chút mạo hiểm đấy thì tôi vẫn còn dám mạo hiểm được.

Giờ phút này, khí thế mà Nhiếp Chấn Bang thể hiện ra bên ngoài khiến cho Lâm Vĩ Dân lại càng thêm kiên định vào niềm tin của chính mình. Thái độ của Nhiếp Chấn Bang tuy rằng có hơi ôn hòa, nhưng, trong giọng nói, cái loại khí phách biểu hiện ra bên ngoài đó, đấy không phải là thứ mà một người có vận mệnh bình thường, nhỏ bé có thể có được. Đây mới thực sự là người có bối cảnh lớn đằng sau.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một hồi, rồi nói:

- Lão Lâm này, như vậy thì, ngày mai tôi vừa vặn cũng chuẩn bị đi xuống phía dưới một chuyến. Anh cũng đi theo cùng với tôi luôn cho rồi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang yêu cầu Dịch Quân liên hệ với Lý Lâm. Làm một phó chủ tịch huyện, nếu Nhiếp Chấn Bang muốn xuống nông thôn để điều tra, nghiên cứu thì thông tri với bên văn phòng để sắp xếp một chút cũng là việc bắt buộc phải có.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị xong, vừa mới xuống lầu, thì lúc này, ở của tòa nhà chính phủ, Lý Lâm và Lâm Vĩ Dân cũng đã đứng chờ ở bên cạnh rồi.

Vừa nhìn thấy Lý Lâm, Nhiếp CHấn Bang liền mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Lý, còn phải làm phiền chị tự mình đi theo một chuyến, thật sự là không có ý tứ rồi.

Thân là Chánh văn phòng của văn phòng ủy ban nhân dân, chức trách chủ yếu của Lý Lâm là giúp đỡ chủ tịch huyện Ngô Chí Hùng xử lý các sự vụ của cơ quan chính phủ. Theo lý mà nói, nếu như Nhiếp Chấn Bang đi xuống dưới nông thôn, văn phòng Ủy ban nhân dân phái một Phó chủ nhiệm đi thôi là hoàn toàn đủ rồi.

Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, nhưng thật ra cũng không có ý tứ khách sáo gì cả. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Dịch Quân đã trở thành thư ký của Nhiếp Chấn Bang, tóm lại lại, trong vấn đề này, Lý Lâm có vẻ khá là khách sáo hơn một chút.

Giờ phút này, Lý Lâm cũng cười đáp lại:

- Phó chủ tịch Nhiếp khách sáo rồi. Phục vụ cho lãnh đạo, đây vốn dĩ là chuyện nằm trong chức trách của tôi, có cái gì mà phải băn khoăn chứ.

Tổng cộng có hai chiếc xe. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang cùng với Lý Lâm và Dịch Quân ngồi cùng một chiếc. Lâm Vĩ Dân và hai kỹ thuật viên của phòng Nông nghiệp huyện ngồi trên một chiếc.

Đoàn người mới đi ra khỏi thị trấn, đi dọc theo quốc lộ. Vừa đi ra không đến 10km, lúc này, trên con đường đất không phải quốc lộ, cũng là đã bị chặn đến chật như nêm cối.

Nhìn tình hình đằng trước, Lý Lâm hơi chút nhíu lại đầu lông mày. Ở phía đằng trước bên cạnh một cái thị trấn, có không ít người tụ tập lại cùng một chỗ. Một cây gỗ Hồ dương thô to bị để ngang ở giữa đường, mỗi một chiếc xe đi qua chỗ đó, người ở trên xe đều phải đưa một cái gì đó cho người ở bên ngoài.

Thấy một màn như vậy, liền ngay cả Nhiếp Chấn Bang cũng đều nhíu mày lại, đây coi như là cái loại chuyện gì vậy? Cướp xe? Hay là thổ bá trên đường? Không ngờ lại dám công khai thu phí ở ven đường nữa.

- Tiểu Trần, lái chiếc xe sang bên một chút, chủ nhiệm Lý, cùng nhau đi xuống xem một chút có được không?

Ánh mắt Nhiếp Chấn Bang nhìn về phía Lý Lâm ở bên cạnh,

Lý Lâm vốn dĩ là một người thông minh, vào lúc này, cô cũng gật đầu cười nói:

- Thật đúng là vô pháp vô thiên rồi. Tiểu Dịch, anh gọi điện cho bên phía cảnh cục, hỏi thử tình huống một chút. Nhìn thử xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chen lấn tới phía trên cùng. Mà hiện giờ, ở bên cạnh đường, cả một quãng đã bị nhồi nhét hoàn toàn.

Giờ phút này, ở bên cạnh mấy cái lan can được lắp ráp từ những đầu gỗ còn sử dụng được. Thanh niên hiện này, trong miệng phì phèo ngậm một điếu thuốc, trên đầu, còn đội ngược một chiếc mũ quân nhân màu xanh. Chiếc áo khóa quân đội bao rất là chặt chẽ. Người này một bên lấy tiền, một bên thì trong miệng còn không ngừng nói xin lỗi với những lái xe đi quang đường:

- Người anh em, xin lỗi. Ai bảo xe đi qua cán chết dê của nhà tôi rồi. Tìm không thấy chính chủ, tôi cũng chỉ có thể để cho các vị đều cùng nhau phân chia bình đẳng rồi.

Người lái xe qua đường tất nhiên là sẽ không nói cái gì ở trước mặt người này. Nhưng, những lái xe còn đang đợi ở đằng sau cũng đều nhỏ giọng nói thầm, cái gì mà dê không dê. Hàng năm đều đến một màn như vậy, này cũng quá là trùng hợp rồi đi. Một chiếc xe thu 5 đồng, đừng nói một con dê, mua một bầy cũng là đủ tiền rồi.

Nghe lời nói của những lái xe đi qua đường, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang liền âm trầm xuống. Chuyện đã là rất rõ ràng rồi. Đây rõ ràng là lừa đảo, vơ vét tài sản người khác. Chẳng qua, tìm được ra một cái lý do mà thôi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đã đi tới nới đó, nhìn hơn chục thanh niên đứng ở ven đường, liền trầm giọng nói:

- Các anh đang làm cái gì thế này? Đây là đường của quốc gia, là ai cho phép các anh quyền được thu phí? Các anh nhìn đoàn xe đang bị tắc này mà xem, lập tức rút lại cho tôi.

Theo tiếng nói của Nhiếp CHấn Bang vừa dứt ra, vài người thanh niên của tộc Hồi bên cạnh cũng đã xông tới. người cầm đầu là người trẻ tuổi, mắt híp nhìn liếc Nhiếp Chấn Bng một cái, đánh giá Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng nói rất là khinh miệt:

- Mày coi như là cái gì được chứ? Dê của bố bị mấy cái xe chạy ngang qua này cán chết rồi. Tìm không thấy chính chủ, tao chỉ có thể sử dụng cách làm thế này. Thế nào, bố thu chút tiền bồi thường, đây còn có sai rồi sao? Không phục, mày báo cảnh sát đi, để cho cảnh sát tới bắt tao đi.
Tác giả : Thái Tấn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại