Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 123: Lựa Chọn Cho Chức Vụ Thư Ký
Đối với sự ghen ghét của Mã Vân Phương, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không cảm thấy sao cả. Ở địa phương này, muốn thi triển được quyền cước, tự nhiên là sẽ đắc tội với một số người. Muốn làm người hiền lành, có quan hệ tốt với tất cả mọi người, sau đó một bước lên mây, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Trong thủ đô, nhiều vị thế gia tử như vậy, nhưng lại không có bao nhiêu người là chấp nhận đi xuống dưới làm việc, cũng như có liên quan tới việc tranh đấu ở địa phương cấp dưới. Bởi vì, đi xuống dưới làm việc, ai cũng sẽ không chủ động móc một cái mũ ở trên đỉnh đầu của mình, kiểu như mình là con của ai, là cháu của ai vậy.
Nếu nói như thế, uy tín quốc gia còn nói được ra nữa hay không. Độc chiếm thiên hạ, đây là tuyệt đối không được phép. Trên thực tế, các vị thế gia tử trong thủ đô xuống dưới làm việc, cũng có người làm không tốt được. Ở dưới địa phương, thua thảm rồi liền xám xịt trở về, số lượng này cũng không phải là ít. Mà với cái dạng này, cũng đại biểu cho việc không còn mặt mũi gì nữa, tiền đồ mặc dù là còn, nhưng cũng không còn sáng loáng được như trước nữa.
Đương nhiên, vị cán bộ mà đưa người trở về cũng là xui xẻo. Nhưng, người ta trọc đầu thì đâu sợ bị ai nắm tóc. Ai sẽ đi để ý này đó. Đợi đến khi biết được rồi, chỉ sợ nên xuống tay thì cũng đều xuống tay cả rồi.
Trong quá trình làm chính trị, Nhiếp Chấn Bang sau khi đã trải qua vài năm lịch lãm đầu tiên, cho tới bây giờ, coi như là có chút tâm đắc. Bắt đầu từ cái ngày nhậm chức đó, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không nghĩ tới chuyện làm cái gì người hiền lành, nên đắc tội thì vẫn là phải đắc tội. Thế giới này, vốn dĩ không có chuyện vẹn toàn đôi bên được.
Hiện giờ, trong chuyện của huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Bí thư huyện ủy Mạc Chí Hải cũng không quan tâm thế nào tới chính mình, nói như vậy, mình có thể làm, chính là đi theo sát bước chân của Ngô Chí Hùng rồi. Còn về phía Mã Vân Phương, thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đấy, Nhiếp Chấn Bang lúc này căn bản không cần quan tâm. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cần phải suy nghĩ, chính là nghĩ xem nên làm thế nào để phát triển kinh tế của huyện Lê. Chính mình làm được ra, bên trên có Trình Tân Hoa ở, mặc kệ là cái gì Mạc Chí Hải hay là Mã Vân Phương, cũng đều không có quan hệ gì với mình hết.
- Ai nha, Phó chủ tịch Nhiếp, làm phiền anh tới giúp tôi một tay, cái tư liệu kinh tế này, thật sự là quá nhiều.
Trong lúc Nhiếp Chấn Bang trầm tư, Lý Lâm cũng đã ôm một chồng tài liệu rất dày đi từ ngoài cửa vào.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, tiếp nhận chồng tài liệu từ trong tay của Lý Lâm, đồng thời cũng cười nói:
- Chị Lý, thật đúng là đã làm phiền chị rồi. Có lãnh đạo giống như tôi vậy cũng rất là hiếm có đi, số liệu kinh tế bao nhiêu năm qua đều muốn lấy. Tôi nhìn cái độ dày của lớp tro bụi, chỉ sợ là tìm được từ trong phòng hồ sơ đi.
Hiện giờ đã quen thuộc hơn với Nhiếp Chấn Bang rồi, Lý Lâm cũng không có gò bò giống như lúc ban đầu nữa, với bộ dáng thướt tha, chín chắn của một người thiếu phụ, cô liếc Nhiếp Chấn Bang một cái rồi nói:
- Cậu có biết là tốt rồi. Vì tìm mấy cái tài liệu này mà thiếu chút nữa tôi đã bị đống tro bụi vùi lấp luôn rồi. Tôi nói này, Chấn Bang, cậu có phải hay không cũng nên suy nghĩ một chút chuyện tuyển thư ký cho cậu đi. Quyết định được thư ký cho cậu rồi, tôi cũng không cần phải mệt nhọc đến như vậy nữa.
Người phụ nữ như Lý Lâm này, rất hiểu biết việc nắm chắc lợi thế của phái nữ. Cũng đúng vậy, riêng năng lực làm việc cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng có thể đến được vị trí hiện tại, đó cũng không phải là may mắn.
Nghe lời nói của Lý Lâm, Nhiếp Chấn Bang cũng rõ ràng. Chỉ sợ, Lý Lâm này là chuẩn bị muốn sắp xếp vào một người của cô. Đương nhiên, người này của cô, cũng không phải nói là người mà Lý Lâm tin tưởng, nếu nói vậy, chỉ sợ tất cả lãnh đạo đều không có cái gọi là bí mật đáng nói nữa rồi.
Cái này là để chỉ, những người có quan hệ với Lý Lâm. Chuyển sang một khía cạnh khác, người có thể đảm nhiệm được thư ký lãnh đạo, phải là người có lối đi tắt trong chính trường, mà người có đủ tư cách để đề cử, chính là Chánh văn phòng. Đưa bạn bè hoặc người thân, hoặc là những người có quan hệ thất cong bát quải ra để đề cử lên, chuyện này cũng là có thể được. Còn về phần, người này có thể đạt được hay không sự tán thành cũng như tín nhiệm của lãnh đạo, có thể đi theo được lâu dài hay không, cái này còn phải xem năng lực của cá nhân nữa.
Chuyện nhỏ như vậy, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên là sẽ không quét mặt mũi của Lý Lâm, lập tức hắn cũng cười nhìn nói:
- Ây da, chị Lý, chị không nói thì tôi thật đúng là quên mất. Hai ngày nay, tôi xem mấy quyển sổ liệu đều đến mức hôn mê rồi. Chị Lý có người nào để chọn lựa hay không, đề cử giúp tôi một chút.
- Tôi biết ngay là cậu chỉ sợ đã quên luôn rồi. Hai ngày nay ngồi xem số liệu, cũng là không cần thư ký cái gì thật. Nếu Phó chủ tịch Nhiếp nói như vậy, tôi nhưng thật ra có hai người cho cậu xem xét thử.
Lý Lâm lúc này cũng không từ chối, rất là trực tiếp liền nói ra.
Nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang không có gì thay đổi sau, Lý Lâm lập tức lại lấy ra hai phần tư liệu đưa cho Nhiếp Chấn Bang xem, rồi cô nói tiếp:
- Phó chủ tịch Nhiếp, hai người này, xem như là hai người xuất sắc nhất trong phòng Thư ký chính phủ rồi.
Nói tới chỗ này là đủ rồi, căn bản không cần nói được thẳng tới mức nào nữa. Loại chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng tin tưởng rằng, Lý Lâm chỉ sợ đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi. Hai tập tư liệu này, đọc qua thì chắc chắn là có một chút khác nhau, ít nhất thì, có thể được Lý Lâm cố ý đặt ở phía trước, vậy nó chính là một cái có khác biệt lớn nhất.
Đập vào ánh mắt, người này nhưng thật ra có chút thú vị. Tốt nghiệp đại học sư phạm của khu tự trị Tây Bắc, năm nay hai mươi bốn tuổi, nhưng cũng đã là đảng viên bốn năm tuổi đảng. Tham gia công tác được một năm rồi. Theo lý thuyết, người như vậy, Lý Lâm hẳn là phải sớm sắp xếp tốt rồi mới đúng. Người tốt nghiệp khoa tiếng trung của đại học sư phạm, ngòi bút tuyệt đối là không có vấn đề gì. Người như vậy, bất kể là làm thư ký cho ai, lãnh đạo đều hẳn là vừa lòng. Nhưng, như thế nào mà Lý Lâm không có đề cử đi ra, chẳng lẽ, cô ta lại có khả năng tiên đoán, biết mình sẽ tới đây?
Về tập tư liệu thứ hai thì, Nhiếp Chấn chỉ là nhìn lướt sơ qua một lượt, nếu so sánh với cái thứ nhất, người thứ hai căn bản là không có xuất sắc được như vậy rồi. Lập tức, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn Lý Lâm. Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Lý, cái người Dịch Quân này cũng không tệ, như vậy, buổi trưa ngày mai, chị bảo anh ta tới đây một chút, trước tiên cứ đi theo tôi một thời gian ngắn đã.
Chính mình vừa nói xong, rõ ràng liền nhìn thấy Lý Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra ý cười. Bên này, Lý Lâm cũng cười đáp lại:
- Vậy được rồi, Phó chủ tịch Nhiếp, ngày mai tôi sẽ bảo Dịch Quân tới đây. Cậu trước cứ làm việc tiếp, có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.
Sáng sớm hôm sau
Nhiếp Chấn Bang mới vừa bước vào văn phòng, mở bức màn ra, đang chuẩn bị cầm bình nước sôi đi ra ngoài rót nước, ngoài cửa phòng, liền vang lên tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Sau khi tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vang lên xong, Dịch Quân liền đi từ bên ngoài vào, vóc dáng ước chừng khoảng 1m8, dáng người có vẻ hơi chút gầy yếu, đeo một cặp kính, thoạt nhìn bộ dạng khá nhã nhặn. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân rõ ràng có chút gò bó , ngại ngùng nói:
- Phó chủ tịch Nhiếp, chào ngài. Tôi là Dịch Quân.
Nhìn cái bộ dạng này của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang dường như là có chút hiểu ra được. Dịch Quân này, xem bộ dáng thì là người đọc sách quá nhiều, cả người đều có cảm giác hơi nội hướng. Cứ cái dạng này, ấn tượng đầu tiên với lãnh đạo, dĩ nhiên là rất bình thường rồi. Nhueng, phải làm thư ký, ấn tượng đầu tiên bình thường đều vô cùng quan trọng. Mà cũng theo cái dạng này, có thể nói ra được rõ ràng, nguyên nhân vì sao Dịch Quân lại vẫn còn chỉ là một nhân viên bình thường.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là người để ý tới này đó. Tự tin hay không tự tin, mấy thứ này cũng có thể sửa được. Quan trọng hơn là, bản tính của người này. Thái độ của Dịch Quân đối với chính mình là rất tốt. Chính mình vốn cũng là đi làm trước giờ, mặc dù Dịch Quân cũng là trước thời gian tới đây. Giờ phút này, Dịch Quân lại có một loại cảm giác là đã đến muộn, biểu hiện ra rất là ngại ngùng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Dịch Quân đúng không? Ngày hôm qua, chủ nhiệm Lý đã nói với anh rồi đi. Làm thư ký cho tôi, không có gì phải chú ý đặc biệt quả. Làm tốt công việc của mình là được rồi. Mấy ngày nay, anh trước cứ đi theo tôi thử một khoảng thời gian xem sao đã.
Thân là lãnh đạo, một chút uy tín cần thiết là vẫn phải có. Nói như vậy, cũng là để cho mình có một đoạn giảm xóc. Nếu như đáp ứng với Lý Lâm rồi, như thế nào cũng phải thử nhìn một chút. Nếu Dịch Quân này quả thật không phải là một người có khiếu thì.
Giờ phút này, Dịch Quân dường như cũng có chút thông suốt rồi, giật mình một cái liền chạy ra chào đón, nhận lấy bình nước sôi từ trong tay của Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Phó chủ tịch Nhiếp, cái này để tôi đi lấy đi.
Vài ngày trôi qua, Nhiếp Chấn Bang ngồi xem hết một lượt tất cả các số liệu kinh tế của huyện Lê trong mười năm nay. Toàn bộ huyện Lê, gần như tổng giá trị sản phẩm đều tập trung ở nông nghiệp. Công nghiệp gần như là bằng không, thương nghiệp cũng thấp đến đáng thương. Một nơi như thế này, muốn phát triển kinh tế, dường như cũng chỉ có thể dựa vào nông lâm nghiệp rồi.
Xem ra đã đến lúc đi xuống dưới đi thăm một chút rồi. Đang trong lúc suy tư, bên ngoài, Dịch Quân gõ cửa phòng, đi tới, sau đó thuận tay đóng của phòng lại cho kín, rồi mới nói:
- Phó chủ tịch, bên ngoài, Phó trưởng phòng Nông nghiệp huyện Lâm Vĩ Dân đã tới, anh xem?
Mấy ngày nay trôi qua, công tác thư ký được Dịch Quân làm càng ngày càng trở nên quen thuôc dần. Đối với Dịch Quân mà nói, nhảy lên thành thư ký của Phó chủ tịch huyện mới tới, coi như là một bước lên trời rồi. Mấy ngày nay, Dịch Quân rõ ràng cảm nhận được thái độ của những người khác đối với mình đều đã có sự khác biệt. Đối với tình huống như thế, sự tự tin của Dịch Quân cũng dần dần được tăng lên.
- Phó trưởng phòng Lâm?
Nghe câu nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt. Sau khi nhậm chức ở huyện Lê, đối với một vài cán bộ ở đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đặc biệt nghiên cứu một chút.
Phó trưởng phòng của phòng Nông nghiệp này, Nhiếp Chấn Bang ngược lại cũng là có chút ấn tượng. Bởi vì, vị cán bộ này cũng là tốt nghiệp từ đại học Thủ đô. Vì thân phận là cùng trường học, cho nên mới khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhớ kỹ được. Chính mình được phân công quản lý chính là kinh tế, hẳn là không có bất kỳ nghiệp vụ trực tiếp nào có liên quan tới bên phía phòng Nông nghiệp, vì sao vị Phó trưởng phòng Lâm này lại tới tìm chính mình đây?
Trong lúc suy nghĩ, Nhiếp Chấn Bang vẫn là quyết định gặp vị Phó trưởng phòng Lâm này một lần. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nói với Dịch Quân:
- Được rồi, anh hãy để cho ông ấy vào đi.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Vĩ Dân liền đi từ bên ngoài vào. Lâm Vĩ Dân ước chừng ba mươi tuổi. Ở cái thời đại này, có thể ở cái độ tuổi này mà làm tới Phó trưởng phòng, coi như cũng là khó có được rồi.
Vừa bước vào, Lâm Vĩ Dân liền mở miệng nói mang theo nụ cười:
- Phó chủ tịch Nhiếp, quấy rầy ngài rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, đưa tay ra chỉ vào phía sô pha, nói:
- Phó trưởng phòng Lâm, chào anh. Mời anh ngồi. Phó trưởng phòng Lâm tới đây có chuyện gì sao?
Nhìn Lâm Vĩ Dân chỉ ngồi một nửa ở trên ghế sa lon, Nhiếp Chấn Bang ngược lại là có chút hài lòng gật gật đầu. Cũng không phải là nói Nhiếp Chấn Bang thích nhìn người phía dưới cung kinh như vậy. Dù sao, đây cũng chỉ mới là lần gặp mặt đầu tiên, nếu Lâm Vĩ Dân quả thật là ung dung vững chãi ngồi xuống, này đã có thể nói lên rằng, Lâm Vĩ Dân người này, có chút tự cao. Nhưng loại thái độ lúc này, thật ra lại đắn đo được rất tốt.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Lâm Vĩ Dân lập tức liền đặt quyển sổ ghi chép trong tay xuống mặt bàn, đồng thời mở miệng nói:
- Phó chủ tịch nhiếp, lần này tôi tới đây, chủ yếu là muốn báo cáo với anh về công việc của nông nghiệp.
Nghe lời nói của Lâm Vĩ Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng liền cười nói:
- Phó trưởng phòng Lâm, tôi cũng không phải là người quản lý mảng nông nghiệp. Báo cáo công tác nông nghiệp với tôi, có vẻ có chút không tốt rồi đi.
Vừa nghe tới lời của Nhiếp Chấn Bang, Lâm Vĩ Dân cũng ngây ngẩn cả người. Dựa theo lẽ thường mà nói, Nhiếp Chấn Bang mặc dù không phải là lãnh đạo quản lý mảng này, nhưng nếu đến đây rồi, nghe một chút cũng là có thể. Nhưng, nói được thẳng thắn như của Nhiếp Chấn bang, thì đúng là chưa có bao giờ. Trong giây lát ngắn này, không khí cũng có chút lúng túng dần.
Trong thủ đô, nhiều vị thế gia tử như vậy, nhưng lại không có bao nhiêu người là chấp nhận đi xuống dưới làm việc, cũng như có liên quan tới việc tranh đấu ở địa phương cấp dưới. Bởi vì, đi xuống dưới làm việc, ai cũng sẽ không chủ động móc một cái mũ ở trên đỉnh đầu của mình, kiểu như mình là con của ai, là cháu của ai vậy.
Nếu nói như thế, uy tín quốc gia còn nói được ra nữa hay không. Độc chiếm thiên hạ, đây là tuyệt đối không được phép. Trên thực tế, các vị thế gia tử trong thủ đô xuống dưới làm việc, cũng có người làm không tốt được. Ở dưới địa phương, thua thảm rồi liền xám xịt trở về, số lượng này cũng không phải là ít. Mà với cái dạng này, cũng đại biểu cho việc không còn mặt mũi gì nữa, tiền đồ mặc dù là còn, nhưng cũng không còn sáng loáng được như trước nữa.
Đương nhiên, vị cán bộ mà đưa người trở về cũng là xui xẻo. Nhưng, người ta trọc đầu thì đâu sợ bị ai nắm tóc. Ai sẽ đi để ý này đó. Đợi đến khi biết được rồi, chỉ sợ nên xuống tay thì cũng đều xuống tay cả rồi.
Trong quá trình làm chính trị, Nhiếp Chấn Bang sau khi đã trải qua vài năm lịch lãm đầu tiên, cho tới bây giờ, coi như là có chút tâm đắc. Bắt đầu từ cái ngày nhậm chức đó, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không nghĩ tới chuyện làm cái gì người hiền lành, nên đắc tội thì vẫn là phải đắc tội. Thế giới này, vốn dĩ không có chuyện vẹn toàn đôi bên được.
Hiện giờ, trong chuyện của huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Bí thư huyện ủy Mạc Chí Hải cũng không quan tâm thế nào tới chính mình, nói như vậy, mình có thể làm, chính là đi theo sát bước chân của Ngô Chí Hùng rồi. Còn về phía Mã Vân Phương, thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đấy, Nhiếp Chấn Bang lúc này căn bản không cần quan tâm. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cần phải suy nghĩ, chính là nghĩ xem nên làm thế nào để phát triển kinh tế của huyện Lê. Chính mình làm được ra, bên trên có Trình Tân Hoa ở, mặc kệ là cái gì Mạc Chí Hải hay là Mã Vân Phương, cũng đều không có quan hệ gì với mình hết.
- Ai nha, Phó chủ tịch Nhiếp, làm phiền anh tới giúp tôi một tay, cái tư liệu kinh tế này, thật sự là quá nhiều.
Trong lúc Nhiếp Chấn Bang trầm tư, Lý Lâm cũng đã ôm một chồng tài liệu rất dày đi từ ngoài cửa vào.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, tiếp nhận chồng tài liệu từ trong tay của Lý Lâm, đồng thời cũng cười nói:
- Chị Lý, thật đúng là đã làm phiền chị rồi. Có lãnh đạo giống như tôi vậy cũng rất là hiếm có đi, số liệu kinh tế bao nhiêu năm qua đều muốn lấy. Tôi nhìn cái độ dày của lớp tro bụi, chỉ sợ là tìm được từ trong phòng hồ sơ đi.
Hiện giờ đã quen thuộc hơn với Nhiếp Chấn Bang rồi, Lý Lâm cũng không có gò bò giống như lúc ban đầu nữa, với bộ dáng thướt tha, chín chắn của một người thiếu phụ, cô liếc Nhiếp Chấn Bang một cái rồi nói:
- Cậu có biết là tốt rồi. Vì tìm mấy cái tài liệu này mà thiếu chút nữa tôi đã bị đống tro bụi vùi lấp luôn rồi. Tôi nói này, Chấn Bang, cậu có phải hay không cũng nên suy nghĩ một chút chuyện tuyển thư ký cho cậu đi. Quyết định được thư ký cho cậu rồi, tôi cũng không cần phải mệt nhọc đến như vậy nữa.
Người phụ nữ như Lý Lâm này, rất hiểu biết việc nắm chắc lợi thế của phái nữ. Cũng đúng vậy, riêng năng lực làm việc cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng có thể đến được vị trí hiện tại, đó cũng không phải là may mắn.
Nghe lời nói của Lý Lâm, Nhiếp Chấn Bang cũng rõ ràng. Chỉ sợ, Lý Lâm này là chuẩn bị muốn sắp xếp vào một người của cô. Đương nhiên, người này của cô, cũng không phải nói là người mà Lý Lâm tin tưởng, nếu nói vậy, chỉ sợ tất cả lãnh đạo đều không có cái gọi là bí mật đáng nói nữa rồi.
Cái này là để chỉ, những người có quan hệ với Lý Lâm. Chuyển sang một khía cạnh khác, người có thể đảm nhiệm được thư ký lãnh đạo, phải là người có lối đi tắt trong chính trường, mà người có đủ tư cách để đề cử, chính là Chánh văn phòng. Đưa bạn bè hoặc người thân, hoặc là những người có quan hệ thất cong bát quải ra để đề cử lên, chuyện này cũng là có thể được. Còn về phần, người này có thể đạt được hay không sự tán thành cũng như tín nhiệm của lãnh đạo, có thể đi theo được lâu dài hay không, cái này còn phải xem năng lực của cá nhân nữa.
Chuyện nhỏ như vậy, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên là sẽ không quét mặt mũi của Lý Lâm, lập tức hắn cũng cười nhìn nói:
- Ây da, chị Lý, chị không nói thì tôi thật đúng là quên mất. Hai ngày nay, tôi xem mấy quyển sổ liệu đều đến mức hôn mê rồi. Chị Lý có người nào để chọn lựa hay không, đề cử giúp tôi một chút.
- Tôi biết ngay là cậu chỉ sợ đã quên luôn rồi. Hai ngày nay ngồi xem số liệu, cũng là không cần thư ký cái gì thật. Nếu Phó chủ tịch Nhiếp nói như vậy, tôi nhưng thật ra có hai người cho cậu xem xét thử.
Lý Lâm lúc này cũng không từ chối, rất là trực tiếp liền nói ra.
Nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang không có gì thay đổi sau, Lý Lâm lập tức lại lấy ra hai phần tư liệu đưa cho Nhiếp Chấn Bang xem, rồi cô nói tiếp:
- Phó chủ tịch Nhiếp, hai người này, xem như là hai người xuất sắc nhất trong phòng Thư ký chính phủ rồi.
Nói tới chỗ này là đủ rồi, căn bản không cần nói được thẳng tới mức nào nữa. Loại chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng tin tưởng rằng, Lý Lâm chỉ sợ đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi. Hai tập tư liệu này, đọc qua thì chắc chắn là có một chút khác nhau, ít nhất thì, có thể được Lý Lâm cố ý đặt ở phía trước, vậy nó chính là một cái có khác biệt lớn nhất.
Đập vào ánh mắt, người này nhưng thật ra có chút thú vị. Tốt nghiệp đại học sư phạm của khu tự trị Tây Bắc, năm nay hai mươi bốn tuổi, nhưng cũng đã là đảng viên bốn năm tuổi đảng. Tham gia công tác được một năm rồi. Theo lý thuyết, người như vậy, Lý Lâm hẳn là phải sớm sắp xếp tốt rồi mới đúng. Người tốt nghiệp khoa tiếng trung của đại học sư phạm, ngòi bút tuyệt đối là không có vấn đề gì. Người như vậy, bất kể là làm thư ký cho ai, lãnh đạo đều hẳn là vừa lòng. Nhưng, như thế nào mà Lý Lâm không có đề cử đi ra, chẳng lẽ, cô ta lại có khả năng tiên đoán, biết mình sẽ tới đây?
Về tập tư liệu thứ hai thì, Nhiếp Chấn chỉ là nhìn lướt sơ qua một lượt, nếu so sánh với cái thứ nhất, người thứ hai căn bản là không có xuất sắc được như vậy rồi. Lập tức, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn Lý Lâm. Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Lý, cái người Dịch Quân này cũng không tệ, như vậy, buổi trưa ngày mai, chị bảo anh ta tới đây một chút, trước tiên cứ đi theo tôi một thời gian ngắn đã.
Chính mình vừa nói xong, rõ ràng liền nhìn thấy Lý Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra ý cười. Bên này, Lý Lâm cũng cười đáp lại:
- Vậy được rồi, Phó chủ tịch Nhiếp, ngày mai tôi sẽ bảo Dịch Quân tới đây. Cậu trước cứ làm việc tiếp, có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.
Sáng sớm hôm sau
Nhiếp Chấn Bang mới vừa bước vào văn phòng, mở bức màn ra, đang chuẩn bị cầm bình nước sôi đi ra ngoài rót nước, ngoài cửa phòng, liền vang lên tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Sau khi tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vang lên xong, Dịch Quân liền đi từ bên ngoài vào, vóc dáng ước chừng khoảng 1m8, dáng người có vẻ hơi chút gầy yếu, đeo một cặp kính, thoạt nhìn bộ dạng khá nhã nhặn. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân rõ ràng có chút gò bó , ngại ngùng nói:
- Phó chủ tịch Nhiếp, chào ngài. Tôi là Dịch Quân.
Nhìn cái bộ dạng này của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang dường như là có chút hiểu ra được. Dịch Quân này, xem bộ dáng thì là người đọc sách quá nhiều, cả người đều có cảm giác hơi nội hướng. Cứ cái dạng này, ấn tượng đầu tiên với lãnh đạo, dĩ nhiên là rất bình thường rồi. Nhueng, phải làm thư ký, ấn tượng đầu tiên bình thường đều vô cùng quan trọng. Mà cũng theo cái dạng này, có thể nói ra được rõ ràng, nguyên nhân vì sao Dịch Quân lại vẫn còn chỉ là một nhân viên bình thường.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là người để ý tới này đó. Tự tin hay không tự tin, mấy thứ này cũng có thể sửa được. Quan trọng hơn là, bản tính của người này. Thái độ của Dịch Quân đối với chính mình là rất tốt. Chính mình vốn cũng là đi làm trước giờ, mặc dù Dịch Quân cũng là trước thời gian tới đây. Giờ phút này, Dịch Quân lại có một loại cảm giác là đã đến muộn, biểu hiện ra rất là ngại ngùng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Dịch Quân đúng không? Ngày hôm qua, chủ nhiệm Lý đã nói với anh rồi đi. Làm thư ký cho tôi, không có gì phải chú ý đặc biệt quả. Làm tốt công việc của mình là được rồi. Mấy ngày nay, anh trước cứ đi theo tôi thử một khoảng thời gian xem sao đã.
Thân là lãnh đạo, một chút uy tín cần thiết là vẫn phải có. Nói như vậy, cũng là để cho mình có một đoạn giảm xóc. Nếu như đáp ứng với Lý Lâm rồi, như thế nào cũng phải thử nhìn một chút. Nếu Dịch Quân này quả thật không phải là một người có khiếu thì.
Giờ phút này, Dịch Quân dường như cũng có chút thông suốt rồi, giật mình một cái liền chạy ra chào đón, nhận lấy bình nước sôi từ trong tay của Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Phó chủ tịch Nhiếp, cái này để tôi đi lấy đi.
Vài ngày trôi qua, Nhiếp Chấn Bang ngồi xem hết một lượt tất cả các số liệu kinh tế của huyện Lê trong mười năm nay. Toàn bộ huyện Lê, gần như tổng giá trị sản phẩm đều tập trung ở nông nghiệp. Công nghiệp gần như là bằng không, thương nghiệp cũng thấp đến đáng thương. Một nơi như thế này, muốn phát triển kinh tế, dường như cũng chỉ có thể dựa vào nông lâm nghiệp rồi.
Xem ra đã đến lúc đi xuống dưới đi thăm một chút rồi. Đang trong lúc suy tư, bên ngoài, Dịch Quân gõ cửa phòng, đi tới, sau đó thuận tay đóng của phòng lại cho kín, rồi mới nói:
- Phó chủ tịch, bên ngoài, Phó trưởng phòng Nông nghiệp huyện Lâm Vĩ Dân đã tới, anh xem?
Mấy ngày nay trôi qua, công tác thư ký được Dịch Quân làm càng ngày càng trở nên quen thuôc dần. Đối với Dịch Quân mà nói, nhảy lên thành thư ký của Phó chủ tịch huyện mới tới, coi như là một bước lên trời rồi. Mấy ngày nay, Dịch Quân rõ ràng cảm nhận được thái độ của những người khác đối với mình đều đã có sự khác biệt. Đối với tình huống như thế, sự tự tin của Dịch Quân cũng dần dần được tăng lên.
- Phó trưởng phòng Lâm?
Nghe câu nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt. Sau khi nhậm chức ở huyện Lê, đối với một vài cán bộ ở đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đặc biệt nghiên cứu một chút.
Phó trưởng phòng của phòng Nông nghiệp này, Nhiếp Chấn Bang ngược lại cũng là có chút ấn tượng. Bởi vì, vị cán bộ này cũng là tốt nghiệp từ đại học Thủ đô. Vì thân phận là cùng trường học, cho nên mới khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhớ kỹ được. Chính mình được phân công quản lý chính là kinh tế, hẳn là không có bất kỳ nghiệp vụ trực tiếp nào có liên quan tới bên phía phòng Nông nghiệp, vì sao vị Phó trưởng phòng Lâm này lại tới tìm chính mình đây?
Trong lúc suy nghĩ, Nhiếp Chấn Bang vẫn là quyết định gặp vị Phó trưởng phòng Lâm này một lần. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nói với Dịch Quân:
- Được rồi, anh hãy để cho ông ấy vào đi.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Vĩ Dân liền đi từ bên ngoài vào. Lâm Vĩ Dân ước chừng ba mươi tuổi. Ở cái thời đại này, có thể ở cái độ tuổi này mà làm tới Phó trưởng phòng, coi như cũng là khó có được rồi.
Vừa bước vào, Lâm Vĩ Dân liền mở miệng nói mang theo nụ cười:
- Phó chủ tịch Nhiếp, quấy rầy ngài rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, đưa tay ra chỉ vào phía sô pha, nói:
- Phó trưởng phòng Lâm, chào anh. Mời anh ngồi. Phó trưởng phòng Lâm tới đây có chuyện gì sao?
Nhìn Lâm Vĩ Dân chỉ ngồi một nửa ở trên ghế sa lon, Nhiếp Chấn Bang ngược lại là có chút hài lòng gật gật đầu. Cũng không phải là nói Nhiếp Chấn Bang thích nhìn người phía dưới cung kinh như vậy. Dù sao, đây cũng chỉ mới là lần gặp mặt đầu tiên, nếu Lâm Vĩ Dân quả thật là ung dung vững chãi ngồi xuống, này đã có thể nói lên rằng, Lâm Vĩ Dân người này, có chút tự cao. Nhưng loại thái độ lúc này, thật ra lại đắn đo được rất tốt.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Lâm Vĩ Dân lập tức liền đặt quyển sổ ghi chép trong tay xuống mặt bàn, đồng thời mở miệng nói:
- Phó chủ tịch nhiếp, lần này tôi tới đây, chủ yếu là muốn báo cáo với anh về công việc của nông nghiệp.
Nghe lời nói của Lâm Vĩ Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng liền cười nói:
- Phó trưởng phòng Lâm, tôi cũng không phải là người quản lý mảng nông nghiệp. Báo cáo công tác nông nghiệp với tôi, có vẻ có chút không tốt rồi đi.
Vừa nghe tới lời của Nhiếp Chấn Bang, Lâm Vĩ Dân cũng ngây ngẩn cả người. Dựa theo lẽ thường mà nói, Nhiếp Chấn Bang mặc dù không phải là lãnh đạo quản lý mảng này, nhưng nếu đến đây rồi, nghe một chút cũng là có thể. Nhưng, nói được thẳng thắn như của Nhiếp Chấn bang, thì đúng là chưa có bao giờ. Trong giây lát ngắn này, không khí cũng có chút lúng túng dần.
Tác giả :
Thái Tấn