Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 105: Danh Hiệu Thanh Niên Văn Minh
Cũng khó trách Nhiếp Chấn Bang phấn khởi như thế. Phải biết rằng, cơ hội gặp Mộc Định Kiên lần này, là một cuộc khảo nghiệm quan trọng việc Nhiếp Chấn Bang có thể tiến vào tầm mắt của Đoàn Hệ hay không. Là đồng hương của thái tử, lại là người đại diện cho thái
tử bên trong Đoàn Hệ, ý kiến của Mộc Định Kiên, cho dù là thái tử cũng phải coi trọng. Nếu như có thể nhận được sự thưởng thức của Mộc Định Kiên, tham dự vào kế hoạch này mà nói, đây sẽ là chiến tích quan trọng đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang từ khi bước chân vào giới chính trị. Từ đó, dựa vào cơ hội này, tiến vào bên trong Đoàn Hệ, từ nay về sau chuyện tiến thẳng lên mây xanh cũng không phải là chuyện khó nữa.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang chờ Mộc Định Kiên ở cửa phòng làm việc, đối với lần gặp mặt này, Nhiếp Chấn Bang hết sức coi trọng.
Từ quần đến áo, Nhiếp Chấn Bang chú ý đến không ít chi tiết, một chiếc quần tây màu đậm, chiếc áo sơ mi trắng, tóc ngắn đã sửa sang rất cẩn thận, có vẻ rất thoáng và lưu loát. Thạt nhìn, có một cảm giác tinh thần sáng láng.
Khoảng chừng bảy giờ rưỡi, một người thanh niên độ khoảng ba mươi tuổi hướng đến Nhiếp Chấn Bang đi đến, đi đến cửa phòng làm việc, nhìn Nhiếp Chấn Bang, ngưởi trẻ tuổi đó nghi ngờ hỏi:
- Xin hỏi cậu là?
Đánh giá người trẻ tuổi trước mắt này, thái độ trầm tĩnh, cử chỉ khéo léo. Mặc dù tuổi trẻ, nhưng, trong hành vi và lời nói hiện ra một khí thế lớn. Nhìn dến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được, đây chính là thư ký của Mộc Định Kiên. Tục ngữ nói, thư ký là người kề cận thân thiết nhất của lãnh đạo, có thể trở thành thư ký của lãnh đạo, nhất định là tâm phúc của lãnh đạo, nếu không lãnh đạo tuyệt đối không dám dùng. Người như vậy, Nhiếp Chấn Bang nhất định sẽ không đắc tội. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chào anh, tôi cũng là người của Thanh Liên, ngày hôm qua, chủ nhiệm Quách cho biết sáng hôm nay đến nơi này, nói là bí thư Mộc muốn gặp tôi.
- Ồ, cậu là Nhiếp Chấn Bang à, mau vào đi, tôi tên là Nguỵ Bân, là thư ký của Bí thư Mộc. Hôm qua bí thư Mộc có dặn dò, khi nào cậu đến thì không cần thông báo, trực tiếp đi vào. Thật không ngờ cậu lại đến sớm như vậy.
Vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Nguỵ Bân lập tức mỉm cười. Thân là thư ký của Mộc Định Kiên, tính cách và nguyên tắc của Mộc Định Kiên thì Nguỵ Bân là người rõ ràng nhất. Trực tiếp gặp mặt một người trẻ tuổi mới vào trong chi đoàn, đây là việc chưa từng có. Tuy rằng Nguỵ Bân không biết vì sao Mộc Định Kiên làm như vậy. Nhưng, điều này không cản trở hắn đối với Nhiếp Chấn Bang thể hiện sự nhiệt tình.
Khoảng chừng nửa giờ sau, gần tám giờ, Mộc Định Kiên đã đi theo một cánh cửa khác đi vào văn phòng. Văn phòng của lãnh đạo, bình thường đều có hai cánh cửa, một cánh cửa là cửa thông qua phòng của thư ký, bình thường khách đến, trên nguyên tắc đều là đi vào bên phòng thư ký trước, sau đó vào gặp lãnh đạo, tấm cửa còn lại là để lãnh đạo thuận tiện.
Đôi khi, lúc mà lãnh đạo tiếp kiến một người, bên ngoài đã có người chờ, đôi khi vì để tránh sự xấu hổ, thì có thể rời đi từ phía cửa khác.
Vừa mới đến tám giờ, Nguỵ Bân bưng một cốc đã ngâm lá trà ngon đi vào. Hai phút sau, Ngụy Bân từ trong phòng trong đi ra, nhìn Nhiếp Chấn Bang so với lúc nảy thái độ lại nhiệt tình hơn nữa, nét mặt tươi cười nói:
- Chấn Bang à, tôi gọi như vậy cậu không ngại chứ hả? Bí thư Mộc đã đến rồi, cậu mau vào đi.
Đối diện với thiện ý của Nguỵ Bân, trong lòng Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Anh Nguỵ, anh khách khí quá rồi. Làm sao có thể để ý chứ, tôi cầu còn không được nữa là. Vậy để sau khi tan ca, tôi mời anh Nguỵ ăn một bữa cơm rau dưa, có được không vậy?
Tạo mối quan hệ tốt với Nguỵ Bân, điều này rất cần thiết. Nhiếp Chấn Bang bây giờ đối với những thủ đoạn trong chính trị là mới bắt đầu luyện tập. Dù sao thì trước đó một thời điểm, mặc dù Nhiếp Chấn Bang không tham gia chính trị, nhưng hai mươi năm đó, cũng xem được nhiều. Lúc này, vận dụng thực tế liền có một loại cảm giác ngựa quen đường cũ.
Vừa đi vào văn phòng, nhìn thấy Mộc Định Kiên ở bàn làm việc trước mắt, Nhiếp Chấn Bang trong người có chút giật mình. Năm nay Mộc Định Kiên ước chừng khoảng bốn mươi lăm tuổi, tóc chải lệch một bên, một gọng kính màu bạc, đôi mắt tuy rằng không lớn, nhưng lại vô cùng có thần. Môi rất dày, khi cười rộ lên thì có cảm giác rất thật thà, chất phác.
Ngay lúc mà Nhiếp Chấn Bang đánh giá Mộc Định Kiên, Mộc Định Kiên cũng quan sát Nhiếp Chấn Bang. Chi đoàn bên này, những nhân viên công tác bình thường có lẽ là không rõ ràng lắm về bối cảnh và thân phận của Nhiếp Chấn Bang. Ở địa vị này của Mộc Định Kiên, ông tuyệt đối rõ ràng.
Cháu đích tôn của Nhiếp lão, cháu nuôi của thủ trưởng Nam Tầm, cháu trai của tư lệnh quân khu thủ đô Nhiếp Quốc Đống, con trai của Nhiếp Quốc Uy, tam thiếu gia của Nhiếp gia. Một loạt thân phận này của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Mộc Định Kiên cũng không khỏi không thận trọng. Tuy rằng bây giờ những người thuộc thế hệ trước đều đã lui xuống, bao gồm thủ trưởng Nam Tầm cũng lui, nhưng, Nhiếp lão gia cũng là người già mà vẫn mạnh mẽ, vẫn thủ vững trên cương vị, những điều này khiến Mộc Định Kiên không thể không xem trọng Nhiếp Chấn Bang được.
Điềm quan trọng hơn là, cái mà Nhiếp Chấn Bang làm ra, kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh đó, bản thân bản kế hoạch này, lúc mà đưa đến chỗ của ông cũng đã khiến cho Mộc Định Kiên hết sức khiếp sợ. Từ sau khi chính ông được phân công quản lý Thanh Liên, Mộc Định Kiên vẫn đang tự hỏi, nếu như thực hiện công việc triển khai Thanh Liên, thì cái danh hiệu văn minh dành cho thanh niên này dường như là vì ông mà làm ra vậy. Cấp toàn quốc, cấp tỉnh, cùng với các danh hiệu thanh niên văn minh cấp thành phố, thị trấn, trình tự và trật tự rõ ràng. Ý nghĩa và mục đích chính của việc thiết lập cái danh hiệu thanh niên văn minh, cùng với một vài ý tưởng sâu xa hơn giống như là có loại không bàn mà hợp với một vài ý tưởng vốn có trong đầu ông vậy.
Nói thật, lần đầu khi Mộc Định Kiên nhìn thấy bản kế hoạch này, ông đã vô cùng khiếp sợ. Nếu không phải là ý tưởng này vẫn chỉ dừng lại ở trong đầu của ông, Mộc Định Kiên cũng xác nhận là chưa từng nói qua với ai, Mộc Định Kiên nhất định sẽ hoài nghi liệu có ai đem suy nghĩ của mình tiết lộ ra ngoài.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang trước mắt, một bộ quần áo vừa vặn, người tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cách ăn mặc lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang trông có vẻ rất thành thục và trầm tĩnh. Trong quan trường, điều chú ý chính là như vậy, cái gọi là ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức, quan trường Hoa Hạ càng xem trọng đó chính là kinh nghiệm, lý lịch, và bối cảnh.
Bối cảnh, Nhiếp Chấn Bang có, kinh nghiệm và lý lịch thì sao? Hiện tại chính là đang lúc tích lũy, phối hợp với sự trầm ổn và hào phóng lúc này, khí chất không kiêu ngạo và không nịnh bợ.Trong suy nghĩ của mình, Mộc Định Kiên cũng phải khen một câu, đúng là con nhà Hồng sắc.
Nghĩ đến đây, Mộc Định Kiên mỉm cười với Nhiếp Chấn Bang một chút rồi khua tay nói:
- Tiểu Nhiếp đến đây, ngồi đi, ngày hôm qua tôi còn có chút việc vẫn chưa làm xong được. Cậu chờ tôi một chút, chờ tôi giải quyết hết công việc, chúng ta sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn về chuyện danh hiệu thanh niên văn minh.
Nghe Mộc Định Kiên nói, Nhiếp Chấn Bang trầm tư, thật không ngờ, chính mình cũng phải trải qua kiểu khảo nghiệm này.
Lấy cách xử sự cùng với nguyên tắc của Mộc Định Kiên, tuyệt đối không có khả năng là việc ngày hôm qua còn để đến hôm nay. Nếu như tính cách của Mộc Định Kiên là như vậy thì sẽ không có sự huy hoàng của đời sau rồi. Vì thế cho nên, chỉ có một khả năng, là Mộc Định Kiên đang muốn khảo nghiệm chính mình.
Thân là con cháu đời thứ ba của gia đình cách mạng, bên trong ấn tượng của người bình thường, đều là nhân vật có kiểu mắt cao hơn trán (kiêu ngạo, coi thường mọi thứ). Bị để qua một bên như vậy, vài phút coi như cũng được. Thời gian dài thì nếu là cái đám ngoan chủ của thủ đô, nhất định sẽ đóng sầm cửa lại mà đi, để lại một câu chỗ này không giữ ông, sẽ có chỗ khác giữ ông lại.
Thời gian nửa giờ, không dài, nhưng tuyệt đối cũng không ngắn. Lúc Mộc Định Kiên nhìn tờ Nhật báo hy vọng ở trên bàn của mình thì cũng là lúc ông quan sát Nhiếp Chấn Bang. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang không thay đổi, cũng không có sự không kiên nhẫn của một người khi phải chờ đợi.
Nhìn đến đây, Mộc Định Kiên cũng khẽ gật đầu, lập tức thả cây bút máy trong tay ra, lấy mắt kính xuống, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang à, cậu đem nộp kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh này, ngày hôm qua tôi đã xem qua, có thể nói là suốt đêm không ngủ. Nhưng tôi rất muốn biết, mong muốn đầu tiên của cậu là gì?
Ước nguyện ban đầu chính là được sự xem trọng của Mộc Định Kiên, từ đó đến Đoàn Hệ rồi đến doàn tàu của thái tử lần này. Nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang sẽ không nói được, trong lòng đã chuẩn bị sẵn câu nói, cố gắng nhớ đến lúc mà danh hiệu thanh niên văn minh ra đời, Thủ trưởng số một hiện giờ còn tự tay đề chữ. Nhớ lúc đó, bản tin của chính phủ cũng đã phát ra một bản tin nóng trọng điểm. Ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang mặc dù đã rất mơ hồ, nhưng, ít nhiều vẫn còn nhớ. Lập tức, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư Mộc, từ sau sự kiện năm trước, tôi liền suy nghĩ, dùng phương thức gì để dẫn đường cho tuổi trẻ của quốc gia ta, đi theo một quỹ đạo chuẩn xác. Làm sao để cho thế hệ tuổi trẻ phát huy tác dụng trọng yếu của mìn hơn trong sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa khoa học. Không dối gạt ngài, trước đây, tôi từng trải qua ba năm nhập ngũ. Từ trong cấp bậc huân chương quân công của quân đội, tôi đã tìm được linh cảm, tôi cảm thấy, dùng một loại giống như là vinh dự của huân chương quân công vậy. Đây là một phương thức chỉ dẫn đúng đắn và kích thích lòng vinh dự và sự ngưng tụ của người thanh niên. Vì thế cho nên mới có ý tưởng về danh hiệu thanh niên văn minh này. Không ngờ rằng, tôi đây lỗ mãng, đã làm kinh động đến ngài, nếu như có chổ nào chưa đúng, xin ngài bí thư sửa cho.
Mộc Định Kiên trầm ngâm một chút, kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang rất đầy đủ, dường như không có một điểm nào cần phải sửa. Nhưng làm lãnh đạo, nếu như không hướng dẫn một chút, thì chẳng phải là có vẻ lãnh đạo không có trình độ sao? Từ nơi này cũng nhìn ra, Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa hiểu nhiều về giới chính trị, làm cho Mộc Định Kiên không có nơi phát huy. Cũng may Mộc Định Kiên không phải là một lãnh đạo ích kỷ, nếu không thì dựa vào điểm sai nhỏ này, vô cùng có thể làm cho kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang thất bại.
Lúc này, không nói cũng không được. Nhưng mà, Mộc Định Kiên còn chưa nghiên cứu môt cách cẩn thận, thâm sâu kế hoạch này. Sau một hồi trầm ngâm, Mộc Định Kiên nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, cậu bây giờ vẫn là một nhân viên đi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, Mộc Định Kiên dường như vỗ mặt bàn, trầm tư một hồi rồi quyết định nói:
- Chấn Bang à, bản kế hoạch này thật sự là không tệ. Trên cơ bản là không có chỗ cần thay đổi quá lớn. Tôi cho rằng kế hoạch này có tính thực thi rất mạnh. Như vầy đi, lát sau tôi sẽ thông báo với chủ nhiệm Quách, trong nội bộ Thanh Liên thành lập trước một tổ nhỏ chuẩn bị cho cái thanh niên văn mình này. Cậu sẽ đảm nhiệm công tác liên lạc là chủ yếu. Người trẻ tuổi, là phải có thêm trọng trách một chút, đặc biệt những người trẻ tuổi giống như cậu có bằng cấp, có tài hoa. Bản thân cậu chính là một đại diện kiệt xuất của thanh niên, cậu có lòng tin hay không?
tử bên trong Đoàn Hệ, ý kiến của Mộc Định Kiên, cho dù là thái tử cũng phải coi trọng. Nếu như có thể nhận được sự thưởng thức của Mộc Định Kiên, tham dự vào kế hoạch này mà nói, đây sẽ là chiến tích quan trọng đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang từ khi bước chân vào giới chính trị. Từ đó, dựa vào cơ hội này, tiến vào bên trong Đoàn Hệ, từ nay về sau chuyện tiến thẳng lên mây xanh cũng không phải là chuyện khó nữa.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang chờ Mộc Định Kiên ở cửa phòng làm việc, đối với lần gặp mặt này, Nhiếp Chấn Bang hết sức coi trọng.
Từ quần đến áo, Nhiếp Chấn Bang chú ý đến không ít chi tiết, một chiếc quần tây màu đậm, chiếc áo sơ mi trắng, tóc ngắn đã sửa sang rất cẩn thận, có vẻ rất thoáng và lưu loát. Thạt nhìn, có một cảm giác tinh thần sáng láng.
Khoảng chừng bảy giờ rưỡi, một người thanh niên độ khoảng ba mươi tuổi hướng đến Nhiếp Chấn Bang đi đến, đi đến cửa phòng làm việc, nhìn Nhiếp Chấn Bang, ngưởi trẻ tuổi đó nghi ngờ hỏi:
- Xin hỏi cậu là?
Đánh giá người trẻ tuổi trước mắt này, thái độ trầm tĩnh, cử chỉ khéo léo. Mặc dù tuổi trẻ, nhưng, trong hành vi và lời nói hiện ra một khí thế lớn. Nhìn dến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được, đây chính là thư ký của Mộc Định Kiên. Tục ngữ nói, thư ký là người kề cận thân thiết nhất của lãnh đạo, có thể trở thành thư ký của lãnh đạo, nhất định là tâm phúc của lãnh đạo, nếu không lãnh đạo tuyệt đối không dám dùng. Người như vậy, Nhiếp Chấn Bang nhất định sẽ không đắc tội. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chào anh, tôi cũng là người của Thanh Liên, ngày hôm qua, chủ nhiệm Quách cho biết sáng hôm nay đến nơi này, nói là bí thư Mộc muốn gặp tôi.
- Ồ, cậu là Nhiếp Chấn Bang à, mau vào đi, tôi tên là Nguỵ Bân, là thư ký của Bí thư Mộc. Hôm qua bí thư Mộc có dặn dò, khi nào cậu đến thì không cần thông báo, trực tiếp đi vào. Thật không ngờ cậu lại đến sớm như vậy.
Vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Nguỵ Bân lập tức mỉm cười. Thân là thư ký của Mộc Định Kiên, tính cách và nguyên tắc của Mộc Định Kiên thì Nguỵ Bân là người rõ ràng nhất. Trực tiếp gặp mặt một người trẻ tuổi mới vào trong chi đoàn, đây là việc chưa từng có. Tuy rằng Nguỵ Bân không biết vì sao Mộc Định Kiên làm như vậy. Nhưng, điều này không cản trở hắn đối với Nhiếp Chấn Bang thể hiện sự nhiệt tình.
Khoảng chừng nửa giờ sau, gần tám giờ, Mộc Định Kiên đã đi theo một cánh cửa khác đi vào văn phòng. Văn phòng của lãnh đạo, bình thường đều có hai cánh cửa, một cánh cửa là cửa thông qua phòng của thư ký, bình thường khách đến, trên nguyên tắc đều là đi vào bên phòng thư ký trước, sau đó vào gặp lãnh đạo, tấm cửa còn lại là để lãnh đạo thuận tiện.
Đôi khi, lúc mà lãnh đạo tiếp kiến một người, bên ngoài đã có người chờ, đôi khi vì để tránh sự xấu hổ, thì có thể rời đi từ phía cửa khác.
Vừa mới đến tám giờ, Nguỵ Bân bưng một cốc đã ngâm lá trà ngon đi vào. Hai phút sau, Ngụy Bân từ trong phòng trong đi ra, nhìn Nhiếp Chấn Bang so với lúc nảy thái độ lại nhiệt tình hơn nữa, nét mặt tươi cười nói:
- Chấn Bang à, tôi gọi như vậy cậu không ngại chứ hả? Bí thư Mộc đã đến rồi, cậu mau vào đi.
Đối diện với thiện ý của Nguỵ Bân, trong lòng Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Anh Nguỵ, anh khách khí quá rồi. Làm sao có thể để ý chứ, tôi cầu còn không được nữa là. Vậy để sau khi tan ca, tôi mời anh Nguỵ ăn một bữa cơm rau dưa, có được không vậy?
Tạo mối quan hệ tốt với Nguỵ Bân, điều này rất cần thiết. Nhiếp Chấn Bang bây giờ đối với những thủ đoạn trong chính trị là mới bắt đầu luyện tập. Dù sao thì trước đó một thời điểm, mặc dù Nhiếp Chấn Bang không tham gia chính trị, nhưng hai mươi năm đó, cũng xem được nhiều. Lúc này, vận dụng thực tế liền có một loại cảm giác ngựa quen đường cũ.
Vừa đi vào văn phòng, nhìn thấy Mộc Định Kiên ở bàn làm việc trước mắt, Nhiếp Chấn Bang trong người có chút giật mình. Năm nay Mộc Định Kiên ước chừng khoảng bốn mươi lăm tuổi, tóc chải lệch một bên, một gọng kính màu bạc, đôi mắt tuy rằng không lớn, nhưng lại vô cùng có thần. Môi rất dày, khi cười rộ lên thì có cảm giác rất thật thà, chất phác.
Ngay lúc mà Nhiếp Chấn Bang đánh giá Mộc Định Kiên, Mộc Định Kiên cũng quan sát Nhiếp Chấn Bang. Chi đoàn bên này, những nhân viên công tác bình thường có lẽ là không rõ ràng lắm về bối cảnh và thân phận của Nhiếp Chấn Bang. Ở địa vị này của Mộc Định Kiên, ông tuyệt đối rõ ràng.
Cháu đích tôn của Nhiếp lão, cháu nuôi của thủ trưởng Nam Tầm, cháu trai của tư lệnh quân khu thủ đô Nhiếp Quốc Đống, con trai của Nhiếp Quốc Uy, tam thiếu gia của Nhiếp gia. Một loạt thân phận này của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Mộc Định Kiên cũng không khỏi không thận trọng. Tuy rằng bây giờ những người thuộc thế hệ trước đều đã lui xuống, bao gồm thủ trưởng Nam Tầm cũng lui, nhưng, Nhiếp lão gia cũng là người già mà vẫn mạnh mẽ, vẫn thủ vững trên cương vị, những điều này khiến Mộc Định Kiên không thể không xem trọng Nhiếp Chấn Bang được.
Điềm quan trọng hơn là, cái mà Nhiếp Chấn Bang làm ra, kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh đó, bản thân bản kế hoạch này, lúc mà đưa đến chỗ của ông cũng đã khiến cho Mộc Định Kiên hết sức khiếp sợ. Từ sau khi chính ông được phân công quản lý Thanh Liên, Mộc Định Kiên vẫn đang tự hỏi, nếu như thực hiện công việc triển khai Thanh Liên, thì cái danh hiệu văn minh dành cho thanh niên này dường như là vì ông mà làm ra vậy. Cấp toàn quốc, cấp tỉnh, cùng với các danh hiệu thanh niên văn minh cấp thành phố, thị trấn, trình tự và trật tự rõ ràng. Ý nghĩa và mục đích chính của việc thiết lập cái danh hiệu thanh niên văn minh, cùng với một vài ý tưởng sâu xa hơn giống như là có loại không bàn mà hợp với một vài ý tưởng vốn có trong đầu ông vậy.
Nói thật, lần đầu khi Mộc Định Kiên nhìn thấy bản kế hoạch này, ông đã vô cùng khiếp sợ. Nếu không phải là ý tưởng này vẫn chỉ dừng lại ở trong đầu của ông, Mộc Định Kiên cũng xác nhận là chưa từng nói qua với ai, Mộc Định Kiên nhất định sẽ hoài nghi liệu có ai đem suy nghĩ của mình tiết lộ ra ngoài.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang trước mắt, một bộ quần áo vừa vặn, người tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cách ăn mặc lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang trông có vẻ rất thành thục và trầm tĩnh. Trong quan trường, điều chú ý chính là như vậy, cái gọi là ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức, quan trường Hoa Hạ càng xem trọng đó chính là kinh nghiệm, lý lịch, và bối cảnh.
Bối cảnh, Nhiếp Chấn Bang có, kinh nghiệm và lý lịch thì sao? Hiện tại chính là đang lúc tích lũy, phối hợp với sự trầm ổn và hào phóng lúc này, khí chất không kiêu ngạo và không nịnh bợ.Trong suy nghĩ của mình, Mộc Định Kiên cũng phải khen một câu, đúng là con nhà Hồng sắc.
Nghĩ đến đây, Mộc Định Kiên mỉm cười với Nhiếp Chấn Bang một chút rồi khua tay nói:
- Tiểu Nhiếp đến đây, ngồi đi, ngày hôm qua tôi còn có chút việc vẫn chưa làm xong được. Cậu chờ tôi một chút, chờ tôi giải quyết hết công việc, chúng ta sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn về chuyện danh hiệu thanh niên văn minh.
Nghe Mộc Định Kiên nói, Nhiếp Chấn Bang trầm tư, thật không ngờ, chính mình cũng phải trải qua kiểu khảo nghiệm này.
Lấy cách xử sự cùng với nguyên tắc của Mộc Định Kiên, tuyệt đối không có khả năng là việc ngày hôm qua còn để đến hôm nay. Nếu như tính cách của Mộc Định Kiên là như vậy thì sẽ không có sự huy hoàng của đời sau rồi. Vì thế cho nên, chỉ có một khả năng, là Mộc Định Kiên đang muốn khảo nghiệm chính mình.
Thân là con cháu đời thứ ba của gia đình cách mạng, bên trong ấn tượng của người bình thường, đều là nhân vật có kiểu mắt cao hơn trán (kiêu ngạo, coi thường mọi thứ). Bị để qua một bên như vậy, vài phút coi như cũng được. Thời gian dài thì nếu là cái đám ngoan chủ của thủ đô, nhất định sẽ đóng sầm cửa lại mà đi, để lại một câu chỗ này không giữ ông, sẽ có chỗ khác giữ ông lại.
Thời gian nửa giờ, không dài, nhưng tuyệt đối cũng không ngắn. Lúc Mộc Định Kiên nhìn tờ Nhật báo hy vọng ở trên bàn của mình thì cũng là lúc ông quan sát Nhiếp Chấn Bang. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang không thay đổi, cũng không có sự không kiên nhẫn của một người khi phải chờ đợi.
Nhìn đến đây, Mộc Định Kiên cũng khẽ gật đầu, lập tức thả cây bút máy trong tay ra, lấy mắt kính xuống, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang à, cậu đem nộp kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh này, ngày hôm qua tôi đã xem qua, có thể nói là suốt đêm không ngủ. Nhưng tôi rất muốn biết, mong muốn đầu tiên của cậu là gì?
Ước nguyện ban đầu chính là được sự xem trọng của Mộc Định Kiên, từ đó đến Đoàn Hệ rồi đến doàn tàu của thái tử lần này. Nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang sẽ không nói được, trong lòng đã chuẩn bị sẵn câu nói, cố gắng nhớ đến lúc mà danh hiệu thanh niên văn minh ra đời, Thủ trưởng số một hiện giờ còn tự tay đề chữ. Nhớ lúc đó, bản tin của chính phủ cũng đã phát ra một bản tin nóng trọng điểm. Ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang mặc dù đã rất mơ hồ, nhưng, ít nhiều vẫn còn nhớ. Lập tức, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư Mộc, từ sau sự kiện năm trước, tôi liền suy nghĩ, dùng phương thức gì để dẫn đường cho tuổi trẻ của quốc gia ta, đi theo một quỹ đạo chuẩn xác. Làm sao để cho thế hệ tuổi trẻ phát huy tác dụng trọng yếu của mìn hơn trong sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa khoa học. Không dối gạt ngài, trước đây, tôi từng trải qua ba năm nhập ngũ. Từ trong cấp bậc huân chương quân công của quân đội, tôi đã tìm được linh cảm, tôi cảm thấy, dùng một loại giống như là vinh dự của huân chương quân công vậy. Đây là một phương thức chỉ dẫn đúng đắn và kích thích lòng vinh dự và sự ngưng tụ của người thanh niên. Vì thế cho nên mới có ý tưởng về danh hiệu thanh niên văn minh này. Không ngờ rằng, tôi đây lỗ mãng, đã làm kinh động đến ngài, nếu như có chổ nào chưa đúng, xin ngài bí thư sửa cho.
Mộc Định Kiên trầm ngâm một chút, kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang rất đầy đủ, dường như không có một điểm nào cần phải sửa. Nhưng làm lãnh đạo, nếu như không hướng dẫn một chút, thì chẳng phải là có vẻ lãnh đạo không có trình độ sao? Từ nơi này cũng nhìn ra, Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa hiểu nhiều về giới chính trị, làm cho Mộc Định Kiên không có nơi phát huy. Cũng may Mộc Định Kiên không phải là một lãnh đạo ích kỷ, nếu không thì dựa vào điểm sai nhỏ này, vô cùng có thể làm cho kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang thất bại.
Lúc này, không nói cũng không được. Nhưng mà, Mộc Định Kiên còn chưa nghiên cứu môt cách cẩn thận, thâm sâu kế hoạch này. Sau một hồi trầm ngâm, Mộc Định Kiên nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, cậu bây giờ vẫn là một nhân viên đi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, Mộc Định Kiên dường như vỗ mặt bàn, trầm tư một hồi rồi quyết định nói:
- Chấn Bang à, bản kế hoạch này thật sự là không tệ. Trên cơ bản là không có chỗ cần thay đổi quá lớn. Tôi cho rằng kế hoạch này có tính thực thi rất mạnh. Như vầy đi, lát sau tôi sẽ thông báo với chủ nhiệm Quách, trong nội bộ Thanh Liên thành lập trước một tổ nhỏ chuẩn bị cho cái thanh niên văn mình này. Cậu sẽ đảm nhiệm công tác liên lạc là chủ yếu. Người trẻ tuổi, là phải có thêm trọng trách một chút, đặc biệt những người trẻ tuổi giống như cậu có bằng cấp, có tài hoa. Bản thân cậu chính là một đại diện kiệt xuất của thanh niên, cậu có lòng tin hay không?
Tác giả :
Thái Tấn