Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi
Chương 95: Lão hòa thượng
Từ trong mộng bừng tỉnh, phút chốc mở to hai mắt thở dốc, Hoàng hậu cử động có chút mạnh, dẫn tới Hoàng thượng ngủ ở bên cạnh cũng tỉnh theo. Đậu Thuần thấy thần sắc Hoàng hậu của hắn không đúng, vội vàng ngồi dậy gọi cung nữ trực đêm bưng trà đưa sang, đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán đối phương.
Đậu Thuần trên mặt mang theo vẻ đau lòng cùng lo lắng. Trong lòng của Hoàng hậu đau xót, nhịn không được liền ôm chặt đối phương. Đậu Thuần bị động tác của đối phương làm kinh ngạc một chút, phải biết Phàm Phàm da mặt có chút mỏng, vả lại ngày thường tự tôn rất cao, cực ít làm ra loại hành động yêu thương này. Nhưng lúc này Đậu Thuần trong lòng không có vui mừng, chỉ cảm thấy cảm xúc của đối phương không được ổn, dù ôm hắn nhưng đang run rẩy hình như là bị ác mộng mới vừa rồi dọa sợ.
Hắn vội vàng vươn tay ôm lấy đối phương, một tay đặt sau lưng đối phương vỗ nhẹ, trong miệng không ngừng an ủi,
"Làm sao vậy? Ta ở đây, không có việc gì... Không có việc gì..."
Dù được Đậu Thuần ôm trong lòng an ủi nhưng hình ảnh trong mộng kia lại cứ hiện lên trong đầu. Đậu Thuần nằm ở trong một vũng máu, mở to hai mắt nhìn thẳng mình. Hoàng hậu nhất thời rùng mình một cái, trong lòng lại nhói nhói đau. Đậu Thuần tất nhiên là có thể cảm thấy người trong lòng run rẩy khác thường, hắn ôn nhu nói:
"Chỉ là một cơn ác mộng thôi, đừng sợ đừng sợ..."
Một hồi lâu sau, nỗi lòng cuối cùng trấn định nhưng Hoàng hậu vẫn không hề động, vẫn cứ cùng Đậu Thuần lẳng lặng ôm nhau. Thân thể Đậu Thuần ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực hắn khiến cho tâm Hoàng hậu dần dần thả lỏng. Đợi cho tỉnh táo lại, nhớ tới phản ứng chính mình mới vừa rồi, Trác Hoàng hậu không khỏi có chút ngượng ngùng, hơi đỏ mặt buông Đậu Thuần ra. Nhưng Đậu Thuần lại không có buông tay ra, vẫn là đem người hãm vào trong ngực.
"Tốt một chút chưa?"
Đậu Thuần quan tâm hỏi.
"Tốt, tốt hơn nhiều, ta không sao, ngài ngày mai còn phải lâm triều, mau ngủ đi."
"Không vội, ngươi mới vừa rồi mơ thấy cái gì?"
Đậu Thuần nâng lên một tay nhẹ nhàng vỗ về mặt của đối phương, trong lòng xác thực có chút lo lắng cho đối phương. Phàm Phàm tâm trí kiên định, là dạng ác mộng gì có khả năng hù dọa tới mức hoang mang lo sợ? Vả lại gần đây Phàm Phàm tinh thần rất kém, mấy ngày liên tiếp tựa hồ cũng ngủ không an ổn, như là bị chuyện gì làm hoảng sợ, làm hắn cũng lo lắng theo.
Nghe Đậu Thuần hỏi, Hoàng hậu trong lòng đột nhiên nhảy dựng, hai tay vô ý thức nắm chặt vạt áo đối phương trên mặt hiện lên một tia do dự. Đậu Thuần thấy thế tất nhiên là không nỡ bức bách liền lấy những lời khác chuyển hướng, nhưng trong lòng tránh không được có chút mất mát...
Cho dù tin tưởng tình cảm Đậu Thuần, nhưng một khi Đậu Thuần biết mình chẳng qua là một u hồn chiếm cứ thân thể Trác Kinh Phàm thì hắn còn có thể thích mình hay sao? Yêu một người cùng yêu một cái quỷ quái, đó là hoàn toàn không giống nhau. Vả lại nếu lai lịch của mình bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ là bị thiêu chết. Dù sao u hồn chiếm cứ thân thể người khác sao có thể trở thành một Hoàng hậu?Càng nghĩ tâm càng loạn, trong lòng cũng có một cảm giác không phục, dù sao mình cũng đã thành Trác Kinh Phàm, việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn có thể có thay đổi sao? Nếu hết thảy đã thành kết cục đã định, mình đơn giản quên chuyện này đi, ép buộc chính mình không cần nghĩ quá nhiều.
Sau khi quyết định mình là Trác Kinh Phàm, Hoàng hậu cảm thấy trên người nhẹ nhõm. Mấy ngày liên tiếp ưu phiền đều buông xuống. Đúng vậy là bản thân tự chui đầu vào ngõ cụt, mình không là Trác Kinh Phàm có gì quan trọng? Chỉ cần người ở bên ngoài thấy mình là Trác Kinh Phàm là được. Từ hôm nay ta chính là Trác Kinh Phàm, là người Đậu Thuần yêu, cũng là Hoàng hậu Đại Chu. Nghĩ thông suốt Hoàng hậu không tự đi tìm phiền não nữa, ngủ cũng an ổn hơn rất nhiều. Đậu Thuần ở một bên nhìn, cảm thấy yên tâm rất nhiều rồi lại có chút tiếc nuối. Hắn nhìn thấy Phàm Phàm nhất định là làm ra quyết định nào đó, mà cái quyết định kia sợ là hắn không hy vọng nhìn thấy. Kỳ thật hắn ở trong lòng ở cũng nghĩ qua lai lịch Phàm Phàm, dù ly kỳ hoặc là không thể tưởng tượng hắn cũng không buông bỏ. Trải qua không ngừng suy đoán cùng cân nhắc, cuối cùng hắn cho ra một cái kết quả: Phàm Phàm lai lịch khẳng định không bình thường.
Một người làm sao có thể vừa tỉnh dậy liền thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Không chỉ tính tình thay đổi, thói quen nhỏ cũng thay đổi, nếu không phải diện mạo không có thay đổi, cơ hồ có thể nói là biến thành một cái khác. Hắn từng nghe nhắc tới một người chết đi sống lại, ai biết khi tỉnh lại chính là gì?
Những lời này vốn không nên nói cho hắn nghe, nhưng ngay lúc đó hắn còn giả ngu dại, bởi vậy vài cung nữ chăm sóc hắn nói chuyện cũng không kiên kị. Các nàng cho rằng hắn nghe không hiểu, nhưng thực tế hắn cũng không đem những lời kia để vào trong tai. Sau này lại đã xảy ra chuyện Trác Kinh Phàm lời ngày xưa liền nổi lên trong lòng. Tuy nói chuyện này kỳ quái loạn thần không có căn cứ, nhưng không biết sao Đậu Thuần lại tin, vả lại hắn kết luận lai lịch Trác Kinh Phàm xong trong lòng càng không có bất luận cảm xúc gì sợ hãi. Thậm chí có đôi khi hắn có một loại cảm giác chờ đợi Phàm Phàm mở miệng.
Khi hắn nghênh đón Thái tử phi, vốn là không dùng một loại cảm giác gì, mặc dù trong đêm đại hôn đã bị khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi làm giật mình. Nhưng hắn biết ngay lúc đó mình cũng không có động tâm, thuần túy chính là nhìn thấy xinh đẹp nên thưởng thức thôi.
Sau này khi ở chung Trác Kinh Phàm đối với hắn cũng không tồi, nhưng trong lòng hắn kỳ thật là thất vọng. Khi đó tình cảnh của hắn khó khăn, vốn tưởng rằng có Trác Kinh Phàm làm bạn, nhưng Trác Kinh Phàm tuy là nam tử, tính tình so với Phó Lương đệ hoặc Trương Lương viện lại yếu đuối mềm mại hơn, lập tức hắn liền buông bỏ Trác Kinh Phàm.
Không ngờ Thái tử phi trúng độc tỉnh lại tính tình liền thay đổi. Hắn mỗi ngày đều ở một bên âm thầm quan sát đối phương, trong lòng có một phỏng đoán từ mơ hồ đến rõ ràng, hắn nghĩ là ông trời cho hắn lễ vật...
Cả hai người tất nhiên là không biết tâm tư lẫn nhau. Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm khôi phục tinh thần liền áp chế suy đoán trong lòng. Tuy cả hai người trong lòng đều cất giấu tâm sự, bất quá lại không ảnh hưởng tình cảm.Vào một ngày, Đậu Thuần tâm huyết dâng trào muốn dẫn Trác Kinh Phàm xuất cung đi một dạo chuyến.
Dù sao Trác Kinh Phàm gả vào Đông Cung chưa bao giờ từng xuất cung, tính đi tính lại cũng đã nhiều năm. Đậu Thuần đau lòng đối phương bị nhốt ở một chỗ, hơn nữa lúc trước đối phương tinh thần sa sút, hắn muốn cho đối phương đi giải sầu, bởi vậy quyết định đặc biệt dẫn người xuất cung một chuyến.
Trác Hoàng hậu nghe nói xong, tất nhiên là vui mừng vội vàng thay trang phục và phục sức nặng nề bằng một thân nhu sam nhẹ nhàng. Nhìn như là một công tử nhà giàu bình thường.
Bởi vì Hoàng hậu không là nữ tử muốn theo Đậu Thuần xuất cung thật thuận tiện rất nhiều. Hai người thay thường phục mang theo vài người hầu cùng thị vệ tâm phúc im ắng xuất cung.
Ra cung xong, đoàn người cũng không có lưu lại ở kinh đô. Đậu Thuần hôm nay chính là cố ý mang Trác Kinh Phàm đi ra du ngoạn giải sầu tất nhiên là hướng vùng ngoại ô có phong cảnh đẹp. Bởi vì Đậu Thuần thân phận đặc biệt cho nên hai người xuất cung đều ngồi ở trong xe ngựa. Dọc theo đường đi Trác Kinh Phàm tâm tình đều thực tốt, dù sao có thể rời khỏi hoàng cung, nhìn thấy kinh đô phồn vinh cùng phong cảnh xinh đẹp dọc đường làm cho áp lực lòng người cũng bị tiêu mất, tâm tình cũng biến đến thư thái.
Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm thần thái tốt hơn nhiều trong lòng hắn cũng vui theo. Hai người trên đường nói nói cười cười, cuối cùng xe ngựa đi vào một chân núi.
"Nơi này là chỗ nào vậy?"
"Nơi này là Trí Ngộ sơn."
Đậu Thuần cười trả lời, Trác Kinh Phàm nghĩ nghĩ rồi hỏi lại
"Trí Ngộ sơn? Chùa Bạch Mã ở phía trên?"
"Phải, cao tăng chùa Bạch Mã đi ngao du nhiều năm đã trở lại. Hôm nay khó có được cơ hội, ta là tới tìm ông ta chơi cờ, mà chùa Bạch Mã phong cảnh không tồi, ngươi có thể đi chung quanh một chút."
Đậu Thuần cười nói, sau đó liền nắm tay Trác Kinh Phàm dẫn lên chùa Bạch Mã. Nói thực Trác Kinh Phàm đối với chùa Bạch Mã cũng rất tò mò. Dù sao lúc trước cao tăng ở đây đã xem tướng cho Đậu Thuần, đầu tiên nói hắn là Hoàng đế thiên mệnh sở quy, sau đó lại thay Đậu Thuần tìm ra Thái tử phi có thể giải tai ách.
Tuy nói rằng cái đó cũng không khác gì mê tín, nhưng đây là một vị cao tăng chắc cũng có bản lãnh thật sự. Ông ta cùng mấy đạo sĩ giả danh lừa bịp khác nhau rất lớn, ít nhất ông đã đoán mệnh Đậu Thuần đều cực chuẩn xác. Không biết được hôm nay đến đây có thể gặp gỡ vị cao tăng này hay không? Bất quá trong lòng Hoàng hậu cũng có chút lo lắng, sợ bị vị cao tăng nhìn thấu lai lịch của mình, đến lúc đó thì phải làm như thế nào? Cái ý tưởng này lại nổi lên trong lòng, bước chân cũng có chút chần chờ, mắt thấy cổng chùa Bạch Mã ở phía trước, bước chân lại càng ngày càng chậm.
Đi ở một bên Đậu Thuần cảm nhận rõ, hắn không muốn bức bách Phàm Phàm, cũng sợ Phàm Phàm vào tự sẽ chịu không nổi, bởi vậy lên tiếng:
"Có phải mệt hay không? Phía trước có một cái đình, nếu ngươi đi không nỗi liền ở lại đình nghỉ ngơi, phụ cận cảnh sắc cũng không tồi, nếu không muốn vào tự thì ở bên ngoài ngắm cũng tốt.""Không, mới đi vài bậc thang như vậy, ta còn đi được."
Trác Kinh Phàm âm thầm hít một hơi cùng Đậu Thuần đi vào cổng chùa, bất quá cũng không có tiến vào đại điện, chỉ ở bên ngoài đi dạo. Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm thần sắc như thường lúc này mới yên lòng lại. Hắn hôm nay đúng là tìm cao tăng chơi cờ, bởi vì cao tăng kỳ nghệ phi phàm, vả lại thường thường có thể từ ván cờ nhìn đến tương lai. Nhưng được cùng cao tăng chơi cờ không dễ dàng, hắn khó khăn lắm mới được đối phương đồng ý, tất nhiên là nhanh chóng đến.
Bản lĩnh vị cao tăng này tất nhiên là Tiên hoàng trước khi lâm chung nói cho hắn biết. Tiên hoàng trong đời chỉ cùng cao tăng chơi cờ một lần đã thu hoạch được không ít, bởi vậy Đậu Thuần nói cái gì cũng muốn đến chơi cờ cùng ông một lần.
Đến chùa Bạch Mã xong, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm liền phân ra. Trác Kinh Phàm dẫn người đi dạo, Đậu Thuần thì mang theo Lữ Phúc đến thiện phòng. Nhưng khi đến thiện phòng tiểu sa di lại nói cao tăng không ở đó, còn xin hắn ngồi chờ. Đậu Thuần tất nhiên là nghi hoặc vạn phần bất quá cũng chỉ có thể đi vào phòng ngồi chờ.
Bên kia, Trác Kinh Phàm mang người đi ở trong sân, không bao lâu nhìn phía trước thấy một cái đình, nghĩ đi đến trong đình nghỉ ngơi một chút cũng không tồi, bởi vậy liền đi đến đó. Khi đi đến gần, mới phát hiện trong đình có người, Trác Kinh Phàm giật mình liền đứng ở ngoài cách đình vài bước. Trong đình là một lão hòa thượng lông mi râu tóc đều bạc trắng.
"Đã đến rồi sao không tiến vào ngồi một chút?"
Lão hòa thượng nhắm mắt, lại hơi hơi quay đầu, khuôn mặt hiền lành giọng nói hòa ái.
Trác Kinh Phàm vẫy lui thị vệ cùng người hầu, một mình đi vào đình, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện lão hòa thượng. Lão hòa thượng tươi cười, nhưng hai mắt vẫn không có mở.
"Lương thí chủ, lão nạp đã chờ ngài lâu rồi."
Lão hòa thượng xưng hô "Lương thí chủ", suýt nữa làm Trác Kinh Phàm kinh hãi nhảy dựng lên.
"Lão hòa thượng, ta họ Trác."
Trác Kinh Phàm bình tĩnh nói, lão hòa thượng lại cười cười,
"Đúng, là lão nạp nhớ nhầm, hiện giờ nên gọi Trác thí chủ."
Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày, tim đập thật nhanh. Lão hòa thượng này thoạt nhìn tựa hồ có chút nhàn nhã, mới vừa rồi một tiếng "Lương thí chủ" rốt cuộc là hữu ý hay vô ý?
"Trác thí chủ, lão nạp vẫn luôn chờ ngài đến hỏi, nhưng ngài lại không đến, hôm nay cuối cùng đã chờ được ngài."
Lão hòa thượng lại nói rất cổ quái làm Trác Kinh Phàm nghe xong càng nhíu mày.
"Ta vì sao phải tới hỏi ông?"
"Chẳng lẽ ngài không hiếu kỳ sao?"
"... Tò mò cái gì?"
Trác Kinh Phàm tim đập càng lúc càng nhanh, ẩn ẩn có một suy đoán, nhưng cẩn thận đem mấy câu định thốt ra nuốt trở về.
"Ngài từ nơi nào đến? muốn đi về nơi đâu?"
Lão hòa thượng lần này không có bí hiểm, nói thẳng vấn đề. Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong trong lòng tất nhiên là một trận kinh hãi, nhưng lập tức lại nghĩ đến có khi nào lão hòa thượng có ý tứ khác. Ai biết ông ta không phải dùng lời nói lừa bịp mình, muốn mình tự tiết lộ chi tiết hay không? Như thế mình liền cũng giả ngu là được."Ta vì sao phải tò mò cái này? Ta tất nhiên là biết mình từ nơi nào đến, về phần muốn đi về nơi đâu, đáp án này còn không rõ ràng sao?"
Trác Kinh Phàm cười khẽ một tiếng, học cách nói của lão hòa thượng để trả lời.
"Lương thí chủ ngài vốn là Thái tử Đại Lương, lại đi đến Đại Chu thành Thái tử phi, như thế thí chủ không hiếu kỳ sao?"
Lão hòa thượng thấy Trác Kinh Phàm tính toán giả ngu, nên nói thẳng ra lai lịch đối phương làm Trác Kinh Phàm không kềm nén được kinh hoảng trên mặt.
"Ông... "
Trác Kinh Phàm há mồm muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Thí chủ chớ kinh hoảng, hôm nay lão nạp chờ ở chỗ này, là muốn cùng thí chủ giải thích nghi hoặc."
"Ông làm thế nào biết ta là..."
"Rất đơn giản, bởi vì thí chủ tới đây là do ta gọi."
"Ý của ông là ta tới đây là bởi vì ông?"
"Đúng vậy."
Lão hòa thượng gật gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng Trác Kinh Phàm không bình tĩnh
"Vì sao phải đem ta tới nơi này? Ta vốn không thuộc thời đại này, ông lại đem ta kéo tới đây, ông làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì?"
"Tam sinh tam duyên, thí chủ cùng Đậu Thuần là số mệnh tam thế nhân duyên."
Lão hòa thượng chỉ nói một câu như vậy khiến cho Trác Kinh Phàm nghĩ tới cảnh trong mơ một đêm kia.
"Ý của ông là ta tới đây chính là vì cùng Đậu Thuần tái tục tiền duyên?"
Lão hòa thượng lại trả lời một câu,
"Cũng có thể là thế."
Trác Kinh Phàm bị câu trả lời của đối phương làm hồ đồ, cũng mặc kệ nói như thế nào, nguyên do mình đến Đại Chu triều không là ngẫu nhiên, chính là vì cái lão hòa thượng trước mắt làm.
"Ông đem ta đến, vậy Trác Kinh Phàm thật sự đâu?"
Nhớ tới chuyện trước đây trong giọng nói Trác Kinh Phàm cũng trở nên cộc cằn hỏi.
"Ngài vẫn là ngài."
Lão hòa thượng trả lời lại như không có trả lời, Trác Kinh Phàm đúng là nhìn tới nhìn lui vẫn là Trác Kinh Phàm sao lại hỏi như thế. Trác Kinh Phàm cũng có chút động khí liền lạnh giọng nói:
"Ông nói ở chỗ này chờ ta tới hỏi, hiện tại ta hỏi ông lại không mở miệng, đây không phải là tự mâu thuẫn sao?"
"Nên nói lão nạp đều nói, thí chủ xin đi về."
Lão hòa thượng rốt cục mở miệng kết quả là trục xuất khách. Trác Kinh Phàm bị đối phương làm tức giận muốn ngã ngửa, nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ mà rời đi.
Ngay sau khi Trác Kinh Phàm rời đi, lão hòa thượng rốt cục mở mắt nhìn hướng đối phương rời đi, chỉ thấy lão hòa thượng hai mắt chỉ có tròng trắng thoạt nhìn rất dọa người.Lão hòa thượng trong miệng thì thào như nhẩm ra cái gì, giây lát sau vui mừng mỉm cười, cuối cùng không uổng công ông hao phí tu vi đem người kéo về đây. Không chỉ là Đậu Thuần hóa giải kiếp nạn phải chết trẻ, mà ngay cả Đại Chu triều vận số cùng vận mệnh cũng sửa lại. Kỳ thật năm đó ông nói thiên mệnh sở quy với Tiên hoàng kỳ thật là nói hồn phách vị Thái tử nhập vào Trác Kinh Phàm. Chỉ có hồn phách Thái tử cam nguyện thành Phượng thì Long khí đích thực của Đậu Thuần mới có khả năng phá tan phong ấn trở thành Long.
Hiện giờ Đậu Thuần đã thành Long, hồn phách Thái tử là Phượng, Long Phượng hỗ trợ lẫn nhau mới có thể khiến cho Đại Chu triều vốn nên tận vận số lại kéo dài thêm. Chính là bởi vì nghịch thiên cải mệnh, cho nên tu vi của ông cơ hồ không còn, cũng sắp đến cuối cùng. May mắn thật may mắn trước khi chết còn có thể gặp Đậu Thuần một lần. Lão hòa thượng lại nhắm nghiền hai mắt sau đó liền đứng lên rời khỏi đình đi gặp Đậu Thuần.
Trong thiện phòng, Đậu Thuần như cũ ngồi định thần nhàn nhã đợi. Khi lão hòa thượng tiến vào, hắn lúc này mới đứng dậy đón chào, chỉ thấy lão hòa thượng nhắm hai mắt nhưng dường như đi đường không có trở ngại, đi đến trước mặt hắn hành lễ thỉnh an.
"Đại sư không cần đa lễ, trẫm hôm nay đến là lãnh giáo kỳ nghệ."
Lão hòa thượng cười cười, sau đó hai người một đen một trắng bắt đầu chơi cờ.
Mới đầu Đậu Thuần trong lòng có nghi hoặc lão hòa thượng rõ ràng ánh mắt có vấn đề sao có thể cùng hắn chơi cờ? Không ngờ lão hòa thượng tuy nhắm hai mắt lại không đi sai nước nào, lại có thể chặn hết các nước cờ của hắn ra, làm hắn không thể không dùng hết toàn bộ thực lực cùng tinh thần.
Hai người an tĩnh đánh cờ, dần dần Đậu Thuần trên mặt thần sắc càng ngày càng tập trung. Mà hắn không có phát hiện lão hòa thượng chậm rãi mở mắt, lão hòa thượng dùng ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm bàn cờ, tròng mắt màu trắng không ngừng xẹt qua một tia sáng. Cho đến khi Đậu Thuần đem con cờ trong tay đặt vào một vị trí, lão hòa thượng lại đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, máu tươi phun lên bàn cờ, làm những quân cờ đều nhiễm đỏ.
Đậu Thuần bị biến cố bất ngờ làm kinh sợ, bất quá thực nhanh liền phục hồi lại tinh thần. Hắn muốn mở miệng gọi người vào, lão hòa thượng đột nhiên vươn tay dùng sức nắm lấy cổ tay của hắn, khí tức mỏng manh nói:
"Tây Bắc có hổ lang, nếu chưa diệt trừ Đại Chu sẽ nguy."
Nói xong ông dùng một tay chỉ vào bàn cờ, Đậu Thuần bị lời của đối phương thu hút, theo động tác của đối phương nhìn xuống bàn cờ. Rõ ràng phát hiện ván cờ nháy mắt thay đổi hình dạng, thoạt nhìn như là bản đồ Đại Chu cùng các quốc gia chung quanh, vả lại chỗ vết máu của lão hòa thượng đúng là vùng Tây Bắc. Một chỗ gồm quân cờ màu trắng đều nhiễm đỏ nhìn là biết điềm xấu làm cho người ta thực sợ hãi.
Ngay khi hắn còn kinh ngạc, đột nhiên cảm giác cổ tay được thả lỏng, hắn vội vàng nhìn lão hòa thượng. Chỉ thấy lão hòa thượng ngồi im ở đối diện khóe miệng còn giữ một vết máu, bất quá vẻ mặt thật an ổn, phảng phất như đang ngủ. Hắn nhanh chóng cất giọng gọi người vào. Từ ngoài cửa tiểu sa di cùng tùy tùng thực nhanh liền tiến vào, tiểu sa di thấy lão hòa thượng trong mắt hiện lên một tia bi thống, bất quá thái độ vẫn thực nhanh trấn định lại.
Hắn cung kính nói lão hòa thượng đã viên tịch, sau đó lại kính xin Đậu Thuần rời đi. Đậu Thuần ánh mắt phức tạp nhìn vết máu trên bàn cờ. Tiểu sa di theo ánh mắt của hắn nhìn qua nói:
"Nếu là Hoàng thượng không chê, cái bàn cờ kia xin ngài mang đi. Sư phụ từng nói qua, cái bàn cờ kia là vì Hoàng thượng mà chuẩn bị."
Đậu Thuần sau khi nghe xong tất nhiên là sai người đem bàn cờ cẩn thận thu hồi, sau đó liền dẫn người rời thiện phòng. Thấy đứng ở cách đó không xa là Trác Kinh Phàm, hắn vội vàng đi tới thấp giọng hỏi:
"Chờ đã lâu rồi sao?"
Trác Kinh Phàm lắc đầu, nhìn phía sau hắn do dự trong chốc lát mở miệng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đại sư viên tịch."
Đậu Thuần thở dài nói, Trác Kinh Phàm trong lòng nhảy dựng, có chút kinh ngạc,
"Viên tịch?"
Mới vừa rồi trong đình nhìn người vẫn khỏe mạnh, sao chỉ chơi một ván cờ đã viên tịch? Đậu Thuần liền đem chuyện mới vừa rồi nói lại một lần. Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong không có lên tiếng, giây lát mới nhẹ giọng nói:
"Đại sư trước khi viên tịch đã nói tương lai sẽ phát sinh chuyện."
"Phải."
Đậu Thuần gật đầu, hắn hôm nay sở dĩ tìm đến đại sư cũng là vì tương lai Đại Chu, Nhưng không nghĩ tới tương lai lại vẫn có tai hoạ ngầm, như đại sư nói chính là ở "Tây Bắc" sao? Tây Bắc có Hạ gia cùng Đậu Tuần, còn sẽ có hổ lang nào? Chẳng lẽ Hồ quốc sao?
Tiên hoàng nói đại sư rất có năng lực, nếu đại sư nói là Tây Bắc, thì có lẽ không sai, còn nữa mới vừa rồi ván cờ biến hóa hắn cũng thấy. Bởi vậy Đậu Thuần đem lời đại sư nói ghi vào trong lòng, tính toán sau khi hồi cung lập tức phái người đi Tây Bắc.
Đậu Thuần trên mặt mang theo vẻ đau lòng cùng lo lắng. Trong lòng của Hoàng hậu đau xót, nhịn không được liền ôm chặt đối phương. Đậu Thuần bị động tác của đối phương làm kinh ngạc một chút, phải biết Phàm Phàm da mặt có chút mỏng, vả lại ngày thường tự tôn rất cao, cực ít làm ra loại hành động yêu thương này. Nhưng lúc này Đậu Thuần trong lòng không có vui mừng, chỉ cảm thấy cảm xúc của đối phương không được ổn, dù ôm hắn nhưng đang run rẩy hình như là bị ác mộng mới vừa rồi dọa sợ.
Hắn vội vàng vươn tay ôm lấy đối phương, một tay đặt sau lưng đối phương vỗ nhẹ, trong miệng không ngừng an ủi,
"Làm sao vậy? Ta ở đây, không có việc gì... Không có việc gì..."
Dù được Đậu Thuần ôm trong lòng an ủi nhưng hình ảnh trong mộng kia lại cứ hiện lên trong đầu. Đậu Thuần nằm ở trong một vũng máu, mở to hai mắt nhìn thẳng mình. Hoàng hậu nhất thời rùng mình một cái, trong lòng lại nhói nhói đau. Đậu Thuần tất nhiên là có thể cảm thấy người trong lòng run rẩy khác thường, hắn ôn nhu nói:
"Chỉ là một cơn ác mộng thôi, đừng sợ đừng sợ..."
Một hồi lâu sau, nỗi lòng cuối cùng trấn định nhưng Hoàng hậu vẫn không hề động, vẫn cứ cùng Đậu Thuần lẳng lặng ôm nhau. Thân thể Đậu Thuần ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực hắn khiến cho tâm Hoàng hậu dần dần thả lỏng. Đợi cho tỉnh táo lại, nhớ tới phản ứng chính mình mới vừa rồi, Trác Hoàng hậu không khỏi có chút ngượng ngùng, hơi đỏ mặt buông Đậu Thuần ra. Nhưng Đậu Thuần lại không có buông tay ra, vẫn là đem người hãm vào trong ngực.
"Tốt một chút chưa?"
Đậu Thuần quan tâm hỏi.
"Tốt, tốt hơn nhiều, ta không sao, ngài ngày mai còn phải lâm triều, mau ngủ đi."
"Không vội, ngươi mới vừa rồi mơ thấy cái gì?"
Đậu Thuần nâng lên một tay nhẹ nhàng vỗ về mặt của đối phương, trong lòng xác thực có chút lo lắng cho đối phương. Phàm Phàm tâm trí kiên định, là dạng ác mộng gì có khả năng hù dọa tới mức hoang mang lo sợ? Vả lại gần đây Phàm Phàm tinh thần rất kém, mấy ngày liên tiếp tựa hồ cũng ngủ không an ổn, như là bị chuyện gì làm hoảng sợ, làm hắn cũng lo lắng theo.
Nghe Đậu Thuần hỏi, Hoàng hậu trong lòng đột nhiên nhảy dựng, hai tay vô ý thức nắm chặt vạt áo đối phương trên mặt hiện lên một tia do dự. Đậu Thuần thấy thế tất nhiên là không nỡ bức bách liền lấy những lời khác chuyển hướng, nhưng trong lòng tránh không được có chút mất mát...
Cho dù tin tưởng tình cảm Đậu Thuần, nhưng một khi Đậu Thuần biết mình chẳng qua là một u hồn chiếm cứ thân thể Trác Kinh Phàm thì hắn còn có thể thích mình hay sao? Yêu một người cùng yêu một cái quỷ quái, đó là hoàn toàn không giống nhau. Vả lại nếu lai lịch của mình bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ là bị thiêu chết. Dù sao u hồn chiếm cứ thân thể người khác sao có thể trở thành một Hoàng hậu?Càng nghĩ tâm càng loạn, trong lòng cũng có một cảm giác không phục, dù sao mình cũng đã thành Trác Kinh Phàm, việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn có thể có thay đổi sao? Nếu hết thảy đã thành kết cục đã định, mình đơn giản quên chuyện này đi, ép buộc chính mình không cần nghĩ quá nhiều.
Sau khi quyết định mình là Trác Kinh Phàm, Hoàng hậu cảm thấy trên người nhẹ nhõm. Mấy ngày liên tiếp ưu phiền đều buông xuống. Đúng vậy là bản thân tự chui đầu vào ngõ cụt, mình không là Trác Kinh Phàm có gì quan trọng? Chỉ cần người ở bên ngoài thấy mình là Trác Kinh Phàm là được. Từ hôm nay ta chính là Trác Kinh Phàm, là người Đậu Thuần yêu, cũng là Hoàng hậu Đại Chu. Nghĩ thông suốt Hoàng hậu không tự đi tìm phiền não nữa, ngủ cũng an ổn hơn rất nhiều. Đậu Thuần ở một bên nhìn, cảm thấy yên tâm rất nhiều rồi lại có chút tiếc nuối. Hắn nhìn thấy Phàm Phàm nhất định là làm ra quyết định nào đó, mà cái quyết định kia sợ là hắn không hy vọng nhìn thấy. Kỳ thật hắn ở trong lòng ở cũng nghĩ qua lai lịch Phàm Phàm, dù ly kỳ hoặc là không thể tưởng tượng hắn cũng không buông bỏ. Trải qua không ngừng suy đoán cùng cân nhắc, cuối cùng hắn cho ra một cái kết quả: Phàm Phàm lai lịch khẳng định không bình thường.
Một người làm sao có thể vừa tỉnh dậy liền thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Không chỉ tính tình thay đổi, thói quen nhỏ cũng thay đổi, nếu không phải diện mạo không có thay đổi, cơ hồ có thể nói là biến thành một cái khác. Hắn từng nghe nhắc tới một người chết đi sống lại, ai biết khi tỉnh lại chính là gì?
Những lời này vốn không nên nói cho hắn nghe, nhưng ngay lúc đó hắn còn giả ngu dại, bởi vậy vài cung nữ chăm sóc hắn nói chuyện cũng không kiên kị. Các nàng cho rằng hắn nghe không hiểu, nhưng thực tế hắn cũng không đem những lời kia để vào trong tai. Sau này lại đã xảy ra chuyện Trác Kinh Phàm lời ngày xưa liền nổi lên trong lòng. Tuy nói chuyện này kỳ quái loạn thần không có căn cứ, nhưng không biết sao Đậu Thuần lại tin, vả lại hắn kết luận lai lịch Trác Kinh Phàm xong trong lòng càng không có bất luận cảm xúc gì sợ hãi. Thậm chí có đôi khi hắn có một loại cảm giác chờ đợi Phàm Phàm mở miệng.
Khi hắn nghênh đón Thái tử phi, vốn là không dùng một loại cảm giác gì, mặc dù trong đêm đại hôn đã bị khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi làm giật mình. Nhưng hắn biết ngay lúc đó mình cũng không có động tâm, thuần túy chính là nhìn thấy xinh đẹp nên thưởng thức thôi.
Sau này khi ở chung Trác Kinh Phàm đối với hắn cũng không tồi, nhưng trong lòng hắn kỳ thật là thất vọng. Khi đó tình cảnh của hắn khó khăn, vốn tưởng rằng có Trác Kinh Phàm làm bạn, nhưng Trác Kinh Phàm tuy là nam tử, tính tình so với Phó Lương đệ hoặc Trương Lương viện lại yếu đuối mềm mại hơn, lập tức hắn liền buông bỏ Trác Kinh Phàm.
Không ngờ Thái tử phi trúng độc tỉnh lại tính tình liền thay đổi. Hắn mỗi ngày đều ở một bên âm thầm quan sát đối phương, trong lòng có một phỏng đoán từ mơ hồ đến rõ ràng, hắn nghĩ là ông trời cho hắn lễ vật...
Cả hai người tất nhiên là không biết tâm tư lẫn nhau. Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm khôi phục tinh thần liền áp chế suy đoán trong lòng. Tuy cả hai người trong lòng đều cất giấu tâm sự, bất quá lại không ảnh hưởng tình cảm.Vào một ngày, Đậu Thuần tâm huyết dâng trào muốn dẫn Trác Kinh Phàm xuất cung đi một dạo chuyến.
Dù sao Trác Kinh Phàm gả vào Đông Cung chưa bao giờ từng xuất cung, tính đi tính lại cũng đã nhiều năm. Đậu Thuần đau lòng đối phương bị nhốt ở một chỗ, hơn nữa lúc trước đối phương tinh thần sa sút, hắn muốn cho đối phương đi giải sầu, bởi vậy quyết định đặc biệt dẫn người xuất cung một chuyến.
Trác Hoàng hậu nghe nói xong, tất nhiên là vui mừng vội vàng thay trang phục và phục sức nặng nề bằng một thân nhu sam nhẹ nhàng. Nhìn như là một công tử nhà giàu bình thường.
Bởi vì Hoàng hậu không là nữ tử muốn theo Đậu Thuần xuất cung thật thuận tiện rất nhiều. Hai người thay thường phục mang theo vài người hầu cùng thị vệ tâm phúc im ắng xuất cung.
Ra cung xong, đoàn người cũng không có lưu lại ở kinh đô. Đậu Thuần hôm nay chính là cố ý mang Trác Kinh Phàm đi ra du ngoạn giải sầu tất nhiên là hướng vùng ngoại ô có phong cảnh đẹp. Bởi vì Đậu Thuần thân phận đặc biệt cho nên hai người xuất cung đều ngồi ở trong xe ngựa. Dọc theo đường đi Trác Kinh Phàm tâm tình đều thực tốt, dù sao có thể rời khỏi hoàng cung, nhìn thấy kinh đô phồn vinh cùng phong cảnh xinh đẹp dọc đường làm cho áp lực lòng người cũng bị tiêu mất, tâm tình cũng biến đến thư thái.
Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm thần thái tốt hơn nhiều trong lòng hắn cũng vui theo. Hai người trên đường nói nói cười cười, cuối cùng xe ngựa đi vào một chân núi.
"Nơi này là chỗ nào vậy?"
"Nơi này là Trí Ngộ sơn."
Đậu Thuần cười trả lời, Trác Kinh Phàm nghĩ nghĩ rồi hỏi lại
"Trí Ngộ sơn? Chùa Bạch Mã ở phía trên?"
"Phải, cao tăng chùa Bạch Mã đi ngao du nhiều năm đã trở lại. Hôm nay khó có được cơ hội, ta là tới tìm ông ta chơi cờ, mà chùa Bạch Mã phong cảnh không tồi, ngươi có thể đi chung quanh một chút."
Đậu Thuần cười nói, sau đó liền nắm tay Trác Kinh Phàm dẫn lên chùa Bạch Mã. Nói thực Trác Kinh Phàm đối với chùa Bạch Mã cũng rất tò mò. Dù sao lúc trước cao tăng ở đây đã xem tướng cho Đậu Thuần, đầu tiên nói hắn là Hoàng đế thiên mệnh sở quy, sau đó lại thay Đậu Thuần tìm ra Thái tử phi có thể giải tai ách.
Tuy nói rằng cái đó cũng không khác gì mê tín, nhưng đây là một vị cao tăng chắc cũng có bản lãnh thật sự. Ông ta cùng mấy đạo sĩ giả danh lừa bịp khác nhau rất lớn, ít nhất ông đã đoán mệnh Đậu Thuần đều cực chuẩn xác. Không biết được hôm nay đến đây có thể gặp gỡ vị cao tăng này hay không? Bất quá trong lòng Hoàng hậu cũng có chút lo lắng, sợ bị vị cao tăng nhìn thấu lai lịch của mình, đến lúc đó thì phải làm như thế nào? Cái ý tưởng này lại nổi lên trong lòng, bước chân cũng có chút chần chờ, mắt thấy cổng chùa Bạch Mã ở phía trước, bước chân lại càng ngày càng chậm.
Đi ở một bên Đậu Thuần cảm nhận rõ, hắn không muốn bức bách Phàm Phàm, cũng sợ Phàm Phàm vào tự sẽ chịu không nổi, bởi vậy lên tiếng:
"Có phải mệt hay không? Phía trước có một cái đình, nếu ngươi đi không nỗi liền ở lại đình nghỉ ngơi, phụ cận cảnh sắc cũng không tồi, nếu không muốn vào tự thì ở bên ngoài ngắm cũng tốt.""Không, mới đi vài bậc thang như vậy, ta còn đi được."
Trác Kinh Phàm âm thầm hít một hơi cùng Đậu Thuần đi vào cổng chùa, bất quá cũng không có tiến vào đại điện, chỉ ở bên ngoài đi dạo. Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm thần sắc như thường lúc này mới yên lòng lại. Hắn hôm nay đúng là tìm cao tăng chơi cờ, bởi vì cao tăng kỳ nghệ phi phàm, vả lại thường thường có thể từ ván cờ nhìn đến tương lai. Nhưng được cùng cao tăng chơi cờ không dễ dàng, hắn khó khăn lắm mới được đối phương đồng ý, tất nhiên là nhanh chóng đến.
Bản lĩnh vị cao tăng này tất nhiên là Tiên hoàng trước khi lâm chung nói cho hắn biết. Tiên hoàng trong đời chỉ cùng cao tăng chơi cờ một lần đã thu hoạch được không ít, bởi vậy Đậu Thuần nói cái gì cũng muốn đến chơi cờ cùng ông một lần.
Đến chùa Bạch Mã xong, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm liền phân ra. Trác Kinh Phàm dẫn người đi dạo, Đậu Thuần thì mang theo Lữ Phúc đến thiện phòng. Nhưng khi đến thiện phòng tiểu sa di lại nói cao tăng không ở đó, còn xin hắn ngồi chờ. Đậu Thuần tất nhiên là nghi hoặc vạn phần bất quá cũng chỉ có thể đi vào phòng ngồi chờ.
Bên kia, Trác Kinh Phàm mang người đi ở trong sân, không bao lâu nhìn phía trước thấy một cái đình, nghĩ đi đến trong đình nghỉ ngơi một chút cũng không tồi, bởi vậy liền đi đến đó. Khi đi đến gần, mới phát hiện trong đình có người, Trác Kinh Phàm giật mình liền đứng ở ngoài cách đình vài bước. Trong đình là một lão hòa thượng lông mi râu tóc đều bạc trắng.
"Đã đến rồi sao không tiến vào ngồi một chút?"
Lão hòa thượng nhắm mắt, lại hơi hơi quay đầu, khuôn mặt hiền lành giọng nói hòa ái.
Trác Kinh Phàm vẫy lui thị vệ cùng người hầu, một mình đi vào đình, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện lão hòa thượng. Lão hòa thượng tươi cười, nhưng hai mắt vẫn không có mở.
"Lương thí chủ, lão nạp đã chờ ngài lâu rồi."
Lão hòa thượng xưng hô "Lương thí chủ", suýt nữa làm Trác Kinh Phàm kinh hãi nhảy dựng lên.
"Lão hòa thượng, ta họ Trác."
Trác Kinh Phàm bình tĩnh nói, lão hòa thượng lại cười cười,
"Đúng, là lão nạp nhớ nhầm, hiện giờ nên gọi Trác thí chủ."
Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày, tim đập thật nhanh. Lão hòa thượng này thoạt nhìn tựa hồ có chút nhàn nhã, mới vừa rồi một tiếng "Lương thí chủ" rốt cuộc là hữu ý hay vô ý?
"Trác thí chủ, lão nạp vẫn luôn chờ ngài đến hỏi, nhưng ngài lại không đến, hôm nay cuối cùng đã chờ được ngài."
Lão hòa thượng lại nói rất cổ quái làm Trác Kinh Phàm nghe xong càng nhíu mày.
"Ta vì sao phải tới hỏi ông?"
"Chẳng lẽ ngài không hiếu kỳ sao?"
"... Tò mò cái gì?"
Trác Kinh Phàm tim đập càng lúc càng nhanh, ẩn ẩn có một suy đoán, nhưng cẩn thận đem mấy câu định thốt ra nuốt trở về.
"Ngài từ nơi nào đến? muốn đi về nơi đâu?"
Lão hòa thượng lần này không có bí hiểm, nói thẳng vấn đề. Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong trong lòng tất nhiên là một trận kinh hãi, nhưng lập tức lại nghĩ đến có khi nào lão hòa thượng có ý tứ khác. Ai biết ông ta không phải dùng lời nói lừa bịp mình, muốn mình tự tiết lộ chi tiết hay không? Như thế mình liền cũng giả ngu là được."Ta vì sao phải tò mò cái này? Ta tất nhiên là biết mình từ nơi nào đến, về phần muốn đi về nơi đâu, đáp án này còn không rõ ràng sao?"
Trác Kinh Phàm cười khẽ một tiếng, học cách nói của lão hòa thượng để trả lời.
"Lương thí chủ ngài vốn là Thái tử Đại Lương, lại đi đến Đại Chu thành Thái tử phi, như thế thí chủ không hiếu kỳ sao?"
Lão hòa thượng thấy Trác Kinh Phàm tính toán giả ngu, nên nói thẳng ra lai lịch đối phương làm Trác Kinh Phàm không kềm nén được kinh hoảng trên mặt.
"Ông... "
Trác Kinh Phàm há mồm muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Thí chủ chớ kinh hoảng, hôm nay lão nạp chờ ở chỗ này, là muốn cùng thí chủ giải thích nghi hoặc."
"Ông làm thế nào biết ta là..."
"Rất đơn giản, bởi vì thí chủ tới đây là do ta gọi."
"Ý của ông là ta tới đây là bởi vì ông?"
"Đúng vậy."
Lão hòa thượng gật gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng Trác Kinh Phàm không bình tĩnh
"Vì sao phải đem ta tới nơi này? Ta vốn không thuộc thời đại này, ông lại đem ta kéo tới đây, ông làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì?"
"Tam sinh tam duyên, thí chủ cùng Đậu Thuần là số mệnh tam thế nhân duyên."
Lão hòa thượng chỉ nói một câu như vậy khiến cho Trác Kinh Phàm nghĩ tới cảnh trong mơ một đêm kia.
"Ý của ông là ta tới đây chính là vì cùng Đậu Thuần tái tục tiền duyên?"
Lão hòa thượng lại trả lời một câu,
"Cũng có thể là thế."
Trác Kinh Phàm bị câu trả lời của đối phương làm hồ đồ, cũng mặc kệ nói như thế nào, nguyên do mình đến Đại Chu triều không là ngẫu nhiên, chính là vì cái lão hòa thượng trước mắt làm.
"Ông đem ta đến, vậy Trác Kinh Phàm thật sự đâu?"
Nhớ tới chuyện trước đây trong giọng nói Trác Kinh Phàm cũng trở nên cộc cằn hỏi.
"Ngài vẫn là ngài."
Lão hòa thượng trả lời lại như không có trả lời, Trác Kinh Phàm đúng là nhìn tới nhìn lui vẫn là Trác Kinh Phàm sao lại hỏi như thế. Trác Kinh Phàm cũng có chút động khí liền lạnh giọng nói:
"Ông nói ở chỗ này chờ ta tới hỏi, hiện tại ta hỏi ông lại không mở miệng, đây không phải là tự mâu thuẫn sao?"
"Nên nói lão nạp đều nói, thí chủ xin đi về."
Lão hòa thượng rốt cục mở miệng kết quả là trục xuất khách. Trác Kinh Phàm bị đối phương làm tức giận muốn ngã ngửa, nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ mà rời đi.
Ngay sau khi Trác Kinh Phàm rời đi, lão hòa thượng rốt cục mở mắt nhìn hướng đối phương rời đi, chỉ thấy lão hòa thượng hai mắt chỉ có tròng trắng thoạt nhìn rất dọa người.Lão hòa thượng trong miệng thì thào như nhẩm ra cái gì, giây lát sau vui mừng mỉm cười, cuối cùng không uổng công ông hao phí tu vi đem người kéo về đây. Không chỉ là Đậu Thuần hóa giải kiếp nạn phải chết trẻ, mà ngay cả Đại Chu triều vận số cùng vận mệnh cũng sửa lại. Kỳ thật năm đó ông nói thiên mệnh sở quy với Tiên hoàng kỳ thật là nói hồn phách vị Thái tử nhập vào Trác Kinh Phàm. Chỉ có hồn phách Thái tử cam nguyện thành Phượng thì Long khí đích thực của Đậu Thuần mới có khả năng phá tan phong ấn trở thành Long.
Hiện giờ Đậu Thuần đã thành Long, hồn phách Thái tử là Phượng, Long Phượng hỗ trợ lẫn nhau mới có thể khiến cho Đại Chu triều vốn nên tận vận số lại kéo dài thêm. Chính là bởi vì nghịch thiên cải mệnh, cho nên tu vi của ông cơ hồ không còn, cũng sắp đến cuối cùng. May mắn thật may mắn trước khi chết còn có thể gặp Đậu Thuần một lần. Lão hòa thượng lại nhắm nghiền hai mắt sau đó liền đứng lên rời khỏi đình đi gặp Đậu Thuần.
Trong thiện phòng, Đậu Thuần như cũ ngồi định thần nhàn nhã đợi. Khi lão hòa thượng tiến vào, hắn lúc này mới đứng dậy đón chào, chỉ thấy lão hòa thượng nhắm hai mắt nhưng dường như đi đường không có trở ngại, đi đến trước mặt hắn hành lễ thỉnh an.
"Đại sư không cần đa lễ, trẫm hôm nay đến là lãnh giáo kỳ nghệ."
Lão hòa thượng cười cười, sau đó hai người một đen một trắng bắt đầu chơi cờ.
Mới đầu Đậu Thuần trong lòng có nghi hoặc lão hòa thượng rõ ràng ánh mắt có vấn đề sao có thể cùng hắn chơi cờ? Không ngờ lão hòa thượng tuy nhắm hai mắt lại không đi sai nước nào, lại có thể chặn hết các nước cờ của hắn ra, làm hắn không thể không dùng hết toàn bộ thực lực cùng tinh thần.
Hai người an tĩnh đánh cờ, dần dần Đậu Thuần trên mặt thần sắc càng ngày càng tập trung. Mà hắn không có phát hiện lão hòa thượng chậm rãi mở mắt, lão hòa thượng dùng ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm bàn cờ, tròng mắt màu trắng không ngừng xẹt qua một tia sáng. Cho đến khi Đậu Thuần đem con cờ trong tay đặt vào một vị trí, lão hòa thượng lại đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, máu tươi phun lên bàn cờ, làm những quân cờ đều nhiễm đỏ.
Đậu Thuần bị biến cố bất ngờ làm kinh sợ, bất quá thực nhanh liền phục hồi lại tinh thần. Hắn muốn mở miệng gọi người vào, lão hòa thượng đột nhiên vươn tay dùng sức nắm lấy cổ tay của hắn, khí tức mỏng manh nói:
"Tây Bắc có hổ lang, nếu chưa diệt trừ Đại Chu sẽ nguy."
Nói xong ông dùng một tay chỉ vào bàn cờ, Đậu Thuần bị lời của đối phương thu hút, theo động tác của đối phương nhìn xuống bàn cờ. Rõ ràng phát hiện ván cờ nháy mắt thay đổi hình dạng, thoạt nhìn như là bản đồ Đại Chu cùng các quốc gia chung quanh, vả lại chỗ vết máu của lão hòa thượng đúng là vùng Tây Bắc. Một chỗ gồm quân cờ màu trắng đều nhiễm đỏ nhìn là biết điềm xấu làm cho người ta thực sợ hãi.
Ngay khi hắn còn kinh ngạc, đột nhiên cảm giác cổ tay được thả lỏng, hắn vội vàng nhìn lão hòa thượng. Chỉ thấy lão hòa thượng ngồi im ở đối diện khóe miệng còn giữ một vết máu, bất quá vẻ mặt thật an ổn, phảng phất như đang ngủ. Hắn nhanh chóng cất giọng gọi người vào. Từ ngoài cửa tiểu sa di cùng tùy tùng thực nhanh liền tiến vào, tiểu sa di thấy lão hòa thượng trong mắt hiện lên một tia bi thống, bất quá thái độ vẫn thực nhanh trấn định lại.
Hắn cung kính nói lão hòa thượng đã viên tịch, sau đó lại kính xin Đậu Thuần rời đi. Đậu Thuần ánh mắt phức tạp nhìn vết máu trên bàn cờ. Tiểu sa di theo ánh mắt của hắn nhìn qua nói:
"Nếu là Hoàng thượng không chê, cái bàn cờ kia xin ngài mang đi. Sư phụ từng nói qua, cái bàn cờ kia là vì Hoàng thượng mà chuẩn bị."
Đậu Thuần sau khi nghe xong tất nhiên là sai người đem bàn cờ cẩn thận thu hồi, sau đó liền dẫn người rời thiện phòng. Thấy đứng ở cách đó không xa là Trác Kinh Phàm, hắn vội vàng đi tới thấp giọng hỏi:
"Chờ đã lâu rồi sao?"
Trác Kinh Phàm lắc đầu, nhìn phía sau hắn do dự trong chốc lát mở miệng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đại sư viên tịch."
Đậu Thuần thở dài nói, Trác Kinh Phàm trong lòng nhảy dựng, có chút kinh ngạc,
"Viên tịch?"
Mới vừa rồi trong đình nhìn người vẫn khỏe mạnh, sao chỉ chơi một ván cờ đã viên tịch? Đậu Thuần liền đem chuyện mới vừa rồi nói lại một lần. Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong không có lên tiếng, giây lát mới nhẹ giọng nói:
"Đại sư trước khi viên tịch đã nói tương lai sẽ phát sinh chuyện."
"Phải."
Đậu Thuần gật đầu, hắn hôm nay sở dĩ tìm đến đại sư cũng là vì tương lai Đại Chu, Nhưng không nghĩ tới tương lai lại vẫn có tai hoạ ngầm, như đại sư nói chính là ở "Tây Bắc" sao? Tây Bắc có Hạ gia cùng Đậu Tuần, còn sẽ có hổ lang nào? Chẳng lẽ Hồ quốc sao?
Tiên hoàng nói đại sư rất có năng lực, nếu đại sư nói là Tây Bắc, thì có lẽ không sai, còn nữa mới vừa rồi ván cờ biến hóa hắn cũng thấy. Bởi vậy Đậu Thuần đem lời đại sư nói ghi vào trong lòng, tính toán sau khi hồi cung lập tức phái người đi Tây Bắc.
Tác giả :
Phong Xuy Tiễn Vũ