Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 83

Lãng Quên- 

Đã bước qua tuổi trung niên, Lưu Thiên Trạch đối với Khương Mật xinh đẹp cũng có mấy phần thật lòng, nếu không cũng sẽ không tùy tiện đáp ứng cưới bà. Đương nhiên ở lứa tuổi này Lưu Thiên Trạch không đơn giản chỉ nhìn vào “tình cảm" hư vô mờ mịt này, cho nên ông chọn Khương Mật trong vô số người phụ nữ khác cũng có rất nhiều nguyên nhân.

Lưu Thiên Trạch phiền não từ trong nhà đi ra, mới vừa mới trở về công ty, bí thư liền vội vàng cuống quýt chạy lại.

“Lưu tổng, chuyện của Khương Sam đã tra được một chút manh mối."

Khuôn mặt đầy u ám của Lưu Thiên Trạch lúc này mới tản ra không ít, nhưng nghe xong lời của bí thư, liền tức giận không ngừng, hỏi giá nhà đất, sắc mặt Lưu Thiên Trạch hết sức âm trầm.

“Mua nhà ở? Ngu xuẩn! Tại sao không tra ra sớm? Sớm biết thì đã đem giá nâng lên gấp hai lần, sau đó tác động một phen đã chỉnh được cô ta đến táng gia bại sản, cậu đây làm việc hiệu suất kiểu gì vậy, lúc này mới tra được, thì còn làm gì được nữa?"

Bí thư bị khiển trách mặt xám mày tro, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Lúc trước bọn họ hoàn toàn chỉ chuyên tâm phá rối tài sản ở bên ngoài, ai cũng không nghĩ tới Khương Sam lại hành động nhanh như vậy đem bán toàn bộ sản nghiệp, bọn họ đã xuất thủ nhiều lần đều không thấy Khương Sam có phản ứng gì, điều tra cẩn thận lại mới biết mình làm không công. Sau đó nhìn chằm chằm siết sao Khương Sam sẽ đi đầu tư ở đâu ra tay trước, ai biết cô ta thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị đã mua toàn bộ nhà đất.

“Lưu tổng, trước tiên ngài đừng tức giận, cô ta chẳng qua là tính tình đứa nhỏ, vừa nghĩ ra tay đã mua toàn bộ nhà ở thì có lợi ích gì? Giá nhà cũng sẽ không tăng giá, còn không bằng gửi tiền ở ngân hàng, chắn chắc lúc sau sẽ có hành động khác, không chừng thừa dịp chúng ta không để ý lại đem nhà bán đi."

Lưu Thiên Trạch nghe xong thấy cũng có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái: “Tiếp tục quan sát cẩn thận, nếu cô ta có hành động muốn bán nhà hay muốn đầu tư gì trên khu nhà đã mua, đầu tiên phải báo cáo cho tôi." 

Bí thư vội vàng đáp ứng, lúc này Lưu Thiên Trạch mới hơi hòa hoãn một chút, nhưng nghĩ tới về nhà sẽ ăn nói như thế nào với Khương Mật, trong lòng dâng lên một hồi phiền não, bọn họ coi ông giống như người hùng, ông lần lượt bị Khương Sam lượn quanh như con khỉ, thực sự quá mất thể diện.

Nếu đã phiền lòng, quyết định không trở về nhà nữa, Lưu Thiên Trạch ngây người ở công ty chốc lát lại rời khỏi công ty.

“Ai nha!"

Mới vừa đi ra khỏi cổng công ty, Lưu Thiên Trạch liền bị người trước mặt đụng phải, sau đó một tiếng kêu to duyên dáng vang lên, người đụng tới lảo đảo ngã trên mặt đất, đồng thời phía dưới Lưu Thiên Trạch chợt lạnh.

“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Cô gái té xuống đất bị dọa sợ đến luống cuống tay chân, nhìn thấy cây kem mình ăn một nửa ở trên quần Lưu Thiên Trạch, hoảng hốt đưa tay lên lau.

Lưu Thiên Trạch còn chưa kịp phản ứng, phía dưới liền bị một tay nhỏ bé linh hoạt mềm mại bao lấy, cô gái nửa quỳ, mặt lã chã chực khóc, một bên nói lảm nhảm đầy giải thích, một bên lau quần cho Lưu Thiên Trạch.

Cô gái này nhìn rất trẻ tuổi, dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, dáng dấp cũng không phải vẻ đẹp khiến người khác thấy kinh diễm, trên người mang khí chất của người trí thức, mặc áo tay ngắn quy củ, nhưng vòng ở trên kích thước thật kinh người, ở giữa áo bảo thủ tay ngắn lại tạo ra khoảng cách gợn sóng rõ ràng. Giờ phút này ngay chỗ đó cũng bị dính không ít kem, kem chậm rãi theo khe rãnh chảy xuống, ánh mắt Lưu Thiên Trạch ở phía trên trực tiếp nhìn thẳng xuống.  

Bên cạnh còn có nhiều nhân viên ra vào, cô gái nhỏ trẻ tuổi ngồi chồm hổm một nửa, lúc này đang lúng túng lau quần cho ông ta làm cho ngực của cô ta như có như không không ngừng cọ vào đùi ông ta, gương mặt Lưu Thiên Trạch giật giật, ban ngày ban mặt kích thích như vậy làm toàn bộ huyết mạch của ông ta vọt xuống phía dưới.

“Không sao, không sao."

Phía dưới thân Lưu Thiên Trạch có chút đau, ông ta giả mù sa mưa cầm tay cô gái ấn xuống một cái rồi mới kéo cô từ mặt đất đứng dậy, làm bộ giống như mọi người quan tâm dáng vẻ cô gái trước ngực một chút, ôn nhuyễn co giãn khiến cho ông ta thần hồn điên đảo: “Cô xem cô kìa, trên người cũng dính không ít đâu."

Cô gái lúc này mới nhìn thấy chính mình lộn xộn, vội vàng kinh hô đưa tay lên lau sạch, động tác lau quanh ngực nhào nặn sáng chói mắt, chân Lưu Thiên Trạch đều đã mềm, nuốt nước miếng, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn chằm chằm chỗ thịt kia: “Cô, cô là nhân viên của công ty sao?"

Trên mặt cô gái càng luống cuống, mang theo nức nở: “Hôm nay tôi tới để nộp đơn, biến thành bộ dạng như thế này thì phải làm sao…. Ô...Ô!"

Trên mặt Lưu Thiên Trạch vui vẻ, trấn an vỗ vỗ lưng cô gái: “Cô đừng vội, tôi dẫn cô đi thay quần áo, tôi chính là lão tổng của công ty, có thể giúp cô trì hoãn một ít thời gian."

Trên mặt cô gái giật mình, sau đó hết sức cảm kích cúi lưng về phía Lưu Thiên Trạch, nhìn ông ta có chút hoa mắt, sau đó kéo người đi có chút không kịp chờ nữa.

“Trước cô đi theo tôi, tôi tuyển dụng cô cũng như nhau thôi."

Bây giờ phía dưới của Lưu Thiên Trạch đã xấu xí đến cực điểm, loại cảm giác này vừa kích thích vừa xấu hổ làm cho cả người ông ta run rẩy, kéo tay cô gái theo mình lên xe.

Ở dưới tấm quảng cáo cách đó không xa, Khương Sam một tay cầm kem, một tay cầm vành nón, đầu lưỡi khéo léo chuyển một vòng trên cây kem, trên mặt hiện lên mấy phần vui vẻ.

Sau đó một thời gian, Khương Mật cũng phát hiện dạo gần đây thời gian Lưu Thiên Trạch về nhà càng ngày càng ít, mới đầu hai ba ngày sẽ về một lần, đến bây giờ một tuần cũng không thấy trở về nhà một lần. Vẫn còn đang chuẩn bị hôn lễ, vào lúc này Khương Mật cũng không dám nháo lớn với Lưu Thiên Trạch, chỉ có thể nhẫn nhịn, sau lưng cũng không biết khổ sở lau đi bao nhiêu nước mắt.

Khương Mật đối với chính mình rất tự tin, lúc nào đàn ông không nằm trong tay bà  để mặc cho bà đắn đo? Bất quá Lưu Thiên Trạch đối với bà thật tốt làm bà cảm động, khó có được chính là Lưu Thiên Trạch đối với Khương Vy và Chu lão thái cũng giống như người trong nhà, hơn nữa gia tài Lưu gia bạc vạn, Khương Mật cũng quyết định ý định, chuẩn bị kết hôn rồi sống tốt qua ngày, nào ngờ mấy ngày nay Lưu Thiên Trạch đột nhiên lạnh nhạt, suốt cả ngày không trở về nhà.

Dạo gần đây Chu lão thái chỉ ở ru rú trong nhà, liên tiếp bị đả kích làm cho thân thể không khỏe được, rất ít ra khỏi phòng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên cũng phát giác không khí trong nhà không đúng, đã nói Khương Mật mấy câu.

“Lúc này con còn giở tính khí gì nữa, còn ngại nhà này chưa đủ loạn sao? Chúng ta còn trông cậy người ta đem gia tài đoạt trở lại đấy! Tùy ý làm việc như vậy, con không thể để bản thân xuống dưới sao? Còn trông cậy người ta trở về dỗ dành con sao?"

Khương Mật cũng nổi giận: “Con không có đi dụ dỗ sao? Mẹ không thấy mỗi lần hắn trở về là hình dạng gì sao? Ngay cả cái rắm còn không thấy, con lấy gì để dụ dỗ?"

Bị nhắc mãi Khương Mật cũng không nhịn được, đẩy cửa đi ra ngoài, ở trên xe đi đường không có mục đích hơi nửa ngày, chờ Khương Mật kịp phản ứng thì xe đã dừng ở một hộp đêm hàng ngày mình thường đi khi trước. Lúc đầu Khương Mật quen biết với Lưu Thiên Trạch ở chỗ này, sau này hai người qua lại vì để tránh nghi ngờ Khương Mật cũng ít khi tới đây, Khương Mật buồn bực dừng xe lại, thở mạnh liền đi vào trong.

Giờ phút này Lưu gia vắng lạnh vô cùng, người giúp việc đã sớm tan làm, nam nữ chủ nhân đều không có ở nhà, Chu lão thái la hét tức giận choáng váng đầu liền đi về phòng, trong đại sảnh trống rỗng lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Khương Vi.

Khương Vi ở trong quân nghệ cũng không được tốt lắm, cô ta vốn dĩ nửa đường được xếp vào lớp, mới đầu chịu không ít chèn ép, mỗi ngày cô ta vội vàng tạo quan hệ tốt với mọi người, hối lộ cũng không ít, về nhà gặp tình cảnh này, cảnh tượng thê lương vắng lạnh như vậy đều do một người ban tặng, Khương Vi cắn răng, trong mắt tất cả đều là ánh lửa.

Cảm thấy cuộc sống bản thân bị quấy nhiễu rối loạn, ngày hôm sau Khương Vi không nhịn được đi đến đại học T, lúc này cô ta hạ quyết tâm, từ lúc sớm đã đứng chờ ở trước ký túc xá của Khương Sam, nhất định phải gặp mặt cô một lần.

Khương Vi cũng không thay quần áo, bên trong mặc bộ đồ vũ công hôm nay dùng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc dài toàn bộ xõa xuống. Tóc con gái Khương gia trời sinh đã rất đẹp, dày đặc như tơ lụa, mỏng như sa tanh, vào lúc biết được Khương Sam lúc mới nhập học bị bắt cắt bỏ tóc, Khương Vi sung sướng thật lâu khi người gặp họa.

Đợi từ buổi sáng cho đến buổi trưa, cũng không thấy Khương Sam ra ngoài, hôm nay cô ta quyết tâm, sống chết không gặp được Khương Sam nhất định sẽ không đi, cô ta cũng rất khôn khéo không có đi vào, chỉ đứng ở trước cửa.

Nữ sinh lui tới ở ký túc xá cũng không ít, Khương Vy ăn mặc nổi bật như vậy, đứng lâu cũng có người nhịn không được lên tiếng nói.

Lúc này Khương Vi một bụng đầy ủy khuất mới có cơ hội nói ra.

“Tôi đứng ở đây đứng đợi Khương Sam chị họ của tôi, bà nội bị bệnh, tôi tới gọi chị ấy về, nhưng vẫn luôn không thấy được chị ấy, các chị có thể giúp tôi gọi chị ấy ra đây được không?"

Hiện tại ở đại học T có rất ít người không biết Khương Sam, người vừa tới kỳ quái nói: “Sao cô không tự mình đi vào, không biết cô ấy ở chỗ nào ký túc xá sao, ở …"

“Không, không phải." Khương Vi vội vàng giải thích, uất ức xoay xoay ngón tay: “Tính tình chị họ không tốt lắm, chị ấy vào trường này, không thích tôi tiếp tục học khiêu vũ, nếu tôi mặc một thân quần áo như vậy đi vào chị ấy nhất định không thích, chị ấy lại…"

Vừa nói vừa cắn cắn môi dưới, khó chịu không nói ra được.

Người vừa tới nhìn cô ta với ánh mắt đồng tình.

“Như vậy à."

Một người hỏi một người đáp, chung quanh liền tụ tập lại xem náo nhiệt, cuối cùng cũng dẫn đến được đám người này, càng thêm giả trang đáng thương, chỉ trong chốc lát, người tụ tập lại càng nhiều, Khương Vi được di truyền tài ăn nói của Khương Mật, có thể đem nói chết thành sống, đổi trắng thay đen, hơn nữa cô ta còn lựa chọn đứng ở chỗ này, mọi người đều nhìn thấy cô ta thành tâm thành ý đứng đợi ở đây rất lâu rồi, Khương Vi ủy khuất chỉ cần nói vài lời đã đưa đến đồng tình của nhiều nữ sinh khác.

Có nhiều cô gái có tinh thần trọng nghĩa khí rất nhanh bị Khương Vi làm cho kích động.

“Cô đừng sợ, sao lại có người chị bá đạo như vậy được chứ? Cô nhảy giỏi tại sao lại không cho học được? Chúng tôi đi vào cùng với cô, cô ta cũng không dám nổi giận đâu."

“Cô ta không phải cũng đi thi tham gia xã đoàn khiêu vũ của quân nghệ sao? Khiêu vũ có giỏi hơn nữa, nếu bất hiếu thì cũng không biết xấu hổ rồi, cô mới là người có lý, sợ gì chứ?"

Khương Vi nghe được lờ mờ, đáy lòng cũng phát hỏa!

Khương Sam tham gia tuyển chọn vào xã đoàn quân nghệ? Chuyện khi nào? Tại sao cô không nghe được một chút tin tức gì? Gần đây tâm tình cô không tốt cũng vì chuyện này, vừa mới vào đã bị so sánh chèn ép, muốn tham gia tuyển chọn vào xã đoàn chen lấn cũng không có chỗ, ngay cả danh ngạch cũng không thể cướp được, cô vội vàng chuẩn bị quan hệ, để sang năm thử tham gia, tiện nhân Khương Sam rõ ràng ở cái trường học này, sao cô ta có cơ hội lấy được danh ngạch. 

Ngọn lửa đố kỵ trong lòng sôi trào, Khương Vi tức thiếu chút nữa là không thể duy trì vẻ ủy khuất trên mặt, ánh mắt mang theo hung quang, nghiến răng nghiến lợi ở trong miệng, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút lạ, Khương Vi ngẩng đầu nhìn thần sắc các nữ sinh vừa mới an ủi có chút không đúng, tức giận muốn xé nát da mặt Khương Sam, Khương Vi mới ý thức được mình đang ở đây làm gì.

Nghĩ đến mục đích của mình đến đây, Khương Vi vội vàng kìm nén lại cơn tức giận trong ngực, chuyện tình trước mắt bây giờ cũng tương đối quan trọng, không thể bởi vì tức giận phút chốc mà làm hỏng được. Khương Vi tự an ủi bản thân, dù sao Khương Sam cũng không thể thông qua được buổi sát hạch, nếu không đã sớm khoe khoang đắc thắng với cô rồi, Khương Vi tự nhận mình vẫn có chút hiểu rõ Khương Sam, đem sự ghen ghét trong lòng ép xuống.

Bên này nghị luận loạn bát nháo,  bên kia cũng có mấy người từng tiếp xúc với Khương Sam cảm thấy chuyện này có gì không đúng lắm, nhưng nhiều người lại chỉ thích tin tức vỉa hè của Khương Sam, mấy cô gái có lòng tốt khuyên cũng không khuyên được, bộ dáng nhỏ nhắn của Khương Vi không biết phải làm sao, mấy người đều muốn kéo nhau đi tìm Khương Sam cùng với cô ta, cô ta cũng ỡm ờ làm bộ cao hứng đi theo.

Không có biện pháp, mấy người còn có lý trí sợ xảy ra chuyện, cũng vội vàng đi theo phía sau.

“Các chị thật tốt bụng đi cùng với tôi, chị họ nếu thấy nhiều người như vậy nhất định sẽ không tức giận với tôi, nếu không tôi vẫn phải đợi ở bên ngoài chờ chị ấy, chị ấy sẽ không chịu ra ngoài gặp tôi.Tôi cũng sẽ không mạo hiểm chọc giận chị họ nếu đi vào gặp, bà nội có thể gặp chị họ nhất định sẽ rất vui, cám ơn các chị."

Đang nói dông dài, Khương Vi giống như bỗng dưng nhớ tới cái gì, vội vàng dừng chân lại, ánh mắt cầu xin nhìn cô gái bên cạnh.

“Không được, tôi sợ chị họ sẽ tức giận, các chị có thể nói không phải tôi cố ý đi vào xin gặp không, sợ chị ấy không chịu đi ra gặp tôi…"

Cô gái mặt tròn bên trái Khương Vi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Coi như cố ý đi vào thì thế nào, cô ta không đi ra còn không cho phép cô đi vào sao?"

Khương Vi ngập ngừng nói: “Tôi sợ…"

Cô gái mặt tròn lòng đầy tức giận nói: “Sợ cái gì, cô ta còn có thể làm gì cô? Dựa vào cái gì không cho người khác đi vào?"

Khương Vi cúi đầu, lệ thuộc đi theo cô gái mặt tròn khí thế mạnh mẽ bên cạnh, trên mặt ánh mắt tính toán vui vẻ có giấu cũng không giấu được.

Mẹ nói rất đúng, trên đời này vĩnh viễn không thiếu người ngu ngốc muốn bênh vực kẻ yếu.

Đoàn người đi đến trước cửa phòng kí túc xá của Khương Sam gõ cửa, nhưng không ai mở, Khương Vi sợ hãi gọi hai tiếng “Chị họ", vẫn không có ai quan tâm.

Nước mắt Khương Vi lập tức rơi xuống, thút tha thút thít nói: “Chị họ, bà nội bệnh rất nặng, mẹ gọi cho chị về nhiều lần chị đều không về, em biết chị có oán giận em, em không nên học khiêu vũ, chị muốn đánh thì cứ nhằm vào em, chị trở về thăm bà nội nuôi chúng ta từ lớn tới nhỏ đi, bà nội rất đáng thương!

Trên hành lang cực kỳ an tĩnh, càng làm cho giọng nói Khương Vi réo rắt thảm thiết, cái chiêu này ra tay rất độc ác, lúc này Khương Sam không xuất hiện cũng không được, sẽ chạy không thoát mang danh tiếng máu lạnh ngang bướng. Khương Vi đem các đường lui của cô chắn sít sao, lại có một đám nữ sinh ra mặt cổ động giúp đỡ, nếu Khương Sam ngay lập tức ra ngoài giải thích, dù thế nào cũng có một trận chất vấn cùng với khiển trách, biến thành mất hết tất cả thể diện.

Nhưng Khương Sam lại có thể vẫn ngồi được, mặc kệ bên ngoài Khương Vi khóc lóc kể lể thế nào, bên trong cũng không có chút động tĩnh nào.

“Phốc xuy."

Khương Vi đang nói, trong phòng truyền ra tiếng cười, Khương Vi nói khàn giọng, bên trong tiếng cười càng nhiều.

“Người này đúng là không biết xấu hổ?"

Tiếng một nữ sinh trào phúng, một người khác không kiềm nén được cười lớn.

Vẻ mặt Khương Vy trắng bệch, bị thương nhìn người bên cạnh: “Thôi, để hôm khác tôi lại tới."

Nói xong liền muốn lui về.

Có một vài người dẫn đầu chính là ghen ghét Khương Sam, nữ sinh mặt tròn đối với Khương Sam càng thêm bất mãn, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta có thích một nam sinh, mà nam sinh ở trong kí túc xá nói là thích Khương Sam, không biết vì sao những lời này bị truyền ra ngoài, để cho cô ta ăn dấm rất lâu. Nếu không cô ta cũng sẽ không dễ bị kích động như thế này, chẳng qua là lấy lý do để tìm đến thôi.

Lúc này Khương Sam vẫn còn quá kiêu ngạo, chẳng những đối với em họ làm như không thấy, tìm đến trước cửa khóc kêu cô, cô vẫn còn ở bên trong cười lớn như chế nhạo, tức khắc mấy người ra vẻ cao thượng, ngăn cản đường đi của Khương Vi.

“Cô đừng đi! Người này cũng thật quá đáng, cô cần phải đối mặt nói cho rõ ràng, sao có thể khinh dễ người như vậy? Còn có thể mắng chửi người như vậy?"

Khương Vi co rúm lui về phía sau: “Không cần, vẫn là không nên, đừng chọc chị họ nổi giận, chị ấy hôm nay không muốn về nhà thăm bà nội, vẫn nên để hôm khác đi."

Một câu nói đem hình tượng Khương Sam hủy đi hoàn toàn, cũng thành công khơi dậy bất mãn trong lòng mọi người, nữ sinh tóc ngắn giữ chặt Khương Vi không cho đi, mạnh mẽ vẫy vẫy tay, gọi người nữ sinh đi bên người tới.

“Cô, lại gõ cửa đi."

Nữ sinh tóc ngắn là học tỷ lớp trên, trong nhà có tiền người lại bá đạo, bên người luôn có một đống nữ sinh theo sau, nữ sinh tùy tùng nghe vậy nhanh nhẹn đến gõ cửa liên hồi, các cô không có ôn nhu giống như Khương Vi gõ cửa nhẹ nhàng như vậy, tiếng đập cửa cùng với tiếng gọi vang lên rất nhanh. Lãng ##Quên

“Mở cửa! Mở cửa! Sao có thể khinh người như vậy?"

“Tìm các cô nói chuyện, các cô là tiểu học muội cũng thật kiêu ngạo, phải để cho học tỷ đứng đợi bên ngoài, nhanh đến mở cửa."

Gõ hai lần cũng không thấy người mở cửa, mấy nữ sinh bắt đầu đạp cửa, động tĩnh khá lớn, người trông coi kí túc xá cũng bị gọi tới, thấy mấy nữ sinh hoàng hành ngang ngược ở trong trường, đành cười khổ lui về, giả bộ câm điếc, người chịu trách nhiệm luôn có lý do để tìm đường rút lui cho mình.

Động tác đạp cửa không thể so với gõ cửa, người bên trong rất nhanh có phản ứng, giọng nói chuyện cùng với tiếng cười cũng ngừng hẳn, nữ sinh tóc ngắn biết người bên trong sợ, khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc.

Đối phó với dạng người không biết phân biệt này, thủ đoạn ôn nhu đều vô ích.

Trong phòng, Trương Phức Uất cùng với Lô Trân đeo tai nghe xem phim, mơ hồ nghe bên ngoài có động tĩnh, vốn tưởng là Khương Sam quay về, Lô Trân định đi ra mở cửa lại bị Trương Phức Uất kéo tay lại, trợn mắt nói “Xem tiếp", ra dấu tay có ý nói với Lô Trân hiện tại đang chiếu đến đoạn gây cấn.

Trương Phức Uất cố ý mở loa lớn một chút, Khâu Bảo, Khương Sam đều có chìa khóa phòng, các cô mới không cần đi ra mở cửa cho hai người đó. 

Lô Trân luôn đi theo nịnh bợ Trương Phức Uất, trong lòng cũng muốn vui vẻ xem phim, cũng không nhúc nhích, về sau động tĩnh lại mạnh mẽ hơn, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Trái lại lần này Trương Phứt Uất nhíu mày bỏ tai nghe xuống, tiếng nói ồn ào vừa mới biến mất, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng cảnh cáo kêu la cùng với tiếng đạp cửa rõ ràng truyền vào tai.

“Cô là con rùa đen rút đầu à, khinh dễ em gái nhà mình, cô lại không biết xấu hổ."

“Nhanh mở cửa, giải thích!"

“Ầm!"

Tính tình Trương Phức Uất rất nóng nảy, nghe xong hai câu liền quăng đi tai nghe, kéo mạnh ống tai nghe của Lỗ Trân xuống, khuôn mặt âm trầm: “Người nào con mẹ nó không có mắt ở bên ngoài mắng chửi."

Cùng lúc đó, Khương Sam đi từ bên ngoài vào vừa suy tư bước tiếp theo nên làm thế nào để cho Khương Mật mắc câu vừa bước vào kí túc xá, đi đến cửa liền nghe được một trận tranh cãi ầm ĩ, còn đang kinh ngạc không biết có chuyện gì, liền nhìn thấy một đám người đứng vây quanh cửa phòng mình.

Không thấy được Khương Vi bị vây ở giữa, Khương Sam có chút vui vẻ, không biết Trương Phức Uất lại chọc tới kẻ thù nào tới tận cửa gây sự rồi?
Tác giả : Hoa Điểu Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại