Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 81

Editor: Lãng Quên - Diễn Đàn

Quả nhiên Tần chính ủy đang ở sân tập bắn.

Khương Sam đúng là đứa trẻ lễ phép cũng khéo đưa đẩy trong cách cư xử, nghe Tần chính ủy nói mình đang chỉ đạo cho chiến sĩ tập bắn, sợ là hôm nay không thể gặp mặt để cảm tạ. Để tỏ lòng cám ơn và kính trọng, Khương Sam vừa nói lời cảm ơn vừa bất động thanh sắc nịnh bợ một phen.

Khương Sam dụ dỗ người nghe rất lọt tai cũng sẽ không có vẻ gì cố ý quá đáng, nói mấy câu liền nghe rõ ràng giọng Tần chính ủy hòa nhã đi mấy phần, thỉnh thoảng còn cười hai tiếng.

Khương Sam cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, thay vì trốn tránh không dám tiếp xúc với người khác, còn không bằng nghĩ biện pháp tốt xây dựng mối quan hệ tốt đẹp. Tần chính ủy là người quản lý khu vực lân cận, nếu có thể khiến cho hắn trở thành một núi dựa lớn, sau này ngang ngược cũng không có vấn đề gì, tự nhiên cũng sẽ không bị người khác chèn ép quá mức. Lùi một bước, cho dù không biện pháp nào đả động đến một người như Tần chính ủy, có thể gần gũi với anh ta, ít nhất cũng quen biết trên mặt, đối với mình cũng có lợi.

Vì vậy Khương Sam lấy lòng nịnh nọt càng thêm hoàn toàn thực tâm, khen ngợi Tần chính ủy từ đầu đến chân. Từ một người dẫn đầu anh dũng cho đến kĩ thuật bắn súng như thần bách phát bách trúng, rồi đến kỹ xảo đánh nhau kịch liệt vô cùng kì diệu truyền nhau thuật lại, hai miệng mồm mép đóng mở, rõ ràng chỉ là câu chuyện vỉa hè, thấy cũng chưa từng thấy qua, lại bị Khương Sam nói ra mười phần rõ ràng cùng với vui vẻ quấn quýt như đứa nhỏ.

“Nghe cô nói tương đối có hiểu biết đối với súng nhỉ?" Tần Chiến nghe được càng thêm hứng thú.

Khương Sam khiêm tốn nói: “Hiểu một chút xíu, đều là nghe câu chuyện kể về ngài nên mới xúc động, cố ý đi tìm hiểu."

Lời nói lấy lòng thuận miệng nói ra không chút do dự, đương nhiên hai người đều hiểu được lời này có bao nhiêu hàm ý.

Vì muốn có tiếng nói chung trong đơn vị của Bạch Kỳ, ban đầu Khương Sam học tập cũng không phải là ít.

Nếu như Khương Sam đã bỏ ra công sức muốn làm cho một người vui vẻ, người đó tuyệt đối trốn không thoát, nếu không Mục Vân ở kiếp trước tính tình cứng rắn như vậy cuối cùng cũng bị Khương Sam dụ dỗ thu mua lấy lòng.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, giống như Bạch Kỳ, quanh năm Khương Sam đều không thể nắm chắc hắn ta, giống như người nhà họ Tần, hai lần liên tiếp Khương Sam đều tự bê đá đập chân mình.

Thời điểm ngồi trên xe của sĩ quan phụ tá Tần chính ủy dẫn ra ngoài sân tập bắn, khuôn mặt cười của Khương Sam cũng cứng lại, giỏ quà trái cây được an bài thỏa đáng ở trên ghế ngồi, Khương Sam nhìn giỏ hoa quả tươi ngon kia, như thế nào cũng không hiểu nỗi Tần chính ủy lại có thể trực tiếp phái người dẫn cô ra ngoài sân tập bắn súng.

Lúc Khương Sam đến sân tập bắn, người tập cũng không còn nhiều lắm, xem ra chỉ còn lại huấn luyện viên ở lại để báo cáo, còn một ít ở lại tự mình luyện tập thêm, một đám người mặc quân trang vây quanh Tần chính ủy để báo cáo, thấy Khương Sam tới, Tần chính ủy gật đầu một cái với cô, ý bảo cô chờ một chút.  *&^Lãng@#$2Quên$#L3%^Qu4y$%D034n@!

Trên sân huấn luyện luôn hiếm nhìn thấy phụ nữ, Khương Sam mang theo giỏ quà trái cây vừa đến liền dẫn đến một trận xôn xao, mấy người luyện tập bắn bia cũng không có nhìn về phía bên này, tư thế bắn bia lại vô ý thức theo tiêu chuẩn tăng thêm mấy phần, độ chính xác cũng tăng cao.

Khương Sam tò mò nhìn một chút, nhìn thấy bên trái có một chiến sĩ bắn trúng liên tiếp một hàng chai cách xa năm thước ở ngoài, nhất thời liền than thở nhẹ lên tiếng: “Thật lợi hại."

Bản lĩnh như vậy cô chỉ nhìn thấy ở trên tivi, Bạch Kỳ không chịu mang cô đi đến những nơi như vậy bao giờ, lần đầu tiên được chứng kiến có tác động tương đối lớn, Khương Sam mở to mắt nhìn chiến sĩ kia như đang nhìn một vị anh hùng, hai mắt tròn xoe, làm chiến sĩ kia “phốc" liền đỏ mặt!

Sĩ quan phụ tá Tần chính ủy đi theo ở bên cạnh, thấy Khương Sam nhìn có vẻ rất thích, Tần chính ủy bên kia lại bận rộn, suy nghĩ Khương Sam lại là khách của Tần chính ủy, mình tiếp đón không chu đáo cũng không tốt, quan tâm nói: “Khương tiểu thư có muốn thử một lần không? Tôi có thể hướng dẫn kĩ thuật bắn súng chuẩn nhất trên sân tập để cô luyện tập vài cái."

Ánh mắt Khương Sam sáng lên, tức khắc trên mặt có chút nóng lòng muốn thử, nhưng lại có chút sợ phiền toái người khác: “Tôi, tôi có thể không?"

Sĩ quan phụ tá cười cười tốt bụng nói: “Chỉ cần Khương tiểu thư không sợ sau đó bị đau cánh tay thôi."

Khương Sam đầy mong đợi nhìn vị sĩ quan phụ tá, sĩ quan kia sẽ hiểu ý của cô.

“Từ Hậu Phong, cậu đến hướng dẫn cho vị tiểu thư này."

Đúng lúc vừa rồi mới nhìn thấy tay súng thiện xạ của cậu ta, thiếu niên da hơi đen mặc một thân quân trang cao lớn, dáng dấp dưới ánh mặt trời rất đẹp trai, nghe sĩ quan phụ tá nhường cho cậu dạy Khương Sam bắn súng, khuôn mặt vốn hơi đen trong chốc lát liền đỏ bừng.

“Báo cáo! Tôi chưa từng dạy phụ nữ bắn súng."

“Đàn ông hay phụ nữ cũng đều là một dạng, đây là khách của Tần chính ủy, nhanh đi."

Sĩ quan phụ tá cười mắng cậu một cái, gương mặt Từ Hậu Phong càng đỏ hơn, cơ hồ là tay chân cùng một dạng lúng túng dẫn Khương Sam đến vị trí tập bắn.

Từ Hậu Phong làm động tác mẫu trước một lần, Khương Sam ở một bên học theo, dù sao cũng không phải đơn thuần nhìn là được, luôn có nhiều chỗ không đúng tiêu chuẩn, Từ Hậu Phong sốt ruột, cũng không dám đi hướng dẫn cô, căng thẳng đến đầu chảy đầy mồ hôi.

“Chân cô tách ra một chút, cánh tay đừng để thấp như vậy."

Do dự một chút, Từ Hậu Phong đặt tay lên hướng dẫn cánh tay Khương Sam: “Chính là như vậy…"

“Từ Hậu Phong."

Mới đụng tới cánh tay Khương Sam, sắc mặt Từ Hậu Phong đỏ bừng còn chưa xong, liền bị một giọng nói uy nghiêm gọi.

Chân mày Tần chính ủy nhíu lại, mắt thâm thúy uy nghiêm sâu trong hốc mắt, Từ Hậu Phong sợ run một trận, liền thu tay về.

“Chính ủy!"

Lưu loát thực hiện quân lễ, không biết Tần chính ủy đã đứng bên cạnh từ lúc nào, Từ Hậu Phong cơ hồ sắp nói cà lăm.

“Cậu đi luyện tập tiếp đi."

Mới vừa rồi sĩ quan phụ tá tự chủ trương, từ sớm đã thấy sắc mặt Tần chính ủy đen lại đi về phía này, liền phát giác bản thân đã làm điều ngu xuẩn, vào lúc này liều mạng nháy mắt cho Từ Hậu Phong, ý bảo cậu đi nhanh lên, Từ Hậu Phong đâu dám tiếp tục ở lại luyện bắn súng, cung kính thực hiện quân lễ liền bị sĩ quan phụ ta lôi kéo đi.

Khương Sam nháy mắt, mới nhớ tới mục đích chủ yếu hôm nay tới đây, nhanh chóng buông súng xuống đi tìm giỏ quà trái cây của mình, mới thấy sĩ quan phụ tá mới đứng đây đã biến mất cùng với giỏ quà trái cây trong tay, nhất thời ngẩn ra.

Anh... Bỏ chạy liền chạy đi, sao còn cầm giỏ quà của cô đi?

“Không phải muốn luyện bắn súng sao? Đứng ngay ngắn."

Thật may Tần chính ủy không so đo những chuyện như vậy, muốn Khương Sam chuyên tâm nhìn về phía trước.

Lúc Tần chính ủy tự mình dạy cảm giác khác xa so với Từ Hậu Phong một trời một vực, Từ Hậu Phong ôn hòa, dễ gần, nói chuyện cũng bình dị, gần gũi, còn Tần chính ủy một thân khí thế ép người tới không thở nổi, vừa đứng bên người Khương Sam, trên lưng Khương Sam liền nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, lập tức khẩn trương.

“Tần chính ủy, thật ra hôm nay tôi chủ yếu tới để nói lời cám ơn…"

Khương Sam nhẹ giọng nói, dự định nói một chút chuyện thường ngày để giảm bớt khẩn trương.

Tần chính ủy lại không có ý tứ trò chuyện, chân mày không chú ý cau lại khi thấy cô không chuyên tâm, Khương Sam tỉnh ngộ nuốt câu nói kế tiếp vào trong, đàng hoàng đứng ngay ngắn theo tư thế Từ Hậu Phong vừa mới hướng dẫn.

“Vai quá cao."

Tần chính ủy đè ép hai vai Khương Sam xuống: “Chú ý để ngang tự nhiên."

Khương Sam nhanh chóng buông lỏng cánh tay.

“Là vai, không phải cánh tay, cánh tay đưa thẳng." 

Khương Sam giơ cánh tay đã mỏi nhừ, khẽ cắn răng giơ thẳng tay, thầm hận mình lắm chuyện nói cảm thấy có hứng thú với môn bắn súng làm gì. “Như vậy phải không?"

Tần chính ủy cúi đầu xuống nhìn cô, khuôn mặt trắng noãn đã nhuộm hồng, trên trán hiện lên một tần mồ hôi mỏng, rõ ràng là dáng vẻ mệt mỏi, điều này làm cho hắn không thể hiểu nỗi, mới khởi động chưa đầy một phút, như thế nào lại mệt mỏi thành bộ dáng này?

@_#@Lãng@$#Quên_#@DDDien@#4Dan@#LQDsa!2

“Thẳng chút nữa." Tần Chiến nhìn dáng vẻ cô mệt mỏi nâng cánh tay có chút run rẩy, dứt khoát trực tiếp đi tới nắm bả vai cô, từ phía sau trực tiếp nắm lấy cổ tay, thân thể Khương Sam nhất thời cứng đờ.

“Bóp súng."

“Đùng!"

Tần Chiến vừa dứt lời, Khương Sam theo bản năng bóp súng một cái, viên đạn bay ra không biết đi đến nơi nào, lực phản chấn của súng khiến cổ tay Khương Sam tê rần, dựa vào sức chịu đựng nhiều năm Khương Sam mới có thể nhịn tiếng kêu trở về.

Hiển nhiên Tần Chiến có chút bất mãn đối với việc tự tay mình hướng dẫn Khương Sam vẫn bắn lệch như cũ, căn bản không có chú ý sau khi bắn súng sắc mặt Khương Sam thay đổi trong thoáng chốc, thấy cô di chuyển chân muốn xoay người, liền cầm cổ tay cô chặt thêm mấy phần.

“Chuyên tâm." Giọng nói Tần Chiến trầm thấp thuần hậu từ trên đỉnh đầu truyền đến, anh ta cao lớn giống như muốn ôm cả người Khương Sam vào lòng, đồng thời không chút lưu tình đá đá chân cô: “Tách chân ra một chút."

Trên đầu Khương Sam mồ hôi càng nhiều, tay bị Tần Chiến cầm nóng giống như không còn là của mình nữa, trong lòng cô có chút tức giận, lại để chính mình nhịn xuống. Người này thật là kì quái, mình nói có hứng thú với bắn súng chỉ là lý do, anh ta đem mình gọi đến coi như thôi, cũng không phải thật sự chuẩn bị ra chiến trường, có cần phải tích cực như vậy không chứ.

Có chút phiền não, dù sao chính mình tới nói cám ơn, cũng không nên khiến người ta không vui, chịu đựng đau nhức cùng với không tự nhiên, Khương Sam rũ mắt di chuyển chân của mình, giọng nói buồn bực khó chịu hỏi: “Như vậy được chưa?"

Tần Chiến cau mày, không thể không lấy chân tách chân cô ra một chút, hai chân Khương Sam mềm nhũn bị vấp thiếu chút nữa ngã xuống, nhanh chóng khép chân lại chống đỡ, Tần Chiến không nghĩ cô sẽ có hành động này, có chút bất đắc dĩ nói: “Để cho cô tách chân ra một chút, cô kẹp chặt lại như vậy để làm gì?"

“Oanh," một tiếng, cả mặt Khương Sam như bị thiêu đốt.

Cùng lúc đó, Tần Chiến cũng cảm giác được lời nói của mình có nghĩa khác quá lớn, nhìn lại Khương Sam khuôn mặt ửng đỏ cùng với tay run rẩy lợi hại hơn, trong lòng cũng lúng túng, chắn ở giữa hai chân dài của cô thu không được, không thu cũng không được. Bình thường anh có thói quen nghiêm khắc mãnh liệt đối với các chiến sĩ, trong quân doanh không chú ý những chuyện này, huấn luyện loại nào có hiệu quả cao nhất sẽ dùng loại đó, vào lúc này nhìn đầu nhanh cúi xuống ở trước ngực, cắn môi dưới muốn tránh thoát lại không động đến Khương Sam, Tần Chiến mới kịp phản ứng tư thế này của anh có biết bao mập mờ.

Thân thể Khương Sam thật sự quá mềm mại, cô gái trắng trẻo và dịu dàng run rẩy ở trong ngực anh, chạm vào tay cực kỳ mềm mại tinh tế, giống như đầu ngón tay thô ráp ở phía trên chỉ cần hơi dùng lực là có thể đả thương cô được, ở chóp mũi ngửi được hương thơm nhàn nhạt thuộc về trên người con gái, bất tri bất giác mới phản ứng kịp mình đang làm gì, đầu Tần Chiến một hồi tối tăm, nháy mắt trên trán toàn mồ hôi.

Vào lúc không khí giữa hai người quỷ dị tới cực điểm, một giọng nói trong trẻo lại hơi chút đè nén vang lên cách đó không xa. #langQUen%#%DD$%2e_#Qu1*&D0n235#2

“Tần chính ủy."

Sắc mặt âm tình bất định, thân thể Tần Chiến dừng lại một lúc, ý thức được không ổn, anh lập tức buông tay xoay người.

Vốn dĩ đang khẩn trương, Khương Sam không biết phải làm sao hóa giải tình huống lúng túng trước mắt, chuẩn bị thu hồi tay đột nhiên dừng lại, trước khi Tần chính ủy thu tay lại cố ý lơ đãng quay đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần ngượng ngùng, giống như hoàn toàn không có nghe thấy có người gọi Tần chính ủy, nhỏ giọng hỏi: “Tần chính ủy, có phải tôi quá ngốc không, không thích hợp học bắn súng."

Hai người đứng rất gần, đôi mắt Khương Sam nhấp nháy như vậy vừa đáng yêu lại có chút làm nũng nhìn anh, trong lòng Tần Chiến bách vị tạp trần, trái tim mềm nhũn, trấn an nói: “Không có, là ta lỗ mãng, hứng thú liền kêu người đưa cô đến đây, liền quên mất con gái lần đầu tiên không chịu nổi những cái này, hôm nay tới đây thôi."

Khương Sam có chút thất vọng rũ mắt xuống, buồn buồn không vui “Ừ" một tiếng, hiển nhiên có chút tiếc nuối, Tần Chiến dừng một chút, “Có hứng thú sau này lại đến đây."

Khương Sam lúc này thở phào, nở một nụ cười nhẹ.

Chờ giây lát, Bạch Kỳ ở một bên sắc mặt không thay đổi, yên lặng lạnh lùng đứng một chỗ, anh ta mặc quân trang càng thấy vóc dáng càng cao to, khẽ mím môi mỏng lại, anh tuấn minh bạch trước sau như một, cho dù là ai cũng không nhận ra được bên trong xương người này mang lạnh nhạt cùng với hung bạo.

Khương Sam nhìn giống như đối với một người xa lạ, trên mặt không có một tia dao động, hơi ẩn ở sau lưng Tần chính ủy, lộ ra nửa gương mặt vẫn còn một rặng mây đỏ.

“Chuyện gì?"

Tần Chiến rất coi trọng Bạch Kỳ hậu sinh khả úy này, bình thường cũng rất nguyện ý hướng dẫn anh ta, quân diễn hai ngày trước, Bạch Kỳ được phân ở bên hồng phương, tất nhiên anh ta mang đội ngũ chiến lược hết sức quỷ trá, cũng nhiều lần đánh bên lam phương bọn họ không kịp trở tay, nếu không phải Tần Chiến kinh nghiệm chiến đấu phong phú không chừng sẽ bị thua ở trận này, Tần Chiến đối với quân nhân có thực tài như vậy rất là coi trọng.

“Nhiệm vụ báo cáo quân diễn, tư lệnh cho tôi đến gọi ngài qua đó."

Giọng nói Bạch Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không có chào hỏi Khương Sam ngay trước mặt Tần chính ủy, cũng không có liếc mắt nhìn qua Khương Sam, bàn tay bình tĩnh trấn định đặt ở bên người.

Nhưng so với người nào Khương Sam đều biết rõ, Bạch Kỳ càng như vậy càng chứng tỏ anh ta đang tức giận cực điểm, trên mu bàn tay anh ta nổi lên gân xanh, Khương Sam liếc mắt nhìn có chút sợ hãi, quá nhiều chuyện không tốt ở trong xương khi cô nhớ lại sẽ vô ý thức sinh ra sợ hãi đối với Bạch Kỳ, nếu không phải trùng sinh cùng với hận ý một đời chống đỡ, lần trước cô cũng không dám dứt khoát cắn đứt quan hệ với Bạch Kỳ quyết liệt như vậy.

Không phải ngày mai mới đến sao? Thế nào nhanh như vậy, Tần Chiến có chút kinh ngạc: “Ừ, tôi lập tức đi qua."

Có chánh sự tất nhiên không thể ở lại hướng dẫn Khương Sam bắn súng, Tần Chiến nghiêng người nhìn cô “Tôi có thấy cô đem giỏ trái cây đến, hôm nay đến đây thôi, luyện nhiều cô sẽ không chịu nổi, để tôi gọi người đưa cô trở về."

“Tần chính ủy." Bạch Kỳ đột nhiên mở miệng, cung kính nói với Tần chính ủy: “Tư lệnh thúc giục gấp, để tôi đưa cô ấy về."

Đột nhiên lúc này sắc mặt Khương Sam trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy.
Tác giả : Hoa Điểu Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại