Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 72
Cái loại nghiêm túc cùng lời nói trang trọng này khiến Tần Chiến luôn mang đến cho người ta cái cảm giác áp bách cùng cực đến từ hắn.
Khi nhìn người khác, ánh mắt của hắn thường thường sẽ mang theo một loại gọi là bất động thanh sắc phẩm phán, làm cho người ta không tự giác từ trong đáy lòng liền bắt đầu thầm suy nghĩ, chính mình có phải đã làm cái gì sai hay không.
Sau đó, trong tầm mắt nghiêm chỉnh của hắn, người ta liền cảm thấy lỗi của chính mình lại càng thêm không thể tha thứ.
Khương Sam ngồi ở trong xe, ngồi một lúc lâu. Thời điểm khi cô cho rằng Tần Chiến sẽ vẫn trầm mặc như vậy đến khi cô đi xuống, hắn lại không hề trong dự liệu của cô lên tiếng hỏi:
“Cô cùng Lưu Hoằng là chuyện gì?"
Khương Sam cúi đầu, suy đoán có khả năng Tần chính ủy đã nhìn thấy bản thân mình cùng Lưu Hoằng ăn cơm. Tần chính ủy ở trong mắt cô là một người thiết diện vô tư, cô đoán không trúng, phải chăng hắn biết chút ít cái gì rồi.
Hơn nữa đối với người như Tần chính ủy, mỗi ngày cô nghĩ ở trong lòng đều là tính kế cùng phản tính kế, Khương Sam không tự giác liền có chút chột dạ, châm chước câu từ nói:
“Ông ấy là lão sư đề cử tôi trong đoàn nhóm múa của Quân Nghệ, tôi hướng ông ấy hỏi qua, chuyện xã đoàn tuyển chọn hai ngày nữa."
“Chớ cùng hắn đi gần như vậy, không tốt." Tần Chiến thản nhiên nói.
Thời điểm Tần Chiến mặt không chút thay đổi nói chuyện, cho dù hắn có ý tốt cũng sẽ khiến cho người khác nghe ra vài phần trách móc nặng nề cùng cảnh cáo.
Khương Sam hiển nhiên cũng có một loại cảm giác như vậy, nguyên bản còn cảm thấy chột dạ, Tần Chiến vừa mở miệng liền làm cho mi tâm của cô không tự giác nhăn lại, hiển nhiên lời nói của Tần Chiến làm cho cô nghĩ tới người nam nhân ở trong lòng mình cực độ không thích kia.
“Ngài là có ý gì đây, tôi nghe không hiểu lắm."
Khương Sam đem mất hứng của mình che dấu rất tốt, nhưng Tần Chiến là loại người nào? Ánh mắt của hắn chậm rãi tìm một lần ở trên mặt của Khương Sam, ngay lập tức liền nhìn ra trong lòng cô không vui.
Bị Tần Chiến không lên tiếng đánh giá như vậy, Khương Sam ánh mắt lóe lóe, con ngươi liền thõng xuống.
Ra ngoài dự liệu, Tần Chiến chẳng những không có sinh khí, ngược lại đem thanh âm chậm lại một ít.
“Lúc trước cô không có cùng Lưu Hoằng tiếp xúc qua, khả năng không biết, sinh hoạt cá nhân của hắn có chút không biết kiềm chế, cô cùng hắn tiếp xúc nhiều đối với cô ảnh hưởng không tốt."
Dừng một chút, Tần Chiến bổ sung thêm:
“Đối với cô gái như thế tử* mà nói, cũng tương đối nguy hiểm."
Thế tử*: con vua, có thể ý TC là chỉ những ng có cuộc sống như con vua á
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Khương Sam cúi đầu, trầm thấp “Ân" một tiếng, rồi không có lên tiếng.
Tần Chiến là kẻ mặt có thể không đổi sắc khi đối mặt với súng đạn sinh tử ở trên chiến trường, nhưng lúc này nhìn Khương Sam cúi đầu giống như con chim cút, hắn lại cảm thấy hết sức khó giải quyết.
Hắn thật nhìn không ra, rốt cuộc tâm tư của cô gái này nghĩ cái gì. Hắn lại không thể cưỡng chế cô, không cho cô cùng tiếp xúc với Lưu Hoằng được, như vậy thì thành cái gì a?
“Kia trước cứ như vậy đi, cảm giác không đúng có thể gọi điện thoại đến cho tôi."
“Cám ơn Tần chính ủy quan tâm."
Khương Sam ánh mắt lóe lóe, lời nói Tần chính ủy ngược lại làm cho trong lòng của cô dâng lên một cái ý niệm to gan.
Sau khi về trường, Trương Phức Uất quả nhiên đi tố cáo Khương Sam, cô ta khóc lóc trực tiếp đâm thẳng đến chỗ của hiệu trưởng. Nhìn qua, cô ta đích thực là thê thảm, môi sưng phù, ánh mắt cũng sưng phù, hai tay che ngực, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Lô Trân ngược lại không có đi cáo trạng, cô ta chỉ đứng ở phía sau của Trương Phức Uất không ngừng lau nước mắt, như vậy, so với thiên ngôn vạn ngữ nói ra lại càng thêm dùng được.
Trương Phức Uất vốn cho rằng chuyện này sẽ thập nã cửu ổn*, Khương Sam khẳng định sẽ bị nghiêm trị một phen, ngay cả Lô Trân, tuy rằng miệng không nói, trong lòng cũng muốn Khương Sam lúc này nhất định sẽ không được tốt đẹp, nhưng hai người đều không nghĩ tới, chính mình sẽ bị hiệu trưởng đuổi ra ngoài.
Thập nã cửu ổn*: Tuyệt đối không sai lầm
“Thời điểm vừa phát sinh ra chuyện này, đồng học (bạn học) Khương Sam liền đến chỗ tôi nói qua, tôi đã mời lão sư quản lý ký túc xá đi thăm dò, rõ ràng là hai người các cô không cẩn thận vướng chân liên lụy đến chính mình, Khương Sam pha cà phê còn mời hai cô tâm đúng là không nhỏ, lại nói, cô ấy luôn nhún nhường hai cô, Khương Sam nhìn qua gầy yếu nho nhỏ, hai người các cô lại có vóc dáng to lớn như vậy, lúc này mà nói một người cô ấy khi dễ hai người các cô? Hai cô nghĩ rằng ánh mắt của chúng tôi đều bị mù hết sao?"
Hiệu trưởng vô cùng đau đớn chỉ trích:
“Như vậy, hai cô không biết đạo hữu yêu đồng học thì cũng thôi đi, lại còn vu oan hãm hại quả thực chính là bại hoại thuần phong trường học, đi đi đi, mỗi một người phải viết một phần kiểm điểm giao lên cho tôi!"
Nước mắt trên mặt của Lô Trân còn không ngừng rơi, trên mặt sưng phù của Trương Phức Uất tràn đầy là không dám tin, hai người cứ như vậy ngốc lăng trước cửa của phòng hiệu trưởng.
Trong ký túc xá loạn thất bát tao, Trương Phức Uất cáo trạng thất bại liền nổi trận lôi đình, bọn họ tìm không thấy chứng cớ chứng minh chuyện hôm kia là do Khương Sam trực tiếp giở trò quỷ, trong lòng lại kiêng kỵ ghê gớm đối với việc hiệu trưởng che chở Khương Sam, sợ rằng sẽ ở trong tay Khương Sam ăn thêm một lần mệt tương tự.
Không thể ngoài sáng, Trương Phức Uất liền không ngừng ở trong ký túc xá chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thẳng đến khi Khương Sam cảm thấy lần trước thu thập cô ta như vậy vẫn còn thấy nhẹ.
Khương Sam ngốc ở trong ký túc xá thấy phiền, thay đổi một thân quần áo đơn giản rồi đi đến tòa nhà dạy vũ đạo để học. Trên tầng cao nhất, giáo học* bình thường đều không có người nào, lại trùng hợp có một loạt lan can, tuy rằng bình thường huấn luyện so với cái lan can này cao hơn một điểm, nhưng đối với đôi chân dài của Khương Sam mà nói, độ cao lan can như vậy rất nhanh làm nóng người, đều có thể luyện động tác duỗi thân cùng trụ cột.
Giáo học*: giáo viên và học sinh
Luyện đến một nửa, di động đột nhiên có tin nhắn.
Là Bạch Kỳ.
Hai tuần trước cô nhận được một tin nhắn của Bạch Kỳ, chính là muốn cô không cần tham gia tuyển chọn vào đoàn nhóm múa của Quân Nghệ, cô chưa có nhắn tin trở về.
Hôm nay vẫn như trước hắn cảnh cáo cô cách xa Lưu Hoằng một ít, nói là vì tốt cho cô, nguyên nhân cụ thể lại không có nói, Khương Sam buông di động, cười lạnh một tiếng, làm như không nhìn thấy.
Lại qua hai ngày, thời điểm Khương Sam lần nữa lấy vấn đề thỉnh giáo mời Lưu Hoằng đi ăn cơm, lần này cô nhìn thấy bên người của Lưu Hoằng thêm một người phụ nữ.
Lưu Hoằng cùng đi với lão bà của ông ta.
Nhìn qua, lão bà của Lưu Hoằng già hơn nhiều so với ông ta. Tóc đen dày rõ ràng cho thấy được nhuộm qua, tươi cười trên mặt loáng thoáng có dấu vết nếp nhăn, nếp uốn lại không có rõ ràng, bộ dạng này giống như đi kéo da nhưng bị thất bại vậy.
Biểu hiện của Lưu Hoằng không có một chút nào là ghét bỏ lão bà, hai người ở trước mặt Khương Sam biểu hiện thật ân ái, lão bà của Lưu Hoằng đối với Khương Sam cũng rất nhiệt tình, bình thường nhìn cô giống như là nhìn con của mình vậy, ôn nhu lại hiền lành.
“Có tới nhà tôi chơi không, tôi nghe giáo sư Lưu của em đề cập đến em rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay không phải vừa vặn tôi đi ngang qua bên này, nói không chừng còn không thấy được đâu."
Khương Sam ngượng ngùng cười cười:
“Em cũng nghe giáo sư Lưu nói về sư mẫu rất nhiều đâu." Lại không có nói tiếp đến lời mời đi đến nhà của bà ta.
Lưu Hoằng cho lão bà mình một cái nháy mắt, lão bà của Lưu Hoằng cắn răng, da mặt dày trực tiếp đem lời nói làm rõ, biểu tình trên mặt là một bộ nhảy nhót hân hoan, giọng điệu thật nhiệt tình.
“Tôi vừa thấy em liền cảm thấy hợp ý, em rất thú vị, không bằng như vậy, trưa mai tôi chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, em đi một chuyến đến nhà tôi đi! Đến bồi cái bà già này đi."
Khương Sam khoát tay cười nói:
“Cái gì mà bà già, phải gọi là chị mới đúng đấy."
Nhất thời lão bà Lưu Hoằng cười không khép miệng lại được, Lưu Hoằng cũng mời hai câu, hai người quấn quanh một hồi, Khương Sam từ chối không được chỉ có thể đáp ứng.
“Vậy được rồi, ngày mai thật sự em đúng là phải quấy rầy đến giáo sư Lưu cùng sư mẫu rồi a."
Ánh mắt Lưu Hoằng nhất thời sáng lên, sắc mặt lão bà của Lưu Hoằng ngược lại là ảm đạm, nhưng ngay sau đó lại một lần nữa giương lên khuôn mặt tươi cười.
“Nói chi vậy, thế nào lại là quấy rầy đâu."
Tiễn bước Khương Sam, vừa lên xe, biểu tình Lưu Hoằng liền lạnh nhạt xuống, một chút cũng không săn sóc với lão bà của mình giống như thời điểm ở trước mặt người khác.
Lão bà của hắn sớm đã thành thói quen, bộ dáng của chồng trước mặt, sau lưng hoàn toàn bất đồng, nhưng xuất phát từ thân thể tự ti, cùng với đoạn hôn nhân tràn ngập nguy cơ lo được lo mất này, bà ta chỉ có thể ảm đạm, hao tổn tinh thần làm bộ như không nhìn thấy.
“Cô bé này… Xác định không thành vấn đề sao? Đừng nháo lên…"
Lưu Hoằng không kiên nhẫn đánh gãy:
“Tôi điều tra qua, cô ta không có bất kỳ bối cảnh gì, hơn nữa có thời điểm nào chúng ta thất thủ qua?"
Lão bà Lưu Hoằng liền không hề lên tiếng.
Ngày sau chính là vòng tuyển chọn thứ nhất vào đoàn nhóm múa, lúc này không thừa dịp Khương Sam đối với mình cảm kích rồi ra tay, đợi đến thời điểm tuyển chọn xong không những mình không có cơ hội, Triệu Thanh Thanh bên kia cũng không có biện pháp giao phó.
Ngày hôm sau Lưu Hoằng muốn tới đón Khương Sam, Khương Sam liền cự tuyệt:
“Buổi sáng tôi còn có bài học chuyên ngành, còn không xác định muốn học đến mấy giờ, ngài cho tôi địa chỉ, tôi tự mình đi đi."
Lưu Hoằng nghĩ Khương Sam chủ động đi cũng tốt, ông ta tới đón sẽ bị người khác nhìn thấy, đến thời điểm đó giải thích cũng sẽ không tốt, liền cao hứng đem địa chỉ gửi qua cho Khương Sam.
Thời điểm Khương Sam đến vừa đúng 12 giờ, lão bà Lưu Hoằng chuẩn bị cơm cũng không sai biệt lắm, Khương Sam muốn đi hỗ trợ liền bị từ chối.
Ngồi ở trong phòng khách, Lưu Hoằng pha trước cho hai người hai ly trà, sau đó cười tủm tỉm nhìn Khương Sam:
“Trước uống chút nước đã."
Sắc mặt Khương Sam vẫn như thường, bưng chén lên khẽ nhấp một ngụm:
“Mộng đỉnh trà?" (ôi….không biết nó là loại trà gì? Ta tra thì k thấy)
Ánh mắt Lưu Hoằng chăm chú nhìn vào cánh môi thủy nhuận của Khương Sam, ánh mắt trong nháy mắt có chút nóng bỏng, trả lời có chút không yên lòng:
“Đúng, chính là mông đỉnh trà, miệng em thật tinh tường, nhanh như vậy lại có thể phân biệt ra được."
Sợ Khương Sam nhìn ra cái gì, Lưu Hoằng gian nan đem tầm mắt dời đi, Khương Sam không chút nào đình chỉ việc phẩm trà, không có một chút phòng bị, còn cùng Lưu Hoằng nói chuyện về Trà Kinh trong chốc lát, rõ rệt đối với lá trà này đúng là không thiếu nghiên cứu.
Nghe lời nói chậm rãi của Khương Sam, trong lòng Lưu Hoằng đổ một trận may mắn, may mắn chính mình cẩn thận, không có lựa chọn đem thuốc hạ vào trong nước trà, ông ta không nghĩ tới Khương Sam tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể hiểu biết nhiều như vậy.
Khương Sam đối với lá trà này có nghiên cứu, phỏng chừng trong nước trà chỉ cần có một chút mùi lạ là có thể lập tức tìm ra.
Tay nghề lão bà Lưu Hoằng không sai, một bữa cơm khách chủ đều vui mừng.
Sau bữa cơm, Lưu Hoằng cho lão bà của mình một ánh mắt, lão bà ông ta khẽ cắn môi, tươi cười ôn hòa nói với Khương Sam:
“Bảo trì dáng người ăn trái cây là tốt nhất, nhưng ăn hoa quả sau bữa cơm thường sẽ bị trướng bụng, tốt nhất vẫn nên dùng nước ép hoa quả tươi, thành phần dinh dưỡng bảo lưu lại, cũng sẽ không gây trướng bụng."
Khương Sam cảm kích gật gật đầu:
“Có đạo lý, về sau em thử xem."
Lưu Hoằng nói với lão bà của ông ta:
“Bà đi ép nước hoa quả đi, tôi còn uống nước trái cây, trò chuyện thêm một lát, nghỉ một lát Khương Sam cũng nên trở về trường học."
Lão bà Lưu Hoằng không chờ Khương Sam nói ra lời cự tuyệt, nhanh chóng trở về phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền dùng khay mang ra ba ly nước trái cây.
Khương Sam không động cái cốc, Lưu Hoằng cùng lão bà đưa mắt nhìn nhau, lão bà nuốt nước miếng thuận tiện đem cốc nước hướng bên tay của Khương Sam, cười ân cần nói:
“Đến nếm thử, bên trong thêm mấy loại hoa quả đâu."
“Cám ơn sư mẫu."
Khương Sam tiếp nhận cái cốc, cười cười đưa lên bên miệng. Ánh mắt Lưu Hoằng có chút đăm đăm nhìn miệng của Khương Sam. Tươi cười trên mặt lão bà của ông ta thì có chút cương cứng, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng của Khương Sam, Khương Sam giơ tay lên, nước trái cây đã nhanh muốn đưa đến bên miệng.
Miệng Lưu Hoằng nhanh theo nhịp nhịn không được liền mở ra.
“Ngô, đúng rồi."
Nước trái cây nhanh chóng đụng phải môi, Khương Sam lại đem tay thu hồi lại.
Hai người Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta, trong lòng bọn họ nhất thời lộp bộp một tiếng, hai tay song song giật giật, lập tức liền muốn đưa tay ra đem cái cốc ấn trở về!
Khương Sam nhanh chóng đem cái cốc một lần nữa đặt ở trên bàn, Lưu Hoằng cho rằng cô nhìn ra cái gì, biểu tình có chút cứng ngắc, ai biết Khương Sam chỉ là sờ sờ vào trong túi của mình.
“Thiếu chút nữa quên, tôi có một thứ muốn cho Lưu giáo sư cùng sư mẫu, muốn hai người nhìn xem đâu."
Hai người thế này mới thở ra một hơi, Lưu Hoằng ghé sát vào cô hỏi:
“Thứ gì?"
Lão bà Lưu Hoằng vốn ngồi bên cạnh của Khương Sam, Lưu Hoằng lúc này lại làm bộ làm tịch ngồi lại gần, khoảng cách giữa ba người lập tức liền được thu hẹp rất gần. Hai vợ chồng trùng hợp đem Khương Sam ngăn lại ở trung gian, tay lão bà Lưu Hoằng giật giật, chuẩn bị lấy cốc nước trái cây ở trên bàn.
Khương Sam làm như không có cảm giác chút nào, lúc này vẫn lục lọi trong túi xách tìm thứ mà mình muốn tìm, ôn ôn nhu nhu, cười tủm tỉm ngẩng đầu:
“A! Ở chỗ này đây!"
Hai người tâm tư dị biệt đều chuyên chú nhìn chằm chằm vào trên mặt của Khương Lam, lúc này này thấy Khương Sam đột nhiên nở nụ cười, phản ứng chậm mất nửa nhịp, sau đó mới trì độn cúi đầu nhìn xem Khương Sam lấy ra cái gì.
Tiếp sau đó là hai tiếng hét thảm thiết thê lương một trước một sau chợt vang lên!
“A! ! ! ! Mắt của tôi!"
“Ngô! Đau quá!"
Lúc này, mặt của hai người bất chợt bị văng lên đầy khí độc cay xè, hai người ăn đau, nhanh chóng che mắt ngả ra phía sau!
Nhưng tiếng hét thảm thiết của hai người Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta còn chưa có triệt để dâng lên, một tiếng hét so với hai người bọn họ lại càng thêm thảm thiết, càng thêm bén nhọn, càng thêm thê lương mạnh mẽ nổ vang ở ngay bên tai của bọn họ!
“Cứu mạng a! Các ngươi muốn làm gì! Cút đi!"
Hai tay che lại mắt vẫn còn đau nhức, cái gì cũng nhìn không thấy, hai vợ chồng này bị tiếng hét chói tai dọa sợ tới mức từ đầu đến chân ngay cả xương cốt đều cảm thấy lạnh lẽo!
Gặp quỷ sao!
Không đợi cho bọn họ ý thức được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cửa đột nhiên xuất hiện một thanh âm bị đạp, tiếp theo đó chính là một tiếng ngắn ngủi “Phốc" một tiếng trầm vang, khóa cửa trong nháy mắt bị súng giảm thanh bắn rớt.
“Phanh!"
Cửa bị một cước đá văng, cùng lúc đó là một người có bóng dáng cao lớn bén nhọn nhanh chóng xông vào!
“Ô ô!"
Sắc mặt Tần Chiến âm trầm khó coi còn chưa kịp xông vào phòng, một thân thể mềm mại chứa đầy hương cỏ xanh giống như tên bắn nhanh chóng lao vào trong lòng của hắn, cước bộ của Tần Chiến nhất thời liền đình chỉ tại chỗ!
“Tần, Tần chính ủy."
Khương Sam sợ tới mức toàn thân đều run rẩy, đôi tay thon dài chỉ biết nắm thật chặt lấy vạt áo trước ngực của Tần Chiến, vùi đầu ở trong lòng hắn, khóc không thành tiếng chỉ kêu tên của hắn, lời nói không có mạch lạc, muốn nói đều không nói rõ.
Tần Chiến nhíu mi cúi đầu, quần áo của Khương Sam bị kéo loạn thất bát tao. Vừa rồi thời điểm Khương Sam kinh hoảng nhào tới, hắn chỉ thoáng nhìn nhưng lại rõ rệt nhìn thấy, chỗ thứ nhất trên cổ áo của cô có một lỗ hổng đã bị kéo ra, trước ngực một mảng da thịt trắng nõn nộn nộn nhẹ nhàng run run trong không khí, là người đều có thể nhìn ra đây chính là bộ dáng bị khi dễ.
Trong phòng, hai người Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta hai tay che mắt, kinh nghi bất định nhìn ngó xung quanh tán loạn nhưng cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Bọn họ đã phát giác ra được Khương Sam biết ý đồ của bọn họ, lúc này không rõ người tiến vào là ai, một bên miệng kêu thảm thiết một bên còn có ý đồ lừa gạt để bắt lấy Khương Sam.
Mỗi một câu nói của hai người, thân mình Khương Sam run lại càng thêm lợi hại hơn một ít. Sắc mặt của Tần Chiến lúc này đã đen như đáy nồi, do dự một chút, rồi mới trấn an vỗ vỗ Khương Sam.
So sánh với hắn mà nói cô quả thực là thon gầy yếu đuối hơn nhiều.
“Được rồi, không sao."
Khương Sam nức nở ngẩng đầu, từ trong ngực của Tần Chiến nhìn lên, đôi mắt to tròn phủ đầy sương mù, bên trong tất cả đều là nước mắt:
“Bọn họ, ô ô, bọn họ còn muốn bắt tôi uống cái gì đó."
Cô gái ở trong ngực, ánh mắt mềm mại giống như bông tuyết đầu đông, từ trên bầu trời bay xuống dưới đáp xuống nền ngói lam, rồi lại trong gió nhẹ xoay vòng run rẩy, nhẹ nhàng xa xăm dừng lại trên một mảnh lá trúc xanh tươi kia, phiêu đãng nhộn nhạo nhẹ nhàng phủ xuống, sau đó liền quét tới một mẫu ba phần đất mềm mại nhất nơi đáy lòng của người kia. Chống lại một đôi con ngươi như vậy, đồng tử âm trầm của Tần Chiến bỗng nhiên co rụt lại, ánh mắt nhoáng lên một cái, nhanh chóng nhìn về phía phòng khách, quả nhiên thấy trên bàn được bày ra ba ly nước trái cây.
“Đem hai người này trói lại cho tôi! Thu lại nước trái cây ở trên bàn!"
Tần Chiến lạnh mặt phân phó cấp dưới của mình đang đứng ở sau lưng.
“Rõ!"
Những người đằng sau nhanh chóng tiến vào trong phòng, ánh mắt không dám nhìn loạn hướng tới Tần Chiến cùng Khương Sam, mắt nhìn thẳng đi đến chỗ hai người là Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta.
Khương Sam làm như lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi cô cố gắng diễn đạt thật giống, hoang mang rối loạn trực tiếp nhào qua, lúc này nếu vẫn còn làm xấu ở trên người của Tần chính ủy, nếu đem hắn chọc giận chắc chắn mất sẽ nhiều hơn được, Khương Sam vội lau chùi nước mắt, vội vàng muốn lui về phía sau.
“Không, ngượng ngùng, vừa rồi do tôi quá sợ hãi, cho nên…"
“Không có việc gì."
Vì trả đũa, biểu hiện phải giống thật một ít, cho nên vừa rồi Khương Sam vội vàng gian nan dùng lực kéo mạnh quần áo của chính mình một phen, kết quả bởi vì sốt ruột động tác kéo quá lớn, áo bị kéo rách ra không ít, chỉ là may mắn váy áo này dài, nhìn qua ngược lại không phải thật quá phận.
Cô lại nơi nào biết, đứng từ góc độ của Tần Chiến, từ trên nhìn xuống, so sánh cô cùng những người cùng lứa tuổi khác, đồ lót của Khương Sam muốn đầy đặn hơn nhiều, cảm giác gần như chỉ cần nhìn một cái sẽ không bỏ sót cái gì.
Hơn nữa gương mặt đầy nước mắt ủy ủy khuất khuất, hoảng hoảng hốt hốt muốn rớt cũng không xong còn đong đầy ở trong hốc mắt, ngón tay của Khương Sam lắp bắp đầy đặn nhìn qua quả thực là muốn tra tấn cá nhân đến chết mà.
“Trước mặc vào."
Trên gương mặt xanh mét của Tần Chiến đột nhiên chợt lóe lên một phần không được tự nhiên, tầm mắt đi, cởi chiếc áo quân trang trên người đưa cho Khương Sam phủ thêm.
Giờ khắc này không biết vì cái gì, trong lòng Tần Chiến thế nhưng vô cùng may mắn chính mình từng cảnh tỉnh Khương Sam qua, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm đúng lúc gọi điện thoại cho hắn, hắn thấy vô cùng may mắn Khương Sam có thể thông minh thỏa đáng, đúng thời điểm thật sự liên lạc cho hắn, bằng không hôm nay sợ rằng cô thật sự sẽ phạm phải sai lầm lớn.
Vừa khoác áo cho tốt, Lưu Hoằng vừa vặn bị cấp dưới của Tần Chiến áp giải đi qua bên người của Khương Sam, cô không tự giác nắm chặt lấy áo quân trang thối lui, Tần Chiến đen mặt một cước liền đạp qua!
“Súc sinh!" Tần Chiến chửi nhỏ.
Giãy giụa gào thét nửa ngày, thẳng đến lúc bị bắt lại, cách rất gần Lưu Hoằng mới nghe được tiếng của người đứng trong phòng này thế nhưng giống như là Tần chính ủy!
Đầu Lưu Hoằng nhất thời mộng mị, sợ đến mức thiếu chút nữa nước mắt chảy ra, hai chân mềm nhũn héo rũ trên đất.
Mà cùng lúc đó, ai cũng đều không có chú ý đến, ở trước của của Lưu gia, trừ bỏ hai chiếc xe Jeep treo biển hành nghề quân đội, cách đó không xa, còn dừng lại một chiếc màu đen Land Rover.
Bạch Kỳ ngồi trên ghế điều khiển, điếu thuốc trong tay thiêu đốt chỉ còn một nửa, làn khói màu xám trắng thật dài còn lơ lửng trên tàn thuốc, Bạch Kỳ trầm mặc, vẫn ngồi im không nhúc nhích, phảng phất giống như một pho tượng trong một tòa tuyên lâu chưa từng thay đổi.
Đầu tiên, trong mắt hiện ra điểm điểm lãnh quang, tiếp đó là sắc mặt lạnh xuống, chờ khi đến thời điểm hắn nhìn thấy Tần Chiến ôm Khương Sam khoác một chiếc áo quân trang đi ra ngoài, toàn thân Bạch Kỳ đột nhiên nổi lên lệ khí cực hạn, ánh mắt nhanh chóng thay đổi vô cùng hung ác!
Khi nhìn người khác, ánh mắt của hắn thường thường sẽ mang theo một loại gọi là bất động thanh sắc phẩm phán, làm cho người ta không tự giác từ trong đáy lòng liền bắt đầu thầm suy nghĩ, chính mình có phải đã làm cái gì sai hay không.
Sau đó, trong tầm mắt nghiêm chỉnh của hắn, người ta liền cảm thấy lỗi của chính mình lại càng thêm không thể tha thứ.
Khương Sam ngồi ở trong xe, ngồi một lúc lâu. Thời điểm khi cô cho rằng Tần Chiến sẽ vẫn trầm mặc như vậy đến khi cô đi xuống, hắn lại không hề trong dự liệu của cô lên tiếng hỏi:
“Cô cùng Lưu Hoằng là chuyện gì?"
Khương Sam cúi đầu, suy đoán có khả năng Tần chính ủy đã nhìn thấy bản thân mình cùng Lưu Hoằng ăn cơm. Tần chính ủy ở trong mắt cô là một người thiết diện vô tư, cô đoán không trúng, phải chăng hắn biết chút ít cái gì rồi.
Hơn nữa đối với người như Tần chính ủy, mỗi ngày cô nghĩ ở trong lòng đều là tính kế cùng phản tính kế, Khương Sam không tự giác liền có chút chột dạ, châm chước câu từ nói:
“Ông ấy là lão sư đề cử tôi trong đoàn nhóm múa của Quân Nghệ, tôi hướng ông ấy hỏi qua, chuyện xã đoàn tuyển chọn hai ngày nữa."
“Chớ cùng hắn đi gần như vậy, không tốt." Tần Chiến thản nhiên nói.
Thời điểm Tần Chiến mặt không chút thay đổi nói chuyện, cho dù hắn có ý tốt cũng sẽ khiến cho người khác nghe ra vài phần trách móc nặng nề cùng cảnh cáo.
Khương Sam hiển nhiên cũng có một loại cảm giác như vậy, nguyên bản còn cảm thấy chột dạ, Tần Chiến vừa mở miệng liền làm cho mi tâm của cô không tự giác nhăn lại, hiển nhiên lời nói của Tần Chiến làm cho cô nghĩ tới người nam nhân ở trong lòng mình cực độ không thích kia.
“Ngài là có ý gì đây, tôi nghe không hiểu lắm."
Khương Sam đem mất hứng của mình che dấu rất tốt, nhưng Tần Chiến là loại người nào? Ánh mắt của hắn chậm rãi tìm một lần ở trên mặt của Khương Sam, ngay lập tức liền nhìn ra trong lòng cô không vui.
Bị Tần Chiến không lên tiếng đánh giá như vậy, Khương Sam ánh mắt lóe lóe, con ngươi liền thõng xuống.
Ra ngoài dự liệu, Tần Chiến chẳng những không có sinh khí, ngược lại đem thanh âm chậm lại một ít.
“Lúc trước cô không có cùng Lưu Hoằng tiếp xúc qua, khả năng không biết, sinh hoạt cá nhân của hắn có chút không biết kiềm chế, cô cùng hắn tiếp xúc nhiều đối với cô ảnh hưởng không tốt."
Dừng một chút, Tần Chiến bổ sung thêm:
“Đối với cô gái như thế tử* mà nói, cũng tương đối nguy hiểm."
Thế tử*: con vua, có thể ý TC là chỉ những ng có cuộc sống như con vua á
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Khương Sam cúi đầu, trầm thấp “Ân" một tiếng, rồi không có lên tiếng.
Tần Chiến là kẻ mặt có thể không đổi sắc khi đối mặt với súng đạn sinh tử ở trên chiến trường, nhưng lúc này nhìn Khương Sam cúi đầu giống như con chim cút, hắn lại cảm thấy hết sức khó giải quyết.
Hắn thật nhìn không ra, rốt cuộc tâm tư của cô gái này nghĩ cái gì. Hắn lại không thể cưỡng chế cô, không cho cô cùng tiếp xúc với Lưu Hoằng được, như vậy thì thành cái gì a?
“Kia trước cứ như vậy đi, cảm giác không đúng có thể gọi điện thoại đến cho tôi."
“Cám ơn Tần chính ủy quan tâm."
Khương Sam ánh mắt lóe lóe, lời nói Tần chính ủy ngược lại làm cho trong lòng của cô dâng lên một cái ý niệm to gan.
Sau khi về trường, Trương Phức Uất quả nhiên đi tố cáo Khương Sam, cô ta khóc lóc trực tiếp đâm thẳng đến chỗ của hiệu trưởng. Nhìn qua, cô ta đích thực là thê thảm, môi sưng phù, ánh mắt cũng sưng phù, hai tay che ngực, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Lô Trân ngược lại không có đi cáo trạng, cô ta chỉ đứng ở phía sau của Trương Phức Uất không ngừng lau nước mắt, như vậy, so với thiên ngôn vạn ngữ nói ra lại càng thêm dùng được.
Trương Phức Uất vốn cho rằng chuyện này sẽ thập nã cửu ổn*, Khương Sam khẳng định sẽ bị nghiêm trị một phen, ngay cả Lô Trân, tuy rằng miệng không nói, trong lòng cũng muốn Khương Sam lúc này nhất định sẽ không được tốt đẹp, nhưng hai người đều không nghĩ tới, chính mình sẽ bị hiệu trưởng đuổi ra ngoài.
Thập nã cửu ổn*: Tuyệt đối không sai lầm
“Thời điểm vừa phát sinh ra chuyện này, đồng học (bạn học) Khương Sam liền đến chỗ tôi nói qua, tôi đã mời lão sư quản lý ký túc xá đi thăm dò, rõ ràng là hai người các cô không cẩn thận vướng chân liên lụy đến chính mình, Khương Sam pha cà phê còn mời hai cô tâm đúng là không nhỏ, lại nói, cô ấy luôn nhún nhường hai cô, Khương Sam nhìn qua gầy yếu nho nhỏ, hai người các cô lại có vóc dáng to lớn như vậy, lúc này mà nói một người cô ấy khi dễ hai người các cô? Hai cô nghĩ rằng ánh mắt của chúng tôi đều bị mù hết sao?"
Hiệu trưởng vô cùng đau đớn chỉ trích:
“Như vậy, hai cô không biết đạo hữu yêu đồng học thì cũng thôi đi, lại còn vu oan hãm hại quả thực chính là bại hoại thuần phong trường học, đi đi đi, mỗi một người phải viết một phần kiểm điểm giao lên cho tôi!"
Nước mắt trên mặt của Lô Trân còn không ngừng rơi, trên mặt sưng phù của Trương Phức Uất tràn đầy là không dám tin, hai người cứ như vậy ngốc lăng trước cửa của phòng hiệu trưởng.
Trong ký túc xá loạn thất bát tao, Trương Phức Uất cáo trạng thất bại liền nổi trận lôi đình, bọn họ tìm không thấy chứng cớ chứng minh chuyện hôm kia là do Khương Sam trực tiếp giở trò quỷ, trong lòng lại kiêng kỵ ghê gớm đối với việc hiệu trưởng che chở Khương Sam, sợ rằng sẽ ở trong tay Khương Sam ăn thêm một lần mệt tương tự.
Không thể ngoài sáng, Trương Phức Uất liền không ngừng ở trong ký túc xá chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thẳng đến khi Khương Sam cảm thấy lần trước thu thập cô ta như vậy vẫn còn thấy nhẹ.
Khương Sam ngốc ở trong ký túc xá thấy phiền, thay đổi một thân quần áo đơn giản rồi đi đến tòa nhà dạy vũ đạo để học. Trên tầng cao nhất, giáo học* bình thường đều không có người nào, lại trùng hợp có một loạt lan can, tuy rằng bình thường huấn luyện so với cái lan can này cao hơn một điểm, nhưng đối với đôi chân dài của Khương Sam mà nói, độ cao lan can như vậy rất nhanh làm nóng người, đều có thể luyện động tác duỗi thân cùng trụ cột.
Giáo học*: giáo viên và học sinh
Luyện đến một nửa, di động đột nhiên có tin nhắn.
Là Bạch Kỳ.
Hai tuần trước cô nhận được một tin nhắn của Bạch Kỳ, chính là muốn cô không cần tham gia tuyển chọn vào đoàn nhóm múa của Quân Nghệ, cô chưa có nhắn tin trở về.
Hôm nay vẫn như trước hắn cảnh cáo cô cách xa Lưu Hoằng một ít, nói là vì tốt cho cô, nguyên nhân cụ thể lại không có nói, Khương Sam buông di động, cười lạnh một tiếng, làm như không nhìn thấy.
Lại qua hai ngày, thời điểm Khương Sam lần nữa lấy vấn đề thỉnh giáo mời Lưu Hoằng đi ăn cơm, lần này cô nhìn thấy bên người của Lưu Hoằng thêm một người phụ nữ.
Lưu Hoằng cùng đi với lão bà của ông ta.
Nhìn qua, lão bà của Lưu Hoằng già hơn nhiều so với ông ta. Tóc đen dày rõ ràng cho thấy được nhuộm qua, tươi cười trên mặt loáng thoáng có dấu vết nếp nhăn, nếp uốn lại không có rõ ràng, bộ dạng này giống như đi kéo da nhưng bị thất bại vậy.
Biểu hiện của Lưu Hoằng không có một chút nào là ghét bỏ lão bà, hai người ở trước mặt Khương Sam biểu hiện thật ân ái, lão bà của Lưu Hoằng đối với Khương Sam cũng rất nhiệt tình, bình thường nhìn cô giống như là nhìn con của mình vậy, ôn nhu lại hiền lành.
“Có tới nhà tôi chơi không, tôi nghe giáo sư Lưu của em đề cập đến em rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay không phải vừa vặn tôi đi ngang qua bên này, nói không chừng còn không thấy được đâu."
Khương Sam ngượng ngùng cười cười:
“Em cũng nghe giáo sư Lưu nói về sư mẫu rất nhiều đâu." Lại không có nói tiếp đến lời mời đi đến nhà của bà ta.
Lưu Hoằng cho lão bà mình một cái nháy mắt, lão bà của Lưu Hoằng cắn răng, da mặt dày trực tiếp đem lời nói làm rõ, biểu tình trên mặt là một bộ nhảy nhót hân hoan, giọng điệu thật nhiệt tình.
“Tôi vừa thấy em liền cảm thấy hợp ý, em rất thú vị, không bằng như vậy, trưa mai tôi chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, em đi một chuyến đến nhà tôi đi! Đến bồi cái bà già này đi."
Khương Sam khoát tay cười nói:
“Cái gì mà bà già, phải gọi là chị mới đúng đấy."
Nhất thời lão bà Lưu Hoằng cười không khép miệng lại được, Lưu Hoằng cũng mời hai câu, hai người quấn quanh một hồi, Khương Sam từ chối không được chỉ có thể đáp ứng.
“Vậy được rồi, ngày mai thật sự em đúng là phải quấy rầy đến giáo sư Lưu cùng sư mẫu rồi a."
Ánh mắt Lưu Hoằng nhất thời sáng lên, sắc mặt lão bà của Lưu Hoằng ngược lại là ảm đạm, nhưng ngay sau đó lại một lần nữa giương lên khuôn mặt tươi cười.
“Nói chi vậy, thế nào lại là quấy rầy đâu."
Tiễn bước Khương Sam, vừa lên xe, biểu tình Lưu Hoằng liền lạnh nhạt xuống, một chút cũng không săn sóc với lão bà của mình giống như thời điểm ở trước mặt người khác.
Lão bà của hắn sớm đã thành thói quen, bộ dáng của chồng trước mặt, sau lưng hoàn toàn bất đồng, nhưng xuất phát từ thân thể tự ti, cùng với đoạn hôn nhân tràn ngập nguy cơ lo được lo mất này, bà ta chỉ có thể ảm đạm, hao tổn tinh thần làm bộ như không nhìn thấy.
“Cô bé này… Xác định không thành vấn đề sao? Đừng nháo lên…"
Lưu Hoằng không kiên nhẫn đánh gãy:
“Tôi điều tra qua, cô ta không có bất kỳ bối cảnh gì, hơn nữa có thời điểm nào chúng ta thất thủ qua?"
Lão bà Lưu Hoằng liền không hề lên tiếng.
Ngày sau chính là vòng tuyển chọn thứ nhất vào đoàn nhóm múa, lúc này không thừa dịp Khương Sam đối với mình cảm kích rồi ra tay, đợi đến thời điểm tuyển chọn xong không những mình không có cơ hội, Triệu Thanh Thanh bên kia cũng không có biện pháp giao phó.
Ngày hôm sau Lưu Hoằng muốn tới đón Khương Sam, Khương Sam liền cự tuyệt:
“Buổi sáng tôi còn có bài học chuyên ngành, còn không xác định muốn học đến mấy giờ, ngài cho tôi địa chỉ, tôi tự mình đi đi."
Lưu Hoằng nghĩ Khương Sam chủ động đi cũng tốt, ông ta tới đón sẽ bị người khác nhìn thấy, đến thời điểm đó giải thích cũng sẽ không tốt, liền cao hứng đem địa chỉ gửi qua cho Khương Sam.
Thời điểm Khương Sam đến vừa đúng 12 giờ, lão bà Lưu Hoằng chuẩn bị cơm cũng không sai biệt lắm, Khương Sam muốn đi hỗ trợ liền bị từ chối.
Ngồi ở trong phòng khách, Lưu Hoằng pha trước cho hai người hai ly trà, sau đó cười tủm tỉm nhìn Khương Sam:
“Trước uống chút nước đã."
Sắc mặt Khương Sam vẫn như thường, bưng chén lên khẽ nhấp một ngụm:
“Mộng đỉnh trà?" (ôi….không biết nó là loại trà gì? Ta tra thì k thấy)
Ánh mắt Lưu Hoằng chăm chú nhìn vào cánh môi thủy nhuận của Khương Sam, ánh mắt trong nháy mắt có chút nóng bỏng, trả lời có chút không yên lòng:
“Đúng, chính là mông đỉnh trà, miệng em thật tinh tường, nhanh như vậy lại có thể phân biệt ra được."
Sợ Khương Sam nhìn ra cái gì, Lưu Hoằng gian nan đem tầm mắt dời đi, Khương Sam không chút nào đình chỉ việc phẩm trà, không có một chút phòng bị, còn cùng Lưu Hoằng nói chuyện về Trà Kinh trong chốc lát, rõ rệt đối với lá trà này đúng là không thiếu nghiên cứu.
Nghe lời nói chậm rãi của Khương Sam, trong lòng Lưu Hoằng đổ một trận may mắn, may mắn chính mình cẩn thận, không có lựa chọn đem thuốc hạ vào trong nước trà, ông ta không nghĩ tới Khương Sam tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể hiểu biết nhiều như vậy.
Khương Sam đối với lá trà này có nghiên cứu, phỏng chừng trong nước trà chỉ cần có một chút mùi lạ là có thể lập tức tìm ra.
Tay nghề lão bà Lưu Hoằng không sai, một bữa cơm khách chủ đều vui mừng.
Sau bữa cơm, Lưu Hoằng cho lão bà của mình một ánh mắt, lão bà ông ta khẽ cắn môi, tươi cười ôn hòa nói với Khương Sam:
“Bảo trì dáng người ăn trái cây là tốt nhất, nhưng ăn hoa quả sau bữa cơm thường sẽ bị trướng bụng, tốt nhất vẫn nên dùng nước ép hoa quả tươi, thành phần dinh dưỡng bảo lưu lại, cũng sẽ không gây trướng bụng."
Khương Sam cảm kích gật gật đầu:
“Có đạo lý, về sau em thử xem."
Lưu Hoằng nói với lão bà của ông ta:
“Bà đi ép nước hoa quả đi, tôi còn uống nước trái cây, trò chuyện thêm một lát, nghỉ một lát Khương Sam cũng nên trở về trường học."
Lão bà Lưu Hoằng không chờ Khương Sam nói ra lời cự tuyệt, nhanh chóng trở về phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền dùng khay mang ra ba ly nước trái cây.
Khương Sam không động cái cốc, Lưu Hoằng cùng lão bà đưa mắt nhìn nhau, lão bà nuốt nước miếng thuận tiện đem cốc nước hướng bên tay của Khương Sam, cười ân cần nói:
“Đến nếm thử, bên trong thêm mấy loại hoa quả đâu."
“Cám ơn sư mẫu."
Khương Sam tiếp nhận cái cốc, cười cười đưa lên bên miệng. Ánh mắt Lưu Hoằng có chút đăm đăm nhìn miệng của Khương Sam. Tươi cười trên mặt lão bà của ông ta thì có chút cương cứng, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng của Khương Sam, Khương Sam giơ tay lên, nước trái cây đã nhanh muốn đưa đến bên miệng.
Miệng Lưu Hoằng nhanh theo nhịp nhịn không được liền mở ra.
“Ngô, đúng rồi."
Nước trái cây nhanh chóng đụng phải môi, Khương Sam lại đem tay thu hồi lại.
Hai người Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta, trong lòng bọn họ nhất thời lộp bộp một tiếng, hai tay song song giật giật, lập tức liền muốn đưa tay ra đem cái cốc ấn trở về!
Khương Sam nhanh chóng đem cái cốc một lần nữa đặt ở trên bàn, Lưu Hoằng cho rằng cô nhìn ra cái gì, biểu tình có chút cứng ngắc, ai biết Khương Sam chỉ là sờ sờ vào trong túi của mình.
“Thiếu chút nữa quên, tôi có một thứ muốn cho Lưu giáo sư cùng sư mẫu, muốn hai người nhìn xem đâu."
Hai người thế này mới thở ra một hơi, Lưu Hoằng ghé sát vào cô hỏi:
“Thứ gì?"
Lão bà Lưu Hoằng vốn ngồi bên cạnh của Khương Sam, Lưu Hoằng lúc này lại làm bộ làm tịch ngồi lại gần, khoảng cách giữa ba người lập tức liền được thu hẹp rất gần. Hai vợ chồng trùng hợp đem Khương Sam ngăn lại ở trung gian, tay lão bà Lưu Hoằng giật giật, chuẩn bị lấy cốc nước trái cây ở trên bàn.
Khương Sam làm như không có cảm giác chút nào, lúc này vẫn lục lọi trong túi xách tìm thứ mà mình muốn tìm, ôn ôn nhu nhu, cười tủm tỉm ngẩng đầu:
“A! Ở chỗ này đây!"
Hai người tâm tư dị biệt đều chuyên chú nhìn chằm chằm vào trên mặt của Khương Lam, lúc này này thấy Khương Sam đột nhiên nở nụ cười, phản ứng chậm mất nửa nhịp, sau đó mới trì độn cúi đầu nhìn xem Khương Sam lấy ra cái gì.
Tiếp sau đó là hai tiếng hét thảm thiết thê lương một trước một sau chợt vang lên!
“A! ! ! ! Mắt của tôi!"
“Ngô! Đau quá!"
Lúc này, mặt của hai người bất chợt bị văng lên đầy khí độc cay xè, hai người ăn đau, nhanh chóng che mắt ngả ra phía sau!
Nhưng tiếng hét thảm thiết của hai người Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta còn chưa có triệt để dâng lên, một tiếng hét so với hai người bọn họ lại càng thêm thảm thiết, càng thêm bén nhọn, càng thêm thê lương mạnh mẽ nổ vang ở ngay bên tai của bọn họ!
“Cứu mạng a! Các ngươi muốn làm gì! Cút đi!"
Hai tay che lại mắt vẫn còn đau nhức, cái gì cũng nhìn không thấy, hai vợ chồng này bị tiếng hét chói tai dọa sợ tới mức từ đầu đến chân ngay cả xương cốt đều cảm thấy lạnh lẽo!
Gặp quỷ sao!
Không đợi cho bọn họ ý thức được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cửa đột nhiên xuất hiện một thanh âm bị đạp, tiếp theo đó chính là một tiếng ngắn ngủi “Phốc" một tiếng trầm vang, khóa cửa trong nháy mắt bị súng giảm thanh bắn rớt.
“Phanh!"
Cửa bị một cước đá văng, cùng lúc đó là một người có bóng dáng cao lớn bén nhọn nhanh chóng xông vào!
“Ô ô!"
Sắc mặt Tần Chiến âm trầm khó coi còn chưa kịp xông vào phòng, một thân thể mềm mại chứa đầy hương cỏ xanh giống như tên bắn nhanh chóng lao vào trong lòng của hắn, cước bộ của Tần Chiến nhất thời liền đình chỉ tại chỗ!
“Tần, Tần chính ủy."
Khương Sam sợ tới mức toàn thân đều run rẩy, đôi tay thon dài chỉ biết nắm thật chặt lấy vạt áo trước ngực của Tần Chiến, vùi đầu ở trong lòng hắn, khóc không thành tiếng chỉ kêu tên của hắn, lời nói không có mạch lạc, muốn nói đều không nói rõ.
Tần Chiến nhíu mi cúi đầu, quần áo của Khương Sam bị kéo loạn thất bát tao. Vừa rồi thời điểm Khương Sam kinh hoảng nhào tới, hắn chỉ thoáng nhìn nhưng lại rõ rệt nhìn thấy, chỗ thứ nhất trên cổ áo của cô có một lỗ hổng đã bị kéo ra, trước ngực một mảng da thịt trắng nõn nộn nộn nhẹ nhàng run run trong không khí, là người đều có thể nhìn ra đây chính là bộ dáng bị khi dễ.
Trong phòng, hai người Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta hai tay che mắt, kinh nghi bất định nhìn ngó xung quanh tán loạn nhưng cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Bọn họ đã phát giác ra được Khương Sam biết ý đồ của bọn họ, lúc này không rõ người tiến vào là ai, một bên miệng kêu thảm thiết một bên còn có ý đồ lừa gạt để bắt lấy Khương Sam.
Mỗi một câu nói của hai người, thân mình Khương Sam run lại càng thêm lợi hại hơn một ít. Sắc mặt của Tần Chiến lúc này đã đen như đáy nồi, do dự một chút, rồi mới trấn an vỗ vỗ Khương Sam.
So sánh với hắn mà nói cô quả thực là thon gầy yếu đuối hơn nhiều.
“Được rồi, không sao."
Khương Sam nức nở ngẩng đầu, từ trong ngực của Tần Chiến nhìn lên, đôi mắt to tròn phủ đầy sương mù, bên trong tất cả đều là nước mắt:
“Bọn họ, ô ô, bọn họ còn muốn bắt tôi uống cái gì đó."
Cô gái ở trong ngực, ánh mắt mềm mại giống như bông tuyết đầu đông, từ trên bầu trời bay xuống dưới đáp xuống nền ngói lam, rồi lại trong gió nhẹ xoay vòng run rẩy, nhẹ nhàng xa xăm dừng lại trên một mảnh lá trúc xanh tươi kia, phiêu đãng nhộn nhạo nhẹ nhàng phủ xuống, sau đó liền quét tới một mẫu ba phần đất mềm mại nhất nơi đáy lòng của người kia. Chống lại một đôi con ngươi như vậy, đồng tử âm trầm của Tần Chiến bỗng nhiên co rụt lại, ánh mắt nhoáng lên một cái, nhanh chóng nhìn về phía phòng khách, quả nhiên thấy trên bàn được bày ra ba ly nước trái cây.
“Đem hai người này trói lại cho tôi! Thu lại nước trái cây ở trên bàn!"
Tần Chiến lạnh mặt phân phó cấp dưới của mình đang đứng ở sau lưng.
“Rõ!"
Những người đằng sau nhanh chóng tiến vào trong phòng, ánh mắt không dám nhìn loạn hướng tới Tần Chiến cùng Khương Sam, mắt nhìn thẳng đi đến chỗ hai người là Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta.
Khương Sam làm như lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi cô cố gắng diễn đạt thật giống, hoang mang rối loạn trực tiếp nhào qua, lúc này nếu vẫn còn làm xấu ở trên người của Tần chính ủy, nếu đem hắn chọc giận chắc chắn mất sẽ nhiều hơn được, Khương Sam vội lau chùi nước mắt, vội vàng muốn lui về phía sau.
“Không, ngượng ngùng, vừa rồi do tôi quá sợ hãi, cho nên…"
“Không có việc gì."
Vì trả đũa, biểu hiện phải giống thật một ít, cho nên vừa rồi Khương Sam vội vàng gian nan dùng lực kéo mạnh quần áo của chính mình một phen, kết quả bởi vì sốt ruột động tác kéo quá lớn, áo bị kéo rách ra không ít, chỉ là may mắn váy áo này dài, nhìn qua ngược lại không phải thật quá phận.
Cô lại nơi nào biết, đứng từ góc độ của Tần Chiến, từ trên nhìn xuống, so sánh cô cùng những người cùng lứa tuổi khác, đồ lót của Khương Sam muốn đầy đặn hơn nhiều, cảm giác gần như chỉ cần nhìn một cái sẽ không bỏ sót cái gì.
Hơn nữa gương mặt đầy nước mắt ủy ủy khuất khuất, hoảng hoảng hốt hốt muốn rớt cũng không xong còn đong đầy ở trong hốc mắt, ngón tay của Khương Sam lắp bắp đầy đặn nhìn qua quả thực là muốn tra tấn cá nhân đến chết mà.
“Trước mặc vào."
Trên gương mặt xanh mét của Tần Chiến đột nhiên chợt lóe lên một phần không được tự nhiên, tầm mắt đi, cởi chiếc áo quân trang trên người đưa cho Khương Sam phủ thêm.
Giờ khắc này không biết vì cái gì, trong lòng Tần Chiến thế nhưng vô cùng may mắn chính mình từng cảnh tỉnh Khương Sam qua, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm đúng lúc gọi điện thoại cho hắn, hắn thấy vô cùng may mắn Khương Sam có thể thông minh thỏa đáng, đúng thời điểm thật sự liên lạc cho hắn, bằng không hôm nay sợ rằng cô thật sự sẽ phạm phải sai lầm lớn.
Vừa khoác áo cho tốt, Lưu Hoằng vừa vặn bị cấp dưới của Tần Chiến áp giải đi qua bên người của Khương Sam, cô không tự giác nắm chặt lấy áo quân trang thối lui, Tần Chiến đen mặt một cước liền đạp qua!
“Súc sinh!" Tần Chiến chửi nhỏ.
Giãy giụa gào thét nửa ngày, thẳng đến lúc bị bắt lại, cách rất gần Lưu Hoằng mới nghe được tiếng của người đứng trong phòng này thế nhưng giống như là Tần chính ủy!
Đầu Lưu Hoằng nhất thời mộng mị, sợ đến mức thiếu chút nữa nước mắt chảy ra, hai chân mềm nhũn héo rũ trên đất.
Mà cùng lúc đó, ai cũng đều không có chú ý đến, ở trước của của Lưu gia, trừ bỏ hai chiếc xe Jeep treo biển hành nghề quân đội, cách đó không xa, còn dừng lại một chiếc màu đen Land Rover.
Bạch Kỳ ngồi trên ghế điều khiển, điếu thuốc trong tay thiêu đốt chỉ còn một nửa, làn khói màu xám trắng thật dài còn lơ lửng trên tàn thuốc, Bạch Kỳ trầm mặc, vẫn ngồi im không nhúc nhích, phảng phất giống như một pho tượng trong một tòa tuyên lâu chưa từng thay đổi.
Đầu tiên, trong mắt hiện ra điểm điểm lãnh quang, tiếp đó là sắc mặt lạnh xuống, chờ khi đến thời điểm hắn nhìn thấy Tần Chiến ôm Khương Sam khoác một chiếc áo quân trang đi ra ngoài, toàn thân Bạch Kỳ đột nhiên nổi lên lệ khí cực hạn, ánh mắt nhanh chóng thay đổi vô cùng hung ác!
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi