Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 71: Chương 33.2
Editor: Thiên Vi
Khâu Bảo chán nản, cô chưa bao giờ bị người khác nói như vậy, Trương Phức Uất độc miệng, tranh chấp trong chốc lát Khâu Bảo liền bị chọc tức, trong hốc mắt là ngân ngấn nước mắt. Lô Trân ở một bên hảo hảo làm một kẻ xem náo nhiệt, Trương Phức Uất thấy Khâu Bảo nói không lại mình, trong giọng nói lại càng thêm đắc ý.
“Thế nào, cô cho rằng cô nổi giận tôi liền sợ cô sao? Ngược lại, tôi nên giải thích một chút cho cô hiểu. Đột nhiên Khương Sam có thể lấy ra rất nhiều quần áo như thế này, lại luôn ăn diện hoa chi chiêu triển(?_?), động một cái liền xuất quỷ nhập thần tìm không thấy bóng người, cô nói xem cô ta là đi nơi nào a? Đi làm biểu*(gái điếm, gái nhà thổ) lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết cái gì? Cùng người như vậy xen lẫn cùng nhau, cô thật cho rằng chính mình là thứ tốt gì?"
“Cô nói bậy bạ gì đó!" Khâu Bảo ăn nói vụng về, lại chưa từng cùng người khác cãi nhau qua, chỉ biết tức giận đứng tại chỗ thẳng lau nước mắt.
“Tư tưởng của cô cũng quá dơ bẩn đi!"
Trương Phức Uất cười nhạo:
“Cũng không biết là tư tưởng của ai dơ bẩn đâu, hơn nữa, tư tưởng dơ bẩn tổng thể so với thân mình ô uế còn tốt hơn rất nhiều đi."
Chính lúc mọi người đang náo nhiệt:
“Phanh"một tiếng, cửa phòng vệ sinh được mở ra, trong phòng liền an tĩnh lại. Khương Sam nói chuyện điện thoại đã xong, vừa đúng lúc đi ra.
Khâu Bảo không biết Khương Sam có nghe thấy bọn họ nói chuyện hay không, sợ Khương Sam nhìn thấy vội xoay lưng qua lau nước mắt.
Trương Phức Uất ăn qua vài lần mệt ở trong tay Khương Sam cho nên cô ta không dám chính diện đắc tội cô, bĩu môi ngồi xuống.
Sắc mặt Khương Sam vẫn như thường, một bộ dáng không có phát hiện ra dị trạng ở trong phòng. Lô Trân có chút chột dạ, đầu cúi xuống không dám nhìn thẳng cô, mặc kệ trong lòng khinh thường cùng suy đoán như thế nào, cũng mặc kệ ở trong bóng tối phê phán Khương Sam không có điểm nào tốt như thế nào, đến thời điểm bản nhân cô ta đối diện với Khương Sam, theo bản năng lại làm cho cô ta nhịn không được liền sinh ra một loại kiêng kị.
Khương Sam không đi ra cửa, hai tay đút túi đi về phía của Khâu Bảo.
Trên mặt Khâu Bảo còn mang theo nước mắt, Khương Sam nhìn thấy thần sắc ủy khuất lóe lên trong hai mắt của Khâu Bảo, không cần hỏi thêm cái gì, cô liền lập tức đi qua.
“Uống nước không?"
Khâu Bảo lắc đầu, khụt khịt mũi, cố kéo ra một mạt tươi cười, trên mặt làm ra vẻ vô sự:
“Cậu uống đi, tôi không khát."
Khương Sam pha cho mình một tách cà phê, cà phê này là cô lấy ở trong nhà rồi mang đến đây, cô luôn để trong cái bình trang tròn bằng sứ trắng. Vì thế mà Trương Phức Uất không biết ở sau lưng phỉ báng cô bao nhiêu lần, nói cô không có tiền còn muốn làm bộ làm tịch thanh trang tao nhã, tìm một cái bình trang phấn không ra phấn, bạch không bạch như vậy, ai biết trong bình trang này là một khối tiền hay là một bao Nestlé?
Sau khi pha cà phê tốt lắm, Khương Sam đồng dạng muốn bưng chiếc cốc cà phê cũng làm bằng sứ trắng đi về phía giường, thời điểm đi ngang qua Trương Phức Uất cùng Lô Trân, cô phảng phất giống như nhớ tới cái gì liền dừng bước:
“Các cô muốn uống không?"
Trương Phức Uất không để ý tới cô, che mũi trợn trắng mắt, trên mặt viết chói lọi mấy chữ khinh thường cùng ghét bỏ.
Lô Trân chỉ cười cười, chỉ một hộp màu xanh Maxwell House* trên bàn của mình:
“Tôi cũng có a, cô uống đi."
Maxwell house*: một loại cà phê
Trương Phức Uất “Phụt" một tiếng liền bật cười, trên mặt Lô Trân lập tức liền hiện ra vài phần xấu hổ, xin lỗi nhìn Khương Sam, một bộ dáng muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Khương Sam cười cười, cô đi sang một bên lại vừa vặn bị ghế ngồi của Trương Phức Uất chặn lại, hơi nâng nâng cốc cà phê, Khương Sam nói:
“Làm phiền nhường một chút, tôi không qua được."
Trương Phức Uất đại mã kim đao* ngồi, chẳng những không nhường ngược lại sau đó lại càng thêm nhích tới gần:
“Không qua được chẳng lẽ cô không thể từ một bên khác đi vòng qua được sao."
Khương Sam không hỏi lại ý kiến của cô ta, tự do tự tại tiếp tục đi vòng ra sau lưng ghế của cô ta muốn đi vào trong. Trương Phức Uất yêu nhất chính là trêu cợt Khương Sam, như thế nào sẽ để cho cô như ý, cô ta khiêu khích đem ghế xê dịch, nhất định muốn bức Khương Sam từ một bên khác đi qua.
Đại mã kim đao*: nghĩa của cụm thành ngữ này gắn với phong cách mạnh mẽ, quyết liệt, đường hoàng, đĩnh đạc, thẳng thắng, sắc sảo, sảng khoái,..
“Nha."
Cước bộ Khương Sam liền bị vấp phải chân ghế, đưa một tay chống đỡ trên vách tường, đồng thời cổ tay liền xảo diệu (khéo léo) một cái, sau đó nhịn không được kêu nhỏ một tiếng.
“A!!!"
Tiếp sau đó là một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên!
Bị cà phê nóng rót đầy đầu cùng đầy mặt, Trương Phức Uất kêu lên sợ hãi giật bắn lên, ánh mắt mê hoặc đầy nước cà phê, cô ta ăn đau, muốn xoa lại không dám đưa tay động thủ.
“Xin lỗi xin lỗi, cô, cô không sao chứ!"
Khương Sam cuống quít đi lên đỡ, trên mặt tràn đầy kích động, một đôi vân lồng vụ nhiễu(k biết là gì a? Ai biết chỉ ta nha) nhưng trong đôi mắt lại một mảnh lạnh lùng,Trương Phức Uất một bên thét chói tai một bên tức giận vừa mắng vừa xô đẩy.
“Cút đi! Cô cút ngay cho tôi! Khương Sam cô dám hắt cà phê vào tôi! Tiện nhân! Tôi sẽ không để yên cho cô!"
Lô Trân bị dọa sợ đến ngây người, Trương Phức Uất không ngừng nhảy lên muốn đánh Khương Sam, Khương Sam không ngừng giải thích cùng nhún nhường, thân mình buông lỏng chợt lóe khỏi ma trảo của Trương Phức Uất.
Trước mắt của Trương Phức Uất mơ mơ hồ hồ cái gì đều không thấy rõ, thiếu chút nữa thì vấp phải chân bàn.
“Tôi thật sự không phải cố ý, xin lỗi…"
Khương Sam vừa nói xin lỗi, một bên làm bộ như lơ đãng đem ghế chắn ở trước người đẩy qua, nhất thời chân của Trương Phức Uất không có chỗ bám trụ, lần nữa hét lên một tiếng sau đó là ngã về phía sau.
Lô Trân sợ tới mức theo bản năng liền đưa tay ra đỡ. Tay của Trương Phức Uất vừa lúc chống lên cái bàn gỗ ở bên cạnh, Khương Sam nhẹ nhàng giẫm vào cổ chân của cô ta một giẫm!
Trương Phức Uất ăn đau, nhấc chân liền hướng tới Lô Trân áp qua!
“Phanh!"
Một trận hỗn độn, Trương Phức Uất cùng Lô Trân song song té lăn trên mặt đất, hai người đầu váng mắt hoa còn chưa kịp kêu lên sợ hãi trong hoảng loạn, đồng thời Trương Phức Uất liền bị bàn đè lên, trên bàn bày ra một đống lớn gì đó hết thảy đều đập vào trên người của hai người.
Lúc trước Lô Trân đang viết bút ký, Trương Phức Uất đang vẽ dở móng tay, lúc này nắp của lọ sơn móng tay còn mở, bình mực, còn có cái hộp phấn, cả một đống sách vở hoàn toàn rơi xuống trên người của hai người.
Lô Trân bị đè ở phía dưới, cô ta ăn đau kêu lên thành tiếng! Hai người càng giãy giụa lại càng loạn, chẳng những không đứng dậy được, ngay cả cái ghế cũng đều bị kéo ngược lại đổ xuống dưới, vừa lúc đụng vào trước ngực của Trương Phức Uất.
Trương Phức Uất quá đau, ngay cả nói cũng không nói ra được.
Khâu Bảo mới đầu là kinh hách sau đó là cảm thấy một màn trước mắt này quả thực là quá khôi hài. Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt liền trở nên hết sức buồn cười. Khương Sam nhếch môi cười với cô, sốt ruột nói:
“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy, Khâu Bảo đừng lo lắng, chúng ta nhanh đến đỡ hai người bọn họ đứng lên."
Ngoài miệng nói như vậy, Khương Sam lại nhẹ bẫng buông lỏng quyển sách trong tay.
Lúc trước thừa dịp loạn cô còn cầm ở trong tay một quyển từ khóa quá trình vật rơi tự do thật dày, lúc này quyển sách trực tiếp nện vào trên mặt của Trương Phức Uất, Trương Phức Uất chính diện bị sách vở đập trúng, kêu đau một tiếng, giống như ngay lập tức bị người khác đánh cho một cái bạt tai, phỏng chừng ngay cả môi cũng bị sưng lên.
Hai mắt của Khâu Bảo lập tức mở to ra nhìn, Khương Sam cùng với cô trừng mắt nhìn nhau, Khâu Bảo lúc này mới vô thanh ngốc hề hề bật cười.
Khương Sam một mình có thể ẩn nhẫn cực độ, cô không dễ dàng nguyện ý cùng ai kết thù kết oán, lo liệu trước mặt, sau lưng cô luôn luôn lưu ba phần nguyên tắc.
Nhưng Khương đại tiểu thư lại có một cái tật xấu. Đó là cô rất bao che khuyết điểm, vô cùng bao che khuyết điểm, khi dễ cô, cô tự nhiên có thể có một ngàn một vạn biện pháp đánh trả lại, nhưng chỉ một điểm, đó là ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý lên người bên cạnh của cô.
******
Kế tiếp là hai ngày nghỉ, Khương Sam đem tất cả mọi chuyện đều buông xuống, tự giam mình trong biệt thự chuyên tâm luyện vũ từ sớm đến muộn cảm giác như không biết đến mệt mỏi là gì.
Khương Sam cùng với âm nhạc sôi nổi, luyện đến khi cả người đầy là mồ hôi, nhưng ánh mắt của cô càng ngày lại càng sáng, một gương mặt lớn chừng bàn tay, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy là cơ trí gần như muốn bức tâm hồn người khác.
Khương Sam múa đơn được hình dung giống như là Lạc Thần trong sách cổ nhẹ nhàng bước ra, xoay đều chậm nhiễu, dáng vẻ xinh đẹp, cô giống như một bông hoa quỳnh từ một nơi bí mật gần đó lặng yên không một tiếng động chợt nở rộ, vô thanh vô tức biến thành một điểm sáng cướp nhân tâm phách(ta chịu), dù nhìn thoáng qua cũng sẽ không thể rời mắt đi được.
Chuyên tâm đắm chìm trong thế giới vũ đạo, Khương Sam một chút đều không biết, trải qua một thế rèn luyện, tâm cảnh lúc này cùng với trước đây sớm đã có bất đồng rất lớn, trình tự vũ đạo cũng cao lên thêm một bậc.
Nếu đem cảnh tượng luyện vũ hiện tại của cô ghi lại so sánh cùng với thời điểm cô luyện vũ trước lúc còn chưa có trùng sinh, người có chút kinh nghiệm đều có thể nhìn ra đây quả thực là Phượng Hoàng Niết Bàn, hoàn toàn giống như từ hai người biến hóa ra vậy.
Đến giữa trưa thứ hai, Khương Sam mới tỏ lòng cảm tạ, lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho Lưu Hoằng muốn mời ông ta ăn cơm.
Lưu Hoằng lúc này đang đứng trước danh giới kiên nhẫn cuối cùng, trước giờ ông ta chưa thấy qua học sinh nào vô cùng khéo léo như vậy, mặc kệ ông ta sử dụng thủ đoạn gì, cô cũng đều một mặt giả bộ ngớ ngẩn để lừa qua. Nhưng Lưu Hoằng chỉ có thể đánh chủ ý vào chỉ đạo vũ đạo, lại không có biện pháp đi bức người ta lại đây, vội vàng rồi để lộ ra nhiều dấu vết như vậy.
Ông ta vốn cho rằng chính mình tung ra chiêu trò giúp Khương Sam thành công báo danh, cô bé còn đang do do dự dự kia nhất định sẽ mang ơn đối với mình, cũng sẽ triệt để tín nhiệm bản thân.
Nhưng nhưng suy đoán của ông ta lại rơi vào khoảng không, cho dù biết chính mình có tư cách để tham tuyển, nhưng Khương Sam vẫn là một bộ dáng bất động thanh sắc, nếu không phải hôm nay cô gọi điện thoại đến mời ông ta ăn cơm, Lưu Hoằng thiếu chút nữa liền chuẩn bị rút lại tên báo danh của cô, triệt để buông tha dụ dỗ đối với Khương Sam.
Triệu Thanh Thanh biết Khương Sam rốt cuộc bắt đầu mắc câu chủ động liên hệ với Lưu Hoằng, trong lòng nhất thời mừng thầm, thời điểm thấy mặt Bạch Kỳ liền bắt đầu vô tình hữu ý ở trước mặt hắn nói chuyện về giáo sư Lưu Hoằng của mình, lại làm bộ như lơ đãng đem chuyện hỗ động (tương tác qua lại) giữa hai người nói ra, lại hé lộ ra một chút chuyện Lưu Hoằng đối với Khương Sam trợ giúp.
Mặc kệ cô ta nói như thế nào, Bạch Kỳ cũng đều là một bộ dáng không thèm để ý chút nào, nhưng Triệu Thanh Thanh lại rõ rệt phát giác ra số lần Bạch Kỳ hút thuốc lá nhiều lên, biết lời của mình có tác dụng, trong lòng của cô ta lại càng thêm đắc ý.
Lưu Hoằng tuy rằng ngứa ngáy khó nhịn ghê gớm, nhưng ông ta vẫn biết rõ đạo lý đối phó với người giống như Khương Sam, nếu ngươi biểu hiện ra sốt ruột, hoặc là ngay từ đầu liền đi quá giới hạn, hết thảy cố gắng kia sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên lúc Lưu Hoằng gặp mặt hay ăn cơm cùng với Khương Sam, ông ta đều thực quy củ.
Khương Sam chưa từng theo như ý của Lưu Hoằng đó là đi đến nhà của ông ta để cùng luyện vũ. Cô khiêm tốn thỉnh giáo những tương quan trên phương diện tri thức, lại không đề cập tới chuyện muốn ông ta trực tiếp làm lão sư chỉ đạo trong quá trình luyện vũ của chính mình, tổng chính là cô mời ông ta đi ăn cơm, địa phương đều là những nhà hàng phụ cận Quân Nghệ hoặc là đại học T.
Cùng với đó, là ngày tuyển chọn sắp tới gần, mắt thấy không quá hai ngày nữa là bắt đầu tới đợt tuyển chọn lần thứ nhất, Lưu Hoằng vừa vội vàng lại vừa hiếu kỳ, càng không chiếm được lại càng thêm khuyên chính mình cần phải kiên nhẫn, mỗi ngày vắt hết óc tưởng làm như thế nào có thể mau mau đem Khương Sam đến chỗ mình.
Giữa trưa hôm nay, sau khi Khương Sam ăn cơm cùng với Lưu Hoằng xong, vừa ra khỏi cửa đi đến ven đường, một chiếc quân sự Jeep* liền đình chỉ ở trước mặt của cô.
Hàng ghế sau, cửa kính xe được từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt kiên nghị lại uy nghiêm của Tần Chiến, vẫn là một thân quân trang ngay ngắn như cũ, mũ lính được cầm ở trên tay, khi không có mũ che giấu, một đôi mâu hẹp dài cùng ánh mắt sắc bén mười phần của Tần Chiến được lộ ra, đôi môi mỏng lạnh bạc thoáng mím lại, người khác khi nhìn thấy hắn như vậy liền nhịn không được mà nghĩ đến, khí lạnh ở trên mặt hắn thật đúng là nhiều hơn vài phần, nó giống như lưỡi dao sắc bén được tra ra khỏi vỏ vậy.
“Lên xe."
Tần Chiến nói tiếp:
“Tôi có lời muốn hỏi cô.
Khâu Bảo chán nản, cô chưa bao giờ bị người khác nói như vậy, Trương Phức Uất độc miệng, tranh chấp trong chốc lát Khâu Bảo liền bị chọc tức, trong hốc mắt là ngân ngấn nước mắt. Lô Trân ở một bên hảo hảo làm một kẻ xem náo nhiệt, Trương Phức Uất thấy Khâu Bảo nói không lại mình, trong giọng nói lại càng thêm đắc ý.
“Thế nào, cô cho rằng cô nổi giận tôi liền sợ cô sao? Ngược lại, tôi nên giải thích một chút cho cô hiểu. Đột nhiên Khương Sam có thể lấy ra rất nhiều quần áo như thế này, lại luôn ăn diện hoa chi chiêu triển(?_?), động một cái liền xuất quỷ nhập thần tìm không thấy bóng người, cô nói xem cô ta là đi nơi nào a? Đi làm biểu*(gái điếm, gái nhà thổ) lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết cái gì? Cùng người như vậy xen lẫn cùng nhau, cô thật cho rằng chính mình là thứ tốt gì?"
“Cô nói bậy bạ gì đó!" Khâu Bảo ăn nói vụng về, lại chưa từng cùng người khác cãi nhau qua, chỉ biết tức giận đứng tại chỗ thẳng lau nước mắt.
“Tư tưởng của cô cũng quá dơ bẩn đi!"
Trương Phức Uất cười nhạo:
“Cũng không biết là tư tưởng của ai dơ bẩn đâu, hơn nữa, tư tưởng dơ bẩn tổng thể so với thân mình ô uế còn tốt hơn rất nhiều đi."
Chính lúc mọi người đang náo nhiệt:
“Phanh"một tiếng, cửa phòng vệ sinh được mở ra, trong phòng liền an tĩnh lại. Khương Sam nói chuyện điện thoại đã xong, vừa đúng lúc đi ra.
Khâu Bảo không biết Khương Sam có nghe thấy bọn họ nói chuyện hay không, sợ Khương Sam nhìn thấy vội xoay lưng qua lau nước mắt.
Trương Phức Uất ăn qua vài lần mệt ở trong tay Khương Sam cho nên cô ta không dám chính diện đắc tội cô, bĩu môi ngồi xuống.
Sắc mặt Khương Sam vẫn như thường, một bộ dáng không có phát hiện ra dị trạng ở trong phòng. Lô Trân có chút chột dạ, đầu cúi xuống không dám nhìn thẳng cô, mặc kệ trong lòng khinh thường cùng suy đoán như thế nào, cũng mặc kệ ở trong bóng tối phê phán Khương Sam không có điểm nào tốt như thế nào, đến thời điểm bản nhân cô ta đối diện với Khương Sam, theo bản năng lại làm cho cô ta nhịn không được liền sinh ra một loại kiêng kị.
Khương Sam không đi ra cửa, hai tay đút túi đi về phía của Khâu Bảo.
Trên mặt Khâu Bảo còn mang theo nước mắt, Khương Sam nhìn thấy thần sắc ủy khuất lóe lên trong hai mắt của Khâu Bảo, không cần hỏi thêm cái gì, cô liền lập tức đi qua.
“Uống nước không?"
Khâu Bảo lắc đầu, khụt khịt mũi, cố kéo ra một mạt tươi cười, trên mặt làm ra vẻ vô sự:
“Cậu uống đi, tôi không khát."
Khương Sam pha cho mình một tách cà phê, cà phê này là cô lấy ở trong nhà rồi mang đến đây, cô luôn để trong cái bình trang tròn bằng sứ trắng. Vì thế mà Trương Phức Uất không biết ở sau lưng phỉ báng cô bao nhiêu lần, nói cô không có tiền còn muốn làm bộ làm tịch thanh trang tao nhã, tìm một cái bình trang phấn không ra phấn, bạch không bạch như vậy, ai biết trong bình trang này là một khối tiền hay là một bao Nestlé?
Sau khi pha cà phê tốt lắm, Khương Sam đồng dạng muốn bưng chiếc cốc cà phê cũng làm bằng sứ trắng đi về phía giường, thời điểm đi ngang qua Trương Phức Uất cùng Lô Trân, cô phảng phất giống như nhớ tới cái gì liền dừng bước:
“Các cô muốn uống không?"
Trương Phức Uất không để ý tới cô, che mũi trợn trắng mắt, trên mặt viết chói lọi mấy chữ khinh thường cùng ghét bỏ.
Lô Trân chỉ cười cười, chỉ một hộp màu xanh Maxwell House* trên bàn của mình:
“Tôi cũng có a, cô uống đi."
Maxwell house*: một loại cà phê
Trương Phức Uất “Phụt" một tiếng liền bật cười, trên mặt Lô Trân lập tức liền hiện ra vài phần xấu hổ, xin lỗi nhìn Khương Sam, một bộ dáng muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Khương Sam cười cười, cô đi sang một bên lại vừa vặn bị ghế ngồi của Trương Phức Uất chặn lại, hơi nâng nâng cốc cà phê, Khương Sam nói:
“Làm phiền nhường một chút, tôi không qua được."
Trương Phức Uất đại mã kim đao* ngồi, chẳng những không nhường ngược lại sau đó lại càng thêm nhích tới gần:
“Không qua được chẳng lẽ cô không thể từ một bên khác đi vòng qua được sao."
Khương Sam không hỏi lại ý kiến của cô ta, tự do tự tại tiếp tục đi vòng ra sau lưng ghế của cô ta muốn đi vào trong. Trương Phức Uất yêu nhất chính là trêu cợt Khương Sam, như thế nào sẽ để cho cô như ý, cô ta khiêu khích đem ghế xê dịch, nhất định muốn bức Khương Sam từ một bên khác đi qua.
Đại mã kim đao*: nghĩa của cụm thành ngữ này gắn với phong cách mạnh mẽ, quyết liệt, đường hoàng, đĩnh đạc, thẳng thắng, sắc sảo, sảng khoái,..
“Nha."
Cước bộ Khương Sam liền bị vấp phải chân ghế, đưa một tay chống đỡ trên vách tường, đồng thời cổ tay liền xảo diệu (khéo léo) một cái, sau đó nhịn không được kêu nhỏ một tiếng.
“A!!!"
Tiếp sau đó là một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên!
Bị cà phê nóng rót đầy đầu cùng đầy mặt, Trương Phức Uất kêu lên sợ hãi giật bắn lên, ánh mắt mê hoặc đầy nước cà phê, cô ta ăn đau, muốn xoa lại không dám đưa tay động thủ.
“Xin lỗi xin lỗi, cô, cô không sao chứ!"
Khương Sam cuống quít đi lên đỡ, trên mặt tràn đầy kích động, một đôi vân lồng vụ nhiễu(k biết là gì a? Ai biết chỉ ta nha) nhưng trong đôi mắt lại một mảnh lạnh lùng,Trương Phức Uất một bên thét chói tai một bên tức giận vừa mắng vừa xô đẩy.
“Cút đi! Cô cút ngay cho tôi! Khương Sam cô dám hắt cà phê vào tôi! Tiện nhân! Tôi sẽ không để yên cho cô!"
Lô Trân bị dọa sợ đến ngây người, Trương Phức Uất không ngừng nhảy lên muốn đánh Khương Sam, Khương Sam không ngừng giải thích cùng nhún nhường, thân mình buông lỏng chợt lóe khỏi ma trảo của Trương Phức Uất.
Trước mắt của Trương Phức Uất mơ mơ hồ hồ cái gì đều không thấy rõ, thiếu chút nữa thì vấp phải chân bàn.
“Tôi thật sự không phải cố ý, xin lỗi…"
Khương Sam vừa nói xin lỗi, một bên làm bộ như lơ đãng đem ghế chắn ở trước người đẩy qua, nhất thời chân của Trương Phức Uất không có chỗ bám trụ, lần nữa hét lên một tiếng sau đó là ngã về phía sau.
Lô Trân sợ tới mức theo bản năng liền đưa tay ra đỡ. Tay của Trương Phức Uất vừa lúc chống lên cái bàn gỗ ở bên cạnh, Khương Sam nhẹ nhàng giẫm vào cổ chân của cô ta một giẫm!
Trương Phức Uất ăn đau, nhấc chân liền hướng tới Lô Trân áp qua!
“Phanh!"
Một trận hỗn độn, Trương Phức Uất cùng Lô Trân song song té lăn trên mặt đất, hai người đầu váng mắt hoa còn chưa kịp kêu lên sợ hãi trong hoảng loạn, đồng thời Trương Phức Uất liền bị bàn đè lên, trên bàn bày ra một đống lớn gì đó hết thảy đều đập vào trên người của hai người.
Lúc trước Lô Trân đang viết bút ký, Trương Phức Uất đang vẽ dở móng tay, lúc này nắp của lọ sơn móng tay còn mở, bình mực, còn có cái hộp phấn, cả một đống sách vở hoàn toàn rơi xuống trên người của hai người.
Lô Trân bị đè ở phía dưới, cô ta ăn đau kêu lên thành tiếng! Hai người càng giãy giụa lại càng loạn, chẳng những không đứng dậy được, ngay cả cái ghế cũng đều bị kéo ngược lại đổ xuống dưới, vừa lúc đụng vào trước ngực của Trương Phức Uất.
Trương Phức Uất quá đau, ngay cả nói cũng không nói ra được.
Khâu Bảo mới đầu là kinh hách sau đó là cảm thấy một màn trước mắt này quả thực là quá khôi hài. Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt liền trở nên hết sức buồn cười. Khương Sam nhếch môi cười với cô, sốt ruột nói:
“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy, Khâu Bảo đừng lo lắng, chúng ta nhanh đến đỡ hai người bọn họ đứng lên."
Ngoài miệng nói như vậy, Khương Sam lại nhẹ bẫng buông lỏng quyển sách trong tay.
Lúc trước thừa dịp loạn cô còn cầm ở trong tay một quyển từ khóa quá trình vật rơi tự do thật dày, lúc này quyển sách trực tiếp nện vào trên mặt của Trương Phức Uất, Trương Phức Uất chính diện bị sách vở đập trúng, kêu đau một tiếng, giống như ngay lập tức bị người khác đánh cho một cái bạt tai, phỏng chừng ngay cả môi cũng bị sưng lên.
Hai mắt của Khâu Bảo lập tức mở to ra nhìn, Khương Sam cùng với cô trừng mắt nhìn nhau, Khâu Bảo lúc này mới vô thanh ngốc hề hề bật cười.
Khương Sam một mình có thể ẩn nhẫn cực độ, cô không dễ dàng nguyện ý cùng ai kết thù kết oán, lo liệu trước mặt, sau lưng cô luôn luôn lưu ba phần nguyên tắc.
Nhưng Khương đại tiểu thư lại có một cái tật xấu. Đó là cô rất bao che khuyết điểm, vô cùng bao che khuyết điểm, khi dễ cô, cô tự nhiên có thể có một ngàn một vạn biện pháp đánh trả lại, nhưng chỉ một điểm, đó là ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý lên người bên cạnh của cô.
******
Kế tiếp là hai ngày nghỉ, Khương Sam đem tất cả mọi chuyện đều buông xuống, tự giam mình trong biệt thự chuyên tâm luyện vũ từ sớm đến muộn cảm giác như không biết đến mệt mỏi là gì.
Khương Sam cùng với âm nhạc sôi nổi, luyện đến khi cả người đầy là mồ hôi, nhưng ánh mắt của cô càng ngày lại càng sáng, một gương mặt lớn chừng bàn tay, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy là cơ trí gần như muốn bức tâm hồn người khác.
Khương Sam múa đơn được hình dung giống như là Lạc Thần trong sách cổ nhẹ nhàng bước ra, xoay đều chậm nhiễu, dáng vẻ xinh đẹp, cô giống như một bông hoa quỳnh từ một nơi bí mật gần đó lặng yên không một tiếng động chợt nở rộ, vô thanh vô tức biến thành một điểm sáng cướp nhân tâm phách(ta chịu), dù nhìn thoáng qua cũng sẽ không thể rời mắt đi được.
Chuyên tâm đắm chìm trong thế giới vũ đạo, Khương Sam một chút đều không biết, trải qua một thế rèn luyện, tâm cảnh lúc này cùng với trước đây sớm đã có bất đồng rất lớn, trình tự vũ đạo cũng cao lên thêm một bậc.
Nếu đem cảnh tượng luyện vũ hiện tại của cô ghi lại so sánh cùng với thời điểm cô luyện vũ trước lúc còn chưa có trùng sinh, người có chút kinh nghiệm đều có thể nhìn ra đây quả thực là Phượng Hoàng Niết Bàn, hoàn toàn giống như từ hai người biến hóa ra vậy.
Đến giữa trưa thứ hai, Khương Sam mới tỏ lòng cảm tạ, lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho Lưu Hoằng muốn mời ông ta ăn cơm.
Lưu Hoằng lúc này đang đứng trước danh giới kiên nhẫn cuối cùng, trước giờ ông ta chưa thấy qua học sinh nào vô cùng khéo léo như vậy, mặc kệ ông ta sử dụng thủ đoạn gì, cô cũng đều một mặt giả bộ ngớ ngẩn để lừa qua. Nhưng Lưu Hoằng chỉ có thể đánh chủ ý vào chỉ đạo vũ đạo, lại không có biện pháp đi bức người ta lại đây, vội vàng rồi để lộ ra nhiều dấu vết như vậy.
Ông ta vốn cho rằng chính mình tung ra chiêu trò giúp Khương Sam thành công báo danh, cô bé còn đang do do dự dự kia nhất định sẽ mang ơn đối với mình, cũng sẽ triệt để tín nhiệm bản thân.
Nhưng nhưng suy đoán của ông ta lại rơi vào khoảng không, cho dù biết chính mình có tư cách để tham tuyển, nhưng Khương Sam vẫn là một bộ dáng bất động thanh sắc, nếu không phải hôm nay cô gọi điện thoại đến mời ông ta ăn cơm, Lưu Hoằng thiếu chút nữa liền chuẩn bị rút lại tên báo danh của cô, triệt để buông tha dụ dỗ đối với Khương Sam.
Triệu Thanh Thanh biết Khương Sam rốt cuộc bắt đầu mắc câu chủ động liên hệ với Lưu Hoằng, trong lòng nhất thời mừng thầm, thời điểm thấy mặt Bạch Kỳ liền bắt đầu vô tình hữu ý ở trước mặt hắn nói chuyện về giáo sư Lưu Hoằng của mình, lại làm bộ như lơ đãng đem chuyện hỗ động (tương tác qua lại) giữa hai người nói ra, lại hé lộ ra một chút chuyện Lưu Hoằng đối với Khương Sam trợ giúp.
Mặc kệ cô ta nói như thế nào, Bạch Kỳ cũng đều là một bộ dáng không thèm để ý chút nào, nhưng Triệu Thanh Thanh lại rõ rệt phát giác ra số lần Bạch Kỳ hút thuốc lá nhiều lên, biết lời của mình có tác dụng, trong lòng của cô ta lại càng thêm đắc ý.
Lưu Hoằng tuy rằng ngứa ngáy khó nhịn ghê gớm, nhưng ông ta vẫn biết rõ đạo lý đối phó với người giống như Khương Sam, nếu ngươi biểu hiện ra sốt ruột, hoặc là ngay từ đầu liền đi quá giới hạn, hết thảy cố gắng kia sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên lúc Lưu Hoằng gặp mặt hay ăn cơm cùng với Khương Sam, ông ta đều thực quy củ.
Khương Sam chưa từng theo như ý của Lưu Hoằng đó là đi đến nhà của ông ta để cùng luyện vũ. Cô khiêm tốn thỉnh giáo những tương quan trên phương diện tri thức, lại không đề cập tới chuyện muốn ông ta trực tiếp làm lão sư chỉ đạo trong quá trình luyện vũ của chính mình, tổng chính là cô mời ông ta đi ăn cơm, địa phương đều là những nhà hàng phụ cận Quân Nghệ hoặc là đại học T.
Cùng với đó, là ngày tuyển chọn sắp tới gần, mắt thấy không quá hai ngày nữa là bắt đầu tới đợt tuyển chọn lần thứ nhất, Lưu Hoằng vừa vội vàng lại vừa hiếu kỳ, càng không chiếm được lại càng thêm khuyên chính mình cần phải kiên nhẫn, mỗi ngày vắt hết óc tưởng làm như thế nào có thể mau mau đem Khương Sam đến chỗ mình.
Giữa trưa hôm nay, sau khi Khương Sam ăn cơm cùng với Lưu Hoằng xong, vừa ra khỏi cửa đi đến ven đường, một chiếc quân sự Jeep* liền đình chỉ ở trước mặt của cô.
Hàng ghế sau, cửa kính xe được từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt kiên nghị lại uy nghiêm của Tần Chiến, vẫn là một thân quân trang ngay ngắn như cũ, mũ lính được cầm ở trên tay, khi không có mũ che giấu, một đôi mâu hẹp dài cùng ánh mắt sắc bén mười phần của Tần Chiến được lộ ra, đôi môi mỏng lạnh bạc thoáng mím lại, người khác khi nhìn thấy hắn như vậy liền nhịn không được mà nghĩ đến, khí lạnh ở trên mặt hắn thật đúng là nhiều hơn vài phần, nó giống như lưỡi dao sắc bén được tra ra khỏi vỏ vậy.
“Lên xe."
Tần Chiến nói tiếp:
“Tôi có lời muốn hỏi cô.
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi