Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 69: Chương 32.2

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 69: Chương 32.2

Quay đầu lại Khương Sam một hơi còn chưa thở xong, cả người liền bị bao phủ bởi một bóng đen cực lớn, một thân thể cường tráng không hề trong dự liệu chắn ngay phía trước mặt của cô.

“Nha!"

Khương Sam hoảng sợ, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thân thể mạnh mẽ lui về phía sau một bước.

Tần Diệc Hạo nhìn giống cái tên Khương Sam ở trước mặt mình bị dọa sợ tựa như con thỏ nhỏ, giật mình kêu ra tiếng, không kiên nhẫn cùng cơn tức trong ngực bởi vì chờ lâu vừa dâng lên liền tiêu tan đi vài phần.

Ôi mẹ ơi…a ấy gọi chị Sam là giống cái

Dù sao cũng là một cô bé, tuy rằng đã cự lực bảo trì trấn định, sống lưng đứng thẳng, nhưng dù sao cũng là buổi tối khuya, trường hợp lẻ loi một thân một mình ở ngoài này đúng là có chút rối loạn.

Trên mặt của Khương Sam có mấy phần thấp thỏm không che giấu được. Bởi vì chạy nhanh, trên gương mặt của cô bị bao phủ bởi một tầng đỏ ửng, hô hấp còn chưa có đều, bộ ngực chỉ thuộc về thiếu nữ theo nhịp thở chủ nhân mà phập phòng lên xuống.

Bàn tay nhỏ với từng ngón tay tinh tế trắng hồng bởi vì chấn kinh mà phủ ở trước ngực. Bởi vì cô gầy đi cho nên eo lưng buông lỏng càng thêm không đầy một nắm chặt.

Chân Khương Sam thon dài trắng nõn, hình dạng khung xương cẳng chân cân xứng, nhìn qua phi thường xinh đẹp. Làn da kia vô cùng mịn màng, trên nền da trắng nõn ửng lên một tầng ngọc sắc, chân đi một đôi giày cao gót vừa vặn lộ ra mấy ngón chân. Mười ngón chân tròn như ngọc sáng, tinh xảo lung linh, lúc này đang co ro, nhìn qua chỉ càng thêm chọc cho người ta phải trìu mến.

Vóc người Tần Diệc Hạo cao to, Khương Sam cho dù mang giày cao gót so với hắn vẫn thấp hơn hẳn một cái đầu. Tần Diệc Hạo chỉ cần nhẹ nhàng gật đầu, từ góc độ của hắn vừa vặn có thể dễ dàng nhìn thấy một mảnh trắng noãn nóng bỏng trước cổ váy hơi hạ xuống của Khương Sam.

Hắn đối với phụ nữ không có hứng thú, lại có khiết phích, dù sao cũng là một người nam nhân đang trong thời kỳ tráng niên, thật sự không phải là một tên hòa thượng thanh tâm quả dục, đối với một cảnh mê người như vậy, yết hầu của Tần Diệc Hạo không tự giác thắt lại thật chặt, trượt lên trượt xuống.

“Tần tổng?"

Đợi lấy lại phản ứng, biết người đứng trước mặt mình chính là Tần Diệc Hạo, Khương Sam mới một lần nữa trấn định lại. Chung quy chính mình coi như quen biết với người này, mặc dù trong lòng chính mình có viết đây là nhân vật nguy hiểm số một, nhưng dưới loại tình huống như thế này, bất an của Khương Sam thật kỳ dị lại rút đi mất mấy phần.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cổ váy màu xanh lá mạ hở ra bộ ngực liền theo đó mà phập phồng trong một cái chớp mắt. Tần Diệc Hạo nhìn thấy, trong nháy mắt ánh mắt trở lên khó hiểu, có chút trố mắt.

Khương Sam theo tầm mắt của Tần Diệc Hạo, sau đó liền che kín cổ váy hơi bị hở ra, cẩn thận mở miệng hỏi:

“Đã trễ thế này, ngài như thế nào còn ở nơi này đây?"

Tần Diệc Hạo cứng ngắc mất một chút, tầm mắt liền bất động thanh sắc dời đi, không nhìn chăm chú vào địa phương không nên nhìn nữa, sau đó mới chậm rãi nói:

“Em đi nơi nào?"

Khương Sam sửng sốt, không biết hắn tại sao lại hỏi như vậy, châm chước nói:

“Tôi muốn về nhà đâu."

Tần Diệc Hạo lại hỏi địa chỉ, Khương Sam tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn nói ra địa chỉ.

Tần Diệc Hạo gật gật đầu:

“Tiện đường, ngồi xe của tôi, thuận tiện đưa em trở về."

Khương Sam im lặng, cô làm sao cũng không ngờ đến, Tần Diệc Hạo lại có thể muốn trực tiếp đưa cô về, trong lúc đó, cô nhất thời vừa kinh hãi vừa thụ sủng nhược kinh. Nhưng người ta đã nói là tiện đường, cô như thế nào còn có thể cự tuyệt đây.

Nếu lúc này còn nói “không" chính là không biết phân biệt nặng nhẹ, Khương Sam không nghĩ rằng mình sẽ không duyên cớ kết thù kết oán cùng với hắn, đành phải xuất ra mười hai vạn phần tinh thần đi theo phía sau của Tần Diệc Hạo cùng đi về phía chiếc xe.

Tài xế đã chờ đã lâu, thấy hai người một trước một sau xuất hiện liền vội vàng xuống xe mở cửa.

Khương Sam vốn cho rằng Tần Diệc Hạo sẽ ngồi ở phía trước, không nghĩ tới hắn thế nhưng đứng ở cửa xe nhìn chính mình, ý bảo cô lên xe.

Kết quả đợi khi Khương Sam yên vị ngồi vào trong xe, Tần Diệc Hạo liền trực tiếp từ một bên khác cũng ngồi vào trong xe.

Vốn ghế ngồi rất rộng lớn nhất thời liền có chút chật chội.

Thật sự đến thời điểm cách nhau gần như thế này, Khương Sam mới nhận ra dáng người của Tần Diệc Hạo lại có thể cao lớn đến như vậy. Đây tuyệt đối là một loại lực lượng khí thế sắc bén, cho dù hắn đã thu liễm nhưng cũng đủ để làm cho người ta có chút không thở nổi.

Một mình ngồi ngốc trong cùng một không gian, loại cảm giác áp bách cực hạn này khiến động tác của Khương Sam liền trở nên thập phần quy củ. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim thành thành thật thật ngồi im, đừng nói là đáp lời, ngay cả đầu của cô cũng không dám nâng lên dù chỉ một chút.

Bởi vì ngồi, chiếc váy dài đến đầu gối của Khương Sam bị kéo lên, lộ ra đầu gối nhỏ nhắn đáng yêu cùng một khoảng đùi trắng nõn. Hai chân trơn bóng thật chặt lộ ra ngoài bị một thân váy màu xanh lá mạ đối lập, nhìn qua giống như bị phiếm lên một tầng ánh sáng trắng mê người.

Tay của cô quy củ giao nhau, để trên đầu gối, vừa lúc che đi vạt váy. Mười móng tay màu hồng nhuận trong suốt, không chỗ nào là không lộ ra sự tinh trí, không chỗ nào lộ ra là không xinh đẹp.

Chiếc cằm nhỏ nhắn nhu thuận hơi rũ xuống, từ góc độ bên cạnh nhìn qua, hàng lông mi cong vút giấu đi một đôi mắt sương mù. Mỗi một ngũ quan đều giống như được đôi bàn tay linh hoạt của tạo hóa niết ra vậy.

Thân mình thiếu nữ dù không dùng nước hoa, cũng đều sẽ có một cỗ hương thơm tự nhiên dễ ngửi. Trong một cái nháy mắt, ánh mắt của Tần Diệc Hạo thế nhưng lại có chút ngưng trệ.

Khương Sam trầm mặc vẫn duy trì quy củ cùng trấn định cho nên không biết, cô hiện tại u ám như vậy, từ chỗ bên cạnh nhìn qua cô càng thêm đáng thương cùng đáng yêu khiến cho tầm mắt của người ta không thể dời đi được.

Trời sinh nam nhân có một loại bản năng, đó chính là yêu thích những sự vật nhỏ yếu lại tinh xảo, khiến bọn họ nhịn không được mà có cái ý nghĩ muốn thương tiếc âu yếm, rồi lại không nhịn được mà nảy sinh ra cái suy nghĩ là phải đặt nó ở trong lòng bàn tay của mình để hảo hảo mà chà đạp.

Cái loại kích thích theo bản năng này một khi xuất hiện, ý muốn bảo hộ nổi lên sẽ nhịn không được có một loại xúc động muốn phá hư. Điều đó gần như có thể dễ dàng bức điên bất kỳ một kẻ nam nhân đang tràn ngập khí huyết nào.

Tần Diệc Hạo đột nhiên mở cửa kính xe, xe chạy với tốc độ khá nhanh, gió từ bên ngoài chen chúc nhau chui vào từ cửa kính. Tần Diệc Hạo xoa xoa huyệt thái dương, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

Kế tiếp một đoạn thời gian, Khương Sam hết sức bận rộn. Khương Mật bên kia vì muốn lấy về di sản của ba ba cô, thường xuyên có những động tác nhỏ, Khương Sam đều bất động thanh sắc hóa giải vài lần.

Trong lúc đó, Lưu Thiên Trạch có vài lần nhúng tay vào, Khương Sam đều dựa vào lý giải của kiếp trước hiểm hiểm tránh né qua. Nhưng Lưu Thiên Trạch dù sao cũng là lão hồ ly, lại là thương trường đại ngạc(không biết là gì), thủ đoạn của Khương Sam ở trước mặt ông ta có thể chống đỡ được nhất thời, lại không thể cam đoan chính mình sẽ vẫn may mắn được như vậy, có thể tránh được những thủ đoạn thấp kém ùn ùn xuất hiện của ông ta.

Khương Sam cũng biết tiếp tục như vậy không phải là kế lâu dài, trong lòng cô cũng có chút tính toán khác.

Trong khoảng thời gian này, trên một phương diện cô nắm chặt được thời gian nhặt lên rơi xuống cho nên không thiếu thời gian tập vũ đạo, về phương diện khác cô vẫn luôn liên lạc cùng với Lý Bắc Phương. Ngầm đánh giá giá trị, sau đó nhanh chóng xuất thủ, đem sản nghiệp Khương gia dễ dàng bẻ gãy, chỉ để lại nhà xuất bản. Nó là tâm huyết của ba ba không thể cứ bán qua tay như vậy, Khương Sam không quản sự, chỉ để lại cổ phần, cuối năm ăn chia hoa hồng là thành.

Khương Sam phát hiện, hiện tại cô nên phóng tiền đầu tư ra nước ngoài hay mua phòng? Hai cái cô vẫn do dự mất một đoạn thời gian, cuối cùng cô vẫn quyết định mua phòng.

Không cần hỏi đến thế sự, Khương Sam cũng biết, tương lai trong mười năm tới giá phòng ở sẽ nhanh chóng tăng lên đến trình độ khủng bố như thế nào. Theo chính sách, một ít đất sẽ được cải tạo thành khu lão thành, tiến hành bồi thường đều là mức giá trên trời.

Lúc này, cho dù là nội thành phồn hoa nhất trong thành phố S, giá phòng vẫn còn rất thấp, chỉ cần cố gắng nó sẽ thuộc về ngươi. Cho dù là giai cấp người có mức tiền lương bình thường, muốn mua một căn hộ ở chỗ này cũng có thể gánh được cái khoản này.

Khương Sam đối với chuyện buôn bán chung quy còn tùy thuộc, cô cũng không cho rằng chính mình có thể thiên tài đến nỗi những chuyện trên thương trường kia đều vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ), vẫn là mua phòng ổn thỏa, giá trị không gian tăng cũng cao.

Khương Sam đã chọn được mấy chỗ trong khu thành thị bên cạnh, qua vài năm sau khi cải tạo đất, xác định hội sách Thiên Đại sẽ đứng ra mua. Lại trong tương lai, những thành thị lớn sau khi được cải tạo sẽ trở thành một nơi phồn hoa nhất, những khu chợ ở gần trung tâm, chỗ nào cũng đều thấy có người muốn bán mấy căn phòng ở.

Đợi khi bút được vung lên, hợp đồng mua phòng toàn bộ đều được ký tên của mình, trong lòng Khương Sam mới hoàn toàn an tĩnh lại.

Có thể sẽ bị quấy rối sau khi sản nghiệp toàn thoát thủ, Lưu Thiên Trạch dù muốn sử dụng cái thủ đoạn gì cũng sẽ không đến trên người của cô. Chỉ là Khương Sam mua phòng ở mua đến mê luôn. Cô nhìn cái địa phương nào cũng đều cảm thấy vài năm sau giá trị của nó đều tăng lên gấp trăm lần.

Yêu mua sắm là thiên tính của phụ nữ, sau đó, Khương Sam nhìn trúng phòng ở nào cũng đều miễn cưỡng mua xuống. Về sau cô mới phát hiện ra một chuyện thập phần nghiêm trọng.

Trong tay cô giống như không còn nhiều tiền lắm a…

Khương Sam tính toán một chút. Tiền trong tay chống đỡ trong một tuần sẽ không có vấn đề, đợi đến ngày nghỉ, nghĩ biện pháp kiếm việc làm thêm, kiếm thêm một ít tiền, có thể chống đỡ được một đoạn thời gian. Sau đó chính là thời điểm công ty chia hoa hồng, cuộc sống cũng sẽ không quá khổ sở.

Khương đại tiểu thư của chúng ta luôn luôn coi tiền tài như cặn bã rất nhanh liền đem sự việc này tạm thời ném ra sau đầu.

Một tháng rất nhanh liền qua đi, Khương Sam vẫn không liên hệ cho Lưu Hoằng. Triệu Thanh Thanh cố kỵ Bạch Kỳ, cô ta có thể giật dây bắc cầu cho hai người này, sau cô ta lại không thể ra mặt đụng tay đụng chân gì nữa.

Hiện tại tuy rằng biểu hiện của Bạch Kỳ đối với Khương Sam là bộ dáng không thèm để ý chút nào, nhưng ai biết, nếu như hắn biết mình giở trò xấu đối với Khương Sam, trong lòng hắn có thể giận chính mình hay không. Tính đi tính lại dù chỉ có một phần khả năng, Triệu Thanh Thanh cũng không dám phiêu lưu mạo hiểm đi làm việc chọc giận đến Bạch Kỳ.

Mắt thấy thời gian tuyển chọn vào xã đoàn trong Quân Nghệ chỉ còn sót lại không đến một tháng, Lưu Hoằng sau khi gặp mặt Khương Sam vẫn nhớ mãi không quên đối với cô, ngồi mãi không được, ông ta tràn đầy tin tưởng tung mồi ra, nhưng cá vẫn không mắc câu, vậy, chuyện này như thế nào có thể thành đây?

Chờ đến thời điểm tuyển chọn, xảy ra sự cố, ông ta sẽ không có cơ hội có thể dỗ được cái cô bé này. Lưu Hoằng ngứa ngáy khó nhịn, liền chủ động gọi điện thoại cho Khương Sam.

Khương Sam nhướn mày, trực tiếp mở công năng ghi âm.
Tác giả : Hoa Điểu Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại