Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 46
Ngón tay thon dài của Bạch Kỳ nắm lấy cằm của Khương Sam, toàn bộ thân mình nhỏ gầy của cô, bị hắn ôm trọn vào trong ngực. Trước đây, cô và hắn chưa bao giờ có tư thế thân mật như vậy.
Trước đây, nếu Bạch Kỳ có hành động thân mật như vậy đối với Khương Sam, cô đã sớm mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng rồi. Nhưng giờ phút này, đừng nói gì là cô thẹn thùng cùng đỏ mặt, bây giờ, cô chỉ đang cố gắng dùng tất cả tự chủ của mình, để có thể đè nén được sự chán ghét ở sâu dưới đáy lòng đang xông lên. Vì thế, khó tránh khỏi việc sắc mặt của cô lộ ra vài phần cứng ngắc cùng mất tự nhiên.
"Như thế nào, sao em không dám nhìn tôi? Đang thẹn thùng?"
Thanh âm Bạch Kỳ trầm thấp. Trên mặt của hắn không có lấy một chút biểu tình khi thực hiện động tác thân mật cùng lời nói mập mờ này. Hắn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thần sắc biến hóa của Khương Sam. Ngón tay hắn chậm rãi xoa nhẹ ở khóe môi của cô. Môi của Khương Sam bị hắn xoa như vậy, cô chỉ có một cảm giác, chính là hiện tại cô đang bị ngàn vạn con kiến đang ở khắp trên người mình bò bò. Trong nháy mắt, cô liền nổi lên một tầng da gà. Cô nhịn không được sự khó chịu này, dùng một chút sức lực quay đầu muốn tránh ra. Trên mặt của Bạch Kỳ bắt đầu xuất hiện tia không vui.
Nhưng dường như đã dự liệu trước được động tác của Khương Sam, Bạch Kỳ nhanh chóng nắm chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của cô xoay lại.
"Khương Sam, đừng làm ra chuyện khiến tôi không vui."
Bạch Kỳ ghé sát vào bên tai của Khương Sam, thanh âm của hắn ôn nhu gần như là nỉ non, khí tức ấm áp phun ở trên vành tai của Khương Sam, lại kích thích cô nổi lên một tầng da gà nữa.
"Em muốn cái gì thì nói với tôi, không cần làm những việc khiến tôi sinh khí. Cả tôi và em đều biết, em sẽ không thể nào có thể thích được người như Trương huấn luyện viên."
Cùng với lời nói của Bạch Kỳ, khí tức của Khương Sam dần dần tăng thêm, bộ ngực của cô phập phồng kịch liệt lên xuống.
Vào những mùa như thế này, bình thường bộ quân phục rằn ri sẽ không thể xuyên thấu nhìn thấy được cơ thể ở bên trong. Nhưng lấy tư thế của Bạch Kỳ và Khương Sam lúc này, khi hai người cách nhau gần như vậy, Bạch Kỳ có thể nhìn xuyên thấu qua những chiếc khuy áo lẻ tẻ của cô, chính là hắn có thể nhìn thấy được màu sắc của chiếc áo lót bên trong.
Vì thế, ánh mắt của Bạch Kỳ không tự chủ liền sâu hơn một chút.
Bạch Kỳ trầm mặt tưởng tượng, chính mình có phải hay không đợi lâu lắm, cũng quá dung túng cô đâu. Trước giờ cô cũng có lúc muốn phản loạn một hai ngày, nhưng hắn đều có thể nắm cô ở trong lòng bàn tay. Bởi vì hiện tại, người cô có thể dựa vào cũng chỉ có mình hắn. Hắn biết, cô thỉnh thoảng cũng sẽ giở chiêu trò gì đó, nhưng trừ bỏ có thể chọc cho hắn không vui, còn lại đều không có tác dụng nào khác.
Khương Sam trốn tránh. Bạch Kỳ chỉ có một người đơn bạc, nhưng khí lực lại rất lớn, hắn gần như không tốn một sức nào, có thể dễ dàng cầm được tất cả động tác của cô, nhẹ nhàng ở bên khéo môi của hôn một chút. Hắn làm như mình không cảm giác được trong nháy mắt Khương Sam liền cứng ngắc, vẫn dùng thanh âm ôn nhu đến cực điểm.
"Ngoan, không cần lại hồ nháo, nghe lời một chút."
"Anh trước buông em ra."
Lúc này Khương Sam rốt cuộc mới buông tha tất cả giãy dụa, chỉ thở phì phò.
Cô cố nén lửa giận xuống, làm bộ như thật bất đắc dĩ, sau đó là nhu nhu thuận thuận chủ động cọ cọ ở trong ngực của Bạch Kỳ. Thế này, Bạch Kỳ mới cảm thấy hài lòng, một lần nữa lộ ra tươi cười. Hắn sờ sờ mái tóc của cô nói: "Thế này mới tốt, đừng để cho tôi phải bực bội. Em đừng quên, tôi là người nhìn em lớn lên."
Ngoài mặt Bạch Kỳ tuy là đang cười, nhưng trong ánh mắt của hắn lại là một mảnh lạnh lùng. Hành động của Khương Sam, hắn không cho là đúng. Hắn là người nhìn cô lớn lên, hai người nhận biết thời gian lâu như vậy, hết thảy mấy cái tiểu mưu kế của cô làm sao có thể trốn qua được ánh mắt của hắn. Hắn đây là đang cảnh cáo Khương Sam, chính là cô không cần lại chơi cái trò chơi lạt mềm buộc lạt chặt kia.
Bởi vì, kiên nhẫn hắn có hạn.
(TMD...thằng tra nam này tự cho mình là đúng...đọc mà tức, mắt muốn nổ đom đóm luôn a...*gào rú*
Khương Sam nhanh chóng ngồi về ghế lái phụ, bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt cô đỏ bừng. Cô bối rối còn thiếu chút nữa thì bị vướng chân vào tay cầm, dẫn tới một trận cười khẽ của Bạch Kỳ.
Một lần nữa xe được nổ máy. Khương Sam như là xấu hổ, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt đôi mắt đen láy của cô càng ngày càng thâm trầm lạnh lẽo. Lệ khí ở trong hai tròng mắt chậm rãi hội tụ. Hiện tại, cơn tức của Khương sam đã đến cực hạn. Hai tay để ở bên người của cô không tự giác khẽ run run. Nhưng hiển nhiên, Bạch Kỳ không nhìn thấy.
Khương Sam phát hiện, cô hình như đã đánh giá quá cao sự nhẫn nại của chính mình. Nếu như cô không phải cố kỵ trong chốc lát cô còn cần dùng đến Bạch Kỳ, vừa rồi, cô gần như không khống chế được hành vi của mình, trực tiếp vung quyền lên mà đánh hắn.
Thật sự, thật sự cô thấy rất ghê tởm...
Từng màn khuất nhục ở kiếp trước xông lên đầu, đôi mắt Khương Sam như nhiễm lên một tầng huyết sắc, hận ý lan tràn.
Muốn tiến triển nhanh hơn, cô chịu không nổi, chính mình sẽ lấy phương thức lá mặt lá trái* đi xuống cùng với Bạch Kỳ như thế. Người nam nhân này, rất nguy hiểm. Nếu cô nghĩ muốn dùng cảm tình để tiến công phản kích lại hắn, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, hành vi của hắn mỗi một lúc lại càng thêm khác người, cùng với kiếp trước quả thực là giống như hai người khác.
( lá mặt lá trái*: trở mặt )
Khương Sam tạm thời không muốn làm rõ, thái độ Bạch Kỳ vì cái gì ở kiếp trước so với kiếp này lại có thể có sự chênh lệch lớn đến như vậy. Nhưng hiện tại, mặc kệ như thế nào, cô chỉ biết một điều: Đó là lúc này, tất yếu cô phải điều chỉnh lại sách lược.
Trước đây, nếu Bạch Kỳ có hành động thân mật như vậy đối với Khương Sam, cô đã sớm mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng rồi. Nhưng giờ phút này, đừng nói gì là cô thẹn thùng cùng đỏ mặt, bây giờ, cô chỉ đang cố gắng dùng tất cả tự chủ của mình, để có thể đè nén được sự chán ghét ở sâu dưới đáy lòng đang xông lên. Vì thế, khó tránh khỏi việc sắc mặt của cô lộ ra vài phần cứng ngắc cùng mất tự nhiên.
"Như thế nào, sao em không dám nhìn tôi? Đang thẹn thùng?"
Thanh âm Bạch Kỳ trầm thấp. Trên mặt của hắn không có lấy một chút biểu tình khi thực hiện động tác thân mật cùng lời nói mập mờ này. Hắn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thần sắc biến hóa của Khương Sam. Ngón tay hắn chậm rãi xoa nhẹ ở khóe môi của cô. Môi của Khương Sam bị hắn xoa như vậy, cô chỉ có một cảm giác, chính là hiện tại cô đang bị ngàn vạn con kiến đang ở khắp trên người mình bò bò. Trong nháy mắt, cô liền nổi lên một tầng da gà. Cô nhịn không được sự khó chịu này, dùng một chút sức lực quay đầu muốn tránh ra. Trên mặt của Bạch Kỳ bắt đầu xuất hiện tia không vui.
Nhưng dường như đã dự liệu trước được động tác của Khương Sam, Bạch Kỳ nhanh chóng nắm chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của cô xoay lại.
"Khương Sam, đừng làm ra chuyện khiến tôi không vui."
Bạch Kỳ ghé sát vào bên tai của Khương Sam, thanh âm của hắn ôn nhu gần như là nỉ non, khí tức ấm áp phun ở trên vành tai của Khương Sam, lại kích thích cô nổi lên một tầng da gà nữa.
"Em muốn cái gì thì nói với tôi, không cần làm những việc khiến tôi sinh khí. Cả tôi và em đều biết, em sẽ không thể nào có thể thích được người như Trương huấn luyện viên."
Cùng với lời nói của Bạch Kỳ, khí tức của Khương Sam dần dần tăng thêm, bộ ngực của cô phập phồng kịch liệt lên xuống.
Vào những mùa như thế này, bình thường bộ quân phục rằn ri sẽ không thể xuyên thấu nhìn thấy được cơ thể ở bên trong. Nhưng lấy tư thế của Bạch Kỳ và Khương Sam lúc này, khi hai người cách nhau gần như vậy, Bạch Kỳ có thể nhìn xuyên thấu qua những chiếc khuy áo lẻ tẻ của cô, chính là hắn có thể nhìn thấy được màu sắc của chiếc áo lót bên trong.
Vì thế, ánh mắt của Bạch Kỳ không tự chủ liền sâu hơn một chút.
Bạch Kỳ trầm mặt tưởng tượng, chính mình có phải hay không đợi lâu lắm, cũng quá dung túng cô đâu. Trước giờ cô cũng có lúc muốn phản loạn một hai ngày, nhưng hắn đều có thể nắm cô ở trong lòng bàn tay. Bởi vì hiện tại, người cô có thể dựa vào cũng chỉ có mình hắn. Hắn biết, cô thỉnh thoảng cũng sẽ giở chiêu trò gì đó, nhưng trừ bỏ có thể chọc cho hắn không vui, còn lại đều không có tác dụng nào khác.
Khương Sam trốn tránh. Bạch Kỳ chỉ có một người đơn bạc, nhưng khí lực lại rất lớn, hắn gần như không tốn một sức nào, có thể dễ dàng cầm được tất cả động tác của cô, nhẹ nhàng ở bên khéo môi của hôn một chút. Hắn làm như mình không cảm giác được trong nháy mắt Khương Sam liền cứng ngắc, vẫn dùng thanh âm ôn nhu đến cực điểm.
"Ngoan, không cần lại hồ nháo, nghe lời một chút."
"Anh trước buông em ra."
Lúc này Khương Sam rốt cuộc mới buông tha tất cả giãy dụa, chỉ thở phì phò.
Cô cố nén lửa giận xuống, làm bộ như thật bất đắc dĩ, sau đó là nhu nhu thuận thuận chủ động cọ cọ ở trong ngực của Bạch Kỳ. Thế này, Bạch Kỳ mới cảm thấy hài lòng, một lần nữa lộ ra tươi cười. Hắn sờ sờ mái tóc của cô nói: "Thế này mới tốt, đừng để cho tôi phải bực bội. Em đừng quên, tôi là người nhìn em lớn lên."
Ngoài mặt Bạch Kỳ tuy là đang cười, nhưng trong ánh mắt của hắn lại là một mảnh lạnh lùng. Hành động của Khương Sam, hắn không cho là đúng. Hắn là người nhìn cô lớn lên, hai người nhận biết thời gian lâu như vậy, hết thảy mấy cái tiểu mưu kế của cô làm sao có thể trốn qua được ánh mắt của hắn. Hắn đây là đang cảnh cáo Khương Sam, chính là cô không cần lại chơi cái trò chơi lạt mềm buộc lạt chặt kia.
Bởi vì, kiên nhẫn hắn có hạn.
(TMD...thằng tra nam này tự cho mình là đúng...đọc mà tức, mắt muốn nổ đom đóm luôn a...*gào rú*
Khương Sam nhanh chóng ngồi về ghế lái phụ, bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt cô đỏ bừng. Cô bối rối còn thiếu chút nữa thì bị vướng chân vào tay cầm, dẫn tới một trận cười khẽ của Bạch Kỳ.
Một lần nữa xe được nổ máy. Khương Sam như là xấu hổ, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt đôi mắt đen láy của cô càng ngày càng thâm trầm lạnh lẽo. Lệ khí ở trong hai tròng mắt chậm rãi hội tụ. Hiện tại, cơn tức của Khương sam đã đến cực hạn. Hai tay để ở bên người của cô không tự giác khẽ run run. Nhưng hiển nhiên, Bạch Kỳ không nhìn thấy.
Khương Sam phát hiện, cô hình như đã đánh giá quá cao sự nhẫn nại của chính mình. Nếu như cô không phải cố kỵ trong chốc lát cô còn cần dùng đến Bạch Kỳ, vừa rồi, cô gần như không khống chế được hành vi của mình, trực tiếp vung quyền lên mà đánh hắn.
Thật sự, thật sự cô thấy rất ghê tởm...
Từng màn khuất nhục ở kiếp trước xông lên đầu, đôi mắt Khương Sam như nhiễm lên một tầng huyết sắc, hận ý lan tràn.
Muốn tiến triển nhanh hơn, cô chịu không nổi, chính mình sẽ lấy phương thức lá mặt lá trái* đi xuống cùng với Bạch Kỳ như thế. Người nam nhân này, rất nguy hiểm. Nếu cô nghĩ muốn dùng cảm tình để tiến công phản kích lại hắn, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, hành vi của hắn mỗi một lúc lại càng thêm khác người, cùng với kiếp trước quả thực là giống như hai người khác.
( lá mặt lá trái*: trở mặt )
Khương Sam tạm thời không muốn làm rõ, thái độ Bạch Kỳ vì cái gì ở kiếp trước so với kiếp này lại có thể có sự chênh lệch lớn đến như vậy. Nhưng hiện tại, mặc kệ như thế nào, cô chỉ biết một điều: Đó là lúc này, tất yếu cô phải điều chỉnh lại sách lược.
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi