Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 29
Thời điểm mặt của Khương Mật tràn đầy hoa đào, từ Lưu gia đi về nhà, lúc ấy đã hơn mười giờ sáng.
Năm nay, Lưu Thiên Trạch mới năm mươi tuổi nhưng thân mình của ông ta vẫn rất cường tráng, xương cốt vẫn còn rất chắc khỏe. Đó là do ông ta thường xuyên dùng thuốc đặc hiệu được nhập khẩu từ bên nước ngoài về. Bên cạnh ông ta lại có Khương Mật ở trong một đống nam nhân luyện ra được công phu chiều chuộng đàn ông cực tốt, cho nên đêm qua, hai người phi thường khoái trá.
Thời điểm sáng sớm thức dậy, Khương Mật còn ôn ôn nhu nhu hầu hạ Lưu Thiên Trạch một lúc lâu, ông ta sung sướng liền trực tiếp mở một chiếc hộp bằng bảo thạch Hồng Việt ra, lấy chìa khóa của chiếc xe việt dã mà ông ta thích nhất ra đưa cho Khương Mật.
Khương Mật sống đến gần nửa đời người, gần đây bà ta thật sự là xuân phong đắc ý a.
Bà ta nghĩ nghĩ một lát, liền muốn đi ký hợp đồng ngay.
Thời điểm ký xong hợp đồng bán cổ phần của công ty xuất bản, bà ta sẽ lại thêm một núi tiền a, vừa nghĩ đến chuyện này, Khương Mật liền kích động đến nỗi cả cơ thể của bà ta đều run rẩy phấn khích.
Nhân viên làm trong công ty xuất bản hiển nhiên đều đã nghe qua tiếng gió.
Từ lúc Khương Mật vừa mới bước vào cửa, ba ta đã bắt đầu lên đài. Ánh mắt của các nhân viên nữ nhìn bà ta đều tràn đầy tức giận cùng bất bình, Khương Mật mới mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, nghênh ngang trực tiếp đi vào văn phòng của tổng giám đốc.
Trước đây Khương Lạc Sinh đều quản bà ta rất nghiêm, đúng thời điểm là phát tiền lương cho bà ta. Bà ta muốn can thiệp vào chuyện của công ty, tuyệt đối không có khả năng.
Ở trong công ty, ngay cả một cái chức vụ nhỏ, Khương Lạc Sinh cũng không chịu an bài cho bà ta, Khương Mật sớm đã uất ức muốn chết. Lần này Khương Lạc Sinh vừa qua đời, mắt nhìn thấy công ty xuất bản này sẽ về tay mình, Khương Mật liền vênh mặt, hất hàm sai khiến nhân viên trong công ty.
Còn nửa giờ nữa đối phương mới đến, trong nửa giờ này, Khương Mật liền chỉ huy nhân viên trong công ty đi làm việc. Bà ta cũng mặc kệ cái gì trật tự hay không trật tự, trực tiếp kêu tổng biên tập đi ra ngoài mua cà phê cho bà ta, sau đó là kêu thư kí riêng của tổng giám đốc trước đây luôn đối với bà ta lạnh nhạt, cùng một số người phụ trách một số công việc nội bộ mà bà ta không thích đi làm mấy việc lặt vặt, chẳng mấy chốc trong văn phòng hơn mười người đều đi hết.
Khương Mật ngồi trên ghế làm việc, uống cà phê đắc ý nhìn mọi người, trên mặt là biểu tình mỉa mai.
Sau khi Khương Lạc Sinh mất, Khương Mật mỗi lần tới nhà xuất bản đều phải đem mấy người phụ trách cao cao tại thượng ngày xưa ra làm nhục mấy lần, nhìn bộ dáng bọn họ bị bà ta chèn ép dù tức giận cũng không dám nói gì, trong lòng bà ta liền thấy thống khoái ghê gớm.
Không phải ngạo mạn lắm sao, không phải tự xưng là là người làm công tác văn hoá sao, bà ta liền làm cho bọn họ biết một chút, ai mới thực sự xứng đáng làm người quản lý!
Bởi vì hành vi đó của Khương Mật, trong khoảng thời gian này, không thiếu nhân viên trong công ty đã gửi đơn xin từ chức, cho nên hoạt động của công ty gần như là khó có thể duy trì được như bình thường, nhưng nguyên bản bà ta có tâm tư muốn đem bán công ty xuất bản này đi, bà ta sẽ không quản lý nhân viên cấp dưới, mặc kệ nhân viên cao thấp trong công ty, bà ta cũng sẽ không nguyện ý tiếp tục ở chung với bọn họ? Dù sao cũng phải để cho bà ta đùa giỡn uy phong cho đủ, để cho những người này thấy được sự lợi hại của bà ta, sau đó bà ta mới có thể cao hứng đem công ty này bán đi!
Năm đó, Trần Như Phong cùng Khương Lạc Sinh cùng nhau tranh đấu giành chức tổng giám đốc, ông ta là nhà xuất bản chiếm số cổ phần lớn thứ hai trong các cổ đông, ông ta là người duy nhất nắm giữ số cổ phần gần bằng với Khương Lạc Sinh.
Trần Như Phong bây giờ cũng bị Khương Mật luân phiên chèn ép mà ông ta không làm được gì. Hôm nay, ông ta chính là đi tìm giám đốc của bộ phận phát hành hỏi sự tình, kết quả, lại được nhân viên cho biết, đường đường là một giám đốc của một bộ phận lại bị sai đi mua cơm hộp!
Mặc dù Trần Như Phong vẫn được coi là người kiềm chế rất tốt, lần này ông ta cũng không nhịn được mà thật sự tức giận, trên mặt ông ta tràn đầy lửa giận, trực tiếp vọt vào trong văn phòng của tổng giám đốc, ngay sau đó, ông ta liền nhìn thấy Khương Mật đang ngồi ở trên sô pha cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa còn ném đầy trên đất, sắc mặt của tổng biên tập thì tái xanh, đứng ở một bên không ngừng quét rác.
"Khương Mật, bà đây là đang làm gì đó!"
Khương Mật ung dung tự tại ngồi thẳng người, cười tủm tỉm: "Đây không phải là văn phòng ô uế sao, những người khác đều đang rất bận rộn, tôi thấy tổng biên tập này ngồi ở kia không có chuyện gì làm, cho nên liền gọi ông ấy đến đây giúp đỡ một chút, đồng dạng đều là nhân viên cả, người khác làm được, vì cái gì mà tổng biên lại không thể làm được a?"
"Bà!" Trần Như Phong sinh khí, hay tay nắm chặt, nhìn lại, chính mình phải mất rất nhiều công sức mới mời được tổng biên tập về đây, vậy mà bây giờ ông ta chính là một bộ dáng đang nén giận quét rác, Trần Như Phong quả thực là vô cùng đau đớn: "Tôi biết, bà muốn đem cổ phần thuộc sở hữu của Khương Lạc Sinh bán đi, nhưng bà cũng không thể giày xéo nhân viên như vậy a! Bà cứ ra giá tiền, tôi sẽ cố gắng đem cổ phần thu mua lại, vẫn không được sao?"
"Dừng." Khương Mật cười: "Ông thu mua nổi sao?"
"Bà!"
"Đừng nói nữa, tôi bây giờ còn phải chờ người tới ký hợp đồng đâu, trong phòng nhanh chóng phải lau sạch sẽ, đừng để người ta tới nhìn thấy a..."
Đang nói, di động của Khương Mật đột nhiên vang lên, bà ta liếc mắt nhìn một cái, sau đó là đắc ý dừng lại câu chuyện, cố ý cầm di động trong tay lắc lắc ở trước mặt của Trần Như Phong. Nhất thời, sắc mặt của Trần Như Phong thay đổi liên tục mấy lần, mặt của tổng biên tập cũng xám như tro tàn, bọn họ đã sớm nghe nói, Khương Mật chẳng những muốn đem công ty bán đi. Chính là, bà ta lại còn bán cho đối thủ một mất một còn với công ty nhà mình, sau này, chỉ sợ những ngày khổ sở còn ở phía sau đi.
Khương Mật cười tủm tỉm, mắt thưởng thức khuôn mặt của hai người liên tục biến đổi, bà ta phấn khích muốn chết, còn cố ý trước mặt hai người cầm điện thoại, mở loa ngoài ra, dùng thanh âm mười phần ngọt ngào để nói: "Uy? Bên này tôi đều sắp xếp xong xuôi, các ông có thể lại đây rồi a."
Đối phương là một giọng nam, nghe được lời nói của Khương Mật rõ ràng là dừng lại trong vòng 2 giây, sau một lúc là một thanh âm cuồng nộ từ trong ống nghe vọng ra rõ ràng.
"Tôi nói tại sao lại có thể có chuyện tốt như vậy, ngay bây giờ có thể chuẩn bị đem cổ phần bán đi dễ dàng! Nếu không phải là luật sư của tôi nghe được tiếng gió, tôi đến bây giờ còn chẳng hay biết gì đâu! Được a, bà đây là chuẩn bị chờ tôi chính thức ký hợp đồng sau đó là đánh chủ ý xấu, đi tố cáo tôi a? Đừng có dùng thủ đoạn ti tiện như vậy đối với tôi, bà cho rằng tôi là kẻ ngốc sao! Tốt tốt tốt, nếu bà dám trêu đùa với tôi như vậy, về sau bà đừng có trách tôi không khách khí a!"
Khương Mật còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nổi trận lôi đình treo điện thoại, Khương Mật vẫn còn duy trì động tác cầm điện thoại di động, tươi cười cùng đắc ý, cứ như vậy cứng lại ở trên mặt của bà ta.
Tâm tình nặng nề của Trần Như Phong cùng tổng biên tập ngay lập tức sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là không biết cái tình huống gì, nhưng chắc chắn bọn họ biết một điều, đó là việc ký hợp đồng đã xảy ra vấn đề.
Khương Mật không biết trong phòng hai người kia nghĩ như thế nào, bà ta bây giờ tâm hoảng ý loạn đem điện thoại thu trở về, vì cái gì đối phương mới nói được vài câu đã nhanh chóng treo điện thoại.
Khương Mật ngốc tai chỗ.
Năm nay, Lưu Thiên Trạch mới năm mươi tuổi nhưng thân mình của ông ta vẫn rất cường tráng, xương cốt vẫn còn rất chắc khỏe. Đó là do ông ta thường xuyên dùng thuốc đặc hiệu được nhập khẩu từ bên nước ngoài về. Bên cạnh ông ta lại có Khương Mật ở trong một đống nam nhân luyện ra được công phu chiều chuộng đàn ông cực tốt, cho nên đêm qua, hai người phi thường khoái trá.
Thời điểm sáng sớm thức dậy, Khương Mật còn ôn ôn nhu nhu hầu hạ Lưu Thiên Trạch một lúc lâu, ông ta sung sướng liền trực tiếp mở một chiếc hộp bằng bảo thạch Hồng Việt ra, lấy chìa khóa của chiếc xe việt dã mà ông ta thích nhất ra đưa cho Khương Mật.
Khương Mật sống đến gần nửa đời người, gần đây bà ta thật sự là xuân phong đắc ý a.
Bà ta nghĩ nghĩ một lát, liền muốn đi ký hợp đồng ngay.
Thời điểm ký xong hợp đồng bán cổ phần của công ty xuất bản, bà ta sẽ lại thêm một núi tiền a, vừa nghĩ đến chuyện này, Khương Mật liền kích động đến nỗi cả cơ thể của bà ta đều run rẩy phấn khích.
Nhân viên làm trong công ty xuất bản hiển nhiên đều đã nghe qua tiếng gió.
Từ lúc Khương Mật vừa mới bước vào cửa, ba ta đã bắt đầu lên đài. Ánh mắt của các nhân viên nữ nhìn bà ta đều tràn đầy tức giận cùng bất bình, Khương Mật mới mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, nghênh ngang trực tiếp đi vào văn phòng của tổng giám đốc.
Trước đây Khương Lạc Sinh đều quản bà ta rất nghiêm, đúng thời điểm là phát tiền lương cho bà ta. Bà ta muốn can thiệp vào chuyện của công ty, tuyệt đối không có khả năng.
Ở trong công ty, ngay cả một cái chức vụ nhỏ, Khương Lạc Sinh cũng không chịu an bài cho bà ta, Khương Mật sớm đã uất ức muốn chết. Lần này Khương Lạc Sinh vừa qua đời, mắt nhìn thấy công ty xuất bản này sẽ về tay mình, Khương Mật liền vênh mặt, hất hàm sai khiến nhân viên trong công ty.
Còn nửa giờ nữa đối phương mới đến, trong nửa giờ này, Khương Mật liền chỉ huy nhân viên trong công ty đi làm việc. Bà ta cũng mặc kệ cái gì trật tự hay không trật tự, trực tiếp kêu tổng biên tập đi ra ngoài mua cà phê cho bà ta, sau đó là kêu thư kí riêng của tổng giám đốc trước đây luôn đối với bà ta lạnh nhạt, cùng một số người phụ trách một số công việc nội bộ mà bà ta không thích đi làm mấy việc lặt vặt, chẳng mấy chốc trong văn phòng hơn mười người đều đi hết.
Khương Mật ngồi trên ghế làm việc, uống cà phê đắc ý nhìn mọi người, trên mặt là biểu tình mỉa mai.
Sau khi Khương Lạc Sinh mất, Khương Mật mỗi lần tới nhà xuất bản đều phải đem mấy người phụ trách cao cao tại thượng ngày xưa ra làm nhục mấy lần, nhìn bộ dáng bọn họ bị bà ta chèn ép dù tức giận cũng không dám nói gì, trong lòng bà ta liền thấy thống khoái ghê gớm.
Không phải ngạo mạn lắm sao, không phải tự xưng là là người làm công tác văn hoá sao, bà ta liền làm cho bọn họ biết một chút, ai mới thực sự xứng đáng làm người quản lý!
Bởi vì hành vi đó của Khương Mật, trong khoảng thời gian này, không thiếu nhân viên trong công ty đã gửi đơn xin từ chức, cho nên hoạt động của công ty gần như là khó có thể duy trì được như bình thường, nhưng nguyên bản bà ta có tâm tư muốn đem bán công ty xuất bản này đi, bà ta sẽ không quản lý nhân viên cấp dưới, mặc kệ nhân viên cao thấp trong công ty, bà ta cũng sẽ không nguyện ý tiếp tục ở chung với bọn họ? Dù sao cũng phải để cho bà ta đùa giỡn uy phong cho đủ, để cho những người này thấy được sự lợi hại của bà ta, sau đó bà ta mới có thể cao hứng đem công ty này bán đi!
Năm đó, Trần Như Phong cùng Khương Lạc Sinh cùng nhau tranh đấu giành chức tổng giám đốc, ông ta là nhà xuất bản chiếm số cổ phần lớn thứ hai trong các cổ đông, ông ta là người duy nhất nắm giữ số cổ phần gần bằng với Khương Lạc Sinh.
Trần Như Phong bây giờ cũng bị Khương Mật luân phiên chèn ép mà ông ta không làm được gì. Hôm nay, ông ta chính là đi tìm giám đốc của bộ phận phát hành hỏi sự tình, kết quả, lại được nhân viên cho biết, đường đường là một giám đốc của một bộ phận lại bị sai đi mua cơm hộp!
Mặc dù Trần Như Phong vẫn được coi là người kiềm chế rất tốt, lần này ông ta cũng không nhịn được mà thật sự tức giận, trên mặt ông ta tràn đầy lửa giận, trực tiếp vọt vào trong văn phòng của tổng giám đốc, ngay sau đó, ông ta liền nhìn thấy Khương Mật đang ngồi ở trên sô pha cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa còn ném đầy trên đất, sắc mặt của tổng biên tập thì tái xanh, đứng ở một bên không ngừng quét rác.
"Khương Mật, bà đây là đang làm gì đó!"
Khương Mật ung dung tự tại ngồi thẳng người, cười tủm tỉm: "Đây không phải là văn phòng ô uế sao, những người khác đều đang rất bận rộn, tôi thấy tổng biên tập này ngồi ở kia không có chuyện gì làm, cho nên liền gọi ông ấy đến đây giúp đỡ một chút, đồng dạng đều là nhân viên cả, người khác làm được, vì cái gì mà tổng biên lại không thể làm được a?"
"Bà!" Trần Như Phong sinh khí, hay tay nắm chặt, nhìn lại, chính mình phải mất rất nhiều công sức mới mời được tổng biên tập về đây, vậy mà bây giờ ông ta chính là một bộ dáng đang nén giận quét rác, Trần Như Phong quả thực là vô cùng đau đớn: "Tôi biết, bà muốn đem cổ phần thuộc sở hữu của Khương Lạc Sinh bán đi, nhưng bà cũng không thể giày xéo nhân viên như vậy a! Bà cứ ra giá tiền, tôi sẽ cố gắng đem cổ phần thu mua lại, vẫn không được sao?"
"Dừng." Khương Mật cười: "Ông thu mua nổi sao?"
"Bà!"
"Đừng nói nữa, tôi bây giờ còn phải chờ người tới ký hợp đồng đâu, trong phòng nhanh chóng phải lau sạch sẽ, đừng để người ta tới nhìn thấy a..."
Đang nói, di động của Khương Mật đột nhiên vang lên, bà ta liếc mắt nhìn một cái, sau đó là đắc ý dừng lại câu chuyện, cố ý cầm di động trong tay lắc lắc ở trước mặt của Trần Như Phong. Nhất thời, sắc mặt của Trần Như Phong thay đổi liên tục mấy lần, mặt của tổng biên tập cũng xám như tro tàn, bọn họ đã sớm nghe nói, Khương Mật chẳng những muốn đem công ty bán đi. Chính là, bà ta lại còn bán cho đối thủ một mất một còn với công ty nhà mình, sau này, chỉ sợ những ngày khổ sở còn ở phía sau đi.
Khương Mật cười tủm tỉm, mắt thưởng thức khuôn mặt của hai người liên tục biến đổi, bà ta phấn khích muốn chết, còn cố ý trước mặt hai người cầm điện thoại, mở loa ngoài ra, dùng thanh âm mười phần ngọt ngào để nói: "Uy? Bên này tôi đều sắp xếp xong xuôi, các ông có thể lại đây rồi a."
Đối phương là một giọng nam, nghe được lời nói của Khương Mật rõ ràng là dừng lại trong vòng 2 giây, sau một lúc là một thanh âm cuồng nộ từ trong ống nghe vọng ra rõ ràng.
"Tôi nói tại sao lại có thể có chuyện tốt như vậy, ngay bây giờ có thể chuẩn bị đem cổ phần bán đi dễ dàng! Nếu không phải là luật sư của tôi nghe được tiếng gió, tôi đến bây giờ còn chẳng hay biết gì đâu! Được a, bà đây là chuẩn bị chờ tôi chính thức ký hợp đồng sau đó là đánh chủ ý xấu, đi tố cáo tôi a? Đừng có dùng thủ đoạn ti tiện như vậy đối với tôi, bà cho rằng tôi là kẻ ngốc sao! Tốt tốt tốt, nếu bà dám trêu đùa với tôi như vậy, về sau bà đừng có trách tôi không khách khí a!"
Khương Mật còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nổi trận lôi đình treo điện thoại, Khương Mật vẫn còn duy trì động tác cầm điện thoại di động, tươi cười cùng đắc ý, cứ như vậy cứng lại ở trên mặt của bà ta.
Tâm tình nặng nề của Trần Như Phong cùng tổng biên tập ngay lập tức sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là không biết cái tình huống gì, nhưng chắc chắn bọn họ biết một điều, đó là việc ký hợp đồng đã xảy ra vấn đề.
Khương Mật không biết trong phòng hai người kia nghĩ như thế nào, bà ta bây giờ tâm hoảng ý loạn đem điện thoại thu trở về, vì cái gì đối phương mới nói được vài câu đã nhanh chóng treo điện thoại.
Khương Mật ngốc tai chỗ.
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi