Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 116: Chương 64.3
Lãng Quên- Diễn Đàn
Trước đó Vạn Ngọc Nhiên có nói trước với Tần Chiến bản thân muốn đến thành phố T, sức khỏe của cô vừa khỏe, ở nhà cũng đã lâu, muốn đến đây giải sầu.
Ở đây có khá nhiều chiến hữu cũ của hai người, sĩ quan phụ tá đến đón Vạn Ngọc Nhiên đưa cô trực tiếp vào quân khu, đều là người quen, Tần Chiến dành thời gian cho Vạn Ngọc Nhiên đi gặp các chiến hữu cũ, tâm tình Vạn Ngọc Nhiên rõ ràng tốt lên rất nhiều, nụ cười thật tình nở ra không ít.
Nhiều năm trôi qua từ sau khi xảy ra chuyện đó, đã rất lâu Vạn Ngọc Nhiên không liên hệ với các chiến hữu cũ, lúc đó cô là người có nhiệt tình đối với cuộc sống ở quân doanh, bây giờ nhìn lại chỉ có thể cảm khái thôi.
“Trước kia cảm thấy nếu nhìn thấy bọn họ chỉ tăng thêm tiếc nuối mà thôi, sợ thấy cảnh thương tình, vẫn luôn trốn tránh, nhưng trong lòng vẫn vô cùng mong nhớ, cám ơn anh hôm nay đã đồng ý rút ít thời gian đi với em."
Trên mặt Vạn Ngọc Nhiên vẫn nở nụ cười, trong đôi mắt khắc dấu hoài niệm:
“Tình cảnh năm đó chúng ta kề vai sát cánh chiến đấu cho đến bây giờ em vẫn chưa bao giờ quên, nếu có thể vẫn có thể làm lính, em hi vọng vẫn làm cấp dưới của anh."
Vạn Ngọc Nhiên xúc động nói với Tần Chiến,Lãng@d#d#l#q#d@Quên không ai có thể hiểu được tình cảm quân nhân hơn bọn họ:
“Sức khỏe của em không thích hợp ở trong quân đội nữa, đừng nghĩ tới nữa."
Trong mắt những người khác cũng đầy cảm khái:
“Đúng vậy, đã vài năm không gặp, Tiểu Vạn cô cũng thật quá nhẫn tâm, chúng tôi đều nghĩ cô đã quên đám người này rồi chứ."
“Tên tiểu tử ở thành phố S tôi cũng có hỏi qua, đã lâu rồi không thấy cô đến, cô trái lại thì tốt rồi, một người tiêu sái, không có chút tin tức, chúng tôi hỏi qua chính ủy nhiều lần, cô cũng không ra ngoài gặp mặt bọn này một lần, đây không phải muốn chặt đứt tất cả mọi liên hệ với bọn này à?"
Vạn Ngọc Nhiên nở nụ cười nói:
“Là lỗi của tôi, sau này sẽ không."
Mọi người đều nở nụ cười.
Tình nghĩa trong quân đội là vững chắc nhất cũng khó quên nhất, thoáng một cái đã đến buổi trưa, Tần Chiến cùng với Vạn Ngọc Nhiên ngây ngốc ở trong quân đội gặp người cũ, gần đến thời gian hẹn gặp Tần Diệc Hạo, Tần Chiến thấy Vạn Ngọc Nhiên khó có khi vui vẻ như vậy, nghĩ một lúc nói với Vạn Ngọc Nhiên:
“Tôi còn có việc, em có muốn ở đây trước không, xử lý xong tôi trở lại."
Những người khác trêu ghẹo nói:
“Sao có thể vậy được, Tiểu Vạn đã chạy đến đây, chính ủy không ở lại còn muốn một mình bỏ đi thế."
“Khó có khi Tiểu Vạn đến đây, chúng đều định tổ chức bữa tiệc lớn tiếp đón, anh không sợ chúng tôi khiến cho cô ấy uống quá chén sao?"
Tần Chiến nhíu mày không nhanh không chậm nói:
“Cơ thể của cô ấy vẫn chưa tốt, không thể uống rượu, các cậu đừng có làm ẩu."
Những người khác cũng không dám tiếp tục trêu ghẹo nữa, tâm tình Vạn Ngọc Nhiên không tệ lắc lắc đầu nói:
“Tần Chiến là người thế nào các cậu còn không rõ sao? Có khi nào anh ấy sẽ thay đổi những việc đã quyết định, quả thật đêm nay anh ấy có việc, giữa trưa ngày mai chúng ta gặp nhau nhé."
Nói xong quay đầu nhìn qua Tần Chiến:
“Diệc Hạo hẹn anh ăn cơm sao? Em cũng nghe ông cụ nói, cậu ta đang quen một cô gái, muốn dẫn tới ra mắt với anh, em cũng vô cùng hiếu kỳ, đi cùng với anh được không?"
Tần Chiến nhìn ánh mắt chờ mong và vui sướng của Vạn Ngọc Nhiên, cuối cùng cũng gật đầu “Ừ" một tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau hiểu ý trong lòng mà không nói chỉ mỉm cười, có người lắm miệng nói:
“Đúng là phu xướng phụ tùy, hai người các cậu định khi nào tổ chức, cho chúng tôi dính lấy một chút ít không khí vui mừng đây?"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt sắc bén Tần Chiến liền nhìn qua, người mới nói chuyện hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại.
“Đừng đùa quá trớn."
Giọng nói Tần Chiến có chút lạnh lùng, tính cách của anh không cũng phải bình dị dễ gần, những người này vì hôm nay gặp được Vạn Ngọc Nhiên nên vui mừng nói chuyện có chút không kiêng dè, Tần Chiến không phải là một người hay nói đùa, trên mặt uy nghiêm lạnh lùng khiến những người khác ngượng ngùng không dám chọc tiếp.
Ánh mắt Vạn Ngọc Nhiên đang có chút vui sướng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, trên mặt vẫn cố giữ nụ cười, trong lòng đã có chút mất mác.
bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn
Lúc Khương Sam đến nhà hàng, Tần Diệc Hạo đã ở đó trước rồi, vốn đang cúi đầu suy tư về chuyện gì đó, Tần Diệc Hạo hơi giương mắt lên nhìn, ánh mắt liền ngừng lại, con ngươi sáng lên.
Khương Sam mặc một cái váy bó sát, bị Tần Diệc Hạo nhìn có chút không được tự nhiên:
“Sao vậy?"
Ánh mắt Tần Diệc Hạo như có như không nhìn trên người cô, ánh mắt không ngừng biến đổi, Tần Diệc Hạo có chút hối hận khi sai Tần Liệt đưa quần áo qua cho cô.
Làn da cô vốn rất trắng, bộ váy đỏ thẫm mặc lên người càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, cổ áo chữ V vừa đúng vòng quanh xương quai xanh xinh đẹp, cổ áo hơi thấp lại thấp vừa đúng, vừa lộ đúng một ít khe rãnh ngực, nếu cúi người xuống một chút có thể mơ hồ thấy được một ít, đứng thẳng người vừa đúng che chắn lại.
Cô mặc giống như lời cô đã nói trước đó, phối đồ với một chiếc áo choàng bên ngoài, tóc dài được uốn rơi vào giữa chiếc áo khoác, cổ thon dài như ẩn như hiện, mặt mày diễm lệ, tươi đẹp đến bức người.
“Sao lại nghĩ đến chuyện làm tóc rồi?" Giọng nói Tần Diệc Hạo có chút trầm thấp.
Trong phòng khá nóng, Khương Sam cởi áo khoác ngoài ra, ánh mắt nhìn Tần Diệc Hạo có chút xấu hổ:
“Tôi còn chưa bao giờ uốn tóc qua? Đẹp không?"
Đẹp thì đẹp, nhưng phải xem cô làm đẹp để cho ai xem?
Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Tần Diệc Hạo có chút khó coi, lúc Khương Sam gặp anh chưa bao giờ cô ăn mặc tỉ mỉ như vậy, hôm nay lại đặc biệt thay đổi cách ăn mặc, lại nghĩ tới mục đích của bữa cơm tối nay, cũng không khỏi khiến cho Tần Diệc Hạo nghĩ nhiều.
“Đẹp." Tần Diệc Hạo đứng lên nhìn cô từ trên cao xuống, nhíu mày lành lạnh nói:
“Ngược lại hiếm khi thấy có lúc em cao hứng như thế."
Lúc này Khương Sam mới cảm thấy Tần Diệc Hạo có chút không đúng, trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn anh, con ngươi ngập nước nhìn anh, bỗng nở nụ cười:
“Anh đưa quần áo đến, đương nhiên mặc cho anh xem, nếu không như lời anh nói sẽ vứt đi, anh không vui sao?"
Trên mặt tuy nở nụ cười, nhưng giọng điệu lại lộ vài phần nguy hiểm, ánh mắt híp lại, nếu Tần Diệc Hạo dám nói một tiếng không vui hay không thích, cô lập tức quay người bỏ đi.
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người phụ nữ, tỉ mỉ làm tóc, tỉ mỉ thay quần áo, thậm chí tâm tình cô tốt còn mang thêm đồ trang sức trang nhã, lại bị nói không đẹp cô không tức giận mới lạ đó.
Tần Diệc Hạo nhìn bộ dáng cô như thế, liền thu lại ánh mắt sắc bén lạnh nhạt lại, áp lực ngầm trong tròng mắt đen của anh nhanh chóng rút đi, cô giống như một con nhím đang xù lông bảo vệ chủ quyền của mình, đang cầm một đoản kiếm trong tay, anh dám chọc giận cô, cô lập tức sẽ đâm anh đến thương tích đầy mình.
Chỉ có những người thân cận mới có thể biểu lộ tự nhiên như vậy, ý thức được điểm này tâm tình Tần Diệc Hạo bỗng nhiên tốt lên, cánh tay dài duỗi ra cầm lấy áo khoác cho cô.
“Thích, em mặc gì tôi cũng thích hết, chẳng qua thời tiết có chút lạnh, em mặc áo khoác vào đi."
Khương Sam nén giận nói:
“Trong phòng nóng như vậy, lạnh đâu mà lạnh?"
Tần Diệc Hạo sờ sờ lọn tóc của cô, nhìn cô chuyên chú:
“Tôi hối hận, Khương Sam, tôi không muốn để người khác nhìn thấy em mặc chiếc váy này, sau này về chỉ mặc cho tôi xem thôi được không?"
Giọng nói trầm thấp có chút khàn, ám chỉ trong đó khiến cho cô không tự giác nhanh chóng đỏ mặt lên, nhưng trong đó đại khái đại biểu xác nhận tính chân thật khen ngợi lấy lòng cô, Khương Sam nghe lời mặc lại áo khoác, ngoài miệng cũng không tha người.
“Váy cũng là do anh cho người đưa đến, mặc vào anh lại không muốn, thay đổi thất thường, thật là kẻ khó chiều."
Tần Diệc Hạo lười biếng kéo kéo khóe môi, sửa sang lại quần áo giúp cô, mặt mày cụp xuống:
“Được rồi, đều do tôi sai."
Tần Diệc Hạo như vậy khiến cho Khương Sam muốn nói tiếp đều bị nghẹn trở về, $#LangQuen%$LQĐ*$ không khí thật sự quá ái muội, cuối cùng cô ngồi ngay ngắn đàng hoàng tại chỗ, cố gắng che dấu không tự nhiên của bản thân, trên mặt vẫn nhiễm vài phần xấu hổ.
Tần Diệc Hạo nhìn Khương Sam nhu thuận an tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt chim ưng dần dần trở nên mềm mại.
Cúi mắt xuống có vẻ xấu hổ, trong lòng Khương Sam có chút chột dạ, phản ứng trước sau của Tần Diệc Hạo có chút không thích hợp, lúc anh ấy nhìn cô phản ứng đầu tiên không phải cao hứng, thậm chí còn ẩn ẩn tức giận, không khỏi khiến cho Khương Sam suy đoán.
Cô vừa mới nói mới gặp qua Tần Chiến, vào đêm khuya đêm đó Tần Diệc Hạo đã chạy tới chỗ của cô, tối hôm qua cô mới nhận điện thoại của Tần Chiến, hôm nay Tần Diệc Hạo liền hẹn gặp mặt anh ta, một lần trùng hợp không sao, nhiều lần không khỏi khiến cho người khác phải suy nghĩ.
Nhớ lại vẻ mặt Tần Diệc Hạo lạnh nhạt quan sát cô, Khương Sam bắt đầu cảm thấy đau đầu, mong sao mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của cô, cô tự nhận thấy tâm tư nho nhỏ cô đối với Tần Chiến không có biểu hiện ra ngoài với bất cứ ai, Tần Diệc Hạo chắc chắn sẽ không biết… Đi?
Nghĩ ngợi một lát, Khương Sam thu tất cả suy nghĩ lại, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, dù sao cũng gặp mặt, Tần Diệc Hạo có phát hiện hay không cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao sau này cô cũng không muốn có phát triển gì với chính ủy Tần, không phải sao?
Trong phòng đang yên tĩnh, bên ngoài ghế lô bỗng truyền tới tiếng bước chân, trong lòng Khương Sam khẩn trương, nắm chặt tay, cả người ngồi thẳng.
Quả nhiên, ngay sau đó cửa được mở ra, Khương Sam theo Tần Diệc Hạo đứng dậy, Tần Chiến bước vào trước vốn khuôn mặt uy nghiêm nghiêm túc, lúc ánh mắt nhìn về phía Tần Diệc Hạo đứng cùng với Khương Sam, con ngươi co rút lại, dừng bước lại.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Diệc Hạo, ý thức được gì đó, cằm kiên nghị của Tần Chiến bị buộc chặt, thâm thúy trong đôi mắt như có như không nhìn trên mặt của Khương Sam.
Vốn Khương Sam đang bình tĩnh ung dung nhìn anh ta, bị ánh mắt quá mức cường thế của anh ta quét đến, không tự giác cả người run rẩy, rất nhanh cúi mắt xuống.
Không đợi Khương Sam suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ tình huống xấu hổ này, phía sau lưng Tần Chiến vang lên giọng nữ dịu dàng mà quen thuộc.
“Sao không đi vào?|
Vạn Ngọc Nhiên đụng phải lưng của Tần Chiến, từ chỗ anh ta đứng đi qua phía bên cạnh.
Lông mi Khương Sam run rẩy, tất cả xấu hổ không tự nhiên, tất cả nghênh ngang đắc ý bỗng nhiên trở thành một câu truyện cười, không, có lẽ bản thân cô cũng không được phân nửa chuyện cười.
Cô vẫn quá coi trọng mình rồi, thật là tự đưa mình đến cửa để nhận nhục nhã, cô sao có thể ngu ngốc đến mức cho rằng sau chính ủy Tần khi đưa ra đề nghị đó nếu thấy cô ở cùng với người khác sẽ tức giận chứ, cuối cùng cô dựa vào đâu cho rằng cô cự tuyệt anh ta thế này sẽ đả kích đến anh ta chứ?
Vạn Ngọc Nhiên nhìn thấy Khương Sam cũng có chút ngoài ý muốn, vốn cho là Tần Diệc Hạo đối với cô chỉ gặp dịp thì chơi, không nghĩ tới bây giờ hai người vẫn ở cùng một chỗ, lại đến ra mắt với Tần Chiến, thật sự yêu thích rồi sao?
“Tôi nhớ rõ cô tên là Khương Sam? Chúng ta lại gặp mặt."
Vẫn là Vạn Ngọc Nhiên lên tiếng phá vỡ trầm mặc:
“Hôm nay cô ăn mặc thật xinh đẹp."
Con ngươi mênh mông sương mù Khương Sam khẽ nâng lên:
“Vậy sao, lại gặp mặt, chị chủ Vạn."
Hai tròng mắt đen đặc của Tần Diệc Hạo nhìn không ra cảm xúc gì, tầm mắt dừng trên người Tần Chiến:
“Hôm nay vốn muốn cho chú gặp Sam Sam, không nghĩ tới chị Vạn cũng đến, vừa đúng lúc chính thức làm quen luôn."
Nói xong cánh tay tự nhiên vòng qua ôm lấy bả vai Khương Sam:
“Đây là Khương Sam, đã từng gặp mặt trước đó."
Môi mỏng Tần Chiến nhếch lên, sắc mặt chậm rãi đen xuống, anh ta nhìn Khương Sam, lại nhìn Tần Diệc Hạo, trầm mặc ngồi xuống.
Tần Diệc Hạo ôm cả người Khương Sam ngồi xuống, vô cùng thân thiết vuốt ve tóc dài của cô, ngón tay lúc có lúc không đùa giỡn lọn tóc của cô. Người đang ngồi ở đây không ai không biết Tần Diệc Hạo thích sạch sẽ, lại thêm bình thường rất ghét thân cận với phụ nữ, có thể bằng lòng đối xử với cô như vậy chứng tỏ anh đã thật sự tiếp nhận cô, quan hệ của hai người đương nhiên không tệ rồi.
Con ngươi hẹp dài thâm thúy của Tần Diệc Hạo nhìn về phía Khương Sam nói:
“Về sau không nên gọi chị chủ Vạn xa lạ như vậy, gọi chị Vạn giống như anh đi."
Khương Sam nhu thận hướng về Vạn Ngọc Nhiên chào:
“Chị Vạn."
Tần Diệc Hạo đối với Tần Chiến nói:
“Chính ủy Tần của các em cũng vậy, về sau sẽ là người một nhà, gọi chú út cũng không sai đâu."
Không khí bỗng nhiên lạnh xuống, vẻ mặt Tần Chiến không thay đổi, áp lực không khí xung quanh bị đông lạnh lợi hại, con ngươi đen trầm tĩnh nhìn Tần Diệc Hạo và Khương Sam, áp lực thấp dần dần khiến người ta cảm thấy khó thở.
Đối với ánh mắt trầm lãnh của Tần Chiến, Khương Sam trầm mặc khoảng khắc, tay Tần Diệc Hạo đang nắm ở bả vai cô nắm chặt một cái, d!^Nd+n(#Q%*d@n Khương Sam nhìn Tần Diệc Hạo kéo khóe môi, nhẹ giọng gọi một tiếng với Tần Chiến:
“Chú út."
Sắc mặt Tần Chiến lập túc đen thui, bộ dáng không thích nghe cô gọi.
Vạn Ngọc Nhiên hết nhìn qua rồi nhìn lại, cảm thấy không khí có chút không đúng, nhưng không nói ra được không đúng chỗ nào, chỉ có thể theo bản năng giải hòa:
“Hôm nay Diệc Hạo cậu dẫn Khương Sam đến đây ra mắt, thế nào, xác định quan hệ rồi à?"
Tần Diệc Hạo nói:
“Ông nội ở nhà nhịn không được nữa rồi, không phải ông muốn tôi kết hôn sao, như ý của ông thôi."
Vạn Ngọc Nhiên cả kinh, trong lời nói này đại biểu cho cái gì, kết giao là một chuyện, kết hôn trong miệng Tần Diệc Hạo là một chuyện khác, nhưng cô nhớ rõ ông cụ muốn Tần Diệc Hạo kết hôn với Sở Phàm mà.
Tần Chiến từ đầu tới cuối chưa nói lời nào, sau khi nghe lời Tần Diệc Hạo nói liền liếc mắt nhìn qua chỗ Khương Sam, cô vẫn cúi mắt xuống không nhìn anh ta.
“Trước đó em trái lại không nói với tôi."
Tần Chiến nhìn Khương Sam bỗng mở miệng nói:
“Sao bỗng nhiên lại ở cùng một chỗ rồi?"
Khương Sam cười yếu ớt xa cách: “Chú út…."
“Tôi còn chưa cho phép em gọi tôi là chú út."
Tần Chiến mạnh mẽ cắt lời nói của Khương Sam, giọng nói tức giận khiến cho Vạn Ngọc Nhiên giật cả mình, xấu hổ nhìn về phía Khương Sam sợ cô tức giận:
“Tần Chiến, sao anh lại nói vậy, sao lại có thể đối với cô ấy như vậy được?"
Vạn Ngọc Nhiên quay lại trấn an Khương Sam:
“Tính cách anh ấy như thế đó, đối với ai cũng vậy, cô đừng để ý."
Khương Sam nở nụ cười nhìn Vạn Ngọc Nhiên sau đó nhìn Tần Chiến đầy bỡn cợt, ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt.
“Quả thật tôi đã đi quá giới hạn, không nên không biết đúng mực gọi bậy."
Vừa nói vừa bất mãn trừng mắt nhìn vẻ mặt khó đoán của Tần Diệc Hạo liếc mắt một cái:
“Ai bảo anh giới thiệu lung tung."
Tần Diệc Hạo hơi cười lạnh nói: “Một ngày đó cũng phải gọi thôi."
Vẻ mặt Tần Chiến không kiềm chế được khó coi: “Khương Sam."
Anh cảnh cáo gọi tên cô, anh mới nói chuyện qua với cô, trận gặp mặt hôm nay không khỏi khiến anh nghĩ đến cô muốn phản kích. Dù sao Tần Chiến cũng không thể nào tin tưởng được Khương Sam sẽ ở cùng một chỗ với Tần Diệc Hạo, anh đã nhiều lần cảnh cáo cô tránh xa Tần Diệc Hạo, đây là một người nguy hiểm, cô thông minh như thế, không có khả năng sẽ chủ động đi trêu chọc người như vậy.
Nhưng cảnh trước mắt hai người rất quen thuộc khiến cho trong lòng Tần Chiến không nhịn được rơi xuống, một cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng từ chút một ập vào lòng.
Khương Sam lại cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt cô mềm mại lại có chút oán trách nhìn Tần Diệc Hạo:
“Anh cũng thật là, sao có thể giới thiệu gọi chị chủ Vạn là chị Vạn được? Em nghe nói giữa chính ủy Tần và chị chủ Vạn sắp có chuyện tốt, anh gọi vậy không phải loạn bối phận hay sao, nói ra khiến người khác chê cười rồi."
Trong lòng Tần Diệc Hạo có chút ngoài ý muốn, trên mặt che giấu rất tốt, ý bảo Khương Sam nói tiếp.
“A….?"
Vẻ mặt Khương Sam bỗng đỏ lên có chút không tự nhiên nhìn Vạn Ngọc Nhiên nói:
“Chị chủ Vạn trẻ tuổi như vậy, nếu một ngày đó nghe Diệc Hạo gọi một tiếng mợ út, khẳng định có rất nhiều người sẽ ngạc nhiên đấy."
Một tiếng “Diệc Hạo" cũng khiến cho Tần Diệc Hạo ngẩn ra, ánh mắt đánh giá rơi trên người Khương Sam, trước đây cô chưa bao giờ gọi anh như thế.
Vạn Ngọc Nhiên bị nói đến khuôn mặt đỏ bừng vội nói:
“Cô đang nói gì vậy, nghe ai nói bậy những chuyện này?"
Khương Sam khẽ nhấp một ngụm trà, khanh khách cười nói:
“Em cho rằng rất nhiều người đã biết rõ rồi, chính ủy Tần đã từng đồng ý với chị chủ Vạn cùng kết liền cành, sau này chị chủ Vạn sẽ trở thành phu nhân chính ủy Tần danh chính ngôn thuận, nắm quyền tân phu nhân nhà họ Tần, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ về sau trường học có mở các loại thi đấu vũ đạo, mời chính ủy Tần đến, vị trí ngồi của chị nhất định được xếp bên cạnh chính ủy Tần rồi."
Sắc mặt Tần Chiến theo lời nói của Khương Sam dần dần trở nên cứng ngắc.
Mặt Vạn Ngọc Nhiên càng ngày càng đỏ, tươi cười trên mặt Khương Sam lại nở như hoa nói tiếp:
“Việc thông báo cho mọi người biết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, trước sau gì cũng có một ngày em cùng với các bạn khác sẽ gọi chị một tiếng Tần phu nhân rồi, hoặc thân thiết sẽ gọi một tiếng sư mẫu, chị chủ Vạn chị xấu hổ gì chứ, đây là chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt đó, phải không Diệc Hạo?"
Tần Diệc Hạo nở nụ cười:
“Đúng vậy, gọi chị Vạn thật sự không thích hợp rồi."
Hết Chương 64
Trước đó Vạn Ngọc Nhiên có nói trước với Tần Chiến bản thân muốn đến thành phố T, sức khỏe của cô vừa khỏe, ở nhà cũng đã lâu, muốn đến đây giải sầu.
Ở đây có khá nhiều chiến hữu cũ của hai người, sĩ quan phụ tá đến đón Vạn Ngọc Nhiên đưa cô trực tiếp vào quân khu, đều là người quen, Tần Chiến dành thời gian cho Vạn Ngọc Nhiên đi gặp các chiến hữu cũ, tâm tình Vạn Ngọc Nhiên rõ ràng tốt lên rất nhiều, nụ cười thật tình nở ra không ít.
Nhiều năm trôi qua từ sau khi xảy ra chuyện đó, đã rất lâu Vạn Ngọc Nhiên không liên hệ với các chiến hữu cũ, lúc đó cô là người có nhiệt tình đối với cuộc sống ở quân doanh, bây giờ nhìn lại chỉ có thể cảm khái thôi.
“Trước kia cảm thấy nếu nhìn thấy bọn họ chỉ tăng thêm tiếc nuối mà thôi, sợ thấy cảnh thương tình, vẫn luôn trốn tránh, nhưng trong lòng vẫn vô cùng mong nhớ, cám ơn anh hôm nay đã đồng ý rút ít thời gian đi với em."
Trên mặt Vạn Ngọc Nhiên vẫn nở nụ cười, trong đôi mắt khắc dấu hoài niệm:
“Tình cảnh năm đó chúng ta kề vai sát cánh chiến đấu cho đến bây giờ em vẫn chưa bao giờ quên, nếu có thể vẫn có thể làm lính, em hi vọng vẫn làm cấp dưới của anh."
Vạn Ngọc Nhiên xúc động nói với Tần Chiến,Lãng@d#d#l#q#d@Quên không ai có thể hiểu được tình cảm quân nhân hơn bọn họ:
“Sức khỏe của em không thích hợp ở trong quân đội nữa, đừng nghĩ tới nữa."
Trong mắt những người khác cũng đầy cảm khái:
“Đúng vậy, đã vài năm không gặp, Tiểu Vạn cô cũng thật quá nhẫn tâm, chúng tôi đều nghĩ cô đã quên đám người này rồi chứ."
“Tên tiểu tử ở thành phố S tôi cũng có hỏi qua, đã lâu rồi không thấy cô đến, cô trái lại thì tốt rồi, một người tiêu sái, không có chút tin tức, chúng tôi hỏi qua chính ủy nhiều lần, cô cũng không ra ngoài gặp mặt bọn này một lần, đây không phải muốn chặt đứt tất cả mọi liên hệ với bọn này à?"
Vạn Ngọc Nhiên nở nụ cười nói:
“Là lỗi của tôi, sau này sẽ không."
Mọi người đều nở nụ cười.
Tình nghĩa trong quân đội là vững chắc nhất cũng khó quên nhất, thoáng một cái đã đến buổi trưa, Tần Chiến cùng với Vạn Ngọc Nhiên ngây ngốc ở trong quân đội gặp người cũ, gần đến thời gian hẹn gặp Tần Diệc Hạo, Tần Chiến thấy Vạn Ngọc Nhiên khó có khi vui vẻ như vậy, nghĩ một lúc nói với Vạn Ngọc Nhiên:
“Tôi còn có việc, em có muốn ở đây trước không, xử lý xong tôi trở lại."
Những người khác trêu ghẹo nói:
“Sao có thể vậy được, Tiểu Vạn đã chạy đến đây, chính ủy không ở lại còn muốn một mình bỏ đi thế."
“Khó có khi Tiểu Vạn đến đây, chúng đều định tổ chức bữa tiệc lớn tiếp đón, anh không sợ chúng tôi khiến cho cô ấy uống quá chén sao?"
Tần Chiến nhíu mày không nhanh không chậm nói:
“Cơ thể của cô ấy vẫn chưa tốt, không thể uống rượu, các cậu đừng có làm ẩu."
Những người khác cũng không dám tiếp tục trêu ghẹo nữa, tâm tình Vạn Ngọc Nhiên không tệ lắc lắc đầu nói:
“Tần Chiến là người thế nào các cậu còn không rõ sao? Có khi nào anh ấy sẽ thay đổi những việc đã quyết định, quả thật đêm nay anh ấy có việc, giữa trưa ngày mai chúng ta gặp nhau nhé."
Nói xong quay đầu nhìn qua Tần Chiến:
“Diệc Hạo hẹn anh ăn cơm sao? Em cũng nghe ông cụ nói, cậu ta đang quen một cô gái, muốn dẫn tới ra mắt với anh, em cũng vô cùng hiếu kỳ, đi cùng với anh được không?"
Tần Chiến nhìn ánh mắt chờ mong và vui sướng của Vạn Ngọc Nhiên, cuối cùng cũng gật đầu “Ừ" một tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau hiểu ý trong lòng mà không nói chỉ mỉm cười, có người lắm miệng nói:
“Đúng là phu xướng phụ tùy, hai người các cậu định khi nào tổ chức, cho chúng tôi dính lấy một chút ít không khí vui mừng đây?"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt sắc bén Tần Chiến liền nhìn qua, người mới nói chuyện hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại.
“Đừng đùa quá trớn."
Giọng nói Tần Chiến có chút lạnh lùng, tính cách của anh không cũng phải bình dị dễ gần, những người này vì hôm nay gặp được Vạn Ngọc Nhiên nên vui mừng nói chuyện có chút không kiêng dè, Tần Chiến không phải là một người hay nói đùa, trên mặt uy nghiêm lạnh lùng khiến những người khác ngượng ngùng không dám chọc tiếp.
Ánh mắt Vạn Ngọc Nhiên đang có chút vui sướng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, trên mặt vẫn cố giữ nụ cười, trong lòng đã có chút mất mác.
bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn
Lúc Khương Sam đến nhà hàng, Tần Diệc Hạo đã ở đó trước rồi, vốn đang cúi đầu suy tư về chuyện gì đó, Tần Diệc Hạo hơi giương mắt lên nhìn, ánh mắt liền ngừng lại, con ngươi sáng lên.
Khương Sam mặc một cái váy bó sát, bị Tần Diệc Hạo nhìn có chút không được tự nhiên:
“Sao vậy?"
Ánh mắt Tần Diệc Hạo như có như không nhìn trên người cô, ánh mắt không ngừng biến đổi, Tần Diệc Hạo có chút hối hận khi sai Tần Liệt đưa quần áo qua cho cô.
Làn da cô vốn rất trắng, bộ váy đỏ thẫm mặc lên người càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, cổ áo chữ V vừa đúng vòng quanh xương quai xanh xinh đẹp, cổ áo hơi thấp lại thấp vừa đúng, vừa lộ đúng một ít khe rãnh ngực, nếu cúi người xuống một chút có thể mơ hồ thấy được một ít, đứng thẳng người vừa đúng che chắn lại.
Cô mặc giống như lời cô đã nói trước đó, phối đồ với một chiếc áo choàng bên ngoài, tóc dài được uốn rơi vào giữa chiếc áo khoác, cổ thon dài như ẩn như hiện, mặt mày diễm lệ, tươi đẹp đến bức người.
“Sao lại nghĩ đến chuyện làm tóc rồi?" Giọng nói Tần Diệc Hạo có chút trầm thấp.
Trong phòng khá nóng, Khương Sam cởi áo khoác ngoài ra, ánh mắt nhìn Tần Diệc Hạo có chút xấu hổ:
“Tôi còn chưa bao giờ uốn tóc qua? Đẹp không?"
Đẹp thì đẹp, nhưng phải xem cô làm đẹp để cho ai xem?
Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Tần Diệc Hạo có chút khó coi, lúc Khương Sam gặp anh chưa bao giờ cô ăn mặc tỉ mỉ như vậy, hôm nay lại đặc biệt thay đổi cách ăn mặc, lại nghĩ tới mục đích của bữa cơm tối nay, cũng không khỏi khiến cho Tần Diệc Hạo nghĩ nhiều.
“Đẹp." Tần Diệc Hạo đứng lên nhìn cô từ trên cao xuống, nhíu mày lành lạnh nói:
“Ngược lại hiếm khi thấy có lúc em cao hứng như thế."
Lúc này Khương Sam mới cảm thấy Tần Diệc Hạo có chút không đúng, trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn anh, con ngươi ngập nước nhìn anh, bỗng nở nụ cười:
“Anh đưa quần áo đến, đương nhiên mặc cho anh xem, nếu không như lời anh nói sẽ vứt đi, anh không vui sao?"
Trên mặt tuy nở nụ cười, nhưng giọng điệu lại lộ vài phần nguy hiểm, ánh mắt híp lại, nếu Tần Diệc Hạo dám nói một tiếng không vui hay không thích, cô lập tức quay người bỏ đi.
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người phụ nữ, tỉ mỉ làm tóc, tỉ mỉ thay quần áo, thậm chí tâm tình cô tốt còn mang thêm đồ trang sức trang nhã, lại bị nói không đẹp cô không tức giận mới lạ đó.
Tần Diệc Hạo nhìn bộ dáng cô như thế, liền thu lại ánh mắt sắc bén lạnh nhạt lại, áp lực ngầm trong tròng mắt đen của anh nhanh chóng rút đi, cô giống như một con nhím đang xù lông bảo vệ chủ quyền của mình, đang cầm một đoản kiếm trong tay, anh dám chọc giận cô, cô lập tức sẽ đâm anh đến thương tích đầy mình.
Chỉ có những người thân cận mới có thể biểu lộ tự nhiên như vậy, ý thức được điểm này tâm tình Tần Diệc Hạo bỗng nhiên tốt lên, cánh tay dài duỗi ra cầm lấy áo khoác cho cô.
“Thích, em mặc gì tôi cũng thích hết, chẳng qua thời tiết có chút lạnh, em mặc áo khoác vào đi."
Khương Sam nén giận nói:
“Trong phòng nóng như vậy, lạnh đâu mà lạnh?"
Tần Diệc Hạo sờ sờ lọn tóc của cô, nhìn cô chuyên chú:
“Tôi hối hận, Khương Sam, tôi không muốn để người khác nhìn thấy em mặc chiếc váy này, sau này về chỉ mặc cho tôi xem thôi được không?"
Giọng nói trầm thấp có chút khàn, ám chỉ trong đó khiến cho cô không tự giác nhanh chóng đỏ mặt lên, nhưng trong đó đại khái đại biểu xác nhận tính chân thật khen ngợi lấy lòng cô, Khương Sam nghe lời mặc lại áo khoác, ngoài miệng cũng không tha người.
“Váy cũng là do anh cho người đưa đến, mặc vào anh lại không muốn, thay đổi thất thường, thật là kẻ khó chiều."
Tần Diệc Hạo lười biếng kéo kéo khóe môi, sửa sang lại quần áo giúp cô, mặt mày cụp xuống:
“Được rồi, đều do tôi sai."
Tần Diệc Hạo như vậy khiến cho Khương Sam muốn nói tiếp đều bị nghẹn trở về, $#LangQuen%$LQĐ*$ không khí thật sự quá ái muội, cuối cùng cô ngồi ngay ngắn đàng hoàng tại chỗ, cố gắng che dấu không tự nhiên của bản thân, trên mặt vẫn nhiễm vài phần xấu hổ.
Tần Diệc Hạo nhìn Khương Sam nhu thuận an tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt chim ưng dần dần trở nên mềm mại.
Cúi mắt xuống có vẻ xấu hổ, trong lòng Khương Sam có chút chột dạ, phản ứng trước sau của Tần Diệc Hạo có chút không thích hợp, lúc anh ấy nhìn cô phản ứng đầu tiên không phải cao hứng, thậm chí còn ẩn ẩn tức giận, không khỏi khiến cho Khương Sam suy đoán.
Cô vừa mới nói mới gặp qua Tần Chiến, vào đêm khuya đêm đó Tần Diệc Hạo đã chạy tới chỗ của cô, tối hôm qua cô mới nhận điện thoại của Tần Chiến, hôm nay Tần Diệc Hạo liền hẹn gặp mặt anh ta, một lần trùng hợp không sao, nhiều lần không khỏi khiến cho người khác phải suy nghĩ.
Nhớ lại vẻ mặt Tần Diệc Hạo lạnh nhạt quan sát cô, Khương Sam bắt đầu cảm thấy đau đầu, mong sao mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của cô, cô tự nhận thấy tâm tư nho nhỏ cô đối với Tần Chiến không có biểu hiện ra ngoài với bất cứ ai, Tần Diệc Hạo chắc chắn sẽ không biết… Đi?
Nghĩ ngợi một lát, Khương Sam thu tất cả suy nghĩ lại, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, dù sao cũng gặp mặt, Tần Diệc Hạo có phát hiện hay không cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao sau này cô cũng không muốn có phát triển gì với chính ủy Tần, không phải sao?
Trong phòng đang yên tĩnh, bên ngoài ghế lô bỗng truyền tới tiếng bước chân, trong lòng Khương Sam khẩn trương, nắm chặt tay, cả người ngồi thẳng.
Quả nhiên, ngay sau đó cửa được mở ra, Khương Sam theo Tần Diệc Hạo đứng dậy, Tần Chiến bước vào trước vốn khuôn mặt uy nghiêm nghiêm túc, lúc ánh mắt nhìn về phía Tần Diệc Hạo đứng cùng với Khương Sam, con ngươi co rút lại, dừng bước lại.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Diệc Hạo, ý thức được gì đó, cằm kiên nghị của Tần Chiến bị buộc chặt, thâm thúy trong đôi mắt như có như không nhìn trên mặt của Khương Sam.
Vốn Khương Sam đang bình tĩnh ung dung nhìn anh ta, bị ánh mắt quá mức cường thế của anh ta quét đến, không tự giác cả người run rẩy, rất nhanh cúi mắt xuống.
Không đợi Khương Sam suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ tình huống xấu hổ này, phía sau lưng Tần Chiến vang lên giọng nữ dịu dàng mà quen thuộc.
“Sao không đi vào?|
Vạn Ngọc Nhiên đụng phải lưng của Tần Chiến, từ chỗ anh ta đứng đi qua phía bên cạnh.
Lông mi Khương Sam run rẩy, tất cả xấu hổ không tự nhiên, tất cả nghênh ngang đắc ý bỗng nhiên trở thành một câu truyện cười, không, có lẽ bản thân cô cũng không được phân nửa chuyện cười.
Cô vẫn quá coi trọng mình rồi, thật là tự đưa mình đến cửa để nhận nhục nhã, cô sao có thể ngu ngốc đến mức cho rằng sau chính ủy Tần khi đưa ra đề nghị đó nếu thấy cô ở cùng với người khác sẽ tức giận chứ, cuối cùng cô dựa vào đâu cho rằng cô cự tuyệt anh ta thế này sẽ đả kích đến anh ta chứ?
Vạn Ngọc Nhiên nhìn thấy Khương Sam cũng có chút ngoài ý muốn, vốn cho là Tần Diệc Hạo đối với cô chỉ gặp dịp thì chơi, không nghĩ tới bây giờ hai người vẫn ở cùng một chỗ, lại đến ra mắt với Tần Chiến, thật sự yêu thích rồi sao?
“Tôi nhớ rõ cô tên là Khương Sam? Chúng ta lại gặp mặt."
Vẫn là Vạn Ngọc Nhiên lên tiếng phá vỡ trầm mặc:
“Hôm nay cô ăn mặc thật xinh đẹp."
Con ngươi mênh mông sương mù Khương Sam khẽ nâng lên:
“Vậy sao, lại gặp mặt, chị chủ Vạn."
Hai tròng mắt đen đặc của Tần Diệc Hạo nhìn không ra cảm xúc gì, tầm mắt dừng trên người Tần Chiến:
“Hôm nay vốn muốn cho chú gặp Sam Sam, không nghĩ tới chị Vạn cũng đến, vừa đúng lúc chính thức làm quen luôn."
Nói xong cánh tay tự nhiên vòng qua ôm lấy bả vai Khương Sam:
“Đây là Khương Sam, đã từng gặp mặt trước đó."
Môi mỏng Tần Chiến nhếch lên, sắc mặt chậm rãi đen xuống, anh ta nhìn Khương Sam, lại nhìn Tần Diệc Hạo, trầm mặc ngồi xuống.
Tần Diệc Hạo ôm cả người Khương Sam ngồi xuống, vô cùng thân thiết vuốt ve tóc dài của cô, ngón tay lúc có lúc không đùa giỡn lọn tóc của cô. Người đang ngồi ở đây không ai không biết Tần Diệc Hạo thích sạch sẽ, lại thêm bình thường rất ghét thân cận với phụ nữ, có thể bằng lòng đối xử với cô như vậy chứng tỏ anh đã thật sự tiếp nhận cô, quan hệ của hai người đương nhiên không tệ rồi.
Con ngươi hẹp dài thâm thúy của Tần Diệc Hạo nhìn về phía Khương Sam nói:
“Về sau không nên gọi chị chủ Vạn xa lạ như vậy, gọi chị Vạn giống như anh đi."
Khương Sam nhu thận hướng về Vạn Ngọc Nhiên chào:
“Chị Vạn."
Tần Diệc Hạo đối với Tần Chiến nói:
“Chính ủy Tần của các em cũng vậy, về sau sẽ là người một nhà, gọi chú út cũng không sai đâu."
Không khí bỗng nhiên lạnh xuống, vẻ mặt Tần Chiến không thay đổi, áp lực không khí xung quanh bị đông lạnh lợi hại, con ngươi đen trầm tĩnh nhìn Tần Diệc Hạo và Khương Sam, áp lực thấp dần dần khiến người ta cảm thấy khó thở.
Đối với ánh mắt trầm lãnh của Tần Chiến, Khương Sam trầm mặc khoảng khắc, tay Tần Diệc Hạo đang nắm ở bả vai cô nắm chặt một cái, d!^Nd+n(#Q%*d@n Khương Sam nhìn Tần Diệc Hạo kéo khóe môi, nhẹ giọng gọi một tiếng với Tần Chiến:
“Chú út."
Sắc mặt Tần Chiến lập túc đen thui, bộ dáng không thích nghe cô gọi.
Vạn Ngọc Nhiên hết nhìn qua rồi nhìn lại, cảm thấy không khí có chút không đúng, nhưng không nói ra được không đúng chỗ nào, chỉ có thể theo bản năng giải hòa:
“Hôm nay Diệc Hạo cậu dẫn Khương Sam đến đây ra mắt, thế nào, xác định quan hệ rồi à?"
Tần Diệc Hạo nói:
“Ông nội ở nhà nhịn không được nữa rồi, không phải ông muốn tôi kết hôn sao, như ý của ông thôi."
Vạn Ngọc Nhiên cả kinh, trong lời nói này đại biểu cho cái gì, kết giao là một chuyện, kết hôn trong miệng Tần Diệc Hạo là một chuyện khác, nhưng cô nhớ rõ ông cụ muốn Tần Diệc Hạo kết hôn với Sở Phàm mà.
Tần Chiến từ đầu tới cuối chưa nói lời nào, sau khi nghe lời Tần Diệc Hạo nói liền liếc mắt nhìn qua chỗ Khương Sam, cô vẫn cúi mắt xuống không nhìn anh ta.
“Trước đó em trái lại không nói với tôi."
Tần Chiến nhìn Khương Sam bỗng mở miệng nói:
“Sao bỗng nhiên lại ở cùng một chỗ rồi?"
Khương Sam cười yếu ớt xa cách: “Chú út…."
“Tôi còn chưa cho phép em gọi tôi là chú út."
Tần Chiến mạnh mẽ cắt lời nói của Khương Sam, giọng nói tức giận khiến cho Vạn Ngọc Nhiên giật cả mình, xấu hổ nhìn về phía Khương Sam sợ cô tức giận:
“Tần Chiến, sao anh lại nói vậy, sao lại có thể đối với cô ấy như vậy được?"
Vạn Ngọc Nhiên quay lại trấn an Khương Sam:
“Tính cách anh ấy như thế đó, đối với ai cũng vậy, cô đừng để ý."
Khương Sam nở nụ cười nhìn Vạn Ngọc Nhiên sau đó nhìn Tần Chiến đầy bỡn cợt, ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt.
“Quả thật tôi đã đi quá giới hạn, không nên không biết đúng mực gọi bậy."
Vừa nói vừa bất mãn trừng mắt nhìn vẻ mặt khó đoán của Tần Diệc Hạo liếc mắt một cái:
“Ai bảo anh giới thiệu lung tung."
Tần Diệc Hạo hơi cười lạnh nói: “Một ngày đó cũng phải gọi thôi."
Vẻ mặt Tần Chiến không kiềm chế được khó coi: “Khương Sam."
Anh cảnh cáo gọi tên cô, anh mới nói chuyện qua với cô, trận gặp mặt hôm nay không khỏi khiến anh nghĩ đến cô muốn phản kích. Dù sao Tần Chiến cũng không thể nào tin tưởng được Khương Sam sẽ ở cùng một chỗ với Tần Diệc Hạo, anh đã nhiều lần cảnh cáo cô tránh xa Tần Diệc Hạo, đây là một người nguy hiểm, cô thông minh như thế, không có khả năng sẽ chủ động đi trêu chọc người như vậy.
Nhưng cảnh trước mắt hai người rất quen thuộc khiến cho trong lòng Tần Chiến không nhịn được rơi xuống, một cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng từ chút một ập vào lòng.
Khương Sam lại cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt cô mềm mại lại có chút oán trách nhìn Tần Diệc Hạo:
“Anh cũng thật là, sao có thể giới thiệu gọi chị chủ Vạn là chị Vạn được? Em nghe nói giữa chính ủy Tần và chị chủ Vạn sắp có chuyện tốt, anh gọi vậy không phải loạn bối phận hay sao, nói ra khiến người khác chê cười rồi."
Trong lòng Tần Diệc Hạo có chút ngoài ý muốn, trên mặt che giấu rất tốt, ý bảo Khương Sam nói tiếp.
“A….?"
Vẻ mặt Khương Sam bỗng đỏ lên có chút không tự nhiên nhìn Vạn Ngọc Nhiên nói:
“Chị chủ Vạn trẻ tuổi như vậy, nếu một ngày đó nghe Diệc Hạo gọi một tiếng mợ út, khẳng định có rất nhiều người sẽ ngạc nhiên đấy."
Một tiếng “Diệc Hạo" cũng khiến cho Tần Diệc Hạo ngẩn ra, ánh mắt đánh giá rơi trên người Khương Sam, trước đây cô chưa bao giờ gọi anh như thế.
Vạn Ngọc Nhiên bị nói đến khuôn mặt đỏ bừng vội nói:
“Cô đang nói gì vậy, nghe ai nói bậy những chuyện này?"
Khương Sam khẽ nhấp một ngụm trà, khanh khách cười nói:
“Em cho rằng rất nhiều người đã biết rõ rồi, chính ủy Tần đã từng đồng ý với chị chủ Vạn cùng kết liền cành, sau này chị chủ Vạn sẽ trở thành phu nhân chính ủy Tần danh chính ngôn thuận, nắm quyền tân phu nhân nhà họ Tần, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ về sau trường học có mở các loại thi đấu vũ đạo, mời chính ủy Tần đến, vị trí ngồi của chị nhất định được xếp bên cạnh chính ủy Tần rồi."
Sắc mặt Tần Chiến theo lời nói của Khương Sam dần dần trở nên cứng ngắc.
Mặt Vạn Ngọc Nhiên càng ngày càng đỏ, tươi cười trên mặt Khương Sam lại nở như hoa nói tiếp:
“Việc thông báo cho mọi người biết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, trước sau gì cũng có một ngày em cùng với các bạn khác sẽ gọi chị một tiếng Tần phu nhân rồi, hoặc thân thiết sẽ gọi một tiếng sư mẫu, chị chủ Vạn chị xấu hổ gì chứ, đây là chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt đó, phải không Diệc Hạo?"
Tần Diệc Hạo nở nụ cười:
“Đúng vậy, gọi chị Vạn thật sự không thích hợp rồi."
Hết Chương 64
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi