Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 112: Chương 63.1
Lãng Quên- Diễn Đàn
Nghe lời Tần Chiến nói xong, giữa trán Khương Sam hơi nhăn lại, lúc này cô say khướt muốn mắng to chính ủy Tần một trận, nhưng cuối cùng vẫn còn một tia lí trí còn sót lại ngăn cản cô, Khương Sam cười dối trá:
“Chuyện ngày hôm qua tôi coi như chưa từng phát sinh là được, không có tức giận, chính ủy Tần nghỉ ngơi sớm một chút, thời gian không còn sớm nữa."
Phía bên Tần Chiến truyền đến tiếng bước thong thả rõ ràng, phút chốc vang một tiếng “cạch" nhỏ, đối với âm thanh này Khương Sam rất quen thuộc.
Tiếng bật lửa đốt thuốc.
Suy nghĩ của cô có chút mơ hồ, thật sự không tưởng tượng được chính ủy Tần nghiêm túc lại tự hạn chế mình hút thuốc là cái dạng gì.
“Tôi vẫn còn ở thành phố T một thời gian nữa." Tần Chiến nói: “Khi nào em rãnh?"
Khóe miệng Khương Sam không tự giác kéo xuống, lại cố kỵ người ở bên cạnh, cũng không tốt để nói rõ, Khương Sam lạnh nhạt nói:
“Thời gian trận đấu càng ngày càng gấp rồi."
Tần Chiến hiểu ý của cô không muốn gặp mình, khói thuốc màu xám tạo thành những vòng tròn nho nhỏ, ngón tay anh khẽ động, khói thuốc nhẹ nhàng rơi xuống.
“Em nghỉ ngơi đi, sau này nói lại."
Nói xong liền cúp máy.
Đứng ở bên ngoài doanh trại rút ra một điếu thuốc, giữa lông mày Tần Chiến xẹt qua suy nghĩ sâu xa, rất hiếm khi anh sinh ra cảm giác khó khăn khi giải quyết một việc nào đó, cũng như anh thật sự không hiểu nổi vì sao Khương Sam hiểu chuyện lại tức giận và xuyên tạc ý của anh như thế nữa.
Làm sao anh giống như trong suy nghĩ của cô lại có ý muốn xúc phạm cô chứ? Chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt, anh có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn trong quyền hạn của mình, chỉ là một tờ giấy kết hôn sao lại có ma lực lớn thế chứ? Bao giờ cũng muốn rõ ràng, cơ thể cao lớn của Tần Chiến im lặng trong đêm đen giống như tượng điêu khắc, cuộc điện thoại vừa rồi nghe qua cô có vẻ vẫn chưa nguôi giận,Lãng ##Quên bây giờ nói lại sẽ khiến cho cả hai tan rã trong không vui lần nữa, vả lại gần đây chuyện trong quân đội quả thật bận rộn không ngừng được.
Tần Chiến sẽ không dỗ dành người khác, càng không biết dỗ con gái vui vẻ, chỉ chờ đến khi cô bình tĩnh rồi nói chuyện này sau.
Đúng lúc sĩ quan phụ tá vội vã chạy qua bên đây, Tần Chiến thấy thế liền tắt đầu thuốc lá, bình tĩnh để chuyện của Khương Sam vào sâu trong góc.
Bên này sau khi nói chuyện điện thoại với Tần Chiến, Khương Sam nhớ tới chút chuyện không thoải mái, tâm trạng rơi vào trong thung lũng tối tăm nào đó, buồn bực dụi dụi vành mắt, phiền não quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sáng ngời lợi hại của Tần Diệc Hạo.
Vẻ mặt Tần Diệc Hạo có chút lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi:
“Ngày hôm qua gặp Tần Chiến?"
Cánh tay dài ôm ở eo hơi kéo căng, lập tức Khương Sam cảm giác có gì đó không thích hợp, nghĩ nghĩ vẫn nên tránh nặng tìm nhẹ chủ động thẳng thắn, cô làm bộ nhẹ nhàng nói:
“Ừ, là chuyện phân tổ ở vũ đoàn, chính ủy Tần biết chuyện này, đoán được có Bạch Kỳ nhúng tay vào, trùng hợp đi ngang qua đây hỏi thăm."
Hỏi thăm, con ngươi hẹp dài của Tần Diệc Hạo nheo lại, Tần Chiến đâu phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, đến nỗi trong miệng Khương Sam “trùng hợp đi ngang", tính chân thực đáng phải suy tính rồi.
“Không nói chuyện khác sao?"
Đầu óc Khương Sam choáng váng xẹt qua vài phần cảnh giác, nhìn vẻ mặt Tần Diệc Hạo coi như ôn hòa, nói không rõ ràng:
“Không có, chỉ nói sau này gặp phiền toái có thể tìm đến ngài ấy."
Ánh mắt Tần Diệc Hạo hoài nghi quét một vòng trên mặt Khương Sam, Tần Chiến đưa ra hứa hẹn này? Có phiền toái tìm anh ta? Tìm anh ta làm gì?
Tần Diệc Hạo nhìn khiến trong lòng Khương Sam không khỏi bị đánh vỡ một cái, quan hệ bây giờ giữa hai người, dù có ngốc có chậm chạp đến đâu cô cũng hiểu được, tuyệt đối không thể có biểu hiện gì trước mắt Tần Diệc Hạo mình có bất kỳ quan hệ không bình thường nào với Tần Chiến.
Hơn nữa Tần Chiến và Tần Diệc Hạo lại có mối quan hệ như vậy.
Theo trực giác bản năng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, Khương Sam nhanh chóng lựa chọn nói sang chuyện khác trước khi Tần Diệc Hạo mở miệng hỏi tiếp:
“Lúc nãy anh nói thay quần áo khiêu vũ là sao, quần áo gì?"
Đôi mắt Tần Diệc Hạo bắt đầu nhanh chóng trở nên đen đặc, con ngươi tối đen co rút trong khoảng khắc lại nhanh chóng khôi phục như ban đầu, một lúc lâu sau, Khương Sam còn cho rằng anh sẽ không trả lời, Tần Diệc Hạo mới kéo kéo khóe môi ngồi thẳng người dậy, thuận thế ôm Khương Sam ngồi lên chân mình.
Anh kề sát bên tai Khương Sam nói:
“Muốn xem sao?"
Lúc này Khương Sam mới thở phào nhẹ nhõm, dù không vui nhưng vẫn giả bộ cảm thấy hứng thú nói:
“Ở đâu?"
Cánh tay Tần Diệc Hạo duỗi ra cầm lấy một cái bọc nhỏ, hai ba cái đã mở ra, lấy ra quần áo trắng tinh khiết bên trong,
Cầm một cái mở ra, là chiếc áo sơ mi nam.
“Hôm nay nhìn em nhảy rất đẹp, muốn nhìn em nhảy riêng cho một mình tôi xem."
Mặt Khương Sam cứng đờ, biết chủ đề mình thay đổi đã sai rồi, nhưng cô lại càng lo lắng Tần Diệc Hảo sẽ tiếp tục hỏi đến chuyện của Tần Chiến hơn, chỉ có thể kiên trì nói:
“Hôm nay quần áo lên sân khấu…."
Tần Diệc Hạo cắt đứt lời cô, thậm chỉ chủ động thay Khương Sam cởi nút áo cho cô:
“Biết em mệt, tôi thay giúp em nhé?"
Khương Sam vội vàng ngăn cản tay Tần Diệc Hạo chuyển qua cổ áo, vẻ mặt giận dữ:
“Anh, người này sao mỗi ngày đều cũng nhớ lại… Nhớ…"
Tần Diệc Hạo thuận thế cầm lấy tay cô:
“Vậy, em tự mình thay?"
Khương Sam giãy dụa: “Anh lôi kéo tay tôi làm sao tôi thay được?"
Cơ thể Tần Diệc Hạo dừng lại một chút, có chút ngoài ý muốn nhìn cô, thật sự không nghĩ tới cô có thể khinh địch đồng ý thỏa hiệp, phút chốc liền đem chuyện của Tần Chiến vứt lên chín tầng mây, sung sướng buông lỏng Khương Sam ra.
“Vậy em thay đi."
Khương Sam ra vẻ trấn định cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo len màu đen cổ chữ V, bó sát người, phác họa rõ sự đường cong của cô.
Thấy ánh mắt Tần Diệc Hạo nhìn chằm chằm mình không rời,$#LangQuen%$LQĐ*$
Khương Sam nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh quay lưng lại đi!"
Tần Diệc Hạo nhẹ nhàng xoay người lại, tốt bụng nói:
“Trên người em còn có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, xấu hổ gì chứ?"
Cô không thèm quan tâm đến anh, tốc độ thay quần áo nhanh hơn, ngồi nghiêng với gương treo tường phía đối diện, Tần Diệc Hạo nhìn thấy rõ Khương Sam nhấc lên góc áo, lộ ra một mảnh da tuyết trắng ở eo, cổ họng bắt đầu căng thẳng.
Nhưng sau khi cởi áo, cũng không lộ ra nội y giống như trong suy nghĩ của Tần Diệc Hạo, đai an toàn quấn quanh chặt chẽ trên người cô, ngực cao vút, eo nhỏ tinh tế, độ cung hoàn mỹ khiến cho người khác phát cuồng!
Tần Diệc Hạo cúi đầu xuống nhắm mắt lại, nhẫn nại kiềm chế kích thích muốn bổ nhào về phía cô, nhịn xuống, tránh phải giống như đêm qua, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ bởi vì nóng vội cuối cùng dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Nhưng chờ đến lúc anh mở mắt ra lại, Khương Sam đang cài lại cúc áo, đôi mắt sâu thẳm của Tần Diệc Hạo phút chốc ngẩn ra.
Đây… Sao lại thế này?
Đến lúc Khương Sam đổi quần áo xong vô tội đứng trước mặt Tần Diệc Hạo hỏi “Anh có nhạc không?", anh mới ý thức được rõ ràng bản thân bị Khương Sam giảo hoạt đùa giỡn.
“Em biết rõ đây không phải ý tôi?" Tần Diệc Hạo kiên nhẫn nhìn cô.
“Sao bên trong còn mặc áo lót?"
Khương Sam không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp hỏi vậy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng:
“Nếu không thì sao?"
Tần Diệc Hạo cau mày nói:
“Áo đủ dài, em cởi đồ bên trong đi."
Khương Sam: “...."
Tần Diệc Hạo nói tiếp: “Còn có quần nữa, cởi ra luôn đi."
Khương Sam nghiêm túc nhìn anh:
“Hoặc thay quần áo, hoặc khiêu vũ, anh chỉ được chọn một cái."
Tần Diệc Hạo không cần nghĩ ngợi nói luôn:
“Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, không nhảy cũng không sao."
Cả người Khương Sam lui về sau, nhanh chóng đi về phía cửa, Tần Diệc Hạo vội vàng đứng lên:
“Em đi đâu?"
Khương Sam dừng lại, xoay người cười giả dối nhìn anh:
“Hoặc tôi qua chen lấn với phòng bên cạnh, hoặc anh đi thuê phòng khác."
Tần Diệc Hạo đứng tại chỗ nhìn cô một lúc lâu, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi uể oải, lại có chút say hồng hồng đôi má, ánh mắt kiên trì và cảnh giác, Tần Diệc Hạo hơi dao động, cuối cùng thỏa hiệp.
“Tôi ra ngoài, em nghỉ ngơi đi."
Khương Sam trực tiếp giúp anh mở cửa, Tần Diệc Hạo nhìn cô một cái cuối cùng, mới đi nhanh ra khỏi cửa phòng.
Nghe lời Tần Chiến nói xong, giữa trán Khương Sam hơi nhăn lại, lúc này cô say khướt muốn mắng to chính ủy Tần một trận, nhưng cuối cùng vẫn còn một tia lí trí còn sót lại ngăn cản cô, Khương Sam cười dối trá:
“Chuyện ngày hôm qua tôi coi như chưa từng phát sinh là được, không có tức giận, chính ủy Tần nghỉ ngơi sớm một chút, thời gian không còn sớm nữa."
Phía bên Tần Chiến truyền đến tiếng bước thong thả rõ ràng, phút chốc vang một tiếng “cạch" nhỏ, đối với âm thanh này Khương Sam rất quen thuộc.
Tiếng bật lửa đốt thuốc.
Suy nghĩ của cô có chút mơ hồ, thật sự không tưởng tượng được chính ủy Tần nghiêm túc lại tự hạn chế mình hút thuốc là cái dạng gì.
“Tôi vẫn còn ở thành phố T một thời gian nữa." Tần Chiến nói: “Khi nào em rãnh?"
Khóe miệng Khương Sam không tự giác kéo xuống, lại cố kỵ người ở bên cạnh, cũng không tốt để nói rõ, Khương Sam lạnh nhạt nói:
“Thời gian trận đấu càng ngày càng gấp rồi."
Tần Chiến hiểu ý của cô không muốn gặp mình, khói thuốc màu xám tạo thành những vòng tròn nho nhỏ, ngón tay anh khẽ động, khói thuốc nhẹ nhàng rơi xuống.
“Em nghỉ ngơi đi, sau này nói lại."
Nói xong liền cúp máy.
Đứng ở bên ngoài doanh trại rút ra một điếu thuốc, giữa lông mày Tần Chiến xẹt qua suy nghĩ sâu xa, rất hiếm khi anh sinh ra cảm giác khó khăn khi giải quyết một việc nào đó, cũng như anh thật sự không hiểu nổi vì sao Khương Sam hiểu chuyện lại tức giận và xuyên tạc ý của anh như thế nữa.
Làm sao anh giống như trong suy nghĩ của cô lại có ý muốn xúc phạm cô chứ? Chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt, anh có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn trong quyền hạn của mình, chỉ là một tờ giấy kết hôn sao lại có ma lực lớn thế chứ? Bao giờ cũng muốn rõ ràng, cơ thể cao lớn của Tần Chiến im lặng trong đêm đen giống như tượng điêu khắc, cuộc điện thoại vừa rồi nghe qua cô có vẻ vẫn chưa nguôi giận,Lãng ##Quên bây giờ nói lại sẽ khiến cho cả hai tan rã trong không vui lần nữa, vả lại gần đây chuyện trong quân đội quả thật bận rộn không ngừng được.
Tần Chiến sẽ không dỗ dành người khác, càng không biết dỗ con gái vui vẻ, chỉ chờ đến khi cô bình tĩnh rồi nói chuyện này sau.
Đúng lúc sĩ quan phụ tá vội vã chạy qua bên đây, Tần Chiến thấy thế liền tắt đầu thuốc lá, bình tĩnh để chuyện của Khương Sam vào sâu trong góc.
Bên này sau khi nói chuyện điện thoại với Tần Chiến, Khương Sam nhớ tới chút chuyện không thoải mái, tâm trạng rơi vào trong thung lũng tối tăm nào đó, buồn bực dụi dụi vành mắt, phiền não quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sáng ngời lợi hại của Tần Diệc Hạo.
Vẻ mặt Tần Diệc Hạo có chút lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi:
“Ngày hôm qua gặp Tần Chiến?"
Cánh tay dài ôm ở eo hơi kéo căng, lập tức Khương Sam cảm giác có gì đó không thích hợp, nghĩ nghĩ vẫn nên tránh nặng tìm nhẹ chủ động thẳng thắn, cô làm bộ nhẹ nhàng nói:
“Ừ, là chuyện phân tổ ở vũ đoàn, chính ủy Tần biết chuyện này, đoán được có Bạch Kỳ nhúng tay vào, trùng hợp đi ngang qua đây hỏi thăm."
Hỏi thăm, con ngươi hẹp dài của Tần Diệc Hạo nheo lại, Tần Chiến đâu phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, đến nỗi trong miệng Khương Sam “trùng hợp đi ngang", tính chân thực đáng phải suy tính rồi.
“Không nói chuyện khác sao?"
Đầu óc Khương Sam choáng váng xẹt qua vài phần cảnh giác, nhìn vẻ mặt Tần Diệc Hạo coi như ôn hòa, nói không rõ ràng:
“Không có, chỉ nói sau này gặp phiền toái có thể tìm đến ngài ấy."
Ánh mắt Tần Diệc Hạo hoài nghi quét một vòng trên mặt Khương Sam, Tần Chiến đưa ra hứa hẹn này? Có phiền toái tìm anh ta? Tìm anh ta làm gì?
Tần Diệc Hạo nhìn khiến trong lòng Khương Sam không khỏi bị đánh vỡ một cái, quan hệ bây giờ giữa hai người, dù có ngốc có chậm chạp đến đâu cô cũng hiểu được, tuyệt đối không thể có biểu hiện gì trước mắt Tần Diệc Hạo mình có bất kỳ quan hệ không bình thường nào với Tần Chiến.
Hơn nữa Tần Chiến và Tần Diệc Hạo lại có mối quan hệ như vậy.
Theo trực giác bản năng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, Khương Sam nhanh chóng lựa chọn nói sang chuyện khác trước khi Tần Diệc Hạo mở miệng hỏi tiếp:
“Lúc nãy anh nói thay quần áo khiêu vũ là sao, quần áo gì?"
Đôi mắt Tần Diệc Hạo bắt đầu nhanh chóng trở nên đen đặc, con ngươi tối đen co rút trong khoảng khắc lại nhanh chóng khôi phục như ban đầu, một lúc lâu sau, Khương Sam còn cho rằng anh sẽ không trả lời, Tần Diệc Hạo mới kéo kéo khóe môi ngồi thẳng người dậy, thuận thế ôm Khương Sam ngồi lên chân mình.
Anh kề sát bên tai Khương Sam nói:
“Muốn xem sao?"
Lúc này Khương Sam mới thở phào nhẹ nhõm, dù không vui nhưng vẫn giả bộ cảm thấy hứng thú nói:
“Ở đâu?"
Cánh tay Tần Diệc Hạo duỗi ra cầm lấy một cái bọc nhỏ, hai ba cái đã mở ra, lấy ra quần áo trắng tinh khiết bên trong,
Cầm một cái mở ra, là chiếc áo sơ mi nam.
“Hôm nay nhìn em nhảy rất đẹp, muốn nhìn em nhảy riêng cho một mình tôi xem."
Mặt Khương Sam cứng đờ, biết chủ đề mình thay đổi đã sai rồi, nhưng cô lại càng lo lắng Tần Diệc Hảo sẽ tiếp tục hỏi đến chuyện của Tần Chiến hơn, chỉ có thể kiên trì nói:
“Hôm nay quần áo lên sân khấu…."
Tần Diệc Hạo cắt đứt lời cô, thậm chỉ chủ động thay Khương Sam cởi nút áo cho cô:
“Biết em mệt, tôi thay giúp em nhé?"
Khương Sam vội vàng ngăn cản tay Tần Diệc Hạo chuyển qua cổ áo, vẻ mặt giận dữ:
“Anh, người này sao mỗi ngày đều cũng nhớ lại… Nhớ…"
Tần Diệc Hạo thuận thế cầm lấy tay cô:
“Vậy, em tự mình thay?"
Khương Sam giãy dụa: “Anh lôi kéo tay tôi làm sao tôi thay được?"
Cơ thể Tần Diệc Hạo dừng lại một chút, có chút ngoài ý muốn nhìn cô, thật sự không nghĩ tới cô có thể khinh địch đồng ý thỏa hiệp, phút chốc liền đem chuyện của Tần Chiến vứt lên chín tầng mây, sung sướng buông lỏng Khương Sam ra.
“Vậy em thay đi."
Khương Sam ra vẻ trấn định cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo len màu đen cổ chữ V, bó sát người, phác họa rõ sự đường cong của cô.
Thấy ánh mắt Tần Diệc Hạo nhìn chằm chằm mình không rời,$#LangQuen%$LQĐ*$
Khương Sam nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh quay lưng lại đi!"
Tần Diệc Hạo nhẹ nhàng xoay người lại, tốt bụng nói:
“Trên người em còn có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, xấu hổ gì chứ?"
Cô không thèm quan tâm đến anh, tốc độ thay quần áo nhanh hơn, ngồi nghiêng với gương treo tường phía đối diện, Tần Diệc Hạo nhìn thấy rõ Khương Sam nhấc lên góc áo, lộ ra một mảnh da tuyết trắng ở eo, cổ họng bắt đầu căng thẳng.
Nhưng sau khi cởi áo, cũng không lộ ra nội y giống như trong suy nghĩ của Tần Diệc Hạo, đai an toàn quấn quanh chặt chẽ trên người cô, ngực cao vút, eo nhỏ tinh tế, độ cung hoàn mỹ khiến cho người khác phát cuồng!
Tần Diệc Hạo cúi đầu xuống nhắm mắt lại, nhẫn nại kiềm chế kích thích muốn bổ nhào về phía cô, nhịn xuống, tránh phải giống như đêm qua, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ bởi vì nóng vội cuối cùng dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Nhưng chờ đến lúc anh mở mắt ra lại, Khương Sam đang cài lại cúc áo, đôi mắt sâu thẳm của Tần Diệc Hạo phút chốc ngẩn ra.
Đây… Sao lại thế này?
Đến lúc Khương Sam đổi quần áo xong vô tội đứng trước mặt Tần Diệc Hạo hỏi “Anh có nhạc không?", anh mới ý thức được rõ ràng bản thân bị Khương Sam giảo hoạt đùa giỡn.
“Em biết rõ đây không phải ý tôi?" Tần Diệc Hạo kiên nhẫn nhìn cô.
“Sao bên trong còn mặc áo lót?"
Khương Sam không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp hỏi vậy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng:
“Nếu không thì sao?"
Tần Diệc Hạo cau mày nói:
“Áo đủ dài, em cởi đồ bên trong đi."
Khương Sam: “...."
Tần Diệc Hạo nói tiếp: “Còn có quần nữa, cởi ra luôn đi."
Khương Sam nghiêm túc nhìn anh:
“Hoặc thay quần áo, hoặc khiêu vũ, anh chỉ được chọn một cái."
Tần Diệc Hạo không cần nghĩ ngợi nói luôn:
“Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, không nhảy cũng không sao."
Cả người Khương Sam lui về sau, nhanh chóng đi về phía cửa, Tần Diệc Hạo vội vàng đứng lên:
“Em đi đâu?"
Khương Sam dừng lại, xoay người cười giả dối nhìn anh:
“Hoặc tôi qua chen lấn với phòng bên cạnh, hoặc anh đi thuê phòng khác."
Tần Diệc Hạo đứng tại chỗ nhìn cô một lúc lâu, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi uể oải, lại có chút say hồng hồng đôi má, ánh mắt kiên trì và cảnh giác, Tần Diệc Hạo hơi dao động, cuối cùng thỏa hiệp.
“Tôi ra ngoài, em nghỉ ngơi đi."
Khương Sam trực tiếp giúp anh mở cửa, Tần Diệc Hạo nhìn cô một cái cuối cùng, mới đi nhanh ra khỏi cửa phòng.
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi