Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 106: Chương 60.1
Lãng Quên- Diễn Đàn
Khương Sam cuốn chăn vào mình càng chặt, không biết do nóng hay do tức giận Tần Diệc Hạo, hai gò má đỏ bừng, càng tăng thêm vẻ trong suốt của đôi mắt như chứa một vực nước trầm tĩnh, đôi môi mềm mại, tóc dài rối tinh, khiến người khác nhìn thấy không nhịn được muốn tiếp tục bắt nạt.
Nhưng cho dù cô quấn chặt thế nào cũng không chống đỡ được sức lực của một người đàn ông, Tần Diệc Hạo thoải mái kéo nhẹ chăn, Khương Sam cũng bị anh ôm lấy.
“Quấn chặt như vậy, không nóng hả?"
“Tôi cảnh cáo anh, Tần Diệc Hạo…"
Ánh mắt Khương Sam nguy hiểm, lời cảnh cáo còn chưa nói xong, Tần Diệc Hạo đã trực tiếp ngăn lại cái miệng luôn lải nhải của cô!
Cổ tay Tần Diệc Hạo như gọng kiềng ôm chặt chăn, một bàn tay khác nhanh chóng cởi lấy thắt lưng quần, Khương Sam sợ hãi, miệng nhanh chóng cắn lên môi Tần Diệc Hạo một cái.
“Ưm."
Tần Diệc Hạo bị đau rên một tiếng, răng Khương Sam vô cùng sắc nhọn, cắn một cái lập tức chảy máu.
Khương Sam đổi hướng khác, ở phía bên răng cắn cái nữa, lúc chuyển động khiến cho môi Tần Diệc Hạo đưa đến một trận tê tái đau đớn kỳ lạ, cô hung ác trừng mắt nhìn anh, khó chịu ngộ ngạt, tức giận cảnh cáo.
“Anh động thêm một lần nữa, tôi sẽ cắn nát môi anh!"
Tay Tần Diệc Hạo đang đặt ở thắt lưng tháo được một nửa không thể không ngừng lại, Tần Diệc Hạo giống như bị một con chuột đồng xù lông cắn lấy, Lãng@d#d#l#q#d@Quên nhưng dáng người cùng với sức lực cùng với hoàn cảnh lại khiến cho anh cười rộ lên.
“Buông miệng, Khương Sam!"
Giọng nói Tần Diệc Hạo rầu rĩ, con người hẹp dài nheo lại: “Tôi nói chỉ muốn đi ngủ thôi, em sợ cái gì?"
Khương Sam chán nản, lời nói này của anh giống như người bắt đầu tấn công chính là cô vậy, anh có biết xấu hổ không đó?
Tần Diệc Hạo nhíu mày liếc nhìn cô: “Quan hệ giữa hai chúng ta, không thể hôn môi được sao?"
Khương Sam vẫn trừng lại anh, răng nanh đang cắn hơi thả lỏng, Tần Diệc Hạo nhắc đến chuyện này cô lập tức buông lỏng trong nháy mắt, cả người ngã về phía sau, trước khi Khương Sam kịp phản ứng, anh nhăn mặt kéo môi ra khỏi răng của cô.
“Có phải tôi đã quá dung túng em rồi không?"
Một vết máu dài chảy xuống từ vết cắn ở bên khóe môi Tần Diệc Hạo, cái nhìn lạnh lẽo từ đôi mắt ác liệt, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Tần Diệc Hạo không ngừng cầm chăn kéo chặt lại, giờ phút này trông anh có chút dọa người, cơ bắp trên tay vạm vỡ, d!^Nd+n(#Q%*d@n bộ dáng nổi giận giống như muốn đánh người đến nơi, Khương Sam theo bản năng rụt rụt về phía sau, không tự giác có chút sợ hãi.
Quả thật Tần Diệc Hạo có chút giận, nhưng nhìn vẻ mặt Khương Sam bất lực và đề phòng, trong chớp mắt cơn lửa giận giống như được một bàn tay nhỏ bé an ủi lấy, cơn tức giận vơ đi phân nửa.
“Bây giờ biết sợ? Vừa rồi cắn độc ác như vậy, sao không nghĩ hậu quả về sau?"
Giọng nói Tần Diệc Hạo không được ôn hòa lắm, cơ thể cao lớn chắn ngang trước mặt cô, giống một tòa tháp lớn, hay giống như một ngọn núi cao sừng sững và hiểm trở, hơi nghiêng một chút có thể đè chết cô.
Trước là Tần Chiến, sau là Tần Diệc Hạo, đang đau lòng lại hao tổn tinh thần, Tần Chiến còn đỡ, Tần Diệc Hạo người này khiến cho người ta làm gì cũng không đúng, nhưng không nói lại anh, tránh không tránh được, người không phân rõ phải trái là anh, vẻ mặt lại tỏ vẻ cô mới là người làm sai.
Hết chuyện này đến chuyện khác khiến cho cảm xúc Khương Sam vốn đang đè nén liền bộc phát, vẻ mặt cô im lìm, hốc mắt không tự chủ được bắt đầu đỏ hồng.
Tần Diệc Hạo ngẩn ra, Khương Sam không chịu hé răng, cúi thấy đầu nghiêng mặt đi, môi phúng phính hơi cắn lại, hốc mắt mang theo chút ẩm ướt, thật sự không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Khóe miệng Tần Diệc Hạo còn đang bị đau, máu còn rơi xuống đất, anh còn chưa có tức giận đấy, cô khóc cái gì chứ?
Theo như tính tình của anh, vốn anh nên trách mắng cô tại chỗ, trách cô không hiểu chuyện, trách cô không biết giữ chừng mực, hoặc trực tiếp mặt lạnh đẩy cô ra xoay người bỏ đi mới đúng, nhưng toàn bộ lời nói và hành động khi nhìn vào đôi mắt ảm đạm đầy nước mắt của cô, giống như một gáo nước lạnh dập tắt lửa lớn, trong phút chốc hóa thành tro tàn.
Lời nói châm chọc gần nói ra khỏi miệng liền vòng vo lại: “Em khóc cái gì?"
Khương Sam vẫn không thèm để ý đến anh, nhắm mắt lại, nước mắt rõ ràng muốn rơi xuống mà không xong, Tần Diệc Hạo hiểu rõ đây là thủ đoạn nhỏ của cô, nhưng muốn anh làm thế nào không để ý tiếp tục gay gắt với cô thêm nữa?
Vẻ mặt anh vẫn còn tức giận nới lỏng chăn ra, lấy khăn tay lau đi vết máu bên miệng.
“Đi ngủ sớm một chút." Anh nói, giọng nói trầm thấp xuống: “Được rồi! Không nói em nữa là được!"
Khương Sam không nói một tiếng nằm im, quay lưng lại với anh, Tần Diệc Hạo lặng lẽ nhìn động tác lén lau nước mắt của cô, trong lòng như bị ớt cay vò nát rải vào, vừa chua vừa mềm.
Sau khi Tần Diệc Hạo tự mình tắm xong, Khương Sam đã ôm chặt lấy chăn ngủ, xoa tóc ướt, Tần Diệc Hạo đứng ở đầu giường nhìn cô một lúc lâu.
Cả người Khương Sam không động đậy, trên chăn cũng không có hô hấp phập phồng lên xuống.
Một giây sau một vật nặng nằm xuống mạnh mẽ truyền tới, Khương Sam đang giả vờ ngủ liền cả kinh, sợ hãi trong phút chốc liền mở mắt ra.
“Ngủ đi, không còn sớm nữa."
Tần Diệc Hạo kéo chăn qua đắp chính mình, trên người anh mặc bộ đồ ngủ mang theo khí nóng, trong nháy mắt lan rộng trong chăn, cả người Khương Sam cứng đờ căng thẳng!
Một lúc lâu sau, bên Tần Diệc Hạo cũng không có động tĩnh gì, chốc lát lại truyền tới tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Tần Diệc Hạo tự giác nằm cách cô một khoảng, dưới ánh đèn mờ nhạt, trên khuôn mặt đẹp trai một vẻ yên ổn.
Khương Sam nhìn một lúc, cơ thể nhích gần ra bên ngoài thêm một chút, mới cử động nhẹ, nhìn Tần Diệc Hạo vẫn đang nhắm mắt ngủ say lạnh giọng mở miệng.
“Ngày mai em có trận đấu, ngủ ngon đi, nếu tinh lực dư thừa…"
“Em biết rồi!"
Khương Sam cắn môi nhanh chóng trả lời, bịt chặt mắt lại.
Bản thân vẫn đang đề phòng, bản năng trong lòng có chút run sợ, Khương Sam cho rằng mình sẽ rất khó ngủ, nhưng Tần Diệc Hạo lại không có thêm hành động gì khác người, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ cơ thể cứng ngắc một lúc lâu, hơi thở rõ ràng của anh cuối cùng khiến cho hai mí mắt Khương Sam bắt đầu đánh nhau.
Phát hiện cuối cùng Khương Sam không chống đỡ nổi nữa, đã thật sự ngủ sâu, Tần Diệc Hạo nằm vững vàng rất lâu bỗng mở mắt, im lặng không tiếng động nghiêng qua hướng cô nhìn thử.
Bộ dạng giống như một con thỏ sợ hãi, còn dám ngủ…
Khóe miệng truyền đến từng trận co rút đau đớn, Tần Diệc Hạo đối với cô thật sự là vừa bực vừa giận lại yêu thương có chút buồn cười.
Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng Khương Sam đã ngủ say, Tần Diệc Hạo im lặng không ra một tiếng động xốc chăn bước xuống giường.
Khương Sam đắp chăn rất kĩ, trước khi vén chăn vào nằm Tần Diệc Hạo đã thấy rõ, bên ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ.
Anh im lặng đứng ở bên giường nhìn Khương Sam một lúc, suy nghĩ lại một lần nữa thoáng nhìn qua kinh hồng, cuối cùng dục vọng chiến thắng lí trí, Tần Diệc Hạo giống như một con báo đen nhanh nhẹn về đêm, không chút do dự, yên lặng không tiếng động đi về phía cuối giường.
Anh chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, sống hơn hai mươi mấy năm anh chưa từng có suy nghĩ sẽ chạm vào người phụ nào, lại có cảm giác rất kì quái, tự chủ của anh hơn người, nhưng anh cũng là một người đàn ông huyết khí dương cương bình thường.
Anh cũng chỉ muốn xem thử ở phía dưới lớp áo ngủ có phải giống như trong tưởng tượng của anh hết sức mê người, Tần Diệc Hạo mặt lạnh nghĩ như vậy, cánh tay dài đưa tới, nhẹ tay nhẹ chân vén chăn bên kia.
Đập vào mắt đầu tiên là đôi chân nhỏ tinh xảo trắng nõn, không đủ một nắm tay của anh, Tần Diệc Hạo dùng đầu tay vuốt ve, ngón chân đáng yêu không tự giác cuộn tròn lại.
Đôi mắt hẹp dài càng thêm tăm tối, anh kiên nhẫn, từng chút từng chút một kéo chăn ra khỏi nửa người phía dưới của Khương Sam, Khương Sam trong lúc ngủ mơ bất an giật giật cơ thể, Tần Diệc Hạo dừng tay lại, Khương Sam lại nằm ngửa ra, ngón tay vừa động, kéo chăn đi.
Tần Diệc Hạo giống như một người thợ săn kiên nhẫn, từng chút từng chút một ổn thỏa lại không khiến Khương Sam kinh sợ tỉnh giấc, bình tĩnh kéo chăn từ mắt cá chân lên đến bên hông, càng lên trên liền bị Khương Sam đè lại kéo căng, Tần Diệc Hạo không hoảng hốt tiếp tục kéo, Khương Sam bất an mặt mũi giật giật, anh mới tạm thời buông tay.
Bắp thịt Tần Diệc Hạo căng thẳng, đôi mắt như chim ưng sắc bén khắc sâu, bởi vì khống chế cực độ, mí mắt kéo ngang thành một đường thẳng.
Khương Sam mơ một giấc mơ kì quái, Lãng ##Quên cô nằm mơ thấy bản thân bị người khác không ngừng rượt đuổi, cô chảy mồ hôi đầm đìa, thắt lưng đầu gối bủn rủn, trong đêm tối sợ hãi mệt mỏi, thì người đuổi theo phía sau đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Trước mặt cô có một cái hồ trông rất tuyệt, đang nóng cô mừng rỡ như điên nhảy vào.
Trong hồ nước có cá bơi, có nhiều cỏ nước, nhiệt độ vẫn nóng như cũ, cô muốn lên bờ, lại bị cỏ nước cuốn lấy hai chân, những con cá không ngừng bơi qua bơi lại xẹt qua người cô, lưu lại cảm xúc mềm mại.
Trên người cô rất nóng, cô muốn tránh thoát, nhưng tránh thế nào cũng không thoát, cỏ nước từng tản lớn truyền lại, toàn bộ cỏ nước mang theo nhiệt độ bao bọc lấy cô.
Bỗng cảm giác mạnh mẽ của một cỗ nhiệt khô nóng trong nháy mắt đốt cháy cơ thể của cô, cảm giác xa lạ này khiến cho cô sợ hãi, cô muốn tìm ra nơi phát sinh, cô khó chịu gần như muốn thở dốc...
Khương Sam cuốn chăn vào mình càng chặt, không biết do nóng hay do tức giận Tần Diệc Hạo, hai gò má đỏ bừng, càng tăng thêm vẻ trong suốt của đôi mắt như chứa một vực nước trầm tĩnh, đôi môi mềm mại, tóc dài rối tinh, khiến người khác nhìn thấy không nhịn được muốn tiếp tục bắt nạt.
Nhưng cho dù cô quấn chặt thế nào cũng không chống đỡ được sức lực của một người đàn ông, Tần Diệc Hạo thoải mái kéo nhẹ chăn, Khương Sam cũng bị anh ôm lấy.
“Quấn chặt như vậy, không nóng hả?"
“Tôi cảnh cáo anh, Tần Diệc Hạo…"
Ánh mắt Khương Sam nguy hiểm, lời cảnh cáo còn chưa nói xong, Tần Diệc Hạo đã trực tiếp ngăn lại cái miệng luôn lải nhải của cô!
Cổ tay Tần Diệc Hạo như gọng kiềng ôm chặt chăn, một bàn tay khác nhanh chóng cởi lấy thắt lưng quần, Khương Sam sợ hãi, miệng nhanh chóng cắn lên môi Tần Diệc Hạo một cái.
“Ưm."
Tần Diệc Hạo bị đau rên một tiếng, răng Khương Sam vô cùng sắc nhọn, cắn một cái lập tức chảy máu.
Khương Sam đổi hướng khác, ở phía bên răng cắn cái nữa, lúc chuyển động khiến cho môi Tần Diệc Hạo đưa đến một trận tê tái đau đớn kỳ lạ, cô hung ác trừng mắt nhìn anh, khó chịu ngộ ngạt, tức giận cảnh cáo.
“Anh động thêm một lần nữa, tôi sẽ cắn nát môi anh!"
Tay Tần Diệc Hạo đang đặt ở thắt lưng tháo được một nửa không thể không ngừng lại, Tần Diệc Hạo giống như bị một con chuột đồng xù lông cắn lấy, Lãng@d#d#l#q#d@Quên nhưng dáng người cùng với sức lực cùng với hoàn cảnh lại khiến cho anh cười rộ lên.
“Buông miệng, Khương Sam!"
Giọng nói Tần Diệc Hạo rầu rĩ, con người hẹp dài nheo lại: “Tôi nói chỉ muốn đi ngủ thôi, em sợ cái gì?"
Khương Sam chán nản, lời nói này của anh giống như người bắt đầu tấn công chính là cô vậy, anh có biết xấu hổ không đó?
Tần Diệc Hạo nhíu mày liếc nhìn cô: “Quan hệ giữa hai chúng ta, không thể hôn môi được sao?"
Khương Sam vẫn trừng lại anh, răng nanh đang cắn hơi thả lỏng, Tần Diệc Hạo nhắc đến chuyện này cô lập tức buông lỏng trong nháy mắt, cả người ngã về phía sau, trước khi Khương Sam kịp phản ứng, anh nhăn mặt kéo môi ra khỏi răng của cô.
“Có phải tôi đã quá dung túng em rồi không?"
Một vết máu dài chảy xuống từ vết cắn ở bên khóe môi Tần Diệc Hạo, cái nhìn lạnh lẽo từ đôi mắt ác liệt, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Tần Diệc Hạo không ngừng cầm chăn kéo chặt lại, giờ phút này trông anh có chút dọa người, cơ bắp trên tay vạm vỡ, d!^Nd+n(#Q%*d@n bộ dáng nổi giận giống như muốn đánh người đến nơi, Khương Sam theo bản năng rụt rụt về phía sau, không tự giác có chút sợ hãi.
Quả thật Tần Diệc Hạo có chút giận, nhưng nhìn vẻ mặt Khương Sam bất lực và đề phòng, trong chớp mắt cơn lửa giận giống như được một bàn tay nhỏ bé an ủi lấy, cơn tức giận vơ đi phân nửa.
“Bây giờ biết sợ? Vừa rồi cắn độc ác như vậy, sao không nghĩ hậu quả về sau?"
Giọng nói Tần Diệc Hạo không được ôn hòa lắm, cơ thể cao lớn chắn ngang trước mặt cô, giống một tòa tháp lớn, hay giống như một ngọn núi cao sừng sững và hiểm trở, hơi nghiêng một chút có thể đè chết cô.
Trước là Tần Chiến, sau là Tần Diệc Hạo, đang đau lòng lại hao tổn tinh thần, Tần Chiến còn đỡ, Tần Diệc Hạo người này khiến cho người ta làm gì cũng không đúng, nhưng không nói lại anh, tránh không tránh được, người không phân rõ phải trái là anh, vẻ mặt lại tỏ vẻ cô mới là người làm sai.
Hết chuyện này đến chuyện khác khiến cho cảm xúc Khương Sam vốn đang đè nén liền bộc phát, vẻ mặt cô im lìm, hốc mắt không tự chủ được bắt đầu đỏ hồng.
Tần Diệc Hạo ngẩn ra, Khương Sam không chịu hé răng, cúi thấy đầu nghiêng mặt đi, môi phúng phính hơi cắn lại, hốc mắt mang theo chút ẩm ướt, thật sự không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Khóe miệng Tần Diệc Hạo còn đang bị đau, máu còn rơi xuống đất, anh còn chưa có tức giận đấy, cô khóc cái gì chứ?
Theo như tính tình của anh, vốn anh nên trách mắng cô tại chỗ, trách cô không hiểu chuyện, trách cô không biết giữ chừng mực, hoặc trực tiếp mặt lạnh đẩy cô ra xoay người bỏ đi mới đúng, nhưng toàn bộ lời nói và hành động khi nhìn vào đôi mắt ảm đạm đầy nước mắt của cô, giống như một gáo nước lạnh dập tắt lửa lớn, trong phút chốc hóa thành tro tàn.
Lời nói châm chọc gần nói ra khỏi miệng liền vòng vo lại: “Em khóc cái gì?"
Khương Sam vẫn không thèm để ý đến anh, nhắm mắt lại, nước mắt rõ ràng muốn rơi xuống mà không xong, Tần Diệc Hạo hiểu rõ đây là thủ đoạn nhỏ của cô, nhưng muốn anh làm thế nào không để ý tiếp tục gay gắt với cô thêm nữa?
Vẻ mặt anh vẫn còn tức giận nới lỏng chăn ra, lấy khăn tay lau đi vết máu bên miệng.
“Đi ngủ sớm một chút." Anh nói, giọng nói trầm thấp xuống: “Được rồi! Không nói em nữa là được!"
Khương Sam không nói một tiếng nằm im, quay lưng lại với anh, Tần Diệc Hạo lặng lẽ nhìn động tác lén lau nước mắt của cô, trong lòng như bị ớt cay vò nát rải vào, vừa chua vừa mềm.
Sau khi Tần Diệc Hạo tự mình tắm xong, Khương Sam đã ôm chặt lấy chăn ngủ, xoa tóc ướt, Tần Diệc Hạo đứng ở đầu giường nhìn cô một lúc lâu.
Cả người Khương Sam không động đậy, trên chăn cũng không có hô hấp phập phồng lên xuống.
Một giây sau một vật nặng nằm xuống mạnh mẽ truyền tới, Khương Sam đang giả vờ ngủ liền cả kinh, sợ hãi trong phút chốc liền mở mắt ra.
“Ngủ đi, không còn sớm nữa."
Tần Diệc Hạo kéo chăn qua đắp chính mình, trên người anh mặc bộ đồ ngủ mang theo khí nóng, trong nháy mắt lan rộng trong chăn, cả người Khương Sam cứng đờ căng thẳng!
Một lúc lâu sau, bên Tần Diệc Hạo cũng không có động tĩnh gì, chốc lát lại truyền tới tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Tần Diệc Hạo tự giác nằm cách cô một khoảng, dưới ánh đèn mờ nhạt, trên khuôn mặt đẹp trai một vẻ yên ổn.
Khương Sam nhìn một lúc, cơ thể nhích gần ra bên ngoài thêm một chút, mới cử động nhẹ, nhìn Tần Diệc Hạo vẫn đang nhắm mắt ngủ say lạnh giọng mở miệng.
“Ngày mai em có trận đấu, ngủ ngon đi, nếu tinh lực dư thừa…"
“Em biết rồi!"
Khương Sam cắn môi nhanh chóng trả lời, bịt chặt mắt lại.
Bản thân vẫn đang đề phòng, bản năng trong lòng có chút run sợ, Khương Sam cho rằng mình sẽ rất khó ngủ, nhưng Tần Diệc Hạo lại không có thêm hành động gì khác người, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ cơ thể cứng ngắc một lúc lâu, hơi thở rõ ràng của anh cuối cùng khiến cho hai mí mắt Khương Sam bắt đầu đánh nhau.
Phát hiện cuối cùng Khương Sam không chống đỡ nổi nữa, đã thật sự ngủ sâu, Tần Diệc Hạo nằm vững vàng rất lâu bỗng mở mắt, im lặng không tiếng động nghiêng qua hướng cô nhìn thử.
Bộ dạng giống như một con thỏ sợ hãi, còn dám ngủ…
Khóe miệng truyền đến từng trận co rút đau đớn, Tần Diệc Hạo đối với cô thật sự là vừa bực vừa giận lại yêu thương có chút buồn cười.
Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng Khương Sam đã ngủ say, Tần Diệc Hạo im lặng không ra một tiếng động xốc chăn bước xuống giường.
Khương Sam đắp chăn rất kĩ, trước khi vén chăn vào nằm Tần Diệc Hạo đã thấy rõ, bên ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ.
Anh im lặng đứng ở bên giường nhìn Khương Sam một lúc, suy nghĩ lại một lần nữa thoáng nhìn qua kinh hồng, cuối cùng dục vọng chiến thắng lí trí, Tần Diệc Hạo giống như một con báo đen nhanh nhẹn về đêm, không chút do dự, yên lặng không tiếng động đi về phía cuối giường.
Anh chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, sống hơn hai mươi mấy năm anh chưa từng có suy nghĩ sẽ chạm vào người phụ nào, lại có cảm giác rất kì quái, tự chủ của anh hơn người, nhưng anh cũng là một người đàn ông huyết khí dương cương bình thường.
Anh cũng chỉ muốn xem thử ở phía dưới lớp áo ngủ có phải giống như trong tưởng tượng của anh hết sức mê người, Tần Diệc Hạo mặt lạnh nghĩ như vậy, cánh tay dài đưa tới, nhẹ tay nhẹ chân vén chăn bên kia.
Đập vào mắt đầu tiên là đôi chân nhỏ tinh xảo trắng nõn, không đủ một nắm tay của anh, Tần Diệc Hạo dùng đầu tay vuốt ve, ngón chân đáng yêu không tự giác cuộn tròn lại.
Đôi mắt hẹp dài càng thêm tăm tối, anh kiên nhẫn, từng chút từng chút một kéo chăn ra khỏi nửa người phía dưới của Khương Sam, Khương Sam trong lúc ngủ mơ bất an giật giật cơ thể, Tần Diệc Hạo dừng tay lại, Khương Sam lại nằm ngửa ra, ngón tay vừa động, kéo chăn đi.
Tần Diệc Hạo giống như một người thợ săn kiên nhẫn, từng chút từng chút một ổn thỏa lại không khiến Khương Sam kinh sợ tỉnh giấc, bình tĩnh kéo chăn từ mắt cá chân lên đến bên hông, càng lên trên liền bị Khương Sam đè lại kéo căng, Tần Diệc Hạo không hoảng hốt tiếp tục kéo, Khương Sam bất an mặt mũi giật giật, anh mới tạm thời buông tay.
Bắp thịt Tần Diệc Hạo căng thẳng, đôi mắt như chim ưng sắc bén khắc sâu, bởi vì khống chế cực độ, mí mắt kéo ngang thành một đường thẳng.
Khương Sam mơ một giấc mơ kì quái, Lãng ##Quên cô nằm mơ thấy bản thân bị người khác không ngừng rượt đuổi, cô chảy mồ hôi đầm đìa, thắt lưng đầu gối bủn rủn, trong đêm tối sợ hãi mệt mỏi, thì người đuổi theo phía sau đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Trước mặt cô có một cái hồ trông rất tuyệt, đang nóng cô mừng rỡ như điên nhảy vào.
Trong hồ nước có cá bơi, có nhiều cỏ nước, nhiệt độ vẫn nóng như cũ, cô muốn lên bờ, lại bị cỏ nước cuốn lấy hai chân, những con cá không ngừng bơi qua bơi lại xẹt qua người cô, lưu lại cảm xúc mềm mại.
Trên người cô rất nóng, cô muốn tránh thoát, nhưng tránh thế nào cũng không thoát, cỏ nước từng tản lớn truyền lại, toàn bộ cỏ nước mang theo nhiệt độ bao bọc lấy cô.
Bỗng cảm giác mạnh mẽ của một cỗ nhiệt khô nóng trong nháy mắt đốt cháy cơ thể của cô, cảm giác xa lạ này khiến cho cô sợ hãi, cô muốn tìm ra nơi phát sinh, cô khó chịu gần như muốn thở dốc...
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi