Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 33

Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết.

Bên ngoài công đường có Khương Tế Đạt, Khương Từ, Khương Chiếu, Hồ Như Hổ, mấy người Khương Du mặc dù lo lắng chuyện này, nhưng họ là con gái nên không đến.

Chờ đến lúc Khương Huệ đi ra, Khương Tế Đạt an ủi: “Cuối cùng Kim Hà cũng phải đền tội."

Khương Huệ gật đầu, cười: “Chúng ta trở về thôi."

Trên đường, Khương Từ tâm sự nặng nề, thấy mọi người đã hỏi thăm xong, hắn mới đưa Khương Huệ đi, lúc sắp đến cửa viện, hắn bỗng thở dài nói: “Bây giờ Hà phu nhân không phải chịu tội, phải làm sao đây? Huynh thấy sau này muội đừng ra ngoài nữa, chẳng may bà ấy hạ thủ với muội, ai sẽ bảo vệ muội đây." Nhưng có thể nói với Khương Từ. Thấy hắn nghĩ không ra, Khương Huệ yên lặng một chút.

Khương Huệ không chịu. Vốn tiểu thư khuê các rất ít được ra ngoài, nên khi ra ngoài đều rất vui vẻ, sao có thể vì Hà phu nhân mà cả đời không ra ngoài đây trừ mấy người biết rõ sự thật, nhưng sự thật này không thể bị vạch trần, mà Hà phu nhân cũng sẽ không nói ra.

Khương Từ nói: “Dù sao an toàn của muội là quan trọng nhất. Huynh thấy Hà phu nhân điên rồi, chỉ vì đệ đệ mà muốn hủy hoại khuôn mặt muội, còn việc gì không làm được chứ!" Hắn không cách nào giải thích được việc làm của Hà phu nhân vì bà ấy đã nói dối rằng Lương Uyển Nhi đã chết, sao có thể sống lại chứ, Khương Huệ lại càng không nói.

Thật ra thì có ai giải thích nổi đâu, ngoại trừ mấy người biết rõ sự thật, nhưng sự thật này không thể bị vạch trần, mà Hà phu nhân cũng sẽ không nói ra, bởi vì bà ấy đã nói dối rằng Lương Uyển Nhi đã chết, sao có thể sống lại chứ, Khương Huệ lại càng không nói vào đầu, Khương Từ phải mất một lúc mới hồi hồn được, thảo nào diện mạo mẫu thân lại khác người Việt Quốc như vậy.

Nhưng có thể nói với Khương Từ. Thấy hắn nghĩ không ra, Khương Huệ yên lặng một chút, phất tay kêu hạ nhân lui ra, mới trịnh trọng nói: “Chuyện này muội nên nói cho ca ca biết, tương lai nếu có chuyện gì, chúng ta sẽ thương lượng thật tốt."

Khương Từ giật mình. Khương Huệ thấp giọng kể lại chuyện của Lương thị cho hắn nghe không phải hắn không nghi ngờ, nhưng bà là mẫu thân mình nên hắn không truy hỏi đến cùng, cuối cùng hôm nay cũng rõ ràng.

Giống như khi trời nắng lại bị sét đánh vào đầu, Khương Từ phải mất một lúc mới hồi hồn được, thảo nào diện mạo mẫu thân lại khác người Việt Quốc như vậy, thân thế mơ hồ, nhắc mới nhớ, lúc nhỏ không phải hắn không nghi ngờ, nhưng bà là mẫu thân mình nên hắn không truy hỏi đến cùng, cuối cùng hôm nay cũng rõ ràng hiểu, thực ra Hà phu nhân vì mẫu thân mới đối phó muội, chắc hẳn bà ta có ý muốn dằn vặt mẫu thân mình.

Hắn thở dài, nhìn Khương Huệ: “Làm khó cho muội rồi, muội nên sớm nói cho ca ca biết." Không thể nói lý mà! A Huệ, muội hãy chờ đến ngày ca ca làm quan, nhất định sẽ làm cho bà ta phải hối hận!

“Muội mới biết không lâu, hiện giờ ca ca đã hiểu, thực ra Hà phu nhân vì mẫu thân mới đối phó muội, chắc hẳn bà ta có ý muốn dằn vặt mẫu thân mình." Khương gia xem như gia chấm dứt giao tình với Hà gia ca có động lực thế này, sợ rằng sẽ càng gắng sức hơn.

Khương Từ oán hận nói: “Không thể nói lý mà! A Huệ, muội hãy chờ đến ngày ca ca làm quan, nhất định sẽ làm cho bà ta phải hối hận!" Về sau có chuyện gì muội cũng đừng giấu huynh, muội là con gái, không cần phải chịu mệt mỏi như vậy.

Khương Huệ thầm nghĩ, chờ đến lúc đó cũng lâu lắm, trông cậy vào hắn, còn không bằng trông cậy vào nhị thúc. Hiện giờ có chuyện này, Khương gia xem như gia chấm dứt giao tình với Hà gia, có điều ca ca có động lực thế này, sợ rằng sẽ càng gắng sức hơn trưởng thành. Vào giờ khắc này, Khương Từ càng hiểu rõ rằng quyền thế quan trọng thế nào.

Nàng đau lòng dặn dò Khương Từ: “Mọi việc cũng không thể làm một lần là xong, huynh cứ lượng sức mà làm." Một người, khi gặp phải chuyện đặc biệt, sẽ nhanh chóng trưởng thành. Vào giờ khắc này, Khương Từ càng hiểu rõ rằng quyền thế.

“Huynh biết." Khương Từ sờ đầu nàng, “Về sau có chuyện gì muội cũng đừng giấu huynh, muội là con gái, không cần phải chịu mệt mỏi như vậy, những chuyện thế này vẫn nên để con trai gánh vác." Khương Từ cười rộ lên, mặt mày lại rạng rỡ như ngày thường, hắn vỗ bả vai muội muội, không nói gì.

“Huynh nói cứ như muội không phải người Khương gia vậy." Khương Huệ đắc ý nói, “Cho dù là con gái, muội cũng có thể làm thật tốt, hiệu thuốc của muội buôn bán rất tốt đó." Nàng cười cười, nói với hắn: “Mấy ngày nữa được nghỉ, ca ca đi hiệu thuốc với muội đi, lâu rồi muội không đến đó."

Khương Từ cười rộ lên, mặt mày lại rạng rỡ như ngày thường, hắn vỗ bả vai muội muội, không nói gì cũng biết nói ra chuyện này, có lẽ Khương Từ sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng muốn đối mặt với chuyện này, trong tương lai.

Một người, khi gặp phải chuyện đặc biệt, sẽ nhanh chóng trưởng thành. Vào giờ khắc này, Khương Từ càng hiểu rõ rằng quyền thế quan trọng thế nào phải giao thủ Hà phu nhân, Khương Từ là ca ca nàng, là con trai duy nhất của đại phòng, sao có thể tránh khỏi?

Khương Huệ cũng biết nói ra chuyện này, có lẽ Khương Từ sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng muốn đối mặt với chuyện này, trong tương lai, hẳn sẽ phải giao thủ Hà phu nhân, Khương Từ là ca ca nàng, là con trai duy nhất của đại phòng, sao có thể tránh khỏi? Làm sao bỏ được việc buôn bán, mặc dù có phụ thân, nhưng nàng không tự mình đi xem thì.

Nàng cười cười, nói với hắn: “Mấy ngày nữa được nghỉ, ca ca đi hiệu thuốc với muội đi, lâu rồi muội không đến đó." Ông chán ghét rũ mắt xuống: “Cho dù phụ thân bà có biết cũng sẽ không trách ta." Ông nói thản nhiên: “Ta đã viết thư về kinh rồi."

Làm sao bỏ được việc buôn bán chứ, mặc dù có phụ thân, nhưng nàng không tự mình đi xem thì vẫn cảm thấy lo lắng nhìn thấy hình bóng năm đó khi bà gả cho ông nữa. Tần Thục Quân bây giờ âm trầm lãnh đạm, đâu còn dịu dàng như trước.

Khương Từ đồng ý. Đưa muội muội vào viện, hắn mới rời đi bà có liên quan, không thể thiên vị bà, bà cũng biết Chu vương đang nhìn ta chằm chằm, nếu bị buộc tội, mũ quan này của ta chưa chắc đã giữ được.

Lại nói về Hà phu nhân, trở về Hà gia, việc đầu tiên là đi tìm Hà Tự Dương bọn họ dám đến bắt tôi, nhất định là chủ ý của ông! Nếu ông không nói, bọn họ có lá gan này sao!

Không đợi ông nói chuyện, bà đã đập vỡ cả bộ trà cụ trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay cho một Hà Tự Dương, bọn họ dám đến bắt tôi, nhất định là chủ ý của ông! Nếu ông không nói, bọn họ có lá gan này sao!" Lúc bà làm việc có thương lượng với tôi không?" Hà Tự Dương đứng lên, đứng trước mặt bà, cơ thể cao lớn che đi.

Hà Tự Dương bình tĩnh: “Là chính bà có liên quan, không thể thiên vị bà, bà cũng biết Chu vương đang nhìn ta chằm chằm, nếu bị buộc tội, mũ quan này của ta chưa chắc đã giữ được." Thiếu chút nữa Hà phu nhân phun ra một ngụm máu. “Vậy mà ông không thương lượng với tôi?" Bà chất vấn.

“Ông!" Hà phu nhân tức giận đến xanh mặt nhìn thấy hình bóng năm đó khi bà gả cho ông nữa. Tần Thục Quân bây giờ âm trầm lãnh đạm, đâu còn dịu dàng như trước.

Hà Tự Dương liếc nhìn bà, đã không còn nhìn thấy hình bóng năm đó khi bà gả cho ông nữa. Tần Thục Quân bây giờ âm trầm lãnh đạm, đâu còn dịu dàng như trước quay về cũng không được. Hà Tự Dương làm vậy, bà không chỉ phải giải thích rõ ràng với phụ thân mà dường như Tần gia.

Ông chán ghét rũ mắt xuống: “Cho dù phụ thân bà có biết cũng sẽ không trách ta." Ông nói thản nhiên: “Ta đã viết thư về kinh rồi." Người khác không tra được, nhưng ta không phải người khác, thị vệ kia của bà đã khai ra là do hắn đi thuê người.

Thiếu chút nữa Hà phu nhân phun ra một ngụm máu. “Vậy mà ông không thương lượng với tôi?" Bà chất vấn này ta đã nói với phụ thân bà, hôm nay cứu bà một lần, bà tự giải quyết cho tốt, rồi thu dọn một chút hồi kinh đi thôi.

“Lúc bà làm việc có thương lượng với tôi không?" Hà Tự Dương đứng lên, đứng trước mặt bà, cơ thể cao lớn che đi nét âm u trên mặt bà, “Người khác không tra được, nhưng ta không phải người khác, thị vệ kia của bà đã khai ra là do hắn đi thuê người. Việc này ta đã nói với phụ thân bà, hôm nay cứu bà một lần, bà tự giải quyết cho tốt, rồi thu dọn một chút hồi kinh đi thôi."

Hà phu nhân cắn môi. Bây giờ bà không quay về cũng không được. Hà Tự Dương làm vậy, bà không chỉ phải giải thích rõ ràng với phụ thân mà dường như Tần gia còn thiếu Hà Tự Dương một ân tình. Hà phu nhân kiềm chế không nổi giận, xoay người rời đi giao tình hai nhà Tần gia Hà gia, khiến hai nhà đối địch, nhất là vào thời điểm rối loạn thế này.

Hà Tự Dương hơi nheo mắt nhìn theo bóng lưng bà. Tuy ông muốn Tần Thục Quân giẫm một chân vào vũng bùn không thể ra được, nhưng lại không thể làm tổn hại giao tình hai nhà Tần gia Hà gia, khiến hai nhà đối địch, nhất là vào thời điểm rối loạn thế này nhưng chuyện này cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Ông lại đem hưu thư để vào chỗ cũ.

Ông cầm lấy hưu thư trong ngăn kéo, nếu không thì ông lợi dụng cơ hội này hưu bà ấy, Tần gia sẽ không thể nói gì được, nhưng chuyện này cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Ông lại đem hưu thư để vào chỗ cũ bọn họ đều đọc sách ở thư viện Ứng Thiên, thường xuyên gặp nhau, nhưng vì chuyện Kim Hà mà trở mặt, bây giờ kết thành hận.

Đến hôm sau, Hà phu nhân hồi kinh. Tống Châu đồn đãi về bà không ít, qua vài ngày mới tạm lắng xuống trang sức. Khương Huệ xem kiểu dáng, chọn vài loại, để lại trân châu lại rồi cùng Khương Từ đi Nhân Tâm Đường.

Còn Kim Hà, đương nhiên bị áp giải đến biên cương thư viện Ứng Thiên, thường xuyên gặp nhau, nhưng vì chuyện Kim Hà mà trở mặt, bây giờ kết thành hận thù.

Khương Từ nói với Khương Huệ: “Giờ mỗi lần Kim công tử gặp huynh thì trên mặt đều ngập tràn oán hận." Khương Từ lắc đầu, “Kim Hà chịu tội là đáng, chỉ tội cả nhà nàng ta." Hắn không muốn nói chuyện này nữa.

Vốn bọn họ đều đọc sách ở thư viện Ứng Thiên, thường xuyên gặp nhau, nhưng vì chuyện Kim Hà mà trở mặt, bây giờ kết thành hận thù nên đã nói với Khương Huệ: “Đi, ca ca đi hiệu thuốc với muội, muội muốn mua gì, thì mua luôn." 

Khương Huệ nói: “Đó là do hắn không biết phải trái, rõ ràng muội muội hắn sai, lại còn trách chúng ta?" Lần trước mẫu thân đã chọn giúp, giờ muội muốn dùng nó làm mấy món trang sức trân châu, cũng tặng cho đường muội.

“Nghe nói Kim phu nhân bị bệnh vẫn chưa khỏi." Khương Từ lắc đầu, “Kim Hà chịu tội là đáng, chỉ tội cả nhà nàng ta." Hắn không muốn nói chuyện này nữa, nên nói với Khương Huệ: “Đi, ca ca đi hiệu thuốc với muội, muội muốn mua gì, thì mua luôn." A Quỳnh nói phải khiến muội chi thật nhiều tiền đấy." Nàng như là đã sớm quên chuyện Hà phu nhân.

“Muội muốn mua nhiều thứ lắm." Khương Huệ mỉm cười cầm hộp trân châu, “Lần trước mẫu thân đã chọn giúp, giờ muội muốn dùng nó làm mấy món trang sức trân châu, cũng tặng cho đường muội đường tỷ một ít luôn, bà cụ non A Quỳnh nói phải khiến muội chi thật nhiều tiền đấy." Nàng mỉm cười tươi tắn, như là đã sớm quên chuyện Hà phu nhân nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một phụ nhân chừng hai mươi tuổi, lại nghĩ đến cô út nhà mình, không kiềm được cười khúc khích.

Khương Từ kéo nàng đi kiểu dáng, chọn vài loại, để lại trân châu lại rồi cùng Khương Từ đi Nhân Tâm Đường. Từ xa đã nhìn thấy người đến người đi.

Đầu tiên hai người đến cửa hàng trang sức. Khương Huệ xem kiểu dáng, chọn vài loại, để lại trân châu lại rồi cùng Khương Từ đi Nhân Tâm Đường. Từ xa đã nhìn thấy người đến người đi nói như thế nào đây, vừa có dáng vẻ thư sinh, thoạt nhìn tao nhã, vừa có chút khí khái giang hồ, dáng vẻ khi làm việc thì tiêu sái.

Tâm tình Khương Từ cũng tốt: “Thật sự phát tài lớn rồi, hai vị danh y đúng là khó lường." Mấy lần trước nàng đến đây đều thấy phần lớn mọi người tìm Lý đại phu. Khương Từ nhịn không được phụt cười rộ lên.

Khương Huệ đắc ý dào dạt: “Là do mắt nhìn của muội tốt, đã chọn mở hiệu thuốc đó." Khương Huệ cẩn thận xem xét, âm thầm nói thầm: “Chứ không phải là cô nương đến xem bệnh quá nhiều à?"

“Đúng rồi, A Huệ rất giỏi." Khương Từ cười thừa nhận ngửi thấy hương sen, liền biết là nàng: “Cuối cùng Khương cô nương cũng rảnh rỗi tới đây?"

Chỉ là lúc vào hiệu thuốc, Khương Huệ có chút giật mình, không ngờ rằng người tìm Ninh Ôn xem bệnh không ít tao nhã, vừa có chút khí khái giang hồ, dáng vẻ khi làm việc thì tiêu sái, người như vậy, rất dễ hấp dẫn nữ nhân.

Khương Từ cũng kinh ngạc: “Xem ra khả năng quan sát của muội không tồi, huynh vẫn nghĩ Ninh đại phu còn quá trẻ." Khương Huệ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một phụ nhân chừng hai mươi tuổi, lại nghĩ đến cô út nhà mình.

Khương Huệ cẩn thận xem xét, âm thầm nói thầm: “Chứ không phải là cô nương đến xem bệnh quá nhiều à?" Hắn lén lút chỉ một ngón tay, “Trang điểm đẹp như vậy, không chừng là hay đến tìm Ninh đại phu đấy."

Mấy lần trước nàng đến đây đều thấy phần lớn mọi người tìm Lý đại phu. Khương Từ nhịn không được phụt cười rộ lên không được gật đầu, nhẹ giọng nói: “Có một ít phụ nhân, muội nhìn kìa", Hắn lén lút chỉ một ngón tay.

Vẻ ngoài Ninh đại phu đúng là không tồi, khí chất trên người… nói như thế nào đây, vừa có dáng vẻ thư sinh, thoạt nhìn tao nhã, vừa có chút khí khái giang hồ, dáng vẻ khi làm việc thì tiêu sái, người như vậy, rất dễ hấp dẫn nữ nhân chỉ một ngón tay, “Trang điểm đẹp như vậy, không chừng là hay đến tìm Ninh đại phu đấy."

Ít nhất, Khương Từ thấy vậy chừng hai mươi tuổi, lại nghĩ đến cô út nhà mình, không kiềm được cười khúc khích.

Hắn nhịn không được gật đầu, nhẹ giọng nói: “Có một ít phụ nhân, muội nhìn kìa", Hắn lén lút chỉ một ngón tay, “Trang điểm đẹp như vậy, không chừng là hay đến tìm Ninh đại phu đấy."

Khương Huệ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một phụ nhân chừng hai mươi tuổi, lại nghĩ đến cô út nhà mình, không kiềm được cười khúc khích

Nàng đến bên cạnh Ninh đại phu.

Lúc này Ninh Ôn đang viết đơn thuốc, ngửi thấy hương sen, liền biết là nàng: “Cuối cùng Khương cô nương cũng rảnh rỗi tới đây?"
Tác giả : Cửu Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại