Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 94-1: Nhân kiếp trước, quả kiếp này! 1
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Đường Bội híp mắt, đưa tay ôm cổ Sở Quân Việt.
Chờ tới khi Sở Quân Việt buông cô ra, môi cô đã sưng đỏ, nhìn cực kỳ quyến rũ.
Anh đưa tay mơn trớn môi cô, ngón tay đè trên môi cô, đôi mắt lại vô cùng thâm thúy.
Sở Quân Việt nhìn Đường Bội chốc lát rồi khàn giọng nói: “Nếu để anh thấy chuyện đó một lần nữa, anh sẽ…"
Anh đột nhiên không biết nói gì.
Anh sẽ làm gì?
Nhốt Đường Bội ở bên cạnh, không cho cô đi bất kỳ đâu?
Anh sẽ không đành lòng!
Không để Đường Bội làm chuyện cô thích thì sao cô có thể vui vẻ?
Nhưng anh sẽ càng không vui hơn cô.
Đường Bội cười yếu ớt, như nhìn thấu tâm tư của anh, hỏi: “Anh đến đây lúc nào?"
Sở Quân Việt cảm thấy không đủ khí thế, không nén được giận, hiếm khi thấy anh liếc Đường Bội và không trả lời câu hỏi của cô.
Anh mở laptop ra, mắt nhìn chuyên chú vào màn hình.
“Giận ư?" Anh không đếm xỉa tới Đường Bội, Đường Bội lại cứ sáp vào, cười híp mắt quơ tay trước mặt anh, lấy tay chọc vào má Sở Quân Việt, cười trêu ghẹo nói: “Nếu còn giận nữa thì cái mặt này sẽ thành bánh bao mất."
Tất nhiên Sở Quân Việt biết cô đang trêu mình.
Cho dù anh thật sự tức giận, cũng sẽ không xị mặt giống như con nít.
“Ui…" Đường Bội kiên nhẫn không ngừng chọc má anh.
Gương mặt đẹp không tỳ vết, lúc này lại trưng ra vẻ mặt người lạ chớ gần.
Nhưng cô lại không chút sợ hãi.
Một người khi đứng trước mặt cô lại không nỡ nói chuyện lớn tiếng, lại thương yêu cô như vậy, cô không phải người ngu, tất nhiên có thể nhìn thấy rõ.
“Anh tới đây lúc nào?" Đường Bội tiếp tục hỏi.
“Nửa tiếng trước." Sở Quân Việt chậm rãi nói.
“A?" Đường Bội nhướng mi: “Vậy sao em không thấy anh?"
Sở Quân Việt hừ lạnh một tiếng, không trả lời vấn đề này.
“Anh sợ quấy rầy đến em hả?" Đường Bội lập tức cười híp mắt hỏi.
Cô chồm người qua, chủ động hôn lên môi Sở Quân Việt, cười nói: “Anh thật tốt!"
Đường Bội chủ động, một nụ hôn hời hợt như vậy vẫn làm Sở Quân Việt vui vẻ.
Đường Bội lại nhanh chóng cười nói: “Nếu đã tới sớm như vậy, chắc anh cũng thấy, thứ Cố Diệp hôn, chính là mu bàn tay của anh ta."
Đường Bội càng nói, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, đôi mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Cô nhìn Sở Quân Việt, nhìn ra được tâm trạng của anh khá tốt.
Sở Quân Việt chưa kịp nói chuyện, môi đã bị Đường Bội mổ thêm cái nữa.
Cô cười nói: “Nhưng mà anh như vậy thật sự quá đáng yêu."
Sở Quân Việt có chút rối rắm, rõ ràng từ nhỏ đã bận rộn và có nhiều việc như thế thì tại sao Đường Bội lại có tính cách như bây giờ.
Giống như thắc mắc của Đường Bội, rõ ràng ông cụ Sở hài hước và ôn hòa như vậy, tại sao lại nuôi ra Sở Quân Việt và Sở Dực Thành, hai kẻ lạnh lùng như thế?
Cô vừa cười vừa đưa tay véo má Sở Quân Việt, nói: “Được rồi, lần này là thật đấy, vừa rồi em và anh ta không có hôn thật."
“Anh phát hiện…" Sở Quân Việt thuận thế ôm cô vào ngực, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nói: “Bây giờ em càng ngày càng không sợ anh."
“Tại sao em phải sợ anh?" Đường Bội có chút không hiểu hỏi ngược lại.
“Lúc mới bắt đầu, em thỉnh thoảng sẽ làm một vài chuyện lấy lòng anh. Bây giờ…" Sở Quân Việt cạ một cái trên đỉnh đầu Đường Bội, lẩm bẩm nói: “Gần như sắp leo lên đầu anh rồi."
“Ui?" Đường Bội nghi ngờ: “Chẳng lẽ vừa rồi không phải là em đang lấy lòng anh sao?"
Đôi mắt Sở Quân Việt buồn bã, nhưng không nói gì.
“Vừa rồi em chủ động hôn anh mà không được tính là lấy lòng ư?" Đường Bội lại nói: “Sở đại thiếu bắt đầu khó phục vụ như vậy từ khi nào thế nhỉ?" Cô vừa nói vừa khoa trương thở dài: “Xem ra em phải cân nhắc thật kỹ, rốt cuộc có nên gả cho anh hay không!"
Câu nói vừa dứt thì cánh tay ôm eo cô cũng trở nên chặt hơn, anh kéo cô vào sâu trong ngực mình.
“Không cho phép em nói như vậy!"
“Xem kìa, không chỉ thích ăn giấm, có tính chiếm hữu mạnh mẽ, khó lấy lòng, lại còn bá đạo…" Đường Bội sâu kín nói: “Nếu thật sự gả cho anh, vậy chẳng phải em sẽ bị bắt nạt đến chết sao?!" Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô cùng giọng điệu của cô, lại hoàn toàn đối lập.
Thật may là trước khi cô lên xe, Sở Quân Việt đã bấm tấm ngăn ở giữa lên.
Nếu không chắc chắn Văn Tư Miểu sẽ bị vẻ mặt của Sở thiếu bây giờ dọa hỏng.
Hắn ở lại Sở gia đã lâu nhưng chưa từng thấy Sở Quân Việt như vậy.
Anh nắm cằm Đường Bội, để cô xoay người lại, lập tức bắt gặp nụ cười giống như hồ ly.
“Đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa!" Biểu cảm của Sở Quân Việt quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Đường Bội cũng thu lại nụ cười trên mặt.
“Anh luôn cảm thấy, tất cả mọi người quá mức thuận lợi." Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên môi Đường Bội, nói tiếp: “Thuận lợi đến mức làm anh cảm thấy không chân thật!"
“Tại sao?" Đường Bội hỏi.
“Hôn nhân của con cháu Sở gia, gần như không ai có được một cuộc hôn nhân trọn vẹn." Sở Quân Việt chậm rãi nói: “Ông nội nói đây là báo ứng, mặc dù anh không muốn tin, nhưng mà cha mẹ anh… Còn có chú… Còn có…"
Đường Bội đột nhiên ngắt lời anh: “Người ăn học không nói chuyện yêu ma quỷ quái!" (thế chuyện bà trùng sinh là thế méo nào cơ?)
Cô dừng một chút, biết mình đã vô tình đâm trúng xương sườn mềm của Sở Quân Việt, có chút áy náy nói: “Lần sau em sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn nữa."
“Ừ." Sở Quân Việt ôm lấy cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảnh hôn có thể xóa bỏ không?"
Chân mày anh nhíu chặt vào nhau, lại nói: “Còn nữa, lúc sau tại sao em phải ôm anh ta mà khóc? Đóng phim thôi mà có cần làm tới vậy không?"
“…"
Thật ra thì Sở Quân Việt thấy được cảnh hôn của Cố Diệp và Đường Bội, thấy Cố Diệp chỉ hôn mù bàn tay của mình mà thôi.
Chỗ anh ngồi, mặc dù Đường Bội không nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ từng cử động của cô.
Anh bất mãn, thật ra là cảnh Đường Bội ôm Cố Diệp mà khóc.
Theo bản năng, anh ôm Đường Bội chặt hơn, người trong ngực dựa sát vào anh không chút phòng bị, cảm giác như thế, làm sự bất mãn trong lòng Sở Quân Việt dịu xuống một chút—–
Chỉ khi Đường Bội ở bên cạnh mình, anh mới buông sự phòng bị xuống, biểu hiện tất cả vui buồn mừng giận.
Bất luận là quay phim ở thực tế.
Bởi vì lúc sáng thức dậy quá sớm.
Hoặc có lẽ là nằm trong ngực Sở Quân Việt quá mức thoải mái.
Đường Bội nhanh chóng ngủ say trên vai Sở Quân Việt.
Vì từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện cho nên phản ứng của cô rất nhạy bén. Nhưng khi ở bên Sở Quân Việt, cô lại càng ngày càng buông lỏng bản thân.
Cho đến khi xe chạy đến bãi đậu xe của tập đoàn Sở thị, Sở Quân Việt bế cô vào thang máy riêng, sau đó bế cô đi thẳng vào phòng nghỉ trong phòng làm việc, đặt lên giường lớn, Đường Bội mới mơ hồ mở mắt ra, lười biếng hỏi: “Tới chưa?"
Sở Quân Việt cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, cẩn thận đắp chăn cho cô, dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi."
“Ừ…" Đường Bội mơ hồ đáp một tiếng, ôm chăn ngủ say.
Sở Quân Việt cẩn thận đóng cửa lại, xoay người trở về phòng làm việc, vừa lật tài liệu vừa nói: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Văn Tư Miểu có chút lúng túng.
Một đường lên đây hắn hoàn toàn không dám ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Sở Quân Việt bế Đường Bội xuống xe, bế Đường Bội lên lầu… Boss kiên nhẫn và dịu dàng như vậy, hắn chưa từng thấy qua. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
So sánh với người đang lạnh lẽo sắc bén xem văn kiện, cứ y như là hai người vậy.
Hắn sợ run một giây, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của Sở Quân Việt quét đến người mình, Văn Tư Miểu mới ho nhẹ nói: “Trước mắt chúng ta đã tra được, hình như đối phương không dám đối đầu trực tiếp với Sở thị, cho nên tất cả các hành động đều là nhắm vào những công ty nhỏ của Sở thị."
“Ừ." Sở Quân Việt lật sang trang khác, lại hỏi: “Mục đích của bọn họ là gì?"
Anh ngẩng đầu nhìn Văn Tư Miểu, hỏi: “Sau khi bứt giây động rừng, họ có thể dừng tay sao?"
“Trước mắt ngành giải trí trong nước, Minh thị, Hạ gia và Sở gia tạo nên thế chân vạc. Trước kia chúng ta cũng không để tâm vào vấn đề này, cho nên sau khi đối phương dò xét lần đầu tiên, chắc hẳn sẽ ra tay từ chỗ này."
Sở Quân Việt thu mắt: “Tiếp tục."
“Hôm nay đi tới phim trường, chắc anh đã thấy nam chính Cố Diệp rồi?" Văn Tư Miểu đột nhiên chuyển đề tài.
Đôi mắt Sở Quân Việt buồn bã, chậm rãi gật đầu.
“Anh cảm thấy người đó là người như thế nào?" Sở Quân Việt nhìn Văn Tư Miểu, thấy đối phương thấp thỏm bất an, lúc này mới đáp: “Muốn nói gì thì cứ nói. Từ lúc nào mà cậu lại trở nên dài dòng như vậy?"
“Dạ." Văn Tư Miểu sợ mà kinh, vội vàng nói: “Lúc trước cậu ta có scandal với cô Đường, nhìn ra được đó là do cậu ta cố ý làm vậy. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Hôm nay ở phim trước, động tác nhỏ của cậu ta, bao gồm đoạn diễn hôn kia, cùng với sau khi diễn xong, cậu ta lại kéo dài khoảng cách ra, hành động này có chút kỳ lạ."
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Anh cũng biết, lúc biên kịch Sở chọn diễn viên, không chú trọng đến thân phận và danh tiếng của đối phương. Nhưng lần này lại khác, nam chính trong hình mẫu của anh ấy không nhất định là đẹp trai nhất nhưng phải phù hợp với ý của anh ấy. Làm một người mới, cho dù Cố Diệp thật sự tài hoa hơn người, vô cùng làm người khác chú ý, nhưng không nhất định sẽ lọt được vào mắt biên kịch Sở. Trừ phi, cậu ta vừa vặn, phù hợp với yêu cầu của anh ấy."
“Tiếp tục." Sở Quân Việt lạnh lùng nói.
“Tôi điều tra Cố Diệp, lý lích của cậu ta rất sạch sẽ, không chút vấn đề. Nhưng vai chính của bộ phim này, cùng với hình tượng mà cậu ta biểu hiện trước mặt công chúng, thật sự khác biệt. Nam chính phù hợp với yêu cầu của biên kịch Sở, nhất định phải có hơi giống với anh ấy năm đó. Người như vậy, trong giới giải trí chắc chắn có, nhưng một người không phải như vậy, lại có thể ngụy trang tới mức ấy, cho thấy trước khi cậu ta đọc kịch bản, nhất định đã biết chuyện gì đó rồi." Văn Tư Miểu nói phân tích của mình ra.
“Cho nên nhất định là có người nói cho cậu ta biết chuyện năm đó, cho dù Cố Diệp không phải kẻ chủ mưu, cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan." Sở Quân Việt dựa lưng vào ghế, cười lạnh: “Người dám vuốt râu hổ, bây giờ cũng không còn nhiều."
“Cậu ta đến gần cô Đường, mục đích không đơn thuần." Văn Tư Miểu lại nói.
Liên quan đến Đường Bội, quả nhiên làm cho Sở Quân Việt càng thêm xem trọng.
“Chỗ của cô Đường, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Còn nữa, rốt cuộc Cố Diệp là người chủ mưu hay sau lưng còn có người khác, cũng phải tra rõ." Anh dừng một chút, đôi mắt trở nên rét lạnh: “Chỗ Thích Bạch Phong, cũng không thể buông lõng. Có thể đẩy người tới trước mặt chú, Thích Bạch Phong là người có khả năng lớn nhất."
“Dạ." Văn Tư Miểu vội vàng đáp, “Nhưng mà lần này đối phương đã có chuẩn bị sẵn, lâu như vậy mà không để lộ dấu vết. Lần này để lộ chỉ sợ là sơ ý, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng cô Đường…"
“Tuyệt đối không được!" Văn Tư Miểu chưa kịp nói hết câu đã bị Sở Quân Việt lạnh lùng cắt ngang: “Đừng nhắc lại chuyện này trước mặt tôi!"
“Dạ." Văn Tư Miểu cả kinh, vừa rồi giọng điệu của Sở Quân Việt quá mức nghiêm nghị, cứ như hồ băng ngàn năm làm cho hắn suýt chút nữa thì không thở nổi.
Hắn đã đi theo Sở Quân Việt nhiều năm, cực ít bị cấp trên nói chuyện với giọng điệu như vậy.
Hắn biết mình đã chạm phải nghịch lân của Boss.
“Ra ngoài đi." Sở Quân Việt nhàn nhạt nói: “Nói với Lục Tử Mặc, tận lực bảo đảm sự an toàn của cô Đường."
“Dạ." Văn Tư Miểu hỏi: “Lần trước quảng cáo PDA do cô Đường làm đại diện có phản ứng rất tốt, có thể ký hợp đồng lâu dài với cô ấy hay không?"
“Ừ." Sở Quân Việt gật đầu, công việc mình có thể kiếm soát. Đường Bội nhận càng nhiều càng tốt.
“Tôi đi ra ngoài trước, Sở thiếu."
Cho đến khi trở lại phòng làm việc của mình, khí lạnh từ máy điều hòa thổi vào tấm lưng ước đẫm một mảnh của Văn Tư Miểu.
Lúc này hắn mới nhận ra, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Văn Tư Miểu từ từ dựa vào ghế, để mình thanh tỉnh lại.
Lần trước thấy vẻ mặt của Boss như thế, để lộ sự quan tâm với một người đã là chuyện khi nào rồi?
Văn Tư Miểu không nhớ rõ.
Chỉ nhớ mang máng, khi đó hắn còn đang học, tận dụng kỳ nghỉ hè để học tập và thích ứng với cấp trên.
Thời điểm đó Sở Quân Việt không được như bây giờ, một cái hít thở cũng làm người khác sợ hãi.
Lúc ấy, hình như anh đang kêu người đi tìm một người.
Thuộc hạ của Sở gia tìm suốt mười ngày, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Khi đó Văn Tư Miểu không hiểu, bây giờ nghĩ lại, lấy năng lực của Sở gia, chỉ cần người nọ còn sống, sẽ không thể nào ngay cả một chút tung tích cũng không tìm ra.
Khả năng duy nhất, là có một người cao tay hơn, nắm giữ hành động của bọn họ, không muốn Sở Quân Việt tìm được người nọ.
Một năm kia, Sở Quân Việt chưa tới mười tám tuổi, quyền hành vẫn còn nằm trong tay ông cụ Sở.
Văn Tư Miểu đột nhiên cảm thấy kinh hoảng!
Hắn vội vàng lắc đầu, đuổi những suy nghĩ này ra ngoài.
Điều này đã vượt quá phạm vi mà hắn có thể quan tâm.
Đường Bội ngủ tới giờ cơm trưa, Sở Quân Việt vào gọi cô, cô mới thức dậy.
Cô dựa vào thành giường, có hơi chóng mặt.
Đường Bội xoa trán, có chút khó hiểu: “Gần đây hình như em rất thích ngủ."
“Có lẽ vì gần đây em quá cực khổ, mệt thì cứ nghỉ đi." Sở Quân Việt đặt tay lên trán cô, chắc chắn cô không bị sốt mới nói.
Đường Bội lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn: “Em sẽ chú ý sức khỏe của mình."
Hàng năm cô luyện tập các loại võ thuật và vật lộn tự do, tham gia huấn luyện dã ngoại sinh tồn, thật ra thì tố chất cơ thể của cô rất tốt. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Có lẽ do gần đây sống quá thoải mái, cho nên người cũng dễ bệnh hơn?
Văn Tư Miểu cho người đưa thức ăn lên, đồ ăn vô cùng phong phú và ngon miệng.
Đường Bội nhìn bàn đồ ăn, không kiềm được mà thở dài, nói: “Cuộc sống của Sở thiếu, đúng là khiến người ta hâm mộ."
Đường Bội híp mắt, đưa tay ôm cổ Sở Quân Việt.
Chờ tới khi Sở Quân Việt buông cô ra, môi cô đã sưng đỏ, nhìn cực kỳ quyến rũ.
Anh đưa tay mơn trớn môi cô, ngón tay đè trên môi cô, đôi mắt lại vô cùng thâm thúy.
Sở Quân Việt nhìn Đường Bội chốc lát rồi khàn giọng nói: “Nếu để anh thấy chuyện đó một lần nữa, anh sẽ…"
Anh đột nhiên không biết nói gì.
Anh sẽ làm gì?
Nhốt Đường Bội ở bên cạnh, không cho cô đi bất kỳ đâu?
Anh sẽ không đành lòng!
Không để Đường Bội làm chuyện cô thích thì sao cô có thể vui vẻ?
Nhưng anh sẽ càng không vui hơn cô.
Đường Bội cười yếu ớt, như nhìn thấu tâm tư của anh, hỏi: “Anh đến đây lúc nào?"
Sở Quân Việt cảm thấy không đủ khí thế, không nén được giận, hiếm khi thấy anh liếc Đường Bội và không trả lời câu hỏi của cô.
Anh mở laptop ra, mắt nhìn chuyên chú vào màn hình.
“Giận ư?" Anh không đếm xỉa tới Đường Bội, Đường Bội lại cứ sáp vào, cười híp mắt quơ tay trước mặt anh, lấy tay chọc vào má Sở Quân Việt, cười trêu ghẹo nói: “Nếu còn giận nữa thì cái mặt này sẽ thành bánh bao mất."
Tất nhiên Sở Quân Việt biết cô đang trêu mình.
Cho dù anh thật sự tức giận, cũng sẽ không xị mặt giống như con nít.
“Ui…" Đường Bội kiên nhẫn không ngừng chọc má anh.
Gương mặt đẹp không tỳ vết, lúc này lại trưng ra vẻ mặt người lạ chớ gần.
Nhưng cô lại không chút sợ hãi.
Một người khi đứng trước mặt cô lại không nỡ nói chuyện lớn tiếng, lại thương yêu cô như vậy, cô không phải người ngu, tất nhiên có thể nhìn thấy rõ.
“Anh tới đây lúc nào?" Đường Bội tiếp tục hỏi.
“Nửa tiếng trước." Sở Quân Việt chậm rãi nói.
“A?" Đường Bội nhướng mi: “Vậy sao em không thấy anh?"
Sở Quân Việt hừ lạnh một tiếng, không trả lời vấn đề này.
“Anh sợ quấy rầy đến em hả?" Đường Bội lập tức cười híp mắt hỏi.
Cô chồm người qua, chủ động hôn lên môi Sở Quân Việt, cười nói: “Anh thật tốt!"
Đường Bội chủ động, một nụ hôn hời hợt như vậy vẫn làm Sở Quân Việt vui vẻ.
Đường Bội lại nhanh chóng cười nói: “Nếu đã tới sớm như vậy, chắc anh cũng thấy, thứ Cố Diệp hôn, chính là mu bàn tay của anh ta."
Đường Bội càng nói, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, đôi mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Cô nhìn Sở Quân Việt, nhìn ra được tâm trạng của anh khá tốt.
Sở Quân Việt chưa kịp nói chuyện, môi đã bị Đường Bội mổ thêm cái nữa.
Cô cười nói: “Nhưng mà anh như vậy thật sự quá đáng yêu."
Sở Quân Việt có chút rối rắm, rõ ràng từ nhỏ đã bận rộn và có nhiều việc như thế thì tại sao Đường Bội lại có tính cách như bây giờ.
Giống như thắc mắc của Đường Bội, rõ ràng ông cụ Sở hài hước và ôn hòa như vậy, tại sao lại nuôi ra Sở Quân Việt và Sở Dực Thành, hai kẻ lạnh lùng như thế?
Cô vừa cười vừa đưa tay véo má Sở Quân Việt, nói: “Được rồi, lần này là thật đấy, vừa rồi em và anh ta không có hôn thật."
“Anh phát hiện…" Sở Quân Việt thuận thế ôm cô vào ngực, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nói: “Bây giờ em càng ngày càng không sợ anh."
“Tại sao em phải sợ anh?" Đường Bội có chút không hiểu hỏi ngược lại.
“Lúc mới bắt đầu, em thỉnh thoảng sẽ làm một vài chuyện lấy lòng anh. Bây giờ…" Sở Quân Việt cạ một cái trên đỉnh đầu Đường Bội, lẩm bẩm nói: “Gần như sắp leo lên đầu anh rồi."
“Ui?" Đường Bội nghi ngờ: “Chẳng lẽ vừa rồi không phải là em đang lấy lòng anh sao?"
Đôi mắt Sở Quân Việt buồn bã, nhưng không nói gì.
“Vừa rồi em chủ động hôn anh mà không được tính là lấy lòng ư?" Đường Bội lại nói: “Sở đại thiếu bắt đầu khó phục vụ như vậy từ khi nào thế nhỉ?" Cô vừa nói vừa khoa trương thở dài: “Xem ra em phải cân nhắc thật kỹ, rốt cuộc có nên gả cho anh hay không!"
Câu nói vừa dứt thì cánh tay ôm eo cô cũng trở nên chặt hơn, anh kéo cô vào sâu trong ngực mình.
“Không cho phép em nói như vậy!"
“Xem kìa, không chỉ thích ăn giấm, có tính chiếm hữu mạnh mẽ, khó lấy lòng, lại còn bá đạo…" Đường Bội sâu kín nói: “Nếu thật sự gả cho anh, vậy chẳng phải em sẽ bị bắt nạt đến chết sao?!" Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô cùng giọng điệu của cô, lại hoàn toàn đối lập.
Thật may là trước khi cô lên xe, Sở Quân Việt đã bấm tấm ngăn ở giữa lên.
Nếu không chắc chắn Văn Tư Miểu sẽ bị vẻ mặt của Sở thiếu bây giờ dọa hỏng.
Hắn ở lại Sở gia đã lâu nhưng chưa từng thấy Sở Quân Việt như vậy.
Anh nắm cằm Đường Bội, để cô xoay người lại, lập tức bắt gặp nụ cười giống như hồ ly.
“Đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa!" Biểu cảm của Sở Quân Việt quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Đường Bội cũng thu lại nụ cười trên mặt.
“Anh luôn cảm thấy, tất cả mọi người quá mức thuận lợi." Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên môi Đường Bội, nói tiếp: “Thuận lợi đến mức làm anh cảm thấy không chân thật!"
“Tại sao?" Đường Bội hỏi.
“Hôn nhân của con cháu Sở gia, gần như không ai có được một cuộc hôn nhân trọn vẹn." Sở Quân Việt chậm rãi nói: “Ông nội nói đây là báo ứng, mặc dù anh không muốn tin, nhưng mà cha mẹ anh… Còn có chú… Còn có…"
Đường Bội đột nhiên ngắt lời anh: “Người ăn học không nói chuyện yêu ma quỷ quái!" (thế chuyện bà trùng sinh là thế méo nào cơ?)
Cô dừng một chút, biết mình đã vô tình đâm trúng xương sườn mềm của Sở Quân Việt, có chút áy náy nói: “Lần sau em sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn nữa."
“Ừ." Sở Quân Việt ôm lấy cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảnh hôn có thể xóa bỏ không?"
Chân mày anh nhíu chặt vào nhau, lại nói: “Còn nữa, lúc sau tại sao em phải ôm anh ta mà khóc? Đóng phim thôi mà có cần làm tới vậy không?"
“…"
Thật ra thì Sở Quân Việt thấy được cảnh hôn của Cố Diệp và Đường Bội, thấy Cố Diệp chỉ hôn mù bàn tay của mình mà thôi.
Chỗ anh ngồi, mặc dù Đường Bội không nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ từng cử động của cô.
Anh bất mãn, thật ra là cảnh Đường Bội ôm Cố Diệp mà khóc.
Theo bản năng, anh ôm Đường Bội chặt hơn, người trong ngực dựa sát vào anh không chút phòng bị, cảm giác như thế, làm sự bất mãn trong lòng Sở Quân Việt dịu xuống một chút—–
Chỉ khi Đường Bội ở bên cạnh mình, anh mới buông sự phòng bị xuống, biểu hiện tất cả vui buồn mừng giận.
Bất luận là quay phim ở thực tế.
Bởi vì lúc sáng thức dậy quá sớm.
Hoặc có lẽ là nằm trong ngực Sở Quân Việt quá mức thoải mái.
Đường Bội nhanh chóng ngủ say trên vai Sở Quân Việt.
Vì từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện cho nên phản ứng của cô rất nhạy bén. Nhưng khi ở bên Sở Quân Việt, cô lại càng ngày càng buông lỏng bản thân.
Cho đến khi xe chạy đến bãi đậu xe của tập đoàn Sở thị, Sở Quân Việt bế cô vào thang máy riêng, sau đó bế cô đi thẳng vào phòng nghỉ trong phòng làm việc, đặt lên giường lớn, Đường Bội mới mơ hồ mở mắt ra, lười biếng hỏi: “Tới chưa?"
Sở Quân Việt cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, cẩn thận đắp chăn cho cô, dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi."
“Ừ…" Đường Bội mơ hồ đáp một tiếng, ôm chăn ngủ say.
Sở Quân Việt cẩn thận đóng cửa lại, xoay người trở về phòng làm việc, vừa lật tài liệu vừa nói: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Văn Tư Miểu có chút lúng túng.
Một đường lên đây hắn hoàn toàn không dám ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Sở Quân Việt bế Đường Bội xuống xe, bế Đường Bội lên lầu… Boss kiên nhẫn và dịu dàng như vậy, hắn chưa từng thấy qua. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
So sánh với người đang lạnh lẽo sắc bén xem văn kiện, cứ y như là hai người vậy.
Hắn sợ run một giây, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của Sở Quân Việt quét đến người mình, Văn Tư Miểu mới ho nhẹ nói: “Trước mắt chúng ta đã tra được, hình như đối phương không dám đối đầu trực tiếp với Sở thị, cho nên tất cả các hành động đều là nhắm vào những công ty nhỏ của Sở thị."
“Ừ." Sở Quân Việt lật sang trang khác, lại hỏi: “Mục đích của bọn họ là gì?"
Anh ngẩng đầu nhìn Văn Tư Miểu, hỏi: “Sau khi bứt giây động rừng, họ có thể dừng tay sao?"
“Trước mắt ngành giải trí trong nước, Minh thị, Hạ gia và Sở gia tạo nên thế chân vạc. Trước kia chúng ta cũng không để tâm vào vấn đề này, cho nên sau khi đối phương dò xét lần đầu tiên, chắc hẳn sẽ ra tay từ chỗ này."
Sở Quân Việt thu mắt: “Tiếp tục."
“Hôm nay đi tới phim trường, chắc anh đã thấy nam chính Cố Diệp rồi?" Văn Tư Miểu đột nhiên chuyển đề tài.
Đôi mắt Sở Quân Việt buồn bã, chậm rãi gật đầu.
“Anh cảm thấy người đó là người như thế nào?" Sở Quân Việt nhìn Văn Tư Miểu, thấy đối phương thấp thỏm bất an, lúc này mới đáp: “Muốn nói gì thì cứ nói. Từ lúc nào mà cậu lại trở nên dài dòng như vậy?"
“Dạ." Văn Tư Miểu sợ mà kinh, vội vàng nói: “Lúc trước cậu ta có scandal với cô Đường, nhìn ra được đó là do cậu ta cố ý làm vậy. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Hôm nay ở phim trước, động tác nhỏ của cậu ta, bao gồm đoạn diễn hôn kia, cùng với sau khi diễn xong, cậu ta lại kéo dài khoảng cách ra, hành động này có chút kỳ lạ."
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Anh cũng biết, lúc biên kịch Sở chọn diễn viên, không chú trọng đến thân phận và danh tiếng của đối phương. Nhưng lần này lại khác, nam chính trong hình mẫu của anh ấy không nhất định là đẹp trai nhất nhưng phải phù hợp với ý của anh ấy. Làm một người mới, cho dù Cố Diệp thật sự tài hoa hơn người, vô cùng làm người khác chú ý, nhưng không nhất định sẽ lọt được vào mắt biên kịch Sở. Trừ phi, cậu ta vừa vặn, phù hợp với yêu cầu của anh ấy."
“Tiếp tục." Sở Quân Việt lạnh lùng nói.
“Tôi điều tra Cố Diệp, lý lích của cậu ta rất sạch sẽ, không chút vấn đề. Nhưng vai chính của bộ phim này, cùng với hình tượng mà cậu ta biểu hiện trước mặt công chúng, thật sự khác biệt. Nam chính phù hợp với yêu cầu của biên kịch Sở, nhất định phải có hơi giống với anh ấy năm đó. Người như vậy, trong giới giải trí chắc chắn có, nhưng một người không phải như vậy, lại có thể ngụy trang tới mức ấy, cho thấy trước khi cậu ta đọc kịch bản, nhất định đã biết chuyện gì đó rồi." Văn Tư Miểu nói phân tích của mình ra.
“Cho nên nhất định là có người nói cho cậu ta biết chuyện năm đó, cho dù Cố Diệp không phải kẻ chủ mưu, cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan." Sở Quân Việt dựa lưng vào ghế, cười lạnh: “Người dám vuốt râu hổ, bây giờ cũng không còn nhiều."
“Cậu ta đến gần cô Đường, mục đích không đơn thuần." Văn Tư Miểu lại nói.
Liên quan đến Đường Bội, quả nhiên làm cho Sở Quân Việt càng thêm xem trọng.
“Chỗ của cô Đường, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Còn nữa, rốt cuộc Cố Diệp là người chủ mưu hay sau lưng còn có người khác, cũng phải tra rõ." Anh dừng một chút, đôi mắt trở nên rét lạnh: “Chỗ Thích Bạch Phong, cũng không thể buông lõng. Có thể đẩy người tới trước mặt chú, Thích Bạch Phong là người có khả năng lớn nhất."
“Dạ." Văn Tư Miểu vội vàng đáp, “Nhưng mà lần này đối phương đã có chuẩn bị sẵn, lâu như vậy mà không để lộ dấu vết. Lần này để lộ chỉ sợ là sơ ý, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng cô Đường…"
“Tuyệt đối không được!" Văn Tư Miểu chưa kịp nói hết câu đã bị Sở Quân Việt lạnh lùng cắt ngang: “Đừng nhắc lại chuyện này trước mặt tôi!"
“Dạ." Văn Tư Miểu cả kinh, vừa rồi giọng điệu của Sở Quân Việt quá mức nghiêm nghị, cứ như hồ băng ngàn năm làm cho hắn suýt chút nữa thì không thở nổi.
Hắn đã đi theo Sở Quân Việt nhiều năm, cực ít bị cấp trên nói chuyện với giọng điệu như vậy.
Hắn biết mình đã chạm phải nghịch lân của Boss.
“Ra ngoài đi." Sở Quân Việt nhàn nhạt nói: “Nói với Lục Tử Mặc, tận lực bảo đảm sự an toàn của cô Đường."
“Dạ." Văn Tư Miểu hỏi: “Lần trước quảng cáo PDA do cô Đường làm đại diện có phản ứng rất tốt, có thể ký hợp đồng lâu dài với cô ấy hay không?"
“Ừ." Sở Quân Việt gật đầu, công việc mình có thể kiếm soát. Đường Bội nhận càng nhiều càng tốt.
“Tôi đi ra ngoài trước, Sở thiếu."
Cho đến khi trở lại phòng làm việc của mình, khí lạnh từ máy điều hòa thổi vào tấm lưng ước đẫm một mảnh của Văn Tư Miểu.
Lúc này hắn mới nhận ra, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Văn Tư Miểu từ từ dựa vào ghế, để mình thanh tỉnh lại.
Lần trước thấy vẻ mặt của Boss như thế, để lộ sự quan tâm với một người đã là chuyện khi nào rồi?
Văn Tư Miểu không nhớ rõ.
Chỉ nhớ mang máng, khi đó hắn còn đang học, tận dụng kỳ nghỉ hè để học tập và thích ứng với cấp trên.
Thời điểm đó Sở Quân Việt không được như bây giờ, một cái hít thở cũng làm người khác sợ hãi.
Lúc ấy, hình như anh đang kêu người đi tìm một người.
Thuộc hạ của Sở gia tìm suốt mười ngày, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Khi đó Văn Tư Miểu không hiểu, bây giờ nghĩ lại, lấy năng lực của Sở gia, chỉ cần người nọ còn sống, sẽ không thể nào ngay cả một chút tung tích cũng không tìm ra.
Khả năng duy nhất, là có một người cao tay hơn, nắm giữ hành động của bọn họ, không muốn Sở Quân Việt tìm được người nọ.
Một năm kia, Sở Quân Việt chưa tới mười tám tuổi, quyền hành vẫn còn nằm trong tay ông cụ Sở.
Văn Tư Miểu đột nhiên cảm thấy kinh hoảng!
Hắn vội vàng lắc đầu, đuổi những suy nghĩ này ra ngoài.
Điều này đã vượt quá phạm vi mà hắn có thể quan tâm.
Đường Bội ngủ tới giờ cơm trưa, Sở Quân Việt vào gọi cô, cô mới thức dậy.
Cô dựa vào thành giường, có hơi chóng mặt.
Đường Bội xoa trán, có chút khó hiểu: “Gần đây hình như em rất thích ngủ."
“Có lẽ vì gần đây em quá cực khổ, mệt thì cứ nghỉ đi." Sở Quân Việt đặt tay lên trán cô, chắc chắn cô không bị sốt mới nói.
Đường Bội lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn: “Em sẽ chú ý sức khỏe của mình."
Hàng năm cô luyện tập các loại võ thuật và vật lộn tự do, tham gia huấn luyện dã ngoại sinh tồn, thật ra thì tố chất cơ thể của cô rất tốt. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Có lẽ do gần đây sống quá thoải mái, cho nên người cũng dễ bệnh hơn?
Văn Tư Miểu cho người đưa thức ăn lên, đồ ăn vô cùng phong phú và ngon miệng.
Đường Bội nhìn bàn đồ ăn, không kiềm được mà thở dài, nói: “Cuộc sống của Sở thiếu, đúng là khiến người ta hâm mộ."
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu