Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 92-2: Tối nay, em thuộc về anh!
Editor: Mặc Doanh RF
Diệp Gia Quán
Đó là một tấm hình cũ, có lẽ vì bị cầm thường xuyên nên góc hình đã có chút ố vàng.
Nhưng Âu Dương Lạc coi nó như bảo bối, từ từ cầm lên, quay đầu nhìn Đường Bội: “Đây chính là cái khiến cho Đường Tử Thái tin tưởng anh."
Đường Bội đột nhiên chấn động.
Tấm hình kia được chụp ở một hòn đảo nhiệt đới, đập vào mắt là một mảnh lá xanh trùng điệp.
Trong tấm hình là hai người đang kề vai sát cánh bên nhau.
Khi đó bọn họ còn nhỏ, Đường Bội mặc đồ rằn ri, trên mặt còn vẽ mấy đường sơn ngụy trang màu xanh.
Âu Dương Lạc ôm vai cô, đôi mắt màu xanh lam không thâm thúy như bây giờ, khi ấy nó giống như bầu trời xanh bao la, mênh mông, trong suốt và sạch sẽ.
Trên mặt bọn họ là nụ cười xán lạn. Diệp Gia Quán.
Vui vẻ như vậy, trao nhau nụ cười tin tưởng, cho dù không ai nhận ra đó là Đường Bội và Âu Dương Lạc, nhưng cũng có thể nhìn ra, quan hệ của hai người trong hình rất tốt.
“Đây là tấm hình chụp chung duy nhất của chúng ta." Âu Dương Lạc thu tấm hình lại, cẩn thẩn bỏ vào ví của mình, thấp giọng nói: “Tử Thái không phải một đứa ngốc, tất nhiên nó có thể đoán ra."
Đường Bội không nói gì.
Cô sắp không nhớ nổi, bọn họ đã từng chụp một tấm hình như vậy.
Trong trí nhớ hình như đã từng có, đó là ngày huấn luyện dã ngoại sinh tồn cuối cùng, có thể tiếp tục chống đỡ, tính cả cô và Âu Dương Lạc, cũng chỉ có năm người mà thôi.
Sau khi kết thúc trận chiến tàn nhẫn kia, Âu Dương Lạc kéo cô từ dưới đất lên, xin giáo viên chụp cho bọn họ tấm hình này.
Lúc ấy cô cười tươi, đêm đó vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thật say, một hơi ngủ tới bốn giờ chiều.
Sau đó nữa, chuyện này hoàn toàn bị cô quên mất. Thậm chí cô cũng quên, sau khi kết thúc buổi huấn luyện, cô đã bò lên giường như thế nào, đoạn trí nhớ đó hơi mơ hồ.
“Bội Bội, mặc dù Tử Thái là em trai của em, nhưng cậu ấy không cần em bảo vệ quá mức như vậy." Âu Dương Lạc tiếp tục trầm giọng nói: “Cậu ấy, thật ra so với suy nghĩ của em thì mạnh mẽ hơn nhiều."
Đây là lần thứ hai Đường Bội nghe được câu này.
Lần đầu tiên, là Sở Quân Việt nói với cô.
Lần thứ hai, đến từ miệng Âu Dương Lạc.
Bọn họ không nói chuyện nữa.
Không gian trong xe trở nên yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, Âu Dương Lạc đột nhiên đưa tay nhấn một cái nút, cửa xe im lặng kéo lên.
Anh ta không còn nhớ hôm nay mình tìm Đường Bội vì chuyện gì, nói với cô: “Em đi đi."
Đường Bội không cử động, cô quay đầu nhìn Âu Dương Lạc, suy nghĩ của Lạc luôn bị anh ta giấu kín, cô không thể nhìn ra anh ta đang nghĩ gì.
“Đi đi." Âu Dương Lạc nhàn nhạt nói.
“Lạc." Đường Bội khẽ gọi, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi."
“Đi đi…" Âu Dương Lạc cười trầm, anh ta lấy điện thoại trong hộp, bỏ vào tay Đường Bội, nói: “Không cần cảm thấy có lỗi, em nghi ngờ anh, cũng là rất bình thường."
Anh ta dừng một chút, không đợi Đường Bội, đã nói tiếp: “Bội Bội, trong cuộc đời anh, chỉ nói dối em hai lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba." Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, ngón tay chạm vào má cô rồi rời khỏi ngay, khẽ cười nói: “Nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện có thể khiến cho công chúa của anh rơi lệ."
Âu Dương Lạc cúi đầu, khẽ hôn một cái lên trán Đường Bội.
Một nụ hôn hời hợt, không có chút tà niệm, giống như lại trở về những năm tháng đơn thuần kia.
Đường Bội cũng không né tránh.
“Anh ta tới đón em." Âu Dương Lạc lại nói.
Âu Dương Lạc nhìn ra sau, cách bọn họ không xa, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở đó.
Không biết Sở Quân Việt đã đến đây vào lúc nào, hình như anh cũng không có ý quấy rầy bọn họ, chỉ bình tĩnh đứng ngoài xe, dựa vào cửa.
Cảm thấy ánh mắt của Âu Dương Lạc, Sở Quân Việt cũng nhìn về hướng bọn họ.
Ánh mắt của anh không tốt, nhưng lại không sắc bén giống như lần trước.
Thậm chí anh còn khẽ gật đầu với Âu Dương Lạc rồi mới từ từ chuyển ánh mắt sang người Đường Bội.
Đường Bội cởi dây an toàn ra, từ từ xuống xe.
Âu Dương Lạc không nhúc nhích, cho đến khi Đường Bội khom người nhìn anh ta, anh ta mới cười nhạt với cô.
Sau đó đóng cửa xe.
Xe thể thao gào thét lướt qua người Đường Bội, nhanh chóng biến mất ở khúc cua.
Trên xe, Âu Dương Lạc nắm chặt tay lái, xác định mình đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Bội, anh ta từ từ thả chậm tốc độ, đậu xe ở bên đường.
Đời này của anh ta, chỉ nói dối Đường Bội hai lần.
Lần thứ hai, vừa rồi đã nói.
Lần đầu tiên, là ở mùa hè năm mười bảy tuổi, anh ta và Đường Bội kết thúc khóa huấn luyện một năm, sau đó tách ra về nước.
Đường Bội không biết, nhưng Âu Dương Lạc hết sức rõ ràng, vì anh ta là người cuối cùng, có thể trải qua một mùa hè không buồn không lo với Đường Bội.
Trên sân bay của đảo, gia đình của Âu Dương Lạc phái máy bay tới đón anh ta.
Anh ta ngồi trên máy bay, cửa máy bay vẫn chưa đóng lại, Đường Bội đứng cách đó không xa, có chút kinh ngạc nhìn vệ sĩ da đen cao lớn bên cạnh.
Âu Dương Lạc không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Đường Bội.
Âu Dương gia nắm trong tay nửa thế lực ngầm của Châu Âu, quan hệ trong gia tộc, sự phức tạp và nguy hiểm người ngoài khó có thể tưởng tượng được.
Lúc ấy Âu Dương Lạc mới mười bảy tuổi, mặc dù là Thiếu chủ Âu Dương gia, là người thừa kế duy nhất lúc bấy giờ. Nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng không có một chút nắm chắc, có thể không bị thương một chút nào khi đối mặt với những tranh đấu trong gia tộc.
Đừng nói chi là bảo đảm những chuyện lục đục, những cuộc tranh đoạt đẫm máu kia không liên lụy đến Đường Bội.
Hai nắm trước, anh ta tận mắt nhìn thấy, hai chú vì tranh đoạt thế lực, một người trong đó, tàn nhẫn bắt cóc vợ con của người kia, cuối cùng bọn họ…
Âu Dương Lạc quay đầu nhìn về phía Đường Bội.
Đây chính là ánh mặt trời rực rỡ ấm áp nhất trong tính mạng của anh ta.
Cho nên anh ta chỉ nhìn Đường Bội, phất tay với cô, nhìn sự lưu luyến trong mắt cô, không kềm chế được cười nói: “Em lưu luyến như vậy, sẽ làm cho người khác hiểu lầm chúng ta là người yêu đấy."
Đôi mắt màu xanh lam chớp chớp, cười nói: “Sau này, sẽ còn cơ hội gặp mặt."
Một nụ cười nhạt, Âu Dương Lạc giống như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cứ như vậy dửng dưng nhìn Đường Bội, đến khi cửa máy bay đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của bọn họ.
Tạm biệt nhau, anh ta còn chưa kịp nói ra, lời yêu ngây ngô.
Cho nên khi máy bay tư nhân bay tới tận trời, Âu Dương Lạc co rúc trên giường nghỉ ngơi trên máy bay, tránh được ánh mắt của vệ sĩ, mới dám lấy tấm hình mình cất giữ cẩn thận ra. Diệp Gia Quán.
Hai người trong hình, cười vô cùng rực rỡ.
Từ đây, nó trở thành niềm an ủi duy nhất của anh ta ở thế giới đầy gió tanh mưa máu kia.
Nhưng từ đó về sau, Đường Bội lại hoàn toàn tin tưởng, anh ta đối với cô, không có yêu.
Anh ta thờ ơ lạnh nhạt, cô khó khăn phấn đấu, thỉnh thoảng, cô sẽ đổi chác vài thứ với anh ta.
Chỉ những thứ đó thôi mà Âu Dương Lạc cũng phải cẩn thận tránh né tai mắt của gia tộc. Sau cuộc huyết án trong gia tộc thời niên thiếu đã để lại cho anh ta bóng ma quá sâu, khiến anh ta quên mất một chuyện——
Đường Bội có thể cùng anh ta tham gia huấn luyện sinh tồn, thậm chí không hề rơi xuống thế hạ phong khi sử dụng súng ống đạn dược và vật lộn, có lẽ, không cần anh ta bảo vệ quá mức chu toàn.
Vừa rồi khi nói ra câu ‘Tử Thái không cần em bảo vệ quá mức như vậy’ trong nháy mắt, Âu Dương Lạc mới mơ hồ cảm thấy, mình đã làm sai điều gì.
Anh ta ngửa đầu vào ghế, nhớ tới vừa rồi Đường Bội nghi ngờ mình, đột nhiên cười khẽ.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, lại bị vây lại bên trong xe, không lọt ra ngoài dù chỉ là một chút.
Còn Đường Bội đứng ở đằng xa, tự nhiên không nghe được gì.
Cô bận tâm nhìn về hướng Âu Dương Lạc rời đi, quay đầu cười nhạt với Sở Quân Việt, thấp giọng nói: “Hình như em, đã làm Lạc không vui."
Cô cúi đầu mở điện thoại di động lên, tìm được chữ L trong danh bạ, ngón tay đặt ở trên, nhưng đột nhiên phát hiện không biết nên nói gì.
Giữa bọn họ, lâu nay chính là quan hệ đổi chác.
Thỉnh thoảng Lạc sẽ đùa giỡn, nhưng không ai để trong lòng.
Mặc dù Đường Bội biết, sâu trong nội tâm hai người, đã coi đối phương thành người bạn quan trọng nhất.
Nhưng mà, làm như thế nào để nói lời xin lỗi và an ủi đây?
Đường Bội mờ mịt.
Sở Quân Việt rút điện thoại trong tay cô, ôm chầm lấy bả vai cô rồi kéo cô lên xe, nhàn nhạt nói: “Không sao cả, Âu Dương Lạc sẽ không để tâm đến điều này."
Anh bá đạo đẩy Đường Bội vào chỗ ngồi kế bên ghế lái, còn mình thì đi vòng qua đầu kia để lên xe.
Lúc cúi người thắt dây an toàn cho Đường Bội, phát hiện đôi mắt cô vẫn nhìn về phía trước, sự chú ý hoàn toàn không đặt trên người mình,
Thắt xong dây an toàn nhưng anh không dời tay đi, Sở Quân Việt đưa tay giữ lấy cằm Đường Bội, cúi người hôn lên.
Nụ hôn nóng bỏng đến nỗi làm người ta hít thở không thông, cuối cùng cũng lấy được sự chú ý của Đường Bội.
Đầu lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc, kéo sự chú ý của cô trở về.
Qua một lúc lâu, Sở Quân Việt mới buông cô ra, thở hổn hển nhìn Đường Bội cũng như mình, có chút bất mãn cắn môi cô một cái.
Anh dịch sát qua, ôm Đường Bội vào ngực.
Ở nơi cô không nhìn thấy, trong mắt anh là ánh sáng lạnh sắc bén. Âu Dương Lạc lại cũng phát hiện, yếu thế trước Bội Bội, chính là một trong những vũ khí lợi hại nhất để đối phó cô.
Sở Quân Việt hơi híp mắt lại, anh không thể để chuyện như vậy phát triển tiếp được.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều." Sở Quân Việt buông Đường Bội ra, sự sắc bén trong mắt đã bị thu hồi toàn bộ.
Anh lại cúi đầu hôn lên môi Đường Bội một cái, dừng một chút, sau đó nói: “Ông nội anh về rồi, ông muốn gặp em."
Lần này, rốt cuộc hoàn toàn kéo lại toàn bộ sự chú ý của Đường Bội.
Cô ngẩn ra, có chút không dám tin hỏi: “Ông… Ông cụ Sở?"
“Không sai." Sở Quân Việt cười nhạt: “Chính là người mời em đến Úc, muốn dùng máy cày để chở em ra nông trường hóng gió."
“A…" Cho dù là Đường Bội, cũng không kiềm được mà khẩn trương.
Dẫu sao gặp người lớn, còn là gặp người lớn nhất trong nhà như vậy, đối với cô mà nói, là lần đầu tiên trong đời.
Sở Quân Việt đã ngồi về chỗ và lái xe.
Đường Bội đưa tay nắm chặt tay anh, luôn miệng nói: “Chờ một chút, có phải em nên đi thay quần áo khác, đi trang điểm lại cho đàng hoàng?"
“Không cần." Sở Quân Việt quay đầu nhìn cô: “Em bây giờ đã rất đẹp rồi."
Quần áo Đường Bội mặc trên người, dù không nghiêm chỉnh, nhưng chiếc váy xinh đẹp dài đến gối, làm cho cô càng thêm thanh nhã và hào phóng.
Mặc dù tóc đã cắt ngắn, nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác phản nghịch, ngược lại càng làm cho cô quyến rũ hơn.
Sở Quân Việt nắm tay cô, vứt chìa khóa cho nhân viên bãi đậu xe của Sở gia, đi về hướng phòng khách của biệt thự, vừa đi vừa vuốt tóc Đường Bội, nói: “Ông nội của anh rất hiền hòa, em không cần quá lo lắng."
Đường Bội chớp mắt, không nhịn được hỏi: “Không phải ông ấy mời chúng ta sang Úc sao? Tại sao lại về trước?"
Sở Quân Việt dừng bước.
Anh quay đầu nhìn Đường Bội, trên mặt mang theo sự nghiêm túc, làm Đường Bội hiếm khi cảm thấy không biết phải làm sao.
Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, hỏi: “Có vấn đề gì sao?"
“Kể từ sau khi biết em, ông nội liền vô cùng để tâm đến chuyện của em. Ông còn xem tiết mục của em, tất nhiên cũng sẽ thấy màn cầu hôn trực tiếp kia." Sở Quân Việt chậm rãi nói.
“Hả…" Đường Bội chớp mắt.
“Nhưng bên Sở gia, từ đầu tới cuối không thấy công khai đáp trả. Cho nên ông vô cùng sốt ruột, lòng như lửa đốt bay từ Úc về đây, chỉ sợ chậm một bước thôi thì cháu dâu khó khăn lắm mới xuất hiện sẽ bỏ chạy đi lấy chồng mất." Sở Quân Việt nói tiếp.
Chỉ là khi nói xong câu cuối cùng, khóe môi giương lên lại bán đứng tâm trạng của anh.
Cánh tay nắm tay anh của Đường Bội càng thêm căng thẳng, cười liếc anh một cái: “Khi nói mấy câu này anh nên nghiêm túc một chút nữa."
Sở Quân Việt nắm tay cô chặt hơn, để mười ngón tay của hai người đan vào nhau, lúc này mới chậm rãi nói: “Chuyện của chú và cô Thích năm đó…"
Anh dừng một chút, mới nói: “Em cũng biết một ít. Diệp Gia Quán. Chuyện này đã gây ra cho ông nội đả kích quá lớn, sau đó chú vì Thích Bạch Phong mà cả đời không lập gia đình, còn Thích Bạch Phong thì coi chú như người dưng nước lã. Mấu chốt là…"
Ánh mắt Sở Quân Việt chuyển sang biệt thự sáng choang, nhàn nhạt nói: “Năm đó Thích Bạch Phong mang theo con của chú út đi ra nước ngoài, cuối cùng suýt chút nữa một xác hai mạng. Sau khi ông nội biết chuyện này, tức giận chỉ là thứ yếu, càng nhiều hơn chính là khổ sở. Bội Bội…" Anh vừa nói vừa nhìn vào mắt Đường Bội, thấp giọng nói: “Anh không muốn lừa em, Sở gia có được như ngày hôm nay, bất luận là ông nội, hay là anh, đôi tay đều không được sạch sẽ. Cho nên ông nội vẫn cho rằng, ba mẹ anh mất sớm, chuyện của chú út, đều là trời cao trừng phạt ông, cho nên mới báo ứng lên con cháu của ông."
Anh vừa nói, vừa dắt Đường Bội đi vào cửa chính.
Trong phòng khách sáng ngời, đèn thủy tinh sáng chói rực rỡ, chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Ngồi ở ghế salon chính giữa, là một ông cụ lớn tuổi đầy tinh thần…
Ông không hề giống như trong tưởng tượng của Đường Bội, không phải như những ông cụ của gia tộc lớn trên ti vi, cả người tràn đầy uy nghiêm, mà ngược lại, vừa nhìn thấy Đường Bội và Sở Quân Việt, ông lập tức cười hiền lành với bọn họ.
“Về rồi?" Ông cụ Sở vừa nói vừa đứng lên.
Mặc dù tuổi của ông đã lớn, nhưng thân thể lại vô cùng cường tráng, lúc đứng lên, vóc người cũng coi như là cao lớn.
Ông mặc áo khoác kiểu cổ điển, nhưng cũng không hề tạo cho người ta cảm giác cứng nhắc.
Bởi vì nụ cười trên mặt ông, thật sự quá ấm áp.
Ánh mắt của ông dừng lại trên người Đường Bội, vừa tỉ mỉ quan sát cô, vừa thở dài nói: “Không tệ, không tệ, người thật so với trên ti vi còn đẹp hơn. Ha ha ha ha."
“Ông nội." Sở Quân Việt cảm giác được cánh tay đang nắm tay mình của Đường Bội càng siết chặt hơn, cười giới thiệu: “Đây chính là Đường Bội."
Anh hơi quay đầu lại, nhìn Đường Bội giới thiệu: “Đây là ông nội của anh, anh đã nói với em rồi."
“Con chào ông nội." Đường Bội lập tức khéo léo gọi một tiếng.
“Tốt! Tốt…" Ông cụ Sở cười híp mắt nhìn Đường Bội, càng nhìn càng hài lòng, luôn miệng nói: “Tới đây, chúng ta đừng đứng ở chỗ này, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ăn cơm tối trước đi."
Vừa nói, vừa nhớ lại chuyện gì đó, ông cười nói: “Cháu trai của ông cũng không chịu thua kém, nhớ năm đó, khi ông cầu hôn bà nội con, có biết bao nhiêu khí phách. Kết quả tới lượt thế hệ sau của ông, từng đứa một đều được bạn gái cầu hôn."
Vừa nói ông vừa nhìn Đường Bội, cười híp mắt: “Ông thấy Quân Việt đã qua nhiều ngày như vậy mà lại không làm gì để đáp lại con, chuyện này rất gấp. Diệp Gia Quán. Nó nghĩ nó là người thừa kế của Sở gia thì chính là báu vật sao? Cũng không nhìn lại tính khí của mình, có được mấy ai có thể chịu được nó, cứ làm bộ làm tịch… Thật sự là giống thằng nhãi Dực Thành kia y như đúc!"
“Ông nội…" Sở Quân Việt không nhịn được nói: “Con và chú không giống nhau, con chỉ muốn chọn thời gian và một môi trường thích hợp, chính thức công bố chuyện kết hôn."
Ông cụ Sở trợn mắt nhìn Sở Quân Việt một cái, vừa cười vừa vỗ vai Đường Bội, nói: “Đứa bé ngoan, đừng để ý tới nó. Nếu tới đám cưới mà con cũng chủ động, thì hai ta sẽ thương lượng, làm một cái hôn lễ ra trò."
——- Hết chương 92 ——-
Diệp Gia Quán
Đó là một tấm hình cũ, có lẽ vì bị cầm thường xuyên nên góc hình đã có chút ố vàng.
Nhưng Âu Dương Lạc coi nó như bảo bối, từ từ cầm lên, quay đầu nhìn Đường Bội: “Đây chính là cái khiến cho Đường Tử Thái tin tưởng anh."
Đường Bội đột nhiên chấn động.
Tấm hình kia được chụp ở một hòn đảo nhiệt đới, đập vào mắt là một mảnh lá xanh trùng điệp.
Trong tấm hình là hai người đang kề vai sát cánh bên nhau.
Khi đó bọn họ còn nhỏ, Đường Bội mặc đồ rằn ri, trên mặt còn vẽ mấy đường sơn ngụy trang màu xanh.
Âu Dương Lạc ôm vai cô, đôi mắt màu xanh lam không thâm thúy như bây giờ, khi ấy nó giống như bầu trời xanh bao la, mênh mông, trong suốt và sạch sẽ.
Trên mặt bọn họ là nụ cười xán lạn. Diệp Gia Quán.
Vui vẻ như vậy, trao nhau nụ cười tin tưởng, cho dù không ai nhận ra đó là Đường Bội và Âu Dương Lạc, nhưng cũng có thể nhìn ra, quan hệ của hai người trong hình rất tốt.
“Đây là tấm hình chụp chung duy nhất của chúng ta." Âu Dương Lạc thu tấm hình lại, cẩn thẩn bỏ vào ví của mình, thấp giọng nói: “Tử Thái không phải một đứa ngốc, tất nhiên nó có thể đoán ra."
Đường Bội không nói gì.
Cô sắp không nhớ nổi, bọn họ đã từng chụp một tấm hình như vậy.
Trong trí nhớ hình như đã từng có, đó là ngày huấn luyện dã ngoại sinh tồn cuối cùng, có thể tiếp tục chống đỡ, tính cả cô và Âu Dương Lạc, cũng chỉ có năm người mà thôi.
Sau khi kết thúc trận chiến tàn nhẫn kia, Âu Dương Lạc kéo cô từ dưới đất lên, xin giáo viên chụp cho bọn họ tấm hình này.
Lúc ấy cô cười tươi, đêm đó vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thật say, một hơi ngủ tới bốn giờ chiều.
Sau đó nữa, chuyện này hoàn toàn bị cô quên mất. Thậm chí cô cũng quên, sau khi kết thúc buổi huấn luyện, cô đã bò lên giường như thế nào, đoạn trí nhớ đó hơi mơ hồ.
“Bội Bội, mặc dù Tử Thái là em trai của em, nhưng cậu ấy không cần em bảo vệ quá mức như vậy." Âu Dương Lạc tiếp tục trầm giọng nói: “Cậu ấy, thật ra so với suy nghĩ của em thì mạnh mẽ hơn nhiều."
Đây là lần thứ hai Đường Bội nghe được câu này.
Lần đầu tiên, là Sở Quân Việt nói với cô.
Lần thứ hai, đến từ miệng Âu Dương Lạc.
Bọn họ không nói chuyện nữa.
Không gian trong xe trở nên yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, Âu Dương Lạc đột nhiên đưa tay nhấn một cái nút, cửa xe im lặng kéo lên.
Anh ta không còn nhớ hôm nay mình tìm Đường Bội vì chuyện gì, nói với cô: “Em đi đi."
Đường Bội không cử động, cô quay đầu nhìn Âu Dương Lạc, suy nghĩ của Lạc luôn bị anh ta giấu kín, cô không thể nhìn ra anh ta đang nghĩ gì.
“Đi đi." Âu Dương Lạc nhàn nhạt nói.
“Lạc." Đường Bội khẽ gọi, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi."
“Đi đi…" Âu Dương Lạc cười trầm, anh ta lấy điện thoại trong hộp, bỏ vào tay Đường Bội, nói: “Không cần cảm thấy có lỗi, em nghi ngờ anh, cũng là rất bình thường."
Anh ta dừng một chút, không đợi Đường Bội, đã nói tiếp: “Bội Bội, trong cuộc đời anh, chỉ nói dối em hai lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba." Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, ngón tay chạm vào má cô rồi rời khỏi ngay, khẽ cười nói: “Nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện có thể khiến cho công chúa của anh rơi lệ."
Âu Dương Lạc cúi đầu, khẽ hôn một cái lên trán Đường Bội.
Một nụ hôn hời hợt, không có chút tà niệm, giống như lại trở về những năm tháng đơn thuần kia.
Đường Bội cũng không né tránh.
“Anh ta tới đón em." Âu Dương Lạc lại nói.
Âu Dương Lạc nhìn ra sau, cách bọn họ không xa, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở đó.
Không biết Sở Quân Việt đã đến đây vào lúc nào, hình như anh cũng không có ý quấy rầy bọn họ, chỉ bình tĩnh đứng ngoài xe, dựa vào cửa.
Cảm thấy ánh mắt của Âu Dương Lạc, Sở Quân Việt cũng nhìn về hướng bọn họ.
Ánh mắt của anh không tốt, nhưng lại không sắc bén giống như lần trước.
Thậm chí anh còn khẽ gật đầu với Âu Dương Lạc rồi mới từ từ chuyển ánh mắt sang người Đường Bội.
Đường Bội cởi dây an toàn ra, từ từ xuống xe.
Âu Dương Lạc không nhúc nhích, cho đến khi Đường Bội khom người nhìn anh ta, anh ta mới cười nhạt với cô.
Sau đó đóng cửa xe.
Xe thể thao gào thét lướt qua người Đường Bội, nhanh chóng biến mất ở khúc cua.
Trên xe, Âu Dương Lạc nắm chặt tay lái, xác định mình đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Bội, anh ta từ từ thả chậm tốc độ, đậu xe ở bên đường.
Đời này của anh ta, chỉ nói dối Đường Bội hai lần.
Lần thứ hai, vừa rồi đã nói.
Lần đầu tiên, là ở mùa hè năm mười bảy tuổi, anh ta và Đường Bội kết thúc khóa huấn luyện một năm, sau đó tách ra về nước.
Đường Bội không biết, nhưng Âu Dương Lạc hết sức rõ ràng, vì anh ta là người cuối cùng, có thể trải qua một mùa hè không buồn không lo với Đường Bội.
Trên sân bay của đảo, gia đình của Âu Dương Lạc phái máy bay tới đón anh ta.
Anh ta ngồi trên máy bay, cửa máy bay vẫn chưa đóng lại, Đường Bội đứng cách đó không xa, có chút kinh ngạc nhìn vệ sĩ da đen cao lớn bên cạnh.
Âu Dương Lạc không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Đường Bội.
Âu Dương gia nắm trong tay nửa thế lực ngầm của Châu Âu, quan hệ trong gia tộc, sự phức tạp và nguy hiểm người ngoài khó có thể tưởng tượng được.
Lúc ấy Âu Dương Lạc mới mười bảy tuổi, mặc dù là Thiếu chủ Âu Dương gia, là người thừa kế duy nhất lúc bấy giờ. Nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng không có một chút nắm chắc, có thể không bị thương một chút nào khi đối mặt với những tranh đấu trong gia tộc.
Đừng nói chi là bảo đảm những chuyện lục đục, những cuộc tranh đoạt đẫm máu kia không liên lụy đến Đường Bội.
Hai nắm trước, anh ta tận mắt nhìn thấy, hai chú vì tranh đoạt thế lực, một người trong đó, tàn nhẫn bắt cóc vợ con của người kia, cuối cùng bọn họ…
Âu Dương Lạc quay đầu nhìn về phía Đường Bội.
Đây chính là ánh mặt trời rực rỡ ấm áp nhất trong tính mạng của anh ta.
Cho nên anh ta chỉ nhìn Đường Bội, phất tay với cô, nhìn sự lưu luyến trong mắt cô, không kềm chế được cười nói: “Em lưu luyến như vậy, sẽ làm cho người khác hiểu lầm chúng ta là người yêu đấy."
Đôi mắt màu xanh lam chớp chớp, cười nói: “Sau này, sẽ còn cơ hội gặp mặt."
Một nụ cười nhạt, Âu Dương Lạc giống như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cứ như vậy dửng dưng nhìn Đường Bội, đến khi cửa máy bay đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của bọn họ.
Tạm biệt nhau, anh ta còn chưa kịp nói ra, lời yêu ngây ngô.
Cho nên khi máy bay tư nhân bay tới tận trời, Âu Dương Lạc co rúc trên giường nghỉ ngơi trên máy bay, tránh được ánh mắt của vệ sĩ, mới dám lấy tấm hình mình cất giữ cẩn thận ra. Diệp Gia Quán.
Hai người trong hình, cười vô cùng rực rỡ.
Từ đây, nó trở thành niềm an ủi duy nhất của anh ta ở thế giới đầy gió tanh mưa máu kia.
Nhưng từ đó về sau, Đường Bội lại hoàn toàn tin tưởng, anh ta đối với cô, không có yêu.
Anh ta thờ ơ lạnh nhạt, cô khó khăn phấn đấu, thỉnh thoảng, cô sẽ đổi chác vài thứ với anh ta.
Chỉ những thứ đó thôi mà Âu Dương Lạc cũng phải cẩn thận tránh né tai mắt của gia tộc. Sau cuộc huyết án trong gia tộc thời niên thiếu đã để lại cho anh ta bóng ma quá sâu, khiến anh ta quên mất một chuyện——
Đường Bội có thể cùng anh ta tham gia huấn luyện sinh tồn, thậm chí không hề rơi xuống thế hạ phong khi sử dụng súng ống đạn dược và vật lộn, có lẽ, không cần anh ta bảo vệ quá mức chu toàn.
Vừa rồi khi nói ra câu ‘Tử Thái không cần em bảo vệ quá mức như vậy’ trong nháy mắt, Âu Dương Lạc mới mơ hồ cảm thấy, mình đã làm sai điều gì.
Anh ta ngửa đầu vào ghế, nhớ tới vừa rồi Đường Bội nghi ngờ mình, đột nhiên cười khẽ.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, lại bị vây lại bên trong xe, không lọt ra ngoài dù chỉ là một chút.
Còn Đường Bội đứng ở đằng xa, tự nhiên không nghe được gì.
Cô bận tâm nhìn về hướng Âu Dương Lạc rời đi, quay đầu cười nhạt với Sở Quân Việt, thấp giọng nói: “Hình như em, đã làm Lạc không vui."
Cô cúi đầu mở điện thoại di động lên, tìm được chữ L trong danh bạ, ngón tay đặt ở trên, nhưng đột nhiên phát hiện không biết nên nói gì.
Giữa bọn họ, lâu nay chính là quan hệ đổi chác.
Thỉnh thoảng Lạc sẽ đùa giỡn, nhưng không ai để trong lòng.
Mặc dù Đường Bội biết, sâu trong nội tâm hai người, đã coi đối phương thành người bạn quan trọng nhất.
Nhưng mà, làm như thế nào để nói lời xin lỗi và an ủi đây?
Đường Bội mờ mịt.
Sở Quân Việt rút điện thoại trong tay cô, ôm chầm lấy bả vai cô rồi kéo cô lên xe, nhàn nhạt nói: “Không sao cả, Âu Dương Lạc sẽ không để tâm đến điều này."
Anh bá đạo đẩy Đường Bội vào chỗ ngồi kế bên ghế lái, còn mình thì đi vòng qua đầu kia để lên xe.
Lúc cúi người thắt dây an toàn cho Đường Bội, phát hiện đôi mắt cô vẫn nhìn về phía trước, sự chú ý hoàn toàn không đặt trên người mình,
Thắt xong dây an toàn nhưng anh không dời tay đi, Sở Quân Việt đưa tay giữ lấy cằm Đường Bội, cúi người hôn lên.
Nụ hôn nóng bỏng đến nỗi làm người ta hít thở không thông, cuối cùng cũng lấy được sự chú ý của Đường Bội.
Đầu lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc, kéo sự chú ý của cô trở về.
Qua một lúc lâu, Sở Quân Việt mới buông cô ra, thở hổn hển nhìn Đường Bội cũng như mình, có chút bất mãn cắn môi cô một cái.
Anh dịch sát qua, ôm Đường Bội vào ngực.
Ở nơi cô không nhìn thấy, trong mắt anh là ánh sáng lạnh sắc bén. Âu Dương Lạc lại cũng phát hiện, yếu thế trước Bội Bội, chính là một trong những vũ khí lợi hại nhất để đối phó cô.
Sở Quân Việt hơi híp mắt lại, anh không thể để chuyện như vậy phát triển tiếp được.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều." Sở Quân Việt buông Đường Bội ra, sự sắc bén trong mắt đã bị thu hồi toàn bộ.
Anh lại cúi đầu hôn lên môi Đường Bội một cái, dừng một chút, sau đó nói: “Ông nội anh về rồi, ông muốn gặp em."
Lần này, rốt cuộc hoàn toàn kéo lại toàn bộ sự chú ý của Đường Bội.
Cô ngẩn ra, có chút không dám tin hỏi: “Ông… Ông cụ Sở?"
“Không sai." Sở Quân Việt cười nhạt: “Chính là người mời em đến Úc, muốn dùng máy cày để chở em ra nông trường hóng gió."
“A…" Cho dù là Đường Bội, cũng không kiềm được mà khẩn trương.
Dẫu sao gặp người lớn, còn là gặp người lớn nhất trong nhà như vậy, đối với cô mà nói, là lần đầu tiên trong đời.
Sở Quân Việt đã ngồi về chỗ và lái xe.
Đường Bội đưa tay nắm chặt tay anh, luôn miệng nói: “Chờ một chút, có phải em nên đi thay quần áo khác, đi trang điểm lại cho đàng hoàng?"
“Không cần." Sở Quân Việt quay đầu nhìn cô: “Em bây giờ đã rất đẹp rồi."
Quần áo Đường Bội mặc trên người, dù không nghiêm chỉnh, nhưng chiếc váy xinh đẹp dài đến gối, làm cho cô càng thêm thanh nhã và hào phóng.
Mặc dù tóc đã cắt ngắn, nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác phản nghịch, ngược lại càng làm cho cô quyến rũ hơn.
Sở Quân Việt nắm tay cô, vứt chìa khóa cho nhân viên bãi đậu xe của Sở gia, đi về hướng phòng khách của biệt thự, vừa đi vừa vuốt tóc Đường Bội, nói: “Ông nội của anh rất hiền hòa, em không cần quá lo lắng."
Đường Bội chớp mắt, không nhịn được hỏi: “Không phải ông ấy mời chúng ta sang Úc sao? Tại sao lại về trước?"
Sở Quân Việt dừng bước.
Anh quay đầu nhìn Đường Bội, trên mặt mang theo sự nghiêm túc, làm Đường Bội hiếm khi cảm thấy không biết phải làm sao.
Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, hỏi: “Có vấn đề gì sao?"
“Kể từ sau khi biết em, ông nội liền vô cùng để tâm đến chuyện của em. Ông còn xem tiết mục của em, tất nhiên cũng sẽ thấy màn cầu hôn trực tiếp kia." Sở Quân Việt chậm rãi nói.
“Hả…" Đường Bội chớp mắt.
“Nhưng bên Sở gia, từ đầu tới cuối không thấy công khai đáp trả. Cho nên ông vô cùng sốt ruột, lòng như lửa đốt bay từ Úc về đây, chỉ sợ chậm một bước thôi thì cháu dâu khó khăn lắm mới xuất hiện sẽ bỏ chạy đi lấy chồng mất." Sở Quân Việt nói tiếp.
Chỉ là khi nói xong câu cuối cùng, khóe môi giương lên lại bán đứng tâm trạng của anh.
Cánh tay nắm tay anh của Đường Bội càng thêm căng thẳng, cười liếc anh một cái: “Khi nói mấy câu này anh nên nghiêm túc một chút nữa."
Sở Quân Việt nắm tay cô chặt hơn, để mười ngón tay của hai người đan vào nhau, lúc này mới chậm rãi nói: “Chuyện của chú và cô Thích năm đó…"
Anh dừng một chút, mới nói: “Em cũng biết một ít. Diệp Gia Quán. Chuyện này đã gây ra cho ông nội đả kích quá lớn, sau đó chú vì Thích Bạch Phong mà cả đời không lập gia đình, còn Thích Bạch Phong thì coi chú như người dưng nước lã. Mấu chốt là…"
Ánh mắt Sở Quân Việt chuyển sang biệt thự sáng choang, nhàn nhạt nói: “Năm đó Thích Bạch Phong mang theo con của chú út đi ra nước ngoài, cuối cùng suýt chút nữa một xác hai mạng. Sau khi ông nội biết chuyện này, tức giận chỉ là thứ yếu, càng nhiều hơn chính là khổ sở. Bội Bội…" Anh vừa nói vừa nhìn vào mắt Đường Bội, thấp giọng nói: “Anh không muốn lừa em, Sở gia có được như ngày hôm nay, bất luận là ông nội, hay là anh, đôi tay đều không được sạch sẽ. Cho nên ông nội vẫn cho rằng, ba mẹ anh mất sớm, chuyện của chú út, đều là trời cao trừng phạt ông, cho nên mới báo ứng lên con cháu của ông."
Anh vừa nói, vừa dắt Đường Bội đi vào cửa chính.
Trong phòng khách sáng ngời, đèn thủy tinh sáng chói rực rỡ, chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Ngồi ở ghế salon chính giữa, là một ông cụ lớn tuổi đầy tinh thần…
Ông không hề giống như trong tưởng tượng của Đường Bội, không phải như những ông cụ của gia tộc lớn trên ti vi, cả người tràn đầy uy nghiêm, mà ngược lại, vừa nhìn thấy Đường Bội và Sở Quân Việt, ông lập tức cười hiền lành với bọn họ.
“Về rồi?" Ông cụ Sở vừa nói vừa đứng lên.
Mặc dù tuổi của ông đã lớn, nhưng thân thể lại vô cùng cường tráng, lúc đứng lên, vóc người cũng coi như là cao lớn.
Ông mặc áo khoác kiểu cổ điển, nhưng cũng không hề tạo cho người ta cảm giác cứng nhắc.
Bởi vì nụ cười trên mặt ông, thật sự quá ấm áp.
Ánh mắt của ông dừng lại trên người Đường Bội, vừa tỉ mỉ quan sát cô, vừa thở dài nói: “Không tệ, không tệ, người thật so với trên ti vi còn đẹp hơn. Ha ha ha ha."
“Ông nội." Sở Quân Việt cảm giác được cánh tay đang nắm tay mình của Đường Bội càng siết chặt hơn, cười giới thiệu: “Đây chính là Đường Bội."
Anh hơi quay đầu lại, nhìn Đường Bội giới thiệu: “Đây là ông nội của anh, anh đã nói với em rồi."
“Con chào ông nội." Đường Bội lập tức khéo léo gọi một tiếng.
“Tốt! Tốt…" Ông cụ Sở cười híp mắt nhìn Đường Bội, càng nhìn càng hài lòng, luôn miệng nói: “Tới đây, chúng ta đừng đứng ở chỗ này, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ăn cơm tối trước đi."
Vừa nói, vừa nhớ lại chuyện gì đó, ông cười nói: “Cháu trai của ông cũng không chịu thua kém, nhớ năm đó, khi ông cầu hôn bà nội con, có biết bao nhiêu khí phách. Kết quả tới lượt thế hệ sau của ông, từng đứa một đều được bạn gái cầu hôn."
Vừa nói ông vừa nhìn Đường Bội, cười híp mắt: “Ông thấy Quân Việt đã qua nhiều ngày như vậy mà lại không làm gì để đáp lại con, chuyện này rất gấp. Diệp Gia Quán. Nó nghĩ nó là người thừa kế của Sở gia thì chính là báu vật sao? Cũng không nhìn lại tính khí của mình, có được mấy ai có thể chịu được nó, cứ làm bộ làm tịch… Thật sự là giống thằng nhãi Dực Thành kia y như đúc!"
“Ông nội…" Sở Quân Việt không nhịn được nói: “Con và chú không giống nhau, con chỉ muốn chọn thời gian và một môi trường thích hợp, chính thức công bố chuyện kết hôn."
Ông cụ Sở trợn mắt nhìn Sở Quân Việt một cái, vừa cười vừa vỗ vai Đường Bội, nói: “Đứa bé ngoan, đừng để ý tới nó. Nếu tới đám cưới mà con cũng chủ động, thì hai ta sẽ thương lượng, làm một cái hôn lễ ra trò."
——- Hết chương 92 ——-
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu