Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 87-2: Phong hoa tuyệt đại 2
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Hiện trường yên lặng như tờ, khung cảnh trên sân khấu, dĩ nhiên không thể nào hoàn toàn tái hiện cảnh ở thành nhỏ kia, chiếc bàn cổ kính trong y quán, kệ sách bằng trúc cổ xưa, còn có cả lò huân hương, thậm chí ngay cả cối giã thuốc cũng có.
Đường Bội cứ như vậy nhàn nhã ngồi ở trước bàn, hiện trường yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng lật sách của cô.
Tất nhiên ‘nàng’ nghe được tiếng bước chân, rất nhẹ, rất có quy luật, vừa nghe đã biết là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là người bình thường.
Nhưng vậy thì sao?
Chuyện cũ trước kia, đã sớm bị ‘nàng’ vứt bỏ.
‘Nàng’ bây giờ, chỉ là một đại phu nhỏ, một người bình thường mà thôi.
“Bội Bội." Người đầu tiên lên tiếng chính là Tả Tuấn Dân nho nhã tuấn dật.
Kịch bản không tiết lộ tên, nên bọn họ dùng tên thật.
Sau khi Tả Tuấn Dân kêu xong thì cũng bước chân đến chỗ Đường Bội.
Thân thể cao lớn của ông ta lập tức che mất ánh nến trước mặt Đường Bội, tạo ra một cái bóng lớn trong sách y của ‘nàng’.
Tiếng gọi quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cách rất gần, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc.
Rốt cuộc Đường Bội cũng ngẩng đầu lên.
‘Nàng’ có chút lo âu nhìn Tả Tuấn Dân, đôi mắt trong suốt, giống như thiếu nữ trong núi của nhiều năm về trước, không có một chút tạp chất.
“Tả thúc thúc." Đường Bội đứng lên, lễ phép hành lễ.
“Bội Bội…" Tả Tuấn Dân đưa tay đở cô dậy, cười khổ nói: “Con có biết ta đã lo lắng bao nhiêu hay không, ta sợ rằng con sẽ không chịu nhận người thúc thúc này nữa."
“Tả thúc thúc nói đùa." Đường Bội cười khách sáo: “Ngài luôn đối đãi với con như con đẻ, sao con có thể không nhận thúc thúc chứ?"
Có một mở đầu tốt đẹp như vậy, Đường Bội cũng chuyển hướng sang hai người kia.
“Tử Diệu." Cô đi tới trước mặt Hạ Tử Diệu, cười nói: “Đã lâu không gặp."
“Đúng đã lâu không gặp….." Từ đầu đến cuối trên mặt Hạ Tử Diệu luôn treo nụ cười lười biếng, cũng nghe được câu ‘đã lâu không gặp’, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đã ba năm rồi."
Đường Bội cười với Hạ Tử Diệu, nói: “Nhưng nhìn Tử Diệu, vẫn anh tuấn bất phàm như trước, giống như chỉ mới chia tay ngày hôm qua."
Lúc cô không nói không cười ngồi đọc sách thì nét đẹp sâu sắc nho nhã, nhìn vào chính là một nữ đại phu, trừ dung nhan tuyệt sắc thì không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng bây giờ gặp lại người xưa, nở nụ cười đã lâu không gặp, biểu cảm trên mặt cũng phong phú hơn rất nhiều.
Hoặc nhăn mày hoặc cười, ánh mắt chuyển động, trong nháy mắt đã xóa sạch mùi vị nông thôn trên người, lúc này đây, cô càng thêm linh động và xinh đẹp.
“Ngươi đó…" Hạ Tử Diệu đưa tay xoa đầu cô, động tác này năm đó bọn họ rất thường làm, ba năm không gặp, gặp lại lần nữa, giữa hai bên cũng chưa thấy xa cách.
Đường Bội cười đáp lại, đưa tay sửa sang tóc của mình, ánh mắt nhìn về phía người cuối cùng.
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô gái dựa vào ghế xem sách y, Cảnh Tu Bình đã không động cũng không suy tư.
‘Hắn’ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cứ như người đã chết từ lâu, nhưng vẫn có thể sinh hoạt ở trên thế gian này.
‘Hắn’ lại còn có thể thấy ‘nàng’ cười, nghe được giọng nói của nàng, ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt chưa bao giờ biến mất trên người ‘nàng’….
Khi Đường Bội nhìn tới Cảnh Tu Bình thì trong nháy mắt, ‘hắn’ thấy hốc mắt mình nóng lên, môi hơi mở ra, nhưng không nói được lời nào.
“Cảnh tướng quân…" Nụ cười trên mặt Đường Bội vẫn vậy, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều: “Không! Diệp gia quán. Ba năm trước ngài lập được công lớn như vậy, ắt hẳn nên gọi là Cảnh nguyên soái mới đúng!"
‘Nàng’ hơi lùi về sau, hành lễ với Cảnh Tu Bình, cười có lễ, nói: “Dân nữ bái kiến Cảnh nguyên soái."
Thái độ quá mức lạnh nhạt và lễ phép làm sắc mặt Cảnh Tu Bình trở nên tái nhợt.
Các khán giả thấy như si như say.
Chỉ mấy lời thoại và động tác đơn giản, đã nói rõ quan hệ của bốn người bọn họ.
Cái này, chính là mị lực biểu diễn!
“Bội… Bội…" Khàn giọng khó khăn gọi ra cái tên này, theo bản năng, Cảnh Tu Bình đưa tay muốn đỡ Đường Bội.
Đường Bội không chút tránh né với những cái chạm thân mật của Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu, nhưng lúc này, ‘nàng’ lại nghiêng người tránh đi, nhàn nhạt nói: “Không dám phiền đến Cảnh nguyên soái."
‘Nàng’ ngước đầu lên nhìn Cảnh Tu Bình, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như nước: “Nhũ danh Bội Bội này, đi ra từ miệng nguyên soái, thật sự làm cho dân nữ hết sức lo sợ, dân nữ không dám nhận."
Cảnh nguyên soái vốn đã im lặng ít nói nhất trong quân, nay lại không còn gì để nói nữa.
“Bội Bội…." Tả Tuấn Dân đi tới bên cạnh ‘nàng’, thở dài nói: “Chuyện ba năm trước, hắn chỉ là vạn bất đắc dĩ. Hắn….."
“Tả thúc thúc." Đường Bội lại đột nhiên ngắt lời Tả Tuấn Dân: “Hôm nay chúng ta gặp lại nhau, trước hết không cần phải nhắc đến chuyện năm đó. Con đã ở đây ba năm, cũng coi như là người quen thuộc ở đây. Tối nay bất luận thế nào cũng phải tiếp đãi tận tình, mời Tả thúc thúc và Tử Diệu uống vài ly."
Diễn tới chỗ này, các khán giả đã đoán ra quan hệ giữa bọn họ.
Đặc biệt là Đường Bội và Cảnh Tu Bình, ba năm trước đây, ‘hắn’ là người yêu của ‘nàng’, nhưng bởi vì xảy ra chuyện gì đó, mà trở thành tình cảnh ngày hôm nay.
Tạm thời không nói đến kỹ thuật diễn của Cảnh Tu Bình.
Từ khi bắt đầu đến giờ, ở trước mặt ba ảnh đế, Đường Bội biểu diễn rất thành thạo, không chỉ người xem ở trường quay nhìn ra, mà ngay cả Mạc Thành, Nhan Ninh, Minh Hiên và đám người Thịnh Lan cũng nhìn ra.
Đường Bội vẫn chưa biết, đoạn trích cô bắt trúng, chính là đoạn chuẩn bị tung ra làm trailer cho phim mới.
Câu chuyện mở ra vào lúc này, danh y đệ nhất thiên hạ bị người yêu tổn thương sâu sắc, bị bạn cũ tìm được, khi trở về lần nữa thì trọng chấn phong vân, viết ra một trang sách dài giữa thời loạn.
Đây là một bộ phim lấy chuyện của nữ chính làm chủ, cho nên Minh Hiên mới coi trọng việc tuyển chọn nữ chính như vậy.
Anh ta nhìn ba ảnh đế chung tay biểu diễn, Đường Bội khi thì ưu nhã, khi thì hoạt bát, khi thì lạnh lùng, đôi tay khoanh trước ngực dần buông lỏng.
Để cho Đường Bội gia nhập tổ tiết mục, thật sự là lựa chọn chính xác nhất trong năm nay của anh ta.
Nhưng Thịnh Lan trong phòng nghỉ ngơi lại không được tốt như vậy.
Tầm quan trọng của đoạn trích Đường Bội bắt được, là một ảnh hậu có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên Thịnh Lan nhìn ra.
Song song đó, đoạn này cũng rất khó có thể diễn tốt.
Cho dù là quay ở phim trường chính thức, Thịnh Lan cũng không nắm chắc ba phần.
Nhìn chiếc tivi LCD trên tường, ánh mắt Thịnh Lan dần dần trở nên thâm trầm.
Chỉ riêng cảnh diễn đầu, đại ảnh đế đứng ở cửa, mà Đường Bội vẫn có thể nhàn nhã tiếp tục xem sách, đã vô cùng không dễ dàng.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ thuật.
Trong mắt Thịnh Lan, so với sự biểu hiện bên ngoài, Đường Bội thâm sâu hơn nhiều.
Nhưng cô ta tin tưởng, ba ảnh đế đang biểu diễn cùng sân khấu với Đường Bội, chắc chắn đã phát hiện.
Thịnh Lan siết chặt nắm đấm, càng thêm nghiêm túc.
Xem ra, cô ta phải diễn hết mình mới không thua Đường Bội.
Bất luận người dưới sân khấu có suy nghĩ thế nào thì trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn.
Đường Bội thật sự coi mình là chủ nhân của y quán này, bắt một cái bàn, để thức ăn và trái cây lên, lại lấy một vò rượu hoa lê ra, cười nói với đám người Tả Tuấn Dân: “Trong kinh thành có nhiều rượu ngon, nhưng rượu hoa lê này là đặc sản ở đây, hương thuần ngon miệng, các người không tới đây thì tuyệt đối không thể thưởng thức được rượu ngon bậc nhất này."
Chén sứ men xanh được rót đầy, vò rượu và cái chén phong cách cổ xưa, nhưng càng thêm tự nhiên chất phác.
Đường Bội ngồi xuống chỗ của mình, cười bưng chén rượu lên: “Vì buổi gặp lại hôm nay, cạn ly."
Nói xong, cô ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu.
Năm xưa trong kinh thành, Đường Bội hào sảng không câu nệ tiểu tiết, mọi người đều biết, ‘nàng’ không hề thua đấng ‘nam nhi’.
Ba năm xa cách gặp lại, giai nhân như cũ, nhưng tất cả đã không thể nào quay đầu.
Đám người Tả Tuấn Dân theo đuổi tâm tư của mình, uống cạn chén rượu.
Đường Bội nhanh chóng rót thêm chén nữa, cười nói: “Nhiều năm không gặp, mấy vị phong thái như cũ, quả thật nên cạn thêm chén nữa."
Nói xong, cô lập tức uống chén thứ hai.
Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu liếc mắt nhìn nhau, không biết làm sao chỉ có thể cạn chén.
Đường Bội nhanh chóng rót chén thứ ba, cười xinh đẹp nói: “Mấy người chúng ta, có thể gặp lại nhau ở đây, nơi này lại có rượu hoa lê, đúng lúc lại hợp với mấy tửu quỷ chúng ta. Thật sự nên cạn thêm chén nữa."
Cô bưng chén sứ men xanh lên kề sát miệng, chưa kịp uống đã bị một bàn tay có lực đè lại.
“Bội Bội." Hạ Tử Diệu nhẹ giọng nói: “Ngươi cần gì phải như vậy?"
“Tửu phùng tri kỷ ngàn chén vẫn ít!" Đường Bội không chống cự, chỉ bưng rượu cười nói: “Ở lại đây, khó có thể tìm một tri kỷ cùng uống rượu với ta."
“Vậy tại sao ngươi không trở về?" Ánh mắt Hạ Tử Diệu cũng trở nên đau khổ: “Ngươi biết rõ, chúng ta vĩnh viễn chừa lại một chỗ cho ngươi mà."
“Ha ha….." Đường Bội cười ra tiếng: “Rời khỏi đó, ta mới cảm thấy, trời đất bao la. Thì ra, không khí cũng mát mẻ như thế, tại sao ta còn phải trở về?"
Trong ánh mắt ‘nàng’ đã có men say, hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Diệu, cười khanh khách nói: “Tử Diệu, nếu ngươi ở lại đây thêm một thời gian, nhất định cũng sẽ yêu nơi này."
Cô đứng lên, đi về phía trước mấy bước, sau đó chắp tay đứng bất động.
Nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt trở nên xa xăm đầy hoài niệm: “Mặc dù ở đây không có nhiều người như kinh thành, nhưng mỗi một người đều rất tốt. Không có nhiều âm mưu tính toán, không có mùi máu tanh. Có, chẳng qua chỉ là bốn mùa hoa nở, mùi hoa lan tỏa, ban đêm côn trùng kêu vang, tiếng nước chảy róc rách."
Ba nam nhân, cứ như vậy yên lặng nhìn Đường Bội.
Mặc dù khán giả không được biết tình huống cụ thể, nhưng nhìn theo ánh mắt Đường Bội, tựa như họ đã bay đến trấn nhỏ mà ‘nàng’ ẩn cư.
Nơi đó ngói xanh tường trắng, cầu nhỏ nước chảy, tiếng nước chảy róc rách, năm tháng an tĩnh tốt đẹp, thời gian qua nhanh, thoáng một cái đã là ba năm.
“Bội Bội… Nhưng bây giờ, chúng ta đã đến đón con về." Im lặng thật lâu, rốt cuộc Tả Tuấn Dân trầm giọng nói.
“Con biết!" Đường Bội quay đầu nhìn ông ta, cười nói: “Nhưng mà, con sẽ không trở về với mọi người."
Cô lắc đầu một cái, ngăn lại lời kế tiếp của Tả Tuấn Dân, chỉ vào ngực trái của mình, nói: “Ba năm trước, Đường Bội kia đã chết rồi. Đường Bội bây giờ, chẳng qua chỉ là một đại phu nhỏ ở trấn này thôi, Đường Bội bây giờ chỉ hoan nghênh các bằng hữu đến tìm nàng uống rượu nói chuyện phiếm. Nàng sẽ không, để cho mình rơi xuống vũng bùn lần nữa." Diệp gia quán.
Sắc mặt của đám người Tả Tuấn Dân trở nên khó coi.
Nhất là Cảnh Tu Bình.
Cảnh Tu Bình vẫn luôn không nói lời nào, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn tái nhợt.
Cho dù đã uống mấy chén rượu mạnh, cũng không thể làm cho trái tim trống rỗng của hắn trở nên ấm áp.
Lúc này thấy động tác của Đường Bội, hắn đột nhiên đứng lên, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Đường Bội rủ tay xuống, nhìn theo bóng lưng Cảnh Tu Bình, đột nhiên cười ra tiếng.
Cô từ từ trở lại bàn, ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chúng ta uống tiếp đi."
“Tại sao ngươi lại phải thà đau khổ cũng muốn kích thích hắn?" Hạ Tử Diệu không kiềm được nói: “Ngươi biết rõ, chuyện năm đó, người đau khổ nhất, thật ra chính là hắn. Hắn yêu ngươi như vậy. Cho dù năm đó nghĩ rằng ngươi đã chết, nhưng hắn vẫn không thay đổi. Cho tới bây giờ, cũng vậy…"
Nghe Hạ Tử Diệu nói xong, vốn dĩ Cảnh Tu Bình muốn rời đi, lại cương cứng tại chỗ.
Hắn không biết, có một ngày, có người ở trước mặt Đường Bội, nhắc tới tình cảm của hắn thì hắn lại đau đớn, lúng túng như vậy, thậm chí hận không thể chết đi như thế.
Nhưng hắn nhanh chóng càng thêm đau khổ.
Đường Bội cắt đứt lời nói của Hạ Tử Diệu, khẽ cười nói: “Ta cũng rất yêu huynh ấy!"
Cảnh Tu Bình giật mình.
Rất nhanh đã nghe Đường Bội tiếp tục nói: “Cho đến khi, bị Nguyên soái đại nhân, bắn thẳng một mũi tên vào ngực, bắn rơi chỗ này mới ngưng!"
Cô cười thản nhiên nhìn Hạ Tử Diệu, ngón tay chỉ thẳng vào tim mình.
Nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt, màn hình điện tử phóng đại lên, các khán giả có thể nhìn thấy rõ ràng, sự mê man đau đớn trong mắt Đường Bội.
Màn ảnh dùng lại.
Trường quay vẫn yên lặng.
Mắt của khán giả, vẫn còn dừng lại ở bóng lưng cứng ngắc, không ngừng run rẩy của Cảnh Tu Bình. Dừng lại ở đôi mắt mê man đầy đau đớn làm người ta muốn khóc của Đường Bội. Diệp gia quán. (đệt, làm khúc này tuôi cũng chịu khó tưởng tượng lắm nhe:v)
Lời thoại vừa rồi, dường như vẫn còn vang vọng bên tai mọi người.
Rất lâu sau, lâu đến nỗi như đã trải qua một thế kỷ, không biết từ góc nào dưới khán đài, vang lên tiếng vỗ tay nhẹ nhàng.
Tiếng vỗ tay bắt đầu cuồn cuộn như thủy triều.
Đoạn trích rất ngắn, thậm chí không được coi là đoạn trích hoàn chỉnh.
Câu chuyện tựa như vừa mới bắt đầu, đã bị gián đoạn.
Nhưng cũng không thể ngăn cản khán giả đắm chìm trong câu chuyện này, đắm chìm trong lối diễn xuất của bốn người Đường Bội.
Tiếng vỗ tay vang lên, giống như một tín hiệu.
Đường Bội khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt vừa rồi.
Cô bước lên, Cảnh Tu Bình cũng đã trở lại bên cạnh bọn họ.
“Cám ơn mọi người." Đường Bội cười, hơi cuối người với khán giả.
Tiếng vỗ tay càng thêm vang dội.
Tiếng vỗ tay như thủy triều ở trường quay, nhưng không có một ai phát ra âm thanh dư thừa.
Bọn họ đã hoàn toàn đắm chìm trong màn diễn vừa rồi, thậm chí bắt đầu mong chờ câu chuyện tiếp theo, không muốn mở miệng phá hư bầu không khí này.
Đường Bội gật đầu cảm ơn ba người Hạ Tử Diệu, sau đó xoay lưng đi ra sau cánh gà.
Cô không biết, trong mắt người trong nghề, cô không bị kỹ thuật diễn của ba ảnh đế chế trụ.
Nhưng vừa rồi, cô thật sự nhập vai.
Cho nên lúc rời khỏi sâu khấu, cảm xúc vẫn còn đọng lại, không thể nào lập tức thoát vai.
Cho đến khi Minh Hiên chủ động bước lên, nói với cô: “Rất tốt, Đường Bội, cô lại cho tôi ngạc nhiên và mừng rỡ thêm một lần nữa."
“Cảm ơn." Đường Bội miễn cưỡng lên tinh thần cười với anh ta, gật đầu một cái, nói: “Nếu như Minh thiếu không còn gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
Minh Hiên gật đầu, không giữ lại.
Chẳng qua khi Đường Bội đi qua chỗ anh ta, đột nhiên thấp giọng nói: “Hy vọng người đang chờ cô trong phòng nghỉ ngơi, có thể làm cho cô nở nụ cười thật sự."
Đường Bội hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Minh Hiên, người sau lưng chỉ cười nhạt với cô rồi xoay người trở về phòng điều khiển.
Mang theo sự nghi ngờ, Đường Bội bước nhanh về phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng nghỉ ngơi không bị khóa, chỉ hơi khép hờ.
Đường Bội đưa tay muốn đẩy cửa ra, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Có thể nhìn thấy chị ngay? Có thật không?"
Đường Bội chớp mắt một cái, có chút không dám tin đẩy cửa phòng ra.
Trên ghế sa lon, cậu con trai mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, đang chuyên chú nhìn lên ti vi trên tường, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức quay đầu lại.
Cho dù hôm qua mới vừa gọi video, nhưng nhìn thấy gò má hồng hào của Đường Tử Thái, Đường Bội vẫn không nhịn được mà nở nụ cười từ trong thâm tâm.
“Chị!" Đường Tử Thái lập tức đứng lên, bước nhanh tới chỗ Đường Bội.
Cậu vốn cao hơn Đường Bội một cái đầu, nhưng mà trước giờ Đường Tử Thái vẫn rất gầy, nên nhìn có chút đơn bạc.
Bây giờ, mặc dù cậu vẫn chưa thể gọi là cường tráng, nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều rồi.
“Em nói rồi, em nhất định sẽ đến trường quay xem chị biểu diễn." Đường Tử Thái mỉm cười nhìn Đường Bội, nói.
Sau đó cậu vươn tay ra, ôm Đường Bội đang cười mỉm vào ngực mình, vòm ngực đã dần trở nên to lớn, có thể bảo vệ tốt Đường Bội.
Đường Tử Thái thỏa mãn thở dài, tiếp tục nói: “Từ nay về sau, em cũng vậy, sẽ bảo vệ chị thật tốt."
Hiện trường yên lặng như tờ, khung cảnh trên sân khấu, dĩ nhiên không thể nào hoàn toàn tái hiện cảnh ở thành nhỏ kia, chiếc bàn cổ kính trong y quán, kệ sách bằng trúc cổ xưa, còn có cả lò huân hương, thậm chí ngay cả cối giã thuốc cũng có.
Đường Bội cứ như vậy nhàn nhã ngồi ở trước bàn, hiện trường yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng lật sách của cô.
Tất nhiên ‘nàng’ nghe được tiếng bước chân, rất nhẹ, rất có quy luật, vừa nghe đã biết là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là người bình thường.
Nhưng vậy thì sao?
Chuyện cũ trước kia, đã sớm bị ‘nàng’ vứt bỏ.
‘Nàng’ bây giờ, chỉ là một đại phu nhỏ, một người bình thường mà thôi.
“Bội Bội." Người đầu tiên lên tiếng chính là Tả Tuấn Dân nho nhã tuấn dật.
Kịch bản không tiết lộ tên, nên bọn họ dùng tên thật.
Sau khi Tả Tuấn Dân kêu xong thì cũng bước chân đến chỗ Đường Bội.
Thân thể cao lớn của ông ta lập tức che mất ánh nến trước mặt Đường Bội, tạo ra một cái bóng lớn trong sách y của ‘nàng’.
Tiếng gọi quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cách rất gần, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc.
Rốt cuộc Đường Bội cũng ngẩng đầu lên.
‘Nàng’ có chút lo âu nhìn Tả Tuấn Dân, đôi mắt trong suốt, giống như thiếu nữ trong núi của nhiều năm về trước, không có một chút tạp chất.
“Tả thúc thúc." Đường Bội đứng lên, lễ phép hành lễ.
“Bội Bội…" Tả Tuấn Dân đưa tay đở cô dậy, cười khổ nói: “Con có biết ta đã lo lắng bao nhiêu hay không, ta sợ rằng con sẽ không chịu nhận người thúc thúc này nữa."
“Tả thúc thúc nói đùa." Đường Bội cười khách sáo: “Ngài luôn đối đãi với con như con đẻ, sao con có thể không nhận thúc thúc chứ?"
Có một mở đầu tốt đẹp như vậy, Đường Bội cũng chuyển hướng sang hai người kia.
“Tử Diệu." Cô đi tới trước mặt Hạ Tử Diệu, cười nói: “Đã lâu không gặp."
“Đúng đã lâu không gặp….." Từ đầu đến cuối trên mặt Hạ Tử Diệu luôn treo nụ cười lười biếng, cũng nghe được câu ‘đã lâu không gặp’, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đã ba năm rồi."
Đường Bội cười với Hạ Tử Diệu, nói: “Nhưng nhìn Tử Diệu, vẫn anh tuấn bất phàm như trước, giống như chỉ mới chia tay ngày hôm qua."
Lúc cô không nói không cười ngồi đọc sách thì nét đẹp sâu sắc nho nhã, nhìn vào chính là một nữ đại phu, trừ dung nhan tuyệt sắc thì không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng bây giờ gặp lại người xưa, nở nụ cười đã lâu không gặp, biểu cảm trên mặt cũng phong phú hơn rất nhiều.
Hoặc nhăn mày hoặc cười, ánh mắt chuyển động, trong nháy mắt đã xóa sạch mùi vị nông thôn trên người, lúc này đây, cô càng thêm linh động và xinh đẹp.
“Ngươi đó…" Hạ Tử Diệu đưa tay xoa đầu cô, động tác này năm đó bọn họ rất thường làm, ba năm không gặp, gặp lại lần nữa, giữa hai bên cũng chưa thấy xa cách.
Đường Bội cười đáp lại, đưa tay sửa sang tóc của mình, ánh mắt nhìn về phía người cuối cùng.
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô gái dựa vào ghế xem sách y, Cảnh Tu Bình đã không động cũng không suy tư.
‘Hắn’ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cứ như người đã chết từ lâu, nhưng vẫn có thể sinh hoạt ở trên thế gian này.
‘Hắn’ lại còn có thể thấy ‘nàng’ cười, nghe được giọng nói của nàng, ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt chưa bao giờ biến mất trên người ‘nàng’….
Khi Đường Bội nhìn tới Cảnh Tu Bình thì trong nháy mắt, ‘hắn’ thấy hốc mắt mình nóng lên, môi hơi mở ra, nhưng không nói được lời nào.
“Cảnh tướng quân…" Nụ cười trên mặt Đường Bội vẫn vậy, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều: “Không! Diệp gia quán. Ba năm trước ngài lập được công lớn như vậy, ắt hẳn nên gọi là Cảnh nguyên soái mới đúng!"
‘Nàng’ hơi lùi về sau, hành lễ với Cảnh Tu Bình, cười có lễ, nói: “Dân nữ bái kiến Cảnh nguyên soái."
Thái độ quá mức lạnh nhạt và lễ phép làm sắc mặt Cảnh Tu Bình trở nên tái nhợt.
Các khán giả thấy như si như say.
Chỉ mấy lời thoại và động tác đơn giản, đã nói rõ quan hệ của bốn người bọn họ.
Cái này, chính là mị lực biểu diễn!
“Bội… Bội…" Khàn giọng khó khăn gọi ra cái tên này, theo bản năng, Cảnh Tu Bình đưa tay muốn đỡ Đường Bội.
Đường Bội không chút tránh né với những cái chạm thân mật của Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu, nhưng lúc này, ‘nàng’ lại nghiêng người tránh đi, nhàn nhạt nói: “Không dám phiền đến Cảnh nguyên soái."
‘Nàng’ ngước đầu lên nhìn Cảnh Tu Bình, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như nước: “Nhũ danh Bội Bội này, đi ra từ miệng nguyên soái, thật sự làm cho dân nữ hết sức lo sợ, dân nữ không dám nhận."
Cảnh nguyên soái vốn đã im lặng ít nói nhất trong quân, nay lại không còn gì để nói nữa.
“Bội Bội…." Tả Tuấn Dân đi tới bên cạnh ‘nàng’, thở dài nói: “Chuyện ba năm trước, hắn chỉ là vạn bất đắc dĩ. Hắn….."
“Tả thúc thúc." Đường Bội lại đột nhiên ngắt lời Tả Tuấn Dân: “Hôm nay chúng ta gặp lại nhau, trước hết không cần phải nhắc đến chuyện năm đó. Con đã ở đây ba năm, cũng coi như là người quen thuộc ở đây. Tối nay bất luận thế nào cũng phải tiếp đãi tận tình, mời Tả thúc thúc và Tử Diệu uống vài ly."
Diễn tới chỗ này, các khán giả đã đoán ra quan hệ giữa bọn họ.
Đặc biệt là Đường Bội và Cảnh Tu Bình, ba năm trước đây, ‘hắn’ là người yêu của ‘nàng’, nhưng bởi vì xảy ra chuyện gì đó, mà trở thành tình cảnh ngày hôm nay.
Tạm thời không nói đến kỹ thuật diễn của Cảnh Tu Bình.
Từ khi bắt đầu đến giờ, ở trước mặt ba ảnh đế, Đường Bội biểu diễn rất thành thạo, không chỉ người xem ở trường quay nhìn ra, mà ngay cả Mạc Thành, Nhan Ninh, Minh Hiên và đám người Thịnh Lan cũng nhìn ra.
Đường Bội vẫn chưa biết, đoạn trích cô bắt trúng, chính là đoạn chuẩn bị tung ra làm trailer cho phim mới.
Câu chuyện mở ra vào lúc này, danh y đệ nhất thiên hạ bị người yêu tổn thương sâu sắc, bị bạn cũ tìm được, khi trở về lần nữa thì trọng chấn phong vân, viết ra một trang sách dài giữa thời loạn.
Đây là một bộ phim lấy chuyện của nữ chính làm chủ, cho nên Minh Hiên mới coi trọng việc tuyển chọn nữ chính như vậy.
Anh ta nhìn ba ảnh đế chung tay biểu diễn, Đường Bội khi thì ưu nhã, khi thì hoạt bát, khi thì lạnh lùng, đôi tay khoanh trước ngực dần buông lỏng.
Để cho Đường Bội gia nhập tổ tiết mục, thật sự là lựa chọn chính xác nhất trong năm nay của anh ta.
Nhưng Thịnh Lan trong phòng nghỉ ngơi lại không được tốt như vậy.
Tầm quan trọng của đoạn trích Đường Bội bắt được, là một ảnh hậu có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên Thịnh Lan nhìn ra.
Song song đó, đoạn này cũng rất khó có thể diễn tốt.
Cho dù là quay ở phim trường chính thức, Thịnh Lan cũng không nắm chắc ba phần.
Nhìn chiếc tivi LCD trên tường, ánh mắt Thịnh Lan dần dần trở nên thâm trầm.
Chỉ riêng cảnh diễn đầu, đại ảnh đế đứng ở cửa, mà Đường Bội vẫn có thể nhàn nhã tiếp tục xem sách, đã vô cùng không dễ dàng.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ thuật.
Trong mắt Thịnh Lan, so với sự biểu hiện bên ngoài, Đường Bội thâm sâu hơn nhiều.
Nhưng cô ta tin tưởng, ba ảnh đế đang biểu diễn cùng sân khấu với Đường Bội, chắc chắn đã phát hiện.
Thịnh Lan siết chặt nắm đấm, càng thêm nghiêm túc.
Xem ra, cô ta phải diễn hết mình mới không thua Đường Bội.
Bất luận người dưới sân khấu có suy nghĩ thế nào thì trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn.
Đường Bội thật sự coi mình là chủ nhân của y quán này, bắt một cái bàn, để thức ăn và trái cây lên, lại lấy một vò rượu hoa lê ra, cười nói với đám người Tả Tuấn Dân: “Trong kinh thành có nhiều rượu ngon, nhưng rượu hoa lê này là đặc sản ở đây, hương thuần ngon miệng, các người không tới đây thì tuyệt đối không thể thưởng thức được rượu ngon bậc nhất này."
Chén sứ men xanh được rót đầy, vò rượu và cái chén phong cách cổ xưa, nhưng càng thêm tự nhiên chất phác.
Đường Bội ngồi xuống chỗ của mình, cười bưng chén rượu lên: “Vì buổi gặp lại hôm nay, cạn ly."
Nói xong, cô ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu.
Năm xưa trong kinh thành, Đường Bội hào sảng không câu nệ tiểu tiết, mọi người đều biết, ‘nàng’ không hề thua đấng ‘nam nhi’.
Ba năm xa cách gặp lại, giai nhân như cũ, nhưng tất cả đã không thể nào quay đầu.
Đám người Tả Tuấn Dân theo đuổi tâm tư của mình, uống cạn chén rượu.
Đường Bội nhanh chóng rót thêm chén nữa, cười nói: “Nhiều năm không gặp, mấy vị phong thái như cũ, quả thật nên cạn thêm chén nữa."
Nói xong, cô lập tức uống chén thứ hai.
Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu liếc mắt nhìn nhau, không biết làm sao chỉ có thể cạn chén.
Đường Bội nhanh chóng rót chén thứ ba, cười xinh đẹp nói: “Mấy người chúng ta, có thể gặp lại nhau ở đây, nơi này lại có rượu hoa lê, đúng lúc lại hợp với mấy tửu quỷ chúng ta. Thật sự nên cạn thêm chén nữa."
Cô bưng chén sứ men xanh lên kề sát miệng, chưa kịp uống đã bị một bàn tay có lực đè lại.
“Bội Bội." Hạ Tử Diệu nhẹ giọng nói: “Ngươi cần gì phải như vậy?"
“Tửu phùng tri kỷ ngàn chén vẫn ít!" Đường Bội không chống cự, chỉ bưng rượu cười nói: “Ở lại đây, khó có thể tìm một tri kỷ cùng uống rượu với ta."
“Vậy tại sao ngươi không trở về?" Ánh mắt Hạ Tử Diệu cũng trở nên đau khổ: “Ngươi biết rõ, chúng ta vĩnh viễn chừa lại một chỗ cho ngươi mà."
“Ha ha….." Đường Bội cười ra tiếng: “Rời khỏi đó, ta mới cảm thấy, trời đất bao la. Thì ra, không khí cũng mát mẻ như thế, tại sao ta còn phải trở về?"
Trong ánh mắt ‘nàng’ đã có men say, hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Diệu, cười khanh khách nói: “Tử Diệu, nếu ngươi ở lại đây thêm một thời gian, nhất định cũng sẽ yêu nơi này."
Cô đứng lên, đi về phía trước mấy bước, sau đó chắp tay đứng bất động.
Nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt trở nên xa xăm đầy hoài niệm: “Mặc dù ở đây không có nhiều người như kinh thành, nhưng mỗi một người đều rất tốt. Không có nhiều âm mưu tính toán, không có mùi máu tanh. Có, chẳng qua chỉ là bốn mùa hoa nở, mùi hoa lan tỏa, ban đêm côn trùng kêu vang, tiếng nước chảy róc rách."
Ba nam nhân, cứ như vậy yên lặng nhìn Đường Bội.
Mặc dù khán giả không được biết tình huống cụ thể, nhưng nhìn theo ánh mắt Đường Bội, tựa như họ đã bay đến trấn nhỏ mà ‘nàng’ ẩn cư.
Nơi đó ngói xanh tường trắng, cầu nhỏ nước chảy, tiếng nước chảy róc rách, năm tháng an tĩnh tốt đẹp, thời gian qua nhanh, thoáng một cái đã là ba năm.
“Bội Bội… Nhưng bây giờ, chúng ta đã đến đón con về." Im lặng thật lâu, rốt cuộc Tả Tuấn Dân trầm giọng nói.
“Con biết!" Đường Bội quay đầu nhìn ông ta, cười nói: “Nhưng mà, con sẽ không trở về với mọi người."
Cô lắc đầu một cái, ngăn lại lời kế tiếp của Tả Tuấn Dân, chỉ vào ngực trái của mình, nói: “Ba năm trước, Đường Bội kia đã chết rồi. Đường Bội bây giờ, chẳng qua chỉ là một đại phu nhỏ ở trấn này thôi, Đường Bội bây giờ chỉ hoan nghênh các bằng hữu đến tìm nàng uống rượu nói chuyện phiếm. Nàng sẽ không, để cho mình rơi xuống vũng bùn lần nữa." Diệp gia quán.
Sắc mặt của đám người Tả Tuấn Dân trở nên khó coi.
Nhất là Cảnh Tu Bình.
Cảnh Tu Bình vẫn luôn không nói lời nào, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn tái nhợt.
Cho dù đã uống mấy chén rượu mạnh, cũng không thể làm cho trái tim trống rỗng của hắn trở nên ấm áp.
Lúc này thấy động tác của Đường Bội, hắn đột nhiên đứng lên, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Đường Bội rủ tay xuống, nhìn theo bóng lưng Cảnh Tu Bình, đột nhiên cười ra tiếng.
Cô từ từ trở lại bàn, ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chúng ta uống tiếp đi."
“Tại sao ngươi lại phải thà đau khổ cũng muốn kích thích hắn?" Hạ Tử Diệu không kiềm được nói: “Ngươi biết rõ, chuyện năm đó, người đau khổ nhất, thật ra chính là hắn. Hắn yêu ngươi như vậy. Cho dù năm đó nghĩ rằng ngươi đã chết, nhưng hắn vẫn không thay đổi. Cho tới bây giờ, cũng vậy…"
Nghe Hạ Tử Diệu nói xong, vốn dĩ Cảnh Tu Bình muốn rời đi, lại cương cứng tại chỗ.
Hắn không biết, có một ngày, có người ở trước mặt Đường Bội, nhắc tới tình cảm của hắn thì hắn lại đau đớn, lúng túng như vậy, thậm chí hận không thể chết đi như thế.
Nhưng hắn nhanh chóng càng thêm đau khổ.
Đường Bội cắt đứt lời nói của Hạ Tử Diệu, khẽ cười nói: “Ta cũng rất yêu huynh ấy!"
Cảnh Tu Bình giật mình.
Rất nhanh đã nghe Đường Bội tiếp tục nói: “Cho đến khi, bị Nguyên soái đại nhân, bắn thẳng một mũi tên vào ngực, bắn rơi chỗ này mới ngưng!"
Cô cười thản nhiên nhìn Hạ Tử Diệu, ngón tay chỉ thẳng vào tim mình.
Nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt, màn hình điện tử phóng đại lên, các khán giả có thể nhìn thấy rõ ràng, sự mê man đau đớn trong mắt Đường Bội.
Màn ảnh dùng lại.
Trường quay vẫn yên lặng.
Mắt của khán giả, vẫn còn dừng lại ở bóng lưng cứng ngắc, không ngừng run rẩy của Cảnh Tu Bình. Dừng lại ở đôi mắt mê man đầy đau đớn làm người ta muốn khóc của Đường Bội. Diệp gia quán. (đệt, làm khúc này tuôi cũng chịu khó tưởng tượng lắm nhe:v)
Lời thoại vừa rồi, dường như vẫn còn vang vọng bên tai mọi người.
Rất lâu sau, lâu đến nỗi như đã trải qua một thế kỷ, không biết từ góc nào dưới khán đài, vang lên tiếng vỗ tay nhẹ nhàng.
Tiếng vỗ tay bắt đầu cuồn cuộn như thủy triều.
Đoạn trích rất ngắn, thậm chí không được coi là đoạn trích hoàn chỉnh.
Câu chuyện tựa như vừa mới bắt đầu, đã bị gián đoạn.
Nhưng cũng không thể ngăn cản khán giả đắm chìm trong câu chuyện này, đắm chìm trong lối diễn xuất của bốn người Đường Bội.
Tiếng vỗ tay vang lên, giống như một tín hiệu.
Đường Bội khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt vừa rồi.
Cô bước lên, Cảnh Tu Bình cũng đã trở lại bên cạnh bọn họ.
“Cám ơn mọi người." Đường Bội cười, hơi cuối người với khán giả.
Tiếng vỗ tay càng thêm vang dội.
Tiếng vỗ tay như thủy triều ở trường quay, nhưng không có một ai phát ra âm thanh dư thừa.
Bọn họ đã hoàn toàn đắm chìm trong màn diễn vừa rồi, thậm chí bắt đầu mong chờ câu chuyện tiếp theo, không muốn mở miệng phá hư bầu không khí này.
Đường Bội gật đầu cảm ơn ba người Hạ Tử Diệu, sau đó xoay lưng đi ra sau cánh gà.
Cô không biết, trong mắt người trong nghề, cô không bị kỹ thuật diễn của ba ảnh đế chế trụ.
Nhưng vừa rồi, cô thật sự nhập vai.
Cho nên lúc rời khỏi sâu khấu, cảm xúc vẫn còn đọng lại, không thể nào lập tức thoát vai.
Cho đến khi Minh Hiên chủ động bước lên, nói với cô: “Rất tốt, Đường Bội, cô lại cho tôi ngạc nhiên và mừng rỡ thêm một lần nữa."
“Cảm ơn." Đường Bội miễn cưỡng lên tinh thần cười với anh ta, gật đầu một cái, nói: “Nếu như Minh thiếu không còn gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
Minh Hiên gật đầu, không giữ lại.
Chẳng qua khi Đường Bội đi qua chỗ anh ta, đột nhiên thấp giọng nói: “Hy vọng người đang chờ cô trong phòng nghỉ ngơi, có thể làm cho cô nở nụ cười thật sự."
Đường Bội hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Minh Hiên, người sau lưng chỉ cười nhạt với cô rồi xoay người trở về phòng điều khiển.
Mang theo sự nghi ngờ, Đường Bội bước nhanh về phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng nghỉ ngơi không bị khóa, chỉ hơi khép hờ.
Đường Bội đưa tay muốn đẩy cửa ra, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Có thể nhìn thấy chị ngay? Có thật không?"
Đường Bội chớp mắt một cái, có chút không dám tin đẩy cửa phòng ra.
Trên ghế sa lon, cậu con trai mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, đang chuyên chú nhìn lên ti vi trên tường, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức quay đầu lại.
Cho dù hôm qua mới vừa gọi video, nhưng nhìn thấy gò má hồng hào của Đường Tử Thái, Đường Bội vẫn không nhịn được mà nở nụ cười từ trong thâm tâm.
“Chị!" Đường Tử Thái lập tức đứng lên, bước nhanh tới chỗ Đường Bội.
Cậu vốn cao hơn Đường Bội một cái đầu, nhưng mà trước giờ Đường Tử Thái vẫn rất gầy, nên nhìn có chút đơn bạc.
Bây giờ, mặc dù cậu vẫn chưa thể gọi là cường tráng, nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều rồi.
“Em nói rồi, em nhất định sẽ đến trường quay xem chị biểu diễn." Đường Tử Thái mỉm cười nhìn Đường Bội, nói.
Sau đó cậu vươn tay ra, ôm Đường Bội đang cười mỉm vào ngực mình, vòm ngực đã dần trở nên to lớn, có thể bảo vệ tốt Đường Bội.
Đường Tử Thái thỏa mãn thở dài, tiếp tục nói: “Từ nay về sau, em cũng vậy, sẽ bảo vệ chị thật tốt."
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu