Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 64-2: Tình yêu cần được giữ gìn (2)
“Sở thiếu…"
Đường Bội quay đầu nhìn hai mắt tràn đầy đau khổ, áy náy và đau lòng của Sở Quân Hàn, giọng điệu một lần nữa lại trở nên bình tĩnh:
“Em nói với anh, không phải vì muốn anh đồng tình với quá khứ của em. Ngày đó ở mã trường Vân Tiêu…" Mặt Đường Bội đỏ lên, nhớ tới một đêm điên cuồng vừa ngọt ngào, thanh âm cũng trở nên mềm mại:
“Anh nói không biết bố mẹ mình sống chung như thế nào. Em cũng vậy, em không biết kết hôn có quan trọng hay không, cũng không biết trở thành vợ chồng có khác biệt gì với chúng ta bây giờ không. Nhưng em…"
Cô hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Sở Quân Hàn, một hồi lâu mới nói với anh: “Khi em còn làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, đã từng xem qua rất nhiều kịch bản phim truyền hình. Nam chính và nữ chính thường vì rất nhiều hiểu lầm, mỗi người một nơi, có khi từ biệt đó là mãi mãi. Như anh đã nói, anh là con trai độc nhất của nhà họ Sở, em không dám tin, vị trí bên cạnh anh và trong trái tim anh lại dành cho em. Bởi vì trên thực tế, ngay từ đầu em không tin anh. Bây giờ cũng vậy, em cũng không tin chủ nhân của nhà họ Sở lại dừng chân vì em, cả đời này không thay đổi."
“Cho nên…" Thanh âm của Đường Bội thấp dần, nhưng càng thêm kiên định nói với anh: “Em đồng ý nói với anh việc này, không phải vì muốn anh áy náy, hay đồng cảm…Em chỉ, chỉ không hy vọng, chúng ta vì một vài nguyên nhân lại sinh ra hiểu lầm không thể bù đắp."
Sở Quân Hàn nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm lấy Đường Bội
Đường Bội của anh, luôn tươi cười giảo hoạt như con hồ ly, nhưng bên trong lại cất giấu nhiều tâm sự… Khiến cho lòng anh đau đớn.
Anh cũng không có cách nào tưởng tượng, Đường Bội lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, muốn khiến cô tin tưởng và tiếp nhận một người, có thể yên tâm ngủ say bên cạnh người đó, phải cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu cố gắng?
Giống như anh.
“Sẽ không…" Sở Quân Hàn hôn lên tóc Đường Bội.
Từ khi cô vào ở trong biệt thự nhà họ Sở, mùi hương trên tóc cô đã giống với Sở Quân Hàn, cảm giác ngày càng quen thuộc như thế khiến lòng anh cũng trở nên mềm mại.
“Đàn ông Sở gia, một khi đã yêu, đời này sẽ không thay lòng." Sở Quân Hàn hôn trán Đường Bội, từ từ đi xuống, thấp giọng nói: “Vì thế em đừng lo lắng nữa."
Giữa bọn họ, thử dò xét như gần như xa, ung dung thản nhiên, tất cả đều dừng lại ở đây.
Đường Bội do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa tay ôm lấy chiếc lưng rộng lớn của Sở Quân Hàn.
Cảm giác dựa sát vào nhau như vậy, có chút giống với cô hồi nhỏ, vào mùa đông lạnh như băng, cô với em trai cũng ngồi dựa vào nhau ở trong phòng, chờ mẹ tan ca, mang cơm chiều trở về.
Nương tựa lẫn nhau.
Vì thế sẽ không cô đơn.
Anh ôm Đường Bội, gần như hôn khắp toàn thân cô, trong ánh mắt dường như chỉ còn lại đau lòng và xót xa. Dường như muốn thông qua nụ hôn nóng bỏng ấy để truyền cho Đường Bội hiểu.
Do đó, khi Đường Bội tỉnh lại vào ngày hôm sau, cảm thấy chuyện hôm qua hơi lờ mờ, không chân thật, giống như một giấc mơ.
Cô ôm chăn, im lặng một mình tựa vào trên giường một lát.
Trầm mặc một hồi cô mới vén chăn xuống giường, rửa mặt chải đầu đơn giản, chuẩn bị xuống lầu dùng bữa sáng.
Ai ngờ Đường Bội vừa mới đi đến cửa, đã bị sự thay đổi bố trí bên trong khiến cô chấn động.
Nhà ăn biệt thự Sở gia được trang trí hết sức lộng lẫy, đèn trần và bàn ăn theo phong cách Baroque, sự thay đổi của nó khiến gian phòng thoạt nhìn hết sức hoa lệ.
Nhưng lúc này ở trên bàn lại bày một đôi thiên sứ nhỏ màu hồng nhạt.
Ở giữa hai thiên sứ có bày một chiếc bánh gato cao ba tầng.
Bánh ngọt được làm hết sức đẹp đẽ, đường viền màu xanh bao phủ toàn bộ thân bánh, mặt trên còn có màu hồng, màu trắng và màu vàng nhạt, trông rất đáng yêu.
Ở bên trong lại có một bánh ngọt khác.
Phía trên bánh ngọt được trang trí thành hình trăm hoa đua nở trên mặt cỏ, có một phòng ở bằng nấm thật to, phía trước phòng, có một con thỏ trắng, một tiểu thiên sứ, thiên nga trắng đang tụ tập cùng một chỗ, giống như đang nhảy múa.
Bên trong nữa, có một cái bánh làm thành hình con ốc đáng yêu. Giống như kẹo ốc được miêu tả trong chuyện cổ tích, nóc nhà bằng kẹo socola, cửa sổ bằng kẹo ngọt, tường ngoài được trang trí bằng hoa đủ màu.
Toàn bộ nhà ăn có khoảng 20 loại bánh ngọt khác nhau
Đường Bội nhìn thấy cực kì kinh ngạc cũng nghi ngờ cực kì.
Cho dù Sở gia muốn phát triển thêm ngành bánh ngọt, cũng không cần biến nhà họ Sở thành kho hàng nha!
Cô đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, những bánh ngọt hiên ra càng đẹp.
Cái cuối cùng được làm bằng bơ, phía trên có hình thiếu nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp.
Tầng tầng lớp lớp bơ sữa, tạo thành đường viền hoa tinh xảo, từng đóa từng đóa nở ra, giống như vạt váy lễ phục dạ hội.
Trên mặt thiếu nữ còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Trên bờ vai thanh tú, còn có con bướm màu tím.
Bươm bướm muốn bay khiến Đường Bội không nhịn được chạm vào cánh bướm
Ngón tay chạm vào con bướm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào
Sở Quân Hàn giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, chậm rãi từ ngoài nhà ăn đi đến.
Đường Bội xoay người nhìn anh.
Cách bánh ngọt, cô và anh đối diện nhau
“Chú Thường chuẩn bị đấy." Ánh mắt Sở Quân Hàn đảo qua tất cả bánh ngọt trên bàn và trên mặt đất:
“Anh nghĩ, sinh nhật của con gái thường thích có nhiều bánh ngọt, những năm qua anh không thể ở bên cạnh em, sinh nhật năm nay của em chưa tới… Nhưng anh muốn… Anh nghĩ…"
Chủ nhân của nhà họ nhà Sở dù xuất hiện ở đâu cũng ung dung bình tĩnh, là tiêu điểm ánh mắt của mọi người.
Lúc này, anh tựa hồ có phần lúng túng, quên mất không biết nên nói như thế nào.
Anh dừng lại một chút rồi nhìn vào hai mắt của Đường Bội: “Anh không quen nói mấy lời ngọt ngào."
Anh chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Bội, ngón tay quẹt một miếng bơ đưa đến bên môi cô.
Hương vị ngọt ngào từ từ thấm vào khóe môi, Đường Bội cảm thấy vị ngọt truyền vào từ đầu lưỡi, khiến lòng cô cũng được lấp đầy.
Lưỡi Sở Quân Hàn, ôn nhu liếm qua môi cô, mỉm cười nhìn Đường Bội không nói một lời nào, thấp giọng nói:
“Nhưng anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em nửa đời còn lại."
Thực ra, bọn họ cũng không phải là những người giỏi bày tỏ tình cảm.
Nhưng Đường Bội bằng lòng mở miệng vết thương ra cho anh xem, cũng sẵn lòng làm tiêu tan hiểu lầm và khó chịu trong lòng anh, cô cho anh biết quá khứ của mình, khoảnh khắc cô bắt đầu dùng phương pháp của mình để cố gắng vì đoạn tình cảm này, Sở Quân Hàn đã thề, sẽ không bao giờ buông cô ra.
Bọn họ trao nhau nụ hôn, hơi thở ngọt ngào trong phòng như được lấp đầy.
Nụ hôn này so với bánh ngọt bơ trên đời, còn ngọt ngào hơn.
Vì thế, chiều hôm đó, khi Đường Bội ôm ipad nói chuyện với Lạc, cô bị cảm động đến không nói nên lời, cô thề sẽ bảo vệ đoạn tình cảm này, sẽ không để nghi ngờ và hiểu lầm phá hủy chân thành của Sở Quân Hàn, đang bình tĩnh ngồi ở trước bàn xem văn kiện.
Ít nhất, bên ngoài anh không biểu hiện chút bất mãn nào.
“Công chúa của tôi, bây giờ xem như giải quyết Đường Phỉ Phỉ một cách triệt để sao?"
“Phía sau Đường Phỉ Phỉ còn có nhà họ Tôn." Đường Bội trả lời không chút do dự: “Nhất là Tôn Mặc Vân chắc chắn sẽ không ngồi yên."
“Không chỉ có Tôn Mặc Vân, ngay cả Đường Phong Ngôn cũng không ngồi yên, lão hồ ly đó cũng có một mặt cha hiền sao? Tôi còn cho rằng lúc này ông ta sẽ cắt đứt quan hệ và vứt bỏ Đường Phỉ Phỉ, đón em về làm đại tiểu thư của nhà họ Đường."
“Trong tay nhà họ Tôn ngoại trừ nắm 20%cổ phần của nhà họ Đường, nhất định còn có thứ gì đó mà chúng ta không biết, uy hiếp Đường Phong Ngôn không thể không bảo vệ Đường Phỉ Phỉ." Đường Bội lưỡng lự, sau đó tiếp tục gõ chữ.
“Những chuyện này nếu dựa vào máy móc, không bằng dựa vào lòng người sẽ đáng tin hơn." Lạc nhàn nhạt nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy, Tôn Mặc Vân chắc chắn chừa lại đường lui cho mình." Đường Bội tự tin cười cười.
Bây giờ, làm thế nào để hạ gục nhà họ Đường hoàn toàn, cô vẫn chưa nắm chắc.
Nhưng có sự trợ giúp của Sở Quân Hàn, cũng xem như cho cô một lối tắt.
Nhưng, thù của mẹ, thù của em trai, thù của chính mình…Không có gì có thể so sánh bằng việc cô có thể tự tay đưa bọn họ vào địa ngục, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa, Tử Thái…
Cô khẽ thở dài, vẫn nhịn không được hỏi: “Có tin tức của Tử Thái chưa?"
“Có tôi sẽ nói với em trước tiên, dùng để chứng minh với công chúa điện hạ, vẫn là kỵ sĩ tôi trung thành và đáng tin cậy nhất." Lạc trả lời rất nhanh nhưng không phải là tin tức Đường Bội muốn.
“Sở thiếu…" Đường Bội ngập ngừng, đột nhiên lên tiếng gọi.
“Ừ." Sở Quân Hàn lập tức lên tiếng đáp.
“Tối qua em có nói với anh, em có một em trai, tên là Tử Thái…Nhà họ Đường sau khi đưa thằng bé đến Mỹ trị liệu, thì có tin đồn rằng thằng bé đã chết, nhưng em phát hiện thằng bé vẫn chưa chết. Có thể phiền anh giúp em điều tra xem nó đang ở đâu không?"
Lạc vẫn hay nhắc nhở cô chuyện của Tử Thái, thật ra hoàn toàn có thể nhờ Sở Quân Hàn.
Lúc trước vì không tin tưởng, không biết anh đối với với cô như thế nào.
Nhưng hiện tại, quả thực như anh nói, không cần đặt anh ở ngoài thế giới của cô.
“Được." Sở Quân Hàn lập tức đồng ý.
Anh dừng lại một chút: “Chuyện của nhà họ Đường…"
“Lúc nào em cần giúp đỡ, nhất định sẽ nói với anh." Đường Bội ngẩng đầu, mỉm cười với anh.
Cô có suy tính và kế hoạch của mình, trước tiên phải vặn ngã nhà họ Tôn cũng như những gì họ đang nắm, về phần bí mật của Đường Phong Ngôn.
Nếu thật sự muốn giết Đường Phong Ngôn và Đường Phỉ Phỉ, quả thật không phải là một chuyện khó khăn.
Nhưng cách trả thù một người tốt nhất, tuyệt đối không đưa bọn họ đến gần cái chết. Mà khiến bọn họ rơi vào vũng bùn vô hạn, không có cách nào chết đi, cũng không có cách nào bò lên lần nữa, mãi mãi sống trong tuyệt vọng và sợ hãi, cách trả thù đó còn đáng sợ hơn so với cái chết.
Cô không giống tưởng tượng của bên ngoài, lâp tức đứng ra chỉ trách Đường Phỉ Phỉ và biện bạch vì mình là con gái riêng của nhà họ Đường.
Đường Phỉ Phỉ rớt từ trên mây trước, chỉ sợ thời gian dài cũng không gượng dậy nổi. Trí nhớ của mọi người cũng không đến nỗi tệ, chuyện của Đường Phỉ Phỉ cũng đủ lớn để bọn họ bàn tán trong giờ rỗi rãi thật lâu.
Con người không bị ép đến đường cùng, sao có thể lộ ra bí mật lớn nhất.
Đêm qua khi nói với anh về những kí ức đã qua, có một chuyện cô vẫn chưa nói.
Cô là em gái của Đường Phỉ Phỉ, Tôn Mặc Vân sau khi đuổi mẹ cô ra khỏi cửa mới gả vào nhà họ Đường, trở thành Đường phu nhân. Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Đường Phong Ngôn dứt khoát vứt bỏ mẹ con cô?!
Hồi bé, Đường Bội cũng không chú ý đến những chi tiết này, không ngờ một lần Lạc lại vô tình hỏi cô, vì sao cô lại là em gái, khi ấy, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, quả nhiên trong sự việc này có nhiều điểm khả nghi.
Đường Phong Ngôn miệng cứng khó cạy, vậy chỉ có thể công kích từ phía nhà họ Tôn.
Khi nhà họ Tôn bị ép đến không còn đường để đi, mà nhà họ Đường vẫn bình an vô sự. Vì quan hệ lợi ích, nhà họ Tôn nhất định sẽ không chịu để yên.
Nhất là Tôn Mặc Vân, chắc chắn bà ta sẽ dùng mọi cách để kéo Đường Phong Ngôn xuống nước. Cho dù chết, cũng phải kéo một kẻ chết thay!
Mà Đường Bội cũng tin, người cha máu lạnh, tàn nhẫn của cô, một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Tôn gia, đến nỗi không ngại, mượn dao giết người!
Cô lạnh lùng cười, tình cảnh như vậy, cô hết sức trông đợi.
Vì thế, cứ để Đường Phỉ Phỉ kéo dài hơi tàn thêm vài ngày đi.
Cô cam đoan, khi cô ta cho rằng, hy vọng tiếp theo đã giáng xuống, thì cô ta sẽ ngã một cách đau đớn.
Thậm chí so với bây giờ, càng nặng, càng đau hơn!
Đường Bội quay đầu nhìn hai mắt tràn đầy đau khổ, áy náy và đau lòng của Sở Quân Hàn, giọng điệu một lần nữa lại trở nên bình tĩnh:
“Em nói với anh, không phải vì muốn anh đồng tình với quá khứ của em. Ngày đó ở mã trường Vân Tiêu…" Mặt Đường Bội đỏ lên, nhớ tới một đêm điên cuồng vừa ngọt ngào, thanh âm cũng trở nên mềm mại:
“Anh nói không biết bố mẹ mình sống chung như thế nào. Em cũng vậy, em không biết kết hôn có quan trọng hay không, cũng không biết trở thành vợ chồng có khác biệt gì với chúng ta bây giờ không. Nhưng em…"
Cô hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Sở Quân Hàn, một hồi lâu mới nói với anh: “Khi em còn làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, đã từng xem qua rất nhiều kịch bản phim truyền hình. Nam chính và nữ chính thường vì rất nhiều hiểu lầm, mỗi người một nơi, có khi từ biệt đó là mãi mãi. Như anh đã nói, anh là con trai độc nhất của nhà họ Sở, em không dám tin, vị trí bên cạnh anh và trong trái tim anh lại dành cho em. Bởi vì trên thực tế, ngay từ đầu em không tin anh. Bây giờ cũng vậy, em cũng không tin chủ nhân của nhà họ Sở lại dừng chân vì em, cả đời này không thay đổi."
“Cho nên…" Thanh âm của Đường Bội thấp dần, nhưng càng thêm kiên định nói với anh: “Em đồng ý nói với anh việc này, không phải vì muốn anh áy náy, hay đồng cảm…Em chỉ, chỉ không hy vọng, chúng ta vì một vài nguyên nhân lại sinh ra hiểu lầm không thể bù đắp."
Sở Quân Hàn nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm lấy Đường Bội
Đường Bội của anh, luôn tươi cười giảo hoạt như con hồ ly, nhưng bên trong lại cất giấu nhiều tâm sự… Khiến cho lòng anh đau đớn.
Anh cũng không có cách nào tưởng tượng, Đường Bội lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, muốn khiến cô tin tưởng và tiếp nhận một người, có thể yên tâm ngủ say bên cạnh người đó, phải cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu cố gắng?
Giống như anh.
“Sẽ không…" Sở Quân Hàn hôn lên tóc Đường Bội.
Từ khi cô vào ở trong biệt thự nhà họ Sở, mùi hương trên tóc cô đã giống với Sở Quân Hàn, cảm giác ngày càng quen thuộc như thế khiến lòng anh cũng trở nên mềm mại.
“Đàn ông Sở gia, một khi đã yêu, đời này sẽ không thay lòng." Sở Quân Hàn hôn trán Đường Bội, từ từ đi xuống, thấp giọng nói: “Vì thế em đừng lo lắng nữa."
Giữa bọn họ, thử dò xét như gần như xa, ung dung thản nhiên, tất cả đều dừng lại ở đây.
Đường Bội do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa tay ôm lấy chiếc lưng rộng lớn của Sở Quân Hàn.
Cảm giác dựa sát vào nhau như vậy, có chút giống với cô hồi nhỏ, vào mùa đông lạnh như băng, cô với em trai cũng ngồi dựa vào nhau ở trong phòng, chờ mẹ tan ca, mang cơm chiều trở về.
Nương tựa lẫn nhau.
Vì thế sẽ không cô đơn.
Anh ôm Đường Bội, gần như hôn khắp toàn thân cô, trong ánh mắt dường như chỉ còn lại đau lòng và xót xa. Dường như muốn thông qua nụ hôn nóng bỏng ấy để truyền cho Đường Bội hiểu.
Do đó, khi Đường Bội tỉnh lại vào ngày hôm sau, cảm thấy chuyện hôm qua hơi lờ mờ, không chân thật, giống như một giấc mơ.
Cô ôm chăn, im lặng một mình tựa vào trên giường một lát.
Trầm mặc một hồi cô mới vén chăn xuống giường, rửa mặt chải đầu đơn giản, chuẩn bị xuống lầu dùng bữa sáng.
Ai ngờ Đường Bội vừa mới đi đến cửa, đã bị sự thay đổi bố trí bên trong khiến cô chấn động.
Nhà ăn biệt thự Sở gia được trang trí hết sức lộng lẫy, đèn trần và bàn ăn theo phong cách Baroque, sự thay đổi của nó khiến gian phòng thoạt nhìn hết sức hoa lệ.
Nhưng lúc này ở trên bàn lại bày một đôi thiên sứ nhỏ màu hồng nhạt.
Ở giữa hai thiên sứ có bày một chiếc bánh gato cao ba tầng.
Bánh ngọt được làm hết sức đẹp đẽ, đường viền màu xanh bao phủ toàn bộ thân bánh, mặt trên còn có màu hồng, màu trắng và màu vàng nhạt, trông rất đáng yêu.
Ở bên trong lại có một bánh ngọt khác.
Phía trên bánh ngọt được trang trí thành hình trăm hoa đua nở trên mặt cỏ, có một phòng ở bằng nấm thật to, phía trước phòng, có một con thỏ trắng, một tiểu thiên sứ, thiên nga trắng đang tụ tập cùng một chỗ, giống như đang nhảy múa.
Bên trong nữa, có một cái bánh làm thành hình con ốc đáng yêu. Giống như kẹo ốc được miêu tả trong chuyện cổ tích, nóc nhà bằng kẹo socola, cửa sổ bằng kẹo ngọt, tường ngoài được trang trí bằng hoa đủ màu.
Toàn bộ nhà ăn có khoảng 20 loại bánh ngọt khác nhau
Đường Bội nhìn thấy cực kì kinh ngạc cũng nghi ngờ cực kì.
Cho dù Sở gia muốn phát triển thêm ngành bánh ngọt, cũng không cần biến nhà họ Sở thành kho hàng nha!
Cô đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, những bánh ngọt hiên ra càng đẹp.
Cái cuối cùng được làm bằng bơ, phía trên có hình thiếu nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp.
Tầng tầng lớp lớp bơ sữa, tạo thành đường viền hoa tinh xảo, từng đóa từng đóa nở ra, giống như vạt váy lễ phục dạ hội.
Trên mặt thiếu nữ còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Trên bờ vai thanh tú, còn có con bướm màu tím.
Bươm bướm muốn bay khiến Đường Bội không nhịn được chạm vào cánh bướm
Ngón tay chạm vào con bướm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào
Sở Quân Hàn giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, chậm rãi từ ngoài nhà ăn đi đến.
Đường Bội xoay người nhìn anh.
Cách bánh ngọt, cô và anh đối diện nhau
“Chú Thường chuẩn bị đấy." Ánh mắt Sở Quân Hàn đảo qua tất cả bánh ngọt trên bàn và trên mặt đất:
“Anh nghĩ, sinh nhật của con gái thường thích có nhiều bánh ngọt, những năm qua anh không thể ở bên cạnh em, sinh nhật năm nay của em chưa tới… Nhưng anh muốn… Anh nghĩ…"
Chủ nhân của nhà họ nhà Sở dù xuất hiện ở đâu cũng ung dung bình tĩnh, là tiêu điểm ánh mắt của mọi người.
Lúc này, anh tựa hồ có phần lúng túng, quên mất không biết nên nói như thế nào.
Anh dừng lại một chút rồi nhìn vào hai mắt của Đường Bội: “Anh không quen nói mấy lời ngọt ngào."
Anh chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Bội, ngón tay quẹt một miếng bơ đưa đến bên môi cô.
Hương vị ngọt ngào từ từ thấm vào khóe môi, Đường Bội cảm thấy vị ngọt truyền vào từ đầu lưỡi, khiến lòng cô cũng được lấp đầy.
Lưỡi Sở Quân Hàn, ôn nhu liếm qua môi cô, mỉm cười nhìn Đường Bội không nói một lời nào, thấp giọng nói:
“Nhưng anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em nửa đời còn lại."
Thực ra, bọn họ cũng không phải là những người giỏi bày tỏ tình cảm.
Nhưng Đường Bội bằng lòng mở miệng vết thương ra cho anh xem, cũng sẵn lòng làm tiêu tan hiểu lầm và khó chịu trong lòng anh, cô cho anh biết quá khứ của mình, khoảnh khắc cô bắt đầu dùng phương pháp của mình để cố gắng vì đoạn tình cảm này, Sở Quân Hàn đã thề, sẽ không bao giờ buông cô ra.
Bọn họ trao nhau nụ hôn, hơi thở ngọt ngào trong phòng như được lấp đầy.
Nụ hôn này so với bánh ngọt bơ trên đời, còn ngọt ngào hơn.
Vì thế, chiều hôm đó, khi Đường Bội ôm ipad nói chuyện với Lạc, cô bị cảm động đến không nói nên lời, cô thề sẽ bảo vệ đoạn tình cảm này, sẽ không để nghi ngờ và hiểu lầm phá hủy chân thành của Sở Quân Hàn, đang bình tĩnh ngồi ở trước bàn xem văn kiện.
Ít nhất, bên ngoài anh không biểu hiện chút bất mãn nào.
“Công chúa của tôi, bây giờ xem như giải quyết Đường Phỉ Phỉ một cách triệt để sao?"
“Phía sau Đường Phỉ Phỉ còn có nhà họ Tôn." Đường Bội trả lời không chút do dự: “Nhất là Tôn Mặc Vân chắc chắn sẽ không ngồi yên."
“Không chỉ có Tôn Mặc Vân, ngay cả Đường Phong Ngôn cũng không ngồi yên, lão hồ ly đó cũng có một mặt cha hiền sao? Tôi còn cho rằng lúc này ông ta sẽ cắt đứt quan hệ và vứt bỏ Đường Phỉ Phỉ, đón em về làm đại tiểu thư của nhà họ Đường."
“Trong tay nhà họ Tôn ngoại trừ nắm 20%cổ phần của nhà họ Đường, nhất định còn có thứ gì đó mà chúng ta không biết, uy hiếp Đường Phong Ngôn không thể không bảo vệ Đường Phỉ Phỉ." Đường Bội lưỡng lự, sau đó tiếp tục gõ chữ.
“Những chuyện này nếu dựa vào máy móc, không bằng dựa vào lòng người sẽ đáng tin hơn." Lạc nhàn nhạt nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy, Tôn Mặc Vân chắc chắn chừa lại đường lui cho mình." Đường Bội tự tin cười cười.
Bây giờ, làm thế nào để hạ gục nhà họ Đường hoàn toàn, cô vẫn chưa nắm chắc.
Nhưng có sự trợ giúp của Sở Quân Hàn, cũng xem như cho cô một lối tắt.
Nhưng, thù của mẹ, thù của em trai, thù của chính mình…Không có gì có thể so sánh bằng việc cô có thể tự tay đưa bọn họ vào địa ngục, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa, Tử Thái…
Cô khẽ thở dài, vẫn nhịn không được hỏi: “Có tin tức của Tử Thái chưa?"
“Có tôi sẽ nói với em trước tiên, dùng để chứng minh với công chúa điện hạ, vẫn là kỵ sĩ tôi trung thành và đáng tin cậy nhất." Lạc trả lời rất nhanh nhưng không phải là tin tức Đường Bội muốn.
“Sở thiếu…" Đường Bội ngập ngừng, đột nhiên lên tiếng gọi.
“Ừ." Sở Quân Hàn lập tức lên tiếng đáp.
“Tối qua em có nói với anh, em có một em trai, tên là Tử Thái…Nhà họ Đường sau khi đưa thằng bé đến Mỹ trị liệu, thì có tin đồn rằng thằng bé đã chết, nhưng em phát hiện thằng bé vẫn chưa chết. Có thể phiền anh giúp em điều tra xem nó đang ở đâu không?"
Lạc vẫn hay nhắc nhở cô chuyện của Tử Thái, thật ra hoàn toàn có thể nhờ Sở Quân Hàn.
Lúc trước vì không tin tưởng, không biết anh đối với với cô như thế nào.
Nhưng hiện tại, quả thực như anh nói, không cần đặt anh ở ngoài thế giới của cô.
“Được." Sở Quân Hàn lập tức đồng ý.
Anh dừng lại một chút: “Chuyện của nhà họ Đường…"
“Lúc nào em cần giúp đỡ, nhất định sẽ nói với anh." Đường Bội ngẩng đầu, mỉm cười với anh.
Cô có suy tính và kế hoạch của mình, trước tiên phải vặn ngã nhà họ Tôn cũng như những gì họ đang nắm, về phần bí mật của Đường Phong Ngôn.
Nếu thật sự muốn giết Đường Phong Ngôn và Đường Phỉ Phỉ, quả thật không phải là một chuyện khó khăn.
Nhưng cách trả thù một người tốt nhất, tuyệt đối không đưa bọn họ đến gần cái chết. Mà khiến bọn họ rơi vào vũng bùn vô hạn, không có cách nào chết đi, cũng không có cách nào bò lên lần nữa, mãi mãi sống trong tuyệt vọng và sợ hãi, cách trả thù đó còn đáng sợ hơn so với cái chết.
Cô không giống tưởng tượng của bên ngoài, lâp tức đứng ra chỉ trách Đường Phỉ Phỉ và biện bạch vì mình là con gái riêng của nhà họ Đường.
Đường Phỉ Phỉ rớt từ trên mây trước, chỉ sợ thời gian dài cũng không gượng dậy nổi. Trí nhớ của mọi người cũng không đến nỗi tệ, chuyện của Đường Phỉ Phỉ cũng đủ lớn để bọn họ bàn tán trong giờ rỗi rãi thật lâu.
Con người không bị ép đến đường cùng, sao có thể lộ ra bí mật lớn nhất.
Đêm qua khi nói với anh về những kí ức đã qua, có một chuyện cô vẫn chưa nói.
Cô là em gái của Đường Phỉ Phỉ, Tôn Mặc Vân sau khi đuổi mẹ cô ra khỏi cửa mới gả vào nhà họ Đường, trở thành Đường phu nhân. Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Đường Phong Ngôn dứt khoát vứt bỏ mẹ con cô?!
Hồi bé, Đường Bội cũng không chú ý đến những chi tiết này, không ngờ một lần Lạc lại vô tình hỏi cô, vì sao cô lại là em gái, khi ấy, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, quả nhiên trong sự việc này có nhiều điểm khả nghi.
Đường Phong Ngôn miệng cứng khó cạy, vậy chỉ có thể công kích từ phía nhà họ Tôn.
Khi nhà họ Tôn bị ép đến không còn đường để đi, mà nhà họ Đường vẫn bình an vô sự. Vì quan hệ lợi ích, nhà họ Tôn nhất định sẽ không chịu để yên.
Nhất là Tôn Mặc Vân, chắc chắn bà ta sẽ dùng mọi cách để kéo Đường Phong Ngôn xuống nước. Cho dù chết, cũng phải kéo một kẻ chết thay!
Mà Đường Bội cũng tin, người cha máu lạnh, tàn nhẫn của cô, một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Tôn gia, đến nỗi không ngại, mượn dao giết người!
Cô lạnh lùng cười, tình cảnh như vậy, cô hết sức trông đợi.
Vì thế, cứ để Đường Phỉ Phỉ kéo dài hơi tàn thêm vài ngày đi.
Cô cam đoan, khi cô ta cho rằng, hy vọng tiếp theo đã giáng xuống, thì cô ta sẽ ngã một cách đau đớn.
Thậm chí so với bây giờ, càng nặng, càng đau hơn!
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu