Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 61-7: Bí mật giữa người yêu (7)
Còn dáng vẻ hiện tại của mình thì sao?!
Bị hai người hèn hạ đó hại đến sa sút tinh thần lẫn thân thể!
Đường Phỉ Phỉ gục mặt xuống bàn, vừa viết hai cái tên vừa hung hăng gạch dấu chéo lên hai cái tên đó.
Khi cô ta viết dùng sức rất mạnh, ngòi bút cơ hồ muốn rạch nát cả trang giấy.
“Trốn ở chỗ này trút giận thì có ích gì?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên phía sau cô ta.
Cho dù không cần quay đầu lại, Đường Phỉ Phỉ cũng biết đó là ai.
“Ba, ba đã từng đồng ý với con, sẽ không để con xảy ra chuyện gì." Đường Phỉ Phỉ vừa lạnh mặt tiếp tục viết hai cái tên, vừa nói bằng giọng lạnh lùng với Đường Phong Ngôn không biết từ khi nào đã đến sau lưng mình.
“Xem bộ dạng hiện tại của con xem?" Đường Phong Ngôn không để ý đến lời chấn vấn của Đường Phỉ Phỉ mà nhìn cô ta cả người sa sút tinh thần, quần áo không chỉnh tề: “Nếu như bị người ta nhìn thấy, con còn muốn tiếp tục lăn lộn trong làng giải trí sao?"
“Con đã sớm không muốn rồi." Đường Phỉ Phỉ ném bút mạnh xuống, đứng lên nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đường Phong Ngôn:
“Từ khi ba để con đi hầu hạ gã vừa mập vừa già ấy, con đã cảm thấy ghê tởm, muốn buồn nôn, muốn giết người rồi, muốn lôi kéo mọi người cùng xuống địa ngục! Đường Phong Ngôn con nói cho ba biết, nếu như Đường Bội thật sự khui ra chuyện đó con sẽ không khách sáo với ba đâu, con sẽ nói cho mọi người biết, tất cả mọi chuyện đều do ‘người ba tốt’ của lừa gạt con gái ‘thiên sứ ngây thơ không biết gì cả’ của ông ta chứ cô ta hoàn toàn không biết gì hết…"
“Bốp." một tiếng giòn vang, Đường Phỉ Phỉ không dám tin, bụm mặt quay đầu đi.
Trên mặt đau đớn nóng bừng, khiến suy nghĩ cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Chờ cô ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện người đánh cô ta một bạt tai không phải là bố mà là….
“Mẹ…" Đường Phỉ Phỉ mở to hai mắt nhìn, run giọng khẽ nói, dường như không tin, người phụ nữ trung niên dáng người cao quý, mặc bộ đồ comple được cắt may khéo léo vừa người, đứng ở trước mặt mình chính là người vừa đánh cô một bạt tai.
“Tôi không có đứa con gái vì một chút việc nhỏ mà nói năng lỗ mãng với ba mình."
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó chính là mẹ Đường Phỉ Phỉ, Tôn Mặc Vân.
Bà tuy rằng đã hơn 40 tuổi nhưng do chăm sóc thích hợp, vì thế trên mặt trắng như tuyết không nhìn thấy một chút nếp nhăn. Trên người mặc quần áo cắt may vừa người, càng tôn lên khí chất ưu nhã của bà. Mái tóc đen nhánh được búi ở sau đầu, vòng cổ kim cương khiến người bà càng thêm cao quý.
Lúc này bà đang lẳng lặng nhìn con gái ruột mình, nhàn nhạt nói: “Lúc đầu muốn vào làng giải trí là lựa chọn của con, muốn nổi tiếng cũng là con cầu ba con giúp. Nhà họ Đường đã tốn nhiều tâm huyết để làm con nổi tiếng và con cũng biểu hiện không tệ, điều đó khiến mẹ rất hài lòng. Nhưng, chỉ gặp một việc nhỏ, mà con đã tự rối loạn trận tuyến, còn lớn tiếng với ba mình. Phỉ Phỉ, con khiến mẹ quá thất vọng."
Giọt nước mắt ‘to như hạt châu’ lăn dài trên gò má cô ta, cô đáng thương tội nghiệp nhìn mẹ mình, phần lớn thời gian, bà đều che chở cho cô ta.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô ta không được làm tổn hại đến Đường gia, nhất là lợi ích của nhà họ Tôn.
Nghĩ đến đây, Đường Phỉ Phỉ có phần sốt ruột.
Ngược lại, Đường Phong Ngôn lại hơi nhíu mày, nói với Tôn Mặc Vân: “Em cần gì phải đánh Phỉ Phỉ?"
Ông nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ sợ tới mức cả người run rẩy, lệ rơi đầy mặt, dùng giọng nói ôn hòa nói với cô ta: “Phỉ Phỉ đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hôm nay ba mẹ đến nói với con, sau hai ngày nữa, con có thể tiếp tục đi làm rồi."
“Thật sao?" Đường Phỉ Phỉ không dám tin mở to hai mắt.
Thiếu gia nhà họ Minh, là nhà đầu tư kim sản xuất có tiếng trong làng giải trí, chính anh ta tự mình tuyên bố scandal kinh thiên động địa đó, vậy mà mới vài ngày ngắn ngủi đã được áp chế rồi?
Cô không tin!
“Ừ." Đường Phong Ngôn gật đầu: “Cho nên con đừng tự chà đạp bản thân mình, bất luận như thế nào, cũng sẽ không bỏ mặc con không lo." Ông dừng lại một chút, lại nói:
“Con sửa sang lại một chút đi, đừng chọc mẹ con tức giận."
Đường Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu rồi vội vàng vọt vào trong phòng tắm của mình.
“Con bé này…" Đường Phong Ngôn nhíu mày: “Thật sự thiếu kiên nhẫn."
“Từ từ sẽ được." Tô Mặc Vân nhìn hai mắt Đường Phong Ngôn: “Dù sao Phỉ Phỉ cũng còn nhỏ."
“Còn nhỏ, cũng là con gái duy nhất của em và anh. Sau này nhà họ Đường sẽ giao lại cho nó, nó trách người làm cha như anh quá tàn nhẫn, nếu không để nó sớm biết được thế giới này tàn nhẫn đến mức nào, thì về sau, sao nó có thể điều khiển toàn bộ nhà họ Đường?" Đường Phong Ngôn nói.
“Em sẽ từ từ dạy bảo Phỉ Phỉ, anh yên tâm đi, con của chúng ta tuyệt đối sẽ không kém cỏi đâu." Tô Mặc Vân lại nói:
“Huống hồ, lần này nếu không phải con bé Đường Bội làm việc quá tuyệt tình, thì Phỉ Phỉ từ trước đến giờ vẫn làm rất khá."
“Anh biết rồi." Đường Phong Ngôn biết ban nãy vợ ông đánh Đường Phỉ Phỉ một bạt tai chỉ là đánh cho ông xem, mục đích thật sự của bà chính là Đường Bội:
“Anh sẽ nói với nó."
“Không phải là vấn đề nói suông…" Tô Mặc Vân cười lạnh nói:
“Con bé đó trước nay rất bướng bỉnh, kiêu ngạo, chưa hề xem nhà họ Tôn của em ra gì, bây giờ lại không…" Bà nói đến đây, dừng một lát:
“Anh cũng nên cẩn thận, khó khăn lắm mới nuôi lớn một con chó, đừng bị nó cắn ngược một cái."
“Thách nó cũng không dám!" Đường Phong Ngôn không muốn mất thể diện trước mặt Tô Mặc Vân: “Anh sẽ để nó biết, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm."
“Hy vọng là vậy." Tôn Mặc Vân vừa nói vừa cười lạnh xoay người rời đi.
Mà lúc này, Đường Bội đang ngồi rảnh rỗi lướt web.
Ngày đó, sau khi ghi hình tiết mục xong cô đã trở về biệt thự của Sở Quân Hàn.
Nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cực kì bận rộn, tích lũy được nửa ngày rảnh rỗi, cái giá phải trả là công việc chất chồng như núi.
Không biết bây giờ anh đang bay đến nước nào để giải quyết công việc nữa. Đường Bội mừng rỡ, cô có thể ra tay để xử lý chuyện Đường Phỉ Phỉ.
Chỉ là, không biết có phải cô bị ảo giác không, mà cô thấy tất cả những người giúp việc trong nhà họ Sở, hay nhân viên, hay vệ sĩ đều đối với cô rất khách sáo.
Cô ở trên thư phòng lướt web một lát, không đợi cô dặn dò, rất nhanh đã có người mang trà thơm bốc hương nghi ngút với điểm tâm lên cho cô.
Cười cười và cảm ơn xong, Đường Bội cũng vừa đóng lại một trang web
Xem ra, Đường Phong Ngôn không hề bỏ mặc Đường Phỉ Phỉ.
Trải qua mấy ngày xử lý, quan hệ xã hội của Đường gia đã che đậy scandal Đường Phỉ Phỉ một cách khéo léo, thành vật hy sinh mà Minh Hiên cố ý tuyên truyền.
Dù sao đại tiểu thư nhà họ Đường xuất thân không tệ, sao có thể vì một trận đấu, mà hạ mình để hầu hạ cho một giám khảo.
Đường Bội mỉm cười, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô.
Mặc dù lời nói của Minh Hiên đã đủ trọng lượng, nhưng trong làng giải trí kì quái này, không ai biết được, phía sau sự phồn hoa rực rỡ, có bao nhiêu mục nát và hư thối.
Đại đa số mọi người đều bị truyền thông dẫn dắt để tin tưởng vào sự việc mà họ nhìn thấy mà thôi.
Bị hai người hèn hạ đó hại đến sa sút tinh thần lẫn thân thể!
Đường Phỉ Phỉ gục mặt xuống bàn, vừa viết hai cái tên vừa hung hăng gạch dấu chéo lên hai cái tên đó.
Khi cô ta viết dùng sức rất mạnh, ngòi bút cơ hồ muốn rạch nát cả trang giấy.
“Trốn ở chỗ này trút giận thì có ích gì?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên phía sau cô ta.
Cho dù không cần quay đầu lại, Đường Phỉ Phỉ cũng biết đó là ai.
“Ba, ba đã từng đồng ý với con, sẽ không để con xảy ra chuyện gì." Đường Phỉ Phỉ vừa lạnh mặt tiếp tục viết hai cái tên, vừa nói bằng giọng lạnh lùng với Đường Phong Ngôn không biết từ khi nào đã đến sau lưng mình.
“Xem bộ dạng hiện tại của con xem?" Đường Phong Ngôn không để ý đến lời chấn vấn của Đường Phỉ Phỉ mà nhìn cô ta cả người sa sút tinh thần, quần áo không chỉnh tề: “Nếu như bị người ta nhìn thấy, con còn muốn tiếp tục lăn lộn trong làng giải trí sao?"
“Con đã sớm không muốn rồi." Đường Phỉ Phỉ ném bút mạnh xuống, đứng lên nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đường Phong Ngôn:
“Từ khi ba để con đi hầu hạ gã vừa mập vừa già ấy, con đã cảm thấy ghê tởm, muốn buồn nôn, muốn giết người rồi, muốn lôi kéo mọi người cùng xuống địa ngục! Đường Phong Ngôn con nói cho ba biết, nếu như Đường Bội thật sự khui ra chuyện đó con sẽ không khách sáo với ba đâu, con sẽ nói cho mọi người biết, tất cả mọi chuyện đều do ‘người ba tốt’ của lừa gạt con gái ‘thiên sứ ngây thơ không biết gì cả’ của ông ta chứ cô ta hoàn toàn không biết gì hết…"
“Bốp." một tiếng giòn vang, Đường Phỉ Phỉ không dám tin, bụm mặt quay đầu đi.
Trên mặt đau đớn nóng bừng, khiến suy nghĩ cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Chờ cô ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện người đánh cô ta một bạt tai không phải là bố mà là….
“Mẹ…" Đường Phỉ Phỉ mở to hai mắt nhìn, run giọng khẽ nói, dường như không tin, người phụ nữ trung niên dáng người cao quý, mặc bộ đồ comple được cắt may khéo léo vừa người, đứng ở trước mặt mình chính là người vừa đánh cô một bạt tai.
“Tôi không có đứa con gái vì một chút việc nhỏ mà nói năng lỗ mãng với ba mình."
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó chính là mẹ Đường Phỉ Phỉ, Tôn Mặc Vân.
Bà tuy rằng đã hơn 40 tuổi nhưng do chăm sóc thích hợp, vì thế trên mặt trắng như tuyết không nhìn thấy một chút nếp nhăn. Trên người mặc quần áo cắt may vừa người, càng tôn lên khí chất ưu nhã của bà. Mái tóc đen nhánh được búi ở sau đầu, vòng cổ kim cương khiến người bà càng thêm cao quý.
Lúc này bà đang lẳng lặng nhìn con gái ruột mình, nhàn nhạt nói: “Lúc đầu muốn vào làng giải trí là lựa chọn của con, muốn nổi tiếng cũng là con cầu ba con giúp. Nhà họ Đường đã tốn nhiều tâm huyết để làm con nổi tiếng và con cũng biểu hiện không tệ, điều đó khiến mẹ rất hài lòng. Nhưng, chỉ gặp một việc nhỏ, mà con đã tự rối loạn trận tuyến, còn lớn tiếng với ba mình. Phỉ Phỉ, con khiến mẹ quá thất vọng."
Giọt nước mắt ‘to như hạt châu’ lăn dài trên gò má cô ta, cô đáng thương tội nghiệp nhìn mẹ mình, phần lớn thời gian, bà đều che chở cho cô ta.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô ta không được làm tổn hại đến Đường gia, nhất là lợi ích của nhà họ Tôn.
Nghĩ đến đây, Đường Phỉ Phỉ có phần sốt ruột.
Ngược lại, Đường Phong Ngôn lại hơi nhíu mày, nói với Tôn Mặc Vân: “Em cần gì phải đánh Phỉ Phỉ?"
Ông nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ sợ tới mức cả người run rẩy, lệ rơi đầy mặt, dùng giọng nói ôn hòa nói với cô ta: “Phỉ Phỉ đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hôm nay ba mẹ đến nói với con, sau hai ngày nữa, con có thể tiếp tục đi làm rồi."
“Thật sao?" Đường Phỉ Phỉ không dám tin mở to hai mắt.
Thiếu gia nhà họ Minh, là nhà đầu tư kim sản xuất có tiếng trong làng giải trí, chính anh ta tự mình tuyên bố scandal kinh thiên động địa đó, vậy mà mới vài ngày ngắn ngủi đã được áp chế rồi?
Cô không tin!
“Ừ." Đường Phong Ngôn gật đầu: “Cho nên con đừng tự chà đạp bản thân mình, bất luận như thế nào, cũng sẽ không bỏ mặc con không lo." Ông dừng lại một chút, lại nói:
“Con sửa sang lại một chút đi, đừng chọc mẹ con tức giận."
Đường Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu rồi vội vàng vọt vào trong phòng tắm của mình.
“Con bé này…" Đường Phong Ngôn nhíu mày: “Thật sự thiếu kiên nhẫn."
“Từ từ sẽ được." Tô Mặc Vân nhìn hai mắt Đường Phong Ngôn: “Dù sao Phỉ Phỉ cũng còn nhỏ."
“Còn nhỏ, cũng là con gái duy nhất của em và anh. Sau này nhà họ Đường sẽ giao lại cho nó, nó trách người làm cha như anh quá tàn nhẫn, nếu không để nó sớm biết được thế giới này tàn nhẫn đến mức nào, thì về sau, sao nó có thể điều khiển toàn bộ nhà họ Đường?" Đường Phong Ngôn nói.
“Em sẽ từ từ dạy bảo Phỉ Phỉ, anh yên tâm đi, con của chúng ta tuyệt đối sẽ không kém cỏi đâu." Tô Mặc Vân lại nói:
“Huống hồ, lần này nếu không phải con bé Đường Bội làm việc quá tuyệt tình, thì Phỉ Phỉ từ trước đến giờ vẫn làm rất khá."
“Anh biết rồi." Đường Phong Ngôn biết ban nãy vợ ông đánh Đường Phỉ Phỉ một bạt tai chỉ là đánh cho ông xem, mục đích thật sự của bà chính là Đường Bội:
“Anh sẽ nói với nó."
“Không phải là vấn đề nói suông…" Tô Mặc Vân cười lạnh nói:
“Con bé đó trước nay rất bướng bỉnh, kiêu ngạo, chưa hề xem nhà họ Tôn của em ra gì, bây giờ lại không…" Bà nói đến đây, dừng một lát:
“Anh cũng nên cẩn thận, khó khăn lắm mới nuôi lớn một con chó, đừng bị nó cắn ngược một cái."
“Thách nó cũng không dám!" Đường Phong Ngôn không muốn mất thể diện trước mặt Tô Mặc Vân: “Anh sẽ để nó biết, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm."
“Hy vọng là vậy." Tôn Mặc Vân vừa nói vừa cười lạnh xoay người rời đi.
Mà lúc này, Đường Bội đang ngồi rảnh rỗi lướt web.
Ngày đó, sau khi ghi hình tiết mục xong cô đã trở về biệt thự của Sở Quân Hàn.
Nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cực kì bận rộn, tích lũy được nửa ngày rảnh rỗi, cái giá phải trả là công việc chất chồng như núi.
Không biết bây giờ anh đang bay đến nước nào để giải quyết công việc nữa. Đường Bội mừng rỡ, cô có thể ra tay để xử lý chuyện Đường Phỉ Phỉ.
Chỉ là, không biết có phải cô bị ảo giác không, mà cô thấy tất cả những người giúp việc trong nhà họ Sở, hay nhân viên, hay vệ sĩ đều đối với cô rất khách sáo.
Cô ở trên thư phòng lướt web một lát, không đợi cô dặn dò, rất nhanh đã có người mang trà thơm bốc hương nghi ngút với điểm tâm lên cho cô.
Cười cười và cảm ơn xong, Đường Bội cũng vừa đóng lại một trang web
Xem ra, Đường Phong Ngôn không hề bỏ mặc Đường Phỉ Phỉ.
Trải qua mấy ngày xử lý, quan hệ xã hội của Đường gia đã che đậy scandal Đường Phỉ Phỉ một cách khéo léo, thành vật hy sinh mà Minh Hiên cố ý tuyên truyền.
Dù sao đại tiểu thư nhà họ Đường xuất thân không tệ, sao có thể vì một trận đấu, mà hạ mình để hầu hạ cho một giám khảo.
Đường Bội mỉm cười, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô.
Mặc dù lời nói của Minh Hiên đã đủ trọng lượng, nhưng trong làng giải trí kì quái này, không ai biết được, phía sau sự phồn hoa rực rỡ, có bao nhiêu mục nát và hư thối.
Đại đa số mọi người đều bị truyền thông dẫn dắt để tin tưởng vào sự việc mà họ nhìn thấy mà thôi.
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu