Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 101: Con bướm của Sở Quân Việt 1
Edit: Mặc Doanh RF
Càng lúc càng có nhiều nhân viên chú ý tới bên này.
Trừ Sư Học Lâm, tất cả những người khác đều vây quanh Sở Dực Thành, hỏi: “Đạo diễn Sở, xảy ra chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt của Sở Dực Thành vô cùng nghiêm túc, nhưng không nói gì.
Anh ta cất điện thoại, lúc này, Sở Quân Việt chạy tới.
Nhưng mà, có được gì không?
Anh ta ngửa đầu nhìn máy bay bay càng lúc càng cao rồi dần biến thành một chấm nhỏ. Có thể thấy đây là một âm mưu vô cùng rõ ràng, hôm trước là xe, hôm nay là chiếc máy bay tư nhân đã được Sở Quân Việt kiểm tra tỉ mỉ…!
Anh ta có thể đoán ra, sắp tới đây chắc chắn Sở thị sẽ trải qua một cuộc gột rửa to lớn.
Sắc mặt Sở Dực Thành càng thêm nghiêm túc.
Tài xế của Sở Quân Việt đang gọi trực thăng tới.
Văn Tư Miểu nhìn mặt Sở Quân Việt càng lúc càng lạnh, mồ hôi lưng chảy như mưa, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Sở thiếu, vì phòng ngừa, cô Đường có mang theo dụng cụ nhảy dù. Cho dù không may xảy ra chuyện, hẳn là…"
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Văn Tư Miểu.
Ánh mắt lạnh thấu xương, làm Văn Tư Miểu không rét mà run, không thể nào nói câu tiếp theo.
Với lại kiểu an ủi thế này, thật sự là có hơi dư thừa.
Sở Quân Việt đưa tay xoa trán mình, trầm giọng hỏi: “Trực thăng thì sao? Đã gọi tới chưa?"
“Dạ!" Văn Tư Miểu vội vàng đáp: “Lúc chúng ta tới đây thì trực thăng cũng tới rồi."
“Bác sĩ?"
“Cũng tới rồi." Văn Tư Miểu đáp.
Sở Quân Việt gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bề ngoài, anh vẫn tỉnh táo.
Nhưng Văn Tư Miểu ngồi bên cạnh anh, thấy rõ, đôi tay đặt trên đầu gối của Sở Quân Việt đã nắm chặt thành quyền.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp xương tái nhợt.
Dưới đôi mắt lạnh lùng, chính là sự hoảng hốt, tàn bạo và gió lốc như bão tố.
Anh lúc này, chỉ là đang miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo!
Cô Đường muôn ngàn lần không thể xảy ra chuyện! Văn Tư Miểu lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu Đường Bội thật sự xảy ra chuyện thì sẽ mang đến hậu quả gì!
Lúc này, Đường Bội đang vô cùng tỉnh táo đứng trên máy bay tư nhân của Sở gia.
Đứng bên cạnh cô, là một trong những trợ lý của Sở Dực Thành, cùng với hai nhân viên đoàn phim.
Máy bay càng lúc càng lên cao, buồng lái và khoang hành khách bị ngăn bởi một cánh cửa thật dày, dựa vào sức của người bình thường là tuyệt đối không thể mở nó ra.
“Cô Đường…" Trợ lý run rẩy hỏi: “Bây giờ… Chúng ta đi đâu vậy?"
Trong lòng ba nhân viên ở đây đều có suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ rằng do bên trên ra lệnh, sau khi quay xong, trực tiếp đón Đường Bội về, chẳng qua là quên để bọn họ xuống thôi.
Đường Bội nhìn lướt qua ba nhân viên, nhìn ba đôi mắt tràn đầy mong đợi, lời cô sắp nói, đối với bọn họ mà nói, chắc là vô cùng tàn nhẫn.
“Tôi cũng hy vọng như vậy, là có người muốn đùa giỡn." Đường Bội tỉnh táo nói: “Nhưng chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất."
Cô vừa nói, vừa xác nhận một lần nữa, cửa máy bay đóng rất chặt, có thể thấy cửa đã bị khóa từ phía buồng lái.
“Cái gì…" Trợ lý kia nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Cái gì gọi là… Gọi là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất?"
Đường Bội nhìn trợ lý, nói: “Đây không phải là một trò đùa, mà là có người cố ý làm vậy. Mục đích của họ, có lẽ…"
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Là muốn mạng của tôi."
Ba người còn lại đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Đường Bội vẫn vô cùng tỉnh táo.
Trợ lý không kìm được mà nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Cô Đường, cô đang đùa với chúng tôi sao?"
Cả đoàn phim đều biết Đường Bội mặc dù là người mới, nhưng lai lịch không nhỏ.
Cho nên dù cô lúc nào cũng hiền hòa, nhưng mọi người đối với cô rất khách sáo.
Nhưng Đường Bội chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, cũng chưa bao giờ giở thói ta đây, luôn phối hợp với đoàn phim, cho nên tiếp xúc thời gian dài, mặc dù bọn họ vẫn không thể coi là bạn, nhưng bọn họ cũng rất muốn gần gũi với Đường Bội.
Đường Bội lắc đầu.
Cô từ từ đi tới cửa sổ thủy tinh cạnh buồng lái, nhìn ra bên ngoài.
Có thể nhìn ra, máy bay càng lúc càng lên cao, cô lại không mang theo điện thoại cho nên không thể xác định vị trí hiện tại và liên lạc với người bên dưới được.
Cô nhìn một vòng, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ.
Nhưng đã trải qua nhiều lần huấn luyện dã ngoại, lúc này, so với ba người đàn ông đằng kia, cô lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Cô Đường?" Trợ lý và hai người kia thương lượng với nhau xong, lại quay sang nhìn Đường Bội, hỏi: “Vậy bây giờ cô có tính toán gì?"
“Mọi người có dụng cụ nhảy dù không?" Đường Bội quay đầu lại hỏi họ.
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, ai cũng lắc đầu.
Đường Bội nhanh chóng quyết định, nói: “Phía dưới chỗ ngồi, có dụng cụ nhảy dù, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."
Vừa nói, cô vừa lấy túi nhảy dù ra, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ mọi người cách sử dụng và điều cần chú ý."
“Cô Đường." Đường Bội mới nói mấy câu, một người khác đã lên tiếng: “Người kia… Không phải người kia chỉ muốn bắt cô thôi sao? Chắc là họ không nhắm vào chúng tôi đâu…"
Mặt hắn tái nhợt, hai chân run rẩy.
Vấn đề này vừa được hỏi ra, người đó nhìn xuống sàn, giọng càng lúc càng nhỏ. Đầu cúi thấp xuống, mắt đảo quanh, hoàn toàn không dám nhìn Đường Bội.
“Nếu thật sự là như thế, vậy thì không thể tốt hơn rồi." Đường Bội bình thản nói: “Nhưng nếu chỉ vì muốn bắt làm con tin thì lúc này bọn họ nên lộ diện rồi mới phải."
Cô dừng một chút rồi nói: “Tôi cũng hy vọng mục đích của đối phương là vậy, nhưng bây giờ, sợ rằng…"
Cô nhìn về phía cửa buồng lái, nói: “Bất luận thế nào, chuẩn bị trước sẽ có thêm hy vọng."
“Cô Đường nói không sai!" Trợ lý lập tức nói.
Anh và Đường Bội so ra thì thân hơn với những người này, biết Đường Bội là người không bao giờ nói dối, diệp gia quán, lúc này liền nói: “Nhiều cách chạy trốn, thì hy vọng sẽ lớn hơn."
“Ừ." Đường Bội gật đầu, cô cầm túi nhảy dù, bắt đầu giảng giải tiếp.
Cả người vừa đặt câu hỏi, cũng bắt đầu nhìn túi màu đen lớn trong tay cô.
Đường Bội tận lực dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giải thích, nhanh chóng nói xong cách sử dụng và điều cần chú ý.
“Hiểu chưa?" Nói xong, cô lại kiên nhẫn hỏi một lần.
Ba người nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt Đường Bội, rối rít gật đầu.
“Được." Đường Bội vác túi nhảy dù lên lưng, sau đó nhìn ba người kia, thấy họ chuẩn bị xong, mới chậm rãi đi về phía buồng lái.
Cô quay đầu tỏ ý bảo ba người kia lui về sau, lúc này mới gõ lên cửa buồng lái.
Cửa thép thật dày không hề mở ra, nhưng bên này, một ô cửa sổ nhỏ lại xuất hiện.
Cửa sổ bị bịt kín, Đường Bội hoàn toàn không thể nghe ra đối phương đang nói gì.
Bên kia cửa số, là mặt của một người đàn ông trung niên.
Đó là một gương mặt bình thường, nếu như ném vào đám đông, sợ rằng sẽ nhanh chóng chìm vào biển người.
Người này chính là cơ trưởng, bên cạnh ông ta chính là phi công, đưa lưng về phía người đàn ông trung niên, ra dấu ‘OK’.
Người đàn ông trung nhếch môi nhìn Đường Bội.
Lúc ông ta cười, gương mặt không còn bình thường như vậy nữa.
Miệng cười, nhưng đôi mắt lạnh lùng kèm theo chút tà tứ.
Đường Bội nhìn thẳng vào mắt người đó, nói chậm từng chữ: “Tại sao?"
Ông ta cũng cười, nụ cười không giống với con người.
Lúc cười còn mang theo sự đùa cợt và khinh rẻ.
“Ai kêu cô là người yêu của người kia chứ?" Ông ta cũng học theo dáng vẻ của Đường Bội, như đang chơi đùa, nói từng chữ.
“Các người muốn đối phó Sở gia?" Đường Bội lại hỏi: “Vậy hãy để ba người kia đi."
“Ha ha ha ha ha…" Người đàn ông trung niên cười như điên.
Mặc dù không nghe được tiếng cười của ông ta, nhưng chỉ cần nhìn mặt, Đường Bội cũng biết ông ta đang cười nhạo mình.
“Gia chủ Sở gia, sao lại có một con tình nhân ngây thơ như vậy?" Ông ta cười một lúc lâu mới ngừng, chậm rãi nói: “Có người nói, cô là điểm yếu duy nhất của hắn, thì ra không phải là nói láo."
Người đàn ông trung niên dừng một chút, khinh thường nói: “Ở bên cô, hắn đúng là đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc rồi."
Đường Bội im lặng nhìn ông ta.
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ thấy hiện tại đối phương đã thẹn quá hóa giận.
Nụ cười biến mất hoàn toàn khỏi mặt ông ta, diệp gia quán, hung tợn nhìn Đường Bội, nói: “Muốn trách, thì trách người yêu của mày đi. Chuyện táng tận lương tâm gì cũng làm, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
“Bệnh thần kinh!" Đây là lần đầu tiên Đường Bội mắng chửi người khác ở nơi công cộng.
Cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể hiểu được lối suy luận của người này.
Trả thù Sở Quân Việt, nhưng lại năm lần bảy lượt ra tay với cô, trừ hèn nhát, trừ bệnh thần kinh, cô không thể tìm được từ nào để hình dung.
Cô xoay người lại, biết bên kia buồng lái có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nên không nói gì thêm.
Người đàn ông trung niên tất nhiên nhìn ra ba chữ cuối cùng Đường Bội nói, cũng nhìn thấy sự khinh thường trên mặt cô.
Nhưng ông ta không có phản ứng gì, chỉ dùng đôi mắt độc ác như nhìn người chết nhìn vào lưng Đường Bội, đến khi thấy cô dẫn ba người kia đi về phía cửa, nhếch môi, nở nụ cười ác độc.
Muốn nhảy dù? Đâu có dễ như vậy!
Cửa máy bay đã bị khóa kín, nếu như ông ta không mở, muốn đi ra từ máy bay, nằm mơ giữa ban ngày,
Đường Bội nhanh chóng phát hiện ra vấn đề này.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, nhìn thấy nụ cười ác độc và đắc ý của đối phương thì đột nhiên mỉm cười.
Cô đưa tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ xinh xắn.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi.
Mặc dù cách một khoảng, nhưng Đường Bội muốn để ông ta thấy rõ, nên thoải mái biểu diễn trước mặt ông ta—-
Thuần thục lắp đạn, lên nòng, trong tay Đường Bội, là cây súng lục hoàng kim tinh xảo vô song.
“Bị bọn bây phục kích hai lần, sao tao có thể không có chút phòng bị nào chứ?" Đường Bội cười, tay cầm súng, vững vàng chỉ về hướng cửa máy bay.
Đôi mắt cô xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ước đoán độ cao, nhàn nhạt nói: “Nhớ lời tôi nói vừa rồi, không được hoảng hốt, đi theo sau tôi, từng bước từng bước nhảy xuống."
“Được." Sắc mặt ba người tái nhợt, nhưng không chút nghi ngờ gật đầu.
Vừa rồi mặc dù Đường Bội và người nọ trao đổi không tiếng động, nhưng bọn họ đứng bên cạnh lại có thể thấy được rõ ràng, họ biết, tin tưởng đối phương đại phát thiện tâm, còn không bằng tin tưởng vào Đường Bội.
Đường Bội cầm súng rất ổn, ba người kia lập tức nhận ra, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên cô cầm súng.
Lòng tin của bọn họ đối với cô lại tăng thêm một chút.
“Bằng." Tiếng súng vang lên, không chút chần chừ, viên đạn nhanh chuẩn bắn trúng cửa máy bay.
Hoàn toàn không cho đối phương bất cứ cơ hội do dự nào, Đường Bội đã đeo súng vào người, nhào tới phía trước.
Khóa điện tử của cửa máy bay bị bắn vào lập tức mở ra, luồng gió như có thể cắt rách mặt người ta tràn vào khoang máy bay.
“Nhảy!" Tiếng của Đường Bội từ trong gió truyền tới, không quá nửa giây, tiếng cô nghe đã xa hơn nhiều.
Gió gào thét tràn vào khoang.
Gió trên trời cao, so với gió mọi người tiếp xúc lúc dưới mặt đất, hoàn toàn khác nhau.
Trên máy bay, ba người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt vốn đã tái nhợt lúc này càng thêm khó coi.
Người đàn ông lúc đầu nghi ngờ Đường Bội, tóc bị gió thổi rối tung, ngay cả suy nghĩ cũng rối theo.
“Chúng ta…" Hắn nuốt ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Chẳng lẽ… Thật sự… Thật sự phải nhảy sao?"
Gió trên trời rất mạnh, cắt qua làm mặt bọn họ đau rát.
Đối với người chưa từng nhảy dù từ trên cao mà nói, quả thật vô cùng đáng sợ.
Trợ lý nhìn người này một cái, rồi nhìn người còn lại.
Anh ta nhớ lại chuyện vừa nãy trong buồng lái, vẻ mặt nghiêm lúc lướt qua mặt hai người còn lại.
Nổi giận quát: “Nhảy! Nếu không thì chờ chết sao?"
Nói xong, anh ta nhìn qua người còn lại, mặc dù sắc mặt người này vẫn hơi khó coi nhưng cũng trấn định hơn người kia, căng thẳng vác túi nhảy dù lên lưng, lùi mấy bước để lấy đà, nhảy ra khỏi cửa máy bay.
Hai người còn lại trố mắt nhìn nhau, một người trong đó nhắm mắt một cái, cũng nối gót sau trợ lý, nhảy ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại một người trên máy bay.
Cửa ngăn giữa buồng lái và khoang hành khách vẫn chưa được mở ra, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng hét giận giữ của người kia.
Cuối cùng hắn cắn răng, sắc mặt thảm thiết, xông ra cửa máy bay…
Trong khoang hành khách chỉ còn nghe được tiếng gió, chờ người đàn ông trung niên kia mở cánh cửa thép thật dày kia ra, cả khoang, đã sớm trống không.
Ông ta nghiến răng xông về phía cửa máy bay, diệp gia quán, gió lớn đến mức suýt chút thổi bay ông ta.
Ngay lúc này, ông ta vẫn thấy rõ ràng.
Sau lưng bốn người vừa nhảy xuống, lần lượt xuất hiện những chiếc phao nhảy dù lớn.
Dù để nhảy có năm màu, giống như những đóa hoa khác nhau, nở rộ giữa bầu trời xanh thẳm.
Tựa như đang cười nhạo vì bọn chúng thất bại trong gang tấc!
Người đàn ông trung niên đấm lên cửa máy bay một cái!
Ông ta thật sự không ngờ, một diễn viên nhỏ vừa bước chân vào giới giải trí mà lại dám mang theo súng, hành xử lại còn quyết đoán như vậy, cũng không hề nghờ rằng, một diễn viên mới bước chân vào giới giải trí, mà lại can đảm và khí phách thế này.
Lúc điện thoại reo, ông ta nghiến răng bắt máy.
Giọng nam trong trẻo rõ ràng truyền qua từ bên kia điện thoại, hỏi: “Thế nào rồi?"
“Mẹ nó! Bọn chúng thoát rồi!" Ông ta thở hổn hển chửi, không cam lòng nói: “Không phải mày nói không có sơ hở sao? Mày có biết cô nàng kia lợi hại thế nào không? Cô ta mang theo súng! Một phát bắn hỏng cửa máy bay, mang theo ba người kia nhảy dù rồi!"
Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, có lẽ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Ông đây cho là bọn chúng chết chắc rồi, còn để lộ mặt trước mặt con quỷ đó, bây giờ mày nói tao phải làm sao đây?" Người đàn ông trung niên hùng hổ nói: “Còn nói cái gì mà không có sơ hở, kế hoạch này của mày, chỗ nào cũng có kẻ hở."
“Cô ta nhìn thấy mặt của ông rồi?" Đối phương có hơi bất ngờ.
“Đúng vậy! Tao cho là nó chết chắc!" Ông ta nói: “Con quỷ kia thật lợi hại, hai lần trước để nó chạy mất xem ra không phải là tình cờ."
“Ha ha…" Người đàn ông thần bí cười.
“Cười cái gì?" Người đàn ông trung niên không phục nói: “Đổi lại là một diễn viên khác, chắc chắn đã sợ tới mức kêu cha gọi mẹ. Còn nó thì một phát bắn hư cửa máy bay! Tay nghề cứng như vậy, rốt cuộc là từ đâu mà có?"
“Nếu không ông cho là, tại sao cô ta lại được Sở Quân Việt coi như bảo bối?" Người đàn ông thần bí nói.
Hắn dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà ông đã bị cô ta nhìn thấy mặt, phòng ngừa bất trắc, cứ tránh mặt trước đi."
“Ừ…" Người đàn ông trung niên đáp, không phản đối.
Bị Đường Bội thấy mặt, tương đương với việc bị Sở gia biết mặt, ông ta không có cái gan đó.
“Tao nên đi đâu?" Người đàn ông trung niên hỏi.
“Đi chỗ nào mới an toàn nhất, bảo đảm nhất đây?" Người đàn ông thần bí giả vờ khó xử.
“Nhanh chút đi!" Người đàn ông trung niên thúc giục.
“Có…" Người đàn ông thần bí cười khẽ, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ, làm người đàn ông trung niên không rét mà run: “Tôi biết một chỗ, an toàn nhất, thích hợp nhất cho ông rồi!"
Chỗ bọn Đường Bội hạ xuống, cách đó không xa.
Lúc trên máy bay thì cô đã nói sơ với bọn họ, nếu như lúc hạ xuống gặp phải địa hình hiểm trở thì cần phải làm gì.
Vận may của bọn họ không tệ, rơi xuống phần lưng của một ngọn núi.
Ở đây ánh mặt trời không chiếu tới, cây cối không nhiều.
Đường Bội nhanh nhẹn cắt đứt dây nhảy dù, gom vào một chỗ.
“May mắn thật." Thấy ba người kia còn chưa tỉnh hồn, cô an ủi nói: “Ít nhất chúng ta cũng bình an rơi xuống đất."
Ba người kia còn có chút thẫn thờ, bọn họ nhảy lên mấy lần, rốt cuộc mới có được cảm giác an toàn khi đứng trên mặt đất.
Trợ lý nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh xung quanh trước tiên không nói đến tốt hay không tốt, nhưng có thể xác định, đây là một nơi xa lạ.
Anh ta không kìm được mà quay sang hỏi Đường Bội: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
“Có ai mang theo điện thoại không?" Đường Bội hỏi.
“Tôi có." Có người lập tức trả lời.
Hắn lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, không biết có phải tất cả vận may của họ đã dùng vào chuyện hồi nãy hết rồi không mà bây giờ, lúc mọi người chờ mong, hắn nhấn nút nguồn, đợi một lúc lâu, nhưng không thấy có một chút phản ứng nào.
“Điện thoại này là đồ cùi bắp!" Người nọ vẫy vẫy điện thoại, ngượng ngùng nhìn Đường Bội, nói: “Hình như nó hư rồi."
Đây chính là người lúc nãy ở trên máy bay hỏi Đường Bội có phải nếu không có cô thì ba người bọn họ có thể an toàn hay không.
Chuyện vừa xảy ra, không có ai có thể quên nhanh như vậy.
Nhưng hình như Đường Bội đã quên mất chuyện vừa rồi, cười nói: “Không sao, rơi xuống từ độ cao như vậy, điện thoại bị hư cũng không phải là lỗi của anh."
Mặc dù nói vậy, nhưng cô cũng biết tín hiệu ở đây rất yếu, nhưng chỉ cần có thể mở máy, vậy cô liền có cách liên lạc với bên ngoài.
Bây giờ trừ người này, hai người còn lại, một người thì vác đồ, một người khác thì đưa tay lấy điện thoại mà đoàn phim phát cho để vào giỏ để tránh bị nhiễu tín hiệu.
Bốn người bọn họ không ai có thể tìm ra một cái điện thoại có thể sử dụng, thật sự là làm cho người ta không biết làm sao.
Đường Bội biết, lúc này mình là đầu não của cả nhóm, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, lại mới vừa trải qua chuyện vừa rồi, nếu như cô mất đi niềm tin trước, vậy ba người kia nhất định sẽ suy sụp.
Cô không tiếp tục quan tâm tới vấn đề này nữa, bắt đầu dò xét bốn phía.
Chỗ bọn họ đang đứng, là phía sau của một ngọn núi không biết tên.
Đi vòng qua sườn núi, chính là một mảnh rừng lớn.
Lúc ở trên máy bay, dài như đã trôi qua một thế kỷ, nhưng thực chất lại không có bao lâu.
Đây là cảnh quay đầu trong buổi sáng của Đường Bội, lúc ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời vẫn đang treo cao.
“Mấy giờ rồi?" Cô quay đầu hỏi.
“Mười một giờ mười lăm phút." Trợ lý lập tức đáp.
Đường Bội gật đầu.
Cô mượn ánh mắt trời và tàng cây, phân biệt được phương hướng, dẫn ba người còn lại đi về phía thành phố S.
Nhưng nơi này cách thành phố S bao xa, không ai có thể nói rõ.
Nhìn cây cối xum xuê, có thể thấy, khu rừng này chưa từng được khai phá, chắc chắn không phải địa điểm du lịch.
Bọn Đường Bội đi một lúc lâu nhưng không hề thấy được chút dấu tích nào thuộc về con người.
Ba người kia, trợ lý trường quay gọi là Đằng Văn Binh, người này thân quen với Đường Bội hơn hai người kia một tí.
Càng lúc càng có nhiều nhân viên chú ý tới bên này.
Trừ Sư Học Lâm, tất cả những người khác đều vây quanh Sở Dực Thành, hỏi: “Đạo diễn Sở, xảy ra chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt của Sở Dực Thành vô cùng nghiêm túc, nhưng không nói gì.
Anh ta cất điện thoại, lúc này, Sở Quân Việt chạy tới.
Nhưng mà, có được gì không?
Anh ta ngửa đầu nhìn máy bay bay càng lúc càng cao rồi dần biến thành một chấm nhỏ. Có thể thấy đây là một âm mưu vô cùng rõ ràng, hôm trước là xe, hôm nay là chiếc máy bay tư nhân đã được Sở Quân Việt kiểm tra tỉ mỉ…!
Anh ta có thể đoán ra, sắp tới đây chắc chắn Sở thị sẽ trải qua một cuộc gột rửa to lớn.
Sắc mặt Sở Dực Thành càng thêm nghiêm túc.
Tài xế của Sở Quân Việt đang gọi trực thăng tới.
Văn Tư Miểu nhìn mặt Sở Quân Việt càng lúc càng lạnh, mồ hôi lưng chảy như mưa, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Sở thiếu, vì phòng ngừa, cô Đường có mang theo dụng cụ nhảy dù. Cho dù không may xảy ra chuyện, hẳn là…"
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Văn Tư Miểu.
Ánh mắt lạnh thấu xương, làm Văn Tư Miểu không rét mà run, không thể nào nói câu tiếp theo.
Với lại kiểu an ủi thế này, thật sự là có hơi dư thừa.
Sở Quân Việt đưa tay xoa trán mình, trầm giọng hỏi: “Trực thăng thì sao? Đã gọi tới chưa?"
“Dạ!" Văn Tư Miểu vội vàng đáp: “Lúc chúng ta tới đây thì trực thăng cũng tới rồi."
“Bác sĩ?"
“Cũng tới rồi." Văn Tư Miểu đáp.
Sở Quân Việt gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bề ngoài, anh vẫn tỉnh táo.
Nhưng Văn Tư Miểu ngồi bên cạnh anh, thấy rõ, đôi tay đặt trên đầu gối của Sở Quân Việt đã nắm chặt thành quyền.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp xương tái nhợt.
Dưới đôi mắt lạnh lùng, chính là sự hoảng hốt, tàn bạo và gió lốc như bão tố.
Anh lúc này, chỉ là đang miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo!
Cô Đường muôn ngàn lần không thể xảy ra chuyện! Văn Tư Miểu lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu Đường Bội thật sự xảy ra chuyện thì sẽ mang đến hậu quả gì!
Lúc này, Đường Bội đang vô cùng tỉnh táo đứng trên máy bay tư nhân của Sở gia.
Đứng bên cạnh cô, là một trong những trợ lý của Sở Dực Thành, cùng với hai nhân viên đoàn phim.
Máy bay càng lúc càng lên cao, buồng lái và khoang hành khách bị ngăn bởi một cánh cửa thật dày, dựa vào sức của người bình thường là tuyệt đối không thể mở nó ra.
“Cô Đường…" Trợ lý run rẩy hỏi: “Bây giờ… Chúng ta đi đâu vậy?"
Trong lòng ba nhân viên ở đây đều có suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ rằng do bên trên ra lệnh, sau khi quay xong, trực tiếp đón Đường Bội về, chẳng qua là quên để bọn họ xuống thôi.
Đường Bội nhìn lướt qua ba nhân viên, nhìn ba đôi mắt tràn đầy mong đợi, lời cô sắp nói, đối với bọn họ mà nói, chắc là vô cùng tàn nhẫn.
“Tôi cũng hy vọng như vậy, là có người muốn đùa giỡn." Đường Bội tỉnh táo nói: “Nhưng chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất."
Cô vừa nói, vừa xác nhận một lần nữa, cửa máy bay đóng rất chặt, có thể thấy cửa đã bị khóa từ phía buồng lái.
“Cái gì…" Trợ lý kia nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Cái gì gọi là… Gọi là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất?"
Đường Bội nhìn trợ lý, nói: “Đây không phải là một trò đùa, mà là có người cố ý làm vậy. Mục đích của họ, có lẽ…"
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Là muốn mạng của tôi."
Ba người còn lại đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Đường Bội vẫn vô cùng tỉnh táo.
Trợ lý không kìm được mà nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Cô Đường, cô đang đùa với chúng tôi sao?"
Cả đoàn phim đều biết Đường Bội mặc dù là người mới, nhưng lai lịch không nhỏ.
Cho nên dù cô lúc nào cũng hiền hòa, nhưng mọi người đối với cô rất khách sáo.
Nhưng Đường Bội chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, cũng chưa bao giờ giở thói ta đây, luôn phối hợp với đoàn phim, cho nên tiếp xúc thời gian dài, mặc dù bọn họ vẫn không thể coi là bạn, nhưng bọn họ cũng rất muốn gần gũi với Đường Bội.
Đường Bội lắc đầu.
Cô từ từ đi tới cửa sổ thủy tinh cạnh buồng lái, nhìn ra bên ngoài.
Có thể nhìn ra, máy bay càng lúc càng lên cao, cô lại không mang theo điện thoại cho nên không thể xác định vị trí hiện tại và liên lạc với người bên dưới được.
Cô nhìn một vòng, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ.
Nhưng đã trải qua nhiều lần huấn luyện dã ngoại, lúc này, so với ba người đàn ông đằng kia, cô lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Cô Đường?" Trợ lý và hai người kia thương lượng với nhau xong, lại quay sang nhìn Đường Bội, hỏi: “Vậy bây giờ cô có tính toán gì?"
“Mọi người có dụng cụ nhảy dù không?" Đường Bội quay đầu lại hỏi họ.
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, ai cũng lắc đầu.
Đường Bội nhanh chóng quyết định, nói: “Phía dưới chỗ ngồi, có dụng cụ nhảy dù, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."
Vừa nói, cô vừa lấy túi nhảy dù ra, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ mọi người cách sử dụng và điều cần chú ý."
“Cô Đường." Đường Bội mới nói mấy câu, một người khác đã lên tiếng: “Người kia… Không phải người kia chỉ muốn bắt cô thôi sao? Chắc là họ không nhắm vào chúng tôi đâu…"
Mặt hắn tái nhợt, hai chân run rẩy.
Vấn đề này vừa được hỏi ra, người đó nhìn xuống sàn, giọng càng lúc càng nhỏ. Đầu cúi thấp xuống, mắt đảo quanh, hoàn toàn không dám nhìn Đường Bội.
“Nếu thật sự là như thế, vậy thì không thể tốt hơn rồi." Đường Bội bình thản nói: “Nhưng nếu chỉ vì muốn bắt làm con tin thì lúc này bọn họ nên lộ diện rồi mới phải."
Cô dừng một chút rồi nói: “Tôi cũng hy vọng mục đích của đối phương là vậy, nhưng bây giờ, sợ rằng…"
Cô nhìn về phía cửa buồng lái, nói: “Bất luận thế nào, chuẩn bị trước sẽ có thêm hy vọng."
“Cô Đường nói không sai!" Trợ lý lập tức nói.
Anh và Đường Bội so ra thì thân hơn với những người này, biết Đường Bội là người không bao giờ nói dối, diệp gia quán, lúc này liền nói: “Nhiều cách chạy trốn, thì hy vọng sẽ lớn hơn."
“Ừ." Đường Bội gật đầu, cô cầm túi nhảy dù, bắt đầu giảng giải tiếp.
Cả người vừa đặt câu hỏi, cũng bắt đầu nhìn túi màu đen lớn trong tay cô.
Đường Bội tận lực dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giải thích, nhanh chóng nói xong cách sử dụng và điều cần chú ý.
“Hiểu chưa?" Nói xong, cô lại kiên nhẫn hỏi một lần.
Ba người nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt Đường Bội, rối rít gật đầu.
“Được." Đường Bội vác túi nhảy dù lên lưng, sau đó nhìn ba người kia, thấy họ chuẩn bị xong, mới chậm rãi đi về phía buồng lái.
Cô quay đầu tỏ ý bảo ba người kia lui về sau, lúc này mới gõ lên cửa buồng lái.
Cửa thép thật dày không hề mở ra, nhưng bên này, một ô cửa sổ nhỏ lại xuất hiện.
Cửa sổ bị bịt kín, Đường Bội hoàn toàn không thể nghe ra đối phương đang nói gì.
Bên kia cửa số, là mặt của một người đàn ông trung niên.
Đó là một gương mặt bình thường, nếu như ném vào đám đông, sợ rằng sẽ nhanh chóng chìm vào biển người.
Người này chính là cơ trưởng, bên cạnh ông ta chính là phi công, đưa lưng về phía người đàn ông trung niên, ra dấu ‘OK’.
Người đàn ông trung nhếch môi nhìn Đường Bội.
Lúc ông ta cười, gương mặt không còn bình thường như vậy nữa.
Miệng cười, nhưng đôi mắt lạnh lùng kèm theo chút tà tứ.
Đường Bội nhìn thẳng vào mắt người đó, nói chậm từng chữ: “Tại sao?"
Ông ta cũng cười, nụ cười không giống với con người.
Lúc cười còn mang theo sự đùa cợt và khinh rẻ.
“Ai kêu cô là người yêu của người kia chứ?" Ông ta cũng học theo dáng vẻ của Đường Bội, như đang chơi đùa, nói từng chữ.
“Các người muốn đối phó Sở gia?" Đường Bội lại hỏi: “Vậy hãy để ba người kia đi."
“Ha ha ha ha ha…" Người đàn ông trung niên cười như điên.
Mặc dù không nghe được tiếng cười của ông ta, nhưng chỉ cần nhìn mặt, Đường Bội cũng biết ông ta đang cười nhạo mình.
“Gia chủ Sở gia, sao lại có một con tình nhân ngây thơ như vậy?" Ông ta cười một lúc lâu mới ngừng, chậm rãi nói: “Có người nói, cô là điểm yếu duy nhất của hắn, thì ra không phải là nói láo."
Người đàn ông trung niên dừng một chút, khinh thường nói: “Ở bên cô, hắn đúng là đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc rồi."
Đường Bội im lặng nhìn ông ta.
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ thấy hiện tại đối phương đã thẹn quá hóa giận.
Nụ cười biến mất hoàn toàn khỏi mặt ông ta, diệp gia quán, hung tợn nhìn Đường Bội, nói: “Muốn trách, thì trách người yêu của mày đi. Chuyện táng tận lương tâm gì cũng làm, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
“Bệnh thần kinh!" Đây là lần đầu tiên Đường Bội mắng chửi người khác ở nơi công cộng.
Cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể hiểu được lối suy luận của người này.
Trả thù Sở Quân Việt, nhưng lại năm lần bảy lượt ra tay với cô, trừ hèn nhát, trừ bệnh thần kinh, cô không thể tìm được từ nào để hình dung.
Cô xoay người lại, biết bên kia buồng lái có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nên không nói gì thêm.
Người đàn ông trung niên tất nhiên nhìn ra ba chữ cuối cùng Đường Bội nói, cũng nhìn thấy sự khinh thường trên mặt cô.
Nhưng ông ta không có phản ứng gì, chỉ dùng đôi mắt độc ác như nhìn người chết nhìn vào lưng Đường Bội, đến khi thấy cô dẫn ba người kia đi về phía cửa, nhếch môi, nở nụ cười ác độc.
Muốn nhảy dù? Đâu có dễ như vậy!
Cửa máy bay đã bị khóa kín, nếu như ông ta không mở, muốn đi ra từ máy bay, nằm mơ giữa ban ngày,
Đường Bội nhanh chóng phát hiện ra vấn đề này.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, nhìn thấy nụ cười ác độc và đắc ý của đối phương thì đột nhiên mỉm cười.
Cô đưa tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ xinh xắn.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi.
Mặc dù cách một khoảng, nhưng Đường Bội muốn để ông ta thấy rõ, nên thoải mái biểu diễn trước mặt ông ta—-
Thuần thục lắp đạn, lên nòng, trong tay Đường Bội, là cây súng lục hoàng kim tinh xảo vô song.
“Bị bọn bây phục kích hai lần, sao tao có thể không có chút phòng bị nào chứ?" Đường Bội cười, tay cầm súng, vững vàng chỉ về hướng cửa máy bay.
Đôi mắt cô xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ước đoán độ cao, nhàn nhạt nói: “Nhớ lời tôi nói vừa rồi, không được hoảng hốt, đi theo sau tôi, từng bước từng bước nhảy xuống."
“Được." Sắc mặt ba người tái nhợt, nhưng không chút nghi ngờ gật đầu.
Vừa rồi mặc dù Đường Bội và người nọ trao đổi không tiếng động, nhưng bọn họ đứng bên cạnh lại có thể thấy được rõ ràng, họ biết, tin tưởng đối phương đại phát thiện tâm, còn không bằng tin tưởng vào Đường Bội.
Đường Bội cầm súng rất ổn, ba người kia lập tức nhận ra, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên cô cầm súng.
Lòng tin của bọn họ đối với cô lại tăng thêm một chút.
“Bằng." Tiếng súng vang lên, không chút chần chừ, viên đạn nhanh chuẩn bắn trúng cửa máy bay.
Hoàn toàn không cho đối phương bất cứ cơ hội do dự nào, Đường Bội đã đeo súng vào người, nhào tới phía trước.
Khóa điện tử của cửa máy bay bị bắn vào lập tức mở ra, luồng gió như có thể cắt rách mặt người ta tràn vào khoang máy bay.
“Nhảy!" Tiếng của Đường Bội từ trong gió truyền tới, không quá nửa giây, tiếng cô nghe đã xa hơn nhiều.
Gió gào thét tràn vào khoang.
Gió trên trời cao, so với gió mọi người tiếp xúc lúc dưới mặt đất, hoàn toàn khác nhau.
Trên máy bay, ba người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt vốn đã tái nhợt lúc này càng thêm khó coi.
Người đàn ông lúc đầu nghi ngờ Đường Bội, tóc bị gió thổi rối tung, ngay cả suy nghĩ cũng rối theo.
“Chúng ta…" Hắn nuốt ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Chẳng lẽ… Thật sự… Thật sự phải nhảy sao?"
Gió trên trời rất mạnh, cắt qua làm mặt bọn họ đau rát.
Đối với người chưa từng nhảy dù từ trên cao mà nói, quả thật vô cùng đáng sợ.
Trợ lý nhìn người này một cái, rồi nhìn người còn lại.
Anh ta nhớ lại chuyện vừa nãy trong buồng lái, vẻ mặt nghiêm lúc lướt qua mặt hai người còn lại.
Nổi giận quát: “Nhảy! Nếu không thì chờ chết sao?"
Nói xong, anh ta nhìn qua người còn lại, mặc dù sắc mặt người này vẫn hơi khó coi nhưng cũng trấn định hơn người kia, căng thẳng vác túi nhảy dù lên lưng, lùi mấy bước để lấy đà, nhảy ra khỏi cửa máy bay.
Hai người còn lại trố mắt nhìn nhau, một người trong đó nhắm mắt một cái, cũng nối gót sau trợ lý, nhảy ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại một người trên máy bay.
Cửa ngăn giữa buồng lái và khoang hành khách vẫn chưa được mở ra, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng hét giận giữ của người kia.
Cuối cùng hắn cắn răng, sắc mặt thảm thiết, xông ra cửa máy bay…
Trong khoang hành khách chỉ còn nghe được tiếng gió, chờ người đàn ông trung niên kia mở cánh cửa thép thật dày kia ra, cả khoang, đã sớm trống không.
Ông ta nghiến răng xông về phía cửa máy bay, diệp gia quán, gió lớn đến mức suýt chút thổi bay ông ta.
Ngay lúc này, ông ta vẫn thấy rõ ràng.
Sau lưng bốn người vừa nhảy xuống, lần lượt xuất hiện những chiếc phao nhảy dù lớn.
Dù để nhảy có năm màu, giống như những đóa hoa khác nhau, nở rộ giữa bầu trời xanh thẳm.
Tựa như đang cười nhạo vì bọn chúng thất bại trong gang tấc!
Người đàn ông trung niên đấm lên cửa máy bay một cái!
Ông ta thật sự không ngờ, một diễn viên nhỏ vừa bước chân vào giới giải trí mà lại dám mang theo súng, hành xử lại còn quyết đoán như vậy, cũng không hề nghờ rằng, một diễn viên mới bước chân vào giới giải trí, mà lại can đảm và khí phách thế này.
Lúc điện thoại reo, ông ta nghiến răng bắt máy.
Giọng nam trong trẻo rõ ràng truyền qua từ bên kia điện thoại, hỏi: “Thế nào rồi?"
“Mẹ nó! Bọn chúng thoát rồi!" Ông ta thở hổn hển chửi, không cam lòng nói: “Không phải mày nói không có sơ hở sao? Mày có biết cô nàng kia lợi hại thế nào không? Cô ta mang theo súng! Một phát bắn hỏng cửa máy bay, mang theo ba người kia nhảy dù rồi!"
Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, có lẽ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Ông đây cho là bọn chúng chết chắc rồi, còn để lộ mặt trước mặt con quỷ đó, bây giờ mày nói tao phải làm sao đây?" Người đàn ông trung niên hùng hổ nói: “Còn nói cái gì mà không có sơ hở, kế hoạch này của mày, chỗ nào cũng có kẻ hở."
“Cô ta nhìn thấy mặt của ông rồi?" Đối phương có hơi bất ngờ.
“Đúng vậy! Tao cho là nó chết chắc!" Ông ta nói: “Con quỷ kia thật lợi hại, hai lần trước để nó chạy mất xem ra không phải là tình cờ."
“Ha ha…" Người đàn ông thần bí cười.
“Cười cái gì?" Người đàn ông trung niên không phục nói: “Đổi lại là một diễn viên khác, chắc chắn đã sợ tới mức kêu cha gọi mẹ. Còn nó thì một phát bắn hư cửa máy bay! Tay nghề cứng như vậy, rốt cuộc là từ đâu mà có?"
“Nếu không ông cho là, tại sao cô ta lại được Sở Quân Việt coi như bảo bối?" Người đàn ông thần bí nói.
Hắn dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà ông đã bị cô ta nhìn thấy mặt, phòng ngừa bất trắc, cứ tránh mặt trước đi."
“Ừ…" Người đàn ông trung niên đáp, không phản đối.
Bị Đường Bội thấy mặt, tương đương với việc bị Sở gia biết mặt, ông ta không có cái gan đó.
“Tao nên đi đâu?" Người đàn ông trung niên hỏi.
“Đi chỗ nào mới an toàn nhất, bảo đảm nhất đây?" Người đàn ông thần bí giả vờ khó xử.
“Nhanh chút đi!" Người đàn ông trung niên thúc giục.
“Có…" Người đàn ông thần bí cười khẽ, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ, làm người đàn ông trung niên không rét mà run: “Tôi biết một chỗ, an toàn nhất, thích hợp nhất cho ông rồi!"
Chỗ bọn Đường Bội hạ xuống, cách đó không xa.
Lúc trên máy bay thì cô đã nói sơ với bọn họ, nếu như lúc hạ xuống gặp phải địa hình hiểm trở thì cần phải làm gì.
Vận may của bọn họ không tệ, rơi xuống phần lưng của một ngọn núi.
Ở đây ánh mặt trời không chiếu tới, cây cối không nhiều.
Đường Bội nhanh nhẹn cắt đứt dây nhảy dù, gom vào một chỗ.
“May mắn thật." Thấy ba người kia còn chưa tỉnh hồn, cô an ủi nói: “Ít nhất chúng ta cũng bình an rơi xuống đất."
Ba người kia còn có chút thẫn thờ, bọn họ nhảy lên mấy lần, rốt cuộc mới có được cảm giác an toàn khi đứng trên mặt đất.
Trợ lý nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh xung quanh trước tiên không nói đến tốt hay không tốt, nhưng có thể xác định, đây là một nơi xa lạ.
Anh ta không kìm được mà quay sang hỏi Đường Bội: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
“Có ai mang theo điện thoại không?" Đường Bội hỏi.
“Tôi có." Có người lập tức trả lời.
Hắn lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, không biết có phải tất cả vận may của họ đã dùng vào chuyện hồi nãy hết rồi không mà bây giờ, lúc mọi người chờ mong, hắn nhấn nút nguồn, đợi một lúc lâu, nhưng không thấy có một chút phản ứng nào.
“Điện thoại này là đồ cùi bắp!" Người nọ vẫy vẫy điện thoại, ngượng ngùng nhìn Đường Bội, nói: “Hình như nó hư rồi."
Đây chính là người lúc nãy ở trên máy bay hỏi Đường Bội có phải nếu không có cô thì ba người bọn họ có thể an toàn hay không.
Chuyện vừa xảy ra, không có ai có thể quên nhanh như vậy.
Nhưng hình như Đường Bội đã quên mất chuyện vừa rồi, cười nói: “Không sao, rơi xuống từ độ cao như vậy, điện thoại bị hư cũng không phải là lỗi của anh."
Mặc dù nói vậy, nhưng cô cũng biết tín hiệu ở đây rất yếu, nhưng chỉ cần có thể mở máy, vậy cô liền có cách liên lạc với bên ngoài.
Bây giờ trừ người này, hai người còn lại, một người thì vác đồ, một người khác thì đưa tay lấy điện thoại mà đoàn phim phát cho để vào giỏ để tránh bị nhiễu tín hiệu.
Bốn người bọn họ không ai có thể tìm ra một cái điện thoại có thể sử dụng, thật sự là làm cho người ta không biết làm sao.
Đường Bội biết, lúc này mình là đầu não của cả nhóm, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, lại mới vừa trải qua chuyện vừa rồi, nếu như cô mất đi niềm tin trước, vậy ba người kia nhất định sẽ suy sụp.
Cô không tiếp tục quan tâm tới vấn đề này nữa, bắt đầu dò xét bốn phía.
Chỗ bọn họ đang đứng, là phía sau của một ngọn núi không biết tên.
Đi vòng qua sườn núi, chính là một mảnh rừng lớn.
Lúc ở trên máy bay, dài như đã trôi qua một thế kỷ, nhưng thực chất lại không có bao lâu.
Đây là cảnh quay đầu trong buổi sáng của Đường Bội, lúc ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời vẫn đang treo cao.
“Mấy giờ rồi?" Cô quay đầu hỏi.
“Mười một giờ mười lăm phút." Trợ lý lập tức đáp.
Đường Bội gật đầu.
Cô mượn ánh mắt trời và tàng cây, phân biệt được phương hướng, dẫn ba người còn lại đi về phía thành phố S.
Nhưng nơi này cách thành phố S bao xa, không ai có thể nói rõ.
Nhìn cây cối xum xuê, có thể thấy, khu rừng này chưa từng được khai phá, chắc chắn không phải địa điểm du lịch.
Bọn Đường Bội đi một lúc lâu nhưng không hề thấy được chút dấu tích nào thuộc về con người.
Ba người kia, trợ lý trường quay gọi là Đằng Văn Binh, người này thân quen với Đường Bội hơn hai người kia một tí.
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu