Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 101-2: Con bướm của Sở Quân Việt 2
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán.
Hai người còn lại đều là nhân viên của đoàn phim, một người tên là Trương Hòa Chính, diệp gia quán, người nghi ngờ Đường Bội trên máy bay gọi là Chu Kỳ.
Mặc dù cũng không thể xem là thân quen, nhưng mỗi ngày đều chạm mặt nhau.
Bốn người đi một lúc, có lẽ là vì vừa mới trải qua chuyện kia, nên mối quan hệ cũng tốt hơn một chút.
Cánh rừng chưa từng bị khai phá, làm lòng người ta cũng thư thái hơn, nói cũng dần nhiều hơn.
“Không ngờ kế thành phố S lại có một chỗ thế này." Đằng Văn Binh nói.
“Đúng vậy." Chu Kỳ vẫn luôn có chút lo lắng, mặc dù lúc trên máy bay hắn không nói rõ, nhưng rõ ràng là có ý muốn bỏ lại Đường Bội, chỉ nghĩ cho mình. Hắn cảm thấy lúng túng, lúc này nói chuyện cũng mang theo chút lấy lòng: “Hôm nay chúng ta nhảy dù kích thích như vậy, còn có thể tới chỗ xinh đẹp này chơi một ngày, cũng là nhờ phúc của cô Đường."
Đường Bội mỉm cười.
Cô là người từng tham gia huấn luyện dã ngoại nghiêm khắc, dưới cái nhìn của cô, tình huống không lạc quan như vậy.
Đầu tiên là cánh rừng này, không phải nằm ở ngoại ô thành phố S.
Lúc ấy mặc dù máy bay cứ luôn lên cao, nhưng đã bay bao xa, không ai biết rõ.
Hơn nữa nếu như lúc ấy nhân viên đoàn phim không theo dõi máy bay sát sao, và hai người trong buồng lái rõ ràng là cùng một phe, cho dù bọn Sở Quân Việt lấy được tin tức mà chạy tới, cũng không nhất định có thể truy tìm được tung tích của máy bay.
Cho nên dưới cái nhìn của cô, tình huống tốt nhất bây giờ, chính là sau khi ra khỏi cánh rừng này, họ có thể đến được chỗ có người.
Nhưng mất thời gian bao lâu, họ mà nói rõ.
“Nhưng mà nhắc mới nhớ…" Đằng Văn Binh thân với Đường Bội hơn, lúc hỏi cũng trực tiếp hơn nhiều: “Cô Đường, lúc đó cô đúng là quá quyết đoán, thật sự làm chúng tôi giật mình."
Anh ta dừng một lúc rồi ngượng ngùng nói tiếp: “Thành thật mà nói, trước kia tôi cũng xem mấy video liên quan tới cô. Cô quả thật rất đẹp, nhưng nói thật, đừng thấy tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé, nhưng thứ tôi nhìn thấy trong giới này, đoàn phim tôi từng làm, cũng đã khá nhiều. Những đoạn video như thế, thường được xử lý rất nhiều lần, bất luận muốn thế nào cũng được, cho nên tôi không tin lắm."
“Đúng vậy." Hai người khác cũng nói: “Trước kia chúng tôi cũng thấy những đoạn quảng cáo thế này không đáng tin."
Đường Bội bật cười, nói: “Ừ, cũng bình thường thôi, ngây ngô trong giới này lâu, cái nào là thật cái nào là giả, thật sự không dễ phân biệt."
“Nhưng trải qua chuyện hôm nay, tôi đã hiểu rồi." Đằng Văn Binh không kiềm được mà lại nhìn Đường Bội một cái.
Cô đang mặc quần áo của Bạch An.
Bạch An đau lòng tuyệt vọng bỏ ra nước ngoài, quần áo trên người tất nhiên sẽ không quá xinh đẹp.
Nhưng vừa rồi trên máy bay, cô không hề chớp mắt, bình thản hướng dẫn bọn họ, rồi còn khi cô cầm súng, quay đầu cười khiêu khích người đàn ông trung niên, dáng vẻ đó vô cùng xinh đẹp và mạnh mẽ, làm cho ba người Đằng Văn Binh vô cùng bội phục!
“Cô Đường không hề thua đấng mày râu, cho nên video đó chắc chắn không phải được chỉnh sửa." Đằng Văn Binh lại nói.
Đường Bội thản nhiên cười nói: “Nếu còn khen nữa, tôi sẽ kiêu ngạo hơn đó."
Cô biết, Đằng Văn Binh nói những lời này, chỉ để hóa giải bầu không khí lúng túng, nên cũng đùa giỡn với bọn họ: “Khi mọi người còn bé, có từng nghe, trong truyện cổ tích, người ta lợi dụng vị trí của sao Bắc cực và Thất tinh bắc đẩu để xác định phương hướng không?"
“Có chứ." Chu Kỳ lập tức trả lời: “Trong nhiều truyện cổ tích cũng có nhắc tới."
“Vậy thì tốt, tối nay, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội thực tiễn." Đường Bội mỉm cười, nói: “Thuận tiện còn có thể trải nghiệm uống nước suối, ăn trái rừng."
Ba người Đằng Văn Binh có chút mờ mịt.
Bọn họ khó hiểu nhìn nhau một cái, Đằng Văn Binh chủ động hỏi: “Ý của cô Đường, có phải là…"
Đường Bội không chút chần chừ gật đầu.
Cô quét nhìn xung quanh, cười nói: “Nếu như tối nay người của đoàn phim không tìm được chúng ta, chúng ta lại không thể nào tự mình rời khỏi đây, vậy rất có thể là phải lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, học theo người xưa, văn vẻ một phen."
Mặc dù giọng điệu của cô rất ung dung, nhưng ba người vẫn nghe ra sự nghiêm túc trong đó.
Bọn họ lại nhìn nhau, Đằng Văn Binh liền hỏi: “Vậy cô Đường, cô nghĩ, chúng ta mất bao lâu mới đi ra khỏi đây được?"
Đường Bội lắc đầu, nói: “Khó nói lắm."
Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng.
Ba người kia vốn cho là, diệp gia quán, chuyện nhảy dù vừa rồi chính là chuyện nguy hiểm nhất rồi, nhưng không ngờ, lại đụng phải khảo nghiệm này.
Đường Bội lại rất bình tĩnh.
Lúc huấn luyện dã ngoại, hoàn cảnh so với nơi này còn khắc nghiệt và tệ hơn rất nhiều. Ít nhất, ở đây không có thú dữ, cũng không có rắn độc hay trùng độc như ở rừng cây nhiệt đới.
Huống chi…
Đường Bội nhếch môi, chắc chắn Sở Quân Việt sẽ không ngừng tìm kiếm bọn họ.
Cho dù không truy lùng được tung tích của máy bay, nhưng dựa vào năng lực của Sở gia, muốn tìm được họ, thật sự không khó.
Như vậy, nhiều nhất là hai ngày, chắc chắn Sở Quân Việt sẽ tới đây.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trước kia dù đối mặt với hoàn cảnh tồi tệ thế nào, cô cũng chưa từng toàn tâm toàn ý tin ai, chứ đừng nói chi là muốn dựa vào người khác.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống rừng cây, làm cho cánh rừng đầy sương mù trở nên tươi sáng hơn.
“Không sao cả!" Bọn Đằng Văn Binh im lặng mấy phút, lại cười lên: “Đây chính là một trải nghiệm khó quên."
Anh ta cười rất ung dung, nói tiếp: “Bình thường ở trong thành phố đầy khói bụi và ô nhiễm, bây giờ ở trong rừng cây đầy mùi thiên nhiên thế này, cứ coi như là cho bản thân đi nghỉ phép đi."
Đằng Văn Binh vừa nói như vậy, bất luận bọn Chu Kỳ có ý kiến gì cũng phải tạm thời nuốt vào bụng.
Bốn người thuận lợi đi theo hướng của mặt trời.
Vừa đi, Đằng Văn Binh không nhịn được lại hỏi: “Thật ra thì lúc trên máy bay tôi muốn hỏi, lúc ấy bọn chúng hình như không hề nói gì, sau cô lại đoán được là chúng không có ý tốt mà quyết định nhảy dù?"
Hai người kia cũng nhìn qua, trong lòng bọn họ, cũng có nghi ngờ này.
Đường Bội bình tĩnh, quả quyết, dũng cảm, người đàn ông trung niên kia thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, nhưng rõ ràng là, từ lúc đầu, Đường Bội đã nhận ra người kia không có ý tốt.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến cô đưa ra quyết định này.
“Rất đơn giản." Đường Bội mỉm cười, giải thích: “Nếu như đối phương còn có ý muốn giữ lại mạng của chúng ta thì sẽ không để lộ mặt."
Ba người liếc nhìn nhau, yên lặng gật đầu.
Mặc dù trong đoàn phim không ai nói rõ, nhưng thế lực sau lưng Đường Bội là ai, đại đa số mọi người đều đoán ra được.
Nhất là, lúc mở hợp báo, Đường Bội còn cầu hôn trước mặt truyền thông và công chúng.
Nghĩ tới những chuyện này, họ cũng đỡ sợ hơn một chút.
Huống chi nếu thật sự giống như lời của Đằng Văn Binh, chỗ này, núi xanh suối mát, là khung cảnh thiên nhiên khó mà thấy được ở thành phố, phong cảnh làm người ta thích thú.
Nhưng dù cảnh có đẹp mấy, khi ánh sáng cuối cùng biến mất, màn đêm buông xuống, hoàng hôn nổi lên bốn phía, nó dần mất đi sức hấp dẫn của bản thân, làm cho người ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Bội, bọn họ không thể nào đi ra khỏi cánh rừng mênh mông này.
Ban đêm vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng kêu của côn trùng, tiếng gió thổi xào xạc, khúc giao hưởng của màn đêm dù có hay đến mấy cũng không thể cho bọn họ chút an ủi nào.
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là, trước khi mặt trời lặn, bọn họ đã tìm được một cái động không lớn làm điểm dừng chân.
“Lẽ ra hồi nãy chúng ta nên cầm dù nhảy theo." Đường Bội có chút tiếc nuối nói.
Lúc ấy cô không nghĩ rằng sẽ qua đêm ở đây, cô chỉ huy ba người kia đi giấu túi nhảy, tránh cho kẻ thù phát hiện.
Lại quên cắt mấy miếng vải, vậy ít nhất là buổi tuối sẽ không bị lạnh.
Ba người đàn ông và Đường Bội nâng đỡ nhau đi một ngày, trong lòng đã sớm kính nể cô không thôi.
Lập tức hỏi ngay: “Cô Đường, cô lạnh sao?"
“Tôi ổn." Đường Bội mượn ánh trăng kiểm tra xung quanh, nói: “May mắn không khí không lạnh, với lại ngọn núi này hẳn không cao, nếu không chúng ta nguy to rồi."
Đằng Văn Binh cười nói: “Hình như cô Đường rất có kinh nghiệm trong chuyện sinh tồn dã ngoại, trước kia cô đã tham gia hoạt động tương tự hả?"
Anh ta thấy, Đường Bội là diễn viên mà lại biết những thứ này, cũng đều đến từ hoạt động tập thể.
“Hoạt động?" Đường Bội cười, nói: “Tôi nhận huấn luyện."
Cô nhìn quanh bốn phía, dẫn ba người kia đi nhặt một ít đá và nhánh cây về, che cửa động lại.
Lúc này, trong động không còn một chút ánh sáng.
Mặc dù đám người Đằng Văn Binh cảm thấy Đường Bội lớn gan, một cô gái trẻ, diện mạo xuất chúng, lại dám ở đêm bên ngoài với ba người đàn ông bọn họ, nhưng nói thật, chính bản thân họ đều biết, ở trong hoàn cảnh này, cho dù là ai cũng không có tâm tư kia.
Nhưng bọn họ lại không biết, sở dĩ Đường Bội lớn gan như vậy, không phải vì tin tưởng bọn họ.
Mà là, cô tin tưởng chính mình.
Cô tin tưởng mình, cho dù ba người đàn ông kia cùng nhau xông tới, cô cũng không để vào mắt.
Cho nên mới yên tâm nghỉ ngơi trong cùng một sơn động với bọn họ.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Đường Bội bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Tiếng mưa tí tách.
Cô bò dậy đi ra ngoài cửa động, nhìn bầu trời đầy sao ẩn chứ những hạt mưa phất phơ, trong lòng nửa vui nửa buồn.
Cứ như vậy, những người muốn hại cô, chắc chắn khó có thể theo kịp bọn họ.
Nhưng đồng thời, Sở Quân Việt muốn tìm được bọn họ, cũng sẽ khó hơn.
Nửa ngày hôm qua có thể cố gắng chống đỡ, hôm nay trời mưa lại mệt mỏi, trạng thái như vậy, ba người trong sơn động có thể kiên trì bao lâu?
Hạt mưa lạnh lẽo đánh vào má Đường Bội, khoảng đá bị mưa xối qua vô cùng sạch sẽ, mang theo hương bùn mát mẻ.
Nhưng điều này cũng không thể an ủi nỗi lòng của bốn người đang lạc trong núi.
Quả nhiên như dự đoán của Đường Bội, tinh thần của ba người kia dần dần tệ xuống.
Đi hết nửa ngày, nhưng đoạn đường lại không bằng hai phần ba ngày hôm qua.
Buổi trưa, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bây giờ là đầu thu, diệp gia quán, một trận mưa rơi xuống tức là trời sẽ lạnh, nhất là ở trên núi.
Chân ngâm nước, không thể khô, cả người có chút thững thờ khó chịu.
Mặc dù kinh nghiệm dã ngoại của Đường Bội rất phong phú, vốn dĩ trước khi đi huấn luyện bọn họ đều chuẩn bị đồ ăn năm ba ngày, nhưng lần này, hoàn toàn không có gì cả.
Thức ăn của bốn người trưởng thành, đều là trái cây rừng.
Cô có thể đoán được, nếu như hôm nay không thể đi khỏi đây, ngày mai…
Đường Bội nhìn lướt qua ba người kia.
Ngày mai, chắc chắn sẽ khó khăn.
Cô khẽ thở dài, ngồi xuống một tảng đá lớn.
Nếu như lúc này, có Lạc bên cạnh…
Đường Bội xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây, nhìn lên bầu trời vô tận.
Nếu như lúc này có Lạc ở bên cạnh, nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Năm đó, hoàn cảnh so với bây giờ còn gian nan hơn, nhưng cô và anh ta vẫn dễ dàng vượt qua.
Khóe môi Đường Bội nâng lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.
Năm đó mặc dù bị Đường Phong Ngôn ép rất khổ, nhưng không thể phủ nhận, nhờ vậy mà cô học được không ít thứ.
Hơn nữa, cũng nhờ vậy mà cô quen biết Lạc.
Lúc xế chiều, rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi.
Nhưng trạng thái tinh thần của ba người kia không hề vì mưa ngừng rơi mà phấn khởi lên.
Bọn họ tuyệt vọng nhìn thẳng về phía trước, cánh rừng rộng lớn không thấy điểm cuối, ngay cả chiếc điện thoại duy nhất, cũng không thể dùng, Chu Kỳ đã móc điện thoại ra nhìn mấy chục lần.
Mỗi lần như thế hắn nhìn vào chiếc điện thoại tối đen rồi bỏ vào túi quần, lúc ấy, vẻ mặt lại càng thêm tuyệt vọng.
“Nếu như không phấn khởi…" Đường Bội nhìn ba người bọn họ, cười yếu ớt nói: “Vậy rất có thể chúng ta sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở đây."
Mặc dù giọng điệu của cô rất ung dung, thậm chí còn cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc.
“Cô Đường…" Đằng Văn Binh dừng bước.
Sắc mặt của anh ta rất không tốt, vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng: “Bọn họ, thật sự sẽ tới tìm chúng ta sao?"
Không phải anh ta không tin Đường Bội, mà là không tin…
Giới giải trí nhiều gái xinh như vậy, có lẽ lúc bạn còn ở bên cạnh thì ông lớn kia sẽ cho bạn chút tiền tài và tâm tư, bạn ngoan một chút nghe lời một chút, làm cho ông lớn vui vẻ thì ông lớn sẽ vui lòng nâng đỡ bạn…
Nhưng một khi bạn gặp nguy, trong cái giới này, chưa bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, có lẽ chỉ là thời gian một bữa cơm, nhưng đủ để người mới cười, người cũ khóc.
Thật sự bọn họ đã thấy quá nhiều.
Đường Bội đang đứng dưới một cái cây to.
Bóng của chiếc lá xanh mướt in trên mặt cô, làm cho đám người Đằng Văn Binh không nhìn rõ nét mặt của cô.
Nhưng cô đột nhiên cười với bọn họ, diệp gia quán, nụ cười kia rực rỡ vô cùng, dường như làm tăng thêm một tia sáng cho cánh rừng ẩm ướt.
“Sẽ." Cô nhàn nhạt nói.
Có lẽ là được khích lệ và trấn an, hoặc là do nụ cười của Đường Bội quá kiên định, làm cho tinh thần của bọn Đằng Văn Binh chấn động, lại tiếp tục đi theo Đường Bội, tiến về phía trước.
Khi ánh nắng chiều bắt đầu xuất hiện nơi chân trời, bọn họ đã lần nữa, từ tràn đầy hy vọng, trở nên tuyệt vọng.
Chu Kỳ thẫn thờ nhìn Đường Bội, hỏi: “Có phải lại muốn tìm một sơn động để qua đêm nữa hay không?"
“Chu Kỳ!" Đằng Văn Bình bất mãn quát hắn một tiếng, nói: “Rút lại cái thái độ bực bội của cậu đi, sự dạy dỗ hôm qua vẫn còn chưa đủ sao?"
Mặt Chu Kỳ trầm xuống, bị Đằng Văn Bình có thân phận không khác mình dạy dỗ như thế trước mặt mọi người, làm sao hắn có thể không tức giận.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản bác, đã nhìn thấy Đường Bội hai mắt sáng ngời, chợt đứng lên.
“Có tiếng người!" Cô đột nhiên đứng lên.
Mắt ba người Đằng Văn Bình sáng ngời, tranh chấp nhỏ lúc nãy không ai rảnh để ý đến.
“Bên này!" Đường Bội nói nhỏ, bước nhẹ nhàng đi về hướng phát ra âm thanh.
Dù chỉ nghe được tiếng người nhưng cũng làm cho bọn họ vô cùng vui mừng.
Nhưng người đến là kẻ thù hay là người nhà thì khó có thể xác định.
Đi qua một lùm cây rậm rạp, tiếng người càng trở nên rõ ràng.
Lần này không chỉ có Đường Bội mà nhóm người Đặng Văn Bình cũng nghe được rõ ràng.
Phía bên kia lại vang lên tiếng gọi to, rõ ràng là gọi —
“Cô Đường!"
Đằng Văn Bình bước nhanh đến bên cạnh Đường Bội, phấn khởi nói: “Mấy người đó đến tìm cô."
Đường Bội hơi ngiêng đầu, cười nói: “Có lẽ vậy."
Cô làm dấu im lặng với ba người, động tác càng cẩn thận hơn.
Đi về phía trước, những bóng người càng trở nên rõ ràng.
Đường Bội nép phía sau một cây to, nheo mắt nhìn về phía trước.
Cho đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn!
Sở Quân Việt đã một ngày một đêm chưa được chợp mắt.
Anh không thể nào tin vào tin tức được báo lại, máy bay nổ tung trên không trung!
Văn Tư Miểu không dám ngẩng đầu trước mặt anh, cho dù Sở Quân Việt không nói gì, nhưng không khí trong xe vẫn lạnh như băng.
“Tìm đi!" Như đã trôi qua một thế kỉ, Văn Tư Miểu mới nghe thấy lời nói như được phát ra từ kẽ răng của Sở Quân Việt: “Lật từng tấc đất lên cho tôi! Tìm dọc theo khu vực máy bay phát nổ!"
Anh đứng lên, nhưng quên mất mình đang ngồi trong xe.
Lần đầu tiên chủ nhân Sở gia thất thố như thế, đâm đầu vào nóc xe của mình.
Nhưng không một ai dám cười.
Không cần anh căn dặn, Lục Tử Mặc cũng đã bắt đầu tập trung người của mình.
Rất nhanh, đến cả Đường Tử Thái cũng biết chuyện này.
Luôn chú ý đến chuyện của Đường Tử Thái và Đường Bội, nên Liên Tu Cận ở thành phố S đã lâu cũng biết được tin tức.
Liên Thiên Duệ tự mình ra mặt, chủ động hỗ trợ.
Trước kia có lẽ còn suy xét đến đủ loại nguyên nhân, nay ngay đến cả tổng giám đốc tập đoàn Liên thị cũng đề nghị trợ giúp, không biết có mục đích gì hay không.
Nhưng bây giờ Sở Quân Việt làm gì còn tâm trí để ý những điều này.
Anh nhấc tay đồng ý một cách mệt mỏi.
Lần tìm kiếm này, là một ngày một đêm.
Sự thật là dọc theo khu vực máy bay nổ, bọn họ gần như lật từng tấc đất
Tài hùng thế lớn, ở thành phố S, Sở Quân Việt gần như có thể một tay che trời, anh đã vận dụng tất cả những thứ có thể sử dụng.
Mà chính anh, cũng tự mình đến đây.
Lúc Đường Bội nhìn thấy Sở Quân Việt mặc bộ đồ tây cao cấp được may thủ công, tóc hơi rối, không đeo cà vạt, diệp gia quán, áo bị cởi ba cúc trên.
Cổ áo sơ mi trắng tinh lúc này có thể nhìn thấy rõ vết bẩn.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như thế.
Vốn là lúc ở cùng với Đường Bội anh đã có nhiều biểu cảm hơn, đôi mắt cũng dịu dàng hơn, bây giờ lại lạnh như một tảng băng.
Lưng anh vẫn thẳng tắp giống như người máy, vĩnh viễn không bị khom lưng, lẳng lặng đứng ở đó.
Làm cho Đường Bội chỉ cần nhìn một cái đã bị anh hấp dẫn không thể rời mắt.
Ở cách anh không xa, là Đường Tử Thái và Liên Thiên Duệ cùng đi theo đến.
Mặt Đường Tử Thái xanh mét, cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể tin tưởng được chị mình ở bên cạnh Sở Quân Việt mà lại rơi vào nguy hiểm.
Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này!
Cậu chỉ hy vọng…
Chỉ hy vọng…
Đường Tử Thái không dám nghĩ thêm.
Lúc này nhìn thấy những người quen thuộc, diệp gia quán, mấy người Đằng Văn Bình cũng trở nên phấn khởi.
Môi của cô tự động giương lên.
“Cô Đường!" Trải qua hai ngày ở chung, lại từng sống chết có nhau, quan hệ giữa Đường Bội và Đằng Văn Bình cũng trở nên thân thiết hơn nhiều: “Bọn họ đến tìm chúng ta!"
“Ừ!" Đường Bội cười gật đầu.
Anh ta nói cũng không nhỏ, cho nên nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bọn người Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt quay đầu nhìn qua cũng vừa đúng lúc Đường Bội đi vòng từ phía sau cây đại thụ ra.
Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, vừa dầm mưa lại qua đêm trong núi, trên người đã bẩn đến không thể chịu nổi.
Hai má không còn sáng bóng như ngày thường.
Tóc cũng rối.
Nhưng nụ cười của cô vẫn quen thuộc như thế.
Đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời, anh chắc chắn rằng mình không nhận sai, nụ cười nhạt nhưng lại kiên cường đó.
Sở Quân Việt chớp mắt, tưởng rằng trước mắt chỉ là một giấc mộng đẹp.
Nhưng con bướm trong giấc mơ của anh, không giống như trước nữa, không còn chỉ cần anh chớp mắt một cái thì sẽ biến mất, sẽ không thể nào tìm được nữa.
Anh chớp mắt, Đường Bội vẫn mỉm cười đứng đó nhìn anh.
Sở Quân Việt hít một hơi thật sâu.
Anh đi về phía Đường Bội.
Nụ cười trên môi Đường Bội cũng càng thêm rõ ràng.
Ngón tay của Sở Quân Việt đã sắp có thể chạm vào mặt của Đường Bội.
Nhưng vào lúc này, lúc anh muốn ôm con bướm của mình vào lòng thì từ phía sau thân cây to lớn, một người khác lại lao ra.
Anh ta như mũi tên vọt đến bên người Đường Bội, đẩy Sở Quân Việt ra, bảo vệ công chúa của mình ở sau lưng.
“Lạc?" Đường Bội kinh ngạc nhướng mày: “Sao anh lại đến đây?"
“Anh là kỵ sĩ của công chúa, đương nhiên phải xuất hiện ngay lúc công chúa điện hạ gặp nguy hiểm." Âu Dương Lạc nhàn nhạt nói.
Nhưng anh ta vẫn nhìn Sở Quân Việt, đôi mắt xanh tựa ngọc thạch cao cấp, sắc bén rét lạnh.
“Chứ không giống vài người, khi anh ta ở bên cạnh em chỉ mang đến phiền phức và nguy hiểm cho em."
Âu Dương Lạc lại nói.
Lời nói sắc lạnh.
Không chút lưu tình.
Đâm thẳng vào tim Sở Quân Việt.
——- Hết chương 101 ——–
Hai người còn lại đều là nhân viên của đoàn phim, một người tên là Trương Hòa Chính, diệp gia quán, người nghi ngờ Đường Bội trên máy bay gọi là Chu Kỳ.
Mặc dù cũng không thể xem là thân quen, nhưng mỗi ngày đều chạm mặt nhau.
Bốn người đi một lúc, có lẽ là vì vừa mới trải qua chuyện kia, nên mối quan hệ cũng tốt hơn một chút.
Cánh rừng chưa từng bị khai phá, làm lòng người ta cũng thư thái hơn, nói cũng dần nhiều hơn.
“Không ngờ kế thành phố S lại có một chỗ thế này." Đằng Văn Binh nói.
“Đúng vậy." Chu Kỳ vẫn luôn có chút lo lắng, mặc dù lúc trên máy bay hắn không nói rõ, nhưng rõ ràng là có ý muốn bỏ lại Đường Bội, chỉ nghĩ cho mình. Hắn cảm thấy lúng túng, lúc này nói chuyện cũng mang theo chút lấy lòng: “Hôm nay chúng ta nhảy dù kích thích như vậy, còn có thể tới chỗ xinh đẹp này chơi một ngày, cũng là nhờ phúc của cô Đường."
Đường Bội mỉm cười.
Cô là người từng tham gia huấn luyện dã ngoại nghiêm khắc, dưới cái nhìn của cô, tình huống không lạc quan như vậy.
Đầu tiên là cánh rừng này, không phải nằm ở ngoại ô thành phố S.
Lúc ấy mặc dù máy bay cứ luôn lên cao, nhưng đã bay bao xa, không ai biết rõ.
Hơn nữa nếu như lúc ấy nhân viên đoàn phim không theo dõi máy bay sát sao, và hai người trong buồng lái rõ ràng là cùng một phe, cho dù bọn Sở Quân Việt lấy được tin tức mà chạy tới, cũng không nhất định có thể truy tìm được tung tích của máy bay.
Cho nên dưới cái nhìn của cô, tình huống tốt nhất bây giờ, chính là sau khi ra khỏi cánh rừng này, họ có thể đến được chỗ có người.
Nhưng mất thời gian bao lâu, họ mà nói rõ.
“Nhưng mà nhắc mới nhớ…" Đằng Văn Binh thân với Đường Bội hơn, lúc hỏi cũng trực tiếp hơn nhiều: “Cô Đường, lúc đó cô đúng là quá quyết đoán, thật sự làm chúng tôi giật mình."
Anh ta dừng một lúc rồi ngượng ngùng nói tiếp: “Thành thật mà nói, trước kia tôi cũng xem mấy video liên quan tới cô. Cô quả thật rất đẹp, nhưng nói thật, đừng thấy tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé, nhưng thứ tôi nhìn thấy trong giới này, đoàn phim tôi từng làm, cũng đã khá nhiều. Những đoạn video như thế, thường được xử lý rất nhiều lần, bất luận muốn thế nào cũng được, cho nên tôi không tin lắm."
“Đúng vậy." Hai người khác cũng nói: “Trước kia chúng tôi cũng thấy những đoạn quảng cáo thế này không đáng tin."
Đường Bội bật cười, nói: “Ừ, cũng bình thường thôi, ngây ngô trong giới này lâu, cái nào là thật cái nào là giả, thật sự không dễ phân biệt."
“Nhưng trải qua chuyện hôm nay, tôi đã hiểu rồi." Đằng Văn Binh không kiềm được mà lại nhìn Đường Bội một cái.
Cô đang mặc quần áo của Bạch An.
Bạch An đau lòng tuyệt vọng bỏ ra nước ngoài, quần áo trên người tất nhiên sẽ không quá xinh đẹp.
Nhưng vừa rồi trên máy bay, cô không hề chớp mắt, bình thản hướng dẫn bọn họ, rồi còn khi cô cầm súng, quay đầu cười khiêu khích người đàn ông trung niên, dáng vẻ đó vô cùng xinh đẹp và mạnh mẽ, làm cho ba người Đằng Văn Binh vô cùng bội phục!
“Cô Đường không hề thua đấng mày râu, cho nên video đó chắc chắn không phải được chỉnh sửa." Đằng Văn Binh lại nói.
Đường Bội thản nhiên cười nói: “Nếu còn khen nữa, tôi sẽ kiêu ngạo hơn đó."
Cô biết, Đằng Văn Binh nói những lời này, chỉ để hóa giải bầu không khí lúng túng, nên cũng đùa giỡn với bọn họ: “Khi mọi người còn bé, có từng nghe, trong truyện cổ tích, người ta lợi dụng vị trí của sao Bắc cực và Thất tinh bắc đẩu để xác định phương hướng không?"
“Có chứ." Chu Kỳ lập tức trả lời: “Trong nhiều truyện cổ tích cũng có nhắc tới."
“Vậy thì tốt, tối nay, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội thực tiễn." Đường Bội mỉm cười, nói: “Thuận tiện còn có thể trải nghiệm uống nước suối, ăn trái rừng."
Ba người Đằng Văn Binh có chút mờ mịt.
Bọn họ khó hiểu nhìn nhau một cái, Đằng Văn Binh chủ động hỏi: “Ý của cô Đường, có phải là…"
Đường Bội không chút chần chừ gật đầu.
Cô quét nhìn xung quanh, cười nói: “Nếu như tối nay người của đoàn phim không tìm được chúng ta, chúng ta lại không thể nào tự mình rời khỏi đây, vậy rất có thể là phải lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, học theo người xưa, văn vẻ một phen."
Mặc dù giọng điệu của cô rất ung dung, nhưng ba người vẫn nghe ra sự nghiêm túc trong đó.
Bọn họ lại nhìn nhau, Đằng Văn Binh liền hỏi: “Vậy cô Đường, cô nghĩ, chúng ta mất bao lâu mới đi ra khỏi đây được?"
Đường Bội lắc đầu, nói: “Khó nói lắm."
Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng.
Ba người kia vốn cho là, diệp gia quán, chuyện nhảy dù vừa rồi chính là chuyện nguy hiểm nhất rồi, nhưng không ngờ, lại đụng phải khảo nghiệm này.
Đường Bội lại rất bình tĩnh.
Lúc huấn luyện dã ngoại, hoàn cảnh so với nơi này còn khắc nghiệt và tệ hơn rất nhiều. Ít nhất, ở đây không có thú dữ, cũng không có rắn độc hay trùng độc như ở rừng cây nhiệt đới.
Huống chi…
Đường Bội nhếch môi, chắc chắn Sở Quân Việt sẽ không ngừng tìm kiếm bọn họ.
Cho dù không truy lùng được tung tích của máy bay, nhưng dựa vào năng lực của Sở gia, muốn tìm được họ, thật sự không khó.
Như vậy, nhiều nhất là hai ngày, chắc chắn Sở Quân Việt sẽ tới đây.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trước kia dù đối mặt với hoàn cảnh tồi tệ thế nào, cô cũng chưa từng toàn tâm toàn ý tin ai, chứ đừng nói chi là muốn dựa vào người khác.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống rừng cây, làm cho cánh rừng đầy sương mù trở nên tươi sáng hơn.
“Không sao cả!" Bọn Đằng Văn Binh im lặng mấy phút, lại cười lên: “Đây chính là một trải nghiệm khó quên."
Anh ta cười rất ung dung, nói tiếp: “Bình thường ở trong thành phố đầy khói bụi và ô nhiễm, bây giờ ở trong rừng cây đầy mùi thiên nhiên thế này, cứ coi như là cho bản thân đi nghỉ phép đi."
Đằng Văn Binh vừa nói như vậy, bất luận bọn Chu Kỳ có ý kiến gì cũng phải tạm thời nuốt vào bụng.
Bốn người thuận lợi đi theo hướng của mặt trời.
Vừa đi, Đằng Văn Binh không nhịn được lại hỏi: “Thật ra thì lúc trên máy bay tôi muốn hỏi, lúc ấy bọn chúng hình như không hề nói gì, sau cô lại đoán được là chúng không có ý tốt mà quyết định nhảy dù?"
Hai người kia cũng nhìn qua, trong lòng bọn họ, cũng có nghi ngờ này.
Đường Bội bình tĩnh, quả quyết, dũng cảm, người đàn ông trung niên kia thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, nhưng rõ ràng là, từ lúc đầu, Đường Bội đã nhận ra người kia không có ý tốt.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến cô đưa ra quyết định này.
“Rất đơn giản." Đường Bội mỉm cười, giải thích: “Nếu như đối phương còn có ý muốn giữ lại mạng của chúng ta thì sẽ không để lộ mặt."
Ba người liếc nhìn nhau, yên lặng gật đầu.
Mặc dù trong đoàn phim không ai nói rõ, nhưng thế lực sau lưng Đường Bội là ai, đại đa số mọi người đều đoán ra được.
Nhất là, lúc mở hợp báo, Đường Bội còn cầu hôn trước mặt truyền thông và công chúng.
Nghĩ tới những chuyện này, họ cũng đỡ sợ hơn một chút.
Huống chi nếu thật sự giống như lời của Đằng Văn Binh, chỗ này, núi xanh suối mát, là khung cảnh thiên nhiên khó mà thấy được ở thành phố, phong cảnh làm người ta thích thú.
Nhưng dù cảnh có đẹp mấy, khi ánh sáng cuối cùng biến mất, màn đêm buông xuống, hoàng hôn nổi lên bốn phía, nó dần mất đi sức hấp dẫn của bản thân, làm cho người ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Bội, bọn họ không thể nào đi ra khỏi cánh rừng mênh mông này.
Ban đêm vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng kêu của côn trùng, tiếng gió thổi xào xạc, khúc giao hưởng của màn đêm dù có hay đến mấy cũng không thể cho bọn họ chút an ủi nào.
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là, trước khi mặt trời lặn, bọn họ đã tìm được một cái động không lớn làm điểm dừng chân.
“Lẽ ra hồi nãy chúng ta nên cầm dù nhảy theo." Đường Bội có chút tiếc nuối nói.
Lúc ấy cô không nghĩ rằng sẽ qua đêm ở đây, cô chỉ huy ba người kia đi giấu túi nhảy, tránh cho kẻ thù phát hiện.
Lại quên cắt mấy miếng vải, vậy ít nhất là buổi tuối sẽ không bị lạnh.
Ba người đàn ông và Đường Bội nâng đỡ nhau đi một ngày, trong lòng đã sớm kính nể cô không thôi.
Lập tức hỏi ngay: “Cô Đường, cô lạnh sao?"
“Tôi ổn." Đường Bội mượn ánh trăng kiểm tra xung quanh, nói: “May mắn không khí không lạnh, với lại ngọn núi này hẳn không cao, nếu không chúng ta nguy to rồi."
Đằng Văn Binh cười nói: “Hình như cô Đường rất có kinh nghiệm trong chuyện sinh tồn dã ngoại, trước kia cô đã tham gia hoạt động tương tự hả?"
Anh ta thấy, Đường Bội là diễn viên mà lại biết những thứ này, cũng đều đến từ hoạt động tập thể.
“Hoạt động?" Đường Bội cười, nói: “Tôi nhận huấn luyện."
Cô nhìn quanh bốn phía, dẫn ba người kia đi nhặt một ít đá và nhánh cây về, che cửa động lại.
Lúc này, trong động không còn một chút ánh sáng.
Mặc dù đám người Đằng Văn Binh cảm thấy Đường Bội lớn gan, một cô gái trẻ, diện mạo xuất chúng, lại dám ở đêm bên ngoài với ba người đàn ông bọn họ, nhưng nói thật, chính bản thân họ đều biết, ở trong hoàn cảnh này, cho dù là ai cũng không có tâm tư kia.
Nhưng bọn họ lại không biết, sở dĩ Đường Bội lớn gan như vậy, không phải vì tin tưởng bọn họ.
Mà là, cô tin tưởng chính mình.
Cô tin tưởng mình, cho dù ba người đàn ông kia cùng nhau xông tới, cô cũng không để vào mắt.
Cho nên mới yên tâm nghỉ ngơi trong cùng một sơn động với bọn họ.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Đường Bội bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Tiếng mưa tí tách.
Cô bò dậy đi ra ngoài cửa động, nhìn bầu trời đầy sao ẩn chứ những hạt mưa phất phơ, trong lòng nửa vui nửa buồn.
Cứ như vậy, những người muốn hại cô, chắc chắn khó có thể theo kịp bọn họ.
Nhưng đồng thời, Sở Quân Việt muốn tìm được bọn họ, cũng sẽ khó hơn.
Nửa ngày hôm qua có thể cố gắng chống đỡ, hôm nay trời mưa lại mệt mỏi, trạng thái như vậy, ba người trong sơn động có thể kiên trì bao lâu?
Hạt mưa lạnh lẽo đánh vào má Đường Bội, khoảng đá bị mưa xối qua vô cùng sạch sẽ, mang theo hương bùn mát mẻ.
Nhưng điều này cũng không thể an ủi nỗi lòng của bốn người đang lạc trong núi.
Quả nhiên như dự đoán của Đường Bội, tinh thần của ba người kia dần dần tệ xuống.
Đi hết nửa ngày, nhưng đoạn đường lại không bằng hai phần ba ngày hôm qua.
Buổi trưa, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bây giờ là đầu thu, diệp gia quán, một trận mưa rơi xuống tức là trời sẽ lạnh, nhất là ở trên núi.
Chân ngâm nước, không thể khô, cả người có chút thững thờ khó chịu.
Mặc dù kinh nghiệm dã ngoại của Đường Bội rất phong phú, vốn dĩ trước khi đi huấn luyện bọn họ đều chuẩn bị đồ ăn năm ba ngày, nhưng lần này, hoàn toàn không có gì cả.
Thức ăn của bốn người trưởng thành, đều là trái cây rừng.
Cô có thể đoán được, nếu như hôm nay không thể đi khỏi đây, ngày mai…
Đường Bội nhìn lướt qua ba người kia.
Ngày mai, chắc chắn sẽ khó khăn.
Cô khẽ thở dài, ngồi xuống một tảng đá lớn.
Nếu như lúc này, có Lạc bên cạnh…
Đường Bội xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây, nhìn lên bầu trời vô tận.
Nếu như lúc này có Lạc ở bên cạnh, nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Năm đó, hoàn cảnh so với bây giờ còn gian nan hơn, nhưng cô và anh ta vẫn dễ dàng vượt qua.
Khóe môi Đường Bội nâng lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.
Năm đó mặc dù bị Đường Phong Ngôn ép rất khổ, nhưng không thể phủ nhận, nhờ vậy mà cô học được không ít thứ.
Hơn nữa, cũng nhờ vậy mà cô quen biết Lạc.
Lúc xế chiều, rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi.
Nhưng trạng thái tinh thần của ba người kia không hề vì mưa ngừng rơi mà phấn khởi lên.
Bọn họ tuyệt vọng nhìn thẳng về phía trước, cánh rừng rộng lớn không thấy điểm cuối, ngay cả chiếc điện thoại duy nhất, cũng không thể dùng, Chu Kỳ đã móc điện thoại ra nhìn mấy chục lần.
Mỗi lần như thế hắn nhìn vào chiếc điện thoại tối đen rồi bỏ vào túi quần, lúc ấy, vẻ mặt lại càng thêm tuyệt vọng.
“Nếu như không phấn khởi…" Đường Bội nhìn ba người bọn họ, cười yếu ớt nói: “Vậy rất có thể chúng ta sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở đây."
Mặc dù giọng điệu của cô rất ung dung, thậm chí còn cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc.
“Cô Đường…" Đằng Văn Binh dừng bước.
Sắc mặt của anh ta rất không tốt, vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng: “Bọn họ, thật sự sẽ tới tìm chúng ta sao?"
Không phải anh ta không tin Đường Bội, mà là không tin…
Giới giải trí nhiều gái xinh như vậy, có lẽ lúc bạn còn ở bên cạnh thì ông lớn kia sẽ cho bạn chút tiền tài và tâm tư, bạn ngoan một chút nghe lời một chút, làm cho ông lớn vui vẻ thì ông lớn sẽ vui lòng nâng đỡ bạn…
Nhưng một khi bạn gặp nguy, trong cái giới này, chưa bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, có lẽ chỉ là thời gian một bữa cơm, nhưng đủ để người mới cười, người cũ khóc.
Thật sự bọn họ đã thấy quá nhiều.
Đường Bội đang đứng dưới một cái cây to.
Bóng của chiếc lá xanh mướt in trên mặt cô, làm cho đám người Đằng Văn Binh không nhìn rõ nét mặt của cô.
Nhưng cô đột nhiên cười với bọn họ, diệp gia quán, nụ cười kia rực rỡ vô cùng, dường như làm tăng thêm một tia sáng cho cánh rừng ẩm ướt.
“Sẽ." Cô nhàn nhạt nói.
Có lẽ là được khích lệ và trấn an, hoặc là do nụ cười của Đường Bội quá kiên định, làm cho tinh thần của bọn Đằng Văn Binh chấn động, lại tiếp tục đi theo Đường Bội, tiến về phía trước.
Khi ánh nắng chiều bắt đầu xuất hiện nơi chân trời, bọn họ đã lần nữa, từ tràn đầy hy vọng, trở nên tuyệt vọng.
Chu Kỳ thẫn thờ nhìn Đường Bội, hỏi: “Có phải lại muốn tìm một sơn động để qua đêm nữa hay không?"
“Chu Kỳ!" Đằng Văn Bình bất mãn quát hắn một tiếng, nói: “Rút lại cái thái độ bực bội của cậu đi, sự dạy dỗ hôm qua vẫn còn chưa đủ sao?"
Mặt Chu Kỳ trầm xuống, bị Đằng Văn Bình có thân phận không khác mình dạy dỗ như thế trước mặt mọi người, làm sao hắn có thể không tức giận.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản bác, đã nhìn thấy Đường Bội hai mắt sáng ngời, chợt đứng lên.
“Có tiếng người!" Cô đột nhiên đứng lên.
Mắt ba người Đằng Văn Bình sáng ngời, tranh chấp nhỏ lúc nãy không ai rảnh để ý đến.
“Bên này!" Đường Bội nói nhỏ, bước nhẹ nhàng đi về hướng phát ra âm thanh.
Dù chỉ nghe được tiếng người nhưng cũng làm cho bọn họ vô cùng vui mừng.
Nhưng người đến là kẻ thù hay là người nhà thì khó có thể xác định.
Đi qua một lùm cây rậm rạp, tiếng người càng trở nên rõ ràng.
Lần này không chỉ có Đường Bội mà nhóm người Đặng Văn Bình cũng nghe được rõ ràng.
Phía bên kia lại vang lên tiếng gọi to, rõ ràng là gọi —
“Cô Đường!"
Đằng Văn Bình bước nhanh đến bên cạnh Đường Bội, phấn khởi nói: “Mấy người đó đến tìm cô."
Đường Bội hơi ngiêng đầu, cười nói: “Có lẽ vậy."
Cô làm dấu im lặng với ba người, động tác càng cẩn thận hơn.
Đi về phía trước, những bóng người càng trở nên rõ ràng.
Đường Bội nép phía sau một cây to, nheo mắt nhìn về phía trước.
Cho đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn!
Sở Quân Việt đã một ngày một đêm chưa được chợp mắt.
Anh không thể nào tin vào tin tức được báo lại, máy bay nổ tung trên không trung!
Văn Tư Miểu không dám ngẩng đầu trước mặt anh, cho dù Sở Quân Việt không nói gì, nhưng không khí trong xe vẫn lạnh như băng.
“Tìm đi!" Như đã trôi qua một thế kỉ, Văn Tư Miểu mới nghe thấy lời nói như được phát ra từ kẽ răng của Sở Quân Việt: “Lật từng tấc đất lên cho tôi! Tìm dọc theo khu vực máy bay phát nổ!"
Anh đứng lên, nhưng quên mất mình đang ngồi trong xe.
Lần đầu tiên chủ nhân Sở gia thất thố như thế, đâm đầu vào nóc xe của mình.
Nhưng không một ai dám cười.
Không cần anh căn dặn, Lục Tử Mặc cũng đã bắt đầu tập trung người của mình.
Rất nhanh, đến cả Đường Tử Thái cũng biết chuyện này.
Luôn chú ý đến chuyện của Đường Tử Thái và Đường Bội, nên Liên Tu Cận ở thành phố S đã lâu cũng biết được tin tức.
Liên Thiên Duệ tự mình ra mặt, chủ động hỗ trợ.
Trước kia có lẽ còn suy xét đến đủ loại nguyên nhân, nay ngay đến cả tổng giám đốc tập đoàn Liên thị cũng đề nghị trợ giúp, không biết có mục đích gì hay không.
Nhưng bây giờ Sở Quân Việt làm gì còn tâm trí để ý những điều này.
Anh nhấc tay đồng ý một cách mệt mỏi.
Lần tìm kiếm này, là một ngày một đêm.
Sự thật là dọc theo khu vực máy bay nổ, bọn họ gần như lật từng tấc đất
Tài hùng thế lớn, ở thành phố S, Sở Quân Việt gần như có thể một tay che trời, anh đã vận dụng tất cả những thứ có thể sử dụng.
Mà chính anh, cũng tự mình đến đây.
Lúc Đường Bội nhìn thấy Sở Quân Việt mặc bộ đồ tây cao cấp được may thủ công, tóc hơi rối, không đeo cà vạt, diệp gia quán, áo bị cởi ba cúc trên.
Cổ áo sơ mi trắng tinh lúc này có thể nhìn thấy rõ vết bẩn.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như thế.
Vốn là lúc ở cùng với Đường Bội anh đã có nhiều biểu cảm hơn, đôi mắt cũng dịu dàng hơn, bây giờ lại lạnh như một tảng băng.
Lưng anh vẫn thẳng tắp giống như người máy, vĩnh viễn không bị khom lưng, lẳng lặng đứng ở đó.
Làm cho Đường Bội chỉ cần nhìn một cái đã bị anh hấp dẫn không thể rời mắt.
Ở cách anh không xa, là Đường Tử Thái và Liên Thiên Duệ cùng đi theo đến.
Mặt Đường Tử Thái xanh mét, cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể tin tưởng được chị mình ở bên cạnh Sở Quân Việt mà lại rơi vào nguy hiểm.
Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này!
Cậu chỉ hy vọng…
Chỉ hy vọng…
Đường Tử Thái không dám nghĩ thêm.
Lúc này nhìn thấy những người quen thuộc, diệp gia quán, mấy người Đằng Văn Bình cũng trở nên phấn khởi.
Môi của cô tự động giương lên.
“Cô Đường!" Trải qua hai ngày ở chung, lại từng sống chết có nhau, quan hệ giữa Đường Bội và Đằng Văn Bình cũng trở nên thân thiết hơn nhiều: “Bọn họ đến tìm chúng ta!"
“Ừ!" Đường Bội cười gật đầu.
Anh ta nói cũng không nhỏ, cho nên nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bọn người Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt quay đầu nhìn qua cũng vừa đúng lúc Đường Bội đi vòng từ phía sau cây đại thụ ra.
Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, vừa dầm mưa lại qua đêm trong núi, trên người đã bẩn đến không thể chịu nổi.
Hai má không còn sáng bóng như ngày thường.
Tóc cũng rối.
Nhưng nụ cười của cô vẫn quen thuộc như thế.
Đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời, anh chắc chắn rằng mình không nhận sai, nụ cười nhạt nhưng lại kiên cường đó.
Sở Quân Việt chớp mắt, tưởng rằng trước mắt chỉ là một giấc mộng đẹp.
Nhưng con bướm trong giấc mơ của anh, không giống như trước nữa, không còn chỉ cần anh chớp mắt một cái thì sẽ biến mất, sẽ không thể nào tìm được nữa.
Anh chớp mắt, Đường Bội vẫn mỉm cười đứng đó nhìn anh.
Sở Quân Việt hít một hơi thật sâu.
Anh đi về phía Đường Bội.
Nụ cười trên môi Đường Bội cũng càng thêm rõ ràng.
Ngón tay của Sở Quân Việt đã sắp có thể chạm vào mặt của Đường Bội.
Nhưng vào lúc này, lúc anh muốn ôm con bướm của mình vào lòng thì từ phía sau thân cây to lớn, một người khác lại lao ra.
Anh ta như mũi tên vọt đến bên người Đường Bội, đẩy Sở Quân Việt ra, bảo vệ công chúa của mình ở sau lưng.
“Lạc?" Đường Bội kinh ngạc nhướng mày: “Sao anh lại đến đây?"
“Anh là kỵ sĩ của công chúa, đương nhiên phải xuất hiện ngay lúc công chúa điện hạ gặp nguy hiểm." Âu Dương Lạc nhàn nhạt nói.
Nhưng anh ta vẫn nhìn Sở Quân Việt, đôi mắt xanh tựa ngọc thạch cao cấp, sắc bén rét lạnh.
“Chứ không giống vài người, khi anh ta ở bên cạnh em chỉ mang đến phiền phức và nguy hiểm cho em."
Âu Dương Lạc lại nói.
Lời nói sắc lạnh.
Không chút lưu tình.
Đâm thẳng vào tim Sở Quân Việt.
——- Hết chương 101 ——–
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu