Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp
Chương 63: Nếu vậy hãy dùng đôi tay này giết anh đi (1)
Diệp Viễn Thiếu cứng người để mặc Sở Trác Nghiêm giam giữ.
Đã có những lúc vô luận cố gắng quên hắn như thế nào, tự nhủ mình phải lạnh lùng mà đối đãi. Nhưng khi người kia sinh động bất ngờ đứng ở trước mặt, anh mới biết mình căn bản không có đủ lý trí để giữ vững tâm mình, mới biết máu thịt và trái tim vẫn đập vì hắn, quay cuồng vì hắn trong lồng ngực đến phát đau.
Diệp Viễn Thiếu chợt nhớ khoảnh khắc Sở Trác Nghiêm quay lưng bước vào cửa sân bay đi du học, cái bóng dáng ấy làm anh khổ sở không quên nổi liền muốn giãy dụa đẩy hắn ra.
"Sở Trác Nghiêm, tôi không quan tâm đến chuyện đó và tôi cũng không muốn dính dáng đến anh nữa. Tất cả kết thúc rồi. Tôi hối hận khi đó tại sao lại quen biết anh. Vui lòng tránh ra nếu không tôi sẽ gọi an ninh tới"
"Tiểu Viễn...."
"Mau buông ra!"
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của người mình nhớ nhung bao năm nay. Sở Trác Nghiêm như mất lý trí cầm tay Diệp Viễn Thiếu lại kéo về phía xe mình, đẩy anh vào ghế phụ vừa thắt dây an toàn cho anh vừa nói giọng có chút trầm xuống "Tiểu Viễn. Mặc kệ em ghét anh thế nào nhưng hiểu lầm giữa chúng ta anh không muốn nó kéo dài thêm một ngày nào nữa. Nếu có thể giữ em ở lại bên mình anh không ngại khiến em lúc này phải ghét anh.
Chiếc nhẫn em tặng anh anh - vẫn - còn - giữ.
Cho nên em hãy ngoan ngoãn một chút đi"
Sau đó vòng sang bên ghế lái nhanh chóng phóng xe đi ra khỏi tầng hầm và tiến về khu biệt thự riêng của Sở Trác Nghiêm. Còn Diệp Viễn Thiếu vẫn có chút đứng hình với những lời vừa rồi.
Tại sao chiếc nhẫn vẫn còn? Không phải hắn đã ném nó xuống sông rồi sao?
---------
Thế giới này chính là dạng người mong nhớ sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà luôn lỡ mất, còn người không muốn gặp lại sẽ ở trong một khoảnh khắc khó phòng bị mà tình cờ thấy nhau.
Nếu bỏ lỡ quá nhiều chuyện ngay từ lúc ban đầu, thì đương nhiên làm gì có chuyện tiếp theo.
Hai người này chính là trường hợp như vậy, một lần bước qua nhau, chính là lỡ hẹn 4 năm không duyên không phận. Một lần không trân trọng tình cảm, chính là tự mình ôm tổn thương khó chữa lành.
Cái cảm giác yêu một người là cảm giác kỳ diệu mà dù biết mỗi lần thấy người kia, ngực đều đau thắt lại đến không thở nổi, nhưng nó cũng làm mình thật vui vì mình biết tình yêu đó là thật.
Diệp Viễn Thiếu lúc 21 tuổi dù nổi tiếng trong trường với vẻ ngoài hoàn mỹ, khí chất thong dong đạm mạc. Nhưng với riêng Sở Trác Nghiêm anh luôn dành cho hắn một nụ cười nhẹ, một giọng nói nền nhã hơn người khác một chút nhưng cũng đủ để Sở Trác Nghiêm vui vẻ vì hắn cảm thấy mình đặc biệt.
Thật ra đối với Diệp Viến Thiếu, về chuyện yêu đương anh không hề có kinh nghiệm. Những điều anh làm, những hành động anh cư xử, tất cả đều xuất phát từ bản năng muốn yêu thương người kia.
Bất luận là mượn ông nội giúp anh một cuốn sách hắn đang tìm, hay ngẫu nhiên mua một lon nước hoa quả đúng vị hắn hay uống, đều làm Diệp Viễn Thiếu cảm thấy vui vẻ tình nguyện.
Sở Trác Nghiêm lại cho điều đó là đương nhiên, chỉ đơn thuần cho rằng Diệp Viễn Thiếu quý hắn hơn người khác một chút do lần đầu tình cờ giúp đàn em này tìm lại một chiếc nhẫn kỷ vật, nên Diệp Viễn Thiếu coi trọng mình là chuyện bình thường.
Điều bình thường đó mãi sau này mỗi khi nhớ lại Sở Trác Nghiêm đều tự trách không thôi.
Diệp Viễn Thiếu không thích thân cận người lạ về sau hắn mới biết, vì có nhiều lần bị người không quen bắt chuyện nhiệt tình khiến Diệp Viễn Thiếu nổi đoá dùng Thuỷ hệ hất tung người ta cách xa 10m bất kể nam nữ bất kể chuyện gì quan trọng.
Nhưng Diệp Viễn Thiếu lại thích đi với hắn, dành cho hắn sự quan tâm mềm mỏng mà hầu như không có ai trong mối quan hệ của cậu ấy được như vậy.
Sở Trác Nghiêm nhớ có lần hắn bị ốm đúng trời mưa bão rất to, không thể động đậy ra ngoài mua thuốc uống hay nấu ăn thì Diệp Viễn Thiếu lại đến. Có trời mới biết lúc đó hắn xúc động đến thế nào và rất tự nhiên vui mừng ôm vị cứu tinh của mình vào trong lòng. Ngay lập tức thân thể Diệp Viễn Thiếu liền cứng lại, vành tai có chút hồng hồng.
Rõ là chỉ thấp hơn Sở Trác Nghiêm 7cm mà lúc đó cả người như bé lại nằm gọn trong vòng tay ấm áp vững chãi khiến Diệp Viễn Thiếu thực muốn trầm luân. Nhận thấy nhịp độ tim đang không ổn sợ người kia nhận ra, nên Diệp Viễn Thiếu dù có chút luyến tiếc vẫn phải đẩy hắn ra giục vào nhà ăn đồ và uống thuốc mà anh vừa mua.
Biết làm sao cho dù xã hội bây giờ rất hiện đại nhưng Sở Trác Nghiêm lại thuộc tuýp người cực ghét mọi thứ liên quan đến y học nên nhà không hề có đội ngũ bác sĩ riêng cũng như thuốc thang. Cũng may hắn cực ít khi bệnh nên chẳng buồn để ý lúc mình ốm ai sẽ chăm nom.
Uống xong ống thuốc dinh dưỡng Sở Trác Nghiêm dần an ổn ngủ thiếp đi.
Diệp Viễn Thiếu vẫn ở cạnh hắn nãy giờ đợi thật lâu sau mới dám cúi xuống chạm nhẹ môi mình vào môi hắn.
Sự ấm nóng do cơn sốt lập tức lan toả trên môi Diệp Viễn Thiếu khiến anh thực không muốn dứt ra. Muốn được người này biết tình cảm của mình, về sau mỗi ngày đều có thể trao nhau cử chỉ thân mật và trầm luân trong cực hạn cảm xúc thân thể.
Nhẹ nhàng chỉnh lại chăn, Diệp Viễn Thiếu hôn nhẹ vào trán Sở Trác Nghiêm nói một câu tạm biệt sau đó khép cửa ra ngoài đi về.
Khi không gian không còn tiếng động nào nữa, người trên giường chợt mở mắt, sắc mặt có chút tái không thể tin.
Đã có những lúc vô luận cố gắng quên hắn như thế nào, tự nhủ mình phải lạnh lùng mà đối đãi. Nhưng khi người kia sinh động bất ngờ đứng ở trước mặt, anh mới biết mình căn bản không có đủ lý trí để giữ vững tâm mình, mới biết máu thịt và trái tim vẫn đập vì hắn, quay cuồng vì hắn trong lồng ngực đến phát đau.
Diệp Viễn Thiếu chợt nhớ khoảnh khắc Sở Trác Nghiêm quay lưng bước vào cửa sân bay đi du học, cái bóng dáng ấy làm anh khổ sở không quên nổi liền muốn giãy dụa đẩy hắn ra.
"Sở Trác Nghiêm, tôi không quan tâm đến chuyện đó và tôi cũng không muốn dính dáng đến anh nữa. Tất cả kết thúc rồi. Tôi hối hận khi đó tại sao lại quen biết anh. Vui lòng tránh ra nếu không tôi sẽ gọi an ninh tới"
"Tiểu Viễn...."
"Mau buông ra!"
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của người mình nhớ nhung bao năm nay. Sở Trác Nghiêm như mất lý trí cầm tay Diệp Viễn Thiếu lại kéo về phía xe mình, đẩy anh vào ghế phụ vừa thắt dây an toàn cho anh vừa nói giọng có chút trầm xuống "Tiểu Viễn. Mặc kệ em ghét anh thế nào nhưng hiểu lầm giữa chúng ta anh không muốn nó kéo dài thêm một ngày nào nữa. Nếu có thể giữ em ở lại bên mình anh không ngại khiến em lúc này phải ghét anh.
Chiếc nhẫn em tặng anh anh - vẫn - còn - giữ.
Cho nên em hãy ngoan ngoãn một chút đi"
Sau đó vòng sang bên ghế lái nhanh chóng phóng xe đi ra khỏi tầng hầm và tiến về khu biệt thự riêng của Sở Trác Nghiêm. Còn Diệp Viễn Thiếu vẫn có chút đứng hình với những lời vừa rồi.
Tại sao chiếc nhẫn vẫn còn? Không phải hắn đã ném nó xuống sông rồi sao?
---------
Thế giới này chính là dạng người mong nhớ sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà luôn lỡ mất, còn người không muốn gặp lại sẽ ở trong một khoảnh khắc khó phòng bị mà tình cờ thấy nhau.
Nếu bỏ lỡ quá nhiều chuyện ngay từ lúc ban đầu, thì đương nhiên làm gì có chuyện tiếp theo.
Hai người này chính là trường hợp như vậy, một lần bước qua nhau, chính là lỡ hẹn 4 năm không duyên không phận. Một lần không trân trọng tình cảm, chính là tự mình ôm tổn thương khó chữa lành.
Cái cảm giác yêu một người là cảm giác kỳ diệu mà dù biết mỗi lần thấy người kia, ngực đều đau thắt lại đến không thở nổi, nhưng nó cũng làm mình thật vui vì mình biết tình yêu đó là thật.
Diệp Viễn Thiếu lúc 21 tuổi dù nổi tiếng trong trường với vẻ ngoài hoàn mỹ, khí chất thong dong đạm mạc. Nhưng với riêng Sở Trác Nghiêm anh luôn dành cho hắn một nụ cười nhẹ, một giọng nói nền nhã hơn người khác một chút nhưng cũng đủ để Sở Trác Nghiêm vui vẻ vì hắn cảm thấy mình đặc biệt.
Thật ra đối với Diệp Viến Thiếu, về chuyện yêu đương anh không hề có kinh nghiệm. Những điều anh làm, những hành động anh cư xử, tất cả đều xuất phát từ bản năng muốn yêu thương người kia.
Bất luận là mượn ông nội giúp anh một cuốn sách hắn đang tìm, hay ngẫu nhiên mua một lon nước hoa quả đúng vị hắn hay uống, đều làm Diệp Viễn Thiếu cảm thấy vui vẻ tình nguyện.
Sở Trác Nghiêm lại cho điều đó là đương nhiên, chỉ đơn thuần cho rằng Diệp Viễn Thiếu quý hắn hơn người khác một chút do lần đầu tình cờ giúp đàn em này tìm lại một chiếc nhẫn kỷ vật, nên Diệp Viễn Thiếu coi trọng mình là chuyện bình thường.
Điều bình thường đó mãi sau này mỗi khi nhớ lại Sở Trác Nghiêm đều tự trách không thôi.
Diệp Viễn Thiếu không thích thân cận người lạ về sau hắn mới biết, vì có nhiều lần bị người không quen bắt chuyện nhiệt tình khiến Diệp Viễn Thiếu nổi đoá dùng Thuỷ hệ hất tung người ta cách xa 10m bất kể nam nữ bất kể chuyện gì quan trọng.
Nhưng Diệp Viễn Thiếu lại thích đi với hắn, dành cho hắn sự quan tâm mềm mỏng mà hầu như không có ai trong mối quan hệ của cậu ấy được như vậy.
Sở Trác Nghiêm nhớ có lần hắn bị ốm đúng trời mưa bão rất to, không thể động đậy ra ngoài mua thuốc uống hay nấu ăn thì Diệp Viễn Thiếu lại đến. Có trời mới biết lúc đó hắn xúc động đến thế nào và rất tự nhiên vui mừng ôm vị cứu tinh của mình vào trong lòng. Ngay lập tức thân thể Diệp Viễn Thiếu liền cứng lại, vành tai có chút hồng hồng.
Rõ là chỉ thấp hơn Sở Trác Nghiêm 7cm mà lúc đó cả người như bé lại nằm gọn trong vòng tay ấm áp vững chãi khiến Diệp Viễn Thiếu thực muốn trầm luân. Nhận thấy nhịp độ tim đang không ổn sợ người kia nhận ra, nên Diệp Viễn Thiếu dù có chút luyến tiếc vẫn phải đẩy hắn ra giục vào nhà ăn đồ và uống thuốc mà anh vừa mua.
Biết làm sao cho dù xã hội bây giờ rất hiện đại nhưng Sở Trác Nghiêm lại thuộc tuýp người cực ghét mọi thứ liên quan đến y học nên nhà không hề có đội ngũ bác sĩ riêng cũng như thuốc thang. Cũng may hắn cực ít khi bệnh nên chẳng buồn để ý lúc mình ốm ai sẽ chăm nom.
Uống xong ống thuốc dinh dưỡng Sở Trác Nghiêm dần an ổn ngủ thiếp đi.
Diệp Viễn Thiếu vẫn ở cạnh hắn nãy giờ đợi thật lâu sau mới dám cúi xuống chạm nhẹ môi mình vào môi hắn.
Sự ấm nóng do cơn sốt lập tức lan toả trên môi Diệp Viễn Thiếu khiến anh thực không muốn dứt ra. Muốn được người này biết tình cảm của mình, về sau mỗi ngày đều có thể trao nhau cử chỉ thân mật và trầm luân trong cực hạn cảm xúc thân thể.
Nhẹ nhàng chỉnh lại chăn, Diệp Viễn Thiếu hôn nhẹ vào trán Sở Trác Nghiêm nói một câu tạm biệt sau đó khép cửa ra ngoài đi về.
Khi không gian không còn tiếng động nào nữa, người trên giường chợt mở mắt, sắc mặt có chút tái không thể tin.
Tác giả :
Jenny