Trùng Sinh Nữ Phụ Cặn Bã
Chương 26: Đẩy hoàng thượng xuống nước
Edit:ngocthuybachdang.
"Này... Không ổn không ổn." Giọng nói kiên định bất khuất, phá lệ cố chấp.
Lâm Nghiên càng không biết, lúc hắn nhìn đến vết sẹo trên mặt nàng, trong lòng là thương hại, nhưng là... Trong mắt nàng lại toát ra thần sắc như là xem hôn quân.
Cho nên, Sở Duy Ngọc ở trong mắt nàng, luôn luôn là hình tượng hôn quân tàn bạo háo sắc. Nàng thật đúng là bản lĩnh, quả nhiên không thể đối đãi như những con dân khác.
Lửa giận không hiểu bùng lên, ánh mắt Sở Duy Ngọc vốn chính là âm trầm giờ độ ấm đột nhiên giáng xuống.
"Này..." Thần Phi gặp tình huống bất thình lình, không biết như thế nào giải vây, lại càng không biết Hoàng đế trong ngày thường hiền lành ôn nhu, dấu diếm thần sắc, thế nào liền bỗng nhiên lạnh lùng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thế khó xử là lúc, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng nhắc nhở Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên gặp không khí xấu hổ, lại ngẩng đầu nhìn thấy Thần Phi không ngừng nháy máy với bản thân, tưởng ám chỉ bản thân nhanh chút đi, nhận tín hiệu, nàng liền té chạy ra Kỳ Vân điện.
Sở Duy Ngọc một chút nhẫn nại cuối cùng cũng đã hết, chờ nàng có thể chân chính ý thức được bản thân sai ở đâu, cũng không tưởng, lúc này không chút do dự phủi mông đi rồi?
"Bãi giá hồi cung!" Vài giây sau, rõ ràng nghe thấy thanh âm của Hoàng đế có chút nghiến răng nghiến lợi, tiểu thái giám sờ không rõ tính tình Thiên Tử, sợ tới mức run lên một chút, lập tức đi theo phía sau Sở Duy Ngọc, thần sắc hốt hoảng xuất cung rồi.
Thần Phi trong lúc nhất thời nơi nào có thể phản ứng kịp, chỉ phải đuổi theo phía sau hoàng thượng, mang theo âm rung nói, "Nô tì cung tiễn hoàng thượng ~ "
"Hoàng... Hoàng thượng, ngài muốn đi đâu?" Ra Kỳ Vân điện, Sở Duy Ngọc cũng không có trực tiếp về chỗ ở Dưỡng Tâm điện, mà là sải bước đi về phía Ngự Hoa Viên.
Thêm sắc trời tối, tiểu thái giám cho dù lại sợ hãi, cũng nhịn không được nhắc nhở hoàng thượng.
Sở Duy Ngọc lửa giận không chỗ phát tác, trong đầu lại không ngừng hiện ra đôi mắt sáng long lanh đầy khinh miệt của Lâm Nghiên, càng thêm buồn bực.
Vốn định đi Ngự Hoa Viên giải buồn, cũng không tưởng, trong bóng đêm thấy được một bóng dáng chạy tán loạn.
Mà thân hình kia trong nháy mắt giằng co với hắn, liền quay đầu bỏ chạy.
"Đứng lại!" Đế Vương trời sinh thanh âm uy nghiêm, làm Lâm Nghiên cẳng chân run lên, không cốt khí đứng ở nơi đó.
Đạp phá thiết hài vô mịch xử ( tìm mòn gót giày mà không thấy), rốt cục lần này bắt được nàng, liền sẽ không tha nàng nữa. Cho dù nàng lại đau khổ cầu xin.
Một chút cười ngoan, vô ý phác họa ở trên sắc mặt của Sở Duy Ngọc.
Lâm Nghiên sinh không thể luyến nhìn trời, nàng quên bản thân là người mù đường! Lúc đến Kỳ Vân điện, tiểu thái giám liền dẫn nàng lòng vòng dạo quanh, nàng nhớ được là đi qua khu vườn hoa, bản thân thế nào tiến vào liền ra không được rồi hả? Hoàng cung cấu tạo không cần phức tạp hố cha được không. Lúc này tìm không thấy đường về liền thôi, còn gặp Hoàng đế phúc hắc, người trước còn giả bộ để giữ hình tượng của bản thân, người sau còn không biết có phải hay không trực tiếp giết nàng diệt khẩu.
"Ngươi... Ngươi thế nào còn ở trong cung?" Tiểu thái giám phía sau Hoàng đế híp mắt nhìn hồi lâu, cũng nhìn ra bóng lưng kia là Lâm Nghiên, thấp giọng khiển trách.
"Ta... Đi ngang qua, bây giờ đi." Lâm Nghiên bất cứ giá nào , lại chuẩn bị chạy đi.
"Quay lại ~" Sở Duy Ngọc nhìn ra tâm tư của nàng, hừ lạnh một tiếng, phát ra mệnh lệnh làm cho không người nào có thể kháng cự.
Đây chính là hoàng thượng, ai, không nghe lời hắn, bản thân có phải sẽ bị loạn côn đánh chết hay không, biểu tình anh dũng hy sinh đi về phía hắn.
Sở Duy Ngọc thoáng vừa lòng xem nàng khó được nghe lời một lần, lúc nhìn thấy biểu cảm của nàng sắc mặt lại đen thùi một mảnh, nàng này bộ dáng, bản thân chẳng lẽ có thể ăn nàng.
"Hoàng... Hoàng thượng." Càng tiếp cận hắn, Lâm Nghiên càng cảm thấy hô hấp không thuận, Sở Duy Ngọc trên người có mùi rất khác biệt. Cho dù mùi hoa cũng khó che lấp, mà khí chất hồn nhiên thiên thành của hắn, càng làm cho bậc phàm nhân như nàng không dám cùng hắn thở chung bầu không khí.
"Ngẩng đầu xem trẫm." Sở Duy Ngọc thấy tư thế đánh chết không nhìn hắn, trong lòng không khỏi châm chọc, bình sinh lần đầu tiên cùng người khác trao đổi, cần dựa vào mệnh lệnh, làm nàng ngẩng đầu liền khó như vậy?
Thịnh truyền Trường Nghi Hoàng đế hiền lành, đối người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Lâm Nghiên nghe xong, cảm thấy, quả nhiên Hoàng đế chính là tổng giám đốc bá đạo ở hiện đại, ngay cả nói chuyện với người khác đều tràn đầy nội tiết tố.
Nhưng nàng chẳng phải nữ chủ trong tiểu thuyết ngôn tình, nhiều nhất là một nữ phục độc ác, hơn nữa... Là một nữ phụ mặt bị hủy đi, mà loại kịch tình khoa trương lại giả tạo, cũng không chắc sẽ dừng ở trên đầu nàng.
Lâm Nghiên nghi hoặc, đã là nữ phụ, không phải hẳn là giả vờ kháng cự sao. Dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.
Sở Duy Ngọc không nghĩ tới nàng sẽ không đùa giỡn tiểu xiếc, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cho nên... Lúc Lâm Nghiên thật sự không biết sợ ngẩng đầu, bản thân lại bị ánh mắt trong trẻo đột nhiên sấn tới của nàng làm cho kinh diễm. Dưới ánh trăng, trong ánh mắt nàng như là có hàng vạn ngôi sao ánh vào, cho dù lạnh nhạt như hắn, cũng có trong nháy mắt hoảng hốt cùng hỗn loạn.
Vốn, Lâm Nghiên là chuẩn bị không có sợ hãi, không có chột dạ để nói bản thân quá ngu xuẩn.
Cũng không nghĩ, khoảng khắc giằng co với ánh mắt xinh đẹp mà thâm thúy của thánh thượng lại sinh ra một loại yên tĩnh cùng kích động.
Này... Hiện tại hắn ánh mắt mê ly là cái gì quỷ? Lâm Nghiên khẩn trương nuốt từng ngụm nước miếng.
Sở Duy Ngọc rốt cục ý thức được bản thân luống cuống, nhưng là cho dù là như thế này, hắn vẫn là luyến tiếc dời ánh mắt, le.quy.don.cm chỉ cảm thấy ánh mắt gắt gao đó giống như gây cho hắn một loại cảm thụ trước nay chưa từng có, làm hắn không thể tự chủ.
Trước mắt nữ tử...
Cho nên nói, lần thứ ba Lâm Nghiên gặp Hoàng đế, Hoàng đế rõ ràng đối nàng thiên vị , hơn nữa giống như còn sinh ra cảm giác nhàn nhạt không thể miêu tả.
Chỉ tiếc, loại tình cảnh này chỉ giằng co hai giây, liền lại biến thành ác mộng của Sở Duy Ngọc, thậm chí làm hắn phủ định bản thân trong nháy mắt có được ý niệm điên cuồng, triệt để phải đem Lâm Nghiên sung quân biên cương.
Bởi vì Lâm Nghiên đẩy hắn vào trong sông , trời đông giá rét.
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, trong giây phút Lâm Nghiên nhìn hoàng thượng xuất thần, hoàng thượng càng lúc càng dựa qua đây là chuyện gì xảy ra, dư quang thấy trên cây liễu phía sau lưng Hoàng đế, một con rắn lục đang uốn lượn chính vận sức chờ phát động, bỗng nhiên hướng tới gáy của hắn mà tập kích.
Bản năng, Lâm Nghiên đẩy ngã hắn, lại chưa từng chú ý, Hoàng đế cùng nàng đang đứng ở bên cạnh bờ sông.
Cho nên, này đẩy không quan trọng, lực đạo đột nhiên, hơn nữa Hoàng đế lại thất thần, trong thời khắc đông xuân giao tế, gió lạnh thấu xương. Sở Duy Ngọc long thể tôn quý vô cùng, liền bị kẻ mãng phu như Lâm Nghiên đẩy xuống sông.
"A ~~ hoàng thượng!" Theo một tiếng phù phù ngocthuy/le/quy/don vĩ đại bọt nước tung tóe văng lên , bên cạnh tiểu thái giám thét chói tai.
"Mau tới, người đến cứu giá, có thích khách ~ "
"Ta..." Lâm Nghiên hảo tâm làm chuyện xấu, thấy hắn ngã xuống trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, hoa dung thất sắc.
Tiểu thái giám sợ tới mức cả người run run hô to kêu gọi quần chúng.
"Đừng kêu! Đừng kêu!"
"Này... Không ổn không ổn." Giọng nói kiên định bất khuất, phá lệ cố chấp.
Lâm Nghiên càng không biết, lúc hắn nhìn đến vết sẹo trên mặt nàng, trong lòng là thương hại, nhưng là... Trong mắt nàng lại toát ra thần sắc như là xem hôn quân.
Cho nên, Sở Duy Ngọc ở trong mắt nàng, luôn luôn là hình tượng hôn quân tàn bạo háo sắc. Nàng thật đúng là bản lĩnh, quả nhiên không thể đối đãi như những con dân khác.
Lửa giận không hiểu bùng lên, ánh mắt Sở Duy Ngọc vốn chính là âm trầm giờ độ ấm đột nhiên giáng xuống.
"Này..." Thần Phi gặp tình huống bất thình lình, không biết như thế nào giải vây, lại càng không biết Hoàng đế trong ngày thường hiền lành ôn nhu, dấu diếm thần sắc, thế nào liền bỗng nhiên lạnh lùng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thế khó xử là lúc, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng nhắc nhở Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên gặp không khí xấu hổ, lại ngẩng đầu nhìn thấy Thần Phi không ngừng nháy máy với bản thân, tưởng ám chỉ bản thân nhanh chút đi, nhận tín hiệu, nàng liền té chạy ra Kỳ Vân điện.
Sở Duy Ngọc một chút nhẫn nại cuối cùng cũng đã hết, chờ nàng có thể chân chính ý thức được bản thân sai ở đâu, cũng không tưởng, lúc này không chút do dự phủi mông đi rồi?
"Bãi giá hồi cung!" Vài giây sau, rõ ràng nghe thấy thanh âm của Hoàng đế có chút nghiến răng nghiến lợi, tiểu thái giám sờ không rõ tính tình Thiên Tử, sợ tới mức run lên một chút, lập tức đi theo phía sau Sở Duy Ngọc, thần sắc hốt hoảng xuất cung rồi.
Thần Phi trong lúc nhất thời nơi nào có thể phản ứng kịp, chỉ phải đuổi theo phía sau hoàng thượng, mang theo âm rung nói, "Nô tì cung tiễn hoàng thượng ~ "
"Hoàng... Hoàng thượng, ngài muốn đi đâu?" Ra Kỳ Vân điện, Sở Duy Ngọc cũng không có trực tiếp về chỗ ở Dưỡng Tâm điện, mà là sải bước đi về phía Ngự Hoa Viên.
Thêm sắc trời tối, tiểu thái giám cho dù lại sợ hãi, cũng nhịn không được nhắc nhở hoàng thượng.
Sở Duy Ngọc lửa giận không chỗ phát tác, trong đầu lại không ngừng hiện ra đôi mắt sáng long lanh đầy khinh miệt của Lâm Nghiên, càng thêm buồn bực.
Vốn định đi Ngự Hoa Viên giải buồn, cũng không tưởng, trong bóng đêm thấy được một bóng dáng chạy tán loạn.
Mà thân hình kia trong nháy mắt giằng co với hắn, liền quay đầu bỏ chạy.
"Đứng lại!" Đế Vương trời sinh thanh âm uy nghiêm, làm Lâm Nghiên cẳng chân run lên, không cốt khí đứng ở nơi đó.
Đạp phá thiết hài vô mịch xử ( tìm mòn gót giày mà không thấy), rốt cục lần này bắt được nàng, liền sẽ không tha nàng nữa. Cho dù nàng lại đau khổ cầu xin.
Một chút cười ngoan, vô ý phác họa ở trên sắc mặt của Sở Duy Ngọc.
Lâm Nghiên sinh không thể luyến nhìn trời, nàng quên bản thân là người mù đường! Lúc đến Kỳ Vân điện, tiểu thái giám liền dẫn nàng lòng vòng dạo quanh, nàng nhớ được là đi qua khu vườn hoa, bản thân thế nào tiến vào liền ra không được rồi hả? Hoàng cung cấu tạo không cần phức tạp hố cha được không. Lúc này tìm không thấy đường về liền thôi, còn gặp Hoàng đế phúc hắc, người trước còn giả bộ để giữ hình tượng của bản thân, người sau còn không biết có phải hay không trực tiếp giết nàng diệt khẩu.
"Ngươi... Ngươi thế nào còn ở trong cung?" Tiểu thái giám phía sau Hoàng đế híp mắt nhìn hồi lâu, cũng nhìn ra bóng lưng kia là Lâm Nghiên, thấp giọng khiển trách.
"Ta... Đi ngang qua, bây giờ đi." Lâm Nghiên bất cứ giá nào , lại chuẩn bị chạy đi.
"Quay lại ~" Sở Duy Ngọc nhìn ra tâm tư của nàng, hừ lạnh một tiếng, phát ra mệnh lệnh làm cho không người nào có thể kháng cự.
Đây chính là hoàng thượng, ai, không nghe lời hắn, bản thân có phải sẽ bị loạn côn đánh chết hay không, biểu tình anh dũng hy sinh đi về phía hắn.
Sở Duy Ngọc thoáng vừa lòng xem nàng khó được nghe lời một lần, lúc nhìn thấy biểu cảm của nàng sắc mặt lại đen thùi một mảnh, nàng này bộ dáng, bản thân chẳng lẽ có thể ăn nàng.
"Hoàng... Hoàng thượng." Càng tiếp cận hắn, Lâm Nghiên càng cảm thấy hô hấp không thuận, Sở Duy Ngọc trên người có mùi rất khác biệt. Cho dù mùi hoa cũng khó che lấp, mà khí chất hồn nhiên thiên thành của hắn, càng làm cho bậc phàm nhân như nàng không dám cùng hắn thở chung bầu không khí.
"Ngẩng đầu xem trẫm." Sở Duy Ngọc thấy tư thế đánh chết không nhìn hắn, trong lòng không khỏi châm chọc, bình sinh lần đầu tiên cùng người khác trao đổi, cần dựa vào mệnh lệnh, làm nàng ngẩng đầu liền khó như vậy?
Thịnh truyền Trường Nghi Hoàng đế hiền lành, đối người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Lâm Nghiên nghe xong, cảm thấy, quả nhiên Hoàng đế chính là tổng giám đốc bá đạo ở hiện đại, ngay cả nói chuyện với người khác đều tràn đầy nội tiết tố.
Nhưng nàng chẳng phải nữ chủ trong tiểu thuyết ngôn tình, nhiều nhất là một nữ phục độc ác, hơn nữa... Là một nữ phụ mặt bị hủy đi, mà loại kịch tình khoa trương lại giả tạo, cũng không chắc sẽ dừng ở trên đầu nàng.
Lâm Nghiên nghi hoặc, đã là nữ phụ, không phải hẳn là giả vờ kháng cự sao. Dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.
Sở Duy Ngọc không nghĩ tới nàng sẽ không đùa giỡn tiểu xiếc, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cho nên... Lúc Lâm Nghiên thật sự không biết sợ ngẩng đầu, bản thân lại bị ánh mắt trong trẻo đột nhiên sấn tới của nàng làm cho kinh diễm. Dưới ánh trăng, trong ánh mắt nàng như là có hàng vạn ngôi sao ánh vào, cho dù lạnh nhạt như hắn, cũng có trong nháy mắt hoảng hốt cùng hỗn loạn.
Vốn, Lâm Nghiên là chuẩn bị không có sợ hãi, không có chột dạ để nói bản thân quá ngu xuẩn.
Cũng không nghĩ, khoảng khắc giằng co với ánh mắt xinh đẹp mà thâm thúy của thánh thượng lại sinh ra một loại yên tĩnh cùng kích động.
Này... Hiện tại hắn ánh mắt mê ly là cái gì quỷ? Lâm Nghiên khẩn trương nuốt từng ngụm nước miếng.
Sở Duy Ngọc rốt cục ý thức được bản thân luống cuống, nhưng là cho dù là như thế này, hắn vẫn là luyến tiếc dời ánh mắt, le.quy.don.cm chỉ cảm thấy ánh mắt gắt gao đó giống như gây cho hắn một loại cảm thụ trước nay chưa từng có, làm hắn không thể tự chủ.
Trước mắt nữ tử...
Cho nên nói, lần thứ ba Lâm Nghiên gặp Hoàng đế, Hoàng đế rõ ràng đối nàng thiên vị , hơn nữa giống như còn sinh ra cảm giác nhàn nhạt không thể miêu tả.
Chỉ tiếc, loại tình cảnh này chỉ giằng co hai giây, liền lại biến thành ác mộng của Sở Duy Ngọc, thậm chí làm hắn phủ định bản thân trong nháy mắt có được ý niệm điên cuồng, triệt để phải đem Lâm Nghiên sung quân biên cương.
Bởi vì Lâm Nghiên đẩy hắn vào trong sông , trời đông giá rét.
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, trong giây phút Lâm Nghiên nhìn hoàng thượng xuất thần, hoàng thượng càng lúc càng dựa qua đây là chuyện gì xảy ra, dư quang thấy trên cây liễu phía sau lưng Hoàng đế, một con rắn lục đang uốn lượn chính vận sức chờ phát động, bỗng nhiên hướng tới gáy của hắn mà tập kích.
Bản năng, Lâm Nghiên đẩy ngã hắn, lại chưa từng chú ý, Hoàng đế cùng nàng đang đứng ở bên cạnh bờ sông.
Cho nên, này đẩy không quan trọng, lực đạo đột nhiên, hơn nữa Hoàng đế lại thất thần, trong thời khắc đông xuân giao tế, gió lạnh thấu xương. Sở Duy Ngọc long thể tôn quý vô cùng, liền bị kẻ mãng phu như Lâm Nghiên đẩy xuống sông.
"A ~~ hoàng thượng!" Theo một tiếng phù phù ngocthuy/le/quy/don vĩ đại bọt nước tung tóe văng lên , bên cạnh tiểu thái giám thét chói tai.
"Mau tới, người đến cứu giá, có thích khách ~ "
"Ta..." Lâm Nghiên hảo tâm làm chuyện xấu, thấy hắn ngã xuống trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, hoa dung thất sắc.
Tiểu thái giám sợ tới mức cả người run run hô to kêu gọi quần chúng.
"Đừng kêu! Đừng kêu!"
Tác giả :
Cửu Cung Liên