Trùng Sinh Nông Phu
Chương 45: Đánh nhau
Nhà Trương Thanh Thạch mua bò, ở trong thôn chính là việc đại sự, bởi vì người trong thôn nuôi bò không nhiều lắm, người có thể nuôi bò đều là ngày trôi qua không kém người ta. Bò tuy đáng giá, nhưng là nếu như khẽ cắn răng người trong thôn mua nổi cũng sẽ không chỉ vài hộ như vậy, rất ít người mua bò là vì mua bò dễ nuôi bò khó, bò không phải chỉ ăn cỏ là được, ăn uống cũng khó khăn như nuôi một đứa bé, hơn nữa bò dễ dàng ngã bệnh, vừa nhuốm bệnh, bạc bỏ ra sẽ như bỏ sông bỏ biển vậy, chỉ cần nghĩ đến những thứ này, người nguyện ý mua bò ít lại càng ít, mọi người tình nguyện ngày mùa tốn ít tiền đi thuê bò nhà người ta còn hơn. Hiện tại nhà Trương Thanh Thạch mua bò, này không chỉ là giải thích rõ nhà hắn trôi qua hảo, còn để cho mọi người lại thấy được một cơ hội mượn bò.
Đoạn đường này Trương Thanh Thạch đánh xe bò trở lại gặp được người đi qua sẽ sờ sờ đầu bò, sau đó cười nói về sau sẽ tìm đến hắn thuê bò.
Trương Thanh Thạch cười đáp ứng, cuối cùng đánh xe bò mang theo nương tử chúng nữ nhi đến nhà.
"Ơ! Bò này thật đúng là hảo, đây là Thanh Thạch ngươi mua về a?"
Quách gia lão phu nhân đang ngồi dưới đại thụ ở cửa, thấy Trương Thanh Thạch đánh xe bò đến lập tức chào hỏi. Bà thật đặc biệt cảm tạ Trương Thanh Thạch đem hàng xóm cũ đổi đi, nếu không thì bà lấy ở đâu ra ngày thanh tĩnh như bây giờ? Trước kia bà vừa ra khỏi cửa thì phải cùng Lô gia lão phu nhân mắng nhau, bọn tiểu bối Lô gia không thể mắng chửi bà cũng sẽ cho bà mặt lạnh, bà phiền lắm, đâu nguyện ý ngồi ở chỗ này ngắm phong cảnh? Hiện tại tốt rồi, bà ngày ngày đi ra dưới đại thụ ngồi, phía tây xa xa là Dã Tây dốc, phía trước là ruộng lúa, phía đông một dãy nhà nối thẳng cửa thôn, thật sự là ngày có bao nhiêu tươi đẹp. Bà sao có thể không thích người một nhà Trương Thanh Thạch đây? Chỉ cần vừa thấy được người nhà bọn họ, nụ cười trên mặt sẽ không bao giờ tắt, hiện tại nhìn đến bọn họ ngồi xe bò trở lại lại càng cười nhiều hơn.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Đúng vậy, Quách đại nương, đây là bò nhà chúng ta mới vừa mua về, về sau nếu là có chỗ cần dùng bò đừng khách khí a."
Người Quách gia đều không phải là người thích chiếm tiện nghi, Trương Thanh Thạch cũng không sợ nói lời này Quách gia sẽ đến sai sử bò của hắn liên tu bất tận. Lời nói khách khí với láng giềng lúc nào cũng làm cho người thích nghe, nhà hắn trừ hắn và một phòng nữ quyến ra nhất định phải giao hảo tốt với láng giềng.
Quách lão phu nhân nghe lời này thật cao hứng, nói: "Này thật tốt, về sau dùng bò có thể dễ dàng hơn. Ngươi yên tâm, không dùng không!"
Nhị Hoa cười hì hì nói: "Quách nãi nãi, vậy ta muốn thay Tiểu Hoàng nhà ta cám ơn ngài a! Đến lúc đó lương thực của nó càng nhiều!"
"Tiểu hoàng? Là con bò này? Ngươi nha đầu kia thật đúng là biết pha trò!"
Quách lão phu nhân chỉ Nhị Hoa ha ha cười, bà nghĩ nhà Thanh Thạch này ba nha đầu lớn lên thật là tốt, vốn dĩ cảm thấy Đại Hoa quá nhu nhược, Nhị Hoa quá đanh đá, Tiểu Hoa gầy yếu, hiện tại vừa nhìn Đại Hoa cũng không nhu nhược , ôn nhu như vậy mà hào phóng, Nhị Hoa cũng không thấy cay cú như vậy, mà là lanh lợi. Tiểu Hoa cũng không giống hài tử bệnh dưỡng không lớn. Trong lòng bà nghĩ nhờ có Trương Bà Tử phân nhà Thanh Thạch ra, nếu không thì người một nhà sao có thể qua tốt như vậy? Lại còn trở thành hàng xóm của mình, để cho nhà mình trải qua ngày thanh tĩnh? Chuyện Trương Bà Tử đời này làm tốt nhất chính là chuyện này!
Cùng Quách lão phu nhân nói vài câu, Trương Thanh Thạch đem bò dắt vào sân nhỏ.
Quách lão phu nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Hổ Tử vừa rồi có tới, thấy nhà các ngươi không có người lại đi ."
Nhị Hoa nói: "Cũng không biết Hổ Tử đến làm cái gì, cha, con đi tìm hắn, xem hắn có chuyện gì a!"
Nhị Hoa nói xong cũng chạy, áo nhỏ hồng nhạt như một đóa hoa đào theo gió mà đi, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Trương Thanh Thạch nhìn không có lên tiếng, trong lòng lại nghĩ nha đầu kia, vừa nghe đến tên Hổ Tử đã bỏ chạy nhanh như vậy, hiện tại nhỏ như vậy mà đã thế, về sau lớn chút nữa sớm muộn bị lừa chạy a, ngẫm lại lòng thật chua.
Đại Hoa hết lần này tới lần khác lại vào lúc này cấp Trương Thanh Thạch thêm một kích, nàng đi đến trước mặt hắn, cầm trong tay một cái giỏ, ôn nhu cười nói: "Cha, con đi nhà Phượng bá phụ tặng đồ. Phượng bá nương nói Phượng Đoan ca xế chiều hôm nay không có lớp, con muốn mau đi đem thịt này đưa qua, nói không chừng có thể kịp buổi trưa để Phượng bá nương nấu, Phượng Đoan ca cũng có thể buổi trưa được ăn thịt. Phượng bá nương nói Phượng Đoan ca thích ăn thịt kho tàu! Ca ấy đọc sách tốn sức, ăn thịt sẽ bổ não!"
Trương Thanh Thạch gật đầu nhẹ, phất phất tay, trong lòng nghĩ Đại Hoa mở miệng ngậm miệng "Phượng Đoan ca", còn muốn để cho hắn ta (PĐ) sớm được ăn thịt! Lúc trước hắn như thế nào lại không nghĩ tới Phượng Đoan tiểu tử kia tuổi gần với đại nữ nhi của hắn như vậy chứ? Đừng có nói giống như Nhị Hoa và Hổ Tử lại làm một đôi thanh mai trúc mã đi? Trương Thanh Thạch nhìn Đại Hoa nửa năm qua giống như cành liễu trong gió xuân, vóc người mảnh mai, có một loại cảm giác con gái lớn không giữ được.
"Tiểu bảo bối a, vẫn là con ngoan ngoãn nhất."
Trương Thanh Thạch ôm lấy Tiểu Hoa ngoan ngoãn đứng ở một bên, nghĩ may mà tiểu nữ nhi còn nhỏ, hắn không cần lo lắng thoáng cái chúng nữ nhi đều chạy hết.
Tiểu Hoa vuốt cái mũi nhỏ, nhỏ giọng nói với Trương Thanh Thạch: "Phụ thân, con có thể đi tìm Trọng Cử ca ca chơi không? Vừa rồi lúc trở lại con nhìn thấy Trọng Cử ca ca."
Trương Thanh Thạch mặt đen lại, nghĩ tiên sinh dạy học tại sao một người hai người đều lười như vậy? Vì cái gì cho học sinh nghỉ hết đây? Còn đặt ở một ngày?!
Trương Thanh Thạch nói với Tiểu Hoa: "Nữ nhi ngoan, hôm nay cha mua cho con con heo gỗ nhỏ chơi rất vui, con với cha đi chơi heo gỗ nhỏ đi! Trọng Cử còn phải ăn cơm, lúc này đi tìm hắn không tốt."
Tiểu Hoa gật gật đầu, nghe được cha muốn cùng bé chơi đùa, bé lập tức quên ngay chuyện muốn đi ra ngoài tìm Trọng Cử chơi.
Trương Thanh Thạch trong lòng nhẹ một hơi, nghĩ hoàn hảo còn có một khuê nữ dễ gạt gẫm, hắn đang suy nghĩ có nên hay không đem tiểu nữ nhi dưỡng thành nữ hài tử được chiều chuộng, vẫn là đừng dưỡng thành tính tình như Nhị Hoa. Vẫn là nữ nhi ngoan ngoãn mới tốt, nữ nhi ngoan sẽ ở với cha.
Tuyết nương thấy Trương Thanh Thạch thở dài, nghĩ hắn đây là làm sao? Chờ nghe Trương Thanh Thạch nói nguyên nhân, nàng cười đến đứng thẳng lên không được. Nàng nghĩ cha bọn nhỏ đây cũng quá đau khuê nữ. Có điều như vậy cũng tốt, đau khuê nữ so với không đau tốt hơn. Nghe hắn vừa nói như vậy, nàng cũng bắt đầu chú ý đến đại nữ nhi, nhị nữ nhi nghĩ Phượng Đoan và Hổ Tử cũng không tệ a, nhìn thêm vài năm, nếu như có thể đến lúc đó có hai con rể như vậy nàng cũng yên tâm, ở cùng thôn xóm cũng không sợ cách chúng nữ nhi khá xa, cho dù không có con trai cũng không lo lắng.
Buổi chiều Trương Thanh Thạch mang theo Tuyết nương, Nhị Hoa cùng đi ra ngoài đốn củi cắt cỏ, Đại Hoa ở nhà trông Tiểu Hoa.
Buổi tối người một nhà ăn cơm thật sớm, sau đó ngồi ở bên ngoài tán gẫu trong chốc lát, ở dưới đèn lại làm việc trong chốc lát, sau đó đi ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai lại là một ngày bận rộn, người một nhà phân công rõ ràng các việc có liên quan.
Trương Thanh Thạch ra ngoài nấu nước, đứng cạnh giếng cùng người nói chuyện phiếm.
Lý Bảo Hòa cũng đúng lúc đến nấu nước, nhìn thấy Trương Thanh Thạch lập tức tiến đến cạnh hắn, nhỏ giọng cùng hắn nói chuyện.
"Tối ngày hôm qua đệ muội ngươi mang theo Tam đệ đi nhà Lý quả phụ đánh nhau, ngươi biết hay không? Đánh được thật náo nhiệt, đệ muội ngươi đẩycon trai Lý quả phụ một cái, kết quả thật trùng hợp, đẩy tới trên khung cửa, kêu Phượng lang trung đi xem, đi qua cửa nhà chúng ta ta mới biết được."
"Vì sự tình gì a? Bọn họ đêm tối đi nhà quả phụ nháo, cũng không sợ người thuyết tam đạo tứ?"
Trương Thanh Thạch nghĩ đây cũng quá mức rồi, có điều nghĩ tới có thể bức hai người Trương Thanh Ngọc đến mức này, Lý quả phụ không chừng làm ra chuyện gì rồi. Nghĩ đến ngày hôm qua Lý quả phụ vẫn cùng Đỗ Quyên Hồng ngồi trên một chiếc xe bò bình an vô sự, nói như thế nào đánh tới cửa liền đánh tới cửa vậy? Ngày hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lý Bảo Hòa nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ngươi ngày hôm qua mua xe bò tự về, không có ngồi xe Lý chính trở lại, nếu không thì ngươi có thể sớm biết được chuyện này. Nghe nói tẩu tử Đỗ Quyên Hồng chết, là bị Lý quả phụ làm cho tức chết!"
Đoạn đường này Trương Thanh Thạch đánh xe bò trở lại gặp được người đi qua sẽ sờ sờ đầu bò, sau đó cười nói về sau sẽ tìm đến hắn thuê bò.
Trương Thanh Thạch cười đáp ứng, cuối cùng đánh xe bò mang theo nương tử chúng nữ nhi đến nhà.
"Ơ! Bò này thật đúng là hảo, đây là Thanh Thạch ngươi mua về a?"
Quách gia lão phu nhân đang ngồi dưới đại thụ ở cửa, thấy Trương Thanh Thạch đánh xe bò đến lập tức chào hỏi. Bà thật đặc biệt cảm tạ Trương Thanh Thạch đem hàng xóm cũ đổi đi, nếu không thì bà lấy ở đâu ra ngày thanh tĩnh như bây giờ? Trước kia bà vừa ra khỏi cửa thì phải cùng Lô gia lão phu nhân mắng nhau, bọn tiểu bối Lô gia không thể mắng chửi bà cũng sẽ cho bà mặt lạnh, bà phiền lắm, đâu nguyện ý ngồi ở chỗ này ngắm phong cảnh? Hiện tại tốt rồi, bà ngày ngày đi ra dưới đại thụ ngồi, phía tây xa xa là Dã Tây dốc, phía trước là ruộng lúa, phía đông một dãy nhà nối thẳng cửa thôn, thật sự là ngày có bao nhiêu tươi đẹp. Bà sao có thể không thích người một nhà Trương Thanh Thạch đây? Chỉ cần vừa thấy được người nhà bọn họ, nụ cười trên mặt sẽ không bao giờ tắt, hiện tại nhìn đến bọn họ ngồi xe bò trở lại lại càng cười nhiều hơn.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Đúng vậy, Quách đại nương, đây là bò nhà chúng ta mới vừa mua về, về sau nếu là có chỗ cần dùng bò đừng khách khí a."
Người Quách gia đều không phải là người thích chiếm tiện nghi, Trương Thanh Thạch cũng không sợ nói lời này Quách gia sẽ đến sai sử bò của hắn liên tu bất tận. Lời nói khách khí với láng giềng lúc nào cũng làm cho người thích nghe, nhà hắn trừ hắn và một phòng nữ quyến ra nhất định phải giao hảo tốt với láng giềng.
Quách lão phu nhân nghe lời này thật cao hứng, nói: "Này thật tốt, về sau dùng bò có thể dễ dàng hơn. Ngươi yên tâm, không dùng không!"
Nhị Hoa cười hì hì nói: "Quách nãi nãi, vậy ta muốn thay Tiểu Hoàng nhà ta cám ơn ngài a! Đến lúc đó lương thực của nó càng nhiều!"
"Tiểu hoàng? Là con bò này? Ngươi nha đầu kia thật đúng là biết pha trò!"
Quách lão phu nhân chỉ Nhị Hoa ha ha cười, bà nghĩ nhà Thanh Thạch này ba nha đầu lớn lên thật là tốt, vốn dĩ cảm thấy Đại Hoa quá nhu nhược, Nhị Hoa quá đanh đá, Tiểu Hoa gầy yếu, hiện tại vừa nhìn Đại Hoa cũng không nhu nhược , ôn nhu như vậy mà hào phóng, Nhị Hoa cũng không thấy cay cú như vậy, mà là lanh lợi. Tiểu Hoa cũng không giống hài tử bệnh dưỡng không lớn. Trong lòng bà nghĩ nhờ có Trương Bà Tử phân nhà Thanh Thạch ra, nếu không thì người một nhà sao có thể qua tốt như vậy? Lại còn trở thành hàng xóm của mình, để cho nhà mình trải qua ngày thanh tĩnh? Chuyện Trương Bà Tử đời này làm tốt nhất chính là chuyện này!
Cùng Quách lão phu nhân nói vài câu, Trương Thanh Thạch đem bò dắt vào sân nhỏ.
Quách lão phu nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Hổ Tử vừa rồi có tới, thấy nhà các ngươi không có người lại đi ."
Nhị Hoa nói: "Cũng không biết Hổ Tử đến làm cái gì, cha, con đi tìm hắn, xem hắn có chuyện gì a!"
Nhị Hoa nói xong cũng chạy, áo nhỏ hồng nhạt như một đóa hoa đào theo gió mà đi, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Trương Thanh Thạch nhìn không có lên tiếng, trong lòng lại nghĩ nha đầu kia, vừa nghe đến tên Hổ Tử đã bỏ chạy nhanh như vậy, hiện tại nhỏ như vậy mà đã thế, về sau lớn chút nữa sớm muộn bị lừa chạy a, ngẫm lại lòng thật chua.
Đại Hoa hết lần này tới lần khác lại vào lúc này cấp Trương Thanh Thạch thêm một kích, nàng đi đến trước mặt hắn, cầm trong tay một cái giỏ, ôn nhu cười nói: "Cha, con đi nhà Phượng bá phụ tặng đồ. Phượng bá nương nói Phượng Đoan ca xế chiều hôm nay không có lớp, con muốn mau đi đem thịt này đưa qua, nói không chừng có thể kịp buổi trưa để Phượng bá nương nấu, Phượng Đoan ca cũng có thể buổi trưa được ăn thịt. Phượng bá nương nói Phượng Đoan ca thích ăn thịt kho tàu! Ca ấy đọc sách tốn sức, ăn thịt sẽ bổ não!"
Trương Thanh Thạch gật đầu nhẹ, phất phất tay, trong lòng nghĩ Đại Hoa mở miệng ngậm miệng "Phượng Đoan ca", còn muốn để cho hắn ta (PĐ) sớm được ăn thịt! Lúc trước hắn như thế nào lại không nghĩ tới Phượng Đoan tiểu tử kia tuổi gần với đại nữ nhi của hắn như vậy chứ? Đừng có nói giống như Nhị Hoa và Hổ Tử lại làm một đôi thanh mai trúc mã đi? Trương Thanh Thạch nhìn Đại Hoa nửa năm qua giống như cành liễu trong gió xuân, vóc người mảnh mai, có một loại cảm giác con gái lớn không giữ được.
"Tiểu bảo bối a, vẫn là con ngoan ngoãn nhất."
Trương Thanh Thạch ôm lấy Tiểu Hoa ngoan ngoãn đứng ở một bên, nghĩ may mà tiểu nữ nhi còn nhỏ, hắn không cần lo lắng thoáng cái chúng nữ nhi đều chạy hết.
Tiểu Hoa vuốt cái mũi nhỏ, nhỏ giọng nói với Trương Thanh Thạch: "Phụ thân, con có thể đi tìm Trọng Cử ca ca chơi không? Vừa rồi lúc trở lại con nhìn thấy Trọng Cử ca ca."
Trương Thanh Thạch mặt đen lại, nghĩ tiên sinh dạy học tại sao một người hai người đều lười như vậy? Vì cái gì cho học sinh nghỉ hết đây? Còn đặt ở một ngày?!
Trương Thanh Thạch nói với Tiểu Hoa: "Nữ nhi ngoan, hôm nay cha mua cho con con heo gỗ nhỏ chơi rất vui, con với cha đi chơi heo gỗ nhỏ đi! Trọng Cử còn phải ăn cơm, lúc này đi tìm hắn không tốt."
Tiểu Hoa gật gật đầu, nghe được cha muốn cùng bé chơi đùa, bé lập tức quên ngay chuyện muốn đi ra ngoài tìm Trọng Cử chơi.
Trương Thanh Thạch trong lòng nhẹ một hơi, nghĩ hoàn hảo còn có một khuê nữ dễ gạt gẫm, hắn đang suy nghĩ có nên hay không đem tiểu nữ nhi dưỡng thành nữ hài tử được chiều chuộng, vẫn là đừng dưỡng thành tính tình như Nhị Hoa. Vẫn là nữ nhi ngoan ngoãn mới tốt, nữ nhi ngoan sẽ ở với cha.
Tuyết nương thấy Trương Thanh Thạch thở dài, nghĩ hắn đây là làm sao? Chờ nghe Trương Thanh Thạch nói nguyên nhân, nàng cười đến đứng thẳng lên không được. Nàng nghĩ cha bọn nhỏ đây cũng quá đau khuê nữ. Có điều như vậy cũng tốt, đau khuê nữ so với không đau tốt hơn. Nghe hắn vừa nói như vậy, nàng cũng bắt đầu chú ý đến đại nữ nhi, nhị nữ nhi nghĩ Phượng Đoan và Hổ Tử cũng không tệ a, nhìn thêm vài năm, nếu như có thể đến lúc đó có hai con rể như vậy nàng cũng yên tâm, ở cùng thôn xóm cũng không sợ cách chúng nữ nhi khá xa, cho dù không có con trai cũng không lo lắng.
Buổi chiều Trương Thanh Thạch mang theo Tuyết nương, Nhị Hoa cùng đi ra ngoài đốn củi cắt cỏ, Đại Hoa ở nhà trông Tiểu Hoa.
Buổi tối người một nhà ăn cơm thật sớm, sau đó ngồi ở bên ngoài tán gẫu trong chốc lát, ở dưới đèn lại làm việc trong chốc lát, sau đó đi ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai lại là một ngày bận rộn, người một nhà phân công rõ ràng các việc có liên quan.
Trương Thanh Thạch ra ngoài nấu nước, đứng cạnh giếng cùng người nói chuyện phiếm.
Lý Bảo Hòa cũng đúng lúc đến nấu nước, nhìn thấy Trương Thanh Thạch lập tức tiến đến cạnh hắn, nhỏ giọng cùng hắn nói chuyện.
"Tối ngày hôm qua đệ muội ngươi mang theo Tam đệ đi nhà Lý quả phụ đánh nhau, ngươi biết hay không? Đánh được thật náo nhiệt, đệ muội ngươi đẩycon trai Lý quả phụ một cái, kết quả thật trùng hợp, đẩy tới trên khung cửa, kêu Phượng lang trung đi xem, đi qua cửa nhà chúng ta ta mới biết được."
"Vì sự tình gì a? Bọn họ đêm tối đi nhà quả phụ nháo, cũng không sợ người thuyết tam đạo tứ?"
Trương Thanh Thạch nghĩ đây cũng quá mức rồi, có điều nghĩ tới có thể bức hai người Trương Thanh Ngọc đến mức này, Lý quả phụ không chừng làm ra chuyện gì rồi. Nghĩ đến ngày hôm qua Lý quả phụ vẫn cùng Đỗ Quyên Hồng ngồi trên một chiếc xe bò bình an vô sự, nói như thế nào đánh tới cửa liền đánh tới cửa vậy? Ngày hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lý Bảo Hòa nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ngươi ngày hôm qua mua xe bò tự về, không có ngồi xe Lý chính trở lại, nếu không thì ngươi có thể sớm biết được chuyện này. Nghe nói tẩu tử Đỗ Quyên Hồng chết, là bị Lý quả phụ làm cho tức chết!"
Tác giả :
Hoa Hòa Hoa Ảnh