Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng
Chương 39 MẬT THẤT
Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi lợi dụng lúc bọn chúng sơ hở mà đột nhập vào căn nhà gỗ. Vừa bước vào, mùi cháy khét xông thẳng vào hai người. Ở chính giữa phòng có một bàn trà lớn bị xê dịch, dưới đất là mảnh vỡ của chân nến, nến bén vào thảm, cháy một mảng lớn. Tạ Lục Khôn đẩy mạnh bàn trà sang một bên, dứt khoát đậy phân nửa thảm còn nguyên lên chỗ cháy, đám cháy bị dập tắt trong nháy mắt. Xem ra người vừa rồi đã vội vã vô cùng.
Tủ gỗ xếp đầy ắp các loại thuốc ở trên tường nhanh chóng thu hút Trúc Thanh Hi. Nàng cẩn trọng quan sát. Thánh Y này là lang y?
Trong lúc Trúc Thanh Hi tìm hiểu số thuốc, Tạ Lục Khôn đi sâu vào trong, phòng ngủ được bày trí nhẹ nhàng. Chăn nệm dùng vải lụa quý hiếm, họa tiết thêu bằng chỉ vàng, hình rồng uốn lượn, đây vốn là thứ chỉ xuất hiện trong cung. Tạ Lục Khôn lướt nhẹ bàn tay trên chăn, một chút hơi ấm cũng không có. Bàn đọc sách trống hoắc, ngoại trừ duy nhất một ánh nến mờ ảo. Vị Thánh Y đã ở đâu trong căn phòng này. Tạ Lục Khôn nghi hoặc kiểm tra xung quanh, nơi này còn có mật thất?
Hắn dừng lại ở bức tranh điêu khắc lớn trên tường, bức tranh khắc một vị nam nhân mặc hoàng bào đang đứng nhìn ngắm giang sơn của mình, trên mặt hắn ta nở nụ cười tự mãn. Tạ Lục Khôn đảo mắt xung quanh, trên kệ tường được đặt một bình gốm có họa tiết tương tự với bức tranh. Hắn tiến lại gần, muốn cầm bình gốm lên kiểm tra nhưng nhấc mãi không được. Bình gốm được cố định với kệ, Tạ Lục Khôn thử xoay bình gốm theo hướng chiều kim đồng hồ, "cạch" bức tranh điêu khắc lập tức mở ra một mật thất. Hắn nheo mắt chờ xem bên trong liệu có người động thủ, bàn tay nắm chặt lấy chủy thủ. Xác định bên trong không có động tĩnh, Tạ Lục Khôn ra hiệu cho Trúc Thanh Hi, cả hai cùng đi vào mật thất.
Lối đi dẫn Trúc Thanh Hi đến một căn phòng tràn ngập ánh nến, nơi này tứ bề là đá, nhiệt độ sẽ thấp hơn bên ngoài rất nhiều, nến giúp xung quanh trở nên ấm áp. Đập vào mắt Trúc Thanh Hi là chiếc bàn dài có vô số thảo dược bên trên. Nàng nhìn kĩ số thảo dược trên bàn mà sững sờ. Toàn bộ đều là độc dược, một nửa số đó là độc của cây Trúc Đào, dạng bột, dạng lỏng đều có đủ. Trúc Thanh Hi thu về mỗi thứ một ít.
Tạ Lục Khôn ở chiếc bàn phía đối diện cẩn trọng nghiên cứu. Trên bàn có bản đồ chi tiết các tẩm điện trong cung, cùng một số quyển sách liên quan đến bày binh bố trận, miêu tả chi tiết các cuộc tạo phản trước đây. Một trong số đó có quyển ghi đầy đủ thông tin quan lại triều đình đang tại vị, có những cái tên được chấm đen bên cạnh, riêng Trịnh Quốc Dũng, Kim Thiên Dự, Hạ Hoàng, Hậu Bì vừa có chấm đen vừa có gạch đỏ. Đây đều là những gian thần liên quan đến vụ Mộng Diễm lâu hiện đang bị nhốt trong đại lao. Tạ Lục Khôn cắn ngón tay, dùng máu ghi lại những cái tên có chấm đen vào khăn tay của mình.
"Nhị gia, người nhìn này." Trúc Thanh Hi gọi hắn.
Tạ Lục Khôn tiến lại gần, trên tay Trúc Thanh Hi là bức tranh vẽ một đôi nam nữ nhìn nhau âu yếm.
"Là Tạ Mỗ." Tạ Lục Khôn chỉ vào nam nhân trên tranh.
Trúc Thanh Hi sờ trên bề mặt bức tranh đã có vài vết sần, có thể được vẽ từ rất lâu rồi, trên khuôn mặt Tạ Mỗ vẫn giữ nét tuấn tú đơn thuần chứ không gian xảo thâm sâu như hiện tại. Bên cạnh hắn là nữ nhân xinh đẹp, trong sáng, thì ra đây là dáng vẻ của vị Thánh Y. Dưới bức tranh có dòng thơ.
"Mộng về ái tình
An yên quấn quít
Nguyệt chứng nguyện thề
Nhất nhất không rời."
"Người đã từng gặp qua nữ nhân này chưa?"
Trúc Thanh Hi hỏi về danh tính thật của Thánh Y. Tạ Lục Khôn lắc đầu, hoàn toàn là một khuôn mặt xa lạ. Cái tên Thánh Y cũng chưa từng nghe đến.
"Chúng ta rút thôi." Tạ Lục Khôn nhắc nhở.
Trúc Thanh Hi cuộn bức tranh, đặt về lại chỗ cũ, cả hai mong chóng rời khỏi mật thất.
Trong lúc Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi ở dưới mật thất, Trúc Dạ Ưng lẩn sau căn nhà gỗ canh chừng.
"Kẻ nào sử dụng nhà bếp cuối cùng? Lũ đần độn. Để ta biết được ngươi là ai, ta sẽ dùng chính thịt của ngươi làm thức ăn."
"Các ngươi nhanh chóng dập lửa, tuyệt đối đừng để lửa bén đến nơi ở của Thánh Y nương nương."
"Thánh Y nương nương kị nhất là lửa, các ngươi nhanh tay nhanh chân lên."
Tên Mão ôm gánh nước vừa chửi vừa tát nước.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, rất nhanh mưa xối xả đổ xuống, lửa cháy vì thế mà được dập bớt. Tên gác cửa kia đưa vị Thánh Y chạy vội về nhà gỗ trú mưa, Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi ra ngoài bây giờ sẽ hỏng chuyện mất.
Trúc Dạ Ưng nuốt ngụm nước bọt, hắn hắng giọng rồi kêu thành tiếng "Kruuuuuuuuuuuuuuu". Trúc Dạ Ưng giả tiếng ếch, ám hiệu cho Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi.
Tạ Lục Khôn vừa đóng mật thất liền nghe thấy tiếng Trúc Dạ Ưng, Trúc Thanh Hi ngồi thụp xuống cạnh tường nhìn ra ngoài cửa, xác định Thánh Y chưa vào trong, nàng ném *chiết hỏa tử trong tay vào tấm thảm cháy xém ban nãy.
Tạ Lục Khôn thổi tắt ngọn lửa trên tay, hắn ngồi xuống cạnh Trúc Thanh Hi thì thầm.
"Nơi này không thể cháy được, có rất nhiều bằng chứng buộc tội Tạ Mỗ."
"Vì nơi này chứa nhiều thứ quan trọng nên đám người đó nhất định sẽ tìm cách dập lửa. Chúng ta có thể tận dụng thời cơ để trốn ra."
Tấm thảm bén lửa mỗi lúc một lớn, tên gác cửa vừa chạy đến cửa đã bị dọa sợ.
"Bảo vệ Thánh Y nương nương, nhà gỗ cháy rồi."
*chiết hỏa tử: dụng cụ thắp lửa thời xưa, chỉ cần mở nắp thổi vào là sẽ ra lửa