Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 90-2: Sao không nhanh cảm ơn chị 2
"Nhắm mắt lại, một phút đồng hồ, biến ra cho em một bàn đồ ăn." Tiếng nói từ tính vang lên bên tai Tô Tử Bảo.
Tô Tử Bảo không nhịn được chê cười: “Sao có thể chứ?"
Nhưng mà Bùi Dực đã dùng tay che lại đôi mắt cô, Tô Tử Bảo đành thuận theo nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bước chân của Bùi Dực đi qua đi lại ở phòng bếp cùng phòng khách, còn ngửi được hương vị đồ ăn quen thuộc.
Tô Tử Bảo mệt mỏi một ngày cũng đói bụng một ngày, lúc này vừa ngửi thấy mùi này liền muốn động miệng, nhịn không được nói: “Có thể mở sao?"
"Nhìn đi!" Bùi Dực nói
Tô Tử Bảo vội vàng mở mắt ra, chớp mắt xác nhận mình không phải đang hoa mắt, thật sự là một bàn lớn đồ ăn.
Nóng hổi, toàn bộ màu sắc hương vị đều là cô thích.
Liền tính Bùi Dực vừa mới đi làm cũng không kịp, huống chi anh cũng là sát thủ phòng bếp.
"Làm sao sẽ có đồ ăn? Không phải đầu bếp đều ngủ rồi sao?." Tô Tử Bảo ngạc nhiên nói.
Bùi Dực mặt đắc ý: “Cũng không nhìn xem chồng em là ai, làm sao có thể để vợ mình đói bụng. Nhanh ăn đi, ăn xong ngủ, ngày mai liền nghỉ ở nhà đừng đi công ty, có chuyện gì tự nhiên Tống Anh Kiệt sẽ gọi điện đến."
Anh nhớ rõ từ giữa trưa đến bây giờ cô cũng chưa ăn cơm.
"Như vậy sao được, ngày mai em đến hiện trường quay phim xem tình hình, cũng phải đến nhìn chằm chằm dựng phim một chút, còn có bài hát kết phim cũng phải nhanh làm ra...." Tô Tử Bảo vừa nói, vừa ngồi xếp bằng ở trên sofa cầm lấy chiếc đũa gắp cái chân gà cho Bùi Dực bên cạnh: “Việc này thật sự rất kỳ diệu. Nhưng mà anh nói đến cùng làm như thế nào, đừng thừa nước đục thả câu."
Bực Dực vừa rồi ở Tô gia ăn qua, thật ra cũng không đói bụng, nhìn cũng không muốn nhìn chân gà trong chén mình, nói: “Em đoán."
"Này, anh nói đi."
Sau nửa giờ, chính là một mình Tô Tử Bảo ăn vô cùng vui vẻ, Bùi Dực phụ trách gắp đồ ăn cùng rót nước múc canh cho cô. Tô Tử Bảo cuối cùng cũng biết, thì ra đây là Bùi Dực dặn dò đầu bếp làm cơm tối dựa theo thời gian cô kết thúc cuộc họp.
Lúc ấy Bùi Dực cũng không nghĩ tới chuyện của Tô Lệ Nhã sẽ nháo lớn như vậy, cho nên Tô Tử Bảo trực tiếp đi Tô gia, bây giờ trở về đều nửa đêm.
Cho nên liền nói cho Quản gia một tiếng, đặt ở trong tủ giữ ấm.
Lại nói, đây cũng chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng cô rất vui vì anh có thể suy nghĩ cho thân thể cô, rõ ràng nhìn qua rất bất cần đời cái gì cũng không thèm để ý người khác, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên quan tâm và chăm sóc cô như vậy.
Thật sự tốt hơn nhiều so với những người đàn ông nhìn qua rất đáng tin mà cô nhìn thấy.
Nhưng mà, anh vừa mới từ chối cô hôn môi, là đã bắt đầu không thích sao? Chờ một chút, vì sao nghĩ như vậy, cho tới bây giờ Bùi Dực cũng chưa từng nói thích, nghĩ như vậy cũng quá tự mình đa tình đi.
Chủ động hôn bị từ chối, thật sự là... mất mát.
Tô Tử Bảo gác đôi đũa xuống, sau đó nhất một ngụm trà: “Em ăn no rồi."
"Ừ? Ăn no, đến lượt anh." Bùi Dực nghiêm túc nói.
Tô Tử Bảo vội vàng nói: “Đúng vậy, vừa rồi anh đều nhìn em ăn, nhanh ăn đi, đồ ăn đều lạnh, em đi hâm nóng một chút."
Vừa dứt lời, Bùi Dực đã đưa một tay ôm cô vào trong lòng, bên môi gợi lên một nụ cười ma mị quyết rũ: “Ăn sống, vừa vặn."
Nói xong, môi mỏng ngăn chặn miệng cô, đầu óc Tô Tử Bảo trống rỗng, qua nửa ngày mới phản ứng được.
Thì ra, là ăn cô. Nhưng mà vì sao lúc nãy sẽ từ chối?
Là bởi vì... Cô còn bị đói.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, vốn chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng mà không biết vì sao, chính là cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Không so đo tính toán cái gì, hình như anh đều đem cô đặt ở trên cả bản thân mình, trên đời này, anh là người thứ nhất cho cô cảm giác như vậy.
Đối với cô kiếp trước từng bị người lừa gạt phản bội mà nói, chỉ là đối tốt một chút như thế, cũng để người cảm động chỉ nghĩ ôm anh thật chặt.
Bùi thiếu, thật sự là một người dịu dàng.
Tô Tử Bảo không nhịn được chê cười: “Sao có thể chứ?"
Nhưng mà Bùi Dực đã dùng tay che lại đôi mắt cô, Tô Tử Bảo đành thuận theo nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bước chân của Bùi Dực đi qua đi lại ở phòng bếp cùng phòng khách, còn ngửi được hương vị đồ ăn quen thuộc.
Tô Tử Bảo mệt mỏi một ngày cũng đói bụng một ngày, lúc này vừa ngửi thấy mùi này liền muốn động miệng, nhịn không được nói: “Có thể mở sao?"
"Nhìn đi!" Bùi Dực nói
Tô Tử Bảo vội vàng mở mắt ra, chớp mắt xác nhận mình không phải đang hoa mắt, thật sự là một bàn lớn đồ ăn.
Nóng hổi, toàn bộ màu sắc hương vị đều là cô thích.
Liền tính Bùi Dực vừa mới đi làm cũng không kịp, huống chi anh cũng là sát thủ phòng bếp.
"Làm sao sẽ có đồ ăn? Không phải đầu bếp đều ngủ rồi sao?." Tô Tử Bảo ngạc nhiên nói.
Bùi Dực mặt đắc ý: “Cũng không nhìn xem chồng em là ai, làm sao có thể để vợ mình đói bụng. Nhanh ăn đi, ăn xong ngủ, ngày mai liền nghỉ ở nhà đừng đi công ty, có chuyện gì tự nhiên Tống Anh Kiệt sẽ gọi điện đến."
Anh nhớ rõ từ giữa trưa đến bây giờ cô cũng chưa ăn cơm.
"Như vậy sao được, ngày mai em đến hiện trường quay phim xem tình hình, cũng phải đến nhìn chằm chằm dựng phim một chút, còn có bài hát kết phim cũng phải nhanh làm ra...." Tô Tử Bảo vừa nói, vừa ngồi xếp bằng ở trên sofa cầm lấy chiếc đũa gắp cái chân gà cho Bùi Dực bên cạnh: “Việc này thật sự rất kỳ diệu. Nhưng mà anh nói đến cùng làm như thế nào, đừng thừa nước đục thả câu."
Bực Dực vừa rồi ở Tô gia ăn qua, thật ra cũng không đói bụng, nhìn cũng không muốn nhìn chân gà trong chén mình, nói: “Em đoán."
"Này, anh nói đi."
Sau nửa giờ, chính là một mình Tô Tử Bảo ăn vô cùng vui vẻ, Bùi Dực phụ trách gắp đồ ăn cùng rót nước múc canh cho cô. Tô Tử Bảo cuối cùng cũng biết, thì ra đây là Bùi Dực dặn dò đầu bếp làm cơm tối dựa theo thời gian cô kết thúc cuộc họp.
Lúc ấy Bùi Dực cũng không nghĩ tới chuyện của Tô Lệ Nhã sẽ nháo lớn như vậy, cho nên Tô Tử Bảo trực tiếp đi Tô gia, bây giờ trở về đều nửa đêm.
Cho nên liền nói cho Quản gia một tiếng, đặt ở trong tủ giữ ấm.
Lại nói, đây cũng chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng cô rất vui vì anh có thể suy nghĩ cho thân thể cô, rõ ràng nhìn qua rất bất cần đời cái gì cũng không thèm để ý người khác, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên quan tâm và chăm sóc cô như vậy.
Thật sự tốt hơn nhiều so với những người đàn ông nhìn qua rất đáng tin mà cô nhìn thấy.
Nhưng mà, anh vừa mới từ chối cô hôn môi, là đã bắt đầu không thích sao? Chờ một chút, vì sao nghĩ như vậy, cho tới bây giờ Bùi Dực cũng chưa từng nói thích, nghĩ như vậy cũng quá tự mình đa tình đi.
Chủ động hôn bị từ chối, thật sự là... mất mát.
Tô Tử Bảo gác đôi đũa xuống, sau đó nhất một ngụm trà: “Em ăn no rồi."
"Ừ? Ăn no, đến lượt anh." Bùi Dực nghiêm túc nói.
Tô Tử Bảo vội vàng nói: “Đúng vậy, vừa rồi anh đều nhìn em ăn, nhanh ăn đi, đồ ăn đều lạnh, em đi hâm nóng một chút."
Vừa dứt lời, Bùi Dực đã đưa một tay ôm cô vào trong lòng, bên môi gợi lên một nụ cười ma mị quyết rũ: “Ăn sống, vừa vặn."
Nói xong, môi mỏng ngăn chặn miệng cô, đầu óc Tô Tử Bảo trống rỗng, qua nửa ngày mới phản ứng được.
Thì ra, là ăn cô. Nhưng mà vì sao lúc nãy sẽ từ chối?
Là bởi vì... Cô còn bị đói.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, vốn chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng mà không biết vì sao, chính là cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Không so đo tính toán cái gì, hình như anh đều đem cô đặt ở trên cả bản thân mình, trên đời này, anh là người thứ nhất cho cô cảm giác như vậy.
Đối với cô kiếp trước từng bị người lừa gạt phản bội mà nói, chỉ là đối tốt một chút như thế, cũng để người cảm động chỉ nghĩ ôm anh thật chặt.
Bùi thiếu, thật sự là một người dịu dàng.
Tác giả :
Lộ Phỉ Tịch