Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch
Chương 7: Người đàn ông cố chấp
Nhìn người quỳ gối trước mặt mình, người đàn ông với vẻ mặt cực kỳ cung kính. Lạc U kinh ngạc, cô biết người đàn ông này ái mộ cô. Thậm chí ái mộ đến mức nguyện ý nghe bất cứ mệnh lệnh gì từ cô, nhưng cô lại không biết địa vị của mình trong lòng người đàn ông này khó có thể tưởng tượng nổi.
Nữ hoàng sao? Lúc trước hoặc là nói bây giờ, mình đã từng không phải sao. Cô vẫn luôn như vậy, kiêu ngạo đứng ở chỗ cao, cho dù cuối cùng rơi thê thảm nhưng vẫn sẽ không thay đổi điểm này.
Cô có sự kiêu ngạo của cô, đến chết cũng không hối hận. Nhưng đời này, cô đã quyết định, nhất định so với đời trước càng thêm huy hoàng chói mắt, cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình rơi vào hoàn cảnh thê thảm.
- Tôi đứng càng cao, người quý mến tôi càng nhiều, anh không sợ người khác cướp tôi hay sao?
Lạc U giống như đùa giỡn nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về Diệp Vẫn Thần, muốn nhìn đến cùng người đàn ông này sẽ có loại phản ứng nào.
Trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Vẫn Thần có chút kì lạ, muốn nói cái gì nhưng dường như dáng vẻ thật xấu hổ không nói được.
- Muốn nói cái gì thì nói đi.
Lạc U không nhịn được nhắc.
Lúc này giọng nói của Diệp Vẫn Thần có chút cô đơn nói rằng: "Em cũng không thuộc về tôi, làm sao nói đến chuyện cướp đi."
Chưa từng nắm giữ, không nói gì đến mất đi. Cô xưa nay đều không thuộc về hắn, mà hắn nhiều nhất cũng chỉ là người theo đuổi cô thôi. Ở đâu mà dùng đến chữ “cướp" này.
Lạc U có loại kích động muốn gõ đầu, dĩ nhiên muốn gõ chính là Diệp Vẫn Thần. Lúc trước người đàn ông uy hiếp bá đạo người theo đuổi cô chạy đi đâu? Làm sao ở trước mặt cô lại trở nên tự ti như vậy. Là cô đả kích hắn quá mức hay là trước đó khoảng cách của bọn họ thật sự xa xôi như vậy?
Lạc U suy nghĩ một chút, cảm thấy những suy đoán này cũng không quá đúng. Xét đến cùng nguyên nhân vẫn là người đàn ông này, trái tim của người đàn ông này cùng với người bình thường đều không giống nhau. Làm cho cô có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có thêm một chút thương hại.
Tuy rằng thương hại một chàng trai làm cho cô cảm giác rất kỳ quái, nhưng trên thực tế tâm tình lúc này của cô chính là quái đản như vậy.
Trong lúc đó hai người không tiếp tục đề tài đó nữa, bởi vì bác sĩ đến kiểm tra phòng. Nhìn thấy trong phòng là một nam một nữ, vẻ mặt còn biểu lộ ra một tia mập mờ. Rõ ràng là đem hai người thành một cặp tiểu tình nhân, dù sao dáng vẻ ở cùng nhau của hai người, cũng thật vô cùng xứng đôi.
Bác sĩ đến rồi lại đi, bầu không khí trong phòng bệnh cũng trở nên yên tĩnh lại. Tuy rằng ánh mắt của Lạc U đặt ở trên ti vi nhưng lại dường như đang suy nghĩ cái gì. Tuy rằng Diệp Vẫn Thần cũng xem ti vi nhưng toàn bộ tinh thần đều đặt ở trên người Lạc U. Hắn không biết lời nói lúc nãy rốt cuộc đã để lại cho Lạc U cảm tưởng gì nhưng đáy lòng của hắn là chân thật. Có điều hắn cũng tin tưởng, cho dù Lạc U lựa chọn không phải là con đường thế giới giải trí này, ở trong lòng hắn vẫn là nữ hoàng độc nhất vô nhị không ai sánh bằng.
Lạc U ở bệnh viện hơn nửa tháng, trong lúc người Lạc gia đến nhìn cô, biết cô là say rượu lái xe, cũng nhịn không được giáo huấn cô vài câu. Dù sao nha đầu này vẫn là vị thành niên, nếu như không phải mặt mũi của Lạc gia còn đặt nơi đó, nơi nào còn có thể nằm yên tĩnh trên giường bệnh như vậy.
Mà ngoại trừ người Lạc gia, bạn học của cô cũng có mấy người đến, đặc biệt là Hứa Quỳnh, càng là ân cần đến thăm. Làm cho cô mỗi lần nhìn thấy Hứa Quỳnh một lần, vẻ mặt liền khó coi thêm một lần nhưng Hứa Quỳnh cũng không phải là người không có mắt, vẫn là thông minh, căn bản là không đem cái nhìn căm ghét của cô ở trong mắt.
Có điều người đàn ông làm cho cô muốn tự tay giết chết lại chưa từng xuất hiện. Bởi vì lúc này người đàn ông đó đang ở trong quân đội tham gia huấn luyện ngay cả lên lớp một lần cũng không được, càng không cần phải nói là đi ra nhìn cô. Nhưng mà lại gọi điện thoại cô mấy lần nhưng Lạc U đều không có tiếp.
Mà ở trong này hơn nữa tháng, Diệp Vẫn Thần vẫn coi giữ ở trong phòng bệnh, giúp đỡ thím Ngọc chăm sóc Lạc U. Thái độ của Lạc U đối với Diệp Vẫn Thần cũng rất tốt. Làm cho cả người Diệp Vẫn Thần cũng trở nên có sức sống, hơi thở âm trầm quanh thân hoàn toàn tiêu tan.
Chân của Lạc U cần tu dưỡng khoảng ba tháng, sau nửa tháng ở bệnh viện thực sự Lạc U có chút ghét khi nhàm chán ở trong đây, cuối cùng vẫn là dứt khoát về nhà dưỡng thương. Người làm đưa cô về nhà lớn của Lạc gia, như vậy thuận tiện chăm sóc nhưng Lạc U lại cố ý muốn ở khu nhà gần trường học. Nhà lớn của Lạc gia tuy rằng rất rộng, nhưng trên thực tế cũng không phải là một nơi ở thoải mái. Mặc dù gười nhà đối với cô vẫn tính là thương yêu, nhưng so với nhiều việc khác, căn bản cũng không có tốn quá nhiều thời gian trên người cô. Huống chi ở nơi đó trong hồi tưởng của cô cũng còn có kẻ thù. Lúc này đang có bệnh trên người, cô đúng là không muốn đối mặt với những người làm cho cô cảm thấy chán ghét.
Thu dọn đồ đạc trong phòng xong, thủ tục xuất viện cũng xong xuôi. Thím Ngọc cầm đồ đạc đi trước, trong phòng bệnh còn lại Lạc U cùng với Diệp Vẫn Thần. Lạc U không nói gì, Diệp Vẫn Thần cánh tai hơi đỏ.
- Tôi, tôi ôm em xuống.
Diệp Vẫn Thần lắp ba lắp bắp nói, con mắt cũng không dám nhìn về phía Lạc U. Tuy đã ôm vài lần, nhưng hắn còn có chút không dễ chịu, khoảng cách gần tiếp xúc như vậy, đối với hắn mà nói chính là loại hành hạ ngọt ngào.
Lạc U nhíu mày, ánh mắt nhìn hồi lâu về phía xe lăn bị lạnh nhạt một bên, người đàn ông này cũng thật là ôm nghiện rồi sao?
- Dùng xe lăn đi.
Nghe xong lời của Lạc U, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần lộ ra một tia thất vọng nhưng cũng nghe lời đem xe lăn đẩy tới, đỡ Lạc U ngồi lên, sau đó một đường đem Lạc U đẩy ra bệnh viện.
Hai người mới vừa đi tới phòng khách của bệnh viện, biểu hiện liền nghiêm nghị lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Vây quanh cửa lớn là một đống phóng viên, cũng không biết là xui xẻo hay không. Lạc U nghĩ có chút bất đắc dĩ, trong ký ức cũng không có tình cảnh này, xem ra rất nhiều chuyện cũng đã xảy ra sự biến hóa.
Diệp Vẫn Thần đẩy Lạc U lùi lại mấy bước, đem hình dạng của hai người ẩn giấu ở khúc quanh. Tuy rằng Lạc U chỉ quay một đoạn quảng cáo nhưng cũng coi như là một nhân vật nổi danh. Hình ảnh này mà ra ống kính, vẫn có chút không thích hợp.
- Chúng ta đi từ cửa sau?
Diệp Vẫn Thần dò hỏi nhưng từ trong giọng nói cũng có thể nghe ra, dường như hắn không quá đồng ý như vậy.
Ở vấn đề của Lạc U, Diệp Vẫn Thần có một loại cố chấp kỳ lạ. Trong lòng cảm thấy chuyện đi cửa sau như vậy Lạc U không nên làm. Cho dù là tình huống đặc biệt, cũng oan ức cho Lạc U.
Lạc U không biết tâm tư Diệp Vẫn Thần, nếu không liền chửi lại một câu biến thái. Tâm tư của người đàn ông này cũng thật là kì lạ, người bình thường có mấy ai lại nghĩ như thế.
Có điều sau khi Lạc U suy nghĩ một chút, nhưng vẫn quyết định không đi từ cửa sau. Đi tới nơi này lại vòng ra phía sau, sau đó sẽ đi ra bãi đậu xe, cũng quá lãng phí thời gian. Vì lẽ đó, sau một phút, ánh mắt của Lạc U liền đặt ở trên mặt Diệp Vẫn Thần.
- Ôm tôi đi ra ngoài đi.
Trái lại chỉ cần không cho những phóng viên này phát hiện ra cô, che khuất mặt cô là được rồi.
Thân thể của Diệp Vẫn Thần cứng ngắc một lúc, lập tức liền gật đầu, nói: “Được."
Nữ hoàng sao? Lúc trước hoặc là nói bây giờ, mình đã từng không phải sao. Cô vẫn luôn như vậy, kiêu ngạo đứng ở chỗ cao, cho dù cuối cùng rơi thê thảm nhưng vẫn sẽ không thay đổi điểm này.
Cô có sự kiêu ngạo của cô, đến chết cũng không hối hận. Nhưng đời này, cô đã quyết định, nhất định so với đời trước càng thêm huy hoàng chói mắt, cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình rơi vào hoàn cảnh thê thảm.
- Tôi đứng càng cao, người quý mến tôi càng nhiều, anh không sợ người khác cướp tôi hay sao?
Lạc U giống như đùa giỡn nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về Diệp Vẫn Thần, muốn nhìn đến cùng người đàn ông này sẽ có loại phản ứng nào.
Trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Vẫn Thần có chút kì lạ, muốn nói cái gì nhưng dường như dáng vẻ thật xấu hổ không nói được.
- Muốn nói cái gì thì nói đi.
Lạc U không nhịn được nhắc.
Lúc này giọng nói của Diệp Vẫn Thần có chút cô đơn nói rằng: "Em cũng không thuộc về tôi, làm sao nói đến chuyện cướp đi."
Chưa từng nắm giữ, không nói gì đến mất đi. Cô xưa nay đều không thuộc về hắn, mà hắn nhiều nhất cũng chỉ là người theo đuổi cô thôi. Ở đâu mà dùng đến chữ “cướp" này.
Lạc U có loại kích động muốn gõ đầu, dĩ nhiên muốn gõ chính là Diệp Vẫn Thần. Lúc trước người đàn ông uy hiếp bá đạo người theo đuổi cô chạy đi đâu? Làm sao ở trước mặt cô lại trở nên tự ti như vậy. Là cô đả kích hắn quá mức hay là trước đó khoảng cách của bọn họ thật sự xa xôi như vậy?
Lạc U suy nghĩ một chút, cảm thấy những suy đoán này cũng không quá đúng. Xét đến cùng nguyên nhân vẫn là người đàn ông này, trái tim của người đàn ông này cùng với người bình thường đều không giống nhau. Làm cho cô có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có thêm một chút thương hại.
Tuy rằng thương hại một chàng trai làm cho cô cảm giác rất kỳ quái, nhưng trên thực tế tâm tình lúc này của cô chính là quái đản như vậy.
Trong lúc đó hai người không tiếp tục đề tài đó nữa, bởi vì bác sĩ đến kiểm tra phòng. Nhìn thấy trong phòng là một nam một nữ, vẻ mặt còn biểu lộ ra một tia mập mờ. Rõ ràng là đem hai người thành một cặp tiểu tình nhân, dù sao dáng vẻ ở cùng nhau của hai người, cũng thật vô cùng xứng đôi.
Bác sĩ đến rồi lại đi, bầu không khí trong phòng bệnh cũng trở nên yên tĩnh lại. Tuy rằng ánh mắt của Lạc U đặt ở trên ti vi nhưng lại dường như đang suy nghĩ cái gì. Tuy rằng Diệp Vẫn Thần cũng xem ti vi nhưng toàn bộ tinh thần đều đặt ở trên người Lạc U. Hắn không biết lời nói lúc nãy rốt cuộc đã để lại cho Lạc U cảm tưởng gì nhưng đáy lòng của hắn là chân thật. Có điều hắn cũng tin tưởng, cho dù Lạc U lựa chọn không phải là con đường thế giới giải trí này, ở trong lòng hắn vẫn là nữ hoàng độc nhất vô nhị không ai sánh bằng.
Lạc U ở bệnh viện hơn nửa tháng, trong lúc người Lạc gia đến nhìn cô, biết cô là say rượu lái xe, cũng nhịn không được giáo huấn cô vài câu. Dù sao nha đầu này vẫn là vị thành niên, nếu như không phải mặt mũi của Lạc gia còn đặt nơi đó, nơi nào còn có thể nằm yên tĩnh trên giường bệnh như vậy.
Mà ngoại trừ người Lạc gia, bạn học của cô cũng có mấy người đến, đặc biệt là Hứa Quỳnh, càng là ân cần đến thăm. Làm cho cô mỗi lần nhìn thấy Hứa Quỳnh một lần, vẻ mặt liền khó coi thêm một lần nhưng Hứa Quỳnh cũng không phải là người không có mắt, vẫn là thông minh, căn bản là không đem cái nhìn căm ghét của cô ở trong mắt.
Có điều người đàn ông làm cho cô muốn tự tay giết chết lại chưa từng xuất hiện. Bởi vì lúc này người đàn ông đó đang ở trong quân đội tham gia huấn luyện ngay cả lên lớp một lần cũng không được, càng không cần phải nói là đi ra nhìn cô. Nhưng mà lại gọi điện thoại cô mấy lần nhưng Lạc U đều không có tiếp.
Mà ở trong này hơn nữa tháng, Diệp Vẫn Thần vẫn coi giữ ở trong phòng bệnh, giúp đỡ thím Ngọc chăm sóc Lạc U. Thái độ của Lạc U đối với Diệp Vẫn Thần cũng rất tốt. Làm cho cả người Diệp Vẫn Thần cũng trở nên có sức sống, hơi thở âm trầm quanh thân hoàn toàn tiêu tan.
Chân của Lạc U cần tu dưỡng khoảng ba tháng, sau nửa tháng ở bệnh viện thực sự Lạc U có chút ghét khi nhàm chán ở trong đây, cuối cùng vẫn là dứt khoát về nhà dưỡng thương. Người làm đưa cô về nhà lớn của Lạc gia, như vậy thuận tiện chăm sóc nhưng Lạc U lại cố ý muốn ở khu nhà gần trường học. Nhà lớn của Lạc gia tuy rằng rất rộng, nhưng trên thực tế cũng không phải là một nơi ở thoải mái. Mặc dù gười nhà đối với cô vẫn tính là thương yêu, nhưng so với nhiều việc khác, căn bản cũng không có tốn quá nhiều thời gian trên người cô. Huống chi ở nơi đó trong hồi tưởng của cô cũng còn có kẻ thù. Lúc này đang có bệnh trên người, cô đúng là không muốn đối mặt với những người làm cho cô cảm thấy chán ghét.
Thu dọn đồ đạc trong phòng xong, thủ tục xuất viện cũng xong xuôi. Thím Ngọc cầm đồ đạc đi trước, trong phòng bệnh còn lại Lạc U cùng với Diệp Vẫn Thần. Lạc U không nói gì, Diệp Vẫn Thần cánh tai hơi đỏ.
- Tôi, tôi ôm em xuống.
Diệp Vẫn Thần lắp ba lắp bắp nói, con mắt cũng không dám nhìn về phía Lạc U. Tuy đã ôm vài lần, nhưng hắn còn có chút không dễ chịu, khoảng cách gần tiếp xúc như vậy, đối với hắn mà nói chính là loại hành hạ ngọt ngào.
Lạc U nhíu mày, ánh mắt nhìn hồi lâu về phía xe lăn bị lạnh nhạt một bên, người đàn ông này cũng thật là ôm nghiện rồi sao?
- Dùng xe lăn đi.
Nghe xong lời của Lạc U, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần lộ ra một tia thất vọng nhưng cũng nghe lời đem xe lăn đẩy tới, đỡ Lạc U ngồi lên, sau đó một đường đem Lạc U đẩy ra bệnh viện.
Hai người mới vừa đi tới phòng khách của bệnh viện, biểu hiện liền nghiêm nghị lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Vây quanh cửa lớn là một đống phóng viên, cũng không biết là xui xẻo hay không. Lạc U nghĩ có chút bất đắc dĩ, trong ký ức cũng không có tình cảnh này, xem ra rất nhiều chuyện cũng đã xảy ra sự biến hóa.
Diệp Vẫn Thần đẩy Lạc U lùi lại mấy bước, đem hình dạng của hai người ẩn giấu ở khúc quanh. Tuy rằng Lạc U chỉ quay một đoạn quảng cáo nhưng cũng coi như là một nhân vật nổi danh. Hình ảnh này mà ra ống kính, vẫn có chút không thích hợp.
- Chúng ta đi từ cửa sau?
Diệp Vẫn Thần dò hỏi nhưng từ trong giọng nói cũng có thể nghe ra, dường như hắn không quá đồng ý như vậy.
Ở vấn đề của Lạc U, Diệp Vẫn Thần có một loại cố chấp kỳ lạ. Trong lòng cảm thấy chuyện đi cửa sau như vậy Lạc U không nên làm. Cho dù là tình huống đặc biệt, cũng oan ức cho Lạc U.
Lạc U không biết tâm tư Diệp Vẫn Thần, nếu không liền chửi lại một câu biến thái. Tâm tư của người đàn ông này cũng thật là kì lạ, người bình thường có mấy ai lại nghĩ như thế.
Có điều sau khi Lạc U suy nghĩ một chút, nhưng vẫn quyết định không đi từ cửa sau. Đi tới nơi này lại vòng ra phía sau, sau đó sẽ đi ra bãi đậu xe, cũng quá lãng phí thời gian. Vì lẽ đó, sau một phút, ánh mắt của Lạc U liền đặt ở trên mặt Diệp Vẫn Thần.
- Ôm tôi đi ra ngoài đi.
Trái lại chỉ cần không cho những phóng viên này phát hiện ra cô, che khuất mặt cô là được rồi.
Thân thể của Diệp Vẫn Thần cứng ngắc một lúc, lập tức liền gật đầu, nói: “Được."
Tác giả :
Mị Dạ Thủy Thảo