Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch
Chương 52: Thành viên đội hộ vệ
Ba ngày nói dài thật sự không dài, nhưng nói ngắn thì cũng không ngắn, ít nhất cũng đủ để Lạc U quan sát được một ít chuyện thú vị.
Ví dụ như trong những người này có một chút bí mật nho nhỏ như ẩn như hiện.
Vương Luân, một cậu bé năm nay gần mười một tuổi, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm những người chọn lưu lại.
Thân thủ của cậu bé rất kém cỏi, toàn bộ người trong trụ sở huấn luyện phỏng chừng cũng không có mấy người là đánh không lại cậu, hay mấy đứa bé bảy tám tuổi đều có thể bắt nạt cậu.
Thế nhưng người này lại có một sở trường đặc biệt rất là mạnh mẽ - trộm!
Câu nói Vương Luân bình thường hay treo ở trên miệng đó là không có cái gì là cậu không thể trộm được.
Mặc dù có chút khoa trương nho nhỏ, nhưng trải qua ba ngày quan sát, Lạc U nghĩ cái này trong tương lai e rằng cũng không phải là một chuyện khoa trương.
Bởi vì Vương Luân đối với những chuyện có liên quan đến trộm, hầu như là mọi thứ đều thông thạo.
Trình tự máy vi tính, các loại phá giải, hệ thống bảo vệ cao cấp, không chỗ nào không thông, từ mật mã khóa sắt đến khóa công nghệ cao mật mã, từ mở bằng ấn vân tay đến quét con ngươi.
Chỉ cần là dính đến trộm một chút, đều là đối tượng cậu cố gắng học tập, hơn nữa còn là loại chỉ cần học liền thông thạo.
Mà Vương Luân luôn luôn bị bắt nạt thật ra cũng bởi liên quan đến thiên phú hoặc có thể nói là yêu thích của cậu.
Có người nói toàn bộ bọn nhỏ của trụ sở huấn luyện chưa có người nào chưa từng bị cậu trộm qua, lớn như là thiết bị huấn luyện, nhỏ như là quần soóc của trẻ con.
Sở thích của Vương Luân cực kỳ rộng lớn, hơn nữa vô sỉ đến mức không có điểm cuối, cũng khó trách mọi người không có việc gì lại thích bắt nạt cậu.
Ngoại trừ Vương Luân, Lạc U cũng quan sát vài người trọng điểm.
Có năng lực đánh nhau cận chiến mười phần dũng mãnh là Triệu Kiệt và Tôn Vũ, có tinh thông các loại súng ống Hàn Du, có thiên về phương diện chữa bệnh phát triển Tôn Mộng Lâm, còn có đối với số liệu tài chính cực kỳ nhạy cảm Nguyên Tư, cũng có nghe nói có thể điều khiển bất kỳ phương tiện giao thông nào Tào Viêm Hi.
Bảy người, đều là đối tượng mà Lạc U tương đối hài lòng, nhưng trừ những người đó ra, còn dư lại ba người vẫn chưa chọn lựa được.
Lạc U quyết định chờ sau này tính tiếp, số người của đội hộ vệ quy định là mười người.
Ít thì không sao, nhưng nếu như là nhiều cũng không phải là không thể, chỉ là trên danh nghĩa lại không thể gọi là hộ vệ.
Đối với người Cổ Sát mà nói, một nhân tài ưu tú nhất mới có thể trở thành một thành viên của đội hộ vệ, mà cũng chỉ có hạn chế như thế mới có thể hiện ra giá trị của đội hộ vệ.
Nhưng mà thời điểm Lạc U chọn xong người muốn rời đi, bà ngoại Cổ lại tự mình lựa chọn hai người cho Lạc U.
"Tiểu U, hai người kia coi như là thay thế bổ sung đi, tuy rằng cháu không có chọn đến, nhưng đối với cháu mà nói vẫn còn có chút tác dụng, ngày sau nếu như cháu cảm thấy không thích hợp thì đổi lại."
Đây là bà ngoại Cổ đích thân nói trong điện thoại, Lạc U liền nhận hai người dư thừa này, ngồi trên máy bay tư nhân, mang chín người được lựa chọn, trực tiếp rời khỏi Cổ Mộng Đảo.
Trên phi cơ, Lạc U đối với hai người này có chút tò mò hỏi:
"Nói một chút xem, hai người là bởi vì nguyên nhân gì mới bị bà ngoại tôi đưa đến chỗ của tôi."
Cổ Chính Kỳ, nam, mười tám tuổi, đeo một cặp mắt kính lộ ra một loại mùi vị văn nhân, nhã nhặn nho nhã, ôn nhuận như ngọc, không có bất kỳ cảm giác uy hiếp gì, dường như cũng không phải cao thủ gì, làm cho Lạc U có chút nghi hoặc, còn có người này dĩ nhiên lại là họ Cổ.
Cái họ Cổ này ở trong Cổ Sát không ít cũng không nhiều.
Cổ Sát nhận nuôi rất nhiều cô nhi, nhưng có thể được mang họ Cổ, cần thỏa mãn một chút điều kiện hà khắc, năng lực phi phàm, hoặc là có cống hiến cực kỳ nhiều.
Cổ Chính Kỳ không có quan hệ huyết thống với Cổ gia, như vậy chỉ có thỏa mãn yêu cầu ở trên mới có thể được mang họ Cổ.
Dù sao ở trong Cổ Sát, cũng không có gì ngoại lệ.
Mà một người khác là Tiếu Tiêu, thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng thoạt nhìn so với Lạc U còn gầy nhỏ hơn một chút.
Vóc dáng thấp bé, khuôn mặt tròn trịa, hai mắt thật to nháy một cái, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí tức khả ái, làm cho Lạc U nhìn càng thêm nghi hoặc.
"Phu nhân nói tôi rất thích hợp làm quan ngoại giao, có lẽ là bởi vì tôi biết nhiều loại ngôn ngữ."
Cổ Chính Kỳ giọng nói uyển chuyển nói, không nhìn ra có dáng vẻ kiêu ngạo gì.
Lạc U đem Cổ Chính Kỳ từ trên xuống dưới nhìn một lần, cũng có chút đồng ý đánh giá của bà ngoại nhà mình.
Cho dù Cổ Chính Kỳ không biết nhiều loại ngôn ngữ, nhưng bằng vào loại khí chất hiền hòa ôn nhuận này, cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều người.
"Tôi cũng không rõ lắm, phu nhân nói tôi chăm sóc tốt cuộc sống của ngài, nói là để tôi làm tùy tùng của ngài."
Tiếu Tiêu nháy mắt có chút nghi hoặc, dáng vẻ mười phần khả ái.
Lạc U nhịn không được nhíu mày, trực giác và lý trí đều nói cho cô biết, nguyên nhân bà ngoại phái tiểu tử này tới tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Bề ngoài vô hại, cũng không có nghĩa là thực sự vô hại, ai biết tiểu tử này rốt cuộc làm được cái gì đâu.
"Tùy tùng cũng phải biết chút gì đó, cậu nói một chút lĩnh vực cậu am hiểu nhất đi."
Người để ở bên cạnh, tóm lại phải biết rõ ràng một chút, nếu như ngay cả sở trường đặc biệt của bọn họ cũng không biết, sẽ không có ý nghĩa gì.
Tiếu Tiêu dường như rất là cố gắng suy nghĩ một chút, mới hơi do dự nói:
"Tôi biết làm cơm, cái này tính không?"
"Còn gì nữa không?"
Lạc U khiêu mi hỏi, đáp án như vậy thật đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn a.
"... Tôi thích chụp ảnh, phu nhân cũng đã dặn dò, mong muốn tôi có thể quay chụp một ít ảnh lưu làm kỷ niệm cho ngài, không biết cái này có tính không?"
Tiếu Tiêu lúc nói lời này cũng có chút ngại ngùng, tuy rằng tính về tuổi tác cậu lớn hơn Lạc U một tuổi, nhưng so sánh với Lạc U, dễ nhận thấy cậu càng giống như là con nít.
Lạc U gật đầu, rốt cuộc hiểu ý tứ của bà ngoại nhà mình, trong lòng có chút ấm áp, bà ngoại luôn luôn thương yêu cô như vậy, nghĩ đến nhiều chuyện cô chưa từng nghĩ tới, để cho cô đau lòng lại cảm động.
"Chín người các anh, tôi xem như tạm thời nhận thức, các loại quy củ đạo lý tôi cũng không nói nhiều lời vô ích, tôi mong các anh đều có thể đi theo tôi tới cuối cùng, không để cho tôi thất vọng."
Chín người này đối với cô mà nói cũng chỉ so với người xa lạ quen thuộc hơn một chút, điều này đối với Lạc U không dễ tin tưởng người bên ngoài mà nói, cũng không phải có thể dễ dàng giao phó tín nhiệm.
Thế nhưng cô lại nguyện ý đem tín nhiệm và kỳ vọng của mình gửi gắm vào trên người chín người này, có lẽ cũng không nhiều, lại rất đơn giản, nhưng là một khởi đầu rất tốt.
Chín người, nhỏ tuổi nhất Vương Luân chỉ có mười một tuổi, lớn tuổi nhất Tôn Vũ cũng chỉ có mười chín tuổi, cộng thêm Lạc U, mười người nhìn thế nào cũng thấy đều vẫn là thiếu niên.
Nhưng cũng chính là đám thiếu niên này, trong tương lai không lâu sau, chân chính trở thành tồn tại cao nhất của Cổ Sát, mà đội hộ vệ lần này có thêm một danh hiệu thập phần vang dội - Hoàng Kim Vệ Đội.
Tiện thể nhắc tới, trong chín người được lựa chọn chỉ có Tôn Mộng Lâm phụ trách phương diện chữa bệnh là một tiểu cô nương chọc người trìu mến, bề ngoài rất là dịu dàng, nhưng cá tính lại có chút cứng nhắc, rất an tĩnh ít nói, dao giải phẫu không rời khỏi tay, sử dụng đao pháp rất khéo tay, có khả năng cứu người, giống nhau cũng có thể giết người.
Cổ Sát là tổ chức sát thủ, như vậy thì có một điều kiện tiên quyết rất lớn, bất luận ngươi có thiên phú loại nào, bất luận ngươi muốn hướng về loại phương hướng phát triển nào, nhưng tóm lại là phải học một chút bản lãnh giết người.
Người không thể quên tổ tông, sát thủ cũng không thể quên bản chất được.
Ví dụ như trong những người này có một chút bí mật nho nhỏ như ẩn như hiện.
Vương Luân, một cậu bé năm nay gần mười một tuổi, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm những người chọn lưu lại.
Thân thủ của cậu bé rất kém cỏi, toàn bộ người trong trụ sở huấn luyện phỏng chừng cũng không có mấy người là đánh không lại cậu, hay mấy đứa bé bảy tám tuổi đều có thể bắt nạt cậu.
Thế nhưng người này lại có một sở trường đặc biệt rất là mạnh mẽ - trộm!
Câu nói Vương Luân bình thường hay treo ở trên miệng đó là không có cái gì là cậu không thể trộm được.
Mặc dù có chút khoa trương nho nhỏ, nhưng trải qua ba ngày quan sát, Lạc U nghĩ cái này trong tương lai e rằng cũng không phải là một chuyện khoa trương.
Bởi vì Vương Luân đối với những chuyện có liên quan đến trộm, hầu như là mọi thứ đều thông thạo.
Trình tự máy vi tính, các loại phá giải, hệ thống bảo vệ cao cấp, không chỗ nào không thông, từ mật mã khóa sắt đến khóa công nghệ cao mật mã, từ mở bằng ấn vân tay đến quét con ngươi.
Chỉ cần là dính đến trộm một chút, đều là đối tượng cậu cố gắng học tập, hơn nữa còn là loại chỉ cần học liền thông thạo.
Mà Vương Luân luôn luôn bị bắt nạt thật ra cũng bởi liên quan đến thiên phú hoặc có thể nói là yêu thích của cậu.
Có người nói toàn bộ bọn nhỏ của trụ sở huấn luyện chưa có người nào chưa từng bị cậu trộm qua, lớn như là thiết bị huấn luyện, nhỏ như là quần soóc của trẻ con.
Sở thích của Vương Luân cực kỳ rộng lớn, hơn nữa vô sỉ đến mức không có điểm cuối, cũng khó trách mọi người không có việc gì lại thích bắt nạt cậu.
Ngoại trừ Vương Luân, Lạc U cũng quan sát vài người trọng điểm.
Có năng lực đánh nhau cận chiến mười phần dũng mãnh là Triệu Kiệt và Tôn Vũ, có tinh thông các loại súng ống Hàn Du, có thiên về phương diện chữa bệnh phát triển Tôn Mộng Lâm, còn có đối với số liệu tài chính cực kỳ nhạy cảm Nguyên Tư, cũng có nghe nói có thể điều khiển bất kỳ phương tiện giao thông nào Tào Viêm Hi.
Bảy người, đều là đối tượng mà Lạc U tương đối hài lòng, nhưng trừ những người đó ra, còn dư lại ba người vẫn chưa chọn lựa được.
Lạc U quyết định chờ sau này tính tiếp, số người của đội hộ vệ quy định là mười người.
Ít thì không sao, nhưng nếu như là nhiều cũng không phải là không thể, chỉ là trên danh nghĩa lại không thể gọi là hộ vệ.
Đối với người Cổ Sát mà nói, một nhân tài ưu tú nhất mới có thể trở thành một thành viên của đội hộ vệ, mà cũng chỉ có hạn chế như thế mới có thể hiện ra giá trị của đội hộ vệ.
Nhưng mà thời điểm Lạc U chọn xong người muốn rời đi, bà ngoại Cổ lại tự mình lựa chọn hai người cho Lạc U.
"Tiểu U, hai người kia coi như là thay thế bổ sung đi, tuy rằng cháu không có chọn đến, nhưng đối với cháu mà nói vẫn còn có chút tác dụng, ngày sau nếu như cháu cảm thấy không thích hợp thì đổi lại."
Đây là bà ngoại Cổ đích thân nói trong điện thoại, Lạc U liền nhận hai người dư thừa này, ngồi trên máy bay tư nhân, mang chín người được lựa chọn, trực tiếp rời khỏi Cổ Mộng Đảo.
Trên phi cơ, Lạc U đối với hai người này có chút tò mò hỏi:
"Nói một chút xem, hai người là bởi vì nguyên nhân gì mới bị bà ngoại tôi đưa đến chỗ của tôi."
Cổ Chính Kỳ, nam, mười tám tuổi, đeo một cặp mắt kính lộ ra một loại mùi vị văn nhân, nhã nhặn nho nhã, ôn nhuận như ngọc, không có bất kỳ cảm giác uy hiếp gì, dường như cũng không phải cao thủ gì, làm cho Lạc U có chút nghi hoặc, còn có người này dĩ nhiên lại là họ Cổ.
Cái họ Cổ này ở trong Cổ Sát không ít cũng không nhiều.
Cổ Sát nhận nuôi rất nhiều cô nhi, nhưng có thể được mang họ Cổ, cần thỏa mãn một chút điều kiện hà khắc, năng lực phi phàm, hoặc là có cống hiến cực kỳ nhiều.
Cổ Chính Kỳ không có quan hệ huyết thống với Cổ gia, như vậy chỉ có thỏa mãn yêu cầu ở trên mới có thể được mang họ Cổ.
Dù sao ở trong Cổ Sát, cũng không có gì ngoại lệ.
Mà một người khác là Tiếu Tiêu, thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng thoạt nhìn so với Lạc U còn gầy nhỏ hơn một chút.
Vóc dáng thấp bé, khuôn mặt tròn trịa, hai mắt thật to nháy một cái, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí tức khả ái, làm cho Lạc U nhìn càng thêm nghi hoặc.
"Phu nhân nói tôi rất thích hợp làm quan ngoại giao, có lẽ là bởi vì tôi biết nhiều loại ngôn ngữ."
Cổ Chính Kỳ giọng nói uyển chuyển nói, không nhìn ra có dáng vẻ kiêu ngạo gì.
Lạc U đem Cổ Chính Kỳ từ trên xuống dưới nhìn một lần, cũng có chút đồng ý đánh giá của bà ngoại nhà mình.
Cho dù Cổ Chính Kỳ không biết nhiều loại ngôn ngữ, nhưng bằng vào loại khí chất hiền hòa ôn nhuận này, cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều người.
"Tôi cũng không rõ lắm, phu nhân nói tôi chăm sóc tốt cuộc sống của ngài, nói là để tôi làm tùy tùng của ngài."
Tiếu Tiêu nháy mắt có chút nghi hoặc, dáng vẻ mười phần khả ái.
Lạc U nhịn không được nhíu mày, trực giác và lý trí đều nói cho cô biết, nguyên nhân bà ngoại phái tiểu tử này tới tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Bề ngoài vô hại, cũng không có nghĩa là thực sự vô hại, ai biết tiểu tử này rốt cuộc làm được cái gì đâu.
"Tùy tùng cũng phải biết chút gì đó, cậu nói một chút lĩnh vực cậu am hiểu nhất đi."
Người để ở bên cạnh, tóm lại phải biết rõ ràng một chút, nếu như ngay cả sở trường đặc biệt của bọn họ cũng không biết, sẽ không có ý nghĩa gì.
Tiếu Tiêu dường như rất là cố gắng suy nghĩ một chút, mới hơi do dự nói:
"Tôi biết làm cơm, cái này tính không?"
"Còn gì nữa không?"
Lạc U khiêu mi hỏi, đáp án như vậy thật đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn a.
"... Tôi thích chụp ảnh, phu nhân cũng đã dặn dò, mong muốn tôi có thể quay chụp một ít ảnh lưu làm kỷ niệm cho ngài, không biết cái này có tính không?"
Tiếu Tiêu lúc nói lời này cũng có chút ngại ngùng, tuy rằng tính về tuổi tác cậu lớn hơn Lạc U một tuổi, nhưng so sánh với Lạc U, dễ nhận thấy cậu càng giống như là con nít.
Lạc U gật đầu, rốt cuộc hiểu ý tứ của bà ngoại nhà mình, trong lòng có chút ấm áp, bà ngoại luôn luôn thương yêu cô như vậy, nghĩ đến nhiều chuyện cô chưa từng nghĩ tới, để cho cô đau lòng lại cảm động.
"Chín người các anh, tôi xem như tạm thời nhận thức, các loại quy củ đạo lý tôi cũng không nói nhiều lời vô ích, tôi mong các anh đều có thể đi theo tôi tới cuối cùng, không để cho tôi thất vọng."
Chín người này đối với cô mà nói cũng chỉ so với người xa lạ quen thuộc hơn một chút, điều này đối với Lạc U không dễ tin tưởng người bên ngoài mà nói, cũng không phải có thể dễ dàng giao phó tín nhiệm.
Thế nhưng cô lại nguyện ý đem tín nhiệm và kỳ vọng của mình gửi gắm vào trên người chín người này, có lẽ cũng không nhiều, lại rất đơn giản, nhưng là một khởi đầu rất tốt.
Chín người, nhỏ tuổi nhất Vương Luân chỉ có mười một tuổi, lớn tuổi nhất Tôn Vũ cũng chỉ có mười chín tuổi, cộng thêm Lạc U, mười người nhìn thế nào cũng thấy đều vẫn là thiếu niên.
Nhưng cũng chính là đám thiếu niên này, trong tương lai không lâu sau, chân chính trở thành tồn tại cao nhất của Cổ Sát, mà đội hộ vệ lần này có thêm một danh hiệu thập phần vang dội - Hoàng Kim Vệ Đội.
Tiện thể nhắc tới, trong chín người được lựa chọn chỉ có Tôn Mộng Lâm phụ trách phương diện chữa bệnh là một tiểu cô nương chọc người trìu mến, bề ngoài rất là dịu dàng, nhưng cá tính lại có chút cứng nhắc, rất an tĩnh ít nói, dao giải phẫu không rời khỏi tay, sử dụng đao pháp rất khéo tay, có khả năng cứu người, giống nhau cũng có thể giết người.
Cổ Sát là tổ chức sát thủ, như vậy thì có một điều kiện tiên quyết rất lớn, bất luận ngươi có thiên phú loại nào, bất luận ngươi muốn hướng về loại phương hướng phát triển nào, nhưng tóm lại là phải học một chút bản lãnh giết người.
Người không thể quên tổ tông, sát thủ cũng không thể quên bản chất được.
Tác giả :
Mị Dạ Thủy Thảo