Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng
Chương 51: Nói với Chân Phó Dương
Nhất Định là bút tích của Quyền Thiệu Viêm?
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, yên tâm ra khỏi đám người.
Không đi được bao xa, Mục Giai Âm đã thấy vẻ mặt thỏa mãn của những người đàn ông cùng với gương mặt lã chã nước mắt của Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan khóc nhiều lần lắm, Mục Giai Nhan gần như không phân biệt được, Mục Giai Nhan rốt cuộc là thật tâm hay giả vờ.
“Còn khó chịu sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm một ly nước lọc của người hầu bàn gần đó đưa cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm uống hết một ly nước, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười cười nói: “Em không sao, bọn người Hàn Tử Nhị hình như kiếm anh kìa, anh mau đi đi."
Cô cũng chỉ vừa tới bữa tiệc mà thôi, nhất thời không quen được với không khí ở đây, lại thêm bị mùi nước hoa trên người Mục Giai Nhan kích thích, mới cảm thấy khó chịu trong người mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm đã khôi phục lại, lại dặn dò Mục Giai Âm đủ thứ, một lúc sau mới chịu rời đi.
“Giai Âm, anh đối phó với Mục Giai Nhan em không có ý gì chứ." Quyền Thiệu Việm nhớ lại tin nhắn buổi sáng Đổng Lê Triệu gửi cho mình, mày nhíu lại hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu.
Dù sao thì Mục Giai Nhan cũng thành công khiến Quyền Thiệu Viêm khó chịu, cô cũng không cần để ý hai chữ đối phó đó có ý nghĩa gì.
Chờ Quyền Thiệu Viêm rời đi, thì một cô gái nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Mục Giai Âm.
“Chị Giai Âm, Quyền thiếu thật nghiêm túc…Có anh ấy bảo vệ chị, em muốn cũng không dám lại gần."Chân Tư Hân vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh Mục Giai Âm, cánh tay cũng bám dính lấy tay cô, trông không khác gì một chú gấu koala.
“Chị thấy em dòm ngó nãy giờ rồi." Bởi vậy cô mới kêu Quyền Thiệu Viêm rời đi.
Nhóc con Tư Hân này không sợ trời không sợ đất vậy mà vừa thấy Quyền Thiệu Viêm đã sợ tới như vậy. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm đáng sợ như vậy sao?
“Bởi vì Quyền thiếu lúc nào cũng ở bên cạnh chị." Cô đứng thật lâu cũng không có lá gan bước qua: “Chị Giai Âm, bây giờ chị có phải rất hạnh phúc không?"
Tay Chân Tư Hân nắm thành quyền đặt dưới cằm Mục Giai Âm, dáng vẻ như phóng viên chuyện nghiệp đi săn tin tức vậy.
“Nói thế nào đây?" Hạnh phúc sao? Ừ, ít nhất cuộc hôn nhân này so với tưởng tượng của cô còn hài lòng hơn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ví dụ như, Quyền Thiệu Viêm vậy mà trở lại thành phố A.
Chân Tư Hân thấy Mục Giai Âm không trả lời, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, bất mãn nói: “em cũng đã nghe b aba nói, ông ấy nói Quyền Thiệu Viêm trở lại thành phố A. Nhất định là vì chị, với lại, Quyền Thiệu đối xử với chị thật tốt."
Tuy cô thích kiểu soái ca ấm áp như ánh mặt trời giống như Hàn Tử Nghị, Quyền Thiệu Viêm khí thế quá cường đại, cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm giúp chị Giai Âm uống nước, lại còn không chút che dấu xoa bụng giúp chị Giai Âm, lại còn dặt dò đủ kiểu bên tai. Nhìn Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm vô cùng yêu chiều thân thiết, làm cho trái tim cô nhịn không được đập nhanh vài phần.
Lúc trước ba ba nói đám cưới của chị Giai Âm cũng chỉ làm đám cưới chính trị, nếu đám cưới chính trị mà có thể hạnh phúc như vậy, cô cũng muốn thử một lần!
“Nhóc con." Mục Giai Âm thấy vẻ mặt cực kì hâm mộ của Chân Tư Hân, nhịn không được đưa tay ấn trán Chân Tư Hân hung hăng nói: “Em mới có mấy tuổi? Cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu? Em năm nay sắp lên cấp ba thôi, lo mà học hành cho tốt, cẩn thận không đậu bị ba em trách mắng thì đừng có trách."
“Em học rất giỏi đó." Chân Tư Hân đắc ý nói: “Lần trước môn nào em cũng đứng nhất, ba ba còn đặc biệt khen thưởng nói hè này em không cần phải học bù nữa đó."
“Đúng rồi, chị Giai Âm, em mang lễ vật của anh hai tới cho chị." Chân Tư Hân cuối cùng cũng nhớ được chính sự, từ trong tay lấy ra một hộp lễ vật đưa cho Mục Giai Âm nói: “Anh hai nói xin lỗi vì hôn lễ của chi ảnh không đi được, chị trong hôn lễ gặp chuyện không may, dieendaanleequuydonn anh hai vô cùng lo lắng, đang tiếc mấy ngày trước em không liên lạc được với chị, hôm nay mới cố ý tới sinh nhật Mục Giai Nhan để đưa cho chị."
Chân Tư Hân có hơi chút phiền muộn. Khoảng thời gian trước Mục Giai Âm gặp chuyện không may, cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không gọi được cho Mục Giai Âm. Cô vốn định tới bệnh viện thăm Mục Giai Âm, nhưng khoảng thời gian đó ba mẹ lại không cho cô lui tới với Mục Giai Âm, cô còn bị cấm túc trong nhà.
“Anh hai em…" Mục Giai Âm khẩn trương nhìn xung quanh, lỡ như Quyền Thiệu Viêm thấy được Chân Phó Dương nhất định là không xong, ánh mắt hoảng hốt dạo quanh một vòng, sau đó mới ảo nảo cắn môi, vừa rồi cô quá khẩn trương mà mất lí trí, Chân Tư Hân nói như vậy rõ ràng Chân Phó Dương không có tới, Mục Giai Âm bình tĩnh một lúc mới nói: “Anh hai em khi nào thì trở về?"
“Đại khái thì một hai tuẫn nữa." Chân Tư Hân bất mãn nói: “Anh hai đúng là quá yêu du lịch, ngay cả hôn lễ của chị cũng bỏ qua."
Chân Phó Dương cũng không phải là thích đi du lịch, anh ấy là có chuyện quan trọng cần làm.
Mục Giai ÂM sờ đầu Chân Tư Hân nói: “Nhớ anh hai rồi hả?"
“Anh thèm nhớ ảnh." Chân Tư Hân giận dỗi, đáng tiếc anh hai không cố gắng, đối với chị Giai Âm một chút cũng không để tâm, nếu không thì với điều kiện của anh hai, không chừng chị Giai Âm sẽ đáp ứng thì sao?"
Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm đối với chị Giai Âm thật sự rất tốt, Chân Tư Hân nhìn bụng Mục Giai Âm lại lén lút đặt tay lên bụng cô, bí mật ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chị Giai Âm, em nghe mẹ nói chị mang thai, có phải thật hay không?"
Ba mẹ cũng là để cô đi xác nhận chuyện này có thật hay không, đúng là một đôi gió chiều nào theo chiều đó, Chân Tư Hân nghĩ thầm, vừa thấy chị Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm quan hệ tốt, tâm tư bọn họ liền thay đổi theo. Mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn ép cô thề cả đời không được qua lại với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm mỉm cười gật đầu.
“Em đã nói mà." Chân Tư Hân vỗ tay nói: “Hồi nãy thấy chị ôm bụng, em liền đoán chị nhất định là khó chịu."
“em phải nói tin tức tốt này với anh hai." Chân Tư Hân nói xong liền phất tay với Mục Giai Âm, muốn chạy đi lấy di động của mình.
Nói cho Chân Phó Dương biết sao? Cô đang lo tin tức này phải nói như thế nào. Chân Tư Hân lại giúp cô giải quyết khó khăn.
“Lễ vật của Chân Phó Dương." Hướng tình đã đứng ở bên cạnh cô từ sớm, chỉ là thấy Mục Giai Âm với Chân Tư Hân quá mức thân mật, cô cũng không tiện tới quấy rầy: “Vẫn là không nên để cho Quyền thiếu biết."
Chân Tư Hân vẫn cho rằng Mục Giai Âm với Chân Phó Dương đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng Hướng Tình lại biết chuyện không đơn giản như vậy.
Mục Giai Âm gật đầu, cầm lễ vật xiết chặt vài phần mới hỏi: “Vị này là."
Hướng Tình sao lại tìm một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy kết làm bạn trai chứ? Cô nhớ bạn thân Hướng Tình của mình kết bạn với đàn ông rất nhiều, giữa bọn họ cũng vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau. Hướng Tình nói: “Giới thiệu với cậu một chút, cậu ta tên là Lăng Diệc Dương, là con trai của CIO công ty Ngẫu Ngộ, học chung trường trung học với mình, là học đệ." Hướng Tình một bên kéo Lăng Diệc Dương tới trước mặt Mục Giai Âm một bên giới thiệu.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Nhất Định là bút tích của Quyền Thiệu Viêm?
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, yên tâm ra khỏi đám người.
Không đi được bao xa, Mục Giai Âm đã thấy vẻ mặt thỏa mãn của những người đàn ông cùng với gương mặt lã chã nước mặt của Mục Giai Âm.
Mục Giai Nhan khóc nhiều lần lắm, Mục Giai Nhan gần như không phân biệt được, Mục Giai Nhan rốt cuộc là thật tâm hay giả vờ.
“Còn khó chịu sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm một ly nước lọc của người hầu bàn gần đó đưa cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm uống hết một ly nước, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười cười nói: “Em không sao, bọn người Hàn Tử Nhị hình như kiếm anh kìa, anh mau đi đi."
Cô cũng chỉ vừa tới bữa tiệc mà thôi, nhất thời không quen được với không khí ở đây, lại thêm bị mùi nước hoa trên người Mục Giai Nhan kích thích, mới cảm thấy khó chịu trong người mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm đã khôi phục lại, lại dặn dò Mục Giai Âm đủ thứ, một lúc sau mới chịu rời đi.
“Giai Âm, anh đối phó với Mục Giai Nhan em không có ý gì chứ." Quyền Thiệu Việm nhớ lại tin nhắn buổi sáng Đổng Lê Triệu gửi cho mình, mày nhíu lại hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu.
Dù sao thì Mục Giai Nhan cũng thành công khiến Quyền Thiệu Viêm khó chịu, cô cũng không cần để ý hai chữ đối phó đó có ý nghĩa gì.
Chờ Quyền Thiệu Viêm rời đi, thì một cô gái nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Mục Giai Âm.
“Chị Giai Âm, Quyền thiếu thật nghiêm túc…Có anh ấy bảo vệ chị, em muốn cũng không dám lại gần."Chân Tư Hân vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh Mục Giai Âm, cánh tay cũng bám dính lấy tay cô, trông không khác gì một chú gấu koala.
“Chị thấy em dòm ngó nãy giờ rồi." Bởi vậy cô mới kêu Quyền Thiệu Viêm rời đi.
Nhóc con Tư Hân này không sợ trời không sợ đất vậy mà vừa thấy Quyền Thiệu Viêm đã sợ tới như vậy. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm đáng sợ như vậy sao?
“Bởi vì Quyền thiếu lúc nào cũng ở bên cạnh chị." Cô đứng thật lâu cũng không có lá gan bước qua: “Chị Giai Âm, bây giờ chị có phải rất hạnh phúc không?"
Tay Chân Tư Hân nắm thành quyền đặt dưới cằm Mục Giai Âm, dáng vẻ như phóng viên chuyện nghiệp đi săn tin tức vậy.
“Nói thế nào đây?" Hạnh phúc sao? Ừ, ít nhất cuộc hôn nhân này so với tưởng tượng của cô còn hài lòng hơn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ví dụ như, Quyền Thiệu Viêm vậy mà trở lại thành phố A.
Chân Tư Hân thấy Mục Giai Âm không trả lời, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, bất mãn nói: “em cũng đã nghe b aba nói, ông ấy nói Quyền Thiệu Viêm trở lại thành phố A. Nhất định là vì chị, với lại, Quyền Thiệu đối xử với chị thật tốt."
Tuy cô thích kiểu soái ca ấm áp như ánh mặt trời giống như Hàn Tử Nghị, Quyền Thiệu Viêm khí thế quá cường đại, cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm giúp chị Giai Âm uống nước, lại còn không chút che dấu xoa bụng giúp chị Giai Âm, lại còn dặt dò đủ kiểu bên tai. Nhìn Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm vô cùng yêu chiều thân thiết, làm cho trái tim cô nhịn không được đập nhanh vài phần.
Lúc trước ba ba nói đám cưới của chị Giai Âm cũng chỉ làm đám cưới chính trị, nếu đám cưới chính trị mà có thể hạnh phúc như vậy, cô cũng muốn thử một lần!
“Nhóc con." Mục Giai Âm thấy vẻ mặt cực kì hâm mộ của Chân Tư Hân, nhịn không được đưa tay ấn trán Chân Tư Hân hung hăng nói: “Em mới có mấy tuổi? Cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu? Em năm nay sắp lên cấp ba thôi, lo mà học hành cho tốt, cẩn thận không đậu bị ba em trách mắng thì đừng có trách."
“Em học rất giỏi đó." Chân Tư Hân đắc ý nói: “Lần trước môn nào em cũng đứng nhất, ba ba còn đặc biệt khen thưởng nói hè này em không cần phải học bù nữa đó."
“Đúng rồi, chị Giai Âm, em mang lễ vật của anh hai tới cho chị." Chân Tư Hân cuối cùng cũng nhớ được chính sự, từ trong tay lấy ra một hộp lễ vật đưa cho Mục Giai Âm nói: “Anh hai nói xin lỗi vì hôn lễ của chi ảnh không đi được, chị trong hôn lễ gặp chuyện không may, dieendaanleequuydonn anh hai vô cùng lo lắng, đang tiếc mấy ngày trước em không liên lạc được với chị, hôm nay mới cố ý tới sinh nhật Mục Giai Nhan để đưa cho chị."
Chân Tư Hân có hơi chút phiền muộn. Khoảng thời gian trước Mục Giai Âm gặp chuyện không may, cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không gọi được cho Mục Giai Âm. Cô vốn định tới bệnh viện thăm Mục Giai Âm, nhưng khoảng thời gian đó ba mẹ lại không cho cô lui tới với Mục Giai Âm, cô còn bị cấm túc trong nhà.
“Anh hai em…" Mục Giai Âm khẩn trương nhìn xung quanh, lỡ như Quyền Thiệu Viêm thấy được Chân Phó Dương nhất định là không xong, ánh mắt hoảng hốt dạo quanh một vòng, sau đó mới ảo nảo cắn môi, vừa rồi cô quá khẩn trương mà mất lí trí, Chân Tư Hân nói như vậy rõ ràng Chân Phó Dương không có tới, Mục Giai Âm bình tĩnh một lúc mới nói: “Anh hai em khi nào thì trở về?"
“Đại khái thì một hai tuẫn nữa." Chân Tư Hân bất mãn nói: “Anh hai đúng là quá yêu du lịch, ngay cả hôn lễ của chị cũng bỏ qua."
Chân Phó Dương cũng không phải là thích đi du lịch, anh ấy là có chuyện quan trọng cần làm.
Mục Giai ÂM sờ đầu Chân Tư Hân nói: “Nhớ anh hai rồi hả?"
“Anh thèm nhớ ảnh." Chân Tư Hân giận dỗi, đáng tiếc anh hai không cố gắng, đối với chị Giai Âm một chút cũng không để tâm, nếu không thì với điều kiện của anh hai, không chừng chị Giai Âm sẽ đáp ứng thì sao?"
Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm đối với chị Giai Âm thật sự rất tốt, Chân Tư Hân nhìn bụng Mục Giai Âm lại lén lút đặt tay lên bụng cô, bí mật ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chị Giai Âm, em nghe mẹ nói chị mang thai, có phải thật hay không?"
Ba mẹ cũng là để cô đi xác nhận chuyện này có thật hay không, đúng là một đôi gió chiều nào theo chiều đó, Chân Tư Hân nghĩ thầm, vừa thấy chị Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm quan hệ tốt, tâm tư bọn họ liền thay đổi theo. Mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn ép cô thề cả đời không được qua lại với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm mỉm cười gật đầu.
“Em đã nói mà." Chân Tư Hân vỗ tay nói: “Hồi nãy thấy chị ôm bụng, em liền đoán chị nhất định là khó chịu."
“em phải nói tin tức tốt này với anh hai." Chân Tư Hân nói xong liền phất tay với Mục Giai Âm, muốn chạy đi lấy di động của mình.
Nói cho Chân Phó Dương biết sao? Cô đang lo tin tức này phải nói như thế nào. Chân Tư Hân lại giúp cô giải quyết khó khăn.
“Lễ vật của Chân Phó Dương." Hướng tình đã đứng ở bên cạnh cô từ sớm, chỉ là thấy Mục Giai Âm với Chân Tư Hân quá mức thân mật, cô cũng không tiện tới quấy rầy: “Vẫn là không nên để cho Quyền thiếu biết."
Chân Tư Hân vẫn cho rằng Mục Giai Âm với Chân Phó Dương đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng Hướng Tình lại biết chuyện không đơn giản như vậy.
Mục Giai Âm gật đầu, cầm lễ vật xiết chặt vài phần mới hỏi: “Vị này là."
Hướng Tình sao lại tìm một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy kết làm bạn trai chứ? Cô nhớ bạn thân Hướng Tình của mình kết bạn với đàn ông rất nhiều, giữa bọn họ cũng vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau. Hướng Tình nói: “Giới thiệu với cậu một chút, cậu ta tên là Lăng Diệc Dương, là con trai của CIO công ty Ngẫu Ngộ, học chung trường trung học với mình, là học đệ." Hướng Tình một bên kéo Lăng Diệc Dương tới trước mặt Mục Giai Âm một bên giới thiệu.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Nhất Định là bút tích của Quyền Thiệu Viêm?
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, yên tâm ra khỏi đám người.
Không đi được bao xa, Mục Giai Âm đã thấy vẻ mặt thỏa mãn của những người đàn ông cùng với gương mặt lã chã nước mặt của Mục Giai Âm.
Mục Giai Nhan khóc nhiều lần lắm, Mục Giai Nhan gần như không phân biệt được, Mục Giai Nhan rốt cuộc là thật tâm hay giả vờ.
“Còn khó chịu sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm một ly nước lọc của người hầu bàn gần đó đưa cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm uống hết một ly nước, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười cười nói: “Em không sao, bọn người Hàn Tử Nhị hình như kiếm anh kìa, anh mau đi đi."
Cô cũng chỉ vừa tới bữa tiệc mà thôi, nhất thời không quen được với không khí ở đây, lại thêm bị mùi nước hoa trên người Mục Giai Nhan kích thích, mới cảm thấy khó chịu trong người mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm đã khôi phục lại, lại dặn dò Mục Giai Âm đủ thứ, một lúc sau mới chịu rời đi.
“Giai Âm, anh đối phó với Mục Giai Nhan em không có ý gì chứ." Quyền Thiệu Việm nhớ lại tin nhắn buổi sáng Đổng Lê Triệu gửi cho mình, mày nhíu lại hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu.
Dù sao thì Mục Giai Nhan cũng thành công khiến Quyền Thiệu Viêm khó chịu, cô cũng không cần để ý hai chữ đối phó đó có ý nghĩa gì.
Chờ Quyền Thiệu Viêm rời đi, thì một cô gái nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Mục Giai Âm.
“Chị Giai Âm, Quyền thiếu thật nghiêm túc…Có anh ấy bảo vệ chị, em muốn cũng không dám lại gần."Chân Tư Hân vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh Mục Giai Âm, cánh tay cũng bám dính lấy tay cô, trông không khác gì một chú gấu koala.
“Chị thấy em dòm ngó nãy giờ rồi." Bởi vậy cô mới kêu Quyền Thiệu Viêm rời đi.
Nhóc con Tư Hân này không sợ trời không sợ đất vậy mà vừa thấy Quyền Thiệu Viêm đã sợ tới như vậy. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm đáng sợ như vậy sao?
“Bởi vì Quyền thiếu lúc nào cũng ở bên cạnh chị." Cô đứng thật lâu cũng không có lá gan bước qua: “Chị Giai Âm, bây giờ chị có phải rất hạnh phúc không?"
Tay Chân Tư Hân nắm thành quyền đặt dưới cằm Mục Giai Âm, dáng vẻ như phóng viên chuyện nghiệp đi săn tin tức vậy.
“Nói thế nào đây?" Hạnh phúc sao? Ừ, ít nhất cuộc hôn nhân này so với tưởng tượng của cô còn hài lòng hơn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ví dụ như, Quyền Thiệu Viêm vậy mà trở lại thành phố A.
Chân Tư Hân thấy Mục Giai Âm không trả lời, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, bất mãn nói: “em cũng đã nghe b aba nói, ông ấy nói Quyền Thiệu Viêm trở lại thành phố A. Nhất định là vì chị, với lại, Quyền Thiệu đối xử với chị thật tốt."
Tuy cô thích kiểu soái ca ấm áp như ánh mặt trời giống như Hàn Tử Nghị, Quyền Thiệu Viêm khí thế quá cường đại, cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm giúp chị Giai Âm uống nước, lại còn không chút che dấu xoa bụng giúp chị Giai Âm, lại còn dặt dò đủ kiểu bên tai. Nhìn Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm vô cùng yêu chiều thân thiết, làm cho trái tim cô nhịn không được đập nhanh vài phần.
Lúc trước ba ba nói đám cưới của chị Giai Âm cũng chỉ làm đám cưới chính trị, nếu đám cưới chính trị mà có thể hạnh phúc như vậy, cô cũng muốn thử một lần!
“Nhóc con." Mục Giai Âm thấy vẻ mặt cực kì hâm mộ của Chân Tư Hân, nhịn không được đưa tay ấn trán Chân Tư Hân hung hăng nói: “Em mới có mấy tuổi? Cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu? Em năm nay sắp lên cấp ba thôi, lo mà học hành cho tốt, cẩn thận không đậu bị ba em trách mắng thì đừng có trách."
“Em học rất giỏi đó." Chân Tư Hân đắc ý nói: “Lần trước môn nào em cũng đứng nhất, ba ba còn đặc biệt khen thưởng nói hè này em không cần phải học bù nữa đó."
“Đúng rồi, chị Giai Âm, em mang lễ vật của anh hai tới cho chị." Chân Tư Hân cuối cùng cũng nhớ được chính sự, từ trong tay lấy ra một hộp lễ vật đưa cho Mục Giai Âm nói: “Anh hai nói xin lỗi vì hôn lễ của chi ảnh không đi được, chị trong hôn lễ gặp chuyện không may, dieendaanleequuydonn anh hai vô cùng lo lắng, đang tiếc mấy ngày trước em không liên lạc được với chị, hôm nay mới cố ý tới sinh nhật Mục Giai Nhan để đưa cho chị."
Chân Tư Hân có hơi chút phiền muộn. Khoảng thời gian trước Mục Giai Âm gặp chuyện không may, cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không gọi được cho Mục Giai Âm. Cô vốn định tới bệnh viện thăm Mục Giai Âm, nhưng khoảng thời gian đó ba mẹ lại không cho cô lui tới với Mục Giai Âm, cô còn bị cấm túc trong nhà.
“Anh hai em…" Mục Giai Âm khẩn trương nhìn xung quanh, lỡ như Quyền Thiệu Viêm thấy được Chân Phó Dương nhất định là không xong, ánh mắt hoảng hốt dạo quanh một vòng, sau đó mới ảo nảo cắn môi, vừa rồi cô quá khẩn trương mà mất lí trí, Chân Tư Hân nói như vậy rõ ràng Chân Phó Dương không có tới, Mục Giai Âm bình tĩnh một lúc mới nói: “Anh hai em khi nào thì trở về?"
“Đại khái thì một hai tuẫn nữa." Chân Tư Hân bất mãn nói: “Anh hai đúng là quá yêu du lịch, ngay cả hôn lễ của chị cũng bỏ qua."
Chân Phó Dương cũng không phải là thích đi du lịch, anh ấy là có chuyện quan trọng cần làm.
Mục Giai ÂM sờ đầu Chân Tư Hân nói: “Nhớ anh hai rồi hả?"
“Anh thèm nhớ ảnh." Chân Tư Hân giận dỗi, đáng tiếc anh hai không cố gắng, đối với chị Giai Âm một chút cũng không để tâm, nếu không thì với điều kiện của anh hai, không chừng chị Giai Âm sẽ đáp ứng thì sao?"
Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm đối với chị Giai Âm thật sự rất tốt, Chân Tư Hân nhìn bụng Mục Giai Âm lại lén lút đặt tay lên bụng cô, bí mật ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chị Giai Âm, em nghe mẹ nói chị mang thai, có phải thật hay không?"
Ba mẹ cũng là để cô đi xác nhận chuyện này có thật hay không, đúng là một đôi gió chiều nào theo chiều đó, Chân Tư Hân nghĩ thầm, vừa thấy chị Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm quan hệ tốt, tâm tư bọn họ liền thay đổi theo. Mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn ép cô thề cả đời không được qua lại với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm mỉm cười gật đầu.
“Em đã nói mà." Chân Tư Hân vỗ tay nói: “Hồi nãy thấy chị ôm bụng, em liền đoán chị nhất định là khó chịu."
“em phải nói tin tức tốt này với anh hai." Chân Tư Hân nói xong liền phất tay với Mục Giai Âm, muốn chạy đi lấy di động của mình.
Nói cho Chân Phó Dương biết sao? Cô đang lo tin tức này phải nói như thế nào. Chân Tư Hân lại giúp cô giải quyết khó khăn.
“Lễ vật của Chân Phó Dương." Hướng tình đã đứng ở bên cạnh cô từ sớm, chỉ là thấy Mục Giai Âm với Chân Tư Hân quá mức thân mật, cô cũng không tiện tới quấy rầy: “Vẫn là không nên để cho Quyền thiếu biết."
Chân Tư Hân vẫn cho rằng Mục Giai Âm với Chân Phó Dương đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng Hướng Tình lại biết chuyện không đơn giản như vậy.
Mục Giai Âm gật đầu, cầm lễ vật xiết chặt vài phần mới hỏi: “Vị này là."
Hướng Tình sao lại tìm một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy kết làm bạn trai chứ? Cô nhớ bạn thân Hướng Tình của mình kết bạn với đàn ông rất nhiều, giữa bọn họ cũng vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau. Hướng Tình nói: “Giới thiệu với cậu một chút, cậu ta tên là Lăng Diệc Dương, là con trai của CIO công ty Ngẫu Ngộ, học chung trường trung học với mình, là học đệ." Hướng Tình một bên kéo Lăng Diệc Dương tới trước mặt Mục Giai Âm một bên giới thiệu.
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, yên tâm ra khỏi đám người.
Không đi được bao xa, Mục Giai Âm đã thấy vẻ mặt thỏa mãn của những người đàn ông cùng với gương mặt lã chã nước mắt của Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan khóc nhiều lần lắm, Mục Giai Nhan gần như không phân biệt được, Mục Giai Nhan rốt cuộc là thật tâm hay giả vờ.
“Còn khó chịu sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm một ly nước lọc của người hầu bàn gần đó đưa cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm uống hết một ly nước, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười cười nói: “Em không sao, bọn người Hàn Tử Nhị hình như kiếm anh kìa, anh mau đi đi."
Cô cũng chỉ vừa tới bữa tiệc mà thôi, nhất thời không quen được với không khí ở đây, lại thêm bị mùi nước hoa trên người Mục Giai Nhan kích thích, mới cảm thấy khó chịu trong người mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm đã khôi phục lại, lại dặn dò Mục Giai Âm đủ thứ, một lúc sau mới chịu rời đi.
“Giai Âm, anh đối phó với Mục Giai Nhan em không có ý gì chứ." Quyền Thiệu Việm nhớ lại tin nhắn buổi sáng Đổng Lê Triệu gửi cho mình, mày nhíu lại hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu.
Dù sao thì Mục Giai Nhan cũng thành công khiến Quyền Thiệu Viêm khó chịu, cô cũng không cần để ý hai chữ đối phó đó có ý nghĩa gì.
Chờ Quyền Thiệu Viêm rời đi, thì một cô gái nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Mục Giai Âm.
“Chị Giai Âm, Quyền thiếu thật nghiêm túc…Có anh ấy bảo vệ chị, em muốn cũng không dám lại gần."Chân Tư Hân vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh Mục Giai Âm, cánh tay cũng bám dính lấy tay cô, trông không khác gì một chú gấu koala.
“Chị thấy em dòm ngó nãy giờ rồi." Bởi vậy cô mới kêu Quyền Thiệu Viêm rời đi.
Nhóc con Tư Hân này không sợ trời không sợ đất vậy mà vừa thấy Quyền Thiệu Viêm đã sợ tới như vậy. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm đáng sợ như vậy sao?
“Bởi vì Quyền thiếu lúc nào cũng ở bên cạnh chị." Cô đứng thật lâu cũng không có lá gan bước qua: “Chị Giai Âm, bây giờ chị có phải rất hạnh phúc không?"
Tay Chân Tư Hân nắm thành quyền đặt dưới cằm Mục Giai Âm, dáng vẻ như phóng viên chuyện nghiệp đi săn tin tức vậy.
“Nói thế nào đây?" Hạnh phúc sao? Ừ, ít nhất cuộc hôn nhân này so với tưởng tượng của cô còn hài lòng hơn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ví dụ như, Quyền Thiệu Viêm vậy mà trở lại thành phố A.
Chân Tư Hân thấy Mục Giai Âm không trả lời, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, bất mãn nói: “em cũng đã nghe b aba nói, ông ấy nói Quyền Thiệu Viêm trở lại thành phố A. Nhất định là vì chị, với lại, Quyền Thiệu đối xử với chị thật tốt."
Tuy cô thích kiểu soái ca ấm áp như ánh mặt trời giống như Hàn Tử Nghị, Quyền Thiệu Viêm khí thế quá cường đại, cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm giúp chị Giai Âm uống nước, lại còn không chút che dấu xoa bụng giúp chị Giai Âm, lại còn dặt dò đủ kiểu bên tai. Nhìn Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm vô cùng yêu chiều thân thiết, làm cho trái tim cô nhịn không được đập nhanh vài phần.
Lúc trước ba ba nói đám cưới của chị Giai Âm cũng chỉ làm đám cưới chính trị, nếu đám cưới chính trị mà có thể hạnh phúc như vậy, cô cũng muốn thử một lần!
“Nhóc con." Mục Giai Âm thấy vẻ mặt cực kì hâm mộ của Chân Tư Hân, nhịn không được đưa tay ấn trán Chân Tư Hân hung hăng nói: “Em mới có mấy tuổi? Cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu? Em năm nay sắp lên cấp ba thôi, lo mà học hành cho tốt, cẩn thận không đậu bị ba em trách mắng thì đừng có trách."
“Em học rất giỏi đó." Chân Tư Hân đắc ý nói: “Lần trước môn nào em cũng đứng nhất, ba ba còn đặc biệt khen thưởng nói hè này em không cần phải học bù nữa đó."
“Đúng rồi, chị Giai Âm, em mang lễ vật của anh hai tới cho chị." Chân Tư Hân cuối cùng cũng nhớ được chính sự, từ trong tay lấy ra một hộp lễ vật đưa cho Mục Giai Âm nói: “Anh hai nói xin lỗi vì hôn lễ của chi ảnh không đi được, chị trong hôn lễ gặp chuyện không may, dieendaanleequuydonn anh hai vô cùng lo lắng, đang tiếc mấy ngày trước em không liên lạc được với chị, hôm nay mới cố ý tới sinh nhật Mục Giai Nhan để đưa cho chị."
Chân Tư Hân có hơi chút phiền muộn. Khoảng thời gian trước Mục Giai Âm gặp chuyện không may, cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không gọi được cho Mục Giai Âm. Cô vốn định tới bệnh viện thăm Mục Giai Âm, nhưng khoảng thời gian đó ba mẹ lại không cho cô lui tới với Mục Giai Âm, cô còn bị cấm túc trong nhà.
“Anh hai em…" Mục Giai Âm khẩn trương nhìn xung quanh, lỡ như Quyền Thiệu Viêm thấy được Chân Phó Dương nhất định là không xong, ánh mắt hoảng hốt dạo quanh một vòng, sau đó mới ảo nảo cắn môi, vừa rồi cô quá khẩn trương mà mất lí trí, Chân Tư Hân nói như vậy rõ ràng Chân Phó Dương không có tới, Mục Giai Âm bình tĩnh một lúc mới nói: “Anh hai em khi nào thì trở về?"
“Đại khái thì một hai tuẫn nữa." Chân Tư Hân bất mãn nói: “Anh hai đúng là quá yêu du lịch, ngay cả hôn lễ của chị cũng bỏ qua."
Chân Phó Dương cũng không phải là thích đi du lịch, anh ấy là có chuyện quan trọng cần làm.
Mục Giai ÂM sờ đầu Chân Tư Hân nói: “Nhớ anh hai rồi hả?"
“Anh thèm nhớ ảnh." Chân Tư Hân giận dỗi, đáng tiếc anh hai không cố gắng, đối với chị Giai Âm một chút cũng không để tâm, nếu không thì với điều kiện của anh hai, không chừng chị Giai Âm sẽ đáp ứng thì sao?"
Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm đối với chị Giai Âm thật sự rất tốt, Chân Tư Hân nhìn bụng Mục Giai Âm lại lén lút đặt tay lên bụng cô, bí mật ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chị Giai Âm, em nghe mẹ nói chị mang thai, có phải thật hay không?"
Ba mẹ cũng là để cô đi xác nhận chuyện này có thật hay không, đúng là một đôi gió chiều nào theo chiều đó, Chân Tư Hân nghĩ thầm, vừa thấy chị Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm quan hệ tốt, tâm tư bọn họ liền thay đổi theo. Mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn ép cô thề cả đời không được qua lại với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm mỉm cười gật đầu.
“Em đã nói mà." Chân Tư Hân vỗ tay nói: “Hồi nãy thấy chị ôm bụng, em liền đoán chị nhất định là khó chịu."
“em phải nói tin tức tốt này với anh hai." Chân Tư Hân nói xong liền phất tay với Mục Giai Âm, muốn chạy đi lấy di động của mình.
Nói cho Chân Phó Dương biết sao? Cô đang lo tin tức này phải nói như thế nào. Chân Tư Hân lại giúp cô giải quyết khó khăn.
“Lễ vật của Chân Phó Dương." Hướng tình đã đứng ở bên cạnh cô từ sớm, chỉ là thấy Mục Giai Âm với Chân Tư Hân quá mức thân mật, cô cũng không tiện tới quấy rầy: “Vẫn là không nên để cho Quyền thiếu biết."
Chân Tư Hân vẫn cho rằng Mục Giai Âm với Chân Phó Dương đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng Hướng Tình lại biết chuyện không đơn giản như vậy.
Mục Giai Âm gật đầu, cầm lễ vật xiết chặt vài phần mới hỏi: “Vị này là."
Hướng Tình sao lại tìm một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy kết làm bạn trai chứ? Cô nhớ bạn thân Hướng Tình của mình kết bạn với đàn ông rất nhiều, giữa bọn họ cũng vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau. Hướng Tình nói: “Giới thiệu với cậu một chút, cậu ta tên là Lăng Diệc Dương, là con trai của CIO công ty Ngẫu Ngộ, học chung trường trung học với mình, là học đệ." Hướng Tình một bên kéo Lăng Diệc Dương tới trước mặt Mục Giai Âm một bên giới thiệu.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Nhất Định là bút tích của Quyền Thiệu Viêm?
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, yên tâm ra khỏi đám người.
Không đi được bao xa, Mục Giai Âm đã thấy vẻ mặt thỏa mãn của những người đàn ông cùng với gương mặt lã chã nước mặt của Mục Giai Âm.
Mục Giai Nhan khóc nhiều lần lắm, Mục Giai Nhan gần như không phân biệt được, Mục Giai Nhan rốt cuộc là thật tâm hay giả vờ.
“Còn khó chịu sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm một ly nước lọc của người hầu bàn gần đó đưa cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm uống hết một ly nước, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười cười nói: “Em không sao, bọn người Hàn Tử Nhị hình như kiếm anh kìa, anh mau đi đi."
Cô cũng chỉ vừa tới bữa tiệc mà thôi, nhất thời không quen được với không khí ở đây, lại thêm bị mùi nước hoa trên người Mục Giai Nhan kích thích, mới cảm thấy khó chịu trong người mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm đã khôi phục lại, lại dặn dò Mục Giai Âm đủ thứ, một lúc sau mới chịu rời đi.
“Giai Âm, anh đối phó với Mục Giai Nhan em không có ý gì chứ." Quyền Thiệu Việm nhớ lại tin nhắn buổi sáng Đổng Lê Triệu gửi cho mình, mày nhíu lại hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu.
Dù sao thì Mục Giai Nhan cũng thành công khiến Quyền Thiệu Viêm khó chịu, cô cũng không cần để ý hai chữ đối phó đó có ý nghĩa gì.
Chờ Quyền Thiệu Viêm rời đi, thì một cô gái nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Mục Giai Âm.
“Chị Giai Âm, Quyền thiếu thật nghiêm túc…Có anh ấy bảo vệ chị, em muốn cũng không dám lại gần."Chân Tư Hân vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh Mục Giai Âm, cánh tay cũng bám dính lấy tay cô, trông không khác gì một chú gấu koala.
“Chị thấy em dòm ngó nãy giờ rồi." Bởi vậy cô mới kêu Quyền Thiệu Viêm rời đi.
Nhóc con Tư Hân này không sợ trời không sợ đất vậy mà vừa thấy Quyền Thiệu Viêm đã sợ tới như vậy. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm đáng sợ như vậy sao?
“Bởi vì Quyền thiếu lúc nào cũng ở bên cạnh chị." Cô đứng thật lâu cũng không có lá gan bước qua: “Chị Giai Âm, bây giờ chị có phải rất hạnh phúc không?"
Tay Chân Tư Hân nắm thành quyền đặt dưới cằm Mục Giai Âm, dáng vẻ như phóng viên chuyện nghiệp đi săn tin tức vậy.
“Nói thế nào đây?" Hạnh phúc sao? Ừ, ít nhất cuộc hôn nhân này so với tưởng tượng của cô còn hài lòng hơn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ví dụ như, Quyền Thiệu Viêm vậy mà trở lại thành phố A.
Chân Tư Hân thấy Mục Giai Âm không trả lời, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, bất mãn nói: “em cũng đã nghe b aba nói, ông ấy nói Quyền Thiệu Viêm trở lại thành phố A. Nhất định là vì chị, với lại, Quyền Thiệu đối xử với chị thật tốt."
Tuy cô thích kiểu soái ca ấm áp như ánh mặt trời giống như Hàn Tử Nghị, Quyền Thiệu Viêm khí thế quá cường đại, cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm giúp chị Giai Âm uống nước, lại còn không chút che dấu xoa bụng giúp chị Giai Âm, lại còn dặt dò đủ kiểu bên tai. Nhìn Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm vô cùng yêu chiều thân thiết, làm cho trái tim cô nhịn không được đập nhanh vài phần.
Lúc trước ba ba nói đám cưới của chị Giai Âm cũng chỉ làm đám cưới chính trị, nếu đám cưới chính trị mà có thể hạnh phúc như vậy, cô cũng muốn thử một lần!
“Nhóc con." Mục Giai Âm thấy vẻ mặt cực kì hâm mộ của Chân Tư Hân, nhịn không được đưa tay ấn trán Chân Tư Hân hung hăng nói: “Em mới có mấy tuổi? Cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu? Em năm nay sắp lên cấp ba thôi, lo mà học hành cho tốt, cẩn thận không đậu bị ba em trách mắng thì đừng có trách."
“Em học rất giỏi đó." Chân Tư Hân đắc ý nói: “Lần trước môn nào em cũng đứng nhất, ba ba còn đặc biệt khen thưởng nói hè này em không cần phải học bù nữa đó."
“Đúng rồi, chị Giai Âm, em mang lễ vật của anh hai tới cho chị." Chân Tư Hân cuối cùng cũng nhớ được chính sự, từ trong tay lấy ra một hộp lễ vật đưa cho Mục Giai Âm nói: “Anh hai nói xin lỗi vì hôn lễ của chi ảnh không đi được, chị trong hôn lễ gặp chuyện không may, dieendaanleequuydonn anh hai vô cùng lo lắng, đang tiếc mấy ngày trước em không liên lạc được với chị, hôm nay mới cố ý tới sinh nhật Mục Giai Nhan để đưa cho chị."
Chân Tư Hân có hơi chút phiền muộn. Khoảng thời gian trước Mục Giai Âm gặp chuyện không may, cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không gọi được cho Mục Giai Âm. Cô vốn định tới bệnh viện thăm Mục Giai Âm, nhưng khoảng thời gian đó ba mẹ lại không cho cô lui tới với Mục Giai Âm, cô còn bị cấm túc trong nhà.
“Anh hai em…" Mục Giai Âm khẩn trương nhìn xung quanh, lỡ như Quyền Thiệu Viêm thấy được Chân Phó Dương nhất định là không xong, ánh mắt hoảng hốt dạo quanh một vòng, sau đó mới ảo nảo cắn môi, vừa rồi cô quá khẩn trương mà mất lí trí, Chân Tư Hân nói như vậy rõ ràng Chân Phó Dương không có tới, Mục Giai Âm bình tĩnh một lúc mới nói: “Anh hai em khi nào thì trở về?"
“Đại khái thì một hai tuẫn nữa." Chân Tư Hân bất mãn nói: “Anh hai đúng là quá yêu du lịch, ngay cả hôn lễ của chị cũng bỏ qua."
Chân Phó Dương cũng không phải là thích đi du lịch, anh ấy là có chuyện quan trọng cần làm.
Mục Giai ÂM sờ đầu Chân Tư Hân nói: “Nhớ anh hai rồi hả?"
“Anh thèm nhớ ảnh." Chân Tư Hân giận dỗi, đáng tiếc anh hai không cố gắng, đối với chị Giai Âm một chút cũng không để tâm, nếu không thì với điều kiện của anh hai, không chừng chị Giai Âm sẽ đáp ứng thì sao?"
Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm đối với chị Giai Âm thật sự rất tốt, Chân Tư Hân nhìn bụng Mục Giai Âm lại lén lút đặt tay lên bụng cô, bí mật ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chị Giai Âm, em nghe mẹ nói chị mang thai, có phải thật hay không?"
Ba mẹ cũng là để cô đi xác nhận chuyện này có thật hay không, đúng là một đôi gió chiều nào theo chiều đó, Chân Tư Hân nghĩ thầm, vừa thấy chị Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm quan hệ tốt, tâm tư bọn họ liền thay đổi theo. Mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn ép cô thề cả đời không được qua lại với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm mỉm cười gật đầu.
“Em đã nói mà." Chân Tư Hân vỗ tay nói: “Hồi nãy thấy chị ôm bụng, em liền đoán chị nhất định là khó chịu."
“em phải nói tin tức tốt này với anh hai." Chân Tư Hân nói xong liền phất tay với Mục Giai Âm, muốn chạy đi lấy di động của mình.
Nói cho Chân Phó Dương biết sao? Cô đang lo tin tức này phải nói như thế nào. Chân Tư Hân lại giúp cô giải quyết khó khăn.
“Lễ vật của Chân Phó Dương." Hướng tình đã đứng ở bên cạnh cô từ sớm, chỉ là thấy Mục Giai Âm với Chân Tư Hân quá mức thân mật, cô cũng không tiện tới quấy rầy: “Vẫn là không nên để cho Quyền thiếu biết."
Chân Tư Hân vẫn cho rằng Mục Giai Âm với Chân Phó Dương đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng Hướng Tình lại biết chuyện không đơn giản như vậy.
Mục Giai Âm gật đầu, cầm lễ vật xiết chặt vài phần mới hỏi: “Vị này là."
Hướng Tình sao lại tìm một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy kết làm bạn trai chứ? Cô nhớ bạn thân Hướng Tình của mình kết bạn với đàn ông rất nhiều, giữa bọn họ cũng vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau. Hướng Tình nói: “Giới thiệu với cậu một chút, cậu ta tên là Lăng Diệc Dương, là con trai của CIO công ty Ngẫu Ngộ, học chung trường trung học với mình, là học đệ." Hướng Tình một bên kéo Lăng Diệc Dương tới trước mặt Mục Giai Âm một bên giới thiệu.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Nhất Định là bút tích của Quyền Thiệu Viêm?
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, yên tâm ra khỏi đám người.
Không đi được bao xa, Mục Giai Âm đã thấy vẻ mặt thỏa mãn của những người đàn ông cùng với gương mặt lã chã nước mặt của Mục Giai Âm.
Mục Giai Nhan khóc nhiều lần lắm, Mục Giai Nhan gần như không phân biệt được, Mục Giai Nhan rốt cuộc là thật tâm hay giả vờ.
“Còn khó chịu sao?" Quyền Thiệu Viêm cầm một ly nước lọc của người hầu bàn gần đó đưa cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm uống hết một ly nước, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười cười nói: “Em không sao, bọn người Hàn Tử Nhị hình như kiếm anh kìa, anh mau đi đi."
Cô cũng chỉ vừa tới bữa tiệc mà thôi, nhất thời không quen được với không khí ở đây, lại thêm bị mùi nước hoa trên người Mục Giai Nhan kích thích, mới cảm thấy khó chịu trong người mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm đã khôi phục lại, lại dặn dò Mục Giai Âm đủ thứ, một lúc sau mới chịu rời đi.
“Giai Âm, anh đối phó với Mục Giai Nhan em không có ý gì chứ." Quyền Thiệu Việm nhớ lại tin nhắn buổi sáng Đổng Lê Triệu gửi cho mình, mày nhíu lại hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu.
Dù sao thì Mục Giai Nhan cũng thành công khiến Quyền Thiệu Viêm khó chịu, cô cũng không cần để ý hai chữ đối phó đó có ý nghĩa gì.
Chờ Quyền Thiệu Viêm rời đi, thì một cô gái nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Mục Giai Âm.
“Chị Giai Âm, Quyền thiếu thật nghiêm túc…Có anh ấy bảo vệ chị, em muốn cũng không dám lại gần."Chân Tư Hân vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh Mục Giai Âm, cánh tay cũng bám dính lấy tay cô, trông không khác gì một chú gấu koala.
“Chị thấy em dòm ngó nãy giờ rồi." Bởi vậy cô mới kêu Quyền Thiệu Viêm rời đi.
Nhóc con Tư Hân này không sợ trời không sợ đất vậy mà vừa thấy Quyền Thiệu Viêm đã sợ tới như vậy. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm đáng sợ như vậy sao?
“Bởi vì Quyền thiếu lúc nào cũng ở bên cạnh chị." Cô đứng thật lâu cũng không có lá gan bước qua: “Chị Giai Âm, bây giờ chị có phải rất hạnh phúc không?"
Tay Chân Tư Hân nắm thành quyền đặt dưới cằm Mục Giai Âm, dáng vẻ như phóng viên chuyện nghiệp đi săn tin tức vậy.
“Nói thế nào đây?" Hạnh phúc sao? Ừ, ít nhất cuộc hôn nhân này so với tưởng tượng của cô còn hài lòng hơn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ví dụ như, Quyền Thiệu Viêm vậy mà trở lại thành phố A.
Chân Tư Hân thấy Mục Giai Âm không trả lời, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, bất mãn nói: “em cũng đã nghe b aba nói, ông ấy nói Quyền Thiệu Viêm trở lại thành phố A. Nhất định là vì chị, với lại, Quyền Thiệu đối xử với chị thật tốt."
Tuy cô thích kiểu soái ca ấm áp như ánh mặt trời giống như Hàn Tử Nghị, Quyền Thiệu Viêm khí thế quá cường đại, cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm giúp chị Giai Âm uống nước, lại còn không chút che dấu xoa bụng giúp chị Giai Âm, lại còn dặt dò đủ kiểu bên tai. Nhìn Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm vô cùng yêu chiều thân thiết, làm cho trái tim cô nhịn không được đập nhanh vài phần.
Lúc trước ba ba nói đám cưới của chị Giai Âm cũng chỉ làm đám cưới chính trị, nếu đám cưới chính trị mà có thể hạnh phúc như vậy, cô cũng muốn thử một lần!
“Nhóc con." Mục Giai Âm thấy vẻ mặt cực kì hâm mộ của Chân Tư Hân, nhịn không được đưa tay ấn trán Chân Tư Hân hung hăng nói: “Em mới có mấy tuổi? Cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu? Em năm nay sắp lên cấp ba thôi, lo mà học hành cho tốt, cẩn thận không đậu bị ba em trách mắng thì đừng có trách."
“Em học rất giỏi đó." Chân Tư Hân đắc ý nói: “Lần trước môn nào em cũng đứng nhất, ba ba còn đặc biệt khen thưởng nói hè này em không cần phải học bù nữa đó."
“Đúng rồi, chị Giai Âm, em mang lễ vật của anh hai tới cho chị." Chân Tư Hân cuối cùng cũng nhớ được chính sự, từ trong tay lấy ra một hộp lễ vật đưa cho Mục Giai Âm nói: “Anh hai nói xin lỗi vì hôn lễ của chi ảnh không đi được, chị trong hôn lễ gặp chuyện không may, dieendaanleequuydonn anh hai vô cùng lo lắng, đang tiếc mấy ngày trước em không liên lạc được với chị, hôm nay mới cố ý tới sinh nhật Mục Giai Nhan để đưa cho chị."
Chân Tư Hân có hơi chút phiền muộn. Khoảng thời gian trước Mục Giai Âm gặp chuyện không may, cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không gọi được cho Mục Giai Âm. Cô vốn định tới bệnh viện thăm Mục Giai Âm, nhưng khoảng thời gian đó ba mẹ lại không cho cô lui tới với Mục Giai Âm, cô còn bị cấm túc trong nhà.
“Anh hai em…" Mục Giai Âm khẩn trương nhìn xung quanh, lỡ như Quyền Thiệu Viêm thấy được Chân Phó Dương nhất định là không xong, ánh mắt hoảng hốt dạo quanh một vòng, sau đó mới ảo nảo cắn môi, vừa rồi cô quá khẩn trương mà mất lí trí, Chân Tư Hân nói như vậy rõ ràng Chân Phó Dương không có tới, Mục Giai Âm bình tĩnh một lúc mới nói: “Anh hai em khi nào thì trở về?"
“Đại khái thì một hai tuẫn nữa." Chân Tư Hân bất mãn nói: “Anh hai đúng là quá yêu du lịch, ngay cả hôn lễ của chị cũng bỏ qua."
Chân Phó Dương cũng không phải là thích đi du lịch, anh ấy là có chuyện quan trọng cần làm.
Mục Giai ÂM sờ đầu Chân Tư Hân nói: “Nhớ anh hai rồi hả?"
“Anh thèm nhớ ảnh." Chân Tư Hân giận dỗi, đáng tiếc anh hai không cố gắng, đối với chị Giai Âm một chút cũng không để tâm, nếu không thì với điều kiện của anh hai, không chừng chị Giai Âm sẽ đáp ứng thì sao?"
Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm đối với chị Giai Âm thật sự rất tốt, Chân Tư Hân nhìn bụng Mục Giai Âm lại lén lút đặt tay lên bụng cô, bí mật ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chị Giai Âm, em nghe mẹ nói chị mang thai, có phải thật hay không?"
Ba mẹ cũng là để cô đi xác nhận chuyện này có thật hay không, đúng là một đôi gió chiều nào theo chiều đó, Chân Tư Hân nghĩ thầm, vừa thấy chị Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm quan hệ tốt, tâm tư bọn họ liền thay đổi theo. Mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn ép cô thề cả đời không được qua lại với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm mỉm cười gật đầu.
“Em đã nói mà." Chân Tư Hân vỗ tay nói: “Hồi nãy thấy chị ôm bụng, em liền đoán chị nhất định là khó chịu."
“em phải nói tin tức tốt này với anh hai." Chân Tư Hân nói xong liền phất tay với Mục Giai Âm, muốn chạy đi lấy di động của mình.
Nói cho Chân Phó Dương biết sao? Cô đang lo tin tức này phải nói như thế nào. Chân Tư Hân lại giúp cô giải quyết khó khăn.
“Lễ vật của Chân Phó Dương." Hướng tình đã đứng ở bên cạnh cô từ sớm, chỉ là thấy Mục Giai Âm với Chân Tư Hân quá mức thân mật, cô cũng không tiện tới quấy rầy: “Vẫn là không nên để cho Quyền thiếu biết."
Chân Tư Hân vẫn cho rằng Mục Giai Âm với Chân Phó Dương đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng Hướng Tình lại biết chuyện không đơn giản như vậy.
Mục Giai Âm gật đầu, cầm lễ vật xiết chặt vài phần mới hỏi: “Vị này là."
Hướng Tình sao lại tìm một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy kết làm bạn trai chứ? Cô nhớ bạn thân Hướng Tình của mình kết bạn với đàn ông rất nhiều, giữa bọn họ cũng vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau. Hướng Tình nói: “Giới thiệu với cậu một chút, cậu ta tên là Lăng Diệc Dương, là con trai của CIO công ty Ngẫu Ngộ, học chung trường trung học với mình, là học đệ." Hướng Tình một bên kéo Lăng Diệc Dương tới trước mặt Mục Giai Âm một bên giới thiệu.
Tác giả :
Loan Chúc Diêu Duệ